[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 02: Mặc kệ là tiết Bay hay là Chăm sóc sinh vật

Chương 02.1: Mặc kệ là tiết Bay hay là Chăm sóc sinh vật 1

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

May mà đã một lần học qua tiết độc dược giúp Harry có thể càng thêm bình thản đối mặt với Snape, cho dù không thể gia tăng điểm nhưng ít nhất cũng tránh khỏi phát sinh huống xấu hổ khi bị giáo sư trào phúng, ít nhất cậu còn nhớ rõ mấy vấn đề phiền toái như thuận kim đồng hồ nghịch kim đồng hồ nghiền ép ra nước này, còn dư lại chỉ có nỗ lực không làm nổ vạc là tốt rồi.

Dễ dàng hoàn tất tiết độc dược, Harry cùng Draco trở lại phòng sinh hoạt của Slytherin (trên đường Harry ngẫu nhiên xuyên qua cửa sổ thấy được Neville cùng Ron đi qua bãi cỏ, đi thẳng đến phòng nhỏ của Hagrid).

Phòng sinh hoạt chung của Slytherin luôn luôn đốt đèn, mà đèn này tản ra ánh đèn sáng tỏ hơi xám ngắt mà không hại mắt, mọi người tốp năm tốp ba nhỏ giọng trao đổi, tựa hồ sẽ không cho người bên cạnh dù cho một cái ánh mắt.

Khai giảng đã gần một tuần lễ, thế nhưng Harry cũng chỉ quen biết Goyle và Crabbe như, có thể còn quen mặt đối với số ít người, nhưng gặp mặt tới bây giờ còn không có chào hỏi.

Đương nhiên đây là bởi vì lúc những người đó đυ.ng phải Harry cũng chưa bao giờ cùng cậu chào hỏi, hơn nữa còn có một nhóm người nhìn cậu bằng ánh mặt bài xích lại thù hằn.

Tựa như lúc này, cậu bé đặc biệt gầy gò ngồi trên ghế salon dài, ở lúc Harry cũng leo lên ngồi ghế sa lon hung hăng trừng Harry, sau đó có chút kiêng kỵ nhìn Draco đứng ở sau lưng Harry một chút, khinh thường bĩu môi, vẫn phải đứng lên đi ra ngoài.

Draco đặt mông ngồi trên chỗ ngồi cậu bé kia vừa ngồi, đem tay khoác lên trên tay vịn, nửa người nghiêng nghiêng, bày biện ra một loại tư thế ngồi thư thích mà tùy ý.

"Olis Boro. Một tên quỷ nhỏ tự cho mình siêu phàm, theo tớ được biết thì cha của tên đó bị chú James điều tra qua." Draco có chút lo âu nghiên cứu biểu tình trên mặt Harry, mấy ngày nay anh cũng phát hiện có một vài người có thái độ rất không hữu hảo với Harry.

"Harry cậu không cần để ý, có tớ ở đây không ai dám khi dễ cậu..."

Harry mới vừa từ trên bàn cầm một tờ báo, mở ra đặt trên đùi còn chưa kịp nhìn chợt nghe lời Draco nói, cười lật tờ báo trong tay làm cậu phát ra âm thanh "soàn soạt". "Khi dễ tớ á?" Harry nhịn cười, đem kính mắt gỡ xuống xoa xoa, "Nếu ai nhìn tớ không vừa mắt thì cứ tới tìm tớ, đánh thắng tớ rồi hãy nói những chuyện khác."

Thanh âm của Harry không coi là nhỏ, nhưng cả phòng sinh hoạt chung không ai nhìn về phía bọn họ, cũng không ai nói gì.

Draco cũng không nói gì, anh nhìn đôi mắt xanh biếc sáng sủa của Harry, đột nhiên cũng nhớ tới cái hồi củ cải nhỏ này ở trên giường ôm đầu, nước mắt ướt đẫm mắt.

Chớp mắt một cái, hai người đều lớn như vậy rồi.

Harry đem kính mắt mang lên, đối với Draco cười cười, sau đó cúi đầu lật báo một cái.

Đúng như cậu suy nghĩ, trên quả nhiên báo cáo tin tức có liên quan tới vật kia trong hầm bạc số 713 của Gringotts.

"Hửm?" Draco lại gần sang xem báo chí, "Gringotts bị trộm?"

"Xem ra không có." Harry đem báo đưa cho Draco, "Hình như trước khi bị xông vào đồ vật bên trong đã bị mang đi rồi."

"Vậy cũng không được, đây là cái thể loại an toàn gì vậy, nói xông vào liền xông vào..." Draco đem báo vào thành một cục, giận dữ nói, "Không được, tớ phải viết thư về nhà!"

Mà Harry híp mắt một cái, trong lòng lặng lẽ gỡ ra một tuyến thời gian.

Thời gian vui sướиɠ có lẽ vội vội vàng vàng nên luôn luôn trôi qua rất nhanh, tựa như Harry mỗi tuần hai buổi tối ở tháp thiên văn dùng kính viễn vọng quan sát và đoán định sao trời, sau đó phiền não tại sao bản đồ sao trời lại phức tạp như vậy, thế nhưng mỗi một lần đều có thể đúng giờ nộp bài tập; tựa như luận văn cộng lại cũng khoảng hơn mười inch thâm ảo cũng luôn có thể viết xong; tựa như buổi tối ngủ trễ, sáng sớm dù không muốn rời giường cũng phải dậy vậy.
Harry đời trước ghét nhất —— có lẽ nên nói là chuyện làm cậu cảm thấy thống khổ nhất —— chính là phát hiện trên thời khóa biểu, hoặc là ở phòng sinh hoạt chung có ghi rõ ràng tiết học nào là Gryffindor học cùng với Slytherin.

Thế nhưng cậu hiện tại lại ước gì mỗi tiết học Slytherin đều học chung với Gryffindor.

Nhưng mà đáng tiếc hiện tại Slytherin chỉ có tiết độc dược và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí là học chung với Gryffindor, thế nhưng lo lắng Hagrid làm quá nhiều lý luận nhàm chán chiếm cứ mấy tuần chương trình học của bọn họ, hiện tại nội tâm Harry thực sự là chờ mong tiết học bay không gì sánh được.

Mấy tuần lễ sau khai giảng, trên bảng thông báo của phòng sinh hoạt chung rốt cục dán thông báo mà Harry chờ mong đã lâu về tiết học bay. Toàn bộ năm nhất nhảy cẫng hoan hô, nhưng mà bọn họ và Harry hiển nhiên không phải là vì cùng một nguyên nhân mà vui vẻ.
"Thứ năm, đó không phải là ngày hôm nay à! Ngày hôm nay sẽ học tiết bay kìa!"

"Ui a! Là cùng học sinh của Gryffindor cùng nhau? Hừ. Tớ muốn chiêu đãi đám sư tử ngu xuẩn này rất lâu rồi —— "

Draco và Harry Bị Goyle và Crabbe hộ tống nhàn nhã đứng ở trước nhất đám người vây xem. Draco tinh tế đọc tấm da dê thông báo, khóe miệng kéo ra vẻ tươi cười...

Harry nhìn Draco rất có hứng thú một chút, trong ánh mắt xanh biếc đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi cùng lo âu.

Mặc dù mấy cái cuối tuần Draco cũng không nhằm vào Neville như nhắm vào mình trước kia, nhưng cả Slytherin ở trong trường học vẫn bị ba học viện khác liên hợp lại bài xích, nguyên nhân bài xích đương nhiên là tuyệt đại đa số bản thân Slytherin trêu chọc thị phi, chanh chua còn có cố làm ra vẻ.

Harry cũng không lo lắng những Slytherin khác thế nào, cậu chỉ lo lắng không biết Draco không mượn cớ chuyện "bắt tay" mà nhằm vào "Cậu bé sống sót" lại bởi vì chút sự tình lần nữa cùng bọn họ đứng ở mặt đối lập, nói thí dụ như tiết bay, như vậy...?
Harry kéo qua Draco tay, "Đi dùng bữa đi."

"Ừm."

Trong lễ đường, bầu không khí của bốn bàn dài đều sôi động không khác nhau mấy, phấn khởi đều là năm nhất. Trên bàn dài Gryffindor, Ron cùng Neville vẫn hăng hái bừng bừng cao giọng bàn luận cái gì, Hermione lại vừa ăn vừa cầm một quyển sách tập trung tinh thần* mà đọc.

*theo QT "tụ tinh hội thần": tập trung tinh thần; tập trung tư tưởng; chăm chú; chú ý

Tựa hồ mỗi người đều tràn đầy chờ mong đối với tiết bay sắp tới.

Harry tìm một chỗ trống rộng rãi, mới vừa ngồi xuống, cú liền vẫy cánh mang bưu kiện tới.

"Hôm nay hình như tới hơi trễ." Draco nói.

Ngày hôm nay rất khó có lúc Harry và Draco không nhận được thư, ngay cả Hedwig cũng không bay tới ăn vụng bánh mì.

Harry cầm bánh kếp siro trong tay ăn từng ngụm, đường nhìn lại rơi vào bàn dài Gryffindor.
Draco nhìn theo ánh mắt của cậu.

Neville từ trong cái bọc nhỏ cú mèo lưu lại móc ra một quả cầu thủy tinh lớn như quả bida rót đầy sương trắng.

"Đây là cái gì vậy?" Ron nhai thịt gà mơ hồ không rõ hỏi.

Harry đem bánh kếp siro ăn được một nửa bỏ vào trong cái dĩa, nghiêng người cầm túi xách lên, từ trên ghế dài đi khỏi.

"Harry?" Draco đem bánh mì vừa ăn vứt xuống trong bàn ăn, vội vội vàng vàng mà túm cặp sách đuổi theo Harry chạy.

Lúc Harry đi qua Gryffindor, Neville đang cầm thủy tinh cầu kia cùng Ron giới thiệu: "Đây là một quả cầu Gợi Nhớ!"

Harry dùng dư quang nhìn vẻ mặt tươi cười như mặt trời của Neville một chút, bước nhanh hơn.

"Chủ yếu chính là dùng để nhắc nhở phù thuỷ có phải đã quên chuyện gì hay không, nếu như đem cầm ở trong tay, nó biến đỏ thì —— a." Trong thanh âm Neville tràn đầy bất đắc dĩ, "Được rồi tớ đã quên cái gì rồi, thế nhưng tớ lại không biết mình đã quên cái gì, quả cầu này lại không thể nói cho tớ biết."
Hermione đọc sách ở một bên nhịn không được cười ra tiếng, Neville cũng "Hì hì" một tiếng.

"Harry! Này, cậu đi nhanh như vậy làm gì? Cũng không cần lo sẽ tới muộn tiết bay..." Draco nghiêng đầu nhìn Neville biểu tình xoắn xuýt nhớ lại chuyện gì đó một chút, sau đó dùng một loại ánh mắt nóng lòng muốn thử nhìn cầu Gợi Nhớ đỏ rực trong tay Neville vài lần, ngừng mấy giây vẫn đuổi theo Harry chạy ra ngoài.

Anh vừa chạy ra cửa chính đại sảnh, liền thấy Harry đứng ở nơi đó chờ mình, một đôi mắt xanh biếc sáng rực lên.

Draco mặc dù có chút không rõ nguyên do, thế nhưng dù gì cũng đã ăn no, anh liền theo Harry cùng đi tới bãi tập bên hồ hóng gió một chút chờ lên lớp. May là khí trời sáng sủa, gió nhẹ ấm áp lay động mặt cỏ liên tục, cũng thổi vào mặt nước của hồ Đen.

Lúc gần ba giờ rưỡi, học sinh năm nhất của Gryffindor và Slytherin đi ra cửa chính tòa lâu đài, đi qua bãi tập, đi tới khoảng sân bằng phẳng của tiết bay.
Harry hướng phía trời xanh mây trắng ngáp nhỏ, sau đó cúi đầu nhìn cái chổi bên chân mình một chút. Bên tai cậu hết đợt này đến đợt khác chính là mấy lời ghét bỏ cùng oán giận về cái chổi đồ cổ của trường học, Draco thật ra lại không có biểu hiện ra cái gì, đương nhiên trước đó anh ở trong nghỉ cũng đã nói "chổi của Hogwarts phỏng chừng đều là hệ Cleansweep" rồi.

Thế nhưng cũng không có thể trách bọn họ ghét bỏ... Harry cúi đầu nhìn cái chổi của mình một chút, đồng thời từ đuôi chổi cũng có thể thấy được tần số rung lắc của cậu.

Giáo sư tiết bay là phu nhân Hooch, bà cũng phụ trách công việc liên quan về Quidditch trong trường học.

"Được rồi, các trò còn chờ gì nữa?" Phu nhân Hooch lớn tiếng nói, "Học sinh bên kia đều mau mau đứng ở bên cạnh chổi bay đi. Mau, nắm chặt thời gian."
Harry lại cúi đầu nhìn cái chổi làm bộ đáng thương của mình một chút.

"Tốt, mọi người đưa tay phải ra, đặt ở phía trên cái chổi, " phu nhân Hooch ở phía trước hô, "Sau đó nói: 'Lên!'."

"Lên!"

Cái chổi của Harry lập tức liền nhảy vào trong tay cậu, cậu mỉm cười một chút, sau đó nhìn về phía Draco bên người.

Trong tay Draco nắm cây chổi, thần giao cách cảm nhìn Harry, nháy mắt với cậu một cái.

Harry nở nụ cười.

Người chưa gọi dậy cái chổi được vẫn còn tiếp tục thử nghiệm, đợi đến khi toàn bộ học sinh đều cầm chổi, phu nhân Hooch làm mẫu tư thế cưỡi cái chổi chính xác một chút, sau đó bọn họ bắt đầu luyện tập, mà bà lại ở trong đám học trò đi tới đi lui sửa tư thế của bọn họ.

Harry nhìn Neville một chút, cậu bé đang cùng Ron nói gì đó, thoạt nhìn cũng không có dáng vẻ khẩn trương... Harry không khỏi nghĩ đến bà nội Neville lần này chắc là không cấm cậu bé tiếp cận chổi bay đâu nhỉ? Nếu vậy một hồi cũng sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn đi... "Tốt, chúng ta hiện tại tới luyện tập tầng trời thấp, " phu nhân Hooch nói, "Hiện tại mọi người dựa theo phương pháp chính xác nắm chặt cái chổi, ta huýt sáo một cái, hai chân các trò đạp một cái, rời khỏi mặt đất, phải dùng lực đạp."
"Cầm chắc cây chổi, bay lên mấy thước Anh, sau đó thân thể hơi nghiêng về phía trước, vuông góc trở về mặt đất. Được, bây giờ nghe ta huýt sáo —— ba —— hai —— "

Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra. Neville hiếm khi phản ứng mau, không đợi còi thổi liền ra sức đạp, bay lên trên trời, đồng thời càng lên càng cao, hình như cái chổi cũng theo đó mà mất khống chế. Vẻ mặt vui mừng trên mặt Neville cũng theo cái chổi càng lên càng cao mà trở nên trắng bệch, cuối cùng thẳng tắp bay đến hơn mười thước Anh.

Harry nhìn thân ảnh ở trên cao trong tầm mắt... Bất đắc dĩ nghĩ: Xem ra bà nội của Neville vẫn không để cho cậu ấy tiếp cận qua chổi bay.

Neville càng lên càng cao... Các Gryffindor lo lắng nhìn ra xa, la lên, mà phu nhân Hooch trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp ổn thỏa.
Theo cái chổi càng lên càng cao, Neville nhìn xuống phía dưới, cậu đã cách xa mặt đất, liền hít thở sâu vài cái. Sau đó cậu giống như hạ quyết quyết tâm gì trượt xuống từ một bên chổi. Neville một tay nắm cái chổi, cảm giác được thứ này chỉ sợ là không tính ngừng. Cậu bé dũng cảm buông lỏng tay ra, sau đó "Ầm" một tiếng té xuống đất, nhưng may mắn thay trong nháy mắt rơi xuống đó cậu đã lăn trên mặt đất một cái, làm chậm lực đánh vào.

Mà chổi bay cậu bé cưỡi vẫn cứ bay lên cao, sau đó bắt đầu chậm rãi bay về phía rừng Cấm, biến mất không thấy.

"A! Đứa nhỏ này..." Phu nhân Hooch chạy về phía Neville, kiểm tra cậu bé có bị thương gì hay không... Nhưng vô cùng may mắn chính là trạng thái của Neville thoạt nhìn cũng không tệ lắm, tuy rằng khóe mắt cũng có một chút nước mắt sinh lý.
"Cổ tay gãy." Harry nghe bà nhỏ giọng nói, "Được rồi, đứa nhỏ, không có chuyện gì, phu nhân Pomfrey có thể nhanh chóng chữa khỏi thương thế của con."

"Ta đưa đứa nhỏ này đi bệnh thật, mà các trò, " phu nhân Hooch nâng Neville dậy, xoay người nói với những người khác, "Trả Cây chổi về chỗ cũ, tự do hoạt động!"

"Cấm các trò cưỡi chổi làm bất cứ chuyện gì!" Bà cuối cùng cảnh cáo nói.

Neville dùng cái tay không bị thương kia hướng Ron vẫy vẫy, sau đó khập khểnh cùng phu nhân Hooch đang chậm rãi đi về hướng tòa lâu đài.

Ron thở một hơi dài nhẹ nhõm, chưa hoàn hồn mà vỗ vỗ l*иg ngực của mình.

Mặc dù chuyện Neville phát sinh ngoài ý muốn này có một chút "tính dự kiến", thế nhưng Harry vẫn lo lắng tình huống có thể bết bát hơn hay không—— may là không có. Harry nháy đôi mắt xanh biếc suy nghĩ một chút, vừa muốn để cây chổi xuống, đã nhìn thấy Draco đi đến chỗ Neville vừa rơi xuống, còn cười nói: "Mọi người thấy rõ chứ?" Đôi môi thật mỏng của anh cong lên nụ cười giễu cợt, "Cậu bé sống sót sợ đến khóc thành túi khóc?"
Harry cảm thấy Draco nói có điểm khoa trương, Neville rõ ràng khóc không nhiều.

Thế nhưng mấy Slytherin khác không cho là như vậy, xung quanh Harry nhất thời truyền ra tiếng cười to không chút nào che giấu, rất nhiều người phụ họa Draco, nhất là... Harry nghiêng đầu nhìn Pansy Parkinson cách đó không xa một chút, trên mặt cô gái nhỏ mười một tuổi còn mang theo tàn nhang, âm thanh nói chuyện the thé vừa nghe liền cảm thấy không tốt...Nhưng mà khi lớn lên lại không quá giống trong ấn tượng của cậu, chính là tướng mạo của một cô gái bình thường.

"Câm miệng, Malfoy." Đội ngũ Gryffindor có người quát Draco.

"A ——" Draco kéo dài âm điệu, "Xem ra Gryffindor muốn giữ gìn vinh quang của Neville Longbottom đại nạn không chết—— bị chổi bay hù dọa khóc của bọn mày?"

"Có thể bọn họ thích cái loại túi khóc nhỏ mập mạp này." Pansy kéo giọng lại phụ họa một câu.
"Mày cũng câm miệng, Pansy Parkinson!" Trong Gryffindor lại có người bạo phát gầm lên giận dữ.

Harry nhìn Pansy nghe Patil rống giận thì lộ ra biểu tình dào dạt đắc ý... Lặng lẽ thở dài.

Thế nhưng sự tình cũng không cứ như vậy dừng lại ở trên đầu môi, nguyên nhân ở chỗ Harry quét một vòng không thấy được, cậu nghĩ cầu Gợi Nhớ vẫn đang ở bên trong túi áo Neville coi bộ "lại" rớt ra.

"Nhìn xem!" Draco nói rồi, khom lưng một cách thật ngầu mà mò thứ gì từ trên cỏ lên "Coi bộ là đồ của cứu thế chủ gãy tay Gryffindor để lại?" Draco như cười như không nhìn lướt qua đám Gryffindor miệng lưỡi không tốt lắm đối diện.

Anh giơ quả cầu Gợi Nhớ lên, quả cầu Gợi Nhớ bên trong đầy sương mù dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh... Draco ngắm nó, trong lòng đột nhiên có chủ ý xấu: "Tao đem nó đặt ở chỗ nào đó để cho Longbottom đi tìm thế nào? Tỷ như đặt trên một thân cây?"
Các Slytherin đương nhiên cảm thấy thật tốt, bọn họ nhiệt tình với bất luận tiết mục nào làm khó dễ Gryffindor, mà Draco càng tựa hồ là thừa kế cái này từ tổ tông Slytherin, hoặc có thể anh chỉ nhiệt tình với việc tìm phiền phức cho người khác, vì cuộc sống của mình tăng thêm chút chuyện thú vị.

Harry nhưng lại không có ý kiến quá lớn gì đối với ngôn ngữ không tốt của anh, dù sao cho dù bạn tốt cũng khó tránh khỏi có lúc nói ra lời ác liệt, thế nhưng ác ý pha trò hay là trêu đùa cũng có chút quá phận, huống hồ lúc này mới năm nhất. Quan hệ của Bọn họ và Gryffindor không thể thoáng cái chuyển biến tốt đẹp nhưng cũng không tiện huyên náo quá phận, hơn nữa Gryffindor lại không ai có thể bay như Draco, nếu như không có biện pháp từ chỗ anh bắt được quả cầu Gợi Nhớ, sự tình cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa (cậu hoàn toàn không suy xét tới khả năng Neville cho là mình đánh mất quả cầu Gợi Nhớ sau đó bà nội cậu ấy lại gửi cho cậu ấy thêm một bưu kiện)... Harry cảm thấy chuyện này cứ tính như vầy là tốt nhất.
"Để nó xuống, Draco." Harry thấp giọng nói.

Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện. Học sinh Gryffindor hai mặt nhìn nhau, thậm chí so với học sinh Slytherin lại càng thêm kinh ngạc, nhưng bọn họ ít nhất cũng có quan hệ tốt, không giống Slytherin... Harry cảm giác được bên người bắn tới vài đạo đường nhìn như dao nhỏ.

Nhưng mà, ai cũng không giật mình bằng Draco. Anh kinh ngạc nhìn Harry, nghi ngờ hỏi: "Harry, cậu nói cái gì?"

"Tớ nói đừng đυ.ng tới quả cầu Gợi Nhớ kia, " Harry cũng hiểu được ngữ điệu mới vừa rồi có hơi cứng rắn, vì vậy thả mềm thanh âm nói, "Có lẽ đưa cho ai đó ở Gryffindor, để cho bọn họ mang trả cho Neville."

"..." Draco dừng lại một lúc lâu, tựa hồ cần một đoạn thời gian rất dài để phản ứng Harry rốt cuộc đang nói gì đó, "Không có khả năng." Cuối cùng sắc mặt âm trầm Draco cự tuyệt Harry, đồng thời trong thanh âm tràn đầy không vui.
Harry nhìn anh, trong đôi mắt xanh biếc tất cả đều là cảm xúc Draco xem không hiểu, cậu tuy rằng cũng thấy rất ngột ngạt, nhưng vẫn khống chế được tâm tình của mình: "Cậu vì sao phải đem thời gian lãng phí trên chuyện này? Đem vật kia cho Ron hoặc là những người khác, chuyện này không phải liền kết thúc sao?"

"Tớ sao lại không biết cậu quên biết với Gryffindor, còn thân thuộc như vậy?" Draco dừng một chút, từ trên xuống dưới đánh giá Harry, "Ron? Neville? Là bởi vì đó là Cứu thế chủ cùng tuỳ tùng nhỏ của nó?"

Ron mặt đỏ lên.

Thế nhưng không ai chú ý tới cậu nhóc, mọi người đều bị chuyện phát triển quỷ dị này hấp dẫn đường nhìn.

"Không phải." Harry không có tâm trạng giải thích quá nhiều, "Chúng tớ chỉ đυ.ng phải ở Hẻm Xéo mà thôi." Cậu đơn giản nói, thế nhưng này ở trong tai Draco nghe tất cả đều là có lệ.
Draco trợn mắt nhìn cậu, trong ánh mắt màu xám tro tựa hồ so với bình thường sâu hơn một chút, sau đó anh nhảy lên cái chổi, bay lên.

Harry hoàn toàn không dự liệu được chuyện sẽ thành ra như vậy, nắm chặt cái chổi trong tay, không biết là nên giận Draco hay là giận mình.

----------------------------

Nói chuyện có khí thế hung hăng, chưa hẳn là nói có lý —— Sadie

==== chương 02.2 =====

Chương 02.2: Mặc kệ là tiết Bay hay là Chăm sóc sinh vật 2 4.4

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Nói thật, Harry kỳ thực cũng không rõ sự tình tại sao lại từ nói vài câu thành ra cục diện này —— hiện tại Draco ít nhất đã bay hơn mười thước Anh.

Harry từ nhỏ đều cùng Draco chơi chổi bay đủ kích cỡ, cùng nhau bay qua trang viên Malfoy và chung quanh bãi cỏ núi rừng, tuy rằng chưa bao giờ gặp qua máy bay Muggle hoặc là những loài chim cỡ lớn để chứng minh kỹ thuật bọn họ, thế nhưng Draco quả thực bay rất khá. Lúc này anh đã bay tới một độ cao bằng với đỉnh của cây sồi, lớn tiếng kêu lên: "Tới đi, Harry! Thay bạn bè Gryffindor của cậu lấy lại vật của cậu ta!"
Mọi người có thể từ trong lời này của Draco nghe ra tức giận, Harry đương nhiên càng có thể, thế nhưng...

Cậu không có cách nào.

Harry bước lên chổi, chỉnh lại đuôi chổi đang bám vào áo choàng của cậu.

"Không được!" Đột nhiên Hermione phản ứng kịp hướng về phía Harry hô, "Phu nhân Hooch bảo chúng ta không nên di chuyển, các trò sẽ mang đến phiền toái cho mọi người !"

"Là bọn này, không phải mấy cậu." Harry hai chân đạp đất, đang chuẩn bị đuổi theo lên trời, "Nếu phu nhân Hooch thực sự trách tội tớ và Draco, sau đó liên lụy đến mọi người mấy cậu, đó cũng là chuyện của Slytherin, Gryffindor các cậu cũng sẽ không thừa nhận hai Slytherin bay lên trời có quan hệ gì với các cậu đâu nhỉ?"

"..." Hermione nhìn hai bên một chút, không biết nên trả lời Harry thế nào.

Harry nhìn Hermione khó có được một lần bị mình chặn đến không nói nên lời, trong lòng đột nhiên có chút đắc ý nho nhỏ, chỉ tiếc là ở trong trường hợp này.
Harry ngẩng đầu nhìn Draco dùng toàn bộ trời xanh làm bối cảnh, trong lòng vừa tức vừa bất đắc dĩ... Thế nhưng sự tình đã đến cục diện này... Cậu dùng sức đạp mặt đất một cái, sau đó như một mũi tên bay ra ngoài. Không quá vài giây, cậu liền lên tới độ cao không mấy chênh lệch so với Draco.

Cậu đem chổi bay nâng lên một ít, làm cậu bay càng cao. Cậu có thể nghe thấy tiếng kinh hô truyền tới từ mặt đất.

Thế nhưng, đây hết thảy đều không làm cậu căng thẳng bằng đường nhìn từ chỗ hơi cao kia.

Harry ổn định cái chổi, nhìn Draco phía đối diện trên không trung.

Vẻ mặt Draco căng thật chặt, đôi mắt màu xám tro không chớp nhìn Harry, dường như muốn đem cậu khắc vào trong đầu, chỗ sâu trong ánh mắt của anh cũng bắt đầu giống Harry, có chút gì đó phức tạp.

"Chúng ta không cần thiết bởi vì một quả cầu Gợi Nhớ mà cãi nhau, Draco." Harry liếʍ liếʍ đôi môi có chút khô khốc, cúi đầu tránh đi đường nhìn của Draco, khô cằn nói một câu như vậy.
"Là tớ muốn cùng cậu cãi nhau à? Là cậu bởi vì một món đồ..." Draco nhìn chằm chằm Harry, tựa hồ còn chưa hiểu hai người bọn họ rốt cuộc bởi vì chuyện gì mới ở trên không trung giằng co, cũng chỉ vì một quả cầu thủy tinh của cứu thế chủ Longbottom kia? Harry cùng anh ngu ngốc bay ở giữa không trung, dưới đất còn có một đám xem náo nhiệt. Draco cúi đầu nhìn một chút mặt đất, mấy cái cô gái nhỏ Slytherin đang dùng tay che miệng, khuôn mặt đỏ bừng nhìn lên trời, anh cũng cảm thấy ngượng đến luống cuống.

"Chỉ cần đem quả cầu Gợi Nhớ trả lại cho Gryffindor, chuyện này không phải kết thúc sao? Chúng ta thậm chí có thể giấu được phu nhân Hooch... Dù là Slytherin hay Gryffindor cũng sẽ không có phiền phức." Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Harry cũng không muốn cùng Draco ở trên trời vô vị làm mất thì giờ nữa, "Draco cậu đừng tự tìm phiền phúc được không?" Những lời này tựa như trái Quaffle bùng nổ từ trong miệng cậu bay ra ngoài, chờ cậu ở trong gió thổi "vù vù" phản ứng kịp mình nói gì, đã đối diện với biểu tình giống như bị đông lạnh của Draco.
"Ha, phải không? Tớ cũng muốn nhìn xem ai có thể gây sự với tớ." Draco lãnh đạm mà nở nụ cười một chút, "Còn quả cầu này, đáp án của tớ đương nhiên là 'Không' ."

Harry nghe được Draco dùng một loại ngữ điệu rất giễu cợt nói ra những lời này, cậu há miệng, chỉ tràn vào một miệng gió.

Thời gian kế tiếp bọn họ tựa hồ lâm vào một loại trạng thái giằng co quỷ dị, ai cũng không mở miệng, có lẽ ai cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Draco thấy biểu tình căng thẳng trên mặt Harry, nhưng anh không biết Harry là vì thủy tinh cầu trong tay anh màcăng thẳng, hay là vì anh mà căng thẳng.

Hiện tại, cưỡi trên chổi bay, Draco căn bản không thể tưởng tượng lúc trở về mặt đất hai người rốt cuộc sẽ là một loại trạng thái thế nào.

Draco nhìn Harry, suy nghĩ trạng thái của Harry từ khai giảng đến bây giờ một chút. Mặc dù chỉ có thời gian mấy tuần, mặc dù bọn họ chỉ học cùng với Gryffindor chỉ có mấy tiết học, anh vẫn có thể từ một ít hành vi nhỏ xíu phát hiện Harry đối với Gryffindor —— có lẽ nên nói, là một ít người trong Gryffindor mới đúng —— không giống nhau.
Thân thiết.

Có lẽ nên nói là muốn cùng bọn họ thân thiết.

Đôi môi thật mỏng của Draco kéo ra một nụ cười tràn đầy khinh thường trào phúng.

"Hừ."

Thế nhưng chỉ có chính anh minh bạch trong lòng mình có bao nhiêu căm tức —— nhưng anh căm tức cái gì chứ? Ai quy định một người cả đời chỉ có thể có một người bạn? Lại có ai quy định Slytherin không thể cùng Gryffindor trở thành bạn bè?

Draco càng nghĩ càng khó chịu, đơn giản mượn tính tình hoặc là không làm, còn nếu đã làm liền làm cho trót đem quả cầu Gợi Nhớ trong tay ném ra ngoài."Tớ không thèm nữa, cho cậu đó!" Anh hô to với Harry một câu, sau đó nhanh chóng đáp xuống mặt đất.

Harry giống như dự kiến được động tác của Draco cùng quỹ tích của quả cầu Gợi Nhớ, dựa vào thiên phú và kỹ xảo Quidditch coi như ưu tú của bản thân, cuối cùng không sợ không hãi bắt được quả cầu Gợi Nhớ giữa không trung, sau đó trực tiếp bay xuống mặt đất.
Cuối cùng Harry và Draco gần như đồng thời đạp xuống đất.

"Harry Potter!" Draco đáp xuống đất, lập tức hung hăng đá văng cây chổi ra thật là xa, xoay người rống giận với cậu, "Cậu hôm nay uống lộn độc dược à?" Draco dẫn đầu chất vấn làm Harry sửng sốt, sau đó Harry cũng bùng lên cơn giận dữ.

Mặc kệ lý trí gì đó đi! Harry nghĩ thầm.

"Draco Malfoy!" Harry đem chổi ném xuống đất, cũng rống to, "Cậu có thể đừng ấu trĩ như vậy được không? Bắt nạt người khác chơi vui lắm à? Hả?"

"Hay là cậu cảm thấy thân là một Slytherin nhằm vào Gryffindor là một loại chức trách ! Bắt nạt 'Cứu thế chủ' Gryffindor có phải làm cho cậu cảm thấy mình rất lợi hại, không giống người khác? Cậu cùng bọn họ," cậu đưa tay chỉ một đám nhóc Slytherin, "Cậu cùng bọn họ, mấy người đi học tan học ngoại trừ làm bộ làm tịch còn làm cái gì, mấy người ngoại trừ cười nhạo lúc người khác phạm lỗi còn làm cái gì?"
Harry tức giận đến tay cũng run rẩy, cậu thu tay về, gắt gao nắm chặt nắm tay dán tại bên đùi mình, toàn bộ ký ức trước kia tựa hồ cũng bộc phát toàn bộ trong vài câu khắc khẩu ngắn ngủi này, tựa hồ nhất thời tức giận hoàn toàn áp chế mấy năm ở chung này.

Harry liếc mắt nhìn Draco hầu như bị câu nói của mình làm cho hóa đá, nhìn biểu tình của Goyle cùng Crabbe phía sau anh, bọn họ tựa như lập tức liền sẽ xông lên đánh cậu.

"Nhàm chán hết sức." Harry cuối cùng nói một câu như vậy, cũng không biết là chỉ Draco hay là chỉ bản thân, sau đó xoay người đi.

Trọng nhóm học trò Gryffindor, biểu tình của tất cả mọi người đều kinh ngạc như thấy được quỷ khổng lồ thành niên hoặc là rồng, Ron thậm chí ngay cả vỗ tay trước đó vẫn luôn không để xuống.

Harry quay người lại, trong tầm mắt đã bị áo choàng màu lục đậm chiếm cứ. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, mãi đến khi có thể thấy mặt của giáo sư McGonagall mới dừng lại.
Giáo sư McGonagall quả thực kinh ngạc nói không ra lời, mắt kính bà lóe lên ánh sáng tức giận. Bà vừa ở trong toà tháp thấy được Harry cưỡi chổi, thiếu chút nữa đầu và lưng va vào cửa sổ thủy tinh trong phòng làm việc của bà. "Trò làm sao dám? Trò có thể sẽ ngã gãy cổ —— "

Harry cúi đầu, so với lúc trước khi cậu không ngẩng đầu còn thấp hơn, cậu biết loại thời điểm này nhất định phải —— ít nhất ít nhất phải —— làm ra bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai.

"Ta ở Hogwarts nhiều năm như vậy —— chưa từng có —— "

"Giáo sư McGonagall, Potter trò ấy..." Hermione không có quan niệm học viện gì dẫn đầu nói.

"Xin im lặng, trò Granger." Giáo sư McGonagall run áo choàng lên, nhìn về phía Harry, vừa muốn nói tiếp gì đó.

"Là bởi vì Malfoy đoạt quả cầu Gợi Nhớ của Neville!" Ron nối tiếp cáo trạng.
"Ta nói xin im lặng, cậu Weasley."

"Giáo sư, con biết sai rồi." Harry nói, đôi mắt xanh biếc xuyên qua thấu kính có chút mơ hồ, nhìn giáo sư McGonagall.

"A..." Giáo sư McGonagall dừng lại, Harry đại khái là Slytherin thứ nhất biết mình sai mà nhận từ lúc bà bắt đầu dạy học cho tới nay, bà nhìn nhìn mái tóc đen bị gió thổi đến bừa bộn lỉa chỉa của Harry.

"Tuy rằng trò là học sinh Slytherin, thế nhưng ta phải cho xử phạt trò, Potter." Giáo sư McGonagall đem dáng vẻ của James Potter trước mắt xóa đi, nghiêm túc nói, "Ta sẽ cùng Sev giải thích, thế nhưng trò, cậu Potter, ta phải để cho trò biết trò làm sai, đồng thời lần sau không dám làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."

"Con hiểu, thưa giáo sư." Thái độ nhận sai của Harry vô cùng tốt.

"Đi lau cúp trưng bày đi." Giáo sư McGonagall nói, "Không được sử dụng pháp thuật —— nhất định phải dùng lao động khô khan để ước thúc dạy dỗ bé trai lỗ mãng hiếu động như trò."
"Có phải còn có cúp Quidditch có khắc tên ba con không ạ."

"Potter!" Giáo sư McGonagall cúi đầu nhìn đôi mắt xanh biếc của Harry phía sau tròng kính, "Đừng tưởng rằng ba trò là tuyển thủ Quidditch ưu tú, trò liền cho rằng trò cũng có thể."

"Con biết, thưa giáo sư." Harry cười cười, lộ ra hàm răng nhỏ.

"Slytherin trừ 10 điểm, vì sự lỗ mãng của cậu Potter và sự không hữu nghị của cậu Malfoy." Giáo sư McGonagall nói, "Đây là đã suy xét trò Potter là vì trợ giúp bạn học mới lỗ mãng làm điều kiện tiên quyết để trừ điểm."

"Mà cậu Malfoy, ta sẽ đem chuyện đã xảy ra ban nãy nói cho giáo sư Snape."

Draco không nói được một lời, đội ngũ Slytherin phát sinh một trận âm thanh xì xào, sau đó bị giáo sư McGonagall hung hăng trừng mắt một cái.

"Mặt khác, cậu Potter, ta phải nói một câu." Giáo sư McGonagall xoắn xuýt mà nhìn Harry, tựa hồ không biết mình có nên nói loại cổ vũ không biết sẽ tạo thành hậu quả gì này hay không, "Kỹ năng bay lượn của trò không kém so với cha trò... Quả nhiên mỗi một Potter đều có thiên phú bay ưu tú. Nếu trò ở Gryffindor, ta cũng không cần lại vì đội bóng Quidditch không có Tầm thủ thích hợp mà lo lắng." Giáo sư McGonagall cuối cùng nhìn Harry cảm thán, "Thế nhưng hiện tại, ta chỉ hy vọng trò không nên giống ba trò cùng cha đỡ đầu của trò... Nghịch ngợm như vậy." Bà cuối cùng sử dụng một từ không thể khái quát hoàn toàn hành động và hành vi của "nhóm đạo tặc".
Harry hướng giáo sư McGonagall nháy mắt một cái: "Con cũng không thể đảm bảo được."

"Vậy trò không nên quá gần với anh em nhà Weasley của Gryffindor." Giáo sư McGonagall trước khi đi nói, "Nghiêm phạt từ đêm nay bắt đầu, ta hiện tại dẫn trò đi thông tri với Filch."

Harry lễ phép đáp ứng một tiếng.

Giáo sư McGonagall sải bước mà hướng tòa lâu đài đi đến, Harry đem quả cầu Gợi Nhớ vội vã kín đáo đưa cho Ron, đi theo phía sau giáo sư McGonagall rời khỏi nơi sân tiết Bay... Tuy rằng cậu không quay đầu nhìn lại một cái, nhưng đường nhìn của Draco như bóng với hình.

Harry khe khẽ thở dài, sau đó lại cảm giác cổ họng vô cùng đau đớn.

Trong hai mươi phút kế tiếp Harry giống như đi một vòng bên cạnh địa ngục vậy. Giáo sư McGonagall dùng không đến năm phút đồng hồ liền đem cậu dẫn tới phòng làm việc của Filch, trong thời gian dài dài dằng dặc còn dư lại, Harry liền đứng ở bên cửa phòng làm việc Filch, nghe ông nước bọt bay ngang mà đe dọa mình về hình phạt cũ đầy máu tanh ở Hogwarts.
Cuối cùng, vẫn là phải cảm ơn Peeves.

Ở trên đường quay về phòng ngủ Slytherin, Harry một mực may mắn Peeves luôn luôn xuất hiện đúng lúc.

Phòng sinh hoạt chung chỉ có mấy học sinh năm trên. Harry theo thang lầu xoắn ốc đi lên phòng ngủ nam sinh, vào căn phòng của mình và Draco.

Có Draco ở đây trong phòng tựa hồ vĩnh viễn đều rất ngăn nắp sạch sẽ, ngay cả cái bàn lúc sáng sớm còn bừa bộn của cậu Draco cũng sắp xếp lại.

Harry nhìn hai cái giường cũng kề cận nhau một chút, đi tới, ngồi bên giường mở ra ngăn kéo tủ đầu giường.

Cậu nhìn quyển nhật ký đặt thật gọn gàng bên trong một chút, nhìn hồi lâu, vẫn đem ngăn kéo đóng lại.

Harry ngồi ở trên giường thở dài, sau đó đem < Quái Thư Về Quái Vật > bỏ vào trong túi xách, chuẩn bị đi tới phòng trưng bày cúp bắt đầu chiến đấu với ít nhất một trăm cái cúp, thẳng đến buổi chiều đi học.
-------------------------------

Hành động khi tức giận dễ đưa tới hậu quả làm bản thân hối hận nhất —— Quách Lương Huệ

==== chương 02.3 ====

Chương 02.3: Mặc kệ là tiết Bay hay là Chăm sóc sinh vật 3

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Sau buổi cơm trưa, học sinh Gryffindor bước chân nhẹ nhàng rời khỏi tòa lâu đài, lần thứ hai đi tới bãi tập. Ở chung quanh Gryffindor kết thành nhóm luôn có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba Slytherin. Hiển nhiên, mỗi một tuần chương trình học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí sau này Slytherin cũng phải học cùng Gryffindor.

Bầu trời sáng sủa hiện ra sắc xanh xinh đẹp khiến người ta quên mình, ánh mặt trời nóng rực, bãi cỏ dưới chân mềm xốp, rừng Cấm ở nơi xa cũng cũng trở nên xanh biếc đáng yêu dưới thời tiết tốt như vậy.

Neville, Ron còn có Hermione cùng đi về phía phòng nhỏ của Hagrid, tay của Neville cơ hồ ở chỗ của phu nhân Pomfrey liền chữa xong xuôi, sau đó cậu bé trở về phòng sinh hoạt Gryffindor. Thẳng đến lúc những bạn học khác tan học trở về, sau đó mỗi người bắt đầu thao thao bất tuyệt cùng cậu bé nói chuyện sau khi cậu cùng phu nhân Hooch đi, trận đối chiến vô cùng đặc sắc của Potter và Malfoy liên quan tới quả cầu Gợi Nhớ của cậu bé.
Cũng bởi vì lúc Ron lại một lần nữa nói với cậu nhóc "Potter Slytherin kia bay thật là khá, tớ lúc khai giảng còn cùng cậu ta ngồi chung một toa xe, người ta rất tốt, vậy mà lại vào Slytherin", Neville mơ màng chen vào một câu "Harry? Cậu ấy vốn đã rất tốt, tớ trước đây có quen cậu ấy", sau đó Ron từ toà tháp đến lúc đi ra ngoài đại sảnh và dọc theo đường đi đều không ngừng hỏi Neville về chuyện của Harry.

"Tớ xin cậu đó, Ron." Neville rốt cục không chịu nổi nữa, "Tớ chỉ là lúc mua đồ ở Hẻm Xéo đυ.ng phải Harry với cha mẹ cậu ấy mà thôi, chuyện của cậu ấy tớ kỳ thực cái gì cũng không biết! Cậu không phải ngồi cùng cậu ấy một toa sao? Thời gian tớ biết cậu ấy hoàn toàn không dài như cậu."

"Cha mẹ cậu ấy?" Ron hình như hoàn toàn không nghe được câu nói sau cùng của Neville, hỏi tiếp, "Vậy cha mẹ cậu ấy là người là như thế nào?"
Hermione ở một bên bất đắc dĩ liếc mắt, nhưng bởi vì cô bé cũng rất muốn biết, cho nên không mở miệng nói cái gì ngắt lời hai người bọn họ.

"Là người rất hòa ái, ba cậu ấy rất hài hước, mẹ đặc biệt xinh đẹp, thoạt nhìn còn rất ôn nhu. Kỳ thực bọn họ cùng Hagrid tương đối quen thuộc, là bạn cũ. Tớ sau đó còn nghe Hagrid nói ba và mẹ của Harry đều là cái kia, chính là người từ trước đến nay luôn cùng Voldemort đấu tranh ấy, ba cậu ấy bây giờ là một Auror."

"Thần sáng!" Ron lớn tiếng kêu lên, sau đó che miệng nhìn chung quanh, tiếp tục hạ giọng mới nói, "Ba cậu ấy là Thần sáng! Tớ đã nói rồi, lúc trên xe lửa tớ cảm giác cậu bé đó không tệ, thế nhưng cậu ta sao lại tiến vào nơi không tốt đẹp như Slytherin chứ, nhất định là Nón Phân loại hỏng rồi..."

"Nón Phân loại cũng không dùng tốt xấu để phân học viện ——" Hermione nhịn không được ngắt lời, "Hơn nữa trò có xem qua chưa? Trong trường học rất nhiều hiệu trưởng, viện trưởng ưu tú đều là từ Slytherin tốt nghiệp, mọi người không thể bởi vì chỗ đó ra một tên bại hoại lớn, liền đem những người khác đều nhìn thành bại hoại con được."
Ron mặc kệ cô.

"Nhìn kìa." Ron ý bảo bọn họ nhìn phía trước, trêu chọc nói, "Nhắc tới bại hoại con, bại hoại con liền tới."

Hermione cùng Neville lúc này mới thấy trước mặt có ba bóng lưng cực kỳ quen thuộc, mặc dù cách rất xa, thế nhưng vẫn có tính công nhận tới lạ —— hai người cao lớn và một người cao gầy, một tổ hợp thú vị.

"Xem ra Potter không ở đây, Malfoy cũng chỉ có thể ở cùng một chỗ với hai tên ngốc to con." Ron mở miệng châm chọc, nhưng cậu bé đương nhiên cho là bọn họ cách quá xa, người trước mặt nghe không được lời cậu nói cho nên mới không cố kỵ chút nào.

Draco nghiêng đầu, môi mỏng nhếch thành một đường, ánh mắt màu nhạt hung hăng trừng Ron bọn họ.

Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó quay đầu tránh đi.

Bên kia Hagrid lo lắng giữ Fang đứng trước cửa phòng nhỏ lại. "Nhanh một chút nào, các trò!" Ông hô, "Trong mấy chương trình học giản đơn mà lại nhàm chán tuần qua, chương trình học hôm nay chính là chương trình học đặc sắc trước nay chưa từng có! Hôm nay ta có thứ tốt chiêu đãi các trò —— nhiều thế hệ học sinh Hogwarts cũng rất ít thấy chúng nó! Tất cả mọi người đã tới chưa?"
"Trò Potter còn chưa tới." Hermione nói.

"Harry?" Hagrid mượn ưu thế thân cao hơn người thường trông về nơi xa nhìn một cái, "A, trò ấy tới rồi, ở đó!"

Một đám người cộng thêm một con chó tiếp tục đợi Harry hai phút, Harry mới kéo bước chân nặng nề đi tới. Tóc của cậu có vài sợi nhễ nhại mồ hôi, dán ở trên mặt, áo choàng tháo mấy cái nút buộc, lộ ra đồ mặc bên trong. Draco mắt sắc chú ý tới hai tay áo cậu đều ướt đẫm, mặt trên còn có vết tích của bọt biển.

"Được rồi, đi theo ta." Hagrid đi nhanh qua, Fang chạy ở trước mặt ông.

Bọn họ liền đi tới bên rừng Cấm, thế nhưng Hagrid vẫn không dừng lại. Có chút học sinh rõ ràng thay đổi sắc mặt, đương nhiên rừng Cấm đối với mọi người mà nói tương đối làm người ta sợ hãi và hoảng hốt, cái này không thể không kể tới lời nhắc nhở của Dumbledore mỗi năm khai giảng cùng với sự "cống hiến" hết lần này đến lần khác của Flich, thế nhưng luôn có một số người yêu thích mạo hiểm, ít nhất Zabini đã lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử... Thế nhưng đáng tiếc là, cuối cùng bọn họ chỉ dừng ở một khoảng sân gần rừng Cấm.
"Tốt, các trò tìm vị trí tốt đứng ngay ngắn, "Trong thanh âm của Hagrid tràn đầy hưng phấn, "Chúng ta ngày hôm nay rốt cục cũng cần tới sự trợ giúp của sách giáo khoa, tốt, hiện tại mọi người mở sách giáo khoa —— "

"Mở sách giáo khoa?" Draco liếc Hagrid, dùng âm điệu lãnh đạm, kéo dài của anh nói, "Mở như thế nào?"

"Hửm?" Hagrid không giải thích được.

"Bọn này phải làm thế nào mới mở được cuốn sách này?" Draco nói lại lần nữa, anh đương nhiên biết cách mở sách, thế nhưng hôm nay tâm tình anh không tốt nên muốn tìm phiền phức cho người khác.

Draco lấy cuốn được anh trói thật tốt ra, những người khác cũng lấy sách ra sách —— sách nếu không phải bị trói thì cũng là dùng biện pháp khác khống chế.

"Không có —— không có trò nào có thể mở..." Không đợi Hagrid kinh hoảng nói xong, Harry liền từ trong túi sách cầm cuốn của cậu, cởi sợi dây cột ra, sau đó dùng ngón trỏ xoa gáy sách từ trên xuống dưới, răng nanh dài của sách giáo khoa trước khi cắn người phát run, lặng yên mở ra ở trên tay Harry.
"A!" Hagrid cực kì mừng rỡ, "Đúng vậy! Cứ làm giống như trò Potter ấy, mọi người học trò ấy làm như vậy với mấy cuốn sách này, sau đó mở ra chương 1 của sách giáo khoa."

"Hừ." Draco hừ lạnh một tiếng, dùng một loại ánh mắt rất có thâm ý nhìn Harry một chút, sau đó lại cười.

Mọi người, không chỉ Slytherin, ngay cả Gryffindor ở đây đều kinh ngạc, cậu ta vậy mà không tiếp tục mượn đề tài để nói chuyện của mình.

"Dũng cảm chút các cô gái... Được rồi, nga, hiện tại thứ các trò cần chỉ còn có sinh vật huyền, ta đây phải đi tìm chúng nó." Hagrid nói xong, liền rời khỏi nhóm học sinh đi vào trong rừng, lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

"Nếu như tao nói cho ba tao biết Hogwarts có loại ngu dốt này dạy học, ông ấy nhất định sẽ để cho tao nghỉ học." Một người nữ sinh trong Slytherin đang nói.
"Vậy sao trò không nghỉ học đi?" Hermione cười "ha hả", "Tôi nghĩ cha trò cũng sẽ muốn trò nghỉ học, dù sao trò ở trong Hogwarts cái gì cũng không học được."

"Mày ——" nữ sinh kia thẹn quá thành giận.

"An tĩnh một chút, Betty." Draco không nhanh không chậm mà nói, "Mặc dù điều mày nói là sự thật."

Mùi thuốc súng tựa hồ không thể dẹp loạn đơn giản như vậy, cái cô nàng tên Betty kia hiển nhiên không phải là người dễ dàng im miệng, thế nhưng khi cô vừa định trào phúng Hermione cái gì, một tiếng thét chói tai đã cắt đứt cô —— là tiếng thét chói tai của Lavender Brown. Cô che miệng, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào bãi săn đối diện. Có thể nghe ra là thanh âm vẫy vẫy của một con vật hình thể ít nhất phải lớn gấp mấy chục lần cú mèo, sau đó một đầu lớn hơn ưng gấp mười lần từ bên trên bụi cây lộ ra. Mười hai con vật cổ quái ly kỳ xuyên qua rừng cây đi về phía bọn họ, chúng nó có thân, chân sau và đuôi của ngựa, nhưng chân trước, hai cánh và đầu của chúng nó tựa hồ là của ưng, trên đầu còn có mỏ sắt bén cùng mắt to màu cam quýt sáng rực giống chim ưng.
"Bằng Mã." Hagrid vui sướиɠ mà nói, trong tay của ông nắm mười hai dây xích, nhưng ông thoạt nhìn một chút cũng không cảm thấy những động vật pháp thuật nguy hiểm này có nanh vuốt sắc bén đến mức có thể tùy tiện đưa người vào chỗ chết. Ông đem dây xích buộc trên hàng rào, vẫy tay với các học sinh cách ông càng ngày càng xa, cười lớn nói: "Chúng nó rất đẹp, đúng không?"

Không ai lên tiếng trả lời.

Harry im lặng gật đầu.

Hôm nay Harry đã hoàn toàn có thể lý giải thẩm mỹ của Hagrid —— đương nhiên chỉ giới hạn ở Bằng Mã. Harry híp mắt đánh giá da lông cùng lông chim xinh đẹp trên người Buckbeak, sau khi nghe Hagrid nói "Mọi người có thể đến gần một chút", đầu tiên cậu đi về phía Hagrid, Neville, Ron và Hermione theo cậu cẩn thận từng chút đi về phía hàng rào.

Mắt Draco không chớp nhìn chằm chằm Harry, lại cứ cố tình há mồm cùng Blaise nói chuyện.
"Tốt," Hagrid vui mừng nhìn mấy người bọn họ, sau đó giới thiệu về đặc điểm tập tính chủ yếu nhất của Bằng Mã, "Chúng nó là sinh vật kiêu ngạo, cực kì kiêu ngạo, chúng ta đương nhiên không muốn đắc tội chúng nó, vậy nhất định phải chú ý đợi Bằng Mã trước tiên chọn lựa hành động. Các trò hướng nó đi tới, các trò khom lưng, sau đó chờ đợi. Nếu như nó đáp lễ lại trò, trò có thể chạm vào nó. Nếu như nó không khom lưng, vậy hãy mau rời khỏi nó, bởi vì nó rất có thể sẽ cào trò bị thương." Hagrid chỉ chỉ móng vuốt sắc bén của chúng nó.

"Được rồi, chỉ cần phải chú ý lễ phép, chúng ta có thể cùng Bằng Mã trở thành bạn bè —— hiện tại ai muốn là người thứ nhất kết bạn nào?" Hagrid dùng ánh mắt khích lệ nhìn về phía mọi người, thế nhưng chỉ có Harry đáp lại ông.
"Con muốn." Harry nói.

"Rất dũng cảm! Harry!" Hagrid thân thiết hô tên của Harry, "Thật cản đảm, dũng cảm giống y như ba con vậy, có can đảm nếm thử cái làm người khác khϊếp đảm —— "

Harry nở nụ cười với ông.

Kỳ thực lúc này bầu không khí thập phần quỷ dị, ngoại trừ Hagrid và Harry ra, những người khác thật giống như không ở nơi này, thanh âm bọn họ phát ra thậm chí còn không lớn bằng thanh âm không vui của Bằng Mã do bị trói buộc.

Harry ở dưới sự chỉ dẫn của Hagrid bò qua hàng rào của bãi săn, lúc này cậu nghe được phía sau truyền tới xì xào bàn tán, thế nhưng cậu nhịn xuống du͙© vọиɠ quay đầu lại, mặc dù giờ này khắc này cậu thực sự rất muốn quay đầu lại nhìn xem biểu tình trên mặt Draco sẽ như thế nào.

"Đứa nhỏ ngoan —— đây là Buckbeak." Hagrid vừa hướng Harry giới thiệu, vừa cởi một cái dây xích ra. Ánh mắt xanh biếc của Harry xuyên qua tròng kính nhìn Buckbeak, tất cả đúng như cậu dự đoán vậy, ngay cả quỹ đạo tay Hagrid vươn tới cỡi dây cũng giống như lúc trước.
Ánh mắt của cậu có thâm ý khác mà nheo lại.

"Thả lỏng, Harry," Hagrid an tĩnh nói, "Con và nó phải nhìn kỹ lẫn nhau, con phải nghĩ cách để mình không chớp mắt —— nếu như con nháy mắt liên tục, nó cũng sẽ không tín nhiệm con..."

Harry đương nhiên biết, cậu thậm chí quen tay hay việc bắt đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của Buckbeak, chuyên chú tìm tòi nghiên cứu màu sắc biến hóa trong ánh mắt sáng rực màu vàng. Buckbeak đi mấy bước về phía Harry, tư thái ưu nhã, mỏ chim to lớn dường như liền dừng ở trước mắt của Harry.

Nó cũng nhìn Harry. Nói thật đứng đứng đối diện một con vật có thể nói là khổng lồ thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất là khi bạn còn phải khom lưng với nó, đem cái gáy yếu ớt của mình hiện ra trước nanh vuốt sắc bén của nó.

Ánh mắt của Harry vẫn không nháy một cái, bởi vì nhìn Buckbeak trong khoảng cách rất gần mà ánh mắt của Buckbeak có vẻ lớn hơn.
"Được rồi, khom lưng đi Harry." Hagrid nhỏ giọng nói.

Harry trịnh trọng cúi người xuống, sau đó hơi ngước đầu nhìn ánh mắt của Buckbeak.

Mà sau lưng cậu, Draco cũng đang nhìn chăm chú cậu. Cậu nhìn Buckbeak bao lâu, Draco liền nhìn bóng lưng của cậu bấy lâu.

"Harry?" Hagrid lo âu nhìn Harry, chuẩn bị nếu có trạng huống gì liền một tay đem Harry đẩy ra.

Thế nhưng không có tình huống không tốt gì xảy ra. Thái độ của Buckbeak trở nên ôn hòa hơn nhiều, lắc lư đầu lớn hai cái, đầu gối trước có vảy của nó cúi xuống, chào Harry một cái.

"Làm tốt lắm, Harry!" Hagrid ở sau khi Buckbeak khom lưng rõ ràng giật mình, lập tức mừng rỡ như điên mà nói, "Một lần đã thành công, rất giỏi!! Được —— con bây giờ có thể đυ.ng nó!"

Harry gật đầu, đến gần Buckbeak, vỗ vỗ mỏ nó, lại sờ đầu vòng tròn lớn bóng loáng, cảm giác rất tốt của nó một cái, Buckbeak thậm chí còn cọ cọ tay cậu.
Harry nở nụ cười, đi vài bước tới bên người Hagrid, từ trên người ông cởi xuống một con chồn trắng đã chết, sau đó vứt cho Buckbeak."Mày thật xinh đẹp."

Chân trước của Buckbeak nhảy lên, từ giữa không trung ngậm con chồn tuyết đã chết kia, sau khi hạ xuống liền hàm hồ kêu to một tiếng với Harry, lập tức vui vẻ ăn.

"Tốt lắm, Harry," Hagrid thoạt nhìn cũng phi thường hài lòng, "Xem ra nó cũng vô cùng thích con, có lẽ con có thể cưỡi nó bay một vòng." Nói rồi ông đi tới bên người Buckbeak, đưa tay vỗ vỗ gáy nó, sau đó ra hiệu với Harry, "Đến đây nào, Harry."

Lúc Harry đi tới, Buckbeak đã lần thứ hai khuỵu chân đứng ở đó.

"Oh wow! Nhìn như vậy thực sự là quá ngầu!" Một nam sinh bên Gryffindor nói, "Sớm biết cũng không nguy hiểm như thoạt nhìn vậy, tớ cũng đi thử một chút rồi."
"Mỗi người các trò một hồi đều có thể thử một lần." Hagrid nhìn các học sinh bắt đầu biểu hiện ra biểu tình nóng lòng muốn thử, cười lớn nói.

Một ít chuyện vui sướиɠ khó có thể hình dung đã làm Harry quên mất một ít chuyện không vui, nói thí dụ như mười mấy cái cúp huy hiệu còn đang chờ cậu. Cậu cũng bởi vì việc bay lượn ở trước mắt mà quên mất phải quan tâm tới người phía sau cậu một chút, dù cho chỉ là lưu ý thoáng cái.

"Con leo lên ở đây neày, ngay phía sau cánh ấy." Hagrid nhìn động tác có hơi do dự của Harry nói, "Mau, đừng xấu hổ. Chỉ cần cẩn thận không nên bứt phải lông chim nó là được..."

Thế nhưng Harry thật ra không phải là sợ bóng sợ gió, cậu thử đem một chân đặt trên cánh của Buckbeak, thế nhưng so với chiều cao của cậu thực sự rất khó làm được. Cuối cùng vẫn là Hagrid phát hiện quẫn cảnh của cậu, đem cậu để lên trên lưng của Buckbeak.
Buckbeak lập tức đứng thẳng bốn chân, lắc lắc cổ.

Cho dù đây cũng không phải lần đầu tiên cưỡi Bằng Mã, thế nhưng loại bay này đối với Harry mà nói vẫn là xa lạ. Bất kể là đã qua thật lâu trước kia hay là trong mười một năm qua, tay cậu cũng đã thành thói quen cầm chổi. Loại thói quen đối với công cụ này rất nghiêm trọng, thế cho nên Harry hiện tại ôm cái cổ mềm mại của Buckbeak, lại cảm thấy tư thế tay không đúng lắm.

Thế nhưng Bằng Mã cũng không cho cậu nhiều thời gian chuẩn bị, hai cánh dài mười hai thước Anh "Bá" một chút mở rộng ở hai bên người Harry, lực đạo vung cánh mạnh mẽ mang theo gió, cũng mang theo Harry dần dần rời khỏi mặt đất.

Cũng may Hagrid chọn khoảng sân này cũng không có quá nhiều cây, đây là cảm thụ duy nhất của Harry sau khi bay lên. Thế nhưng rất nhanh cậu lại không nghĩ như vậy, bởi vì Buckbeak đã bay vùn vụt qua cây cối cao vót trong rừng Cấm, bay đến mặt trên của chúng.
Màu xanh nhạt mênh mông bát ngát ở trong gió mang theo nhịp điệu kỳ diệu, tốc độ của Buckbeak càng lúc càng nhanh.

Sau đó, bọn họ bay đến bầu trời của tòa lâu đài Hogwarts, tòa lâu đài nguy nga dưới chân cậu bày ra như bức hoạ cuộn tròn. Cậu còn thấy được sân bóng Quidditch —— cảm giác nhìn như vậy so với lúc bay bình thường nhỏ hơn nhiều lắm. Sau đó bọn họ lại bay qua đỉnh tháp thiên văn cao nhất, Buckbeak duỗi thẳng hai cánh bắt đầu lướt đi, bọn họ trên không trung vòng vo một lần, sau đó bay về phía hồ Đen.

—— xem ra Buckbeak muốn từ hồ Đen lượn quanh trở lại.

Hồ nước của Hồ Đen dưới ánh mặt trời lóe lên ánh vàng chập chờn, Buckbeak càng bay càng gần, Harry thậm chí có thể thấy một ít bóng đen ở dưới nước phiêu động hoặc là chợt lóe qua.

Buckbeak càng bay càng thấp, thấp đến mức móng vuốt của nó có thể vẽ một đường trên mặt nước của hồ Đen.
Cảnh sắc tuyệt dẹp. Harry cảm thán, hơn nữa đây là đoạn bay bình ổn nhất.

Cậu ở trên lưng Buckbeak thả lỏng mà ngồi, mở hai cánh tay mình ra. Gió thổi mang theo hơi nước ướŧ áŧ thổi lên gương mặt cùng tóc của cậu, cậu từ từ nhắm hai mắt, trong óc trống rỗng, tựa hồ tất cả phiền não giống như gió do hai cánh Buckbeak mang theo, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Nhưng đáng tiếc là, Buckbeak rất nhanh đã ngưng kiểu bay bình ổn này, Harry cảm thấy nó đại khái là chán ghét linh tinh gì đó. Dù sao thì theo vài lần vỗ cánh của nó, động tác bay lên chỗ cao, Harry bởi vì quán tính mà ghé vào trên cái cổ lông xù xù của nó.

Buckbeak cuối cùng chở cậu ở trên không bay một vòng trên một đám người, sau đó mới trở về mặt đất.

Hagrid huýt sáo chỉ dẫn Buckbeak. "Làm rất tốt, Harry!" Ông nói, "Cả Buckbeak nữa, hai đứa thật là quá giỏi!"
Buckbeak chậm rãi thu hai cánh lại, sau khi xuống mặt đất liền vui vẻ mà chậm rãi bước trở lại bên người Hagrid.

"Cảm giác thế nào, Harry? Nó mang con bay một lúc lâu đó." Hagrid ôm cậu từ trên lưng Buckbeak xuống, hỏi.

"Ngầu!" Harry bắt mấy tóc bị gió thổi đến bừa bộn, lời ít ý nhiều mà nói.

Hagrid vỗ vỗ bờ vai của cậu, tất cả mọi người hoan hô.

"Được rồi, có ai muốn thử một lần không?" Sau khi nhóm học trò thoáng an tĩnh một chút, Hagrid cao giọng hỏi.

"Con có thể làm lần nữa chứ?" Harry nhanh chóng nói.

Hagrid vỗ vai của Harry cười cười, sau đó cúi đầu nhỏ giọng hỏi cậu: "Lớp này của bác học được chứ?"

"Quá tuyệt vời, giáo sư Hagrid!" Harry tán thưởng nói.

------

Phải làm rõ chuyện mình có thể làm và chuyện mình nên làm.

Hoằng Lộ Phái Lâm, trích điểm chính.
Nguồn internet.

HIPPOGRIFF - BẰNG MÃ (Bộ Pháp thuật phân loại: XXX) có nguồn gốc từ châu Âu, nhưng giờ có thể tìm thấy nó trên toàn thế giới. Sinh vật này có đầu đại bàng, thân ngựa. Có thể thuần hóa được, nhưng phải cao tay ấn. Nên duy trì giao tiếp bằng mắt khi tiếp cận Bằng Mã. Cúi chào để thể hiện thiện ý. Nếu Bằng Mã đáp lại lời chào thì có thể an toàn tiến lại gần. Bằng Mã đào bắt côn trùng nhưng cũng ăn cả chim và thú có vυ" nhỏ. Bằng Mã làm tổ trên mặt đất, chúng chỉ đẻ mỗi lứa một quả trứng lớn rất dễ vỡ, trứng sẽ nở trong vòng hai mươi tư giờ. Sau một tuần, Bằng Mã non sẽ bay được, nhưng phải mất hàng tháng trước khi nó có thể cùng cha mẹ bay những chuyến dài.[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 02: Mặc kệ là tiết Bay hay là Chăm sóc sinh vật==== chương 02.4 =====
Chương 02.4: Mặc kệ là tiết Bay hay là Chăm sóc sinh vật 4

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Lúc luyện tập Draco chọn Buckbeak, Harry đối với việc này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cậu nhìn Crabbe cùng Goyle và ở sau lưng Draco một chút, cảm thấy bọn họ thật giống như hai bảo tiêu, mà quả thực cũng không khác lắm.

Harry thấy Draco tựa hồ rất không muốn đem gáy của mình lộ ra cho Buckbeak, thế nhưng cuối cùng vẫn dựa theo phương thức khom lưng của mọi người, cứng đờ khom lưng. Harry cảm thấy hông của anh cứng lại thật giống như khom xuống chút nữa sẽ bị bẻ gãy vậy.

Buckbeak chần chờ hồi lâu, nhiều lần lộ ra động tác không tín nhiệm, thế nhưng cuối cùng vẫn đối với Draco cúc cung.

Harry không thể không thừa nhận mình ở trong nháy mắt đó thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, cậu quay đầu chuẩn bị nhìn Neville Ron Hermione có thành công hay không, cậu nghe được thanh âm Draco nói: "Cái này rất dễ."

Harry bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Draco đang vỗ mỏ của Buckbeak, trên mặt biểu tình không thể nói rõ là chán ghét nhưng lại rất khinh thường, có lẽ còn có một chút khoe khoang* trong đó.

*trong QT là 'diễu võ dương oai'.

Draco kéo dài âm điệu, thanh âm vang lên đủ để cho mọi người đều nghe: "Việc giáo sư Hagrid để cho mọi người làm, tao nghĩ nhất định đều rất dễ dàng... Tao cược mày tuyệt đối không nguy hiểm. Có đúng không?" Anh lại vỗ vỗ mỏ của Buckbeak, nói, "Mày không nguy hiểm đúng không, con súc sinh to bự xấu xí kia?"

Goyle và Crabbe cười "hì hì".

Harry mở to hai mắt nhìn, căn bản không thể tin tưởng mình nghe được cái gì.

Có lẽ, cậu căn bản không nghĩ tới Draco cậu biết hơn mười năm sẽ nói ra lời như vậy.
"Draco Malfoy!" Hagrid lúc đầu đứng ở bên người một con Bằng Mã, nghe Draco nói như thế lập tức chạy nhanh tới vị trí của Draco, vừa chạy vừa hô to, "Trò không thể nói chuyện với nó như thế, ta nói rồi chúng nó rất kiêu ngạo... A không!"

Ảnh ngược thân ảnh nhảy lên của Buckbeak hiện lên trong ánh mắt của Hagrid.

Draco vẫn đứng tại chỗ, lúc anh nói chuyện cánh tay bày ra còn chưa thu về. Chi trước của Buckbeak nhảy lên, vừa lúc che đi ánh mặt trời.

Đôi mắt màu xám tro của Draco có thể thấy lông bụng màu xám nhạt, trên móng vuốt ướt nhẹp còn mang theo bùn đất và mảnh vụn cỏ cây của Buckbeak.

Móng vuốt sắc bén màu xám vung lên.

Con ngươi của Draco trong nháy mắt co rút lại, sau đó cả người ngã xuống mặt đất.

Có người đẩy anh một cái, sau đó đem chính mình đặt dưới móng vuốt của Buckbeak.
Draco lăn một cái dưới đất rồi ngồi xuống, cũng không quan tâm dáng vẻ của mình hiện giờ ra sao. Nửa người anh đều dính đầy lá cây và bùn đất, thế nhưng việc đầu tiên anh làm khi đứng lên cũng không phải vỗ vào quần áo.

Anh dùng một loại ánh mắt rất khó có thể tin nhìn bóng người đứng ở giữa đường nhìn của anh, hoàn toàn nói không ra lời.

"Shh ——" Harry rất nhanh chớp mắt vài cái, rất muốn run cánh tay để giảm bớt loại cảm giác đau đớn này.

Hagrid nhảy qua, lập tức cố gắng đeo lại dây xích lên cổ Buckbeak còn đang giùng giằng muốn đánh về phía Harry. Harry một mực hít sâu, móng vuốt của Buckbeak làm rách áo sơmi và đồng phục học sinh của cậu, sau đó ở trên cánh tay lưu lại một vết thương rất dài, nhưng hoàn hảo cậu né kịp lúc, vết thương cũng không quá sâu.
Quần áo chất lượng tốt thấm toàn bộ máu đỏ tươi trào ra từ miệng vết thương.

"Merlin!" Tất cả mọi người bị sự cố ngoài ý muốn này hù dọa, Hagrid hốt hoảng vội vã chế phục trấn an Buckbeak, có thể bởi vì khí lực của ông thực sự rất lớn, cũng có thể là do Buckbeak cũng phát hiện mình làm bị thương sai người rồi. Nói chung, trước khi những học sinh khác phản ứng kịp vừa xảy ra chuyện gì, tình huống cũng không rối loạn thêm nữa.

"Harry..." Draco từ dưới đất đứng lên, tuy rằng dáng vẻ có chút chật vật, thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt lại bị kinh hoảng cùng do dự làm anh trông đẹp đến bất ngờ, "Cậu đang muốn mắng tớ hả? Không biết phép tắc cũng không biết tôn trọng..."

Harry vô cùng kinh ngạc, lông mày do đau đớn mà nhăn lại nhướn cao: "Tớ không định nói gì cả." Cậu nói.
Draco cúi đầu, anh dường như đang cười một chút: "Tớ đi Bệnh thất với cậu..."

"Không cần." Harry cự tuyệt nói, "Mấy cậu tiếp tục lên lớp đi, tớ không sao... À cảm ơn." Harry nói với Hermione, sau đó không để ý cự tuyệt ý tốt của Hermione, dùng cái tay không bị thương kia cầm cặp sách lên.

Hermione cẩn thận giơ lên cánh tay bị thương của cậu quan sát một hồi, sau đó đối với Harry: "Trò tốt nhất nên nhanh chóng tới bệnh thất, chậm trễ có thể sẽ bị nhiễm trùng đấy, tôi nhìn thấy trong miệng vết thương của trò còn có hòn đá nhỏ nữa... Giáo sư!" Hermione quay đầu hô về phía Hagrid đang đem Buckbeak buộc ở trên cây.

"Bị nhiễm trùng có lẽ sẽ tương đối khó khăn, đôi tay này của tớ coi bộ phải ngâm trong xà phòng cả buổi trưa." Harry dùng giọng điệu vui đùa nói.

Hermione cau mày, lại trừng cậu.
Harry bất đắc dĩ nhìn Hermione: "Ây da, được rồi, dù gì nước kia cũng rất bẩn."

Draco đứng cách Harry không tới vài bước, nhìn cậu bị Gryffindor vây quanh, cuối cùng có chút cô đơn trầm mặc trở lại bên Slytherin tịch mịch.

Pansy giúp anh vỗ vỗ lá cây cùng bụi đất trên người một cái, cô nàng nhìn nhìn Harry, có chút do dự nói: "Draco cậu..."

Draco nhìn cô nàng một cái, Pansy thức thời ngậm miệng lại.

Draco lại nhìn Harry một chút —— chính xác hơn là nhìn bốn người kia một chút... Anh mới vừa rồi còn thiếu một câu "xin lỗi" chưa nói với Harry... Thế nhưng, hiện tại... Anh có loại cảm giác mình căn bản không chen vào được.

Hagrid sãi bước chạy tới, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trên tay của ông còn có vết siết của sợi dây xích."A, Harry!" Hai bàn tay của ông so với Hermione càng thêm cẩn thận giơ lên cái tay bị thương của Harry, "A, Merlin, vết thương này thoạt nhìn rất dài, cũng không biết có sâu hay không, đến, bác đưa con đến chỗ phu nhân Pomfrey, chúng ta tốt nhất nên nhanh lên một chút."
"À, không cần, không cần đâu ạ." Harry đang muốn nói chút gì, chợt nghe thấy thanh âm kỳ quái từ chỗ bị thân thể Hagrid che phát ra, cậu dời sang bên cạnh một chút, nghiêng đầu nhìn sang. Buckbeak đang dùng sức đi về phía trước, sợi dây bị lôi kéo đến thẳng tắp, mỗi một lần Buckbeak ngửa cổ lên cũng kéo kéo đám cây cối không quá to cao cùng tạo ra thanh âm kỳ quái.

"Ô ô..."

Harry thở dài, vỗ vỗ bàn tay to lớn của Hagrid, sau đó lướt qua ông đi tới bên Buckbeak.

Cậu cách càng gần, âm thanh phát ra từ cổ họng Buckbeak lại càng thêm tủi thân.

Ánh mắt của Draco vẫn dõi theo Harry.

Harry đi tới bên người Buckbeak, vươn cánh tay không có bị thương của mình ra, giống như lúc nãy sờ sờ đầu lớn của nó vài cái, Buckbeak "ô ô" kêu, đôi mắt to sáng ngời nhìn Harry.

"Được rồi, tao biết mày không phải cố ý, tao không trách mày." Tay Harry xoa xoa bộ lông xúc cảm rất tốt, lại duỗi tay vỗ vỗ đôi cánh dài của nó.
"Có cơ hội lại cùng nhau bay nhé!" Cậu nói.

"Giáo sư Hagrid, thầy tiếp tục lên lớp đi." Harry vừa đi vừa nói với Hagrid, "Con có thể tự mình đi tới chỗ của phu nhân Pomfrey."

"Thế nhưng..." Trong đôi mắt to đen láy như bọ hung của Hagrid còn mang theo nước mắt, "Con tự mình đi bác lo lắng..."

"Làm ơn." Harry bất đắc dĩ, "Con bị thương là tay chứ không phải chân, không có gì phải không an tâm hết..."

"Để con theo Harry!" Neville lúc đầu vẫn an tĩnh ở một bên nghe đột nhiên cắt đứt lời Harry, nói, "Buổi sáng con vừa qua đó, con quen đường, như vậy bác không cần phải lo lắng nữa." Lúc nói câu nói sau cùng cậu lại nhìn Hagrid.

"Ồ, thôi được rồi." Hagrid thỏa hiệp.

Neville nháy mắt mấy cái với Harry, Harry cũng chỉ có thể đáp ứng.

Hagrid vẫn nhìn chăm chú vào Harry và Neville đi lên sườn núi nhỏ cho đến khi biến mất, sau đó mới vỗ vỗ tay gọi những bạn học khác tiếp tục lên lớp: "Được rồi! Ban nãy có mấy bạn học đều đã thành công, thế nhưng bạn học Malfoy làm mẫu cho chúng ta một sai lầm. Trước khi lên lớp thầy đã nói qua, Bằng Mã phi thường kiêu ngạo, lời nói và việc làm, ánh mắt của các trò không thể có một chút không tôn kính. Làm sao vậy, bạn học Weasley?" Ánh mắt hỏi thăm của Hagrid nhìn về phía đoàn người.
Ron thả tay xuống, nói: "Con cho là nên trừ điểm Slytherin."

"À, bình thường mà nói là như thế. Thế nhưng xét thấy bạn học Potter biểu hiện ra tính quên mình vì người yêu mến bạn học, thầy quyết định bỏ qua lần trừ điểm này. Trò còn có chuyện gì sao, Malfoy?" Hagrid cau mày nhìn Draco.

Draco ngửa đầu, ngạo mạn nhìn Hagrid, đi mấy bước tới chỗ Hagrid.

"Ông nói bỏ qua, tôi lại không nói bỏ qua." Anh nói, "Tôi sẽ nói cho ba của tôi biết, tôi đảm bảo."

Học sinh nhà Slytherin cũng cùng lớn tiếng la hét về phía Hagrid.

"Bọn họ hẳn sẽ lập tức khai trừ ông. Ngài Rubeus Hagrid." Pansy Parkinson cũng ra mặt.

"Trò im lặng trong chốc lát đi, Malfoy." Hermione liếc anh một cái, "Nếu như không phải là bởi vì trò Potter sẽ bị thương sao? Hiện tại Potter còn chưa nói muốn nói cho ba mẹ, trò cần gì phải như một đứa nhỏ chưa cai sữa vội vã khóc lóc với ba mẹ chứ?"
Draco nghiêng đầu nhìn Hermione, nhìn một lúc lâu, khóe miệng chậm rãi kéo ra nụ cười. "Mày có tư cách gì mà nói chuyện với tao như vậy, mày con nhỏ..."

"Im miệng, Malfoy!" Hagrid quát anh!

Draco cười, hướng Hagrid làm một khẩu hình "trong lòng mọi người đều biết rõ" sau đó lui về đội ngũ Slytherin.

Mặc dù tâm tình của anh không tốt, thế nhưng anh cũng không có ý định chọc thêm phiền phức râu ria.

Hermione mờ mịt nhìn trái nhìn phải một chút, hoàn toàn không biết Malfoy vừa muốn nói cô cái gì.

Draco cảm giác trong l*иg ngực mình thật giống như có một đống lửa đốt ở trong đó. Anh không biết vì sao sau khi đến trường học giữa anh và Harry thật giống như bị cái gì đó ngăn cách! Dù là ma chú, chương trình học hay là tất cả những thứ khác... Tựa hồ Slytherin thật giống như một đường ranh giới, vẽ lên một ranh giới giữa bọn họ trước đây và bọn họ bây giờ.
Anh cũng nghĩ tới, có lẽ so với Slytherin, Gryffindor thích hợp với Harry hơn, ít nhất chỗ đó không có cha mẹ phù thủy của ai bị ba cậu ấy điều tra qua không phải sao? Thế nhưng... Từ nhỏ Harry đều là bạn tốt nhất của anh, bạn tốt không phải nên ở cùng một chỗ sao? Huống chi là Nón Phân loại quyết định Harry đến Slytherin.

Vì sao từ sau khi vào Slytherin tất cả đều không quá bình thường chứ? Dù là quan hệ của anh và Harry hay là một ít thái độ và hành vi của Harry... Draco nhìn những người khác bắt đầu hăng hái bừng bừng khom lưng với Bằng Mã, bực tức nắm chặt tay.

Anh không muốn như vậy!

Harry và Neville cũng phải mất một lúc lâu mới đi đến Bệnh thất. Hai người Neville Harry đẩy cửa ra, phu nhân Pomfrey liền kinh hô một tiếng: "A, đứa nhỏ, lại là trò sao?"

"Không không không..." Neville vội vã xua tay, đem Harry nhường lại, "Là cậu ấy."
Phu nhân Pomfrey liếc mắt liền thấy được cánh tay của Harry."Lại là tay," bà cảm thán một câu, sau đó hỏi Harry, "Đứa nhỏ, qua đây, nói cho ta biết tay con bị làm sao vậy."

"Bị móng vuốt Bằng Mã làm một đường ạ." Harry đi tới, nâng cánh tay lên.

Phu nhân Pomfrey nâng cánh tay tội nghiệp của cậu lên, nói: "Ây da, vết thương rất dài, lại không đổ máu, xem ra cũng không sâu. Chúng ta trước tiên phải chuẩn bị rửa sạch một chút, dù sao móng vuốt của đám bự con đó luôn ở trên mặt đất." Phu nhân Pomfrey nói rồi đi tới lấy thuốc. Harry cùng Neville nói chuyện lúc trước: "À đúng rồi, Neville, cánh tay của cậu thế nào, vừa nãy quên hỏi cậu chuyện này."

"Bây giờ đã không sao rồi." Neville giơ cánh tay lên linh hoạt xoay mấy vòng, "Phu nhân Pomfrey nháy mắt liền đem nó trị khỏi. Tớ còn phải cám ơn cậu đó, Ron nói với tớ cả rồi."
"Ồ, không có gì." Harry hít một hơi thật sâu, phu nhân Pomfrey bắt đầu bôi thuốc cho cậu.

Harry ngồi ở trên giường, trên cánh tay bao một tầng băng gạc cùng với loại thuốc tốt nhất, vết thương đã hết đau, chỉ là có chút ngứa, có thể là vết thương đang khép lại.

Neville ngồi bên cạnh cậu, cùng cậu câu được câu không mà nói gì đó. Nhưng Neville có đôi khi lại ấp úng, Harry đại khái cũng biết cậu muốn hỏi gì.

Nhưng cũng may Neville không hỏi, nếu như thật sự hỏi cái gì, có thể cậu cũng không biết phải đáp cái gì.

Đại khái khoảng chừng 10 phút sau khi tan học, ngoài cửa sổ Bệnh thất có một con cú mèo bay tới, nó uỵch cánh, trên móng vuốt nắm một tờ giấy, mỏ chim "Đốc đốc đốc" mà gõ cửa sổ.

Neville đi tới mở cửa sổ ra bắt lấy tờ ghi chép. "A, là của Hagrid." Cậu bé cầm tờ giấy, cho Harry coi chữ viết mất trật tự ngoáy ngoáy trên mặt giấy.
------------------

Anger begins with folly, and ends in repentance.

—— Pythagoras, Ancient Greek mathematician

Cơn tức giận bắt đầu với sự dại dột, và kết thúc bằng sự hối hận.

—— Pitago số học gia Hy Lạp cổ