[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 03: Đứa Nhỏ Còn Nhỏ

Chương 03.1: Đứa Nhỏ Còn Nhỏ 1

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Ngày 28 tháng 12 năm 1981.

Harry sáng sớm lấy tốc độ nhanh nhất trước nay chưa từng có mà tỉnh táo lại, rửa mặt, sau đó vội vàng chạy đến phòng ăn ngồi ngay ngắn.

"Buổi sáng tốt lành, con trai." James mặc trường bào màu đen trang trọng đẹp trai ngồi ở trước bàn ăn, bánh mì cùng trứng rán trong dĩa đã ăn không sai biệt lắm.

"Buổi sáng tốt lành ba." Harry giọng nói non nớt mang theo âm sữa nói, cố gắng bò lên trên cái ghế, đứng lên, ở trên ngực ba rất quen thuộc mà đập một cái, "Ngày hôm nay rất tuấn tú nha, mẹ có khen ba không?"

"Đó là đương nhiên —— "

"Đương nhiên không có." James vừa muốn dương dương đắc ý khoe khoang đã bị Lily cắt đứt, "Ai cho anh ở trước mặt đứa nhỏ nói xạo, mặt anh không đỏ hả." Lily bưng lên một ly sữa tươi ấm cho Harry, đôi mắt xanh biếc mỹ lệ trừng mắt James, "Harry, tới uống sữa tươi, uống sữa tươi nhiều mới có thể lớn lên thật cao. Chúng ta không nghe ba con ba hoa nữa, nếu không lỗ mũi sẽ dài ra đó."

"Harry, ba nói cho con nghe, mẹ con mặc dù không có khen ba, thế nhưng mẹ có hôn ba đó nha." James ăn xong một ngụm bánh mì cuối cùng, uống cạn sạch nước chanh trong ly, cười ở trên mặt Lily cùng Harry đều hôn một cái.

Lily đỏ mặt giúp hắn sửa lại cà vạt một chút, sau đó ở trên môi hắn ôn nhu hôn một cái: "Công việc cẩn thận, bọn em ở nhà chờ anh trở về."

"Ừ, đừng lo lắng." James ôn nhu xoa xoa tóc Lily, lại hướng Harry hôn một cái, "Con trai ngoan, ba không ở nhà con chớ có chọc mẹ tức giận, bằng không thì cẩn thận ba trở về đánh mông con đó."

Harry làm bộ như chưa tỉnh ngủ xoa xoa nước mắt rớt ở khóe mắt: "Con mới sẽ không, mỗi lần đều là ba chọc mẹ tức giận, con cho tới bây giờ cũng không chọc mẹ giận."

"Em yêu, lời Harry nói là thật sao?" James giả bộ làm ra một bộ dáng rất đáng thương.

Lily cười ra tiếng: "Anh mau đi làm đi."

Ba đi làm ngày đầu tiên, Harry khổ sở buồn bã mà ăn xong điểm tâm, đây là lần đầu tiên không có ba của nó đã sớm cơm nước xong nhưng vẫn ngồi ở bên cạnh nó chờ nó, thuận tiện cười nhạo nó, Harry biểu thị thật là không có quen.

Thời gian sau đó nó nhàm chán xếp gỗ, bay bay quanh cái bình hoa xấu dì Petunia đưa, nghe mẹ đọc chuyện xưa của Pinocchio để ngủ trưa (kỳ thực nó càng muốn nghe một ít truyện cổ tích của phù thủy, những thứ này nó trước đây đều xem qua ở chỗ Dudley), hơn nửa ngày đã qua .

Chờ Harry vừa dậy chính là xế chiều, nó ngáp nhỏ một cái, cảm thấy loại thời điểm này nên tùy tiện làm chút gì tiêu hao thời gian buồn chán một chút chờ ba về nhà.

Cho nên, nó liền ở trên giường nhàm chán lăn qua lăn lại, nhìn đám mây lớn lung lay trên trần nhà.

Lúc nào có thể trưởng thành chứ, không cần quá lớn, có thể trắng trợn viết thư là tốt rồi. Harry nghĩ, hay là nhanh lên một chút đến mười một tuổi đi, ta thật là nhớ Hedwig còn có Ron Hermione bọn họ, còn có Hogwarts...

Loại thời điểm này Harry rốt cục không thể tránh khỏi nghĩ tới một việc, trong một thời gian dài như vậy nó chỉ cần nhớ lại một chút chút chuyện tình sẽ ép buộc mình lắc đầu dời đi lực chú ý —— có phải lần này trở lại Hogwarts, liền không còn là... Harry nhanh chóng lắc đầu, có chút lo lắng cho Neville, không biết thời điểm khai giảng cậu bé có thể khó chịu bất an như mình trước đây hay không.

Chắc sẽ không đâu, dù sao người nhà của Neville là phù thủy rất lợi hại, chắc chắn sẽ không ngu xuẩn như mày trước đây đâu Harry!

Harry trở mình, đem mặt vùi vào trong tấm chăn mềm mại, trầm mặc suy nghĩ sự tình một hồi, sau đó phát hiện đại não của đứa nhỏ quả nhiên gánh vác không được quá nhiều thứ, bởi vì nó lại mệt nhọc.
Bận rộn một ngày James sau khi tan tầm trở về câu đầu tiên chính là hỏi: "Harry đâu?"

"Ở trong phòng ngủ đó." Toàn bộ gian nhà tràn đầy mùi thơm nồng nặc, thanh âm Lily từ trong phòng bếp truyền tới, "James anh đem Harry kêu xuống đi, sắp phải ăn cơm rồi."

James cẩn thận đẩy cửa phòng của Harry ra, rón rén đi vào, tuy rằng trên mặt đất bày thảm khắp nơi thế nhưng James vẫn lo lắng tiếng hắn quá lớn sẽ làm cho Harry giật mình tỉnh giấc.

Ngay lúc James ở đầu giường Harry ngồi xổm xuống, Harry cảm giác được cái gì, vì vậy tỉnh lại. Nó dụi dụi con mắt, hướng phía của James đứng dậy: "Ba, ba đã về rồi ạ?"

"Ừ." James ôn nhu trả lời, "Rời giường đi con trai bảo bối, mẹ con làm cơm tối ăn ngon lắm."

"Vâng ạ, con đã dậy rồi." Vẻ mặt Harry buồn ngủ thế nhưng vẫn nở nụ cười xán lạn mà nói.
Ba đi làm ngày thứ hai, giống ngày đầu tiên.

Ba đi làm ngày thứ ba, Harry ăn điểm tâm liền bắt đầu cảm thán: Ngày thật sự là lướt qua càng chán chường, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, nga hơn nữa còn phải cùng bình hoa của mẹ tấn công chiến đấu.

Từ ngày ba bắt đầu đi làm ở Bộ Pháp thuật, sinh hoạt của Harry liền thay đổi từ phong phú lại nhàm chán.

Đúng vậy, phong phú lại buồn chán.

Đồng thời mỗi một ngày trôi qua đều na ná nhau.

"Không có ba, không có Chân Nhồi Bông, không có Mơ Mộng Ngớ Ngẩn... Chỉ có mẹ, nhưng không thể cùng mẹ bướng bỉnh." Harry ăn bông cải xanh sau cùng trong dĩa, thở dài thật sâu, ma lực của phù thủy dưới mười một tuổi không ổn định không thể học tập pháp thuật. Bắp chân Merlin, nó thực sự là quá nhớ Hogwarts.

"Harry đem rau ăn sạch hết rồi chứ?" Lily hai tay vịn cái lưng ghế Harry ngồi, khom lưng hôn một cái trên trán nó, "Giỏi quá!" Cô nói, "Bởi vì Harry ăn sạch hết rau, cho nên mẹ quyết định thưởng cho Harry —— "
Harry hưng phấn mà từ trên ghế đứng lên, vội vàng hỏi: "Mẹ, thưởng cái gì?" Lông chân Merlin, nhất định phải là ra ngoài.

"Mang Harry ra ngoài thế nào? Mẹ mang Harry đi viếng thăm bà Bathilda, thuận liền có thể nhìn Tom nhà chúng ta ——" Lily nghĩ tới Harry còn chưa thấy qua Tom, cùng nó giới thiệu, "À, Tom là một con mèo rất đáng yêu đó nha, bởi vì Harry cho nên mẹ phải nhờ cậy bà Bathilda chiếu cố, mẹ cảm thấy Harry nhất định sẽ thích nó, chúng ta cùng nhau đem Tom đón về nhà, Harry cảm thấy thế nào?"

"Oa!" Harry hoan hô lên, "Mèo, mèo!"

Tom à, thật là cái tên đại chúng, không biết sau này Voldemort nếu biết mèo nhà nó cũng gọi là Tom có thể giận đến Avada không. Harry ở trong lòng len lén nghĩ.

Lily tìm ra quần áo thật dày mặc vào cho Harry, tiếp theo mang mũ, khăn quàng cổ cho nó, vừa mặc vừa giới thiệu với nó: "Bà Bathilda là một người rất lợi hại, có thể nói là người hiểu rõ lịch sử phù thủy nhất trên thế giới. Chờ lúc đi học Harry có thể được học [Lịch sử pháp thuật] bà viết, đó là một quyển sách thật vĩ đại, mẹ lúc đi học cũng học qua."
"Oa." Harry phối hợp nâng đầu nhỏ làm cho mẹ thắt khăn quàng cổ, nó suy nghĩ một chút, cảm thấy tên Bathilda này rất quen thuộc...

"Đợi đến thời điểm Harry lớn một chút thì sẽ biết ở thung lũng Godric có rất nhiều người thật lợi hại." Lily sửa sang lại quần áo, "Ngay cả phù thủy phát minh trái Golden Snitch trong Quidditch ba cùng Harry thích nhất đều ở chỗ này đó."

"Oa!" Harry phát ra kinh ngạc từ nội tâm.

Nói đến ba cùng Golden Snitch... Harry đột nhiên nghĩ đến, quà Giáng sinh ba đưa vẫn quên ở trong phòng, chờ lúc trở lại mở đi.

Bathilda Bagshot.

Sử gia pháp thuật trứ danh của Giới pháp thuật, người biên soạn sách giáo khoa [Lịch sử pháp thuật], bạn bè của hiệu trưởng Dumbledore. Ở trong trí nhớ của Harry cùng ký ức cuối cùng có liên quan đến người kia chính là [cuộc đời và những lời nói dối của Albus Dumbledore] do Rita Skeeter viết cùng một thân ảnh còng lưng kiên nghị —— tuy rằng cuối cùng đó là một con rắn.
Mặc dù Harry từ trong thư của mẹ viết cho Chân Nhồi Bông biết phù thuỷ rất lợi hại này là hàng xóm của bọn họ, nhưng cho tới nay không nghĩ tới có thể đi nhà bà ấy cùng nhau nói chuyện phiếm uống trà.

Đúng vậy, bà Bathilda rất nhiệt tình mà ngâm trà lài rất thơm cho bọn họ, trong nhà bà tựa như nhà bà Figg, có thể so với trong nhà bà Figg còn nhiều mèo hơn.

Harry ngồi ở trên ghế được bùa chú biến cao, cái miệng nhỏ uống nước trà mùi thơm ngát, nghe bà Bathilda cùng mẹ nói việc nhà. Con mèo nhỏ, nghe đâu gọi Tom kia là một con mèo con màu vàng trắng giao nhau giống như bơ, ghé vào bên cạnh nó, Harry duỗi tay là có thể sờ tới bộ lông mềm mại của Tom.

Đề tài của bà Bathilda rất hay chuyển, cùng Lily hai người bình thường nói xong làm điểm tâm ngon như thế nào thoáng cái là có thể nhảy đến các loại nghe đồn cổ quái ly kỳ hoặc là các loại chuyện xưa nổi danh không có người biết, mà sau khi đề tài xoay chuyển, mẹ Lily liền sẽ biến thành người nghe trung thực.
Như là thế kỷ mười bốn các phù thuỷ thật sự khi bị thiêu cháy sẽ sử dụng các loại bùa chú giả vờ bị thiêu chết, những người bị thiêu chết thường là những Muggle cải trang thành phù thủy hoặc những người nghèo bị liên lụy. Rất nhiều phù thuỷ cũng sẽ dùng pháp thuật hạ nhiệt độ đồng thời ở trong lửa gào khàn cả giọng giảm bớt căng thẳng —— Harry nhớ kỹ nó hình như viết qua luận văn tương quan?

Harry rất muốn hỏi một chút nếu như đũa phép không cẩn thận bị lửa đốt thì làm sao bây giờ? Thế nhưng nó không có hỏi ra lời.

Còn có yêu tinh phản loạn cùng một ít chuyện lý thú lúc chổi bay được chế tác ở thế kỷ mười tám (Harry biểu thị bản thân thích nghe nhất là cái này).

Khiến Harry cảm thấy ngạc nhiên nhất là những chuyện bà nhắc tới có liên quan với Gellert Grindelwald cùng Dumbledore, tựa hồ ở trong mắt bà lão này câu chuyện bí mật của Dumbledore đã từng trải qua cũng chỉ là có thể được cho là việc nhà mà thôi.
Harry không kiềm chế được nhớ lại những câu chữ kia trong sách Rita Skeeter viết, phối hợp thanh âm giảng thuật của bà Bathilda, một ít suy đoán nhỏ của nó cũng từ từ rõ ràng lên.

Hai người thiếu niên ăn ý như lửa với nồi, từ trước tới nay vị Chúa tể Hắc ám thứ nhất cùng bạch phù thủy vĩ đại nhất bấy giờ —— liên hệ suy đoán trước đó Grindelwald dẫu có chết cũng không nguyện để cho Voldemort quấy rối Dumbledore yên giấc, Harry không khỏi đối với chuyện hai người kia sinh ra lòng hiếu kỳ không gì sánh kịp.

Mà cùng Bathilda Bagshot làm láng giềng mấy năm nay có thể thỏa mãn hơn phân nửa lòng hiếu kỳ của nó.

Hết thảy đều ở ngày hôm nay, trong đôi câu vài lời bà Bathilda ngẫu nhiên nhắc tới, để cho cố sự trong đầu Harry đã trong cảm thán một năm lại một năm "Hai đứa nhỏ đáng thương" hoặc là "Hai người bọn họ thật là bỏ qua nhiều lắm" các loại của bà dần dần rõ ràng.
Mà hôm nay, thời điểm Harry đang uống trà lài trong ly mang theo một chút vị ngọt, lần đầu tiên đối với quan hệ giữa Grindelwald cùng Dumbledore có suy đoán xác định, sau đó nó nhớ lại động tác của Dumbledore ở trong sương trắng dụi mắt một cái.

Nga, quần rộng nhất của Merlin. Harry nhìn cánh hoa dính vào dưới đáy ly, nghĩ mình rốt cuộc phát hiện bí mật gì liên quan tới hai người này rồi.

Rõ ràng lần kia sau khi bọn họ xem qua sách của Rita Skeeter cũng chỉ cho rằng Dumbledore cùng Grindelwald đã từng là bạn bè chí thú tương đầu.

—— hai đứa nhỏ sớm đã thưởng thức nhân thế tang thương mới gặp như đã quen thân, bọn họ ăn ý giống như lửa với nồi.

Thời điểm trong đầu Harry cuồn cuộn như một cơn lốc Bathilda đã tạm dừng tán gẫu cùng Lily, bà tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên liền đứng lên đi lại trong phòng tìm kiếm."Đúng rồi, Harry nhỏ, bà đưa con một món quà.. ... Hừm, để bà xem một chút bà để ở đâu, à đây rồi."
Harry ngẩng đầu một cái liền thấy trong tay bà Bathilda cầm một cuốn tập rất dày lại cứng rắn đi tới, phía trên kia còn có dây mây uốn quanh lại có khóa pháp thuật.

"Cái này là vật rất nhiều năm trước một người bạn đưa cho bà, bà cũng chưa dùng tới, liền tặng cho con làm quyển nhật ký đi, con nhất định có rất nhiều thứ muốn viết." Bathilda cười đối với Harry cùng Lily nói, "Đám nhỏ các con á, lúc nào cũng có một sọt bí mật, đặc biệt là lúc đi học."

Mẹ Lily cười gật đầu.

Harry hai tay tiếp nhận quyển nhật ký nặng đến trong nháy mắt liền đem cánh tay nhỏ của nó ép tới trầm xuống kia, cười đến thấy răng không thấy mắt.

Hàm răng trắng cũng không lộ ra quá lâu.

"Được rồi, Harry bảo bối nhỏ." Lily ôm Harry trên đường đi về nhà —— Harry trong lòng ôm Tom nhỏ bé đang ngủ, "Trước đó Chân Nhồi Bông nói muốn dẫn con đi gặp mặt anh trai nhỏ nhà Malfoy, mẹ đáp ứng rồi, ngày mai cũng không sợ nhàm chán đâu."
"Mal, anh trai nhỏ nhà Malfoy?" Harry làm bộ dáng vẻ rất không hiểu, "Đó là cái gì?"

Kỳ thực nội tâm của Harry đã bắt đầu điên cuồng hét lên: Draco Malfoy! ! ! Phù thủy cùng tuổi đầu tiên đời trước nó gặp phải chính là tên đó, lần này vì sao vẫn là tên đó?

------

Mặc kệ chuyện như thế nào, xin cứ yên lặng mà vui vẻ đi! Đây là cuộc sống —— Luxembourg

Chương 03.2: Đứa Nhỏ Còn Nhỏ 2

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Ngày 1 tháng 1 năm 1982.

Từ thung lũng Godric ngồi xe đò Hiệp Sĩ đi trang viên Malfoy không có chỗ nào cần đặc biệt chú ý, chỉ cần ở cuối cùng đi bộ gần mười lăm phút đồng hồ, bởi vì lãnh địa tư gia của Malfoy không cho phép tự mình tiến vào.

Năm 1982 vé xe cho hai người là bao nhiêu tiền Harry không rõ ràng lắm, bởi vì là Lily trả tiền. Harry bị bao bọc đến nghiêm nghiêm thật thật trốn ở trong cái ôm trong lòng mẹ, nhìn mẹ cự tuyệt vị phù thủy hơi thoát tuyến rất lạc quan đưa tới chocolate cùng ly đánh răng. Sau khi tài xế đạp chân ga, cô đứng vững vàng, động tác phất tóc rất nhẹ nhàng thế nhưng lời nói ra lại rất khí phách: "Phiền cậu làm cái bánh mì ba tầng màu tím* này ổn định một chút được không? Bằng không thì mẹ cùng bảo bối nhỏ trên xe không chỉ sẽ nghĩ cậu còn không có tốt nghiệp từ Hogwarts, mà có thể còn đi Bộ Pháp thuật hỏi cậu rốt cuộc đã được cấp phép làm việc hay chưa."
*xe đò Hiệp sĩ là loại xe bus ba tầng ở Anh và ở thế giới pháp thuật nó MÀU TÍM. (@hình ảnh)[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 03: Đứa Nhỏ Còn Nhỏ(Ros: Nói thật là h tui mới biết nó màu tím á, chứ trong trí nhớ nhỏ nhoi của tui là nó màu đỏ)

Trong nháy mắt xe đã ổn định hơn.

Lily ôm Harry mỉm cười một chút với tài xế đang quay đầu lại nhìn nàng, ngồi xuống.

"Mặt khác, đến lãnh địa trang viên Malfoy cậu không cần dừng, trực tiếp chạy đến cửa chính nhà hắn là được..."
Harry cảm thấy người tài xế kia nhất định bị hù sợ, bởi vì thanh âm của anh ta đều đang run rẩy: "Cái này, chúng ta thông thường không có ai muốn đi cũng không ở chỗ đó dừng..."

"Tôi cho cậu dừng cậu liền dừng." Lily nói, "Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm, cậu lái xe cho đàng hoàng là được."

Harry: "..." Ba à ba có biết mẹ như vầy không?

Cuối cùng xe đò Hiệp Sĩ vẫn dũng cảm đứng ở trước cửa sắt lớn của trang viên Malfoy, chẳng qua ở một giây kế tiếp khi Lily ôm Harry xuống xe, anh ta nhanh như chớp biến mất, thật giống như phía sau có phù thủy giơ đũa phép muốn đốt mông anh ta vậy.

Tháng một khí trời rét lạnh, trang viên Malfoy đắm chìm trong ánh mặt trời chín giờ mang hơi thở đầy trang trọng, tựa hồ còn lóe ánh sáng.

Harry chớp chớp mắt, tựa hồ trang viên Malfoy đen nhánh âm u trong trí nhớ chỉ là ác mộng vào một ngày nào đó nó ngủ không được tốt.
Chỉ là, nó bây giờ không phải đã ở trong mộng đẹp sao? Harry nghĩ thầm.

Lily ôm Harry nhìn trang viên Malfoy một chút rồi cúi đầu nhìn Harry trong lòng, hơi hơi mỉm cười: "Harry thích loại phòng này không?"

"Không thích." Harry thành thật mà nói, cánh tay nhỏ ôm sát cổ của mẹ, "Mẹ tóc mẹ thơm thơm."

Lily ở trên mặt Harry nhẹ nhàng mà véo một cái, cảm thán da đứa nhỏ non mềm giống như trứng đánh mới ra lò: "Đi thôi, con trai, mẹ dẫn con đi tìm đồng bọn nhỏ."

Harry: "... Vâng."

Lily nhìn cửa chính đóng chặt của nhà Malfoy, khóe miệng kéo cùng loại với nụ cười khinh thường thời thiếu niên của James, còn có một điểm độ cung ngạo khí, đi tới như nữ vương xem xét tòa lâu đài của cô.

Trước cửa tuyết ở dưới chân nàng phát ra âm thanh thần phục.

"Lúc mẹ vào Hogwarts Narcissa Black và Lucius Malfoy rất nhanh đã phải tốt nghiệp." Mẹ cúi đầu nhìn Harry nói, "Hiện tại đứa nhỏ của bọn họ lại lớn bằng Harry."
(Ros: Thông tin mà có thể bạn đã biết. Lily, James sinh năm 1960, Lucius 1953/1954, Narcissa 1955)

Đầu nhỏ của Harry chôn ở cần cổ của Lily, hoàn toàn không biết trọng điểm của mẹ ở nơi nào.

Khi cô tiến gần hơn hai bước, cánh cửa sắt được trang trí với gia huy rồng bay của Malfoy lặng lẽ mở vào bên trong, Lily đi qua đường nhỏ bằng phẳng giữa bụi cỏ vào đông, mà gia đình Malfoy đang ở cuối con đường rộng lớn đó, Lucius Malfoy đứng trước cửa, Narcissa lại đứng ở bên tay phải của hắn, trong lòng cũng ôm một đứa nhỏ bọc thảm nhỏ.

Một bé trai có tóc màu vàng nhạt, da trắng nõn, bé trai xinh đẹp có ánh mắt màu lam xám đang ngoẹo đầu híp mắt quan sát hai người đứng ở ngoài cửa nhà bé kia.

Harry biết, theo mỗi một ngày bé trai này lớn lên, màu lam trong ánh mắt bé sẽ từng điểm từng điểm thối lui, cuối cùng biến thành màu xám nhạt mỏng manh.
Tựa như trong trí nhớ của nó vậy.

Lucius chống gậy đầu rắn không rời người hắn, mái tóc màu vàng nhạt rũ xuống trên bờ vai, trên mặt biểu tình ngạo mạn mà lại xem thường: "Ta không nghĩ tới nhà Potter đến làm khách cư nhiên sẽ ngồi..." Hắn nói đến đây, ngừng một chút, tựa hồ đang suy nghĩ gì, "Ngồi cái xe đò hiệp sĩ gì đó ra ngoài, chẳng lẽ là gia sản nhà Potter đều bị James Potter tiêu phí lúc trở thành Auror ở Bộ Pháp thuật hết rồi sao?"

"A, Lucius Malfoy." Lily dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc nhìn hắn, trong miệng không chút lưu tình trả về, "Nếu như ngươi ôm Draco nhà ngươi Độn thổ hoặc sử dụng bột Floo, Khóa cảng các loại, ta nghĩ Narcissa nhất định sẽ lấy đũa phép chọc chết ngươi. À, đúng rồi." Lily mỉm cười nói với Narcissa, "Nửa ngày rồi còn không có bắt chuyện với chị. Narcissa, lâu như vậy không gặp chị lại xinh đẹp hơn, Draco cũng rất đáng yêu."
"Ây da, gọi Cissy là được rồi." Narcissa đồng dạng mỉm cười nói, "Harry cũng rất đáng yêu, Lily em thời điểm ở Hogwarts cũng đẹp đến làm cho người khác ghen tỵ."

"Mau vào đi, đừng đứng ở cửa nữa." Narcissa lôi kéo Lily hướng trong phòng đi đến.

So sánh với hai người mẹ vui vẻ ra mặt, sắc mặt của Lucius đứng ở một bên cũng không phải là quá khó coi.

"Nếu như ta nhớ không lầm, Lucius." Lily đang đi lướt qua Lucius trong nháy mắt đó đột nhiên thấp giọng nói, "Giờ làm việc của Bộ Pháp thuật sớm đã qua, cho dù gia sản nhà Malfoy đổi lấy cho ngươi xử lý công việc dự bị, ngươi bây giờ cũng vẫn phải đàng đàng hoàng hoàng đi làm, dù sao ngươi bây giờ còn không tính toán ở trong Bộ Pháp thuật dùng thủ đoạn chồng chất, nếu như truyền ra tin đồn không tốt gì, những người đó cho dù cầm nhiều Galleon cùng bảo bối của nhà ngươi hơn nữa, chắc cũng không tiện lại để ngươi ở vị trí này xử lý công việc ?"
Lily nhìn Lucius không che giấu được vẻ mặt tức giận, đem biểu hiện ngạo mạn cùng xem thường trước đó của hắn cũng trả về: "Đã quên nói, Lucius Malfoy. Ở trong từ điển của ta ngoại trừ hươu* ra, cũng chỉ có người vượt qua ta và người không vượt qua ta, người mạnh hơn ta và người không mạnh bằng ta..."

*Ý nói ba James ấy

"Rất không khéo, ngươi cũng biết ngươi vừa vặn chính là không sánh bằng ta."

"Lucius, anh nên đi làm đi." Đi ở phía trước Narcissa quay đầu lại nói, "Vừa lúc anh không ở nhà, em sẽ trò chuyện một chút với Lily cho thật tốt."

Lucius nhìn vẻ mặt chuyện đương nhiên của Narcissa một chút, ánh mắt ở trên người Lily vòng vo trong nháy mắt, gậy trên mặt đất nặng nề mà gõ một cái, nắm áo choàng rời đi.

"Haiz, anh ấy chính là như vậy, đôi khi sẽ không giải thích được nóng tính mà làm ầm ĩ một chút." Narcissa bất đắc dĩ nói.
Lily đem Harry để ở trên ghế sa lon, đối với Narcissa mỉm cười: "James chỉ ở thời điểm đùa Harry mới như vậy."

"Này, Lily!" Narcissa nhìn Lily giúp Harry lấy xuống khăn quàng cổ, cởϊ áσ khoác xuống, chải lại mái tóc rối loạn do gỡ mũ xuống của bé, "Đôi mắt của Harry quả thật giống em như đúc. Thật tốt, Rồng nhỏ lại không có chỗ giống chị."

"Em cảm thấy thằng bé lớn lên vẫn có chút giống chị." Lily quan sát Draco trong lòng Narcissa một chút, "Cái mũi nè... Môi đứa nhỏ này thực sự là rất giống ba bé."

"Đúng..." Narcissa vừa mới nói một từ, Draco trong ngực cô liền không thành thật động đậy, giùng giằng muốn xuống dưới."Mẹ, con, con muốn xuống dưới."

Harry ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Draco giãy dụa ngọ nguậy như Tom thời điểm không muốn để cho nó ôm nó lại muốn ôm, cảm thán người ta đây mới thật sự là âm sữa, bản thân mình vẫn là thiếu chút... cái thứ nhàm chán này.
Dù sao nó vẫn là lần đầu tiên bị mời tới nhà Malfoy, chung quy nên có chút câu nệ... Lo lắng mình có thể đυ.ng tới cái đồ dùng pháp thuật hắc ám gì hoặc là...

Trời ạ! Harry đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất trọng yếu, bây giờ nhật ký của Voldemort có phải cũng đã ở một cái chỗ nào đó trong nhà Malfoy không... ! Hoặc là sau khi ở Sirius nhúng tay nhà Malfoy cũng không quá được Voldemort coi trọng như vậy nữa ?

Narcissa đem Draco nhẹ nhàng ôm xuống sô pha, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé nói: "Rồng nhỏ, mẹ trước đó để bánh ngọt nhỏ cùng sữa tươi ở trong phòng của con, dắt Harry đi ăn đi. Con còn có nhiều đồ chơi thú vị như vậy, cũng có thể cùng Harry chơi với nhau, có được không?"

Draco nháy mắt mấy cái, nhìn thoáng qua Harry ngồi ở trên ghế sa lon bởi vì như đi vào cõi thần tiên mà có vẻ thành thành thật thật, rất miễn cưỡng tiếp nhận đề nghị của mẹ.
"Harry ra đời vào tháng bảy , so với Rồng nhỏ thì nhỏ hơn, cho nên Rồng nhỏ là anh trai nga, anh trai phải chăm sóc em trai biết không?"

Draco qua loa gật đầu.

Nếu không phải là bởi vì mẹ nói, bé mới không để cho tên nhóc mắt xanh biếc này vào phòng mình đâu! Em trai gì gì đó, bé không thích chút nào!

Căn phòng của Draco ở lầu hai.

Narcissa ôm Draco, Lily ôm Harry, từ lầu một lên tới lầu hai, cuối cùng hai người mẹ đem bảo bối nhà mình thả lên trên chiếc giường mềm mại, sau khi hôn một cái dặn Draco phải chia cho Harry bánh bích quy nhỏ cùng sữa tươi để uống (gia tinh lặng yên không một tiếng động để lên tủ đầu giường) liền đi, còn cẩn thận tỉ mỉ đóng cửa lại.

"Chị vẫn muốn để cho Draco có một bạn chơi cùng, đứa nhỏ của nhà phù thủy thời điểm tuổi còn nhỏ đều rất cô độc." Narcissa nói với Lily nói, Lily lại cười đáp lại, làm cho cuộc nói chuyện càng thêm trôi chảy.
Giữa nữ phù thủy với nữ phù thủy, đặc biệt là đã trở thành mẹ luôn luôn có rất nhiều tiếng nói chung, không phải sao.

Draco ngồi ở trên giường, đang nghĩ ngợi nên lấy khối bánh ngọt nhỏ ăn hay là nên chơi một hồi trước, nghiêng đầu liền thấy đứa nhỏ mắt xanh biếc kia cũng ngồi ở trên giường của bé.

Draco đối với lãnh địa có ý thức độc chiếm rất mạnh, đặc biệt là giường...

Lúc đầu để cho tên nhóc mắt xanh biếc này tiến vào phòng của bé bé đã rất không vui, bây giờ tên nhóc mắt xanh này lại ngồi ở trên giường của bé!!!

Harry lúc thất thần thời điểm bị mẹ ôm lên lầu, thời điểm đặt mông rơi vào trong thảm căn bản không biết phát sinh chuyện gì, đột nhiên đã bị đυ.ng ngã.

"Ai cho cậu ngồi trên giường tôi, cậu đứng dậy!"

Âm sữa trở thành âm thanh bén nhọn, Harry cảm giác trên người trầm xuống, một tảng thịt kết kết thật thật đè trên người nó, hai cái tay còn đang nắm áo của nó.
Áo lông mẹ đan cho nó!!!

Harry dùng sức, cố gắng trở mình đem Draco đặt ở dưới thân, cả người đều cưỡi ở trên người bé hỏi: "Cậu làm gì chứ?!" Kỳ thực nó muốn nói là "Đứa nhỏ chết tiệt!" "Không có lễ phép!" "Có biết phải yêu trẻ hay không mà còn muốn đánh tôi!"

"Là cậu mới đúng, cậu làm gì!" Tiếng nói của Draco lại nhọn một chút, "Đi xuống khỏi người tôi mau!"

"Cái gì chứ, rõ ràng là cậu làm tôi ngã trước, cậu bây giờ còn nói tôi, tôi không xuống cậu có thể làm gì tôi!" Harry cưỡi ở trên người Draco giả bộ đanh đá, không ngờ tới mới thoáng một cái, Draco thiếu chút nữa đã đem nó ngã lăn quay.

Harry lần này tính tình cũng nổi lên, nó mỗi ngày ở nhà giả bộ làm con nít, vẫn không thể cho Sirius viết thư, đầu óc thoạt nhìn trống rỗng liền khẳng định đang suy nghĩ những chuyện trước đây kia, mỗi ngày đều mệt đến muốn chết, còn nơm nớp lo sợ này lo lắng kia, khó khăn lắm mới ra khỏi nhà buông lỏng một chút lại phải đi tới nhà của cái tên đối đầu lớn nhất trước đây của nó, nhìn dáng vẻ cái gì cũng không biết của Draco nó liền nổi giận trong bụng, đang lo không có cơ hội phát tiết.
Hai đứa nhỏ ở trên giường lăn qua lăn lại, giương nanh múa vuốt, vò nắn khăn trải giường làm nó nhìn qua vô cùng lộn xộn.

"Cậu!" Quần áo của Harry cũng bị Draco bắt được tạo thành rất nhiều nếp nhăn, thấy vậy nó đau lòng muốn chết, "Tôi không muốn náo loạn với cậu, cậu nói xin lỗi tôi liền tha thứ cho cậu!"

"Tôi vì sao phải xin lỗi! Tôi dựa vào cái gì phải xin lỗi!" Draco la hét, "Cậu cũng không phải không có đẩy tôi, xem cánh tay tôi đều là dấu đỏ do cậu nắm mà ra!"

Draco vừa nhìn dấu trên tay mình, nhất thời cảm thấy ấm ức, cái gì cũng không muốn trực tiếp dùng sức đẩy Harry một chút.

Vốn cho là giường lớn, Harry cùng Draco ầm ĩ một hồi liền từ cuối giường lăn đến đầu giường, lần này Draco đẩy một cái trực tiếp khiến cho Harry thật sự đυ.ng phải tủ đầu giường.
"Thình thịch!" Một thanh âm vang dội, Harry chỉ cảm thấy một mảnh đen tối, đầu óc choáng váng. Nó còn không có phản ứng kịp chuyện gì xảy ra đã cảm giác có vật gì từ trên mặt mình chảy xuống...

Chẳng lẽ là máu? Harry nghĩ thầm.

Nhưng trên thực tế dáng vẻ của nó bị tưới sữa tươi lên thật có chút buồn cười.

Đường nhìn dần dần rõ ràng, Harry thấy khuôn mặt tươi cười của Draco nhăn thành một đoàn, vẻ mặt kinh hoảng nhìn mình.

Mới vừa rồi thằng nhóc này đẩy mình một chút... Harry vừa muốn nói, cũng cảm giác nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng mà chảy ra... Nói cũng cũng không nói được.

Không biết người khác có từng trải qua loại thời điểm rõ ràng không muốn khóc nhưng lại không ngừng khóc được này, dù sao thì hiện tại Harry cảm thấy rất xấu hổ, còn có chút ngượng ngùng... Dù cho thân thể này bây giờ là một tuổi hay là hai tuổi, bên trong Harry Potter đã là một cậu trai mười bảy tuổi, loại sự tình ở trước mặt đối thủ một mất một còn khóc thế này làm sao có thể không xấu hổ.
Draco nhìn Harry cau mày, nước mắt từ trong đôi mắt xanh biếc chảy ra, chắc là đau đến vô cùng ghê gớm, cả người đều ngây ra, hoàn toàn không biết mặt biết mình nhăn lại còn dữ dội hơn so với Harry.

Bé không biết làm sao bây giờ, không thể làm gì khác hơn là học động tác của mẹ thời điểm mình u đầu, tay nhỏ bé ở trên đầu Harry sờ soạng một chút, nói một câu "Bảo bối không khóc, đau đau bay bay", lại sờ một cái, nói thêm câu nữa "Bảo bối không khóc, đau đau bay bay" ...

Harry căn bản không phản ứng kịp, chỉ là trì độn cảm thấy đầu của mình sau khi Draco thoáng sờ mấy cái thật sự cũng không có đau đớn như vậy nữa...

Là pháp thuật của phù thủy nhỏ sao? Harry nghĩ, vươn tay đem tay của Draco từ trên đầu mình lấy xuống.

Tay của Draco bị Harry nắm ở trong tay cũng không dám cầm về, chỉ là nhẹ nhàng mà hỏi một câu: "Cái kia... cậu, cậu không sao chứ?"
Làm sao có thể không có việc gì? !

Harry nhìn gương mặt tròn vo của Draco trước mặt, chỉ dùng âm sữa đồng dạng nói một câu: "Chỉ là có chút choáng váng, không có chuyện gì."

"Xin lỗi." Draco nói.

Harry ngây dại.

"Bánh ngọt của tôi đều cho cậu ăn, cậu đừng có giận tôi có được không." Draco lấy lòng nói, "Cũng không cần nói cho mẹ tôi được chứ?"

Harry nhìn ánh mắt so với cá vàng còn lớn hơn của Draco một chút, cuối cùng vẫn khuất phục."... Tôi sẽ không nói cho mẹ cậu biết." Mặc dù có điểm cảm thấy thẹn với việc bị vẻ đáng yêu của Malfoy thu mua, thế nhưng Harry cuối cùng vẫn không để ý đến vẻ đáng yêu đó, nghiêm túc giáo dục Draco nói, "Chẳng qua cậu sau này không thể như vậy, thật sự rất đau."

Nghe được sẽ không nói với phụ huynh, mặt của Draco nãy giờ nhăn lại rốt cuộc thả lỏng, bé gật đầu cười, đáp ứng Harry, còn thân thiện lấy khăn da lông ngắn của mình xoa xoa mái tóc bị dính sữa của Harry, cuối cùng thậm chí nhỏ giọng kêu gia tinh đem chứng cứ phạm tội thu thập sạch sẽ.
...Harry nhìn thấu thiên phú trên người đứa nhỏ này rồi.

------------------------

→Chương sau: Chương 04.1: CỦ CẢI TÓC BẠCH KIM 1→