[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 01: Hogwarts Slytherin

Rosaline: Đổi xưng hô của Harry từ 'nó' thành 'cậu' nha ~

Chương 01.1: Hogwarts Slytherin 1

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

"Chưa tới năm phút đồng hồ nữa đoàn tàu sẽ đến Hogwarts, xin đem hành lý của các trò để ở trên xe, chúng ta sẽ thay các trò đưa đến trường học." Thanh âm này vang vọng ở trong đoàn tàu.

"Không biết mình ở lần trước là loại trạng thái gì nữa, rất khẩn trương?" Tay Harry ở dưới áo choàng nắm chặt. Mặc kệ lần trước thế nào, lần này cậu thật sự có chút khẩn trương.

Đoàn tàu thả chậm tốc độ, cuối cùng chậm rãi ngừng lại, Harry ngồi toa xe cuối cùng theo bạn học khác đẩy đẩy chen chen đi xuống xe lửa, xuống đến chỉ có một ngọn đèn đường ở trạm nhỏ —— trạm Hogsmeade. Khí lạnh ban đêm làm cho Harry rùng mình, tiếp theo cậu liền thấy Hagrid giơ đèn l*иg, đồng thời nghe thấy được tiếng kêu của ông: "Học sinh năm nhất! Học sinh năm nhất đến bên này!"

Harry còn nghe được rất nhiều học sinh năm nhất trong nháy mắt nhìn thấy Hagrid phát ra tiếng kinh hô.

Hagrid giơ đèn lên, thấy được Harry đang nhìn mình và Neville cách đó không xa, lên tiếng chào để cho bọn họ theo sát mình: "Đến đây đi, đi theo ta, còn có học sinh năm nhất nào nữa không? Được rồi! Học sinh năm nhất theo sát ta nào!"

Harry vừa nhấc chân, cũng cảm giác được tay của mình bị người kéo lại... Cậu dừng một chút, hơi nghiêng đầu liền thấy Draco bên trái cậu. Mái tóc vàng của anh cho dù là ở trong ánh sáng yếu vào ban đêm cũng có thể phản xạ lại ánh sáng của đèn đường.

Draco nhìn Harry một chút, đôi mắt màu nhạt híp lại, đối với Harry cười một cái nói: "Lại không đi liền có thể tụt lại phía sau đó."

"Ừm." Harry cứ như vậy bị Draco lôi kéo tay trái, theo đàn người chen chúc hướng về con đường đến hồ Đen. Lúc này sắc trời đã rất đen, bọn họ theo một con đường dốc nhỏ trong trí nhớ Harry đi xuống sườn núi, chỉ có thể nhìn đến ánh sáng nhạt của ngọn đèn trong tay Hagrid đi tuốt ở đằng trước.

Dọc theo đường đi đều không có người nói chuyện, thanh âm thỉnh thoảng hít mũi của Neville là thanh âm lớn nhất. Dưới loại an ổn vắng vẻ này, Harry có thể nghe được tiếng hít thở hơi mau của Draco bên cạnh cậu. Harry ở trong lòng lặng lẽ tính toán lộ trình đi qua, khi cậu nghĩ hẳn sắp đến chỗ ngoặt rồi, Hagrid cũng hô lên: "Quẹo qua cái chỗ ngoặt này, đây sẽ là lần đầu các cháu nhìn thấy Hogwarts."

Đoàn người thoáng chốc tung tăng nhảy lên, mỗi người đều yên lặng bước nhanh hơn.

Sau khi cua đến chỗ ngoặt cuối cùng, phía cuối con đường nhỏ liền hiện ra hồ nước màu đen, bờ hồ bên kia có một tòa lâu đài nguy nga đứng vững trên sườn núi thật cao, trên lâu đài là các đỉnh tháp san sát nhau, trước cửa sổ có ánh đèn lập lòe dưới bầu trời sao sáng.

Cuối tầm mắt của Harry hoàn toàn bị tòa lâu đài hùng vĩ thắp sáng cả đêm đen chiếm cứ.

Mặc dù đã ở trong lòng chuẩn bị kỹ càng, Draco vẫn bị các loại âm điệu "Oh ——" hội tụ cùng một chỗ mà thành rõ to chấn động đến có chút đau đầu, anh xoa xoa lỗ tai, nghiêng đầu nhìn về phía Harry. Mặt của đối phương trong bóng tối bị đèn đóm xa xôi chiếu rọi, mờ ảo mông lung như giấu ở phía sau thuỷ tinh, thế nhưng cặp mắt kia bởi vì phản xạ ngọn đèn của Hogwarts mà sáng lấp lánh rõ ràng khắc ở trong đầu của anh.

Draco rũ ánh mắt xuống, lại khẽ cười một cái, anh lôi kéo Harry hình như thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh lên thuyền.

"Mỗi chiếc thuyền không thể vượt quá bốn người!" Hagrid lớn tiếng nói. chỉ có điều, sau khi Draco lôi kéo tay của Harry lên thuyền, thuyền của bọn họ cũng chưa có người đi lên tiếp.

Ừm, Crabbe và Goyle vốn muốn đi lên, chỉ có điều sau khi Draco dùng giọng rất giễu cợt nói "Bọn mày mà lên thì tao với Harry nhất định sẽ chết chìm trong hồ", hai người kia liền phẫn nộ mà đi tìm một cái thuyền trống khác.
Chỉ có điều Harry rất hoài nghi hai người đó ngồi cùng chiếc thuyền thật sự không có nguy hiểm sao? chỉ có điều nhìn thuyền nhỏ này còn có thể chở cả Hagrid, vậy chắc hai người bọn họ cũng không thành vấn đề.

Do Hagrid dẫn dắt đội thuyền nhỏ học sinh năm nhất tiến nhanh vào mặt hồ không có sóng trong như gương đi tới về phía trước, tòa lâu đài cũng theo sóng hồ nước dao động mà càng ngày càng rõ ràng trước mắt bọn họ. Tháp thiên văn cao trong tầng mây trời, cuối cùng khi bọn họ băng qua vách núi và đường hầm, bỏ neo tại nơi một bến tàu ngầm trước đây, tòa lâu đài phảng phất giống như đứng vững trên đỉnh đầu bọn họ.

Harry đạp mép thuyền lung lay lắc lư, lại một lần nữa bước lên mặt đất rải đá vụn và đá cuội nhỏ. Cậu nghe Hagrid hỏi Neville "Con cóc này có phải của con hay không", cũng nghe đoàn người khó nén hưng phấn nói nhỏ, nhưng cậu chỉ nhìn đường hầm trước mắt. Màn dây thường xuân bao trùm ở vách núi bên ngoài, ở đây thật giống như chỉ là địa bàn của đá hòn đá cục —— ít ai có thể nhớ kỹ chỗ này, cậu chỉ nhớ rõ trước đây mình vượt qua hồ Đen, lại không nhớ rõ mình cũng đi qua đường hầm như thế này.
"Nè Harry, đi thôi." Draco quay đầu lại kêu Harry một tiếng, Harry lúc này mới như như ở trong mộng mới tỉnh theo sát đội ngũ.

Nhóm năm nhất ở dưới sự hướng dẫn của Hagrid đi vào trong đường hầm, sau đó đi qua bãi cỏ bằng phẳng ẩm ướt của tòa lâu đài dưới bóng tối, đi tới phía trước tòa lâu đài Hogwarts, lại đi lên thềm đá, đứng ở trước cửa gỗ lớn. Harry từng vô số lần đi ra đi vào cánh cửa này, mà sau ngày hôm nay cậu cũng lại một lần nữa ở ngày sáng đêm tối đi vào cánh cửa này, lại một lần nữa sinh hoạt ở Hogwarts này.

Dựa theo lệ cũ, Hagrid gõ lên tấm cửa gỗ lớn, mà chờ đợi bọn họ đã lâu là giáo sư McGonagall đem cửa chính kéo rộng ra. Harry thấy được ngọn lửa hừng hực thiêu đốt xung quanh tường đá phía sau bà, đối diện cậu chính là cầu thang đá cẩm thạch nối thẳng lên lầu.
"Cám ơn anh, Hagrid. Tới đây giao cho tôi là được rồi." Giáo sư McGonagall nói như vậy, sau đó đem bọn họ dẫn tới căn phòng nhỏ gần sảnh đường, mà Hagrid đã đi vào đại sảnh đường.

Bởi vì có mấy trăm đứa trẻ mười một tuổi đợi vào học, cho nên không khí khẩn trương trong căn phòng nhỏ càng ngày càng đậm, chỉ có điều Harry một chút cũng không cảm giác khẩn trương được, bởi vì Draco dán vào trên người cậu thật sự là quá gần. Harry cảm giác người phía sau mình một chút... Vừa cao lên lại cường tráng thêm một chút, cậu hầu như động một tí cũng không động đậy được.

"Nè." Harry vừa định kêu Draco buông lỏng một chút để có một chút khe hở để thả lỏng một ít, giáo sư McGonagall liền ho khan hai tiếng, nguyên bản trong phòng còn có chút thanh âm thật nhỏ tức khắc liền an tĩnh lại.
"Hoan nghênh các trò đến Hogwarts, " Ánh mắt của giáo sư McGonagall thô sơ giản lược mà quét một vòng qua mọi người, ánh mắt nghiêm túc thế nhưng lại ôn hòa nói, "Tiệc khai giảng đã gần bắt đầu, chỉ có điều trước khi nhận chỗ ngồi ở trong đại sảnh đường, các trò trước tiên cần xác định một chút học viện mỗi người sẽ tiến vào. Phân viện là nghi thức quan trọng nhất trong Hogwarts, bởi vì ở trong khoảng thời gian bảy năm học này, học viện giống như nhà của các trò vậy. Các trò sẽ cùng những bạn học khác trong học viện đi học chung, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau ở trong phòng sinh hoạt chung của học viện ngoài thời gian học."

"Bốn học viện tên gọi theo thứ tự là: Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin, mỗi học viện đều có lịch sử quang vinh của chính học viện đó..." Harry cơ hồ là có chút khó chịu mà nghe giáo sư McGonagall thao thao bất tuyệt về quy tắc trường học và bốn học viện, nhưng là bởi vì phát hiện sắc mặt của Draco vẫn luôn không quá tốt, dựa vào mình chỉ là vì muốn cùng người bên cạnh kéo ra một chút kẽ hở đáng thương, Harry cảm giác mình căn bản không có cách nào khác mở miệng để cho Draco cách mình xa một chút.
"Lại qua mấy phút nữa nghi thức phân viện sẽ tiến hành trước mặt giáo sư và học sinh. Ta kiến nghị các trò trong lúc chờ đợi đem mình sửa sang tốt một chút, lấy tinh thần diện mạo toả sáng để mở đầu cho sinh hoạt bảy năm này." giáo sư McGonagall cuối cùng dặn dò, "Trong lúc chờ đợi, xin hãy giữ yên lặng."

Rốt cục, giáo sư McGonagall rời khỏi phòng, mọi người vội vã chiếm lĩnh chỗ giáo sư McGonagall mới vừa đứng, Harry cũng bởi vì nhân tố tâm lý hơi buông lỏng một chút.

"Bà nội tớ nói phân viện là vô cùng quan trọng... chỉ có điều bà không có nói cho tớ biết làm sao phân viện, thế nhưng tớ cảm giác mình sẽ vào Hufflepuff."

Harry nghe được Neville cùng Ron nói.

"Tớ cũng không biết phân viện thế nào... Có thể là thông qua một loại trắc nghiệm đi. Fred, à, là anh trai tớ, ảnh nói trắc nghiệm đối với chúng ta thương tổn rất lớn, nhưng cũng có thể là ảnh đang nói đùa."
Lời Ron nói đưa tới một trận rối loạn không nhỏ.

"Harry, cậu sẽ đi học viện nào? Tớ tuyệt đối là Slytherin." Bởi vì khe hở bên người lớn một ít, Draco rốt cục không còn dính chặt vào Harry như vậy nữa, cảnh này khiến Harry thở dài một hơi rất lớn.

"Tớ cũng không biết nữa." Harry dùng một loại thanh âm rất mê man, "Sirius và ba tớ cảm thấy tớ tỷ lệ đi Gryffindor rất lớn, mẹ nói tất cả tùy duyên. Chỉ có điều ba người bọn họ đều cảm thấy cả bốn học viện đều có thể, ông nội trong bức tranh nói thân ảnh của Potter trải rộng toàn bộ Hogwarts."

"Vậy còn cậu? Harry chính cậu muốn đi học viện nào?" Draco không che giấu biểu hiện ra dáng vẻ rất lưu ý tới vấn đề này.

"Tớ nghĩ không ra, vẫn là giao cho Nón Phân loại đi, nó cuối cùng vẫn sẽ nói cho tớ biết tớ nên đi nơi nào." Harry như đùa mà nói.
Draco nghe Harry nói như vậy, cũng minh bạch khi hỏi cậu đoán chừng cũng sẽ không cho ra cái đáp án xác thực gì, chỉ có thể kiềm chế xuống cảm giác không vui trong lòng.

Kỳ thực Harry thật là không biết nên đi nơi nào, Gryffindor hay là Slytherin? Hay là hai học viện khác?

Vấn đề này từ sau khi thu được thư thông báo vẫn luôn làm cậu khổ não.

Cậu có trí nhớ trước kia, không phải là Cậu bé vàng, cũng không phải Cứu thế chủ đại nạn không chết, chỉ là Harry Potter mà thôi. Thế nhưng hữu nghị cậu đã từng có, cũng có bạn bè mới... Harry nhìn Draco nghiêm mặt tái nhợt khẽ nhíu mày một chút, trong lòng thầm than một tiếng...

Tóm lại, Nón Phân loại có lẽ so với cậu kiên định hơn đi.

"Hiện tại, xếp thành một hàng," Giáo sư McGonagall xuất hiện lần nữa, nói với bọn họ, "Đi theo ta." Cho nên bọn họ theo giáo sư McGonagall ra khỏi phòng, đi qua cửa sảnh, sau đó ở trước cánh cửa đôi ngừng lại —— phía sau cửa truyền đến tiếng nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Harry đứng ở đằng trước nhất, trong thời gian đứng ở trước cửa chờ một hồi, người phía sau trong đám đột nhiên bộc phát một hồi rối loạn nhỏ.

"Neville Longbottom? Cậu là... A, trời ạ, tớ thấy vết sẹo của cậu rồi." Một tiếng thét chói tai với decibel cực kỳ cao làm ra mở đầu cho trận rối loạn này, sau đó đoàn người tựa như một nồi độc dược đang sôi nổi lên từng đợt bong bóng, bắn tung tóe ra ngoài.

"Cậu bé sống sót!"

"Các cậu nhường một chút, để cho tớ nhìn cậu ấy một chút —— "

Đoàn người rất ầm ĩ, Harry đi cà nhắc quay đầu lại thấy Neville trên mặt đỏ bừng chỉ có xấu hổ, không giải thích được cùng với một loại sợ hãi mê man.

Harry không thể khống chế mà rơi vào giữa trầm tư. Ở chỗ này sự hiện hữu của cậu có thể giống Neville đời trước.... Không có quan hệ đau khổ với Dumbledore, không quan hệ đau khổ với Voldemort, chỉ là một pháp sư nhỏ bình thường sinh hoạt ở thời đại này.
Thế nhưng hành vi của Sirius là cái vỗ cánh thứ nhất của bươm bướm, thay đổi cái chết của cha mẹ cậu, đem Peter Pettigrew đưa vào Azkaban, còn thay đổi cái chết của Regulus, địa vị của chú cùng với toàn bộ sự huy hoàng của gia tộc Black.

Thậm chí còn thay đổi lập trường của gia tộc Malfoy, toàn bộ quyền lực của Bộ Pháp thuật phân bố, đồng thời một mực duy trì thay đổi liên tục..

Chỉ cần Sirius tồn tại, như vậy, cánh bướm vẫn sẽ vỗ, thẳng đến thời gian đi tới nơi mà cậu không biết.

Vậy sau đó ——

Thế nhưng, toàn bộ bố cục đều đã biến hóa, cậu biết đến chỉ là thế giới lấy Harry Potter làm trung tâm... Nếu như thay đổi cái không nên thay đổi, có khi nào dẫn đến Voldemort...

"Harry?"

Tự hỏi ngừng lại!

"Hửm? Draco, làm sao vậy?"

"Neville Longbottom —— Cứu thế chủ bên kia..." Draco có chút ấp a ấp úng nói.
Harry kéo tay Draco qua, vẫy vẫy nói: "Đó chẳng qua là một đứa trẻ đang rất mê man sợ hãi thôi, Draco, cậu muốn đi qua cùng cậu ấy bắt tay sao?" Harry cười hì hì hỏi.

"Bắt tay?" Draco không giải thích được, "Tớ làm sao lại muốn cùng cậu ta bắt tay?"

"Không có gì, đi thôi." Harry quay đầu lại, gia tăng thanh âm nói một câu, "Cửa mở."

Một câu nói này, thế nhưng giúp Neville bị người vây xem một cái ân huệ lớn. Dù sao đối với mấy đứa trẻ trong một phòng này mà nói, Cứu thế chủ và vân vân tạm thời cũng không quan trọng bằng Hogwarts.

---------------------------------

Quan trọng không phải chỗ đứng, mà là phương hướng của hướng đi.

—— không tìm được xuất xứ, nguồn gốc bản tri thức cao trung.

==== chương 01.2 ====

Chương 01.2: Hogwarts Slytherin 2

Editor: Rosaline
Beta: Lilly

Theo cánh cửa đôi nặng nề từ từ mở ra, lúc đầu chỉ có một đường sáng nhỏ cũng dần dần biến lớn. Cuối cùng, lúc cửa chính hoàn toàn mở rộng ra, toàn bộ đại sảnh đều hiện ra ở trước mắt tất cả tân sinh năm nhất.

Một nơi kẻ khác hoàn toàn không tưởng tượng nổi, thần kỳ tuyệt vời, tráng lệ.

Học sinh các năm của bốn học viện đều mặc trường bào ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn dài đại biểu cho bốn học viện, phía trên bàn có ngàn vạn ngọn nến bồng bềnh ở giữa không trung rọi sáng cả đại sảnh, trên vầng sáng của ngọn nến còn lại là màn trời đen kịt như thiên nga đen cùng với ánh sao không quá rõ ràng.

Trên bốn bàn dài bày mâm kim loại rạng rỡ loang loáng và ly rượu chân cao, ở phía trên là một chiếc bàn dài khác, đó là chỗ của nhóm giáo sư.
Giáo sư McGonagall đem bọn họ đưa đến đằng trước chỗ ngồi giáo sư, để cho bọn họ đối mặt toàn thể học sinh năm trên xếp thành một hàng. Lúc này toàn bộ ánh mắt mọi người trong lễ đường đều đặt lên trên người nhóm năm nhất đợi chút nữa phân viện, nhóm học sinh lớn lớp trên bốn bàn dài xì xào bàn tán, các giáo sư ở trên chỗ ngồi giáo sư biểu tình hoặc ung dung hoặc nghiêm túc... Harry hướng bên kia nhìn thoáng qua, lại rất nhanh dời đi đường nhìn.

Cậu nghe Hermione ở trong đội ngũ đang nhỏ giọng nói: "Trần nhà được thi triển pháp thuật, thoạt nhìn cùng bầu trời bên ngoài như nhau, tớ ở trong đọc qua." Thế nhưng ở lúc giáo sư McGonagall đem Nón Phân loại cũ nát, vá lỗ chỗ đồng thời bẩn thỉu đặt ở trên cái ghế bốn chân ban nãy bà để xuống, toàn bộ nhóm năm nhất liền ngậm chặt miệng, ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên cái mũ đó, lo lắng nghi thức phân viện kế tiếp.
Draco cảm nhận được một ít khẩn trương.

Harry nhưng thật ra dâng lên một loại tâm tính bình thản tuỳ tiện để vận mệnh quyết định.

Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ. Tiếp theo, cái mũ vặn vẹo, hé ra một đường vá rộng như mở miệng. Harry ho nhẹ một tiếng, coi như lắng nghe tiếng ca của Nón Phân loại: "Các con có thể cảm thấy ta không tính là đẹp, nhưng nghìn vạn lần không nên trông mặt mà bắt hình dong... Bất kỳ ý niệm gì ẩn núp trong đầu của các con đều không thể tránh khỏi ánh mắt của mũ ta... Bởi vì ta là cái nón có tư tưởng pháp thuật!"

Sau khi Nón Phân loại hát xong, nhóm giáo sư vỗ tay đầu tiên (Harry thấy là Dumbledore vỗ tay trước hết), tiếp theo tiếng vỗ tay như sấm động của toàn trường, Nón Phân loại yêu thích biểu diễn hướng bốn bàn ăn cúi người chào một cái, sau đó liền bất động.
"Cho nên chúng ta chỉ cần đội cái mũ đó lên là được rồi?" Harry nghe đứng Ron đứng ở phía sau cậu lặng lẽ nói, "Tớ gϊếŧ Fred, nghe lời của ảnh giống như là muốn bọn mày mình cùng người khổng lồ đánh nhau vậy."

"Đội mũ so với kiểm tra thế nào cũng tốt hơn." Neville thở phào nhẹ nhõm, "Tuy rằng tớ cũng không quá giỏi tán gẫu..."

"Cậu so với đại đa số người ở nơi này ưu tú hơn đó, Neville." Ron vội vội vàng vàng phản bác Neville nói, "Hoàn toàn không cần lo lắng, cậu nhất định có thể đi vào Gryffindor, tớ bảo đảm!"

Harry cười nhạt.

Giáo sư McGonagall cầm một tấm da dê đi tới trước mặt bọn họ, nói: "Ta bây giờ gọi đến tên ai, người đó liền đội mũ lên, ngồi vào trên băng ghế, chờ phân viện —— Hannah Abbott."

"Hufflepuff." Mũ hô.

Bàn dài Hufflepuff ra sức mà vỗ tay.

...
"Hermione Granger."

"Gryffindor!" Mũ hô.

Ron đã ngồi vào bàn dài Gryffindor giống như mọi người ra sức vỗ tay.

Phân viện đều tiến hành đâu vào đấy, tiếng vỗ tay và hoan hô ở các bàn dài liên tiếp, thế nhưng rất nhanh sẽ có cái gì đó phá vỡ loại thăng bằng vi diệu này —— giáo sư hô lên một cái tên có thể nói là như sấm bên tai: "Neville Longbottom."

Trong hội trường đột nhiên phát sinh một trận thầm thì "ong ong" như tiếng lửa vang "tí tách".

Thanh âm hít sâu của Neville Harry đều có thể nghe được, thế nhưng dáng vẻ cậu bé đi tới trước mặt Nón Phân loại thoạt nhìn còn rất trấn định.

"Longbottom, giáo sư là đang gọi Longbottom đi?"

"Là Neville Longbottom kia?"

"Không phải là Neville Longbottom kia, chẳng lẽ còn sẽ có Longbottom thứ hai sao! Trước đó ở ngoài cửa, tớ liền nghe được có người hô thấy vết sẹo của cậu ta..."
Mũ dùng thời gian thật dài mới làm ra quyết định với Neville, lúc nó cuối cùng hô lên "Gryffindor", tiếng hoan hô của bàn dài Gryffindor bạo phát quả thật có thể làm rơi Nón Phân loại trên đầu Neville. Ngoại trừ Slytherin ra ba cái học viện đều vì hắn mà vỗ tay như sấm, tiếng vỗ tay vang dội và âm thanh ủng hộ đều nhanh muốn đem nóc của hội trường ném đi.

George và Fred sau khi nghe thấy Nón Phân loại hô lên "Gryffindor" liền lớn tiếng hô: "Chúng ta có Longbottom! Chúng ta có Longbottom rồi!"

Giáo sư McGonagall tuy rằng cũng khắc chế không nổi khóe miệng cong lên, thế nhưng bà còn dùng sức ho khan hai tiếng ý bảo mọi người có thể —— Đám người kích động không có nghe được ý bảo này, thẳng đến khi Dumbledore dùng cái muỗng bạc gõ gõ lên ly của mình, trong lễ đường mới dần dần khôi phục an tĩnh.
Giáo sư McGonagall tiếp tục phân viện: "Draco Malfoy."

Draco liếc mắt nhìn Harry, đối với Harry làm ra khẩu hình "Chờ cậu", sau đó ngông nghênh mà đi tới. Harry đứng tại chỗ nhìn Draco thẳng tắp sống lưng ngồi trên cái băng chân cao, tựa như lần trước, Nón Phân loại gần như mới vừa đυ.ng tới đầu của anh liền thét to: "Slytherin!"

Draco ở giữa một trận tiếng hoan hô ngồi trên bàn dài Slytherin, Crabbe cùng Goyle còn có một chút người Harry không nhận ra đều ở đây cùng anh nói chuyện biểu thị chúc mừng. Thẳng đến khi Harry nhìn anh trong lúc nói chuyện lộ ra biểu tình rất hài lòng đối với mình, cậu mới lạnh nhạt dời tầm mắt.

Lúc này, những người còn lại đã không nhiều lắm.

Moon... Nott... Parkinson... Patil và Patil...Sally-Anne... Perks...

"Harry Potter!" Giáo sư McGonagall hô.

Tâm tình Harry bình thản đi tới bên người giáo sư McGonagall, ngồi trên ghế chân cao.
Khi mũ chụp lên trên đầu che khuất tầm mắt của cậu, Harry thấy mọi người trong phòng ăn châu đầu ghé tai, sau đó cậu thấy được đôi mắt xám tro của Draco nhìn mình chăm chú, tiếp theo chính là thế giới hắc ám và đợi chờ bên trong mũ.

Harry ngồi trên cái băng chân cao, vành nón Nón Phân loại thật to không chỉ che đi tầm mắt của cậu, thậm chí trực tiếp áp lên lỗ mũi.

Cậu hít sâu một hơi, bảo đảm trạng thái của mình tốt nhất, sau đó thở ra một hơi.

"Ai cha, một Potter cực kỳ chính gốc." Nón Phân loại vừa lên đến trước hết cảm thán một câu, "Đứa nhỏ, nhìn thấy mi ta thật vui vẻ, nhân số gia tộc của bọn mi vẫn luôn rất thưa thớt... Đem mi phân đi đâu thì được đây? Có lẽ mi muốn vì học viện nào đó thắng được 150 điểm? Trong đầu mi có tri thức phong phú, rất dũng cảm không biết sợ thế nhưng mà... Rất khó nói, rất kỳ quái, mi đã cho ta một nan đề rồi." Harry mím chặt môi, thế nhưng một câu cũng không có nói, cũng không nghĩ gì, "Khó. Phi thường khó. Nhìn ra được mi rất có dũng khí. Tâm địa cũng không xấu. Có thiên phú, a, ông trời của ta ơi, không sai, mi có nguyện vọng nóng lòng chứng minh mình mãnh liệt, như vậy, rất có ý tứ... Ta nên đem mi phân đi đâu nhỉ?"
Tay Harry nắm chặt thành quyền, đại não trống không.

"Mi sẽ phi thường thành công, mi biết không, trong đầu mi đã cất giấu tất cả rồi, Slytherin sẽ trợ giúp mi thu được thành công, đây là điều không thể nghi ngờ chút nào..." Nón Phân loại dùng thanh âm rất nhỏ nói, "Mi có chủ ý gì không? Mi có thể trở thành người tài giỏi, mi biết đó, mi sẽ khiến cho tất cả mọi thứ phát sinh thay đổi, bọn mi... Trong ý niệm của mi, Slytherin có thể trợ giúp mi đi tới huy hoàng, này không hề nghi ngờ —— được rồi!"

"Slytherin!"

"Slytherin" quanh quẩn ở toàn bộ đại sảnh cũng trở về trong đầu Harry, ngay sau đó tiếng vỗ tay của nhóm Slytherin rất ít ỏi lại đem cậu kéo về thực tế.

Giáo sư McGonagall giúp Harry gỡ mũ ra, trong nháy mắt thế giới sáng sủa, trước hết ánh mắt của Harry nhìn thấy chính là khuôn mặt không khống chế được nụ cười của Draco. Sau đó Harry cứ như bị anh lây, cũng nở một nụ cười thật lớn.
Cậu từ trên cái băng chân cao nhảy xuống, dư quang liếc nhìn chỗ ngồi giáo sư, đương nhiên mặt Snape không chút thay đổi, cậu không nhìn ra gì cả. Harry hướng bàn dài Slytherin đi tới, chẳng biết thế nào liền hiện ra chút tâm tình tương tự như "rốt cuộc cũng yên tâm".

Trên bàn dài của Gryffindor, Neville và Ron nhưng thật ra lộ ra dáng vẻ khó có thể tin... Harry cảm thấy bộ dạng này của hai người bọn họ có chút đáng yêu.

Draco vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo Harry qua ngồi.

Harry ở trong lòng len lén thở dài: Trong đời lần đầu tiên sử dụng Bế quan bí thuật, lại là đối phó với Nón Phân loại...

Nhưng mà ——

Harry nhìn những người hoàn toàn xa lạ trên bàn một chút, lại ngẩng đầu nhìn dải xanh bạc treo ở đỉnh đầu một chút.

Còn có Draco bên cạnh vẫn tràn đầy nụ cười...
Slytherin. Quả thật là bắt đầu mới.

Harry ngồi ở bên bàn dài Slytherin, nhìn chỗ ngồi giáo sư trên đài cao, Dumbledore ngồi ở một cái ghế lớn màu vàng ở chính giữa trung tâm chỗ ngoài giáo sư, ông vẫn là giống y chang như trong trí nhớ của Harry —— mang một cái kính mắt hình bán nguyệt, mũi hơi gãy, tóc màu cùng chòm râu màu bạc lấp lánh thật dài. Sau đó ông đứng lên, vẻ mặt tươi cười mà nhìn các học sinh, hướng bọn họ dang hai tay ra, tựa hồ không có gì có thể so sánh với việc khi thấy học sinh tụ tập dưới một mái nhà càng khiến cho ông cao hứng hơn.

"Hoan nghênh!" Dumbledore nói, "Hoan nghênh nhóm bạn học cũ trở về tiếp tục học tập, hoan nghênh các bạn học mới đến Hogwarts bắt đầu cuộc sống mới! Trước khi tiệc khai giảng bắt đầu, thầy nghĩ trước tiên nên cùng mọi người chia sẻ tin tức thứ nhất tương đối khiến làm người ta tiếc nuối, giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của chúng ta giáo sư Kettleburn vào cuối năm ngoái đã về hưu để có nhiều thời gian hơn cùng với cháu trai nghịch ngợm của mình, nhưng mà, ta rất vui khi thông báo, không phải ai khác, mà là Rubeus Hagrid đến bổ khuyết chức vị trống của thầy ấy, Hagrid đã đồng ý ngoài đảm nhiệm chức người giữ khóa bãi săn bắn ra, kiêm nhiệm cả chức giáo sư."
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay không quá nhiệt tình, thế nhưng trên bàn dài Gryffindor tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. Harry thấy ở trên bàn dài Slytherin trên cơ bản không ai vỗ tay, vừa vỗ tay vừa lặng lẽ ở bên tai của Draco nói: "Hagrid là bạn bè của ba mẹ tớ, chính bác ấy đưa Hedwig cho tớ."

"Hedwig?" Draco nghi ngờ hỏi, "Là con cú tuyết đưa chocolate đến nhà tớ ấy hả?"

"Đúng vậy. À, tớ quên mất, lúc cậu và mẹ Cissy đi rồi nhà tớ mới đυ.ng phải Hagrid, cậu không biết cũng bình thường."

Draco nhìn Harry một chút, thế nhưng vầng sáng trong đôi mắt xanh biếc của Harry lúc này đã nhìn về phía chỗ ngồi giáo sư.

Harry không cảm giác được và không biết là mình bị Draco để mắt tới, Harry lúc này đang quan sát Quirrell giả vờ cùng Snape nói chuyện, nhưng thật ra đang dùng cái ót hướng về phía bàn dài Gryffindor.
Thế nhưng, nhìn một lúc sau, ánh mắt của Harry không thể khống chế mà đối mặt với Snape, cậu cố gắng trấn định cười một chút, sau đó liền dời ánh mắt.

Dumbledore giơ hai tay lên, kết thúc tiếng vỗ tay thưa thớt, trầm giọng nói rằng: "Tuy rằng đã ở cùng với trong thư nhắc tới cho các trò rõ ràng, thế nhưng thầy còn phải làm lỡ thời gian mọi người ăn một miếng bánh quy để nhấn mạnh một chút. Sau khi trải qua một đoạn thời gian dài kiểm tra cùng với suy xét thận trọng, trường phù thủy và pháp sư Hogwarts từ năm học 1991 bắt đầu đem Chăm sóc Sinh vật Huyền bí chính thức đổi thành một môn học bắt buộc, hy vọng các học sinh có thể học cách chung sống hoà bình với động vật huyền bí trên cơ sở hiểu biết về chúng, thậm chí có thể yêu thích, đồng thời có ý thức mà tôn trọng khi học xong môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí."
"Hửm?" Harry nghĩ không ra cái thay đổi này là bởi vì cái gì, Sirius cũng không có ra sức thay đổi cho môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí nhỉ?

"Được rồi, thầy nghĩ chuyện quan trọng đã nói xong, " Dumbledore nói, "Như vậy, thầy cuối cùng lần thứ hai đại biểu Hogwarts hoan nghênh mọi người, cuối cùng ở trước khi tiệc tối bắt đầu ta nghĩ nói tiếp mấy câu nói, đó chính là: Ngu ngốc! Mít ướt! Vá víu! Véo! Cám ơn!"

"Cảm ơn mọi người, chúng ta bắt đầu dùng bữa đi." Dumbledore nói xong một lần nữa ngồi xuống.

Tiếng của Dumbledore hạ xuống, cùng lúc đó, trong tất cả cái mâm liền đổ đầy thức ăn, đùi gà, thịt bò nướng, thịt heo rán, sườn cừu, xúc xích... Một đống lớn đồ ăn ngon chất thành núi nhỏ, còn có một chút rau dưa và nước sốt.

Harry mỗi một món đều lấy một chút nhỏ. Cậu lúc đầu cũng không quá đói, thế nhưng nhiều đồ ăn như vậy đặt ở trước mặt cậu vẫn không nhịn được muốn ăn.
Các u linh của mỗi học viện cũng bắt đầu ở bàn dài học viện mình quanh quẩn một chỗ, u linh của Slytherin Baron Đẫm Máu đúng lúc ngồi ở chỗ bên cạnh Harry.

Draco đẩy Crabbe bên cạnh một cái, để cho cậu ta lại lùi vào trong chen một chút, sau đó mình cũng lùi vào trong, làm cho Harry có thể cách Baron Đẫm Máu xa một chút.

Harry đã rất quen thuộc u linh ngoại trừ cảm giác có chút lạnh ra thì không có gì là không khỏe.

Đợi đến khi mỗi người đều lấp đầy cái bụng no, đồ ăn còn dư lại liền toàn bộ biến mất từ bàn ăn, bàn ăn lại trở nên trơn bóng như lúc ban đầu. Ngay sau đó, pudding xuất hiện, kem ly các loại hương vị cũng có đầy đủ.

Harry cầm một cái bánh vòng mứt trái cây, mặc dù không có ăn ngon như Lily làm, nhưng vẫn không tồi.

Lúc Harry cảm giác có chút mệt nhọc, pudding cũng đã biến mất, giáo sư Dumbledore lại đứng lên, đại sảnh cũng hồi phục yên lặng.
"Ây cha, hiện tại tất cả mọi người ăn no..." Chính như Harry suy nghĩ, giáo sư Dumbledore bắt đầu bắt đầu nói đến chuyện quan trọng sau cùng: các mục cần chú ý.

Harry ở trong lòng đếm: Rừng Cấm, không nên dùng phép thuật ngoài phòng học trong hàng lang, tuần thứ hai sẽ tổ chức công tác xét duyệt cầu thủ Quidditch (nghe thế Harry nhìn bàn dài Gryffindor một chút, có chút thương cảm, nhưng cậu cũng đang suy đoán lần này Tầm thủ của Gryffindor là ai).

"Cuối cùng, " Dumbledore nói, "Thầy phải nhắc nhở mọi người, nếu như không muốn gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, đau khổ chết người, không nên tiến vào hàng lang bên phải ở lầu bốn."

Lúc hát ca khúc trường Harry không khống chế được ngáp vài cái, của cặp song sinh Weasley vẫn luôn rất thong thả, nhà chỉ huy Dumbledore cũng cùng bọn họ phối hợp rất khá —— Harry lại thêm mệt nhọc.
"Âm nhạc..." Dumbledore cảm thán vài câu, "Được, dùng âm nhạc tuyệt vời chúc mọi người ngủ ngon, mơ đẹp! Hiện tại mọi người quay về ký túc xá đi thôi, nhóm huynh trưởng mang theo tân sinh năm nhất thật tốt."

----------------------------

Thời gian tới là một con diều giấy, sợi dây ở trong tay mình

—— xuất xứ không rõ, nơi phát ra bản tri thức cao trung.

==== chương 01.3 ====

Chương 01.3: Hogwarts Slytherin 3

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Trong đám người nối đuôi nhau, học sinh năm nhất đều theo huynh trưởng của mỗi học viện. Đại bộ phận bọn họ vẫn hưng phấn như cũ, tiếng nói chuyện "líu ríu" thật nhỏ dần dần lan rộng ra từ lễ đường. Bọn họ đi qua hàng lang thật dài, sau đó có lẽ là xuống thang lầu, mấy người trong bức họa trên tường xuyên qua xuyên lại giữa các bức tranh, hưng phấn mà hô "tân sinh năm nhất", đồng thời chỉ trỏ bọn họ.
Nhóm Slytherin năm nhất theo huynh trưởng tứ chi thô chắc của bọn họ đi xuống bậc thang đá cẩm thạch thật dài, đi suốt trong hàng lang u tối dài dẵng rất lâu mới đi đến một cái hành lang có đuốc lửa chiếu sáng.

Harry trừng mắt nhìn, buồn ngủ mà quan sát bốn vách tường vĩnh viễn không thấy mặt trời và đèn đuốc thắp sáng chỗ u tối này, lần đầu tiên làm một Slytherin đi trên con đường duy nhất đến Slytherin.

Cuối lối đi là mấy bậc thang ngắn, phần cuối của bậc thang là một nền đá, đó là một nền đá trống, ẩm ướt.

"Khẩu lệnh là 'Đầu rồng'." Thanh âm khàn khàn của huynh trưởng vang lên, "Tân sinh năm nhất phải nhớ kỹ khẩu lệnh này, cho đến lần tiếp theo khẩu lệnh được thay đổi."

Một cánh cửa đá giấu ở bên trong tường đá từ từ mở rộng, phòng sinh hoạt chung của Slytherin đang ở trước mắt. Một gian phòng ở tầng hầm ngầm hẹp dài, thấp bé —— thấp bé chỉ là do bọn họ đứng ở trên bậc thang tạo thành khác biệt thị giác mà thôi. Tường và trần nhà đều do tảng đá thô ráp tròn trịa xây thành, đèn được xâu bằng từng dây xích hiện lên màu xanh, từ trên trần nhà treo xuống. Ngọn lửa trong lò sưởi trong tường được điêu khắc tinh mỹ đang cháy "đôm đốp", ánh ra thân ảnh của mấy Slytherin năm lớn ngồi ở trên ghế chạm trổ chung quanh.
Huynh trưởng dẫn toàn bộ học sinh năm nhất đi qua phòng sinh hoạt, đi lên một cầu thang hình xoắn ốc thoạt nhìn tuyệt đối so với những cầu thang khác càng rộng hơn, sau cùng ở một cái sân lớn dừng lại, sau đó anh chỉ vào thang lầu nhỏ hơn phân biệt ở hai bên nói: "Bên trái đi thông phòng ngủ nam sinh, bên phải đi thông phòng ngủ nữ sinh. Nhưng nam sinh đừng nên vọng tưởng bước lên thang lầu phòng ngủ nữ sinh, nếu như không tuân quy củ, phát sinh chuyện không tốt gì cũng đừng nói ta không cảnh cáo các trò."

"Hiện tại, mỗi người đều lên thang lầu hết đi, trên cửa phòng có bảng tên họ của các trò, hành lý của các trò hẳn đều đã được đưa đến phòng."

Harry ngẩng đầu nhìn hồ Đen bên ngoài đỉnh trần nhà thủy tinh phòng sinh hoạt chung, vừa suy nghĩ trong lòng "Phòng sinh hoạt của Slytherin rốt cuộc cách mặt đất có xa lắm không" vừa leo lên thang lầu.
Người chen người, Harry cùng Draco mất một hồi mới tìm được căn phòng của bọn họ, đồng thời may mắn phát hiện bảng phía trên cửa chỉ có tên hai người "Draco Malfoy, Harry Potter"

"Ba tớ trước đây nói với tớ lúc ông đi học, à, cũng chính là lúc Slytherin hưng thịnh, thậm chí phải ở năm sáu người lận. Đâu giống bây giờ, một cái phòng chỉ ở hai người..." Draco vừa vặn chốt cửa vừa nói.

Harry trầm mặc đi vào gian phòng, kỳ thật cậu còn tưởng rằng là bởi vì... Quả nhiên Gryffindor một gian phòng ở năm người là bởi vì quá nhiều người cho nên chỉ có thể chen một chút sao? Nghĩ như vậy đến Slytherin cũng không phải là không có ưu điểm nha!

Gian phòng rất lớn, hai cái giường phân biệt đặt ở hai bên gian phòng, rèm nhung màu xanh lục rủ xuống bên ánh đèn lóe sáng như ánh sao. Còn có hai cái tủ đầu giường, một cái tủ quần áo rất lớn cùng một cái bàn vuông và hai cái ghế đủ cho hai người đem toàn bộ sách để lên cũng còn có chỗ làm bài tập, đương nhiên cũng đều là phong cách Slytherin, tựa như trong phòng sinh hoạt dưới lầu.
Cửa sổ rất lớn, bên ngoài là hồ Đen nhìn không ra hồ nước trập trùng gợn sóng.

Draco còn thấy một thứ đại khái chỉ có mùa đông mới có thể dùng tới lò sưởi trong tường nhỏ.

"Nga, nếu như lạnh có thể đem cái kia đốt lên." Anh nói, "Dù sao Slytherin xây ở phía dưới hồ Đen, so với ba học viện khác chắc lạnh hơn nhiều."

Harry "À" một tiếng, nhìn chung quanh toàn bộ gian phòng nửa ngày, cảm thấy chỗ nào cũng nào đều rất hài lòng, ngoại trừ...

"Draco... Ừm..." Harry có chút ấp a ấp úng kêu tên của Draco.

Draco đã thu thập cái rương của mình, chuẩn bị đem quần áo đều treo vào trong tủ treo quần áo, đem bảy tám cái gì đó bỏ vào trên tủ đầu giường. Anh nghe được Harry kêu tên của mình quay đầu nhìn cậu một cái, nhíu mày ý bảo cậu có chuyện gì liền nói.

"Tớ muốn đem hai cái giường hợp lại cùng một chỗ, ừm, sẽ phải thay đổi vị trí của những vật khác một chút. Cậu có để ý không?"
"À, hoàn toàn không." Draco nhìn cái giường một chút, lại nhìn Harry một chút, "Có cần tớ giúp một tay không?" Anh có chút lo âu hỏi.

"Không cần." Harry lấy đũa phép ra, bàn thấp* chuyển qua góc phòng trống không, sau đó nhìn một chút , lại di chuyển tủ đầu giường, làm chỗ chính giữa trống ra một khoảng trống đủ lớn.

*bàn thấp 矮桌 [HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 01: Hogwarts SlytherinCon ngươi của Draco co rút mạnh lại một chút, có chút khϊếp sợ nhìn hai cái giường từ trong góc nhẹ nhàng bay lên, lại ở chính giữa hợp lại cùng một chỗ. Bởi vì màn không có kéo lên, anh còn thấy đệm trên giường đang sắp xếp rất chỉnh tề, hai cái giường hợp lại không một chút khe hở. Tiếp theo, tủ đầu giường đi qua, mỗi bên một cái. Bàn vuông cùng cái ghế thì bị Harry đặt vào vị trí thích hợp để sưởi ấm nhất, tủ quần áo vẫn đàng hoàng nằm trong góc phòng lúc trước kia.
Harry đem đũa phép chỉ hướng cái rương của mình, suy nghĩ một chút, nói câu: "Cái thảm tới đây." (Accio)[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 01: Hogwarts SlytherinMột cái thảm thật to thật dày từ trong một cái rương lớn giùng giằng chui ra, còn mang một cái quần của Harry ra ngoài. Sau đó cậu rung rinh mà trôi dạt đến trên giường, vừa vặn trải ở trên hai cái giường, tiếp theo gối đầu mềm mại cùng chăn đắp mới rơi ở trên giường.

Đôi mắt xám tro của Draco nheo lại.
Harry "bạch bạch bạch" mà chạy đến bên đống hành lý của mình, móc nửa ngày mới đem áo ngủ của mình móc ra.

"Ngày mai sẽ phải đi học, Draco cậu cũng thay áo ngủ rồi ngủ đi... Nè..." Quần ngủ còn không có cầm lên Harry bị Draco không thể nhịn được nữa kéo ra khỏi gian phòng, đẩy tới phòng rửa mặt cách gian phòng của bọn họ không xa. Draco tỉ mỉ đem dụng cụ rửa mặt của mình cũng mang đến, cũng bởi vì biết mình không có nhìn, Harry nhất định thu thập lung tung mấy cái liền đi trở về.

Trong miệng Harry đều là vị bạc hà, vừa về đến phòng liền ngã xuống giường ngủ thϊếp đi, ngay cả Draco lúc thu dọn đồ đạc thỉnh thoảng không cẩn thận phát ra tiếng động cũng hoàn toàn không biết.

Đương nhiên cũng không biết đợi đến khi Draco đem đồ đạc của anh thu thập xong đều đã qua nửa đêm.
Ngại vì thói quen, rốt cục thu thập xong hết thảy Draco cuối cùng đem quyển nhật ký của Harry cùng một hộp chocolate lớn đồng thời bỏ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường của cậu, sau đó chuẩn bị hai ly nước, phân biệt đặt ở trên tủ đầu giường của hai người.

Anh giúp Harry kéo màn, làm cho ánh sáng chiếu không tới mặt cậu.

Draco ngồi trên cái ghế mềm mại, thoải mái cũng không làm anh cảm thấy thả lỏng.

Trên bàn đặt thời khoá biểu, anh cầm lên nhìn thoáng qua. Suốt ngày thứ Hai đều có tiết, nhưng từ Lịch sử pháp thuật đến Thảo dược đều là tiết học khô khan nhàm chán.

Draco để thời khoá biểu xuống sau đó nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn mười hai giờ, thế nhưng một chút buồn ngủ anh cũng không có... Kỳ thật, nếu như không phải thấy Harry... Anh hẳn là đã sớm ngủ thϊếp đi.
Draco chưa từng nghĩ đến Harry thế nhưng sử dụng được pháp thuật không tiếng động, thậm chí anh cũng cho rằng Harry cũng giống như mình, chỉ biết một chút pháp thuật đơn giản... Thế nhưng... ! Draco cắn môi một cái, nắm tay thật chặt, không nói cái khác, ngay cả bùa chú bay tới* anh cũng không làm được.

*Accio (Bùa triệu tập) Mô tả: Thần chú dùng để triệu hồi vật thể từ khoảng cách xa đến người niệm chú.

Kim phút lại chỉ đến số mười hai. Draco đứng lên, đẩy cái ghế trở về, thay xong áo ngủ, nằm ở trên ga trải giường mềm mại, lại đắp kín mền.

Nhiệt độ của Harry gần trong gang tấc. Anh giơ đũa phép lên tắt đèn.

Tuy rằng Draco cho là mình bị khốn nhiễu, không buồn ngủ chút nào, thế nhưng sau khi nằm một hồi anh liền ngủ thϊếp đi.

Thậm chí làm một giấc mơ làm mồ hôi lạnh chảy ròng, liên tục phát run.
Nhưng khi anh từ trong mơ tỉnh lại, lại không nhớ rõ giấc mơ kia chút nào.

Đi ở hàng lang Slytherin hoàn toàn quen thuộc, đi qua hàng lang thật dài, xuyên qua một trăm bốn mươi hai thang lầu ở trong Hogwarts, Harry rất may mắn cậu "trước đây" đã từng gặp phải tình trạng bởi vì tìm không được phòng học, lên lộn lầu mà muộn các loại các dạng, hiện tại mới có thể mang theo Draco bình an không muộn vượt qua gần một tuần lễ.

Sau bốn ngày dằn vặt, thứ sáu, Harry rốt cục nghênh đón tiết học thứ nhất học chung với Gryffindor. Buổi tối thứ Năm Harry ở trong phòng vừa thu thập cặp sách vừa nghĩ chút chuyện, trong một tuần lễ này, cậu khoảng chừng ở đại sảnh gặp được Neville một lần. Có lẽ là bởi vì ở cùng một phòng, Neville cùng Ron thành bạn tốt như hình với bóng, này vốn là chuyện tốt, nhưng mỗi lần thấy Harry, Neville vừa định chào hỏi, Ron sẽ thúc cậu bé rời khỏi với tốc độ nhanh hơn. Việc này làm Harry rất khó chịu, mặc dù đối với mỗi lần mỉm cười xin lỗi của Neville cậu đều mỉm cười trả trở về giống vậy.
Buổi tối thứ Năm, Harry mặc đồ ngủ ngồi trên ghế, nhưng thật ra cả nửa người trên đều của cậu đã sắp ghé vào trên bàn.

"Harry? Cậu ở đó làm gì vậy?" Draco từ trên giường lộ ra gần nửa cái đầu nhìn cậu, "Cậu chỉnh lý túi xách đã hơn nửa tiếng rồi..."

"À à, được rồi." Harry khép lại bỏ vào trong cặp sách, "Cậu cũng biết lúc tớ thu dọn đồ đạc rất thích nhìn một cái." Harry đem cặp sách kéo lên đặt lên bàn, rón rén đi tới bò lên giường, "Ngủ ngon, Draco."

"Ngủ ngon, Harry."

Draco đưa tay từ trên tủ đầu giường cầm lấy đũa phép, chỉ chỉ đèn, sau một hồi lóe sáng đèn trên đỉnh đầu chậm rãi tối xuống.

Sáng sớm thứ Sáu.

"Ngày hôm nay chúng ta có tiết gì?" Crabbe vừa điên cuồng cầm đồ ăn trong cái mâm của mình, vừa hỏi Goyle.
Trong miệng Goyle chất đầy bánh mì, úp úp mở mở nửa ngày, cuối cùng lắc đầu.

"Cùng học sinh của Gryffindor lên hai tiết Độc dược." Draco vừa quệt mứt hoa quả lên miếng bánh mì vừa nói, "Nhưng Snape là viện trưởng học viện, mấy Gryffindor đó gặp phải xui xẻo chắc rồi."

"Cảm ơn Draco." Goyle vừa nói vừa phun ra ngoài một mẩu bánh mì. Draco nhìn cậu bé một chút, sau đó đem miếng bánh mì trong tay mình vừa quệt mứt hoa quả xong ném vào trong dĩa của cậu. "Sau này lúc ăn cơm mày ngồi cách tao xa một chút!"

Goyle hồn nhiên không cảm thấy Draco đang cảnh cáo mình, cầm lấy bánh mì vui vẻ ăn.

Harry bất đắc dĩ đem sữa tươi bên trong ly uống cạn. "Bọn này tới phòng học đi trước, mấy cậu từ từ ăn." Nói xong cũng lôi kéo Draco không còn muốn ăn nữa đi mất.

Harry trước khi đi ra cửa chính, cố ý quay đầu lại nhìn phương hướng Neville ngồi một chút.
Cùng cậu trước kia không giống chính là Neville thường xuyên nhận được chút đồ vật, thế nhưng sáng sớm hôm nay cú mèo của cậu bé lại ngậm một mẩu giấy trong miệng bay vào.

Nếu như cậu không nhầm...

Tiết học Độc dược là học ở phòng học dưới đất, cho nên nếu so với cái phòng học khác thì lại âm u lạnh lẽo một chút, hơn nữa dọc theo tường đều để bình thủy tinh lớn nhỏ ngâm tiêu bản động vật càng tô đậm bầu không khí âm u lạnh lẽo này.

Harry cùng Draco đi vòng vo bên ngoài một hồi, lúc hai người đến nơi thì trong phòng học trên cơ bản đã ngồi đầy người.

Cho nên hai người bọn họ trực tiếp đi tới hàng thứ nhất ngồi xuống. Người đã ở Slytherin, Harry cảm thấy không có gì phải sợ cả, mới vừa để cặp sách xuống, giáo sư Snape tựa như một trận gió đẩy cửa phòng học ra sải bước đi đi vào, cửa đánh vào trên tường phát ra âm thanh to lớn, lại "kẽo kẹt" mà khép lại.
"Các trò tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược." Snape vừa tiến đến liền đi thẳng vào vấn đề* mà nói.

*theo QT "khai môn kiến sơn": Đi thẳng vào vấn đề; hành văn gãy gọn; hành văn dứt khoát

Tuy rằng giọng nói của ông so với thì thầm hơi cao một chút, nhưng người người đều nghe rõ mỗi một chữ ông nói ra. Giống với giáo sư McGonagall, giáo sư Snape cũng không cần tốn nhiều sức lực cùng sức mạnh pháp thuật để cho phòng học trật tự im lặng.

"Bởi vì trên tiết học độc dược sẽ không cần các trò ngu ngốc hồ đồ vung vẫy đũa phép, cho nên trong các trò khó tránh khỏi có người không tin đây là pháp thuật. Ta cũng không trông cậy các trò có thể chân chính lĩnh hội chỗ tuyệt vời của khói trắng chầm chậm bốc lên nồi lớn từ lửa nhỏ, từng đợt mùi thơm ngát bay ra, cũng chẳng mong các trò có thể chân chính hiểu được dịch thể chảy vào huyết quản của mọi người, chỗ kỳ diệu khi làm người ta say mê mụ mị đầu óc*, ý chí mơ mơ màng màng... Ta có thể dạy các trò làm thế nào để đề cao danh vọng, chế tạo vinh quang, thậm chí ngăn cản tử vong. Nhưng nhất định phải có một điều cần thiết, đó chính là nhóm các trò không phải là cái loại ngu ngốc ta thường gặp."
* theo QT "tâm đãng thần trì"

Lời dạo đầu ngắn ngủn của Snape làm mọi người kinh sợ, giống như câm miệng liền có thể nói rõ mình không phải là đứa ngốc trong miệng Snape. Harry nhướng nhướng mày nhìn Ron cùng Neville trao đổi ánh mắt một chút, mà cách bọn họ không xa, Hermione vẫn duy trì một loại tư thế ngồi tùy thời có thể đứng lên trả lời câu hỏi.

Harry cúi đầu nín cười.

Snape giống với Flitwick, sau khi giới thiệu ngắn ngủi liền cầm danh sách, hơn nữa cũng giống đại thể giáo sư giống nhau, điểm đến tên của Neville liền dừng lại chốc lát.

"À, phải rồi, " Snape cười như không nói, "Neville Longbottom, một tên tuổi lừng lẫy gần đây của chúng ta."

Toàn bộ khuôn mặt của Neville mặt đều đỏ lên.

"Là như thế này, ta vừa thấy có một vài bạn học biểu hiện ra đối với lời của ta xem thường không để ý*," Mắt đen lạnh như băng của Snape từ trên mỗi một người xẹt qua, "Chúng ta đây liền đến xem những bạn học này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, lại có bao nhiêu xuất sắc..."
*bất tiết nhất cố: Chẳng bõ ngó đến, không đáng để ý đến

Người người câm như hến, chỉ sợ vấn đề của giáo sư Snape rơi xuống đầu mình, mà Harry... Harry nhịn không được lần thứ hai nhìn về phía Neville. Nhưng là biên độ khống chế rất nhỏ... Dù sao cậu cũng không muốn vào lúc này để cho Snape chú ý tới mình.

Cho dù là Harry Potter mười một tuổi hay là Harry Potter mười bảy tuổi, đứng đối diện với Snape vẻ mặt nghiêm túc ở trong phòng học độc dược khói mù sương mờ vẫn tràn đầy sợ hãi.

Chỉ là, lần này trong lòng Harry mười một tuổi còn kèm theo tôn kính sâu đậm.

"Potter!" Snape đứng ở trên bục giảng đương nhiên chú ý tới động tác nhỏ của Harry, "Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì?"

Harry cảm giác mình nhất định rất an toàn hoàn toàn không ý thức được Snape kêu tên cậu, trong dư quang tầm mắt cậu thấy Hermione giơ tay lên thật cao... Thẳng đến khi Draco dùng cùi chỏ đυ.ng phải cậu một chút, cậu mới đột nhiên phản ứng kịp, lúc đứng lên thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Thủy, khụ rễ bột cây lan nhật quang và ngải tây chung một chỗ có thể phối chế thành một loại thuốc ngủ hiệu lực rất mạnh, chính là liều thuốc ." Harry cúi đầu nói, đường nhìn rơi ở trên sách vở cùng bút lông chim ở trên bàn.

*sinh tử thủy

"Ngẩng đầu lên." Snape lạnh lùng nói, "Câu trả lời chính xác như sách giáo khoa vậy, Potter, như vậy ta muốn trò đi tìm một khối Bezoar cho ta, trò sẽ tới chỗ nào tìm?"

Harry dám đánh cược Nimbus 2000 của cậu trong tương lai, Snape trong nháy mắt đó nhìn thẳng ánh mắt của cậu tuyệt đối giật mình, hơn nữa thời gian ngơ ngẩn vượt qua một giây.

"Trong dạ dày của bò." Harry nhìn Snape, thản nhiên nói. Cậu hiện tại đã khắc sâu hiểu rõ Snape vô luận lúc nào cũng làm khó dễ cậu chỉ bởi vì "Potter và Potter" mà thôi, căn bản cũng không quan hệ tới "Cậu bé sống sót" và "Cứu thế chủ" gì hết.
Snape nhướn cao khóe miệng: "Như vậy bezoar?"

"Có tác dụng giải độc cực mạnh." Harry sau khi ngồi xuống yên ổn, ở trong lòng lặng lẽ may mắn đêm qua đặc biệt nhìn sách vài lần, quả thực chính là phòng ngừa chu đáo liệu sự như thần á nha Harry! Cậu ở trong lòng khoe khoang hai câu.

Thế nhưng phòng ngừa chu đáo của Harry không có cho Slytherin cộng thêm dù là 1 điểm, cũng không có mang đến cho Neville vận tốt về độc dược.

Cuối cùng, Neville chẳng biết thế nào đem cả nồi độc dược của cậu bé đều đốt hỏng, khói đặc màu đen từ từ bay lên làm tất cả mọi người đều sặc bắt đầu ho khan.

Snape vung đũa phép lên, toàn bộ hơi khói trong phòng toàn được quét sạch.

"Gryffindor trừ 5 điểm, bởi vì sai lầm của cậu Longbottom." Ông nhàn nhạt nói.

----------------

Vô luận bầu trời trên đỉnh đầu như thế nào, đều phải chuẩn bị chống đỡ bất luận gió lốc gì
—— xuất xứ không rõ, nguồn gốc bản tri thức cao trung

Để xem được các chương sớm nhất, vui lòng follow wordpress