[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 04: Củ Cải Tóc Bạch Kim

Chương 04.1: Củ Cải Tóc Bạch Kim 1

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Sau tranh chấp nho nhỏ chính là phân đoạn tỏ vẻ thân thiện với nhau, tình bạn của trẻ con chính là đơn giản như vậy. Cho tới bây giờ chưa thấy qua những người bạn nhỏ khác Draco giản đơn trực tiếp tung đề tài mà bé nhận thức là đề tài trò chuyện tốt nhất: "Cậu tên Harry?" Draco ngước đầu nhỏ nhìn Harry, bộ dạng thiếu đánh như 'Ta nói chuyện với ngươi vĩnh hạnh của ngươi' , "Có ý nghĩa gì sao?"

"Vậy cậu tên Draco, có hàm nghĩa sao?" Harry lập tức hỏi ngược lại, "Thật không biết cậu lấy ở đâu loại vấn đề muốn hỏi này."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Draco nhíu lại, vẻ mặt không hiểu nhìn Harry: "Đây đương nhiên là có hàm nghĩa, trẻ con trong nhà phù thủy đặt tên đều có ý nghĩa." Bé kiêu ngạo mà nói, "Draco ở trong tiếng Latin nghĩa là rồng, còn có ý nghĩa là chòm thiên long, rất phù hợp với truyền thống gia tộc phù thủy dùng chòm sao làm tên đặt cho đứa nhỏ. Như là cậu Sirius Black cùng Regulus Black của tôi đều dùng chòm sao đặt tên."

"Tôi thấy là phù hợp với gia tộc phù thủy máu trong đi." Harry thì thầm nói, kỳ thực nó càng muốn nói là phù thủy hắc ám, thế nhưng không nghĩ tới Draco còn dùng Chân Nhồi Bông nêu ví dụ, thật là.

"Cậu nói cái gì?" Draco thấy môi Harry giật giật, lại không nghe rõ nó nói cái gì, đem đầu tiến tới hỏi.

"Ngươi không nên đột nhiên cách gần như vậy a." Harry đưa tay khẽ đẩy đẩy nhẹ cái đầu xù xù của Draco, "Tôi là nói cậu trực tiếp nói tên của cậu của mình sao? Thật không lễ phép."

Draco không nghĩ tới cái thằng nhóc này lần đầu tiên tới nhà mình này lại dám nói mình như vậy, hầm hừ mà gồ lên mặt bánh bao: "Mắc mớ gì tới cậu! Cậu quản tôi chắc!"

"Sao lại không liên quan tới tôi." Harry thấy bé tức giận, không tự chủ nhỏ giọng giải thích rõ, "Chú Sirius là cha đỡ đầu của tôi, cậu nói xem có liên quan đến tôi hay không?"

"Ôi chao?" Draco kinh ngạc, "Cậu tôi là cha đỡ đầu của cậu à, như vậy tôi không phải là anh trai cậu sao? Ban nãy mẹ cậu cũng để cho cậu kêu tôi là anh trai nhỏ, cậu sao lại không gọi?"

Harry trừng hắn: "Liên quan gì tới cậu, cậu hỏng mắt muốn trèo kéo quan hệ hay gì?"

"Gì chứ. Mẹ cậu cũng bảo cậu kêu tôi là anh trai nhỏ mà." Draco tới gần Harry, ở chỗ sâu trong đôi mắt xám còn mang theo điểm lam không rõ ràng, bé nhìn thẳng vào Harry nói, "Kêu một tiếng đi, một tiếng thôi, tôi còn không có em trai bao giờ đâu..."

"Nhỏ*..." Harry không lay chuyển được tên nhóc đó, khó khăn há miệng, "Củ cải nhỏ."

*trong tiếng trung 'anh trai nhỏ' là 'tiểu ca ca' mà cho dù là tiếng anh thì cũng sẽ là 'little brother' nên chữ nhỏ đứng trước.

Draco lúc đầu tràn ngập mong đợi, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như bị khí cầu ghim lên làm cho xẹp xuống: "Cái gì chứ, kêu một tiếng anh trai thôi mà, sao mà nhăn nhó như thế..."

Vẻ mặt Harry bất đắc dĩ nghe Draco lầm bầm... Tôi cũng đã mười bảy lại kêu cậu là anh trai, còn là anh trai nhỏ, cậu cân nhắc qua cảm thụ của tôi chưa còn nói tôi nhăn nhó!

"Cậu nói thì dễ, vậy cậu gọi tôi một tiếng anh trai nhỏ đi! Cậu sao cũng không gọi?"

Kỳ thật Harry muốn nói là, tôi đã thành niên đã mười bảy tuổi ít nhất lấy được chứng chỉ phù thủy đồng thời còn từng có hai người bạn gái, để tôi gọi cậu cái gì anh trai nhỏ? Thật muốn hỏi đầu của cậu có phải bị chày gỗ của quỷ khổng lồ đập qua rồi không!

"..."

Sau khi Harry hỏi ra câu nói kia, Draco vẫn phồng miệng không nói gì, thoạt nhìn có chút không vui.

Harry nhìn bé, đột nhiên không biết làm sao, chỉ cảm thấy trái tim hình như bị vật mềm mại gì đó nhẹ nhàng đυ.ng phải một chút, đυ.ng ra chất lỏng có chút chua xót chậm rãi tràn đầy viền mắt cùng chóp mũi...
Người này hiện tại cũng chỉ là một đầu củ cải nhỏ có chút đáng ghét thôi...

Harry hít mũi một cái, có chút mất tự nhiên nói: "Cậu... Dù sao thì hai ta cũng không có kém nhiều, cậu kêu tôi Harry, tôi gọi cậu Draco." Nó nói xong câu đó, suy nghĩ một chút, lại bỏ thêm một câu, "Như vậy không tốt sao?"

Draco ngẩng đầu nhìn mắt xanh biếc lấp lánh của Harry một chút, lắc đầu cự tuyệt: "Mới không tốt! Mới không phải không có kém nhiều! Cậu xem cậu LÙN như thế, cũng chỉ đến bả vai tôi, phải gọi tôi là anh trai!"

"... !"

Quỷ nhỏ thối này! Cậu bớt tranh cãi chút liền chịu không nổi sao! Cái gì gọi là "Cũng chỉ đến vai tôi". Trợn to ánh mắt của cậu nhìn được không? Tôi rõ ràng liền đến cái cổ của cậu!!!

"Cậu sao lại..." Harry không biết hình dung loại hành vi này của Draco như thế nào, "Tính tình trẻ con như vậy!"
"Cậu không phải cũng là trẻ con sao." Draco bĩu môi, "Vậy cậu nói cái dạng gì mới không phải là trẻ con, cậu nói đi."

"... Ừm, như tôi vậy mới không phải là đứa nhỏ," Harry dự định lấy bản thân mình làm khuôn mẫu giáo dục đầu củ cải nhỏ Draco này một chút, "Tôi mỗi ngày đều có đọc sách, còn có..."

"Đọc sách?" Draco không tin, "Cậu còn nhỏ hơn tôi, căn bản không khả năng nhận thức chữ! Lúc nói có đôi khi còn nói không rõ, đừng có mà khoác lác."

Chân Nhồi Bông! Con cần chú! Bị Draco nghẹn đến không lời nào để nói, ở bên trong tâm Harry điên cuồng hét lên.

Có thể trên thế giới này chính là sẽ tồn tại một người như vậy, giữa bạn và hắn có duyên phận không giải thích được (gặp nhau lần đầu ở Hẻm Xéo), còn có tín ngưỡng không giống nhau chút nào cùng với phải vẽ giới hạn (ở Hogwarts vĩnh viễn sẽ không nắm tay). Trong một đoạn thời gian rất dài các bạn đều là kẻ thù nhìn nhau không thuận mắt, thế nhưng, sau cùng, các bạn cũng vi diệu đứng trong cùng một trận doanh, đều tự lấy phương thức bất đồng làm sự tình giống nhau về bản chất.
Trên thế giới này, có một số thứ chính là vi diệu như vậy.

Vi diệu tựa như mỗi một nếp uốn trên quần của phù thủy Merlin vĩ đại nhất.

Draco vươn tứ chi mềm mại ra, bàn tay nhỏ bé ở ngoài miệng vỗ vỗ, ngáp một cái.

Sau khi đánh ngáp xong cả người Draco liền ghé vào trên giường, tóc vàng mềm mại tán loạn mà trượt đến trên mặt của bé. Lông mi dài mà dày của bé cùng tóc bé giống nhau, màu vàng nhạt như màu tóc, trong ánh mắt không có ngạo mạn, cũng không có xem thường cùng ác độc.

Harry nhìn mắt Draco còn mang theo màu xanh nhạt, lần đầu tiên cảm thụ được cảm giác hiện thực ở một người cùng người "trước đây" không liên quan mãnh liệt như vậy...

Draco Malfoy.

"Này." Harry ngã vào bên người Draco, "Cậu biết đũa phép xưa nhất giới phù thủy là ai chế tạo không?"

Draco nâng lên ánh mắt nhạt màu nhìn nó một cái, không nói gì.
"Cậu biết sự kiện đích thực phía sau chuyện toàn bộ phù thuỷ bị thiêu chết trong lịch sử phù thủy không?"

Draco dùng cánh tay nhỏ dựng nửa người trên lên, nhìn thẳng vào Harry.

Harry nhìn thẳng cặp mắt kia, trong ánh mắt không có một tia lùi bước nào, mặc dù nó cũng không biết đối mặt một đứa nhỏ không hề có pháp thuật có cái gì phải sợ hãi.

"Để hỏi cho đơn giản nhất, cậu biết trường học sau này cậu phải đi —— Hogwarts —— bốn vị người sáng lập là ai không?" Cánh tay nhỏ của Harry vòng lại, trong giọng nói mang theo ngữ điệu khó có thể tin sâu đậm, "Cậu sẽ không phải ngay cả điều này cũng không biết chứ?"

Nói xong câu đó, Harry bắt đầu đắc chí mà chờ Draco dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, tán dương mình bác học nhiều tri thức...

Draco xoay người, thay đổi một tư thế, lại đánh một cái ngáp nhỏ, trong ánh mắt đều mang lệ quang."Được rồi được rồi, tôi tin tưởng cậu xem qua sách..." Bé xoa xoa con mắt, nói tiếp, "Hiện tại tôi phải ngủ trưa, cậu không ngủ sao?"
Harry cảm giác mình hình như là ở trong môn Độc dược đang chuẩn bị say mê cắt một hạt đậu nhảy, nhưng sau khi xuống dao đột nhiên phát hiện đó là một viên đậu hỏng, khí lực tích trữ hoàn toàn không có chỗ dùng, trái lại kìm nén đến bản thân khó chịu.

Loại cảm giác một đấm đánh trên đống bông vải này thật là không tốt!

Đè lên chiếc giường mềm mại, Harry không hề có lập trường mà nói: "Đương nhiên phải ngủ chứ."

Draco liếc mắt nhìn nó, trên tay lại đem tấm chăn nhỏ bé dùng khi đi ngủ cũng đắp lên cho Harry.

Harry cũng không khách khí chút nào nhận chăn đến từ Draco.

Người này khi còn bé cũng không tệ lắm nha. Harry ngửi hương sữa trên thảm giống như đã từng quen biết, nghĩ như vậy.

Tựa hồ bị Draco ảnh hưởng, Harry đem chăn kéo lên, cũng ngáp một cái, chép chép miệng, không bao lâu liền ngủ.
Nó không biết sau khi nó ngủ, Draco nằm ở bên cạnh nó dùng ánh mắt thâm trầm nhìn nó một lúc lâu, ở trong lòng rầu rĩ vì sao cái tên mắt xanh biếc này so với bé nhỏ hơn này lại biết nhiều chuyện hơn bé.

Ở trong lòng lật qua lật lại suy nghĩ một lúc lâu, Draco yên lặng quyết định chờ sau khi cái tên nhóc mắt xanh biếc đáng ghét này đi, nhất định phải nhờ mẹ lấy cho mình mấy cuốn sách nhìn qua một cái, ít nhất phải biết những vấn đề tên mắt xanh biếc kia hỏi là cái gì.

Lần này có thể lấy giấc ngủ trưa lừa dối đi qua, ngộ nhỡ lần sau tên nhóc mắt xanh biếc lại đến nhà mình, lại nói vấn đề gì đó thì sao?

Draco cảm giác mình lâm vào giữa một loại nguy cơ thật sâu, mơ hồ mà cảm giác được cuộc sống sau này của mình có thể sẽ vì đứa nhóc mắt xanh biếc này mà thay đổi.
Bé nhìn Harry ngủ say, đầu nho nhỏ tựa hồ nghĩ không được nhiều thứ hơn, mí mắt cũng càng ngày càng nặng...

Narcissa nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận không phát ra một chút thanh âm, Lily đứng ở sau lưng cô nhìn Harry cùng Draco ngủ say, một chút lo lắng treo trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.

"Mấy đứa nhỏ ở chung được lắm." Narcissa đối với Lily nói.

"Ừ." Lily lộ ra nụ cười ôn nhu, "Chờ bọn nhỏ tỉnh lại chúng ta cho hai đứa một chút đồ ăn."

Buổi chiều, ánh sáng mặt trời của hai ba giờ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh mang theo ấm áp, tuyết cùng giá rét đều bị ngăn trở ngoài cửa sổ.

Draco vươn người một cái, tay cùng chân cảm nhận được xúc cảm xù xù của thảm.

Bé mở mắt, bất ngờ không kịp đề phòng liền chìm vào trong một vũng sóng gợn thủy sắc xanh biếc.

Chủ nhân cặp mắt xanh biếc kia còn không có thanh tỉnh, Draco đột nhiên nhớ tới tựa hồ buổi sáng có một quỷ nhỏ mắt xanh biếc được mẹ mang theo đến nhà mình, hình như mẹ của quỷ nhỏ mắt xanh biếc cùng mẹ của mình là bạn học... Ôi chao, hình như giới phù thủy chỉ có một trường học.
"Này, buổi chiều tốt lành, Draco." Harry cười cong mắt, vui vẻ chào hỏi.

"Ừ." Draco còn không có phản ứng lại được, "Buổi chiều tốt lành, Harry."

Hai đứa nhỏ tỉnh ngủ tựa như hai nhóc thỏ đói bụng, ôm bánh ngọt nhỏ gặm không buông tay, mẩu vụn bánh bích quy nhỏ khó tránh khỏi rơi trên giường.

Mâm nhỏ bánh bích quy dần dần trống không, chỉ còn lại có một ít mẩu vụn bánh bích quy để lại trên mâm.

"Đúng rồi, Harry." Draco tựa hồ cũng rất quen gọi nó như vậy "Cậu thích Quidditch sao?"

"Quidditch?" Harry đem bánh bích quy trong miệng nuốt xuống, "Tôi thích nhất là Quidditch, cha đỡ đầu tôi, nga chính là cậu của cậu, chú ấy vào sinh nhật tôi tặng cái chổi trẻ em cho tôi, đó là món quà tặng tôi thích nhất đó!"

"À, cái kia tôi cũng có, đã quên là có hai hay là ba cây rồi, chúng ta một hồi có thể chơi với nhau."
Ngay thời điểm Harry gần rơi vào tâm lý quỷ dị thù phú (cảm giác cùng thời điểm nó có Nimbus 2000 giáo sư McGonagall đưa, ba của Draco lại mua cho toàn bộ đội Slytherin Nimbus 2001), nửa câu nói sau của Draco đã thành công đem lực chú ý của Harry toàn bộ dời đi chỗ khác.

"Được được!"

"Harry bảo bối nhỏ." Lily cầm trong tay hai ly sữa tươi nóng tươi đi tới, "Con với Draco chơi vui chứ?"

"Mẹ, Draco vừa nói một hồi muốn cùng con chơi chổi bay với nhau, chúng con có thể tìm một quả cầu bắt chước Quidditch!" Harry tiếp nhận sữa tươi uống một hớp lớn, trực tiếp ở bên mép in một nửa cung tròn sữa màu trắng.

Draco nói tiếng "Cảm ơn", mới nhận lấy sữa tươi Lily đưa tới.

"Mẹ, mẹ tới được đúng lúc thật đó, chúng con mới ăn xong bánh ngọt nhỏ, sữa tươi đã tới rồi." Harry hướng về phía Lily cười hì hì.
"Mẹ biết Harry muốn uống sữa tươi mà." Lily hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry một cái.

------

Phải chính trực mà sinh hoạt, đừng mơ mộng hão huyền! —— Dostoevsky

========ngày 20/12 đăng chương 04.2 dưới đây========

Chương 04.2: Củ Cải Tóc Bạch Kim 2

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Ở trong trận Quidditch nhẹ nhàng vui vẻ, cưỡi cái chổi trẻ con cách mặt đất gần một thước, Harry thành công... bị bánh mì nhỏ bánh bích quy nhỏ mới vừa ra lò của Narcissa hấp dẫn, vội vã từ trên cái chổi bay xuống.

Trong miệng ngậm bánh mì nhỏ Harry đối với Draco chơi chưa thỏa mãn* cười cười xin lỗi: "Ưm, ở trong phòng bay không có ý nghĩa gì, đợi đến mùa hè cậu có thể đến nhà tớ, phía sau nhà tớ có chỗ rất lớn có thể chơi Quidditch cho thật đã."

* ý do vị tẫn
Draco mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn từ trên cái chổi đi xuống. "Ừ, được, đợi đến mùa hè tôi đi tìm cậu chơi." Tuy rằng vô luận thế nào nhà cậu cũng không thể so với nhà tôi lớn hơn được.

Harry cười đáp ứng.

"Đến mùa hè rồi không biết cậu còn có thể nhớ rõ tôi là ai không." Nhưng trong lòng nó lại nghĩ như vậy.

Harry cùng Draco ngồi ở trên ghế sa lon, nghe hai người mẹ đàm luận những chuyện ở trong Hogwarts trước kia.

Chẳng qua cũng không có gì, Lily giống nhau đều là nói bốn người bọn James gây sự còn có chính là Narcissa có chút thời điểm sẽ nói một chuyện phát sinh ở Slytherin, như là Regulus lúc đi học sẽ bởi vì có một anh trai ở Gryffindor mà đã bị một ít phần tử Slytherin cực đoan khi dễ —— thế nhưng không ai có thể ở trong lúc quyết đấu với Sirius chiếm được chỗ tốt.
Harry ở trên ghế sa lon lắc lư hai chân, trong lòng suy nghĩ không biết Sirius ở Hogwarts vào thời đại kia kiên trì thế nào.

Draco đưa tay cầm một khối bánh mì bơ nhỏ, hơi nghiêng đầu thấy Harry ngồi ở bên cạnh ngậm bánh mì nhỏ, không biết đang suy nghĩ gì.

Quỷ nhỏ mắt xanh kỳ quái. Draco cắn bánh mì nhỏ một cái.

"Đúng rồi," Narcissa đột nhiên chuyển đề tài, "Em biết Sirius ở Bộ Pháp thuật đi làm đúng không, ở Sở cấm vật phẩm Muggle gì đó."

"Sở nghiên cứu vật phẩm Muggle cùng cấm lạm dụng vật phẩm Muggle." Lily nói.

"Đúng, chính là cái này, chị cuối cùng vẫn không nhớ được tên." Narcissa uống một ngụm cà phê, "Gần nhất còn chưa yên ổn, toàn bộ Bộ Pháp thuật ngoại trừ Auror cùng bộ in ấn ra nhóm bọn họ là bận rộn nhất."

"Chị sáng sớm gửi cho Sirius một phong thư, nó hẳn tí nữa sẽ tới ngay." Narcissa nói.
Harry mới vừa từ trong dĩa lấy ra một khối bánh quy chợt nghe Narcissa nói ra những lời này, ánh mắt lập tức mở to, không chú ý dùng sức đem bánh bích quy trong tay thành mẫu vụn. Nó nuốt nước miếng một cái, đem câu "Chân Nhồi Bông lúc nào đến" thiếu chút nữa trực tiếp hỏi lên kia nuốt trở về.

Làm trẻ con thật là phiền, Harry ở trong lòng thè lưỡi, muốn nói chút gì muốn làm chút gì đều phải lo lắng ba mẹ phát hiện cái gì không đúng, thật muốn lớn lên nhanh lên một chút !

Draco khẽ đảo mắt đánh giá vẻ mặt mừng rỡ không thể che giấu được của Harry, hoàn toàn không rõ vì sao nghe được cậu Sirius muốn tới cậu ta sẽ vui vẻ như vậy.

Hừ. Draco nghĩ thầm, chỉ là cha đỡ đầu thôi mà, có cần phải vui vẻ như vậy không?

Hoàn toàn không thể hiểu được.

Trong trang viên Malfoy trồng rất nhiều dây mây cùng bụi gai, Harry từ cửa sổ mang theo một ít sương trắng nhìn ra ngoài, tưởng tượng thời điểm mùa hè ở đây những đóa hồng đỏ rực to lớn có thể nở hay không, nói không chừng còn có thảo dược kỳ quái cũng nên.
Draco ngồi ở bên tay trái Harry, Harry vừa quay đầu lại là có thể thấy được ánh sáng mặt trời đánh chút vầng sáng nhợt nhạt lên mái tóc màu vàng nhạt, làn da có hơi trong suốt, cùng với môi có chút nhạt màu.

Nhìn lâu một chút, vẫn là đứa nhỏ Draco nhìn không giống như cái tên trưởng thành chanh chua lại kiêu ngạo kia. Trong đầu Harry không nhịn được mà nhớ tới Draco "trước kia" cùng mình làm những chuyện ngu xuẩn, không nhịn được mà nở nụ cười.

"Này, cậu đột nhiên cười cái gì chứ, vụn bánh quy đều rơi hết trên người tôi rồi." Draco đứng lên dùng sức vỗ vỗ quần của mình, hơi nhíu mày.

Harry nhìn nhìn bé, chép chép miệng, người hơi nghiêng về phía trước rồi duỗi tay vỗ vỗ hai cái trên quần bé, "Tôi không có cố ý, cậu giận sao?"

Draco nhìn nhìn mặt bánh bao của Harry, lại nhìn nhìn hai người mẹ làm bộ ngồi nói chuyện phiếm nhưng trên thực tế là đang nhìn hai bé, lắc lắc đầu: "Tôi không có... Tôi không có giận."
Harry cười đến đôi mắt cong thành trăng non: "Không giận là tốt rồi."

"Quan hệ bạn bè mới sẽ không dễ giận như vậy đâu." Draco nhìn nó một cái, biệt nữu nói.

Nghe được những lời này của bé, tươi cười trên mặt Harry càng lớn hơn nữa, trong lòng nhớ lại thời điểm trước đó Draco ở trên xe lửa Hogwarts vươn tay ra với nó.

"Nếu tôi là cậu, Potter, tôi sẽ đặc biệt cẩn thận." Lúc ấy Draco nói chuyện luôn dùng một loại giọng điệu với tốc độ chậm rì rì, ở một số chỗ còn cố ý bày ra một loại biểu tình cao cao tại thượng, ngạo mạn tới mức làm cho Harry chỉ muốn đấm một đấm vào mũi anh*.

*'anh' ở đây là chỉ Draco trước kia á, Draco ở trong quá khứ của 'kiếp trước', còn bây giờ Draco còn bé nên dùng 'bé' chỉ Draco của hiện tại trong 'kiếp này'
"Cậu hẳn nên lễ phép một chút, nếu không cậu cũng sẽ đi lên trên con đường giống như ba mẹ cậu, bọn họ cũng không biết tốt xấu."

Harry vươn tay nhỏ bụ bẫm nắm lấy tay nhỏ của Draco, đem bé kéo trở lại trên sôpha, tươi cười trên mặt cũng thu lại.

Narcissa ngồi ở bên kia nhìn bộ dạng của hai đứa nhỏ, cười nói với Lily: "Em xem hai đứa nhỏ ở chung không tệ nha." Cô lại nhìn nhìn Draco, tươi cười đột nhiên nhiều thêm một ít an tâm, "Bọn chị hiện tại rất ít cùng mấy gia tộc kia lui tới, em cũng hiểu ý trong này đúng không, một lời khó nói hết....." Narcissa thở dài, "Cũng không có gì khác, chị chính là lo lắng Draco nó... Tính cách của Rồng nhỏ không giống với mấy đứa nhỏ khác chị biết, chị sợ nó không có bạn bè.... Tính cách nó kiêu căng lại có chút ưa sạch sẽ, ban nãy thấy nó và Harry ở chung thật sự làm chị rất vui vẻ, chị sợ đứa nhỏ này không có một người bạn thơ ấu để chơi chung."
"Chỉ cần không suy xét đến bản mặt lúc nào cũng phải dùng lỗ mũi để nhìn người kia của Lucius Malfoy, cùng một nhà các chị ở chung vẫn rất vui vẻ." Lily đơn giản rõ ràng mà nói ra, lúc nói xong vẻ mặt kinh ngạc nhìn Narcissa đột nhiên cười rộ lên.

"Lucius anh ấy...." Narcissa thật vất vả mới có thể ngừng cười, "Anh ấy là một ông chồng tốt, cũng là một người cha tốt, à, đương nhiên so với James Potter vẫn có chút kém." Cô trêu chọc Lily một câu rồi lại nói tiếp, "Nhưng mặc kệ là chồng hay là cha, đều so với việc anh ấy là một người đàn ông có dã tâm, là chủ nhân của một gia tộc vẫn kém hơn."

"Em...." Lily há miệng thở dốc, vừa định nói chút gì, liền nghe thấy một tiếng gõ cửa ngắn ngủi mà lễ phép.

"Ây da, nhất định là Sirius, chị đi mở cửa." Narcissa đứng lên, vuốt vuốt lại nếp nhăn trên quần áo, đi qua mở cửa.
Lily nhìn bóng dáng của cô, yên lặng thở dài.

"Hi, Narcissa! Đã lâu không gặp." Sirius mới vừa tiến vào lập tức đóng cửa ngăn cách không khí rét lạnh bên ngoài lại, sau đó mới cười hỏi thăm Narcissa bọn họ, "Hi, Lily, gần đây thế nào rồi?"

"Mọi thứ đều ổn, Sirius, chính là cho dù là James hay Harry đều rất nhớ cậu." Lily nói.

Sirius cởϊ áσ khoác tràn đầy hơi lạnh ra, đem nó treo trên giá áo, "Gần đây thật sự là bận muốn chết, không chỉ yêu cầu chúng tớ phải đi kiểm tra tra xét một số chỗ có vật phẩm Muggle cùng với chỗ có khả năng tuồn vật phẩm Muggle vào, có lúc còn phát sinh một ít tình huống đột phát, tỷ như chúng tớ vừa mới xử lý một cái ấm trà không ngừng phun nước ra bên ngoài. Aizz, tớ hôm nay vẫn phải giải quyết xong chuyện rồi mới trộm chạy ra ngoài, bằng không chút nữa lại phải bận rộn một hồi."
"Phốc!" Harry nhìn Sirius, thực không cho chút mặt mũi nào mà bật cười, vừa cười vừa nói, "Chân Nhồi Bông chú thật ngốc, trên đầu chú còn một sợi tóc bị đông cứng kìa, rất buồn cười."

Sirius bước vài bước liền đi đến trước mặt Harry, tháo bao tay xuống rồi bóp lấy một bên mặt nó, "Harry bé bỏng, lâu như vậy không gặp, con sao vừa thấy mặt chú liền nói xấu chú như vậy chứ."

"Con mới không có nói xấu chú, con nói thật mà, không tin chú hỏi Draco đi..."

"Hỏi cái gì chớ...." Sirius há miệng cắn cái bao tay còn lại để tháo ra, rồi lấy tay bóp lấy nửa bên mặt còn lại của Harry.

"Cậu Sirius, trên đầu cậu thật sự là có một sợi tóc dựng thẳng lên, chắc là là bị cái ấm trà cậu nói phun thành sau đó lại bị đông cứng khi ra ngoài." Draco nhìn thấy mặt Harry bị niết đến biến dạng, há miệng ậm ừ, có chút không đành lòng, "Thật sự là rất buồn cười."
Sirius thô lỗ lắc lắc đầu tóc mình hai cái, đem cái tay đang bóp lấy khuôn mặt của Harry bỏ xuống rồi lại vỗ vỗ đầu Draco: "Quỷ nhỏ, mới quen biết Harry người ta đã biết giúp người ta nói chuyện rồi."

"Cậu Sirius cậu không được vỗ đầu con, về sau lớn lên sẽ không cao!" Draco đem tay của Sirius từ trên đầu mình lấy xuống, thật nghiêm túc nói.

Sirius liếc mắt đánh giá thân thể nho nhỏ của Draco một cái, khinh thường nói,: "Hừm, cao chứ, chẳng qua cậu đoán chừng con có cao thế nào cũng không thể cao bằng cậu được."

Một câu này dành được một cái trừng mắt thiệt hung hăng của Draco.

Harry suy nghĩ một chút thân thể cao lớn của mình sau này, lại suy nghĩ một chút thân thể cao lớn của Draco, ở trong lòng lặng lẽ cảm thán một câu đứa nhỏ hàng thật giá thật chính là ấu trĩ.
Thời gian chơi ầm ĩ luôn luôn trôi qua rất nhanh, hiện tại ánh sáng mặt trời đã tà tà mà treo ở phía tây bầu trời, lò sưởi trong tường ở trong phòng được đốt lên, ánh lửa chập chờn cùng ngọn đèn đem toàn bộ gian nhà chiếu sáng trưng, ấm áp.

Harry náo loạn một ngày, đứa nhỏ vốn rất dễ dàng buồn ngủ, lúc này đã sớm một người tiếp một người mà ngáp lên ngáp xuống, đầu dựa vào trên người Sirius không ngẩng nổi.

Mà Draco, lúc đầu không buồn ngủ, nhìn Harry tựa ở kia ngáp, dáng vẻ trong mắt đều là hơi nước cũng không khống chế được mà ngáp , đột nhiên liền cảm thấy mệt nhọc.

"Hô..." Draco lại ngáp một cái, "Mẹ, ba có phải đã về rồi không."

Narcissa ngẩng đầu nhìn thời gian, gật đầu với Draco: "Đúng vậy Rồng nhỏ, ba sắp tan làm rồi, một lát nữa Rồng nhỏ có thể thấy ba rồi."
"À ——" Draco kéo dài thanh, lại đánh một cái ngáp nhỏ.

"Cũng tới giờ rồi." Lily cũng ngẩng đầu nhìn thời gian, trêu đùa bản thân, "James cũng sắp tan làm, em phải mang theo Harry đi về, còn phải cực khổ cho người đàn ông làm cơm một ngày."

"Vừa lúc tớ tiện đường, để tớ đưa các cậu cùng đi." Sirius nói tiếp, "Cissy chị cũng không cần lưu bọn em ở lại ăn cơm, Regulus còn đang ở nhà. Vả lại bên ngoài rất lạnh, em vừa lúc lái xe sẽ đưa bọn họ một đoạn."

"Chiếc xe Muggle em cải tạo đến lung tung kia? Chị xem còn không bằng chiếc mô-tô Muggle kia của em nữa." Trên mặt Narcissa tràn đầy biểu tình "Em đáng tin sao".

"Giờ không phải là mùa đông sao, em cũng không tiện lái mô-tô a. Vả lại chiếc xe này của em thế nhưng được em cùng với người trong bộ tỉ mỉ nghiên cứu qua, tuyệt đối an toàn." Sirius mặc áo khoác, đứng ở trước cửa chờ Lily giúp Harry mang khăn quàng cổ.
Narcissa xem Lily đang giúp Harry tỉ mỉ chỉnh quần áo nón nảy một cái, miễn cưỡng gật đầu: "Vậy các em cẩn thận một chút, chị cũng không lưu bọn em lại."

"Tới đây, Draco, nói chào tạm biệt với Harry và mẹ Lily nào."

Draco nháy mắt một cái: "Tạm biệt mẹ Lily, tạm biệt Harry, có thời gian phải trở lại chơi đó."

"Đợi đến mùa hè tớ dẫn cậu đi sân sau nhà tớ chơi Quidditch nha." Harry cuối cùng ngọt ngào cùng Narcissa nói tạm biệt, "Tạm biệt mẹ Cissy, bánh quy nhỏ mẹ làm ăn rất ngon."

Hừ, không phải là làm nũng thôi sao, tôi sao có thể thua một đứa nhỏ như cậu chứ. Harry nghĩ như vậy, hoàn toàn không phát giác bản thân mình so với đứa nhỏ còn ấu trĩ hơn.

→Chương sau: Chương 05: GIA TỘC POTTER HOÀNG KIM→