Fanfic Tuấn Hạn - Ôn Chu

Siêu đoản văn

Siêu đoản văn. Bị thừa đường nên viết.

Trương Triết Hạn 10 tuổi, Cung Tuấn 9 tuổi.

Trương Triết Hạn mắt đối mắt với mẹ của mình mười giây sau quyết định. Bạch bạch chạy đến mở tung cửa sổ, hít một hơi thật sâu, gào lên.

-        Cung~ Tuấn ~. Cung Tuấn Cung Tuấn Cung Tuấn ~

-        Thằng nhóc kia! Con dám làm phiền hàng xóm hơn không hả?!

-....

5 giây sau.

-        Cung~ Tuấn ~. Cung Tuấn Cung Tuấn~ Cung Tuấn~

Từ trên lầu đối diện một cái đầu đen nhỏ ló ra. Giọng ngọt nị vang lên.

-        Ca...ca làm...làm sao?

-        Mẹ bắt anh ăn cà rốt!

-        Ca...ăn cà rốt...tốt tốt..

-        Đừng có cà lăm với anh, qua hay không?

-        Qua!

Thế là Cung Tuấn 9 tuổi bạch bạch bạch chạy từ đối diện qua.

Mẹ Trương Triết Hạn gắp cho cậu một đũa rau, Trương Triết Hạn cười híp mắt gắp qua cho Cung Tuấn.

-        Cho em nè.

-        Cám..cám ơn.

-        Gì gì?

-        Cám...

-        Nói một lần.

-        Cám ơn, ca.

-        Ngoan, cà rốt cho em.

Mẹ Trương: - Trương Triết Hạn!

Trương Triết Hạn 14 tuổi, Cung Tuấn 13 tuổi.

Cô giáo trong lớp bắt đầu điểm danh, gọi đến tên Trương Triết Hạn thì một mảnh im tiếng.

Cô giáo : - Trương Triết Hạn đâu?

Bạn học: - Ở sân bóng rổ cô ơi.

Cô giáo: - Đây là giờ học! Đánh bóng rổ cái gì?!

Cô giáo tay cầm thước bản to như cánh tay, hăng hái cộp cộp cộp chạy ra sân thể dục. Vừa đến nơi đã thấy...

Thầy giáo Cung Tuấn : - Trương Triết Hạn em có giỏi thì đừng chạy! Cung Tuấn nhà chúng tôi sắp bị em làm hư rồi. Không cho phép lần sau kéo em ấy trốn học!

Trương Triết Hạn cắt đầu đinh vừa chạy vừa phản bác.

-        Em không giỏi, nhưng em không ngốc mà đứng lại đâu. Cung Tuấn nhà thầy từ bao giờ?!  Nhà em! Có hư cũng là của em. Ple~

-        Trương Triết Hạn!

Cung Tuấn ngoan ngoãn đứng một bên, trên mặt không nén nỗi lo lắng, hơi mở miệng.

-        ....em...

-        Cung Tuấn, không được cà lăm!

-        Ca....

Cô giáo thấy thế, ngại ngùng vứt thước đi, nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ ai dô khuyên bảo.

Hai cậu thiếu niên bị dẫn lên phòng nghe giáo huấn, không biết nghe có vào không. Trương Triết Hạn dưới chân đá đá chân Cung Tuấn, nhích nhích qua.

-        Lát về dắt em đi ăn kem.

-        Không ăn...

-        Đừng giận mà học sinh giỏi, 1 ly, không thì 2 ly trà sữa.

-        Giọng anh...

Trương Triết Hạn : ....Xong.

Thầy giáo : Trương Triết Hạn!

Trương Triết Hạn 18 tuổi, Cung Tuấn 17 tuổi.

Năm nay Trương Triết Hạn phải thi đại học, địa ngục nhân gian đến rồi. Mẹ Trương hận không thể mọc thêm chục đôi mắt để trông nom. Trương Triết Hạn cũng bị ép học đến phát điên, răng cứ muốn mài mài muốn cắn cái gì đó phát tiết.

Trương Triết Hạn quăng bút.

-        Con không học nữa!

Mẹ Trương : .... Lại lên cơn rồi.

-        Con muốn chơi bóng rổ, muốn ăn lẩu, muốn chơi game, muốn ...

-        Con đợi đó cho mẹ.

Mẹ Trương cộp cộp cộp chạy sang lầu nhà đối diện, nói một tiếng mượn dùng liền vớt con trai người ta đi rồi.

Cung Tuấn đeo kính ngơ ngác, một tay cầm bút một tay cầm vở ngơ ra bị mẹ Trương đặt lên ghế trước mặt Trương Triết Hạn.

-        Không được đánh bóng rổ, không được ăn lẩu, không được chơi game. Chỉ có Tuấn Tuấn thôi.

Cung Tuấn mềm mại kêu một tiếng.

-        Ca.

Trương Triết Hạn : ....xem như mẹ giỏi!

Trương Triết Hạn hì hục học học học.

Ba ngày thi đại học, mẹ Trương lại mượn Cung Tuấn có trả phí, đem theo cậu đi sạc pin cho Trương Triết Hạn.

Thi xong một buổi Trương Triết Hạn bạch bạch bạch chạy ra.
Mẹ Trương đẩy Cung Tuấn ngơ ngác cho Trương Triết Hạn ôm.

-        Sạc pin.

-        Ah?....

-        Hưʍ.

-        Em...là pin hả?

-        Ừ, mặt trời cũng cần sạc pin.

Cung Tuấn cười.

Trương Triết Hạn 19 tuổi, Cung Tuấn 18 tuổi.

Cung Tuấn dễ dàng thi vào cùng một trường với Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn nhận ra, Cung Tuấn đã cao hơn anh rồi, cũng không nói lắp nữa. Hơn nữa còn đẹp trai, học giỏi, cười lên rất đẹp, mê đổ một đám con gái. Trương Triết Hạn ngứa răng.

Tối nọ Trương Triết Hạn lưu manh chặn Cung Tuấn trước cửa ký túc xá.

-        Đi đâu?

-        Họp câu lạc bộ.

Trương Triết Hạn đi quanh Cung Tuấn một vòng.

-        Cung Tuấn, em thích ai à?

-        Ah...anh nhận ra sao?

-        Em thật sự thích ai đó?! Ai?! Anh nói mà, dạo gần đây em chăm chút cho vẻ ngoài, đổi kiểu tóc mới, còn hay cười một mình.!
-        Anh nhận ra rồi.

-        Đương nhiên!

-        Em làm cho người em thích thấy.

-        Hừ!

Trương Triết Hạn trong lòng chua lòm, nghiến nghiến răng.

-        Anh thấy rồi?

-        Thấy rồi!!!

-        Anh thấy rồi.

-        Rốt cuộc người em thích... Hả? Khoan...

“ Em làm cho người em thích thấy.”

Trương Triết Hạn : ..!!!!!!!

Trương Triết Hạn chạy. Cung Tuấn cười.

Trương Triết Hạn trốn, Cung Tuấn tìm, lại trốn, lại tìm.

Cung Tuấn cuối cùng cũng bắt được Trương Triết Hạn.

-        Anh chạy cái gì? Ca.

-        Anh...không...không có...

-        Không được học em nói lắp.

-        ....

-        Không thích em hả?

-        ....

-        Vậy là không thích rồi.

-        Tuấn Tuấn, em còn nhỏ.

-        Em đủ mười tám rồi, anh có biết để đủ mười tám tuổi em phải chờ bao nhiêu năm không?
-        Thì không phải mười tám năm sao....

-        Anh nói nuôi em như con dâu từ bé. Vậy....bây giờ. Anh đón dâu hay không?

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn cười lên đẹp trai muốn chết, bất chấp hết hôn lên.

-        Đón!

Em ngọt như kẹo bông, anh sáng như Mặt Trời.

Anh che chở em, em nuông chiều anh.

Thời gian tiếp theo, xin chỉ giáo nhiều hơn.

(づ ̄ ³ ̄)づ không biết tui lên cơn gì nữa