Fanfic Tuấn Hạn - Ôn Chu

Fic 11 p10: Chúng ta gặp nhau vào thời điểm thích hợp nhất.

Fanfic Tuấn Hạn

#fanfic

Tags: Kim chủ baba công x không còn là tiểu thịt tươi thụ. Hết bao dưỡng ver.

Note: sắp hết rồi 😌

Fic 11 p10: Chúng ta gặp nhau vào thời điểm thích hợp nhất.

Đối với Cung Tuấn bao dưỡng hay không bao dưỡng thì Trương Triết Hạn đều ở cạnh anh mà thôi. Còn đối với Trương Triết Hạn thì đây là một chuyện khiến tâm thần anh đều vui vẻ.

Bọn họ là người yêu rồi, có ý nghĩa nhất định đấy.

Lúc hai người về đến nhà, nụ cười của Trương Triết Hạn cũng phải bị nghẹn lại sượng ngắt, đây là chứng tỏ cho việc đừng có hưng phấn quá sớm sao?

Lý Đại Côn mặc áo choàng tắm, dáng vẻ lả lơi quyến rũ đứng trên cầu thang nhìn hai người bọn họ. Trương Triết Hạn chưa kịp tỏ vẻ gì thì Lý Đại Côn đã hừ một tiếng, một bộ dáng vẻ oán trách khiến Trương Triết Hạn sởn cả gai ốc.

-        Đôi tình nhân thối tha các người. Cười vui vẻ như vậy làm gì?

Trương Triết Hạn : ????

Lý Đại Côn xoay người dứt khoát lên tầng. Trương Triết Hạn quay sang Cung Tuấn, có chút dở khóc dở cười.

-        Người nên bực không phải là anh hả?

-        Cậu ấy thất tình.

-        ... Được rồi. Có thể thông cảm.

Cung Tuấn hôn trán Trương Triết Hạn một cái xong mới giải thích cho anh, thì ra Lý Đại Côn là chạy trốn người yêu đến đây, người nhà cậu ta sợ cậu ta làm ra chuyện gì không hay liền nhờ Cung Tuấn xem chừng một chút. Cung Tuấn lúc đầu cũng chẳng muốn để Lý Đại Côn đến chỗ của anh và Trương Triết Hạn đâu, nhưng cậu ta có cái tính không ai xem chừng sẽ uống rượu vô tội vạ. Cũng chỉ có Cung Tuấn nói thì Lý Đại Côn còn nghe vào một chút nên đành chịu vài ngày vậy.

....

Cung Tuấn lúc này có chút dính người, ngay cả đi tắm cũng muốn mang theo Trương Triết Hạn.

Nghĩ đi, chính là kiểu tắm uyên ương, ngồi bồn lớn, cọ cọ xát xát một chút.

Không phải thật sự lái xe, nhưng cũng phải để người ta thử động cơ, tra dầu kiểm tra các kiểu chứ.

Trương Triết Hạn ngồi quỳ đối mặt với Cung Tuấn, hai tay ôm cổ Cung Tuấn, thả lỏng để Cung Tuấn tùy ý hôn môi anh. Nụ hôn vừa ướt vừa dính, đầu lưỡi cũng không biết ai cắn ai, ai mυ"ŧ mạnh hơn mà đều trở nên tê dại. Hai tay Cung Tuấn tùy ý theo bọt xà phòng mà di chuyển trên eo lưng Trương Triết Hạn, đến bờ mông căng mẩy thì bóp lấy, lại bị sự trơn trượt mà bắt không được.

-        Ưm ~ ... Hah ...

-        Hạn Hạn... Trơn quá đi.

-        Hừ....ưʍ...vì xà phòng...

Hai mắt Trương Triết Hạn mờ sương, bị Cung Tuấn hôn lên, lưỡi Cung Tuấn liếʍ mυ"ŧ nuốt vào giọt nước tràn ra từ khóe mắt anh. Bên dưới dươиɠ ѵậŧ Cung Tuấn thẳng tắp cọ vào dươиɠ ѵậŧ của Trương Triết Hạn. Cung Tuấn bóp bờ mông căng tròn của Trương Triết Hạn ấn người ngồi xuống, thích ý di chuyển đến vị trí tiểu huyệt, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà gãi nhẹ lối vào.

-        Hah...tiên sinh...

-        Hạn Hạn, anh dùng tay đi.

Trương Triết Hạn liếc nhìn Cung Tuấn một cái, một bàn tay từ cổ của Cung Tuấn dời xuống, có chút hưng phấn lẫn ngượng ngùng mà cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của hai người mà vuốt ve. Nhưng Trương Triết Hạn nhận ra một bàn tay anh không cách nào nắm được hết, lại phải đem tay còn lại cùng gia nhập vào.

-        Ah... Cung Tuấn...

-        Hạn Hạn, tiếp tục đi.

Cung Tuấn đã đâm một ngón tay vào tiểu huyệt, có nước bôi trơn nên anh dễ dàng đi vào hơn. Trương Triết Hạn ngẩng đầu tìm lấy môi Cung Tuấn hôn lên, dưới tay theo kɧoáı ©ảʍ tăng lên mà tăng nhanh dần tốc độ. Anh xoa nắn vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của hai người, để cái của anh ép sát cái của Cung Tuấn, nóng bỏng sắc tình. Trương Triết Hạn học Cung Tuấn, ngón tay thi thoảng đảo qua đầu khấc, khẩy nhẹ lỗ nhỏ phía trên, trong tay anh nhớp nháp không biết là dịch thể của hai người hòa lẫn hay là nước.
Ba ngón tay của Cung Tuấn đã thuận lợi ra ra vào vào bên trong huyệt khẩu, ngón giữa thon dài đâm sâu vào bên trong vách tràng nóng bỏng, lại tìm kiếm điểm nhỏ quen thuộc mà ấn vào. Khiến cho Trương Triết Hạn phút chốc co rút tiểu huyệt, thấp suyễn rêи ɾỉ một trận.

-        Ưʍ...ah...hah....Cung Tuấn... Ưm ~

-        Thích sao?

-        Hah .... Lại sâu một chút đi...

Cung Tuấn cười khẽ, hôn lên vành tai đỏ rực của anh.

-        Hạn Hạn, sâu nữa phải dùng thứ khác bù vào.

-        ... Có thể mà...

Hai mắt Cung Tuấn tối sầm, anh đỡ gáy của Trương Triết Hạn cuồng nhiệt hôn lên, cướp đoạt mỗi tấc trong miệng Trương Triết Hạn, nuốt sạch nước bọt ngọt ngào bên trong. Một lúc sau Cung Tuấn mới rời ra, trán chạm trán, mũi chạm mũi với Trương Triết Hạn.

-        Hạn Hạn. Hạn Hạn. Anh sẽ gϊếŧ chết em mất.
-        Hah...hah... Tiên sinh ~

Được rồi Cung tổng, vợ anh bảo là không cần nhịn.

Cung Tuấn nâng eo Trương Triết Hạn, giữ bờ mông cao cao của anh, dươиɠ ѵậŧ để ngay lối vào, trong phút chốc liền đâm vào, cùng lúc tay của Cung Tuấn đè chặt eo của Trương Triết Hạn xuống, khiến dươиɠ ѵậŧ thuận lợi đâm sâu đến tận cùng.

-        Ah ~ ưm ...

-        Hah...

Cả hai người, đều thỏa mãn vô cùng.

Bờ mông căng mẩy của Trương Triết Hạn không ngừng bị Cung Tuấn nhấc lên đè xuống, mỗi cú đâm chọc đều mạnh mẽ kinh người, khiến Trương Triết Hạn chỉ có thể ôm chặt cổ Cung Tuấn rêи ɾỉ không ngừng.

Âm thanh bạch bạch không ngừng, tiếng nước xao động tràn ra khỏi bồn, hơi nóng bốc lên quyện chặt vào nhau tràn đầy hương vị da^ʍ mỹ. Cơn sóng tình này quá mãnh liệt, đốt cháy đến mức cả hai chỉ còn biết điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, điên cuồng muốn người trước mặt này, bao nhiêu cũng không đủ.
Cho đến lần thứ bao nhiêu bị dươиɠ ѵậŧ của Cung Tuấn tiến vào Trương Triết Hạn cũng không nhớ rõ nữa, anh chỉ biết không ngừng co rút tiểu huyệt, giữ lấy kɧoáı ©ảʍ bị người mình yêu xâm nhập, bị cơn đê mê kéo tơ bao chặt lấy từng sợi thần kinh. Trương Triết Hạn sung sướиɠ đến mức muốn ngất đi, lại luyến tiếc môi hôn cháy bỏng và cảm giác thỏa mãn trong lòng.

Người này là của anh.

Anh là của người này.

Bọn họ thuộc về nhau.

-        Ưʍ...ah... Hah... Cung Tuấn... Cung Tuấn... Anh còn...còn muốn... Ưm ~

Cung Tuấn dưới eo thúc lên càng nhanh, dươиɠ ѵậŧ bên dưới đã cứng đến mức muốn nổ tung, nhưng vẫn luyến tiếc muốn dày vò Trương Triết Hạn thêm một trận. Cung Tuấn cúi đầu, có chút thô bạo cắn lên đầṳ ѵú của Trương Triết Hạn, khiến anh run rẩy toàn thân, dươиɠ ѵậŧ cũng giật giật chảy đầy dịch thể.
-        Tiên sinh... Ưʍ...đừng cắn...hah

-        Hạn Hạn. Hạn Hạn... Em muốn bắn vào trong anh.

-        Ah....ah....ưm ~... Tiên sinh... Anh muốn em... Hah..

Cung Tuấn như nhận được mệnh lệnh, dưới thân điên cuồng thúc lên, mỗi cú đâm chọc đều như muốn gϊếŧ chết Trương Triết Hạn vậy, nhưng cuối cùng vẫn thương tiếc mà yêu thương anh. Trương Triết Hạn cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình tuốt lên xuống, tiểu huyệt thì co rút kịch liệt giữ lấy Cung Tuấn, anh biết mình sắp tới cao trào rồi, lại muốn Cung Tuấn càng nhanh hơn.

-        Tiên sinh... Ưʍ... Tiên sinh..hah... Anh muốn tới...

-        Cùng nhau, Hạn Hạn. Một chút nữa thôi.

Một chút này của Cung Tuấn, là phải đè chặt lỗ nhỏ không cho Trương Triết Hạn cao trào tận ba lần mới ôm người đâm sâu vào trong mà bắn ra.
-        Ưm! .. Hah... Hah...

Trương Triết Hạn nức nở một tiếng, hé miệng không ngừng thở dốc, tiểu huyệt vẫn theo quán tính mà co rút, giữ chặt dươиɠ ѵậŧ của Cung Tuấn và luồng dịch thể nóng bỏng tràn đầy bên trong.

Qua một lúc lâu sau, hơi thở của hai người mới hòa hoãn lại. Cung Tuấn đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên vai Trương Triết Hạn, lúc rút dươиɠ ѵậŧ ra, Trương Triết Hạn rên khẽ một tí làm hai mắt Cung Tuấn cũng co rút lại.

-        Ưm ~...

-        Hạn Hạn. Đừng có dụ dỗ em.

Trương Triết Hạn lườm Cung Tuấn một cái, mệt mỏi ngoắc tay.

-        Tắm rửa. Anh muốn về giường.

-        Được, nghe anh.

Còn sau khi lên giường, vị Trương lão sư nào đó dùng chân câu lấy mép qυầи ɭóŧ của Cung tổng lại muốn thêm một lần thì chúng ta tạm thời không cần kể trọng điểm.
Chỉ biết lái xe cả đêm, xe tốt, tài xế cũng giỏi nữa.

Ú hu.

Mấy ngày sau Trương Triết Hạn bắt gặp một người đàn ông xa lạ trong nhà mình, đang ôm hôn nồng nhiệt với Lý Đại Côn, lúc sau Lý Đại Côn liền theo người ta đi mất rồi. Cho nên nói, vị trúc mã này xuất hiện chỉ vậy thôi hả?

Cuối năm là thời điểm Trương Triết Hạn bận rộn nhất, lễ trao giải, chương trình khách mời, đi show, hoạt động thương hiệu, làm Trương Triết Hạn vội đến vắt chân lên cổ mà chạy. So ra thì Cung Tuấn lại có vẻ thảnh thơi hơn rất nhiều. Không còn mối quan hệ bao dưỡng nữa, Trương Triết Hạn có thể thoải mái trêu Cung Tuấn mọi lúc, lại dám thả mình yêu cầu vô lý nữa, nói chung, cũng chỉ là nháo đến nháo đi, tình thú nhỏ của mấy người đang yêu mà thôi.

Sự nghiệp của Trương Triết Hạn không phải là phát triển nhanh chóng, nhưng Mã Đào đã lập cho anh kế hoạch rất rõ ràng, thêm vào Trương Triết Hạn cũng không bị giới hạn hướng phát triển. Anh muốn nhận vai nào liền tranh thủ vai đó, không muốn thì không nhận, tiền kiếm vẫn được, nhưng tự bản thân hài lòng vẫn là chính.
Gần đây bộ phim truyền hình Trương Triết Hạn tham gia năm trước cũng được phát sóng, hình tượng một thiên tài lập trình lôi thôi nhưng phóng túng rất được yêu thích. Trương Triết Hạn mấy ngày nay đều tham gia show để quảng bá phim. Đây là một bộ phim song nam chính nghiêm túc, nói về đề tài an ninh mạng, đáng ra kịch bản hơi khô khan, sẽ không được đại chúng yêu thích. Nhưng biên kịch quá mạnh ở chỗ xây dựng thiết lập nhân vật, thêm vào nội dung có chút hài hước, thế là cũng tạo được tiếng vang.

Hình tượng thiên tài của Trương Triết Hạn, cũng bị fan của anh cắt ghép fmv rất nhiều, tất cả đều vui vẻ.

Nhưng cũng chính từ chuyện này, làn sóng anti bắt đầu công kích Trương Triết Hạn.

[ Trương Triết Hạn chưa tốt nghiệp đại học, xứng đáng thiên tài sao?]

[Nghi vấn quá khứ bỏ học của Trương Triết Hạn]
....

Chuyện Trương Triết Hạn chưa tốt nghiệp đại học không biết bị ai lôi ra mỉa mai một trận, báo mạng không ngừng đưa tin, đoàn đội của Trương Triết Hạn cũng gấp rút dập tin xuống. Nhưng dường như phía sau lưng có người thúc đẩy, khiến cho hotsearch vừa rút xuống lại lên.

Trong văn phòng, Trương Triết Hạn nhàn nhạt nhìn màn hình điện thoại, hai mày cau chặt.

Mã Đào đang sắp xếp nhân viên liên hệ weibo, lúc chị quay sang thấy Trương Triết Hạn vẻ mặt cau có, thở dài một tiếng.

-        Triết Hạn, chuyện này nhỏ thôi. Chưa đến mức phải lo lắng.

Trương Triết Hạn vẫn chăm chú nhìn điện thoại.

-        Cậu xem chị là ai chứ? Loại hắc nhỏ nhoi này cho chị nửa ngày liền xong.

-        ...

-        Triết Hạn?

-        Ah? Mã tỷ. Chị nói gì?

-        ...cậu xem cái gì mà chăm chú vậy?
-        Cung Tuấn gửi cho em một cái thực đơn, nói là tối nay muốn nấu cho em ăn. Nhưng mà em không biết chọn món nào, món nào cậu ấy nấu cũng ngon cả.

-        ...

-        Mã tỷ?

-        Nhịn! Cậu sắp vào đoàn. Ăn với chả uống!

Trương Triết Hạn ôm trái tim đau đớn quay đầu nhắn với Cung Tuấn.

“ Món nào cũng nấu được không? “

“ Được.”

Trương Triết Hạn híp mắt cười.

Nói Trương Triết Hạn không để ý tin tức trên mạng là nói dối. Anh có để ý, nhưng cũng chỉ nhìn rồi thôi. Mã tỷ hiển nhiên sẽ xử lý được, huống hồ, tin đó cũng không hề sai. Trương Triết Hạn quả thật chưa từng tốt nghiệp đại học. Năm hai mươi tuổi anh ký với Hồng Đồ, cũng đã bỏ ngang việc học. Đáng ra Trương Triết Hạn có thể như cách làm của công ty, mua bằng, lý lịch giả, nhưng anh từ chối. Sự thật thì vẫn mãi là sự thật mà thôi.
Cho nên lúc Cung Tuấn hỏi Trương Triết Hạn, anh cũng chỉ nhún vai tùy ý đáp.

-        Bọn họ nói đúng mà. Anh cũng đâu làm chuyện phạm pháp gì mà giấu chứ.

Cung Tuấn vươn tay lau nước sốt dính bên miệng Trương Triết Hạn, lại bị Trương Triết Hạn nghiêng đầu liếʍ sạch luôn, còn cười hì hì nhìn anh.

-        Hạn Hạn. Bây giờ học cũng không muộn.

-        Không quan trọng, hiện giờ anh là diễn viên. Đóng phim vẫn là yêu thích của anh. Số lượng tri thức và kinh nghiệm anh có, một tấm bằng đại học có thể so được sao? Fan của anh, sẽ vì đó mà không yêu thì anh nữa sao? Tính cách và đạo đức của anh, một tấm bằng đo đếm được à. Bọn họ rỗi việc mà thôi.

-        Ừm. Hạn Hạn anh là tốt nhất.

Trương Triết Hạn cười nhìn Cung Tuấn dùng gương mặt không chút biểu tình nói với anh, bây giờ anh biết đó là thói quen của Cung Tuấn rồi, chỉ có đôi mắt lấp lánh kia mới thể hiện rõ sự chân thành thôi.
Trương Triết Hạn sắp vào đoàn, tham diễn một bộ phim sẽ đi tranh giải trong năm sau. Thời gian quay rất gấp rút, nên có lẽ tết năm nay sẽ ở lại trong đoàn luôn. Trương Triết Hạn lúc trước còn không thấy gì, chỉ là bây giờ có Cung Tuấn rồi, lại có chút không nỡ. Ai ngờ, Cung tổng luôn biết cách sát phong cảnh lại mode on.

-        Tết này em phải về thủ đô.

Trương Triết Hạn sẽ giận sao? Không, anh quen rồi.

Trương Triết Hạn ngoắc Cung Tuấn một cái, lúc Cung Tuấn cúi đầu thì nhéo lên mặt người ta.

-        Đồ ngốc nhà em, biết làm tâm trạng anh hụt hẫng ghê.

Trong mắt Cung Tuấn là khó hiểu, Trương Triết Hạn phải vào đoàn, anh về thủ đô Trương Triết Hạn không phải sẽ đỡ buồn hơn sao? Cung Tuấn khó hiểu, nhưng vẫn biết mình sai ở đâu đó rồi, cho nên vẫn lặp lại chiêu cũ, đè Trương Triết Hạn xuống hôn một trận là xong.
Trương Triết Hạn còn có thể nói gì? Hôn rồi nói sau.

Người trưởng thành rồi, có yêu đương cũng không thể mỗi lúc đều dính lấy nhau. Ừm, đây là lý lẽ.

Nhưng mà Trương Triết Hạn không muốn lý lẽ đó.

Hôm nay Cung Tuấn phải bay về thủ đô, Trương Triết Hạn thì ngày mai mới vào đoàn. Từ tối hôm qua Trương yêu tinh đã quấn lấy Cung Tuấn lái xe ba hiệp rồi, vậy mà sáng nay vẫn mò dậy được đòi đưa người ra sân bay. Cung Tuấn lo cơ thể anh không khỏe, ôm người bọc cho kỹ mới để anh ngồi trong lòng mình ngủ một chút. Vệ Ninh thì lái xe.

Cho nên nói, mấy người yêu nhau khó hiểu lắm.

-        Cung Tuấn. Em về sớm vậy làm gì?

Trương Triết Hạn rì rầm trong lòng Cung Tuấn, ủi ủi mũi ngửi hương vị của người ta, mặt thì chôn sâu vào áo khoác của Cung Tuấn.

-        Hai năm em không về rồi. Cha nói nếu năm nay lại không về, sẽ sang đây.
-        À.

Trương Triết Hạn không quá hiểu rõ gia đình Cung Tuấn nên không nói thêm gì.

-        Hạn Hạn.

-        Hửm?

-        Năm sau theo em về đi.

Này là ra mắt gia đình hả?

-        Hạn Hạn?

-        Anh nghĩ đã.

Cung Tuấn hôn tóc Trương Triết Hạn, lại ôm anh, thời tiết lạnh lẽo bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến cảm giác ấm áp lúc ôm người yêu vào lòng.

Đến sân bay, Vệ Ninh phải xuống xe chạy hai vòng mua cà phê nóng, lại đi loanh quanh thêm mười phút mới dám gõ cửa xe nhắc nhở Cung Tuấn tới giờ rồi.

Cung Tuấn hôn môi Trương Triết Hạn một cái mới mở cửa bước ra, chỉ là vạt áo anh căng lại. Cung Tuấn quay đầu nhìn Trương Triết Hạn.

-        Tiên sinh. Anh không nhớ em đâu.

-        Em sẽ nhớ anh.

Cung Tuấn vươn người hôn Trương Triết Hạn thêm lần nữa mới vừa lòng rời đi.
Trương Triết Hạn thì vừa nhìn bóng dáng Cung Tuấn khuất sau cửa vừa cảm thán.

Sa đọa quá rồi. Chậc chậc.

Hành lý của Trương Triết Hạn đã được trợ lý thu dọn đâu vào đấy, còn rảnh rỗi một ngày nên Trương Triết Hạn đột nhiên muốn dọn dẹp nhà cửa một chút. Anh cũng chẳng cần lau dọn gì, mỗi ngày đều có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, chỉ là gần tết rồi, Trương Triết Hạn cũng để họ nghỉ ngơi. Trương Triết Hạn nảy ra ý dọn thư phòng của Cung Tuấn, nơi này Cung Tuấn cũng chẳng cấm anh vào. Đôi khi Cung Tuấn ngồi trên bàn làm việc, Trương Triết Hạn còn nằm trên thảm đọc kịch bản kìa. Bọn họ còn lái xe trong này vài lần, khụ...

Trương Triết Hạn chỉ sắp xếp lại mấy quyển sách bị vứt lung tung trên giá, lúc cầm tới cuốn từ điển tiếng Pháp dày nặng cũng sợ hãi trước sức nặng của nó luôn. Anh nhìn quanh, phát hiện vị trí trống còn lại trên giá lại hơi cao. Trương Triết Hạn bắt một cái ghế trèo lên, sau khi bỏ cuốn từ điển vào, mắt anh đảo một cái, nhìn thấy một cuốn kỷ yếu. Trương Triết Hạn trong lòng tò mò liền lấy xuống.
Cuốn kỷ yếu không dày, nhưng đã bám một lớp bụi, xem ra đã rất lâu không có người xem. Trương Triết Hạn nhớ lại lúc bọn họ dọn đến, có quản gia bên nhà anh hai của Cung Tuấn sang để đưa đồ, đống sách này cũng là dời từ bên kia qua, Cung Tuấn rất ít khi để ý tới.

Trương Triết Hạn hiếu kỳ không biết lúc Cung Tuấn đi học sẽ là cái bộ dạng gì, anh xếp một tấm đệm bên cửa sổ, hứng thú lật xem.

Quyển kỷ yếu này không chỉ có hình chụp và giới thiệu đơn giản, còn thêm cả các hoạt động ngoại khóa mà lớp Cung Tuấn từng trải qua năm đó, làm thành một quyển hồi ký ảnh kỷ niệm cũng được.

Trương Triết Hạn một lần xem này, kéo dài suốt một buổi trưa. Đến hơn một giờ, bụng đói kêu vang, cổ họng cũng khát khô. Trương Triết Hạn nhìn đồng hồ, nhớ ra Cung Tuấn còn hơn nửa giờ nữa là đến thủ đô rồi. Anh đứng lên, vào bếp hâm nóng thức ăn sẵn, ăn xong lại tiếp tục xem cuốn kỷ yếu kia. Điện thoại hết pin bị Cung Tuấn gọi cả một buổi chiều cũng không biết.
Cho đến khi Tiểu Vũ phải chạy đến nhà tìm, Trương Triết Hạn vẫn còn đang ngẩn người bên cửa sổ. Lúc Trương Triết Hạn mở cửa, đã bị Tiểu Vũ dí điện thoại vào tai.

-        Hạn Hạn?

-        Hửm? Anh đây.

Cung Tuấn ở đầu dây bên kia dường như thở phào.

-        Điện thoại anh đâu?

-        Ah, chắc là hết pin rồi. Anh quên mất.

-        Vậy thì tốt.

-        Em lo lắng cái gì chứ, đồ ngốc này.

Trương Triết Hạn cười, vừa phất tay bảo Tiểu Vũ tự nhiên vừa đi đến ban công trò chuyện với Cung Tuấn. Một lúc sau Trương Triết Hạn mới dỗ người đi nghỉ ngơi được. Anh cúp máy, lại đi lấy cuốn kỷ yếu kia, ngón tay vô thức cứ sờ vào mép giấy,cúi đầu cười khẽ một tiếng.