[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 06: Năm Tháng Như Thoi Đưa

Chương 06.1: Năm Tháng Như Thoi Đưa 1

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Vô luận là từng ngày trôi qua của thế giới Muggle, hay là thỉnh thoảng việc nhỏ không đáng kể của thế giới pháp thuật bại lộ ở trong mắt Muggle, tốc độ thời gian trôi qua đều như nhau, từ tốn mà lại nhích lên từng chút.

Trong cuốn sách [Lịch sử pháp thuật] của Bagshot tăng thêm những việc lớn mấy năm gần đây phát sinh ở giới phù thủy rồi được xuất bản lại lần nữa, trong đó quan trọng nhất ngay cả tiêu đề đều được in ấn bằng loại chữ nổi lớn, đương nhiên là sự tích của "Cậu bé đại nạn không chết —— Neville Longbottom"

Vài ngày sau khi quyển sách này xuất bản, các loại sách có lực ảnh hưởng lớn như [Lịch sử pháp thuật hiện đại], [Thịnh và suy của pháp thuật hắc ám], [Sự kiện pháp thuật quan trọng của thế kỷ hai mươi] đều được biên tập lại, đều tăng thêm những thứ liên quan tới Neville Longbottom, cha mẹ Auror cùng với giới thiệu tường tận của cả gia tộc của cậu, độ dài không nhỏ.

Ngày 31 tháng 10 năm 1985, Bộ Pháp thuật chủ trì ở lầu năm phòng số 11 của bệnh viện pháp thuật St. Mungo kiến tạo hoàn thành bia kỷ niệm vợ chồng Longbottom, từ sáng sớm đến tối muộn, phù thủy nối liền không dứt mà đi tới phòng bệnh đã được phục hồi như cũ một nửa này, ôm các loại các dạng tâm tình, trầm mặc dâng lên một bó hoa.

Pho tượng của vợ chồng Longbottom ở nơi này là căn cứ theo ảnh tốt nghiệp của bọn họ ở Hogwarts điêu khắc thành, hai người chăm chú ôm nhau, trong lòng còn có một đứa nhỏ đang nằm trong tã lót, trên mặt của ba người đều tràn đầy nụ cười.

Không biết những phù thủy đến đây phúng viếng có thể cảm nhận được tâm tình Augusta Longbottom khi đứng ở chỗ này không.

Khoảng thời gian này tính tới nay có thể nói là thời gian thay đổi toàn bộ vận mạng của giới pháp thuật đầy đen tối đã tròn bốn năm, trong bốn năm nay, Auror trút hết sức để tính toán, các ngành tương quan toàn lực phối hợp, cơ hồ đem toàn bộ dư đảng Tử thần Thực tử đưa vào Azkaban.

Đương nhiên, trường hợp giống như Malfoy, dù là Bộ trưởng Bộ ma pháp cũng không có cách nào.

Cho dù người như vậy cũng chỉ là số ít.

Bộ Pháp thuật, tầng ngầm thứ hai, Sở nghiên cứu vật phẩm Muggle cùng cấm lạm dụng vật phẩm Muggle.

Sirius tháo xuống bộ găng tay đầy dơ bẩn, lúc này mới giơ tay lên xoa xoa giọt mồ hôi trên trán sắp chảy xuống, hắn hướng về phía sau hai bước, cho Arthur Weasley ngồi ở trong xe ra dấu* ý bảo "có thể".

*thủ thế, dùng tay ra hiệu; động tác tay; tay ra dấu

Arthur Weasley gật đầu, nhấn nút màu đỏ trên xe, từ ngoài nhìn vào thì có thể rõ ràng nhìn ra là thiết bị được thêm vào.

Cả xe đột nhiên như bị sương mù bao phủ, sau đó, đột nhiên liền biến mất từ trong phòng.

Sirius huýt sáo một cái: "Ok! Chỉ cần công năng ẩn hình làm xong, chúng ta lần sau có thể lái chiếc xe này ra ngoài và giải quyết những cái tiếng kêu la 'xèo xèo' như nồi niêu xoong chảo có thể làm người ta chỉ muốn cuốn ở bên trong thảm lăn qua lăn lại. Arthur, ra đi, chúng ta nghiên cứu thêm một chút làm sao để sử dụng pháp thuật thay thế cho xăng."

Arthur Weasley mở cửa xe, hướng Sirius giơ ngón cái: "Lại nói tiếp, còn phải cám ơn James đó, nếu không phải là nhờ cậu ấy hỗ trợ, chiếc xe máy này cũng không làm xong nhanh như vậy đâu."

"Mặc kệ cậu ấy, thời khắc quan trọng nhất không tới, công lao này chính là của chúng ta, ai bảo phòng làm việc Auror bọn họ mỗi ngày càng thần bí vội vàng tới lui chứ." Sirius lấy đũa phép ra cho xe một phép biến nhỏ, "Nè Perkins, ba người chúng ta đi ra ngoài hóng gió một chút đi."

"Không được." Perkins ở bên trong gian phòng cự tuyệt nói, "Cánh tay già chân già của tôi giờ không chịu được bị các cậu lăn qua lăn lại, tôi phải làm báo cáo, hai người đi ra ngoài hóng gió đi."

Sirius nhìn về phía Arthur, Arthur hướng hắn nhún nhún vai, đem xe thu nhỏ cất vào trong túi, chuẩn bị đi ra ngoài thử xe một chút.
Trong năm tháng buồn chán, vào giây phút thời gian trôi qua không kém cùng với nỗ lực của cộng đồng phù thủy, tất cả rốt cục dần dần đi vào quỹ đạo bình thường.

Thế lực pháp thuật hắc ám cũng rốt cuộc mỗi ngày càng suy bại.

Tháng 5 năm 1988, một ngày buổi trưa gió nhẹ ấm áp tốt đẹp nhất.

James nằm ở trên ghế xích đu ở trong sân, trên hai chân để một quyển sách úp lại, bìa cứng màu xám tro cũng không có viết tên sách.

Hắn ở dưới ánh sáng mặt trời ngáp một cái, xoa xoa ánh mắt có chút không mở ra được, chuẩn bị ngủ một giấc nhỏ.

"Vừa lúc Lily cùng Harry cũng không ở đây." James đem sách đặt lên bàn, nghĩ chờ mẹ con hai người đi dạo phố trở về hắn cũng không sai biệt lắm sẽ dậy, liền thanh thản ổn định mà ngủ thϊếp đi.

Một giấc ngủ này, ngủ thẳng tới buổi chiều cũng không có người quấy rầy hắn.
Bốn giờ chiều, James nhàm chán ở trong phòng lắc lư nửa ngày, nhìn chỗ nào không vừa mắt liền dọn dẹp một chút, thẳng đến dù cho là sô pha hay là thảm cũng làm cho hắn cảm thấy thật chỉnh tề cẩn thận tỉ mỉ lúc này mới ngừng tay.

"Ai, sao lại cảm giác toàn bộ trong nhà đều trống rỗng thế này." James khó có được mà cảm nhận được một chút cảm thụ của Lily cùng Harry lúc hắn đi làm.

Ngay lúc James đang buồn chán phải đi nhà bếp lột quả cam đầu tiên chuẩn bị làm một ít nước cam cho Harry uống, rốt cục phát ra tiếng "Cùm cụp", chìa khóa vặn di chuyển mở cửa ra.

Chỉ là, vào thời điểm James còn chưa kịp từ phòng bếp thò đầu ra hô một tiếng "Em yêu, bọn em đã về rồi", thanh âm Lily đã xuyên thấu ván cửa vẫn chưa hoàn toàn mở ra truyền đến trong lỗ tai của hắn —— "James Potter!" Lily dùng lực mạnh mẽ xoay tay lại đóng cửa, "Anh là tên khốn kiếp!"
Harry đứng ở phía sau mẹ mình đang tức giận đến tóc càng đậm màu, đôi mắt xanh biếc ở phía sau gọng kiếng tròn màu đen bất đắc dĩ chớp chớp.

James từ trong phòng bếp đi tới, trên tay còn nhuộm chất lỏng màu vàng của quả cam, hắn nhìn Lily đứng ở trước cửa ngay cả giày cũng không đổi, nghi hoặc đến ghê gớm: "Làm sao vậy em yêu?"

"Anh không biết cận thị hơn năm độ sẽ di truyền sao! Em ngày hôm nay mang Harry đi dạo phố, thằng bé ngay cả mấy bảng cửa hàng thế nhưng đều thấy không rõ, em dẫn con đi bệnh viện kiểm tra mắt, kết quả bác sĩ nói cho em biết đứa nhỏ này cận thị, đã phải đeo mắt kính!" Lily tay phải ôm vai Harry, nhìn chằm chằm James.

"Mắt kính?" James cúi đầu nhìn Harry, lúc này mới phát hiện trên mặt nó mang theo một bộ kính mắt khung tròn không khác với mình mấy, "Oa, con trai, đeo mắt kính vào rất tuấn tú."
"Vâng, con cũng cảm thấy vậy, cha con chúng ta đeo vào thật đúng là đẹp trai." Harry hăng hái bừng bừng nói. Thời điểm trước đó soi gương nhìn mình đều có một loại cảm giác quen thuộc quỷ dị, vừa giống James lại giống mình "trước đây".

Vẫn là mang kính mắt tốt hơn, không chỉ có thế giới càng thêm rõ ràng, nhìn mình cũng càng quen mắt. Harry ở trong lòng lặng lẽ nghĩ.

Lily trừng James một cái, lại cúi đầu trừng Harry một cái: "Mắt kính của cha con các anh đẹp trai gì chứ, em mặc kệ bọn anh."

"Em yêu." James tay phải làm một thủ thế "mời xem", "Thế nào, anh đã cẩn thận tỉ mỉ dọn dẹp căn nhà đó"

Lily theo thủ thế của hắn nhìn lướt qua, nói: "Không sai, ngăn nắp sạch sẽ giống lúc sáng sớm em ra ngoài."

"Harry, ba lột quả cam cho con, một hồi ép nước cam cho con uống ha."

Harry thay dép, ngẩng đầu hướng ba lộ ra tám cái răng trắng: "Dạ, cảm ơn ba."
"Bảo bối, mẹ buổi tối làm cho con bánh donuts mứt hoa quả, có thích không?"

*bánh donuts mứt hoa quả**[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 06: Năm Tháng Như Thoi Đưa"Thích!" Harry chạy đến chỗ sô pha, đặt mông ngồi ở bên người Lily, "Mẹ, lại làm thêm một phần bánh kếp siro* có được không ạ?"

*bánh kếp siro**[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 06: Năm Tháng Như Thoi Đưa"Ừm..." Lily thể hiện biểu tình vẻ mặt suy tính, ở dưới ánh mắt càng ngày càng nóng của Harry rốt cuộc gật đầu, "Được rồi, xét thấy bảo bối con ngày hôm nay ở bệnh viện ngồi lâu như vậy, để an ủi con, mẹ sẽ làm cho con bánh pudding hoa quả."
"Oa!" Harry hoan hô.

James ở cửa tịch mịch mà nhìn vết vàng trên ngón tay, lại nhìn mẹ con ngồi ở trên ghế salon một chút, im lặng kéo khóe miệng.

—— không chỉ có trong nhà, tựa hồ ngay cả tâm cũng bị lấp đầy.

Harry còn buồn ngủ mà từ trong nhà đi tới, sửa sang lại mái tóc rối bời hai cái, cầm lấy bình nước rót một ly nước uống cạn.

"Harry Harry, qua đây." James thấy Harry sau đó hướng nó vẫy vẫy tay, "Đến đây, lại qua một mùa hè, để ba coi con lại cao bao nhiêu."

Harry đi tới, ngoan ngoãn đứng ở chỗ khung cửa để cho James đo chiều cao.

"Ồ, không tệ lắm." James lấy bút màu sáp ở vị trí đối ứng đỉnh đầu Harry vẽ một đường, vỗ vỗ Harry để cho nó quay lại nhìn, "Cao hơn 5cm rồi."

"Con đây có phải có hy vọng cao như Chân Nhồi Bông không!" Harry nhìn mấy cái đường tăng lên rõ ràng trên khung cửa một chút, liền vội vàng hỏi.
James xoay người vào phòng tắm: "Có thể... Cao bằng ba con còn tương đối đáng tin."

Nửa đêm, hai mươi ba* giờ rưỡi.

*23h30 - 11h30 tối

Harry ngồi ở trước bàn đọc sách, nghe mẹ đi vệ sinh trở về phòng, đóng cửa phòng, lúc này mới đem quyển nhật ký lúc trước đó nghe được thanh âm giấu dưới mông ra, cẩn thận thở phào một cái.

[Ngày 27 tháng 4 năm 1989.] Harry ở mở đầu một trang giấy mới viết ngày lên, [tựa hồ tất cả cùng chuyện có liên quan đến "trước đây" cũng không có phát sinh, mình chưa từng gặp qua Neville, cũng không có nghe nói qua về chuyện của cậu ấy, bà của cậu ấy thật sự đem cậu ấy bảo vệ rất khá. Ở trong tin tức có hạn của mình, không có một chút liên quan với biến động nhỏ của Voldemort, chẳng lẽ là bởi vì còn chưa tới thời gian?] Harry cắn cắn lông vũ trên bút, đột nhiên không biết còn có thể viết xuống cái gì, không có phát sinh bất luận cái quan trọng gì để có thể viết vô bản nhật ký này đây...
Harry đem bút bỏ vào trong bình mực nước chấm chấm, dừng một hồi, lại đem quyển nhật ký khép lại, khóa vào trong ngăn kéo phía dưới cùng của bàn học.

Nó hướng phía sau ngửa đầu, đem cái cổ thả lỏng để trên lưng ghế tựa, ánh mắt ở trên giá sách trước mặt dao động qua lại.

Toàn bộ trên giá sách ngoại trừ các loại phiên bản của [Lịch sử pháp thuật ] ra, nhiều nhất chính là các loại các dạng lễ vật —— ba mẹ đưa, Chân Nhồi Bông, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn đưa, còn có chút bạn bè đồng nghiệp của ba mẹ đưa...

Harry ngoẹo đầu, nhìn vật trang trí Bạch Kỳ Mã trên kệ sách, hơi xuất thần.

"Harry, sinh nhật vui vẻ."

"Không phải nói gia tộc Potter là Bạch Kỳ Mã trong gia tộc máu trong sao, tớ có một lần ở Hẻm Xéo thấy vật trang trí này, đã cảm thấy rất thích hợp với cậu, muốn làm quà tặng tặng cậu."
Lúc đó Harry nghe Draco nói là ở "Hẻm Xéo", chỉ biết thứ này nhất định không phải là bên trong Hẻm Xéo, chẳng qua, nó vẫn cười nhận lấy, đồng thời trực tiếp bày ở vị trí thấy được trên giá sách.

Thật là khó có thể tưởng tượng được... Harry đứng lên, hoạt động cái cổ của mình một chút, đẩy cái ghế vào dưới bàn sau đó tắt đèn.

Nó cuối cùng nhìn Bạch Kỳ Mã trên giá sách tản ra tia sáng nhu hòa một chút, lảo đảo vài bước, không quan tâm ngã vào trong giường. "Mình và Draco Malfoy cư nhiên làm bạn bè từ nhỏ đến lớn, lễ Nô-en sẽ tặng quà cho nhau, thời điểm sinh nhật còn có thể tới nhà đối phương chơi."

Nó đem chăn kéo lên đầu, cả người đều giấu vào trong chăn.

"Nhanh lớn lên một chút đi, nhanh đến Hogwarts một chút đi!" nó lẩm bẩm một tiếng, kéo chặt chăn.
---------------

The inaudible and noiselefoot of Time - Shakespeare

Bước chân thời gian không thể nghe thấy và tĩnh lặng

*Bạch Kỳ Mã - Unicorn (Bộ Pháp thuật phân loại: XXXX - không phải vì nguy hiểm mà bởi vì phải đối xử với chúng mà sự tôn trọng tuyệt đối) Là loài quái thú xinh đẹp được tìm thấy ở các khu rừng Bắc Âu. Là con ngựa có sừng, màu trắng tinh khiết khi đã trưởng thành. Con non có màu vàng kim, càng lớn thì lông sẽ càng dần chuyển ánh bạc. Sừng, máu và lông của nó đều có đặc tính pháp thuật rất cao. Nó thường tránh tiếp xúc với con người, thường nữ phù thủy tiếp cận nó dễ dàng ho7n nam phù thủy. Rất khó bắt được Bạch Kỳ Mã vì nó phi rất nhanh. - Tham khảo tại cuốn [Những Sinh vật Huyền và Nơi tìm ra chúng] của Newt Scamander**[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 06: Năm Tháng Như Thoi ĐưaChương 06.2: Năm Tháng Như Thoi Đưa 2
Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Ngày 23 tháng 6 năm 1990, sáng sớm trời trong mát mẻ.

Harry dùng một cái xẻng thường dùng để làm vườn đào một cái hố nho nhỏ bên cạnh một luống hoa, sau đó nhìn Lily lưu luyến không rời mà đem Tom bỏ vào đó. Harry ngồi xổm xuống, ôn nhu vuốt ve một chút bộ lông mềm mại đẹp mắt giống như bơ lần cuối.

"Tạm biệt, Tom." Lily thêm nắm đất thứ nhất, thanh âm khàn khàn mà nói, "Bọn tao sẽ luôn nhớ tới mày."

Snidget đột nhiên từ không trung xuất hiện, sau khi lượn vòng hai giây liền rơi vào đỉnh đầu của Harry, cái mỏ xinh xắn nhẹ nhàng mổ mổ đỉnh đầu của Harry.

"Được rồi, tao biết mày đã trở về." Harry trấn an mà ở trên người nó vỗ nhẹ hai cái, lại trầm mặc.

Sau khi James thêm nắm đất thứ hai, Harry chỉ có thể ở giữa khe đất thấy lông tơ mang màu sắc đẹp mắt của Tom, trong lòng nó đột nhiên có chút bi thương, thật giống như trong lúc bất chợt phát hiện nó giống như sẽ không còn được gặp lại bạn bè đã cũng nó bầu bạn từ thuở nhỏ .
Kỳ thực cũng đúng là như vậy, từ nhỏ đến lớn, toàn bộ những điều nó không thể nói ra miệng, cũng sẽ ở thời điểm đêm khuya vắng người cùng Tom bộc lộ vài câu.

"Ai." Harry dùng mu bàn tay sạch sẽ cọ rớt nước mắt chảy ra từ viền mắt, sau khi kéo ra một nụ cười mới đắp lên nắm đất sau cùng, "Tạm biệt."

Cám ơn mày đã làm bạn với tao nhiều năm như vậy.

Thời gian thật giống như nếp uốn trên quần Merlin, càng ngày càng nhiều hơn, rõ ràng bình thường thoạt nhìn cũng không có gì, thế nhưng cuối cùng khi nhìn lại, sẽ kinh ngạc phát hiện đã nhiều như vậy rồi.

Harry hiện tại chính là như vậy, trong lúc bất chợt vừa quay đầu lại mới phát hiện thời gian đã qua lâu như vậy, lâu đến mức nó cũng đã gần mười tuổi.

Còn có hơn một năm nữa. Harry ở trong lòng tự nói với mình, mặc dù bây giờ cái gì cũng không bắt được, nhưng một năm sau đó luôn có thể bắt được cái gì đó.
Độ cận của mắt cũng tăng lên không ít, thay đổi vài cặp mắt kính nhưng vẫn cứ mang cái kính dày như vậy, đường vẽ đo chiều cao cũng theo từng ngày mà cao hơn trước đó, luôn luôn bị mẹ quản nghiêm mặt trông giữ cho nên một ngày chỉ có thể ăn hai khối chocolate, cũng sớm giữ chúng trong phòng mình để nó ăn dưới sự kiểm soát của mình.

Hết thảy đều theo thời gian mà biến hóa, ngoại trừ... Chuyện nó để ý nhất.

Harry nằm ở trên giường, hai tay ôm lấy một cái gối để trên đầu, trong phòng kéo hai tầng rèm cửa sổ, u ám đến cơ hồ nhìn không thấy một chút ánh sáng mặt trời ấm áp giữa trưa bên ngoài.

Nó vừa uống xong dược cảm mạo mẹ nấu nửa ngày, sau đó nằm trên giường nửa ngày mà một chút buồn ngủ cũng không thấy.

"Ưm," Harry ở trên giường trở mình, gối ôm cũng bị đè bẹp, "Mẹ ở trong dược thả cái đồ vật nâng cao tinh thần gì à." Nó lộn qua lộn lại một hồi, cuối cùng vẫn thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, "Tính toán một chút, ngủ không được vẫn là không ngủ được."
Harry xuống giường, "soàn soạt" kéo rèm cửa sổ ra một chút, sau đó bò lại lên giường nhìn trần nhà, vô cùng hoài niệm thời điểm có thể sử dụng pháp thuật.

Ít nhất lúc cảm mạo khó chịu cả người không có sức cũng không cần xuống giường mới có thể kéo rèm cửa sổ.

Giường của Harry rất lớn, thế nhưng chỗ nó nằm cũng chỉ có gần một nửa, bởi vì chỗ còn dư lại thật chỉnh tề mà xếp vài chồng sách.

Harry tùy tiện từ giữa đống sách đó rút ra một quyển, nhìn bìa sách một chút, suy nghĩ một chút lại lật ra một tờ.

"Lý thuyết pháp thuật khô khan." Harry ngáp một cái, cho dù lần thứ hai nhìn quyển sách này vẫn là thấy rất gian nan.

Không thể không nói nhiều năm sống phóng túng như vậy, nó còn không có quên vài thứ học được "trước đây", thật sự ngoại trừ phải tán dương lực tự giác của mình ra, còn phải cảm ơn bà Bathilda thật tốt.
Quà sinh nhật quà giáng sinh hàng năm đều là sách, mỗi lần vài bản, hơn nữa mẹ còn mua cho các loại truyện nhi đồng Muggle truyện nhi đồng phù thủy, Harry cảm thấy trước khi đi học mình phải nhờ ba làm cho mình một cái rương có bùa chú mở rộng không gian.

Còn có nhiều quà tặng các loại để dành mấy năm nay.

Harry ở trên giường nghiêng nửa người nhìn giá sách một chút, cảm thấy cái kế hoạch này có thể trực tiếp đổi thành làm một cái bùa chú không gian cho giá sách mới coi như ổn.

Cuối cùng nó nhìn thoáng qua vật trang trí Bạch Kỳ Mã để ở vị trí dễ thấy nhất kia, hôm nay Bạch Kỳ Mã lớn làm ổ ở trên cỏ, có hai con Bạch Kỳ Mã con ở trong lòng nó đẩy đẩy làm nũng.

Harry nháy mắt một cái cảm thấy so sánh với Bạch Kỳ Mã mỗi năm đều sẽ thay đổi này, mình năm nay đưa cho Draco khăn quàng cổ tự dệt thật là có chút thua kém.
Chẳng qua, dù gì cũng là tự mình thất bại nhiều lần mới đan được.

Mẹ cũng sắp ghét bỏ tay chân mình vụng về rồi.

Harry bắt đầu suy nghĩ phong phú* lại muốn làm một ít chuyện bừa bộn, lại nhìn chữ trong sách nối thành một mảnh mà mình căn bản đọc không hiểu một chút, nhất thời cảm giác đầu mình thật choáng.

*trong qt là thiên mã hành không 天马行空, nghĩa là ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp

"Pháp thuật phát ra từ nơi nào? Là loại lực lượng nào giao cho phù thủy sức mạnh khác với lẽ thường, loại lực lượng này vì sao xuất hiện, làm như thế nào mà được phù thủy nắm giữ..."

"Trong thế giới pháp thuật có vô số đồ vật pháp thuật dùng để tìm kiếm tung tích của pháp thuật —— Hogwarts căn cứ vào sóng pháp thuật đầu tiên trên người tân sinh sau đó thêm tên của bọn họ vào danh sách. Bộ Pháp thuật dựa vào tơ truy vết bắt lấy hành vi vị thành niên thực thi pháp thuật phi pháp... Nhưng không người nào có thể giải thích 'pháp thuật' rốt cuộc từ đâu mà đến."
"Trong lịch sử thế giới có thể tìm ra vị phù thủy thứ nhất..." Harry đọc được đến đây, mí mắt nặng trĩu không chịu nổi cuối cùng nhắm lại, nhẹ buông tay, sách cũng "xoạch" một tiếng khép lại ở bên gối.

Ngày 7 tháng 7, buổi trưa mùa hè cho dù là gió thổi lớn nhất vẫn làm cho người ta cảm thấy nó mang theo hơi nóng.

Cây cối trong trang viên Malfoy vui sướиɠ hướng về phía ánh nắng.

Harry ngồi ở trên tấm thảm dưới giường Draco, dựa lưng vào giường, trong tay đang cầm một quyển [Người yêu rồng], nhìn tranh vẽ của sách vô cùng say sưa.

Từ lúc mở cửa sổ, gió đã mang theo mùi tươi mát của cây cối thổi vào bên trong, thổi bay một tầng rèm voan mỏng nhẹ phía trước cửa sổ, cũng thổi bay vài cọng tóc không thành thật của Harry lên.

Harry mặc áo thun tay lửng cùng quần soóc, bắp chân cùng bàn chân nhỏ mang gì đều đặt ở trên thảm mềm mại. Nó thay đổi tư thế, thời điểm cong chân lên có thể thấy cơ thể hơi nhỏ gầy, thoạt nhìn cũng không quá gầy yếu —— ít nhất không hề gầy yếu như "trước đây".
Draco nằm ở trên giường, hai tay duỗi thẳng giơ một quyển [rồng hoang dã và rồng nuôi trong nhà] rất dày, ánh mắt cũng không ngừng hướng về phía Harry mà nhìn qua.

"Nè, Harry." Draco đem sách "Bốp" mà đóng lại, ngồi xuống xoa xoa cánh tay có chút đau nhức, sau đó cả người liền dán tới chỗ Harry, "Loại sách này có cái gì hay để đọc chớ?" Anh bĩu môi, nhìn hình ảnh con rồng tinh mỹ trong sách của Harry một chút, "Xem rồi tớ cũng muốn nuôi một con rồng."

"Thế nhưng," Draco vuốt tay, bất đắc dĩ nói, "Nuôi không được."

"Sao lại nuôi không được?" Harry đưa tay đem đầu của Draco từ trên bả vai mình đẩy lên, sau đó quay đầu đem sách để ở trước mặt anh, cười nói, "Chẳng qua con rồng cậu khả năng tương đối hiếm thấy, tớ lật sách lật thiệt là lâu cũng không tìm được giới thiệu liên quan tới cậu, cũng không biết nên làm thế nào để mà —— ha ha ha ha..." Cái chữ "nuôi" kia của Harry còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Draco đẩy ngã nhào trên thảm.
"Này! Draco cậu đừng có mà chọc tớ." Harry nằm trên thảm trên mặt đất liều mạng ẩn núp, nhưng trốn thế nào cũng tránh không thoát, cười đến nước mắt đều chảy ra.

"Cậu cười tớ đúng không?" Draco cưỡi ở trên đùi Harry, hai tay đè nặng bờ vai của nó không cho nó đứng lên.

"Tớ không có, không có." Harry thừa cơ hội này nhanh chóng thuận giọng, vội vã giải thích, "Draco tên này siêu cấp êm tai siêu cấp ngầu."

Draco cúi đầu nhìn Harry nửa ngày, rốt cục "Hừ" một tiếng, sau khi đứng dậy cũng đem Harry kéo lên.

"Cậu gầy đi à?" Draco ngồi ở trên giường, chần chờ một chút vẫn là hỏi Harry, "Là mùa hè trời nóng nực không muốn ăn, hay là..."

"Chắc là ảo giác của cậu thôi," Harry cười nói, "Có thể bộ quần áo này ở trên người tớ tương đối rộng mới để cho cậu cảm thấy tớ gầy, tớ mỗi ngày ăn nhiều như vậy cậu còn nói tớ gầy, trước đó Remus đưa một hộp chocolate lớn tớ không bao lâu liền ăn hết."
Harry suy nghĩ một chút thời điểm mình còn mặc quần áo của Dudley, sâu sắc cảm thấy chính là đạo lý này.

Draco nhìn nó một chút, muốn nói "Tớ véo thắt lưng cậu véo thấy cậu gầy, cùng quần áo có quan hệ gì", thế nhưng cuối cùng anh cũng không nói ra.

"Cốc cốc."

Hai tiếng tiếng đập cửa vang lên, Harry cùng Draco cùng nhau nhìn về phía cửa, đã nhìn thấy một gia tinh tuổi còn trẻ bưng một khay đựng dĩa bánhquy cùng hai ly nước trái cây đứng ở đó. "Chủ nhân nhỏ, nữ chủ nhân* làm điểm tâm nhỏ."

*bà chủ, cái nào hay hơn a~

"Để ở kia đi." Draco chỉ chỉ bàn nhỏ, chẳng hề để ý nói.

Harry nhìn gia tinh kia "Bốp" một chút liền nhanh chóng biến mất, trong đầu hình như đột nhiên có một tia sét đánh qua.

Dobby!

Nếu như nói thật sự muốn tìm được chút liên hệ trực quan chân thật nhất có liên quan với "trước đây", theo tình cảnh hiện nay của nó mà nói, gần nhất hẳn là Dobby.
Harry thật sự là hận không thể dùng sức gõ gõ đầu của mình, Dobby là đầu mối quan trọng như vậy, là người bạn quan trọng như vậy, nó tại sao không sớm nghĩ tới.

Chỉ cần có thể tìm được Dobby, nói không chừng là có thể biết một ít liên quan tới tin tức của quyển nhật ký của Voldemort... Tuy rằng còn chưa tới thời gian, thế nhưng có thể biết một chút tin tức luôn luôn dùng được, mặc kệ có thể nhận được quyển nhật ký của Voldemort đồng thời tiêu hủy nó hay không, chỉ cần có thể biết sự tồn tại của quyển nhật ký đồng thời có thể trực quan cảm thụ được thế giới này cùng thế giới "trước đây" là giống nhau là tốt rồi.

Mặc kệ " Cậu bé đại nạn không chết " là Harry Potter hay là Neville Longbottom, chỉ cần là thế giới giống nhau, sẽ có cơ hội lần thứ hai triệt để gϊếŧ chết Voldemort.
Như vậy...

Harry nuốt nước miếng một cái, ánh mắt vững vàng khóa vào Draco đi tới bàn nhỏ trước mặt cầm một khối bánh quy nhỏ đang chuẩn bị ăn, ấp a ấp úng nói: "Draco... Cậu..."

"Cái gì?" Draco cầm bánh bích quy dừng ở bên mép, quay đầu lại nhìn về phía Harry, vẻ mặt nghi hoặc hơi nhướng mày .

"Không có gì, chính là muốn hỏi cậu một chút..." Harry dừng một chút, ở trong lòng sắp xếp lại từ ngữ "Cậu có biết nhà cậu có một con... Không phải, tớ muốn hỏi một chút mùi vị của bánh bích quy là gì ."

"Chocolate." Draco cắn một cái, nói, "Ăn rất ngon."

Chẳng qua anh cảm giác chuyện Harry muốn hỏi nhất định không phải là vấn đề này.

Harry cũng đi tới cầm một khối bánh quy, phẫn hận cắn một cái.

Không phải là hỏi một chút trong nhà Draco có một con gia tinh gọi là Dobby hay không thôi sao! Có khó mở miệng như vậy sao!
Tuy rằng nếu bị hỏi làm sao biết Dobby hoặc là tại sao muốn tìm một con gia tinh tên Dobby nó nhất định không có cách nào khác giải thích, thế nhưng... Ai, thực sự là nghẹn muốn chết, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng sẽ bị người khác phát hiện cái gì không đúng, Harry cũng không biết mình có thể nhẫn tới khi nào.

Có lẽ có một ngày, sẽ phải thẳng thắn nói ra.

Vào ban đêm, Harry thừa dịp ba mẹ chuẩn bị cơm tối, vội vội vàng vàng mà viết một phong thư.

[Chân Nhồi Bông thân ái.

Con ngày hôm nay rốt cuộc biết được một ít tin tức có liên quan, có lẽ không thể nói là tin tức, chỉ là một cái đầu mối.

—— Dobby. Chính là người bạn gia tinh đã nhắc nhở con vào năm hai mà con đã nói với chú, nó về sau cũng giúp con rất nhiều chuyện.

Ban ngày lúc con tới chỗ của Draco đột nhiên nhớ tới nó là gia tinh nhà Malfoy thế nhưng con không dám hỏi Draco chuyện gì có liên quan với nó cả.
Quyển nhật ký của Voldemort "trước đây" ở nhà Malfoy, con cảm thấy lần này cũng có thể ở đó!

Ngoài ra chú nhớ phải canh thời gian ba mẹ con đều đã ngủ hồi âm cho con đó.

Harry.]

Sau khi viết xong phong thư này Harry rón ra rón rén chạy ra khỏi phòng tìm Sphinx gửi thư, còn cố ý mang theo một nắm quả hạch để trong ổ của nó. "Gửi cho Sirius, nhờ mày, trên đường cẩn thận."

Cú mèo phành phạch giang cánh bay lên, ánh mắt lo lắng của Harry vẫn nhìn chăm chú vào nó.

Điều làm cho Harry an tâm chính là, buổi tối bất kể là Lily hay James cũng không có đi ra ngoài cho Sphinx ăn, cũng không nhắc tới nó.

Kỳ thật cho dù nhắc tới cũng không sao, Harry cũng có thể nói một câu "Chắc là đi ra ngoài chơi" hoặc là cái gì khác, thế nhưng nó chỉ là có chút chột dạ.

Sau buổi cơm tối, Harry liền rửa mặt xong sớm, trở về phòng mở cửa sổ ra chờ Sphinx trở về.
Thư của Sirius tựa như Harry viết vậy, gần mười hai giờ mới đưa đến.

Harry vỗ vỗ đầu của Sphinx, sau khi cảm ơn nó thật tốt, trực tiếp đứng ở phía trước cửa sổ mở thư ra.

[Harry thân ái.

Thuận theo tự nhiên, không nên bức bách bản thân. Hết thảy đều sẽ phát triển tiếp một cách tự nhiên.

Kỳ thật thu được thư con viết cho chú, chú rất muốn nói: Con vẫn còn con nít, rất nhiều chuyện giao cho người lớn bọn chú là được rồi... Hoặc là ít nhất, phải chờ tới khi con đi học.

Không nên nóng lòng, rất nhiều chuyện "trước đây" cũng là sau khi tới Hogwarts mới phát sinh.

Mặt khác còn có một ít chuyện, chú nghĩ nhân lúc này nói cho con biết, không bằng để chính bản thân con cảm thụ thật tốt.

Hy vọng con có thể cẩn thận tỉ mỉ nhận thức thế giới này, vui vẻ mà sinh hoạt, mà không phải để cho chuyện "gϊếŧ chết Voldemort" trở thành toàn bộ cuộc sống của con.
Quan tâm con mà không phải những thứ khác Chân Nhồi Bông.]

-------

You must remember this, a kiss still a kiss, A sigh is just a sigh; The fundamental things apply, As time goes by. --- Herman Hupfeld

Bạn phải nhớ điều này, nụ hôn vẫn là nụ hôn, tiếng thở dài chỉ là tiếng thở dài; Những điều cơ bản vẫn áp dụng, khi thời gian trôi đi.*

*Đây là lời bài hát từ ca khúc do Herman Hupfeld viết cho sân khấu kịch Broadway năm 1931 trong vở nhạc kịch Everybody's Welcome. Và ca khúc này trở nên rất nổi tiếng khi xuất hiện trong một scene bất hủ của bộ phim kinh điển năm 1942: Casablanca.Đôi tình nhân xa cách bỗng gặp lại nhau như một duyên phận. Họ say đắm nhìn nhau – tình yêu đong đầy ánh mắt – và không có gì hay hơn là một ca khúc nói hộ tình yêu nơi họ bằng A Time Goes By qua giọng hát của Dooley Wilson – và lời ca hay nhất đẹp nhất trong ca khúc chỉ có thể là link video (mời bạn thưởng thức lắng nghe)
link video: https://youtu.be/MnUMzgIkf-w

→Chương sau: Chương 07: CHỨNG KHỦNG HOẢNG TRƯỚC KHI NHẬP HỌC→