[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 09: Hành Trình Bắt Đầu Từ sân ga 9 ¾

Chương 09.1: Hành Trình Bắt Đầu Từ sân ga 9¾ - 1

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Ngày 31 tháng 7.

Harry qua một cái sinh nhật vui vẻ nhất từ lúc sinh ra đến nay, bất kể là Sirius hay là Remus đều tới, còn có cả Regulus nữa.

Lily làm một cái bánh gato hai tầng lớn tràn đầy hoa quả, Harry lúc ăn đồng thời còn bị cả đám James trét kem bơ lên mặt.

Hai lần quà sinh nhật đến từ Hagrid đều là cú tuyết, Harry sau khi giả bộ lật một hồi, hướng mọi người tuyên bố từ nay về sau con cú tuyết này gọi là "Hedwig".

Lúc đó Sirius an vị ở trên ghế sa lon, sau khi nghe được Harry nói ra cái từ "Hedwig" này, lập tức nhướn mày nhìn Harry một chút.

Harry đặt mông ở bên cạnh Sirius ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy ạ?"

"Thủ hộ thần (của con) trong chiến tranh, Hedwig." Sirius cười híp mắt hỏi Harry, "Thế nào, chú nói đúng không?"

"Cha đỡ đầu," Harry bất đắc dĩ đem đầu đυ.ng vào vai Sirius, "Sao chú giống như cái gì cũng biết vậy."

"Không, Harry, chú cái gì cũng không biết, người biết là con." Hắn nhìn một đám người chen ở trong phòng bếp một chút, nhìn không ai quan tâm bọn họ mới hỏi Harry, "Thế nào, nghĩ xong học viện muốn đi chưa?"

"Hỏi vấn đề này có cần phải thần thần bí bí như thế sao ạ?"

"Còn không phải là sợ Gạc Nai nghe thấy được nói chú gây áp lực cho con, con nói xem chú mấy ngày nay dễ sống sao, nếu không phải vội vàng cả ngày đêm uống trà thì phải cùng anh em đồng nghiệp làm việc trong phòng cải tạo xe mô tô ô tô gì gì đó còn phải bị..."

"Dừng!" Harry xoa hai tay đánh một cái, cúi đầu biểu thị chịu thua, "Con nghĩ xong rồi, con đi... Hogwarts sau đó giao cho Nón Phân loại đến quyết định là được."

Sirius liếc mắt, ngược lại lại nở nụ cười.

Sinh nhật này của Harry từ đầu đến đuôi đều là tiếng cười, chỉ có điều tựa như Draco ở Hẻm Xéo nói qua, anh quả nhiên ở một tháng kế tiếp cũng không có thời gian rảnh, ngay cả sinh nhật cũng chỉ là gửi quà tới.

Chỉ có điều, món quà kia Harry thẳng đến trước khi ngủ cũng chưa mở ra nhìn.

Sau khi vui sướиɠ trải qua tháng bảy, tháng tám chính là một tháng cuối cùng Harry ở nhà chờ đợi. Ngày đầu tiên của tháng tám, nó tìm hộp thiết tinh xảo gửi cho Draco rất nhiều chocolate ngon miệng được Remus làm ra, chỉ có điều nó cũng không có gửi thư kèm theo chocolate.

Một tháng cuối cùng, sách trên giường của nó đổi thành sách giáo khoa mới của nó, bình thường mở đèn ra mà đọc liền đọc đến đêm khuya.

Nga, cũng không phải tất cả sách. Mặc dù lần này nó biết rõ phải làm như thế nào mới có thể để cho giữ yên lặng, thế nhưng Harry vẫn đem nó trói kỹ vứt trên mặt đất.

Nguyên nhân trói chặt đương nhiên là sợ quyển sách này một ngày nào đó lại nổi cơn điên.

Harry mỗi buổi tối cũng không đóng cửa sổ, bởi vì Hedwig bình thường vào ban đêm sẽ bay vào cùng nó dính dính một hồi, có chút thời gian còn sẽ tự mình tiến vào trong l*иg đánh giấc một cái.

Harry vào lần đầu tiên Hedwig ngậm chuột trở lại nghiêm túc hẳn hoi cảnh cáo con bé, từ nay về sau trước khi ngủ không cần lo lắng qua ngày thứ hai sẽ ở trên thảm thấy hài cốt không ăn hết và vết máu.

Chỉ có điều tuy rằng l*иg chim treo ở trong phòng Harry, Hedwig hình như đều ở bên ngoài cùng với Sphinx ở cái phòng cú nhỏ thư thích kia. Lily rất thích cô cú này, bình thường cho Hedwig rất nhiều đồ ăn ngon, nói Hedwig là một cô bé xinh đẹp.

Ở dưới ánh mặt trời ấm áp của ngày hè, Harry vượt qua một tháng nó cảm giác vui sướиɠ nhất cũng nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay. Thẳng đến thời gian lặng yên đi tới ngày cuối cùng của tháng tám, Harry mới kinh ngạc phát hiện nó lập tức sẽ phải rời khỏi nhà.
Mà ngày này, toàn bộ người trong nhà cũng không còn ấm áp an nhàn trước đó, quả thực có thể nói là người ngã ngựa đổ*.

*hỏng be bét

"... Em thấy rương hành lý này rất lớn, Harry có thể sẽ cầm không nổi. James, nhanh một chút cho cái rương một cái bùa thu nhỏ, không không không, hay là trước tiên thêm một cái bùa chú mở rộng đi!"

"Được rồi Lily, được rồi..." Ở phòng khách James sốt ruột đi tới búng tay một cái, nhìn về phía Harry không làm gì cả ở trên ghế sa lon, rất đắc ý nói, "Phải mang cho con thêm một ít quần áo, mùa đông của Hogwarts luôn luôn rất lạnh."

Lily ở một bên nói bổ sung: "Đúng, còn cần thêm một bộ trường bào lễ phục."

"Ba, mẹ!" Harry bất đắc dĩ than thở ngồi trên ghế salon, "Lễ phục trường bào bây giờ còn chưa dùng tới mà —— "

"Cũng đúng, bảo bối nhỏ Harry nhà chúng ta còn đang cao, lễ phục chờ lúc cần lại làm là được rồi." Lúc chỉnh lý quần áo Lily suy nghĩ một chút biểu thị tán thành.
"Không nói lễ phục trường bào, quần áo cũng không cần mang nhiều như vậy chứ!" Harry có chút tan vỡ mà nhìn quần áo đã từ trong rương nhô ra và Lily khăng khăng muốn hướng bên trong tiếp tục bỏ quần áo vào, "Mẹ, cái rương nói lại bỏ vào nữa nó sẽ ói ra kìa!"

"Được rồi được rồi, một món cuối cùng." Lily đem một bộ quần áo mùa hè mỏng tìm khe hở nhét vào, kéo cái rương lại sau đó lập tức xoay người thu thập đồ vật lặt vặt khác.

"Harry, đi đem sách giáo khoa của con lấy ra, nghiêm túc chút, cũng đừng bỏ sót cái gì." James đem cân tiểu ly và vạc nấu dược phấn của Harry đặt vào trong rương khác, "Đồ đạc của con đều để chung một chỗ đi."

Harry chỉ chỉ một cái rương không lớn đứng ở bên tường, bất đắc dĩ nói: "Con đã sớm sắp xếp xong rồi."

Ở trên giường mình ngủ một đêm cuối cùng, Harry vốn cho là mình sẽ mất ngủ, nhưng nhìn Bạch Kỳ Mã đáng yêu tản ra ánh huỳnh quang đặt ở trên tủ đầu giường (lúc trước Harry đem nó từ trên giá sách để lên tủ đầu giường đã trống không), nó liền không giải thích được mơ hồ mà ngủ thϊếp đi.
Sáng ngày thứ hai, vào lúc chưa tới năm giờ Harry liền tỉnh, nó ở trên giường trở mình, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, lại nhắm hai mắt lại.

Lần thứ hai mở mắt chính là bảy giờ, hơn nữa còn là bị một trận tiếng đập cửa phiền tỉnh. "Ai vậy?" Harry từ trên giường ngồi dậy, lục lọi kính mắt mang lên, mơ mơ màng màng hỏi.

"Harry, nhanh lên một chút, điểm tâm làm xong rồi." Một cái giọng nam trầm thấp Harry quen thuộc nói.

"Chân nhồi bông? ! Chú và Regulus không phải đã về nhà rồi sao?"

"Mơ Mộng Ngớ Ngẩn cậu nghe kìa, đứa nhỏ này ngủ đến choáng váng rồi." Harry nghe ngoài cửa Sirius cười ha ha, tiếng cười của Remus còn lại là hàm súc nhiều lắm, "Bọn chú sáng nay tới đây, đến đưa con đến trường."

Chờ Harry mặc quần áo tử tế đi ra, những người khác đều ăn được một nửa; đợi đến khi Harry rửa mặt xong, toàn bộ bàn cơm cũng chỉ còn lại chén dĩa của nó còn ở phía trên.
Còn có một dĩa bánh táo thơm ngào ngạt, bốc hơi nóng, là Lily vừa mới làm xong.

Sau khi vội vã ăn xong điểm tâm cũng đã hơn tám giờ, sau đó Harry ngồi ở trên ghế sa lon ăn bánh táo thơm nức. Remus ở sau lưng Lily đưa cho nó một cái hộp thật lớn lấp đầy chocolate trong đó, sau đó lặng lẽ đem ngón trỏ đặt ở trước miệng đối với Harry "Xuỵt" một tiếng, im lặng nói: "Ở trường học từ từ ăn."

Harry trừng mắt nhìn, làm một dấu hiệu chiến thắng*.

*đưa tay chữ V á

Sirius yên lặng nhìn kỹ tất cả cười cười.

James và Lily đang làm kiểm tra sau cùng trước khi xuất phát, Harry nhìn hai người bọn họ bận rộn, phía sau là những bức chân dung nháo nhào tán loạn chạy qua lại.

"Thế nào, Harry? Tâm tình như thế nào?" Sirius ngồi trên sô pha tay vịn, cúi đầu nhỏ giọng hỏi cậu, "Nội tâm tràn ngập chờ mong lại vừa khẩn trương sao?"
Harry mỉm cười, ánh mắt xanh biếc ở phía sau gọng kính tròn lóe một loại tia sáng chờ mong lẫn lộn với hoài niệm còn có lo lắng: "Nơi đó giống như là ngôi nhà khác của con, con rất vui có thể trở về đó, thế nhưng con còn vẫn có chút không bỏ được."

Sirius vỗ vỗ bờ vai nó.

Mặc dù xe của Sirius đã trải qua thử nghiệm nhiều năm, nhưng bọn họ vẫn là thẳng đến mười giờ rưỡi mới đến chỗ nhà ga Ngã tư Vua.

James và Sirius đem tất cả từng cái rương của Harry từ cốp sau của xe lấy ra, Remus giúp Harry đem rương da đặt ở trên xe đẩy đẩy vào trong ga.

Lily dắt theo Harry, đi theo phía sau là ba anh đẹp trai phong cách khác nhau, chọc cho rất nhiều người trong nhà ga từ bên cạnh bọn họ đi qua sau đó còn muốn quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ lần nữa.

Harry ngẩng đầu nhìn Lily, che miệng nở nụ cười.
"Em phỏng chừng những Muggle này đang suy nghĩ vì sao trên chiếc xe đẩy này lại có một con cú trắng ở trong l*иg." Lily quay đầu lại liếc nhìn Remus, Sirius vỗ vỗ James, sau đó ba người đều nở nụ cười.

"Mẹ." Harry nhìn ba người đàn ông đẹp trai phía sau, đột nhiên thật tò mò bọn họ lúc ở Hogwarts có phải cũng làm người khác chú ý như thế không, "Ba bọn họ thời điểm ở trường học cũng là thế này phải không??"

"Hình như là vậy...." Lily suy nghĩ một chút, bên môi nở rộ một nụ cười xinh đẹp, "Chỉ có điều mẹ dám nói lúc đó đại đa số nữ sinh đều thích bọn họ, đặc biệt là Sirius. Thế nhưng ba con cũng không quá kém, mỗi lần hắn đánh Quidditch toàn trường đều là tiếng thét chói tai của nữ sinh."

"Remus vẫn đảm nhiệm vai người chăm sóc, cũng bởi vì 'chuyện phiền toái mỗi tháng một lần', cậu ấy có rất ít tinh lực đi quản người nào khác ngoài trừ hai người bọn họ ra." Lily nói, "Chỉ có điều sau đó lên làm huynh trưởng thì khá hơn một chút, mẹ vẫn cho rằng cụ Dumbledore là muốn để Remus quản hai người bọn họ thật tốt nên mới làm vậy."
Harry đồng ý gật đầu.

Đoàn người bọn họ phải mất rất nhiều thời gian xuyên qua cột ở giữa ga 9 và 10, Lily oán giận đối với James nói là bởi vì người nhìn mấy người bọn họ thực sự quá nhiều.

"Con trai," James cũng cùng Harry nói, "Con cũng biết, phải cẩn thận. Trạm xe lửa mỗi ngày có nhiều người như vậy lui tới, thông thường ai cũng sẽ không đặc biệt chú ý người nào trong dòng người, thế nhưng nếu quả như thật không cẩn thận để cho nhóm Muggle phát hiện có người đυ.ng vách tường rồi tiến vào trong vách tường biến mất, bọn họ khó tránh khỏi cũng sẽ muốn đi qua nhìn một chút xem đến tột cùng là thế nào. Nếu như nhóm Muggle thực sự đi qua rồi tiến vào một cái sân ga bọn họ chưa từng nghe qua, thấy một đoàn tàu chưa từng gặp qua chạy đến một cái địa phương không biết tên, như vậy Bộ Pháp thuật sẽ có rất nhiều rất nhiều phiền toái nhỏ."
"Nhóm phù thủy hết sức ngăn chặn tất cả phiền phức làm cho mình bại lộ ở trước mặt Muggle, cho nên làm việc cần đặc biệt chú ý." James suy nghĩ một chút,, "Đương nhiên trong đó khó tránh khỏi sẽ có cái loại người điên như Voldemort, cái này rất không có biện pháp."

Harry hiểu rõ gật đầu.

Cuối cùng, bọn họ phân ba đợt, Remus là người thứ nhất đi, bởi vì mọi người nhất trí cảm thấy hắn là mục tiêu quá lớn.

Khi người cuối cùng của đoàn hành khách đột nhiên đi qua sân này, năm người toàn bộ đều biến mất.

Harry quay đầu lại nhìn bảng viết "sân ga 9¾" Một chút, lại xuyên qua hơi nước dày đặc nhìn sân ga chật ních hành khách dừng sát ở cạnh xe lửa hơi nước màu đỏ thẫm một chút, trên thân xe lửa viết: tàu tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc 11 giờ.

"Chúng ta tới quá muộn thì phải, hình như Draco cũng đã lên xe rồi? Harry con cũng lên xe đi, ba giúp con đem hành lý xách lên."
Hơi nước của xe lửa dày đặc ở trong đám đông "ríu rít" len lỏi bay lên bầu trời, các loại mèo với đủ màu sắc và hoa văn ở dưới chân mọi người đi qua đi lại, ở giữa tiếng nói chuyện "ong ong" của đoàn người và tiếng huyên náo kéo lê hành lý cồng kềnh, cú mèo kêu to chói tai, cùng với người kêu kẻ gọi.

Trong những toa đầu tiên đã chật ních học sinh, bọn họ có người từ cửa sổ xe đưa người ra cùng người nhà nói chuyện, có người ở chỗ ngồi đùa giỡn. Harry lôi kéo cái rương hướng phía trước đi tới, chuẩn bị đến toa cuối cùng đi tìm chỗ trống.

Quả nhiên, tới những toa gần phía sau xe vẫn còn trống không. Harry trước tiên đem Hedwig để lên, sau đó lại đem hành lý của nó đều xếp gọn ổn thỏa.

Ngay lúc nó đem tất cả sắp xếp xong, xe lửa vang lên một tiếng còi kéo dài.
Harry đặt mông ở cạnh chỗ ngồi ngồi xuống, cũng giống những đứa nhỏ khác từ cửa sổ xe đưa nửa người ra cùng phụ huynh phất tay nói lời tạm biệt.

"Lên đường bình an, bảo bối." Lily xoa xoa khóe mắt, lại hôn gò má của Harry một cái, lúc này mới nói, "Có gì cần để Hedwig mang thư trở về, mẹ ba bình thường cũng sẽ viết thư cho con."

Harry nhìn James ôm Lily, nói: "Ba, lúc con không có ở nhà ba phải ở bên cạnh mẹ thật nhiều nha, lúc ba đi làm mẹ chỉ có một mình ở nhà thôi." Tuy rằng mẹ luôn luôn ở dưới hầm nấu độc dược...

"Cái này còn cần con nói sao, con trai. Sau khi con đi ba và mẹ con rốt cuộc có thể lần thứ hai lĩnh hội thế giới hai người đã lâu không có, lễ Giáng Sinh chúng ta liền dự định đổi quốc gia để hưởng tuần trăng mật."

Harry làm bộ bị thương mà che l*иg ngực của mình: "May là còn có chocolate của Mơ Mộng Ngớ Ngẩn có thể bổ sung chỗ trống trong nội tâm con.... Thế nhưng một hộp nhỏ như vậy còn phải để một ít cho Draco và bạn học."
Remus nở nụ cười một chút: "Harry, chúc con ở Hogwarts đi học vui vẻ." Hắn xoa xoa tóc của Harry.

Cuối cùng, Sirius đối với Harry giơ một ngón tay cái, Harry tươi cười xán lạn mà giơ một cái ngón tay cái trở lại.

Xe lửa khởi động.

"Tạm biệt, bảo bối!" Harry thấy Lily giơ tay lên che miệng lại, đôi mắt đầy nước mắt làm cho nó trở nên càng thêm xanh biếc. James ôm cô, trong nụ cười mang theo cổ vũ mà nhìn Harry.

Harry liều mạng vẫy tay, thẳng đến khi xe lửa tăng tốc, quay đầu lại, cũng nhìn không thấy bọn họ nữa.

------------------

Người một lòng hướng về mục tiêu của mình tiến bước, toàn bộ thế giới đều có thể nhường đường cho hắn.

—— Emerson

----------------------------------------------------------------------------------

cập nhật chương 09.2 vào ngày 6.03

chương 09.2 sẽ cập nhật ở dưới
==== CẬP NHẬT CHƯƠNG 09.2====

Chương 09.2: Hành Trình Bắt Đầu Từ sân ga 9¾ - 2

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Tàu tốc hành Hogwarts lúc từ từ tăng tốc, ngoài cửa sổ xe lóe lên các tòa phòng ốc dường như đều mang theo hư ảnh, trời xanh mây trắng gió nhẹ như chỉ cần giơ tay ra ngoài cửa sổ liền có thể chạm vào, ánh mặt trời từ lúc lái xe đã chiếu vào song cửa sổ, toàn bộ toa xe đều ấm áp dễ chịu. Harry lấy mắt kính xuống, dụi dụi con mắt, sau đó dùng vạt áo xoa xoa hơi nước trên kính mắt.

Lúc này, cửa đột nhiên được mở ra, Harry nháy mắt mấy cái, có chút mê man mà nhìn bóng người màu đỏ mơ hồ thò vào.

"Làm phiền một chút, xin hỏi —— "

Harry vội vã đem kính mắt mang lên.

—— Ron Weasley.

"Nơi này có người không?" Ron chỉ vào chỗ ngồi đối diện Harry hỏi, "Chỗ khác đều đầy rồi."
Harry lắc đầu, có chút nói lắp mà nói: "Không có, tùy tiện ngồ đii."

"Xin chào, tớ là Ron, Ron Weasley." Ron đem cái rương đứng thẳng, ngồi xuống, Harry thấy trên chóp mũi cậu "lại" có một vết bẩn. Ron cũng nhìn Harry, nhiệt tình tự giới thiệu.

"Xin chào, tớ là Harry..."

Tựa hồ khoái trá nói chuyện phiếm sẽ từ trao đổi tên họ liền bắt đầu, nhưng có người cắt đứt lời nói ngay bên mép của Harry.

"Nè, Ron." Đột nhiên Fred và George xuất hiện ở cạnh cửa nhiệt tình gọi tên em trai nhỏ của mình, "Bọn anh bây giờ phải đến toa xe chính giữa một chút —— Lee Jordan lấy được một túi con nhện rất lớn đó, em muốn cùng đi hông?"

George và Fred mỗi người dựa vào một bên khung cửa, trên mặt còn mang theo một tia trẻ con hoàn toàn là thần tình vui sướиɠ, giống như là một người đang soi gương. "Đến đây, con nhện lớn như vậy cũng bình thường không thấy được đâu."
"Em mới không đi." Ron hừ một tiếng.

"Em sao có thể bỏ qua chuyện tốt như vậy chớ em trai." George làm bộ sầu não nói, thế nhưng Fred đã đem lực chú ý đặt ở trên người Harry. "Hey, xin chào, bọn anh là Fred và George Weasley." Anh chỉ mình, lại chỉ George, "Em trai nhỏ của chúng ta Ron đã tự giới thiệu với em rồi chứ hả?"

"Harry. Harry Potter." Harry cười nói, "Các anh thật ngầu."

"Nga, Harry, cảm ơn." Cặp song sinh cùng nhau khom lưng nói cảm ơn, "Anh nghĩ chắc em cũng không thích nhện, bọn anh đành đi trước, lát nữa gặp lại nhá."

"Tạm biệt." Harry nói. George và Fred lúc đi còn tiện tay đem cửa toa xe đóng lại.

"Cậu là Potter?" Ron đột nhiên nói, "Tớ vừa ở sân ga thấy người nhà của cậu đưa cậu đi, còn có cấp trên của ba tớ nữa."

"Sirius?" Harry suy nghĩ một chút, "Chú ấy và ngài Weasley càng giống bạn bè cùng chung chí hướng đi. Tớ bình thường có thể nghe chú ấy nói về chuyện trong Bộ cải tạo các loại đồ này nọ."
"Đúng vậy." Ron gật đầu, "Tớ còn ngồi trên ô tô hóng gió, ngầu chết được."

"Tớ cảm giác mấy anh trai cậu cũng rất ngầu, có rất nhiều anh em cảm giác nhất định rất tốt, đáng tiếc nhà của tớ chỉ có một mình tớ."

"Năm." Ron nói, không biết vì sao cậu bé có vẻ có chút mất hứng, "Tớ là người thứ sáu trong nhà bọn tớ đi Hogwarts học, cậu có thể nói, tớ phải lấy bọn họ làm gương..."

Harry thầm đếm, Bill và Charlie, Percy, Fred và George... Rốt cục Ron cũng tổng kết một câu kia: "Nếu cậu có năm người anh trai, cậu vĩnh viễn không dùng được đồ mới. Tớ mặc trường bào cũ của Bill, dùng đũa phép cũ của Charlie, còn có con chuột Percy ném đi không cần nữa."

"Nhưng mà cảm giác có anh trai phần lớn thời gian đều thấy rất tốt chứ?"

"Vậy cũng được." Kế tiếp Ron vừa nói vừa từ bên trong túi áo móc ra một con chuột mập, nó đang ngủ.
Con ngươi của Harry trong nháy mắt tay Ron vừa với vào quần áo bắt đầu co rút lại, thẳng đến khi Ron móc ra con chuột, nó mới thở dài một hơi. Mặc dù biết Peter Pettigrew bị nhốt vào Azkaban, thế nhưng Harry vẫn lo lắng sẽ có chút tình hình ngoài ý muốn gì đó phát sinh, dù sao tên kia vẫn là một người có chút khôn vặt.

Harry thừa dịp Ron còn chưa có bắt đầu giới thiệu con chuột này liền cắt đứt lời của nó, đồng thời đem đề tài dẫn tới những phương diện khác.

Khi bọn họ nói chuyện phiếm trời nam biển bắc, xe lửa dần dần lái ra khỏi Luân Đôn. Harry và Ron nhìn ra ngoài cửa sổ lúc xe lửa đang tăng tốc chạy như bay dọc theo những cánh đồng đầy dê bò, bọn họ nhìn đồng ruộng và đồng cỏ trước mắt xẹt qua rồi nhìn ra xa.

Lúc mười hai giờ rưỡi, Harry ở trên xe đẩy nhỏ mua một đống đồ lớn, cái gì mà kẹo đủ vị Bertie Bott, kẹo cao su Drooble, chocolate ếch, bánh bí ngô, bánh vạc chocolate, que cam thảo... Tất cả đồ vật Harry nhìn thấy nó đều mua một ít , cuối cùng tổng cộng sơ sơ giao cho cái người nữ bán hàng kia mười hai Sickle bạc.
Ron nhìn chằm chằm Harry đem vật mua được ôm vào trong toa, thoáng cái đều rơi vào khoảng không.

"Cậu đói bụng?"

"Cũng tạm thôi." Harry mở một túi kẹo đủ vị Bertie Bott, nói, "Tớ chỉ là có chút tưởng niệm mùi vị của những thứ này... Cậu cũng ăn cùng đi ! Tớ cảm giác mùi vị của mấy thứ này cũng không tệ đâu." Harry bỏ vào trong tay Ron một cái bánh bí ngô.

Ron tuy rằng có chút ngượng ngùng, thế nhưng cậu bé vẫn lặng lẽ quên mất bánh mì sandwich thịt bò muối.

Harry cũng rất vui vẻ, bởi vì trước lúc này, nó chỉ từng cùng Draco chia sẻ.

"À, lỗ mũi của cậu cọ phải vết bí đỏ nè." Harry chỉ chỉ chóp mũi của Ron.

"A, phải không?" Ron vội vàng xoa xoa, "Còn nữa không?"

"Không còn nữa rồi."

Sau khi ăn lửng dạ, Harry lại nhai một con chocolate ếch... Chỉ cảm thấy chocolate này so với chocolate Remus làm kém xa.
Im lặng ngồi một lúc sau, cửa của toa xe lại bị gõ.

"Xin lỗi." Người kéo cửa toa xe ra nói, "Tớ muốn hỏi một chút, các cậu có thấy một con cóc... A, Harry."

Harry mới vừa cảm thấy cái thanh âm này rất thuộc, liền nghe thấy tên của mình, nó ngẩng đầu một cái liền thấy khuôn mặt của Neville."Này, Neville, đã lâu không gặp." Harry nhìn khuôn mặt có chút buồn bực của cậu một chút, hỏi, "Cậu làm sao vậy?"

"Là con cóc của tớ, chính là con cóc trước đây tớ đã nói với cậu ấy... Tớ lại đem nó vứt mất." Neville nhún vai, rất bất đắc dĩ nói, "Nó luôn luôn muốn từ bên cạnh tớ chạy mất."

"Không cần lo lắng." Harry suy nghĩ một chút rồi nói, "Chỉ cần nó còn ở trên chiếc xe này liền nhất định có thể tìm được."

"Chỉ mong là vậy." Neville cùng Harry nói tạm biệt, "Tớ lại qua bên kia tìm thử xem."
Ngay mấy giây Neville vừa rời khỏi chỗ Harry, Harry đột nhiên đứng lên, dọa Ron ngồi đối diện sợ hết hồn.

Harry theo chân cậu bé đi ra ngoài, con chuột của Ron đang ở trên đùi nó ngủ gật. "Tớ đi ra ngoài một chuyến. Lập tức trở về."

"Ừm." Ron đang cắn một viên kẹo, hàm hồ lên tiếng.

Harry nhưng thật ra là mượn Neville nhớ lại một việc. Lần trước sau khi Neville xuất hiện không bao lâu Draco liền mang theo tùy tùng đến tìm phiền toái, lúc này đây tuy rằng không biết Neville có dẫn tới cái rối loạn gì không ( Harry cũng nghiêm chỉnh hỏi nhóc), thế nhưng cũng không thể để cho Neville chạm trán với Draco hoặc là để Draco tới tìm cậu nhóc đi... Harry nghĩ thầm, tuy rằng biết Draco đang cùng những người đúng chuẩn Slytherin trò chuyện vui vẻ, căn bản không nhớ nổi việc kết giao với Đứa trẻ sống sót.
chỉ có điều, để cho Harry hoang mang là, nó đem toàn bộ khắp toa xe đều đi, cũng không có thấy bóng của Draco, thậm chí ngay cả một cây tóc màu vàng cũng không thấy.

Có thể là bỏ lỡ rồi. Harry ở trên đường đi trở về suy nghĩ một chút. Giữa lúc đó có một đoạn thời gian nó bị cặp song sinh kéo vào một toa xe nhìn con nhện lớn. Chỉ có điều Harry lúc ở nhà Dursley mỗi ngày đều cùng nhện làm bạn, hơn nữa ở trong rừng Cấm cũng đã thấy con nhện lớn nhất không có gì sánh kịp, bởi vậy khi thấy cái con nhện lớn không quá bàn tay kia thật ra cũng không có phản ứng gì.

Harry dám cá cặp song sinh nhất định là muốn nhìn biểu tình sợ hãi của nó, còn cộng thêm Lee Jordan kia nữa.

May mắn không phải là Ron bị chộp được. Harry ở trong lòng lặng lẽ nghĩ. "Harry, Harry." Harry vừa vào toa xe, Ron liền hướng nó nháy mắt ra hiệu, ý bảo nó trước tiên đóng cửa lại.
"Làm sao vậy?" Harry ngồi bên kia của ghế ngồi, không biết nguyên nhân nhìn về phía Ron.

"Cái người mới vừa tới kia, cái cậu tên Neville kia..." Ron có chút lắp ba lắp bắp nói, "Cậu tại sao không nói cậu ấy là Neville Longbottom chứ!"

Harry "À" một tiếng, lại hỏi: "Cậu ấy thì làm sao vậy?"

"Đó là Neville Longbottom á! Cậu còn hỏi làm sao vậy! Vừa có một nữ phù thủy nhỏ cũng thấy cậu ấy, còn nói ở trên sách gì gì đó đều có cậu ấy, cậu sao có thể bình tĩnh như vậy chứ?" Ron nhìn vẻ mặt mê mang của Harry một chút, có chút muốn bỏ cuộc , "Đấy chính là Neville Longbottom, Đứa trẻ sống sót, Cứu thế chủ, đánh bại người... người kia..." Cậu bé cuối cùng từ chối một câu cuối này.

"Người kia?" Harry nói, "Cậu nói Voldemort ấy hả?"

Ron sợ đến mức không thở nổi.

Harry thầm kêu một tiếng "Hỏng bét" : "Xin lỗi, người trong nhà tớ đều gọi hắn như vậy, tớ không có..."
"Nga, không có việc gì." Ron hoảng hồn không chắc mà ngồi ngay ngắn, "Tớ nên nghĩ tới, cha mẹ của cậu đều là phù thuỷ rất lợi hại, vẫn luôn cùng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chiến đấu, nhà cậu đương nhiên, aiz, đương nhiên dám nói ra tên của người đó. Tớ nghĩ Neville cũng dám, cậu ta chắc cũng vô cùng dũng cảm."

Harry nhìn Ron, hơi có chút bất đắc dĩ, thế nhưng không đợi nó nói cái gì cửa toa xe bọn họ lại bị đẩy ra, hơn nữa còn dùng lực đẩy rất lớn, Harry ở trong lòng thay cánh cửa đáng thương này mặc niệm một chút.

Lần này mở cửa là Hermione. Harry nhìn Hermione cũng còn là đứa nhỏ, có chút giật mình... Đúng vậy, nói thật nó cũng suýt quên Hermione lúc mới vừa khai giảng là như vậy, một bộ có chút tự cao tự đại, dáng vẻ không coi ai ra gì.

"Nga, các cậu tốt nhất vẫn là mau mau thay trường bào." Hermione đứng ở cửa quan sát Harry quần jean và áo sơmi một chút, "Tớ vừa nãy ở đầu xe hỏi tài xế, chú ấy nói chúng ta sắp tới rồi." Cô nói liên tiếp một mạch như bắn pháo.
"À, xin chào, cậu là Harry nhỉ, tớ vừa nghe Neville nhắc tới cậu." Hermione nhìn Harry, đầu ngưỡng có điểm cao, "Tớ là Hermione Granger."

"Xin chào." Harry cố gắng đem Hermione trước mắt này cùng Hermione nó quen thuộc kia gắn với nhau, "Hermione, rất hân hạnh được biết cậu."

"Bọn này phải thay quần áo, mời đi ra ngoài một chút được không?" Ron trong góc phòng tức giận nói.

"Được rồi —— tớ tới nơi này là bởi vì những người bên ngoài đó quá bướng bỉnh, bọn họ lại ở trên hành lang chạy tới chạy lui." Hermione nói rồi nhún nhún vai, giúp bọn họ đóng cửa lại.

Đợi đến khi Hermione đi ra ngoài, Ron tức giận trợn mắt nhìn cửa, nói thầm: "Tớ lại không có chút vui vẻ nào khi nhận thức cô ấy."

Harry lấy trường bào ra, không đáp lại lời của Ron.... Thôi bỏ đi, anh bạn. Nó nghĩ thầm: Cậu không chỉ là rất hân hạnh được biết cô ấy, còn sẽ thích cô ấy, cùng cô ấy trải qua cả đời đó.
Harry nhìn ngoài cửa sổ, lúc này sắc trời đã tối, dưới bầu trời màu tím đậm chỉ có thể nhìn rõ đường viền của dãy núi và rừng cây.

"Chưa tới năm phút đồng hồ đoàn tàu sẽ đến Hogwarts —— "

----------------

Tôi không biết chuyện sẽ ra trên con đường phía trước ra sao, nhưng ít nhất nếu so với quá khứ bị bỏ lại phía sau thì tốt hơn nhiều

——J.K. Rowling trang 59