[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 03: Hai suy đoán nhỏ

Chương 03.1: Hai suy đoán nhỏ 1

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

[Harry yêu dấu:

Tay con đã khỏi chưa? Bác rất lo lắng về tình trạng của con, nếu như phu nhân Pomfrey cho con đi ra ngoài rồi thì sang đây uống ly trà với bác đi, nhất định phải gọi Neville theo nhé. Con biết đó, bà nội của cậu bé nhờ Dumbledore nhờ ta chiếu cố bác. Hãy gửi cú hồi âm lại cho bác.

Mặt khác, bác đã nói với giáo sư McGonagall về chuyện con bị thương, bà ấy nói sẽ thông báo cho Filch đem cấm túc ban đêm của con lùi tới hôm Halloween hôm, đến lúc đó con cứ chờ thông báo là được (đây là chuyện duy nhất bác có thể làm vì con.)

Hagrid.]

Harry và Neville nhìn xong lời nhắn của Hagrid liền nở nụ cười. Sau đó Neville mượn phu nhân Pomfrey một cây bút lông chim, vội vã viết lên mặt trái tờ giấy: 'Được, chúng con bây giờ đi tìm phu nhân Pomfrey nói chuyện, một hồi nữa sẽ tới gặp bác'. Sau đó đem tin nhắn cho cú mang theo bay đi.

"Tới đây, đứa nhỏ, vươn tay ra để ta nhìn lại." Phu nhân Pomfrey theo Neville đi vào, "À, không sai, chỉ còn một chút vết thương nhỏ, để mấy vết thương này chậm rãi khép lại là được rồi..."

"Hiện tại con có thể đi rồi đúng không phu nhân? Con có chút chuyện." Harry nói.

Phu nhân Pomfrey quan sát trên dưới Harry vài lần, nhún vai: "Nếu như con không còn cần gì nữa, có thể. Chú ý vết thương không nên đυ.ng nước."

"Cảm ơn phu nhân." Harry và Neville liếc mắt nhìn nhau, cùng lên tiếng nói.

Kỳ thực Harry thật sự có chút sợ phu nhân Pomfrey, phải biết rằng bà có thể sử dụng dược để uy hϊếp cụ Dumbledore lại còn có thể trấn áp cặp song sinh Weasley.

Harry cùng Neville trong vòng một ngày lần thứ hai đi từ tòa lâu đài đến phòng nhỏ của Hagrid, có lẽ là có chuyện vui dẫn dắt, Harry cảm thấy đoạn đường này nhanh hơn so với khi cậu lên lớp.

Trước cửa nhà gỗ nhỏ của Hagrid đặt một cái nỏ và một đôi ủng cao su. Harry tiến lên gõ cửa một cái, Fang bắt đầu kêu lên trước, tiếp đó là thanh âm thô kệch của Hagrid xuyên qua tiếng chó sủa truyền ra: "Lui về phía sau, Fang, đừng chặn ở trước cửa."

Harry lần này vẫn là lần đầu tiên tiến vào gian nhà của Hagrid, nhưng tất cả cùng mỗi lần trước kia cũng không có gì khác nhau. Harry còn nhớ rõ mỗi một lần nói chuyện cùng mấy món ăn đặc biệt lúc mấy người bọn họ ở bên trong...

"Harry, Neville, đến, ăn đi, không cần khách sáo." Hagrid vừa châm trà cho bọn họ vừa đem bánh đá hướng trong dĩa của bọn họ đặt vào, "Harry, hôm nay rất cảm ơn con! Nếu như không phải nhờ có con, lớp này cũng sẽ không thành công như vậy. Nói thật trước khi lên lớp bác thật sự rất lo lắng... Cũng rất xin lỗi hại con bị thương, haiz, bác cũng không biết phải nói gì. Tới, nếm một miếng..." Hagrid cầm lấy hai khối bánh đá đưa cho Harry và Neville, bĩu môi với bọn họ.

Hagrid làm bánh đá trước sau như một, bọn họ cắn vài nhát xong thiếu chút là rụng răng. Harry chầm chậm ăn, chuyên chú nghe Neville cùng Hagrid nói chuyện phiếm.

"Giáo sư Snape vẫn luôn rất nghiêm khắc, có thể cũng là bởi vì con luôn mắc sai lầm." Neville nhún vai nói, vài lần gần nhất cậu bé trong tiết học của Snape lại làm hỏng độc dược của mình, một lần lại một lần, đã bị trừ không ít điểm, nhưng đáng được ăn mừng chính là mấy lần này cũng không có lan đến những người khác.

"À, đúng rồi, lần trước con có nói với bác không? Tiệc khai giảng ngày đó vết sẹo của con đau... Vết sẹo của con cho tới bây giờ chưa từng đau qua." Thanh âm của Neville rất hoang mang.

"Vết sẹo của con? À, có phải là do con ăn phải ớt cay không?" Hagrid rõ ràng không có nghe thấy Neville nói cái gì.

"Có phải là bởi vì..." Quirrell... Harry suy nghĩ một chút, không nói ra câu phi thường rõ ràng kia, mà là nói bóng nói gió* một chút, "Vết sẹo?" Cậu hỏi, "Cái vết sẹo Voldemort lưu lại trong truyền thuyết ấy hả?"
*QT: 旁敲侧击: nói bóng nói gió; nói cạnh nói khóe; nói gần nói xa; nói cạnh nói khoé; bàng xao trắc kích

"Đúng vậy." Neville có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, "Nhưng cho tới bây giờ nó thật sự không có đau qua."

"Vậy coi bộ nó đau là do có liên quan tới Voldemort?" Harry dùng giọng điệu vui đùa nói.

"Ôi chao? Nói như vậy cũng có lý..." Neville lộ ra vẻ mặt hoang mang.

Harry cười cười, cúi đầu thấy ấm trà ấm đang đè lên một mẩu giấy nhỏ, đó là một đoạn tin tức cắt xuống từ .

Cũng chính là tin tức mới nhất về sự kiện Gringotts cậu đọc được trong phòng sinh hoạt của Slytherin.

"Ưm, Hagrid." Neville rêи ɾỉ đem một nửa cái bánh đá trong tay thả lại trong cái dĩa, cảm giác răng của mình sắp không chịu nổi rồi. Lúc thu tay về cậu bé lơ đãng đảo qua, cũng nhìn thấy tờ giấy đã có chút nếp gấp."Bác còn không vứt cái này đi à?" Cậu hỏi Hagrid.
"À, ừm. Đã quên, lát nữa bác sẽ ném đi." Hagrid có chút bối rối mà nói.

"Sự kiện mới nhất đưa tin Gringotts bị xông vào trái phép?" Harry cố ý đọc ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Hagrid, "Cái này không phải là tin tức rất lâu trước rồi sao? Tại sao phải cắt riêng xuống còn còn để đến bây giờ? Có ý nghĩa gì sao?"

Hagrid chớp mắt hai cái, sau đó quay đầu tránh tầm mắt của cậu: "Ừm, không có gì, chỉ là gần nhất vẫn bận chuyện chuẩn bị lên lớp, quên ném mà thôi." Harry nhìn râu quai hàm rối bời của Hagrid, không biết phía dưới kia có vì nói dối mà nổi lên hai tảng hồng hay không.

"Harry, cậu biết không?" Neville nói, "Sự kiện xông vào Gringotts xảy ra vào đúng sinh nhật của cậu. Chính là ngày chúng ta gặp ở Hẻm Xéo ấy, tớ và Hagrid đi Gringotts, nhà các cậu cũng đi Gringotts đi, rất có thể sự tình xảy ra vào lúc chúng ta đang ở đó!"
*Note: sinh nhật của Harry là 31/07, sinh nhật của Neville là 30/07 đúng như nguyên tác của Rowling cũng như trong truyện này.

Nhưng không đợi Harry tiếp lời, Hagrid liền trách cứ một tiếng: "Nói mò cái gì đó, chúng ta gặp phải James là vào lúc mua đồ."

Harry nhìn Hagrid, không hề nghi ngờ, Hagrid vẫn luôn nghiêng mặt, dù nhìn cũng không nhìn hai người bọn họ. Sau khi ông nói xong câu đó liền "Hừ" một tiếng.

Neville đem tờ giấy đã nhăn nheo kia cầm lên nhìn lại một lần.

"Ơm, mấy đứa..." Hagrid đã bắt đầu có chút kinh hoảng, "À, nhìn thời gian nè, sắp tới giờ ăn bữa tối rồi, hai đứa mau trở lại tòa lâu đài đi, chậm chân coi chừng ăn không đủ no đấy."

"Hagrid, con đã ăn rất no rồi..." Neville nói.

"Trở về. Mau trở về đi nào." Hagrid cũng mặc kệ Neville đang nói gì, ông một mực nói để cho bọn họ mau chóng trở về lâu đài.
Trên đường trở về, Neville nói với Harry cậu bé biết chuyện kho ngầm số 713 đó.

"Trên tin đưa tin viết lúc đầu đồ trong kho đã bị đem đi trước khi xảy ra chuyện lấy cắp, Harry, cậu có chú ý tới chuyện đó không?" Thấy Harry gật đầu, Neville nói tiếp, "Tớ và Hagrid đi kho ngầm số 713, nơi đó chỉ có một cái bọc nhỏ, còn bẩn thỉu. Nhìn ý tứ chính là nói lấy cái bọc nhỏ bẩn thỉu kia liền đại biểu cho 'lấy ra liền không còn'." Neville nói đến đây, đột nhiên khẩn trương nhìn chung quanh, bộ dạng vô cùng cẩn thận, "Tớ chỉ nói chuyện này với cậu thôi, đừng nói với người khác né." Neville nhỏ giọng nói với Harry.

Nghe Neville nói như vậy, Harry cẩn thận gật đầu.

"Nhưng mà, tại sao phải có người đặc biệt xông vào Gringotts chỉ vì một vật như vậy chứ? Đâu rốt cuộc là cái gì? Lúc đó là Hagrid cầm đi cái bọc nhỏ kia, như vậy nó hiện tại hẳn là ở chỗ nào, có an toàn hay không?"
Neville lẩm bẩm vậy mà đưa ra một đống vấn đề lớn, Harry một mực im lặng nghe. Cứ như vậy, trong lúc vô tình, bọn họ đã trở về tòa lâu đài.

"Tạm biệt, Neville, " Harry ở cửa cùng Neville nói tạm biệt, "Tớ thực sự no quá rồi, sẽ không đi ăn cơm tối nữa."

"Kỳ thực tớ cũng không đói bụng, " Neville cười nói, "Thế nhưng tớ còn phải tới đại sảnh tìm Ron đây, tạm biệt."

Harry hướng cậu bé phất phất tay.

Cơm tối đã bắt đầu một hồi, Harry đi dọc theo đường trở về hầm Slytherin cũng không gặp phải vài người, trong phòng sinh hoạt chung càng vắng vẻ.

Cậu trực tiếp lên lầu, trở về phòng.

Trong phòng đèn sáng, trên bàn còn đặt một quyển sách mở ra, Draco chắc là đi ăn cơm.

Harry đã không có tinh lực hiếu kỳ Draco đọc sách gì. Cậu ngáp nhỏ, tiếp theo đem áo choàng cởi ra khoát lên trên ghế dựa, đi tới bên giường.
Hôm nay cậu thật sự là quá mệt mỏi, lúc đầu trên cơ bản đều là trên thân thể và trong lòng rất mệt, nhưng từ sau khi từ chỗ Hagrid trở về, cậu phát hiện ngay cả não của mình cũng bắt đầu đau.

Có quá nhiều thứ để nghĩ, nhưng cũng may, dù cho cậu ở đâu, cãi nhau với ai cũng không ảnh hưởng tới con đường của Neville... Như vậy tất cả chí ít sẽ dựa theo "trước đây" tiếp tục tiến hành...

Chỉ có điều ——

"Merlin." Harry nằm ở trên giường, vươn cánh tay đặt lên mắt để ngăn cản tia sáng, "Tha thứ cho con, mặc kệ thế nào con vẫn muốn cố gắng làm chút gì đó, bất cứ điều gì, đều là vì để cho hết thảy mọi chuyện có thể kết thúc sớm một chút..."

Trong tầm mắt một mảnh đen tối, đại não cũng hỗn loạn... Harry suy nghĩ một hồi, đột nhiên liền chìm vào một mảnh đen tối vô ý thức.
Lúc Harry tỉnh lại, mơ hồ đến hoàn toàn không biết lúc này là mấy giờ. Có thể chỉ qua hơn mấy phút đồng hồ, cũng có thể đã trôi qua mấy tiếng.

Cậu dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy. Trong phòng vẫn là dáng vẻ lúc cậu ngủ, thế nhưng cậu cũng không biết Draco rốt cuộc có quay về hay không.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười giờ rưỡi. Harry suy nghĩ một chút, xuống giường, mang dép đi ra ngoài.

Cậu muốn tới phòng sinh hoạt chung nhìn một chút.

Về phần rốt cuộc muốn nhìn cái gì, cậu cũng không biết.

Chẳng qua ở mới vừa rồi đi tới thang lầu, còn chưa tới chỗ cua quẹo thang lầu với sân cao Harry liền nghe được giọng nói lớn mang theo tiếng cười, nghe đến có rất nhiều người.

Harry đứng nghe xong vài câu, sau đó xuống bậc thang còn dư lại, đứng ở trên sân cao, hai tay tiếp tục vịn vào lan can.
Thật ra thì đây là một chỗ rất tốt, có thể đứng ở chỗ không quá cao này thấy toàn bộ phòng sinh hoạt, bình thường cũng có mấy nam sinh hoặc nữ sinh đứng ở chỗ này nhìn xuống ai đó.

Draco đang ngồi trên một cái ghế hoa lệ quay lưng về phía cậu, trên cơ bản cậu chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu. Ở chung quanh anh, Goyle cùng Crabbe dùng thanh âm thô khờ nói gì đó với mấy người ngồi ở trên ghế sa lon, trên ghế, hoặc đang đứng.

"Nhìn kỹ đi, ngày mai nhóm người Longbottom cũng sẽ không xuất hiện ở Hogwarts nữa."

"Crabbe." Harry nghe Draco lười biếng nói, "Đừng nói như vậy, chúng ta chỉ cho bọn họ một chút giáo huấn nho nhỏ mà thôi, còn không đến mức phải nói là muốn đem bọn họ đuổi ra khỏi trường học..." Trong giọng nói của anh tràn đầy ác ý khinh thường, "Chỉ có điều nếu bọn nó gặp xui xẻo, tao cũng không có cách nào."
Một trận cười vang lên, tiếng cười của Pansy đặc biệt chói tai vang dội.

"A, chớp mắt một cái cũng sắp mười một giờ rồi, tất cả mọi người dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi đi..." Draco ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó thờ ơ không để ý hỏi một câu, "Goyle, thông báo cho Filch xong chưa?"

Goyle vỗ vỗ trong ngực."Đương nhiên." Cậu bé đắc ý nói.

-------------------------------------------------------------------------------------------------

==== chương 03.2 ====

Chương 03.2: Hai suy đoán nhỏ 2

Editor: Rosaline

Beta: Lily

Ánh mắt Harry phức tạp nhìn chằm chằm cái ót của Draco. Draco dựa lưng vào ghế ngồi, đầu hơi ngẩng lên, hai tay đặt lên hai bên tay vịn ghế. Chỉ cần dựa vào trí tưởng tượng, Harry cũng có thể nghĩ đến Draco hiện tại nhất định đem chân trái gác lên trên đùi bên phải, tư thế ngồi đường hoàng mà đẹp trai.
Nói thật, Harry rất ít thấy Draco ngồi như vậy, mặc dù nguyên nhân là do phần lớn thời gian cậu và Draco ở cùng nhau đều là không chút hình tượng mà chen chúc chung một chỗ.

Đối với cậu mà nói loại này tư thế ngồi này thích hợp lúc Draco lớn hơn một chút, mười sáu, có lẽ là mười tám tuổi.

Chí ít khi đó trong mắt của anh đã có thể che giấu sự hả hê của mình, cho dù vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến như trước, cũng chỉ có phong độ nhẹ nhàng.

Ngay vào lúc đầu Harry đang suy nghĩ mấy thứ lung tung, Draco đột nhiên nghiêng đầu, thật giống như đáp lại nhìn cái chăm chú của Harry, nhìn về phía cậu. Trong đôi mắt màu xám tro của anh tựa hồ lắng đọng lại cái gì đó, thật giống như ao đầm đọng lại.

Lạnh, giống như tầng trên của mặt hồ đóng băng vào mùa đông, hơi nước còn đang đọng lại trên mặt băng.
Anh nghiêng đầu, nhìn Harry, đột nhiên cười một chút.

Dưới nụ cười tươi như thế, Harry cơ hồ có chút chật vật thu hồi đường nhìn, sau đó trực tiếp xoay người lảo đảo chạy lên cầu thang.

Sau khi về phòng Harry gần như mất hết sức lực mà dựa vào cửa, tim của cậu một mực "thình thịch" mà đập, hô hấp cũng biến thành có chút gấp.

Cậu không cách nào hình dung nụ cười kia, tràn đầy ác ý? Không, cũng không phải, chỉ là hình như mang theo pháp thuật có thể nhìn thấu tâm trí, trong nháy mắt ánh mắt hai người giao nhau, theo ánh mắt chảy về toàn thân.

Harry không thể khống chế mà rùng mình một cái, lập tức híp mắt lại.

—— đó là một loại ánh mắt hoàn toàn nhìn thấu, trêu tức người khác.

Trong phòng sinh hoạt chung.

Draco quay đầu trở lại, khuỷu tay phải đặt lên tay vịn của ghế, bàn tay mở ra chống mặt. Ánh mắt vốn bén nhọn híp lại, giống như đang trêu đùa mèo, ngay cả dáng tươi cười cũng biến thành lười biếng.
"Mọi người chơi tiếp đi, " anh vừa cười một chút, từ trên ghế đứng lên, duỗi người, "Ta có thể thể đi lên đi ngủ."

"Ngủ ngon, Draco." Pansy ngọt ngấy mà nói, "Chúc cậu có giấc mơ đẹp."

Draco cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay với cô.

"Chẳng qua, " cô nàng lại nói, "Thừa dịp lúc cậu còn thanh tỉnh, tớ phải hỏi một chút, cậu và...Ừm hửm."

Mọi ánh mắt đều bởi vì câu nói mịt mờ này nhìn qua.

"Không cần mấy người phải quan tâm, mỗi người tự quản tốt bản thân mình là được." Thanh âm Draco lạnh như rơi vào trong hồ băng.

Giày da của Draco từng bước vang lên cầu thang, bước chân anh rất trầm ổn, thật giống như quốc vương đem hết thảy nắm giữ ở trong tay.

Chẳng qua, loại trầm ổn này, chỉ duy trì một giây khi hắn đẩy cửa phòng của anh cùng Harry ra.

Ngọn đèn còn tận chức tận trách mà sáng, toàn bộ gian phòng giản đơn mà ngăn nắp sạch sẽ, anh nhìn quyển ở trên bàn vẫn còn mở ra. Nói thật lúc hai tên ngu ngốc to xác Goyle và Crabbe mượn quyển sách này cho anh từ thư viện anh còn cho rằng đây là sách kể truyện cười, chẳng qua, hình như cuốn sách kể truyện cười này cũng có chút tác dụng.
Khóe môi Draco chứa đầy ý cười, nhìn quanh toàn bộ gian phòng, áo choàng và quần của Harry khoác lên trên ghế dựa... Anh biết Harry còn chưa ngủ, không chỉ là bởi vì biết Harry vừa đi lên, càng là bởi vì không ai quen thuộc hô hấp của Harry hơn anh.

Loại hô hấp dồn dập , đè nén này, kẻ ngu cũng nhận ra là đang giả bộ ngủ.

Ánh mắt của Draco chậm rãi dời về phía cái giường, nhưng là lại thấy cái màn màu xanh biếc vẫn đóng chặt —— giống như chưa từng được kéo lên vậy.

Nụ cười trên khóe môi anh cứng lại, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, vài bước chạy vội tới bên giường mình.

—— giống như những gì anh nghĩ, khoảng giữa của hai cái giường cũng kéo một cái màn thật dầy, một chút khe hở cũng không lưu lại!

Draco cười một tiếng, cùng lúc đó, hô hấp của Harry cũng dừng lại một chút.
Anh đưa tay nắm tấm màn rũ xuống bên tay mình, vải nhung mềm mại nằm trong lòng bàn tay của anh, ngứa, lại làm anh cảm thấy rất khó chịu.

Draco cũng không biết rốt cuộc mình khó chịu chỗ nào, chỉ biết mình muốn đem thứ chướng mắt này xé đi.

Tay anh siết chặt tấm màn, nắm tay lại thật chặt, đồng thời cũng hung hăng cắn răng khắc chế.

Anh muốn chất vấn, muốn rống giận, thế nhưng nếu như thật sự mặt đối mặt, anh lại không có lời nào để nói... Hỏi vết thương của Harry thế nào? Không, như vậy rất giống như mình đang yếu thế. Draco yên lặng lắc đầu phủ định.

Thế nhưng cũng không thể giằng co như vậy được.

Nhưng mà...

Bàn tay siết tấm màn của Draco buông lỏng ra, vô lực rũ ở bên cạnh đùi.

Anh lấy ra đũa phép, chỉ vào đèn, sau đó ở một mảnh im lặng trong bóng tối nói một câu: "Ngủ ngon, Harry."
Harry nhìn vào tấm màn không còn sáng nữa, nháy mắt một cái, thở dài.

Trong buổi đêm chọc người bực bội này, Harry ít nhất đã biết một phần nguyên nhân làm mình bực bội.

Ngày thứ hai, một đám học sinh nhà Slytherin cười cười nói nói cùng đi vào đại sảnh, lại thấy được một màn làm bọn họ không thể tin được vào ánh mắt của mình: Neville Longbottom và Ron Weasley không chút hề hấn gì ngồi bên bàn dài Gryffindor.

Đương nhiên mọi người giật mình là bởi vì bọn họ đều ôm kỳ vọng rất lớn, nhưng Draco lại không có cảm giác gì, anh vốn cũng không cho rằng một lần vi phạm nội quy không nhất định sẽ bị bắt được sẽ ảnh hưởng lớn gì tới đám người kia.

Draco không để ý những người khác, chỉ nhìn Harry một thân một mình ngồi ở một góc bàn dài Slytherin, nhíu mày.

'Dù có cãi nhau cũng không cần đặc biệt dậy sớm trốn người như vậy chứ'. Draco nghĩ thầm, 'nhưng việc này ngược lại cũng rất thú vị'.
Draco nghĩ, đi tới bên người Pansy ngồi xuống.

Chẳng qua, lần này Draco thực sự là oan uổng Harry, nếu không phải là bởi vì ngủ quá nhiều đến thực sự ngủ không được nữa, Harry cũng không muốn dậy sớm như thế. Nhưng sau khi thức dậy phát hiện lễ đường đã có nhiều người tới như vậy lại làm Harry đỡ phải xấu hổ.

Harry ngồi vào chỗ, cúi đầu lặng lẽ ăn bữa sáng.

Cậu ngồi ở đây nghe thấy Ron và Neville cảm thán cái gì, mới đột nhiên hiểu ra đêm qua Draco bọn họ rốt cuộc đã nói chuyện gì, còn hiểu được lúc mình đang ngủ có mấy người đã trải qua một hồi phiêu lưu mạo hiểm đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Trên bàn dài Gryffindor, Neville đang cùng Ron mịt mờ bàn luận gì đó, Ron mặt mày hớn hở, đôi khi còn cất cao âm tiết. Hermione thường thường ở vào thời điểm này sẽ lộ ra vẻ mặt không đồng ý mà liếc mắt nhìn bọn họ. Thế nhưng Ron cảm thấy lúc đυ.ng phải con chó ba đầu kia là một lần gặp gỡ bất ngờ vô cùng đặc sắc, ước gì lại trải qua một lần nữa. Neville cũng có chút chưa tỉnh hồn, thế nhưng cậu bé cũng cảm giác được một chút gì đó, cũng cảm thấy nên thảo luận phân tích chuyện này nhiều một chút.
Cuối cùng cậu và Ron nhất trí cho rằng vật kia hẳn là một món đố đặc biệt nguy hiểm nhưng cũng cực kỳ trân quý.

Harry ăn xong nhàm chán xiên vỏ bánh trong cái mâm.

Ngày hôm qua cậu thừa lúc lau cúp viết thư cho James và Sirius, giờ đang đợi hồi âm.

[Chân Nhồi Bông yêu dấu:

Con nhân lúc lau cúp viết phong thư này cho chú.

Có một số việc vẫn xảy ra dựa theo phương thức trước đây, có một ít việc lại hoàn toàn khác.

Ngày hôm nay con phát hiện, con vẫn chán ghét cách làm và tính cách trong một số thời điểm của Draco như trước.

Mặt khác, Chân Nhồi Bông, con thật muốn lấy lại bản đồ Đạo Tặc, nó thực sự rất quan trọng. Không biết lần này có cơ hội đem nó thu vào tay hay không nữa.

Lần trước chú hỏi con có thể trở thành bạn bè với Neville và chuyện cảm thấy cậu ấy thế nào, nói thật Neville rất không tồi, tuy rằng bởi vì rất nhiều nguyên nhân con không thể làm bạn với cậu ấy, thế nhưng cậu ấy thật sự rất không thích gặp rắc rối.
Harry.]

Lúc các con cú như thường ngày tràn vào đại sảnh, Harry rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng màu trắng của Hedwig cậu chờ mong đã lâu. Chẳng qua ngày này trong trí nhớ của cậu còn có sáu con cú tai dài vác theo một cái bọc hàng dài nhỏ.

À, đúng rồi. Nói đến kiện hàng dài nhỏ... Năm nay Tầm thủ của Gryffindor là ai ấy nhỉ? Hình như không có ai nói về việc này hết. Harry ở trong lòng nói thầm, nói đến đây tựa hồ nên dành một chút thời gian đi chào hỏi với đội bóng một chút.

Hedwig uỵch cánh rơi vào giữa hộp đường và bình mứt hoa quả, đem phong thư viết chữ xinh đẹp đặt vào trên bàn ăn của Harry.

Harry từ trong dĩa cầm một cái khối bánh mì đưa nhỏ cho nó, sau đó mở phong thư ra.

[Gửi tới Harry yêu dấu:

Có một số việc á...

Đột nhiên nhớ tới lúc chú còn học ở Hogwarts, đại khái là năm thứ ba đi, lúc nghỉ ở nhà chẳng biết thế nào liền nhắc tới Moony bọn họ, mẹ chú thì con cũng biết đó, nói chung bà ấy không nói được một câu dễ nghe nào hết... Lúc đó chú cực kì muốn cho bà ấy một cái Petrificus Totalus hoặc là cái gì khác.[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 03: Hai suy đoán nhỏThế nhưng chú không thể dùng pháp thuật.
Cho nên chú liền đem bánh pudding bơ quẳng qua, sau đó phải tới nhà của James vượt qua mấy ngày nghỉ còn lại.

Chú nhắc tới chuyện này là muốn nói cho con biết, con người có một vài thứ đã in sâu vào tận xương tủy thì rất khó bỏ hoặc có lẽ căn bản không đổi được.

Mặc dù khi còn bé chú trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã học một chút lễ nghi gia tộc máu trong? Nhưng cho dù loại chuyện này xảy ra bao nhiêu lần, có xảy ra lúc chú tỉnh táo hay không, chú cũng sẽ làm như vậy (sau khi có thể sử dụng pháp thuật thì chuyện chắc sẽ càng nghiêm trọng hơn).

Như chú ấy, chú làm rất nhiều chuyện, có một số việc dù liều mạng cũng phải thay đổi, thế nhưng chú vẫn là chú, những chuyện kia cũng xảy ra, sau đó con sẽ phát hiện toàn bộ nỗ lực giống như ủi nếp gấp không đều trên quần của Merlin bằng bàn ủi không có hơi nòng vậy.
Thuận theo tự nhiên đi, sau đó thay đổi cái con có thể thay đổi, tuy rằng con rất nhanh sẽ phát hiện chuyện con có thể thay đổi thực sự rất ít.

Ngoài ra chú tuyệt không thấy lạ khi con và Draco cãi nhau, chẳng qua con đừng lo lắng, Chân Nhồi Bông dùng kinh nghiệm từng trải của bản thân mình nói cho con biết, các con sẽ từ trong tranh cãi và nguội lạnh hiểu ra rất nhiều đạo lý, cuối cùng cảm tình cũng sẽ thăng hoa.

Vĩnh viễn đứng cùng một chiến tuyến với con,

Chân Nhồi Bông.]

Harry nhìn đến dòng cuối cùng, "Xì" một tiếng bật cười, Hedwig trước mặt cậu dùng mỏ chải sơ lông vũ hướng về phía Harry, rồi vỗ vỗ cánh bay đi.

Từ trong động tác Hedwig, Harry nhìn ra ghét bỏ ... Cậu mang theo cặp sách, cầm thư rồi đi mất.

Draco lúc khi Harry đi ngang qua mình, cố ý cúi đầu nhìn kiểu chữ trên phong thư trong tay cậu một chút.
"Hừ..." Anh mơ hồ phát ra một tiếng hừ giận hờn, đưa tay xoa xoa mái tóc vàng chỉnh tề của mình.

----------------------------------

Nếu như kẻ địch làm cho bạn tức giận, vậy nói rõ bạn còn không có nắm chắc sẽ thắng hắn

—— danh ngôn kinh điển (internet)

==== chương 03.3 ====

Chương 03.3: Hai suy đoán nhỏ 3

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Thời gian phong phú luôn trôi qua rất nhanh —— ngoại trừ luận văn cho các môn, Harry còn phải mệt mỏi ứng phó các Slytherin buồn chán mượn đủ loại lý do tìm cậu gây phiền toái! Tuy rằng thực chất đám năm nhất ấu trĩ cũng không thể tạo thành thương tổn gì, thông thường cũng chỉ là ở tiết độc dược cố ý đem một đống đồ ngổn ngang bỏ vào trong vạc nấu của cậu, dẫn đến cả nồi nước thuốc đã gần thành công của cậu đều bị hủy chưa nói, còn làm cậu bởi vì trước khi tan học không nộp bài tập mà bị Snape châm chọc một lúc lâu. Đương nhiên trong tiết học khác bọn họ sẽ không có càn rỡ như thế, bởi vì dù sao chỉ có Snape mới không dễ dàng trừ điểm Slytherin —— coi bộ bọn họ vẫn còn ý thức về danh dự tập thể?
Tuy rằng mấy chuyện này cũng không làm cậu khó chịu bằng bầu không khí quỷ dị khi ở trong cùng một căn phòng với Draco (bây giờ nghĩ đến không khí đông đặc phảng phất trong phòng mỗi ngày Harry đều cảm thấy đau đầu), thế nhưng cậu cũng không ngại vì chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhỏ nhặt đó mà cho toàn bộ đám học sinh một trận áp đảo tinh thần.

Vừa lúc có thể hả chút giận, tội tình gì mà lại không làm chứ?

Chẳng qua đáng được ăn mừng chính là, mượn chuyện lúc trước cùng cả một đám Slytherin "chiến tranh lạnh", quan hệ của cậy với nhóm Neville càng ngày càng tốt, đồng thời cũng bởi vì vài lần đội bóng Gryffindor thiếu người thay thế bổ sung Tầm thủ mà cùng đội bóng thành lập hữu nghị cơ bản.

Bây giờ nhớ lại một chút biểu tình kia của Wood lúc biết cậu là học sinh Slytherin từ miệng cặp song sinh nhà Weasley, Harry vẫn còn muốn cười.
Lúc đó Ron còn ở một bên cật lực chớp mắt với hai người bọn họ, ý bảo hai người đừng có nói nữa.

Harry cũng từ khoảng thời gian này hiểu ra một chuyện, mặc dù có một số người kết giao bạn bè sẽ không quan tâm bạn rốt cuộc là người của học viện nào, thế nhưng còn có rất nhiều người vẫn có ấn tượng ăn sâu bén rễ rập khuôn đối với Slytherin như trước... Harry đối với cái nhìn của những người đó cũng không phải quá để ý, mặc kệ nói như thế nào cậu hiện tại cũng là một Slytherin, mà mỗi một Slytherin cũng không chỉ có một bộ mặt.

Ngày cứ như vậy xoắn vừa xuýt lại khoái trá mà trôi qua. Chớp mắt một cái đã tới cuối tháng mười, thời tiết ấm áp theo Halloween từ từ rời khỏi. Harry nhìn vỏ sò ánh huỳnh quang lóe lên ngoài cửa sổ, nội tâm lại giật mình với sự thật là cậu với Draco đã chiến tranh lạnh một đoạn thời gian dài... Dù sao hai người bọn họ có thể nói từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi nhau bao giờ.
Harry hiện tại cũng nghĩ lại về cách làm của mình lúc đó —— không hề nghi ngờ cậu quả thực cực kỳ không nể mặt Draco, mọi chuyện thành ra như vậy cho tới hôm nay cũng do vấn đề của cậu tương đối nhiều. Dù gì đi nữa Draco cũng triệt triệt để để là một Malfoy, trong lòng mình biết rõ giáo dục và tư tưởng anh tiếp thu từ nhỏ như thế nào, lại làm tên nhóm mới mười một tuổi này đặt chung vị trí với mình, dùng rất chuyện đã trải qua sau khi trưởng thành hay là quan niệm của Harry Potter Gryffindor để so sánh anh.

Tuy rằng một ít lời anh nói đúng là rất quá phận...

Harry phiền não mà gãi đầu một cái, lại không biết nên làm thế nào cho đôi bên một cái bậc thang để bước xuống.

Buổi sáng hôm Halloween, Harry mới ra cửa hầm đã nghe thấy hương vị ngọt ngào mê người của bí đỏ nướng trong hành lang. Nghĩ đến là các gia tinh cần cù đang làm buổi sáng thật sớm sau đó bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho tiệc tối, bởi vì bữa sáng hôm nay vẫn là dáng vẻ như sáng sớm mọi hôm, mà trong lễ đường cũng chưa có đồ trang trí ngày lễ nào.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng là tiết độc dược, Harry vừa chế biến độc dược vừa nghĩ tiết học thứ nhất của Gryffindor chắc là tiết Bùa chú, nếu không có gì bất ngờ xảy ra bọn họ cũng đã kết thúc chương trình học lý luận bùa chú dài dòng, bắt đầu họ cách làm sao để đồ vật bay lên.

Nói thật nguyên nhân rất lớn Harry vẫn ngóng trông Halloween đến chính là mong muốn không biết Hermione vì bộc lộ khả năng hay bởi vì cái gì mà giận dỗi Neville Ron để ba người kia mau mau hòa hảo (lúc này cậu cũng sẽ ngẫm lại chính mình), tuy rằng Ron vẫn tỏ vẻ bọn họ với Hermione Granger cho tới bây giờ không quá thân, Neville lại nói bản thân mình không biết tại sao cô bé không nói chuyện với hai người bọn họ.

Harry thất thần quấy độc dược, càng quấy càng cảm giác độc dược trong nồi không đúng lắm, sau đó cậu nhìn thoáng qua độc dược trong nồi mới phát hiện bởi vì cậu quấy quá độ mà độc dược đã thành hồ dán... Mà giáo sư Snape đang đen mặt lại đứng ở bên cạnh bàn cậu.
"À." Snape nhìn ánh mắt mờ mịt của Harry, giễu cợt nói, "Ta còn tưởng rằng cậu Potter vĩnh viễn cũng không phát hiện được nồi bột mì thất bại này chứ."

Harry... Kéo khóe miệng miễn cưỡng lộ biểu tình như đang cười.

Snape cười nhạt: "Không điểm." Ông huy động đũa phép làm sạch vạc nấu của Harry.

Harry ở trong tiếng cười trộm khép lại sách giáo khoa, nói thật cậu... cũng đã sớm quen rồi, nếu như ngày nào đó Snape đột nhiên lộ ra vẻ mặt ôn hoà với cậu vậy mới là thật sự chịu không nổi.

Draco ngồi sau lưng Harry lạnh như băng nhìn thoáng qua Pansy bên người đang cười "khanh khách", làm Pansy sợ đến mức thiếu chút nữa nghẹn.

Cực kì đúng dịp chính là tiết học tiếp theo của Slytherin chính là tiết Bùa chú, vì vậy giữa giờ lúc Slytherin và Gryffindor nối đuôi nhau ra vào từ các phòng học vừa lúc đi hai hướng ngược nhau. Harry nhìn Neville cùng Ron trong đám đông, thoạt nhìn tâm tình Ron không quá tốt, mà Neville cũng là một bộ dáng vẻ lo lắng không thôi... Harry nhìn xung quanh một chút, không thấy Hermione đâu.
Harry không nhịn được cảm thán một câu trong lòng, từ một câu làm cho bánh xe vận mệnh chuyển động a.

Thế nhưng chuyển động của bánh xe vận mệnh nói cho Harry biết không cần vì người khác mà luôn phiền não lo lắng, bởi vì phiền phức của người khác vĩnh viễn là phiền phức của người khác, mà phiền toái của mình mới là thứ phiền người nhất.

Có mấy học sinh Slytherin thoạt nhìn rất quen mắt không xa không gần theo sát Harry, sau khi quẹo qua một góc, một nam sinh hình như là người cầm đầu đi nhanh mấy bước, cách Harry càng ngày càng gần.

Trong nháy mắt khi tay của cậu nhóc Slytherin kia sắp bắt được bả vai Harry, Harry nhanh chóng xoay người, rút đũa phép trong túi ra, la lớn: "Petrificus Totalus*."

*Petrificus Totalus (Lời nguyền tê liệt) Mô tả: Tạm thời làm tê liệt đối phương. Có hai bản nâng cấp là Petrificus Totalus Duo và Petrificus Totalus Tria.[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 03: Hai suy đoán nhỏLúc này chính là thời gian tan học cao điểm, hầu như trong bốn học viện đều có mấy người thấy được một màn quỷ dị này —— Slytherin quần ẩu hả?
"Tôi cảnh cáo cậu," Đầu nhọn đũa phép của Harry chỉ vào cậu bé vừa "oành" một tiếng rồi té trên mặt đất, lúc này đang không ngừng chớp ánh mắt, đôi mắt xanh biếc lạnh như băng của cậu đảo qua toàn bộ học sinh Slytherin phía sau lúc đầu muốn xem náo nhiệt, "Cũng cảnh cáo mấy người, đừng làm phiền tôi."

"Bởi vì ngay cả chính tôi cũng không biết bùa chú kế tiếp sẽ là cái gì đâu." Đũa phép trong tay nó run lên, nhóm người tới cổ vũ đằng sau cậu bé bị hóa đá kia đồng loạt lui về sau một bước.

Cả dãy hàng lang đều lâm vào một loại an tĩnh như không có bóng người, Harry cong môi cười cười, khẽ nghiêng đầu một chút hình như còn muốn nói gì đó... Nhưng cuối cùng cậu chỉ kéo quai cặp, xoay người đi mất.

"Nè," một lúc lâu, rốt cục có một học sinh Hufflepuff năm trên phá vỡ sự yên lặng, "Đứa bé kia là năm nhất nhỉ?" Cậu nhìn bạn học của mình một chút, có chút nghi ngờ hỏi, "Hồi năm nhất tụi mình có học bùa chú hóa đá hả?"
"Có học, " bạn học của người kia nói, "Nhưng tuyệt đối không phải là sớm như vậy liền học được, lúc này mới khai giảng bao lâu..."

Quần chúng vây xem thoáng chốc bạo phát thảo luận nhiệt liệt: "Đứa bé kia là Slytherin... Sao lớn lên giống đồng nghiệp của ba mình ghê á? Một Thần Sáng họ Potter."

"Ông trời ơi! Thì ra gia đình Thần Sáng giáo dục pháp thuật vượt mức quy định như thế hả??"

Trong tiếng thảo luận kia chẳng biết là ai tốt bụng cho cậu bé to con tội nghiệp nằm dưới đất một bùa chú thu hồi.

---------------

Nếu như bạn của cậu khiến cho cậu tức giận, vậy rõ ràng là cậu vẫn còn để ý tình bạn của người đó.

—— danh ngôn kinh điển (internet) tiếp nối chương

===== chương 03.4 ====

Chương 03.4: Hai suy đoán nhỏ 4

Editor: Rosaline

Beta: Lilly
Trong tiết Bùa chú, Harry tâm tình không tốt tùy ý phóng ra thành tựu xuất sắc, giáo sư Flitwick cao hứng cho Slytherin thêm 20 điểm, nhưng lại phát hiện toàn thể Slytherin cũng không biểu hiện sự vui vẻ gì ra ngoài. Harry đối với việc này cũng không có cảm giác gì, dù sao đã từng học qua một lần, bây giờ mấy môn này xem ra cũng không hề khó chút nào, cho dù là bài tập vài thước Anh cậu cũng có thể mượn mấy quyển sách vừa lớn vừa dày trong thư viện giúp đỡ, dùng thời gian ngắn nhất viết xong.

Thế nhưng cậu nhìn mấy Slytherin ban nãy tìm cậu gây phiền toái một chút, chú ý tới lúc cậu liếc qua, cậu bé bị cậu hóa đá chợt cúi đầu, thân thể thậm chí còn run lên hai cái.

Harry kinh ngạc thu hồi đường nhìn, hoàn toàn không nghĩ tới bóng ma trong lòng mình để lại cho tên nhóc thoạt nhìn rất cường tráng này lại lớn như vậy...
Harry đột nhiên có hơi chột dạ, không biết người này bị hóa đá bao lâu... Là đυ.ng phải người có lòng tốt hay là đυ.ng phải giáo sư, nhưng mà không ai tìm cậu "uống trà" hết, vậy chắc là đυ.ng phải người có lòng tốt rồi? Harry tự nhiên nghĩ, cậu ta gọi là gì ấy nhỉ, Brian?

"Chẳng qua..." Harry lại liếc mắt nhìn sang, nam sinh kia rõ ràng lại co rúm lại một chút, xem ra tư vị hóa đá quả thực không dễ chịu, "Coi bộ mình sẽ có một đoạn thời gian an bình rất dài."

Đúng như Harry suy nghĩ, một cái "Petrificus Totalus" này có thể nói là một loại tuyên cáo cường thế, chứng minh Harry Potter này dù là chơi thân với ai hay là cãi nhau với ai, đều không phải người có thể tùy tiện ức hϊếp.

Chẳng qua, dù sao Thần Sáng vẫn là chức nghiệp gây thù hằn rất nhiều, cho nên hai tháng trước có vài người đúng là bởi vì quan hệ của Draco mới không nhằm vào Harry, đương nhiên Harry cũng không sợ bị bọn họ nhằm vào.
Thậm chí ở trong Slytherin, địa vị của Draco có thể nói là số một số hai. Đương nhiên, nguyên nhân rất lớn là do dòng họ Malfoy, anh đã định trước là người thừa kế sau này của gia tộc Malfoy, đồng thời còn có một người cha có địa vị, đầu óc đủ khôn ngoan.

Black và Potter biết tình huống của Malfoy như thế nào, người khác lại không biết.

Trong nhận thức của toàn bộ Tử thần Thực tử, Malfoy thẳng đến cuối cùng vẫn là phụ tá đắc lực nhất của Chúa tể Hắc Ám.

Cho dù không đúng, sự huy hoàng gia tộc cũng đủ để quyết định tất cả.

Nghiêm túc nói tiếp... Nếu không phải bởi vì Draco có địa vị ở trong Slytherin coi trọng thực lực xem thường kẻ yếu, người tìm Harry gây phiền toái có thể thể đã sớm chật ních cả hầm.

Trong lúc đám học trò còn đang gấp rút học tập, lễ đường dường như thoáng cái đã được trang trí thành phong cách Halloween: Con dơi ở trên trần nhà bay lượn qua lại giống hệt một đám mây đen to lớn, ngọn lửa ngọn nến trong ruột bí đỏ từng chớp từng đợt làm lễ đường lóe sáng, trên bàn dài bày đầy dĩa lớn dĩa nhỏ, trong dĩa có đủ các loại các dạng món ngon. Harry nghe mùi hương đan xen đầy bàn, bụng "ùng ục" kêu vài tiếng.
Neville và Ron đang lo lắng sốt ruột đi vào lễ đường thoáng chốc đã bị hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Tiệc tối tiến hành vô cùng vui vẻ, Harry ăn xong thịt lại gặm một quả táo vừa lớn vừa đỏ, sau đó tùy tiện tìm một ít điểm tâm ngọt để ăn. Trên bàn dài cách mỗi chỗ ngồi sẽ có một dĩa trang bị đầy đủ các loại kẹo xuất hiện, kẹo bên trong có đủ mọi màu sắc, hình thức khác nhau, mỗi người đều bóc một đống lớn dự định giữ lại ăn từ từ, thế nhưng Harry không có, bởi vì cậu còn chocolate của người sói nữa.

À, phải nói một câu, vốn dĩ cách chỗ Harry ngồi thường sẽ có hai vị trí có người ngồi, nhưng ngày hôm nay lại trống ra nửa cái ghế.

Cũng là may mà Slytherin ít người. Harry ở trong lòng trêu ghẹo mình.

Mà vở kịch hay làm cậu mong đợi không ngoài ý muốn diễn ra rất đúng giờ. Lúc đó cửa chính lễ đường phát ra một tiếng vang "rầm" thật lớn, giáo sư Quirrell đột nhiên vọt vào phòng ăn. Harry không kịp phòng ngừa hoảng sợ, bị bánh pudding còn chưa nuốt xuống làm cho nghẹn.
Khăn trùm của giáo sư Quirrell đội ở trên đầu lệch ra, trên mặt tràn đầy thần sắc kinh hoảng, lúc chạy chậm thậm chí còn có hơi cùng tay cùng chân.

"Quỷ —— quỷ khổng lồ..." Ông hét lên một tiếng, sau đó thở hổn hển mấy cái. Tất cả học sinh đều theo dõi ông, trong mắt đại đa số người tràn đầy chờ mong, bọn họ tám phần mười cho rằng đây là tiết mục đặc biệt gì đó của Halloween. Còn có phần nhỏ học sinh trong miệng đều là đồ ăn, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

Harry vội vàng nhấp một hớp nước bí đỏ, ở trong lòng cảm thán hành động của người này thật là ưu tú.

Giáo sư Quirrell giùng giằng, đi từng bước lay động một chút mà hướng Dumbledore đi đến, vừa đi vừa thở phì phò nói: "Quỷ khổng lồ —— xổng hầm ngục ——" ông nói với Dumbledore một câu sau cùng, "Tôi nghĩ ngài nên biết."
Snape bỗng nhiên đứng lên.

"Ôi, đừng lo lắng Severus, ta nghĩ quỷ khổng lồ không có hứng thú với chai chai lọ lọ này nọ của thầy đâu." Dumbledore trấn an Snape nói, sau đó lại bắt đầu an bài đám học sinh đã rối loạn, "Xin mọi người không nên hoảng hốt, Thủ lĩnh Nam/Nữ sinh cùng các huynh trưởng, xin lập tức dẫn học sinh học viện các trò đến ký túc xá! Giáo sư còn lại theo ta tới hầm ngục dưới đất."

Harry chú ý thấy Snape hung hăng trừng mắt nhìn Quirrell đã bất tỉnh nhân sự trên mặt đất một cái.

Các học sinh ở bàn dài vội vội vàng vàng thả đồ ăn trong tay xuống, đứng lên bước ra khỏi ghế, toàn bộ đại sảnh nhất thời không chỉ người chen người mà còn đặc biệt rối loạn.

Huynh trưởng Slytherin lúc này mới từ trên ghế đứng lên, bắt đầu quen tay hay làm dẫn dắt năm nhất.
"Mọi người đi theo tôi!" Anh nghễnh đầu, lười biếng nói, "Chỉ cần các trò nghe theo sự chỉ huy của tôi, liền không cần sợ hãi quỷ khổng lồ gì hết!"

Đoàn người chen chúc, đều xô đẩy đi về phía cửa chính, Harry kẹp trong đám người không thể làm gì khác hơn là bị ép bước từ từ mà đi.

Năm nhất của Gryffindor do Percy dẫn theo cũng xếp thành đội ngũ không chỉnh tề đi ra ngoài cửa.

Harry đứng ở trong đám người, chậm rãi di động tới, ánh mắt của cậu vẫn xa xa mà nhìn phương hướng của Neville và Ron.

Chẳng qua đoàn người lúc đầu chen chúc ở cửa giống như ống nước đột nhiên bị khơi thông, toàn bộ người chen ở trước cửa đều bất ngờ chen lấn ra ngoài, Neville và Ron cũng ở trong đó.

Thoáng cái Harry đã cách bọn họ thật xa. Cậu chỉ có thể nhón chân lên, cố gắng nhìn về phía bọn họ —— nhìn bọn họ chen chúc trong đám đông rồi đi về hướng khác, sau đó lại lặng lẽ chuồn mất qua hàng lang không người bên cạnh, rẽ vào một góc liền không thấy bóng dáng.
Cả hàng lang có thể nói là đầy ấp người, Harry nhìn góc không người kia, nghĩ ngợi có nên đi qua giúp một tay hay không —— trong trí nhớ của cậu đây đúng là một trải nghiệm mạo hiểm, thế nhưng Neville, Ron, Hermione đi với nhau chắc cũng có kết cục tuy kinh hãi lại không nguy hiểm*.

*hữu kinh vô hiểm.

Harry đã tụt lại phía sau suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy mình không nên dính vào chuyện giữa ba người bọn họ, thế nhưng có lẽ cậu nên nhắc nhở bọn họ "Lúc khóa cửa nhất định phải để ý ổ khóa ở chỗ nào"? Vì vậy cậu giùng giằng muốn xuyên qua đám đông, thế nhưng hơn nửa ngày cũng chỉ chen được một chút, vừa mới chuẩn bị không ngừng cố gắng chen ra ngoài, đột nhiên có người từ bên trong bắt lấy tay cậu, đem cậu lôi ra ngoài.

"Được rồi, Slytherin, đi theo tôi." Thanh âm quen tai lớn tiếng nói trước đám người.
Cái tay kia vô cùng thon dài, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh, làm Harry cảm giác quen thuộc. Chẳng qua cái tay này siết cổ tay cậu rất chặt, như có thù hằn gì vậy.

Harry lảo đảo vài bước mới theo kịp bước chân người đang kéo tay mình.

—— Draco.

Harry không biết mình nên giãy ra hay nên làm thế nào nữa? Giãy ra? Harry không muốn bởi vì chuyện của Ron bọn họ mà lại giận dỗi với Draco lần nữa, thế nhưng không giãy lại có chút lo lắng tình huống bên kia... Quên đi. Harry nghĩ, ba người bọn họ có vận mệnh của mình, không có quan hệ gì với cậu.

Harry cúi đầu, nhìn ống tay áo trường bào rũ xuống, đôi mắt xanh biếc tràn đầy mê man.

Bàn tay Draco tái nhợt, trên ngón tay lại phảng phất mang theo một loại sức lực làm người khác cảm thấy không cách nào giãy ra được. Anh nắm tay Harry, bước nhanh hơn so với bình thường.
Ánh mắt của Harry từ từ dời lên, trường bào màu đen đong đưa theo động tác bước đi, lên phía trên nữa chính là mái tóc vàng nhạt dù buổi tối cũng chải chuốt cực kì chỉnh tề của Draco.

Có lẽ, đây cũng coi như là tín hiệu làm hòa ? Harry nghĩ.

Đội ngũ rời rạc đi xuống từng bậc thang. Rốt cuộc về tới hầm Slytherin.

"Truyền thừa." Huynh trưởng nói ra khẩu lệnh.

Học sinh năm trên sớm đã trở lại, trong phòng sinh hoạt chung đầy ấp người, ồn ào nhốn nháo.

"Bởi vì một ít tình huống đặc biệt không thể biết trước —— các trò cũng biết là cái gì rồi, " huynh trưởng đứng giữa trong đại sảnh tổng kết lại, "Cho nên mọi người chúng ta phải hưởng dụng tiệc tối Halloween ở học viện của mình."

Mỗi người đều vội vã chạy về mâm của mình, có thể nói là ăn ngấu nghiến đồ ăn được đưa tới, xoa dịu trái tim đang nhảy lên "Thình thịch".
Thế nhưng Draco vẫn đứng ở đó, không hề buông tay Harry ra. Trong lúc nhất thời, hầu hết năm nhất đều đang bí mật quan sát phía sau dĩa ăn hoặc là sau đống đồ ăn, năm trên cũng dùng dư quang lặng lẽ đánh giá.

Ngón tay của Harry trong lòng bàn tay Draco giật giật, mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, Draco liền buông lỏng tay ra rồi quay người lại.

Vùng xung quanh lông mày anh hơi cau lại, đôi mắt màu xám tro không chớp nhìn Harry chằm chằm, như thể muốn đem cậu tiến vào mắt của anh vậy.

Thế nhưng, ngay lúc Harry do dự xem có nên nói ra câu nói kia hay không, Draco lại mở miệng trước, nói một câu làm Harry bất ngờ không kịp đề phòng.

"Cậu muốn kết bạn với Neville Longbottom tớ không để ý, " anh nói, "Thế nhưng nếu như cậu cứ giao du với đám giẻ rách như bọn Weasley và lão Hagrid, cậu sẽ chịu ảnh hưởng." Draco cau mày, lo âu nhìn Harry, "Còn có Granger, cô ta mặc dù có chút khôn vặt nhưng dù sao cũng là —— "
Lúc những lời này theo không khí truyền vào tai, sau đó lại truyền vào đại não, Harry nghĩ rằng vẻ mặt của mình có lẽ kì lạ như vừa nuốt một con gián chết, cho nên nó cắt đứt lời của Draco, bởi vì nó cũng không muốn nghe cái từ anh còn chưa nói ra khỏi miệng kia.

"Tớ nghĩ tớ vẫn tự biết phân biệt đúng sai." Harry sau khi nói xong xoay người trực tiếp đi.

Cậu nghĩ mình cần một không gian an tĩnh để bình tâm lại.

--------------------------

Vũ khí vô hình sắc bén nhất là lời nói.

—— hợp với tình hình = =

==== chương 03.5 ====

Chương 03.5: Hai suy đoán nhỏ 5

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

So sánh với Slytherin như trời băng đất tuyết, tình trạng của Gryffindor lại giống như mùa xuân tháng ba.

Từ sau Halloween tất cả Gryffindor kỳ quái phát hiện Hermione và Neville, Ron ban đầu vốn không quá hài hòa, thậm chí có thể nói là có điểm nhìn không thuận mắt nhau lại trở thành bạn bè một cách thần kì. Hơn nữa mỗi bữa sáng đều ngồi chung một chỗ vui sướиɠ nói gì đó, khi đi học cũng sẽ ngồi chung một chỗ ——tình huống như vậy làm bọn họ phi thường ước ao, dù sao một ngày ôm đùi của Granger, bài tập về sau liền tràn đầy hy vọng.
Kỳ thật này cũng không có gì kỳ quái, dù sao tình bạn của trẻ con luôn luôn đơn giản, nhưng bọn họ chỉ là thật sự ghen tị với việc Hermione giúp Neville và Ron kiểm tra bài tập mà thôi.

Thật ra Neville và Ron cũng có chút không rõ, dù sao ba người bọn họ trước thấy kiểu gì cũng chỉ là quan hệ quen biết sơ sơ, thế nhưng hình như bắt đầu từ lúc quỷ khổng lồ ngã xuống đất, Hermione liền trở thành bạn bè của bọn họ. Mọi chuyện tự nhiên y như việc tóc mọc trên đầu, hay việc giáo sư giao bài tập vậy.

Sau khi bạn và người nào đó cùng trải qua một sự kiện, giữa hai người sẽ không thể không sinh ra ấn tượng tốt, mà đánh bất tỉnh một con quỷ khổng lồ cao mười hai thước Anh chính là chuyện như vậy.

Sau khi bước vào tháng mười một nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, mặt ngoài hồ Đen cũng xuất hiện lớp băng rất mỏng. Lò sưởi trong tường trong phòng sinh hoạt chung Slytherin cháy hừng hực, trong hầm so với bên ngoài còn lạnh hơn, toàn bộ học sinh chỉ có thể dựa vào nhiệt khí bốc lên khi nấu độc dược làm ấm tay.
Chẳng qua, có vài lúc dù lửa bên trong lò sưởi trong tường có cháy cỡ nào đi nữa, hầm vẫn lạnh như hầm băng như trước, đương nhiên cái lạnh này là nói nhiệt độ trong lòng bọn họ —— từ lúc Potter đột nhiên trở về phòng sinh hoạt chung cùng Draco.

Bọn họ đều nhìn thấy! Đêm Halloween hôm đó sau khi Potter kia đi, sắc mặt Draco trở nên tương đối khó coi, nhiệt độ xung quanh cũng chợt giảm xuống.

Lại là một buổi sáng sớm tốt đẹp, cú bưu tá trùng trùng điệp điệp bay vào từ cửa sổ vào lúc các học sinh ăn điểm tâm, đi đầu chính là một con cú tuyết xinh đẹp.

"Sẽ là thư của ai chứ?" Harry nghĩ là thư từ nhà hoặc là do Chân Nhồi Bông hay Mơ Mộng Ngớ Ngẩn gửi tới, trong lòng hài lòng vô cùng —— loại hài lòng này chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn. Bởi vì sau khi Hedwig buông móng vuốt ra, lộ ra tờ giấy cực giống lông chim từ giữa không trung phiêu phiêu thoáng thoáng rơi xuống trước mắt Harry.
[Buổi cấm túc của trò bắt đầu từ mười giờ đêm nay, xin tự mình đi tới phòng trưng bày cúp. Ngài Filch sẽ bớt chút thời giờ tới kiểm tra.

Giáo sư McGonagall.]

"Aizz..." Harry bất đắc dĩ thở dài, đem tờ giấy gấp lại vài cái rồi nhét vào trong túi.

Nói thật, cậu thật sự đã quên mất chuyện này, thế nhưng... Đổi một góc độ khác mà nói, Harry còn muốn cảm ơn tờ giấy này, dù sao buổi tối cậu cũng không có chuyện gì làm cả!

Vào ban đêm, Harry một mình đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung trong ánh mắt xem kịch vui và tiếng bàn tán liên miên nho nhỏ, leo thang lầu, vòng qua mấy vòng, đi tới phòng bày trưng cúp.

Trên cửa chính cực nặng khảm một cái bảng kim loại, chữ phía trên đã có chút mờ đi.

Harry đưa tay đẩy cửa ra, lại một lần nữa cảm thán năng lực vệ sinh của Filch thật mạnh.
Nói thật, Harry cũng không rõ vì sao hàng năm hàng tháng đều có mấy người xui xẻo phạm sai lầm đến lau cúp, vậy mà Filch vẫn không biết mệt với loại nghiêm phạt này.

Trong phòng trưng bày cúp có chừng hơn một trăm cái cúp, mà kích thước mỗi cái cũng không nhỏ. Thế nhưng đó cũng không phải điều làm Harry cảm thấy khó chịu nhất, mà điều làm khó cậu nhất chính là cậu căn bản không nhìn ra cái nào là đống cúp lần trước cậu lau tới sáng bóng.

Trên mặt đất bày một thùng nước xà phòng và một thùng nước trong, mỗi thùng đều đắp một cái khăn lau sạch sẽ.

Harry vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài một hồi, sau đó móc đũa phép ra chỉ chỉ khăn lau —— khăn lau lập tức đem mình bỏ vào trong thùng gỗ chứa nước tẩy đầy bọt biển, thấm ướt, vắt khô, sau đó bắt đầu chịu khó chăm chú lau cúp theo trình tự. Một cái khăn lau khác từ trong nước bay ra, đi phía sau lau nước xà phòng mà khăn lau đang phụ trách vệ sinh kia để lại.
Harry hài lòng nhìn công việc trước mắt đã đâu vào đấy, với vào trong túi móc ra mấy tờ giấy viết thư cùng một cây bút lông chim, sau đó dựa lưng vào mặt bên cái giá rồi ngồi xuống, đem thư đặt trên hai chân mình khom lưng bắt đầu viết thư.

[Gửi ba mẹ yêu dấu:

Trước đó vào tiết bay giáo sư McGonagall nói kỹ thuật bay của con còn tốt hơn cả ba, con vô cùng tán đồng với lời nói này.

Trước khi nghỉ trưa ta thấy được đội ngũ Quidditch năm nay của Slytherin, thật sự là quá kém, đặc biệt là Tầm thủ kia, vừa cao vừa cường tráng chả khác gì Tấn thủ.

Chẳng qua Tấn thủ của Gryffindor thật sự là quá tuyệt vời —— cặp song sinh nhà Weasley, con đã kết bạn với bọn họ rồi. Nhưng Tầm thủ của Gryffindor cũng chả ra gì.

Thật đáng tiếc, lần này con không tham gia trận đấu Quidditch được, bằng không con đã là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất lịch sử rồi.]
Harry đột nhiên dừng bút, nghiêm túc nghiêng tai nghe gì đó. Chính như cậu suy nghĩ bên ngoài thật sự có thanh âm —— tiếng bước chân nặng nề còn có chút kéo dài.

Harry sau khi xác định đây là tiếng bước chân của Filch, liền nhanh chóng đem thư và bút ném vào trong một cái cúp lớn, đứng lên nắm hai cái khăn lau vẫn cần cù công tác thay nó, cũng không kịp xắn tay áo, đem cả khăn cả quần áo ngâm vào nước. Sau đó ngay cả vắt cũng chưa vắt đã lấy khăn ra, làm bộ tìm một cái cúp lau lau.

Quả nhiên Harry mới vừa lau không được hai cái Filch đã mở cửa ra, ông chỉ đưa đầu vào, sắc mặt âm trầm từ trên xuống dưới quan sát toàn bộ phòng bày trưng cúp một lần. Nhìn dáng vẻ Harry gần như có thể nói là thảm không nỡ nhìn, mở môi mỏng ra cười cười.

"Làm cho tốt một chút, nhóc con."

Gương mặt Harry đầy đau khổ. Hai cái khăn vẫn cứ giãy dụa trong tay nó.
Filch sau khi quan sát được một phút đồng hồ liền đi, Harry nơm nớp lo sợ buông khăn lau ra. Cảm tạ trời đất bà Norris lần này không có tiên phong đi trước Filch, Harry âm thầm may mắn trong lòng.

Sau khi Harry buông tay ra, hai cái khăn tức giận nhảy vào thùng nước, bọt nước đều văng lên trường bào của Harry.

Harry cười khổ một cái, đưa tay đem tay áo của mình vén lên, sau đó cọ tay lên trường bào, lấy thư ra tiếp tục viết.

[Ba ba biết không? Con hiện tại rất muốn về nhà đánh Quidditch với ba. Con cũng rất rất là nhớ món bánh táo mẹ làm (nhưng thật ra là nhớ toàn bộ món ăn mẹ làm).

Kỳ thật mục đích chính con viết thư là muốn hỏi ba mẹ một chút: lễ Giáng Sinh năm nay hai người vẫn muốn ra ngoài hưởng tuần trăng mật lần nữa ạ?

Harry.]

Harry đem tờ giấy viết thư này đặt ở phía dưới giấy viết thư chưa viết chữ nào, bắt đầu viết thư cho Remus.
[Gửi Mơ Mộng Ngớ Ngẩn yêu dấu:

Chú sang năm sẽ tới Hogwarts làm giáo sư chứ ạ? Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám ấy!

Con cảm thấy giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám của chúng con bây giờ thật sự là quá kỳ quái, trên người ổng lúc nào cũng có một mùi tỏi hỗn hợp.

Trọng điểm là ổng luôn giảng cho chúng con về rắn mối với tắc kè hoa, chỉ nói thôi mà còn nói lắp, mỗi lần đi học con lại lo lắng ổng sẽ đột nhiên té xỉu.

Harry.]

Có lẽ là do xảy ra các loại chuyện không vui, Harry cảm giác mình đặc biệt muốn cùng người nhà tâm sự đủ điều, thế nhưng cậu lại không muốn viết thư cho ba mẹ nói mấy thứ như "Con và Draco không biết vì sao lại cãi nhau! Còn giận dỗi! Lâu như vậy rồi vậy mà cuối cùng bởi vì một sự chuyện mà sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng con cực kì khó chịu nhưng con vẫn cảm thấy mình không làm gì sai. Có thể cậu ấy cũng không có làm gì sai... Thế nhưng lại chiến tranh lạnh! Con với toàn bộ Slytherin còn lại cũng không quá quen thuộc, đoạn thời gian trước con còn hóa đá một tên nhóc muốn tìm con gây phiền toái !".
Harry ngửa đầu dựa vào ngăn tủ, bắt đầu suy nghĩ miên man nếu như cậu thật sự viết một phong thư như vậy sẽ phát sinh chuyện gì! Lily tám phần mười sẽ viết một phong thư rất rất dài cho cậu và Draco, sau đó phát hiện phong thư này căn bản không được cái tác dụng điều hòa gì, phải đi tìm Narcissa, sau đó hai người mẹ dẫn hai người ba cùng đi đến Hogwarts ép hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...

"Haizz, Harry. Như vậy mày sẽ vì nhất thời oán giận mà rước lấy phiền toái rất lớn, hơn nữa theo từng ngày, mọi chuyện cuối cùng có khi sẽ biến thành trò khôi hài lớn linh tinh nữa." Harry ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phỏng chừng mình đã ở chỗ này đợi hơn hai tiếng đồng hồ.

Cảm tạ Merlin, mấy cái khăn lau cũng rất cần cù mà lau sạch mấy cái cúp cuối cùng.

Cuối cùng lúc Harry từ trong phòng trưng bày cúp đi ra đã gần mười hai giờ, trong hành lang yên lặng, không một bóng người. Harry đem thư cất xong, ở trong lòng cầu khẩn mình không nên đυ.ng phải Peeves, bắt đầu lợi dụng lần cấm túc này làm một cuộc hành trình.
Kỳ thật, trước khi Harry còn chưa tới Hogwarts đã bắt đầu quyết định lần hành động này rồi, nhưng bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện cậu không lường trước được, cho nên vẫn không tìm được cơ hội.

Từ lúc chân chính xác định mình có được cuộc đời mới, Harry vẫn đang suy nghĩ cậu có thể làm gì! Dù là một vài sự tình nhỏ nhặt không đáng kể, chỉ cần có thể uy hϊếp được Voldemort dù chỉ một chút, chẳng sợ chỉ có thể gia tăng chút ít phần thắng, cậu sẽ làm tất cả.

Thế nhưng, lúc ở nhà không có cơ hội tiếp xúc được mấy chuyện này, sau khi đến trường học Harry mới tiếp xúc được một chút.

Có lẽ bởi vì thân phận thay đổi, cậu ngoại trừ tiếp cận Neville ra, căn bản không thấy được chuyện đã từng phát sinh ở trên người mình.

Hành lang Hogwarts vào buổi tối sẽ có vẻ rất túc mục*, mỗi một cây đuốc đều đang thiêu đốt, rọi sáng khu vực thuộc về mình.
*nghiêm túc và trang trọng.

Harry im lặng nhớ lại đường đi, cẩn thận tựa vào vách tường chuyển qua một chỗ quẹo.

Draco nằm ở trên giường, một lần nữa khó chịu trở mình —— anh đã trằn trọc trên giường như vậy vài tiếng đồng hồ rồi.

Trong phòng không tắt đèn, ngọn đèn xuyên qua tấm màn, miễn cưỡng có thể thấy một chút đồ vật bên ngoài.

Lại một lần nữa xoay người, Draco chợt từ trên giường ngồi dậy, vẫy tay kéo màn ra, trong nháy mắt xung quanh đột nhiên sáng khiến anh không kiềm được híp mắt lại.

Hôm nay anh viết một phong thư cho Narcissa, lúc viết thư cảm giác mình sớm nên làm như vậy, thế nhưng hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.

Có lẽ... Draco mang dép đi tới chỗ của Harry, ánh mắt phức tạp nhìn tủ đầu giường của Harry, sau đó phảng phất bị cái gì đầu độc, càng đi càng gần...
Nhật ký của Harry...

Ngay lúc tay anh chuẩn bị kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, phía cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Draco chợt cả kinh, thân thể run lên một cái sau đó lui về phía sau như vừa sờ phải một con sâu lông.

Anh thậm chí suy nghĩ nếu quả như thật Harry đã trở về, vậy chi bằng* quên đi suy nghĩ nói ra mấy lời trong lòng đi.

*破罐子破摔 phá quán tử phá suất: chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến

Chẳng qua, làm Draco không biết nên may mắn hay nên tiếc nuối là, cửa chỉ vang lên một chút, có lẽ là bên ngoài có người đùa giỡn không cẩn thận mới phát ra thanh âm.

----------------------------------

Chúa quyết định người thân của bạn là ai, may mắn thay, Người cho bạn thoải mái trong việc lựa chọn bạn bè.
—— trích lời kinh điển của Garfield (internet)

==== chương 03.6 ====

Chương 03.6: Hai cái suy đoán nhỏ 6

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Một nửa đêm rất bình thường, vắng vẻ, trong tòa lâu đài Hogwarts, đa số mọi người đã đi vào mộng đẹp ngọt ngào, ngay cả bà Norris cũng đang ở trên bậc thang ngáp một cái, nó liếʍ chân trước hai cái, sau đó xoa xoa mặt.

Trong phòng sinh hoạt chung của mỗi học viện cũng không có người, lò sưởi trong tường cô độc vắng vẻ mà cháy hừng hực.

Hết thảy đều ở trong đêm tối nghỉ ngơi lấy lại sức, tích góp sức mạnh, cùng đợi ánh bình minh một ngày mới.

Chỉ ngoại trừ một người.

Nửa đêm mười hai giờ năm mươi.

Harry gần như khó khăn đi tới lầu tám của Hogwarts.

Lúc cậu từ phòng trưng bày cúp đi ra liền vội vội vàng vàng cẩn thận xuyên qua hành lang, lại không ngờ rằng vừa đạp lên thang lầu, Merlin liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ kim giây chạy tới mười hai giờ, thang lầu của tòa lâu đài ngay dưới chân cậu bắt đầu thay đổi, phía trên là Harry vẻ mặt đau khổ.
Nhưng cũng nhờ cái này, cậu đã đem thư gửi đi được.

Harry khom lưng đấm đấm hai chân đau nhức của mình, nhìn thảm treo tường "Quỷ khổng lồ ca tụng đánh Barnabas ngu" to lớn trước mặt, im lặng nhếch miệng cười khúc khích.

Cậu quay đầu, nhìn bức tường đối diện thảm treo tường, dường như đã có thể cảm giác được một loại thành công vui sướиɠ.

—— Phòng Yêu Cầu.

Nói thật, mặc dù hiện tại mỗi ngày đều có thể phát sinh một vài chuyện không vừa ý, làm Harry mỗi ngày đều phiền muộn sầu não một đoạn thời gian, nhưng từ trước tới nay cậu vẫn không bỏ qua suy tính của mình.

Nếu như có một việc, một việc vô cùng quan trọng, rất có khả năng trực tiếp uy hϊếp được Voldemort, đó nhất định là về Trường sinh Linh giá.

Thế nhưng, chuyện này làm tuyệt đối không thể làm quá công khai, không được phép để lại vết thương có tính nguy hiểm, nếu bị phát hiện thì không thể để người khác nghi ngờ.
Harry vì thế xoắn xuýt rất lâu, mặc dù đã nghĩ qua vô số biện pháp, thế nhưng cũng không nghĩ ra lý do gì có thể giải thích hoàn mỹ vì sao lúc tất cả mọi người đang ngủ, cậu lại ở trong hành lang dạo chơi trong trường hợp bị Filch hoặc là bất kỳ giáo sư túm được.

Đúng vậy, thẳng đến lúc Hedwig vứt lá thư của giáo sư McGonagall xuống trước mặt cậu.

Có lẽ một cái trừng phạt đơn giản như vậy cũng không thể giải thích vì sao cậu sẽ xuất hiện ở chỗ cách xa phòng trưng bày cúp như lầu tám, thế nhưng Harry đã không lo được nhiều như vậy.

Dù sao cũng phải có một cơ hội chứ, Harry là nghĩ như vậy.

Phòng Yêu Cầu là chỗ đầu tiên cậu thử. Phải biết hồi "trước đây", cậu gần như ở khắc cuối cùng mới nghĩ tới vương miện của Ravenclaw, đồng thời quá trình hủy diệt có thể nói là cay đắng vô cùng.
Harry đứng ở bức tường đại diện cho Phòng Yêu Cầu, trong lòng kiên định tự nhủ: Lúc này đây, cậu tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như lần trước nữa.

Phải đi qua đi lại quanh bức tường này ba lần, tập trung tinh thần nghĩ xem mình cần gì, sau đó Phòng Yêu Cầu sẽ đem thứ bạn muốn hiện ra ở trước mắt bạn.

Harry bước đến cửa sổ ở một đầu bức tường trắng, rồi lại đi tới chỗ chiếc bình cao ở đầu kia.

Lần thứ nhất, Harry nheo mắt tập trung suy nghĩ: Tôi cần một chỗ giấu đồ.

Lần thứ hai, Harry nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng lại đang suy nghĩ trong phòng Cần Thiết có khi nào sẽ có rất nhiều chỗ giấu đồ, hơn nữa mỗi một lần mở đều không giống nhau. Thế nhưng cậu rất nhanh bác bỏ ý nghĩ đó của mình.

Lần thứ ba, Harry nắm chặt tay nhìn về phía trước, không tránh khỏi có chút khẩn trương. Tôi cần một chỗ giấu đồ. Harry ở trong đầu khẩn cầu, khi cậu lần thứ ba chạy qua, cửa xuất hiện.
Harry khó có thể khắc chế tâm tình kích động của mình, thậm chí bàn tay nắm chốt cửa đồng cũng khẽ run lên.

"Hô..."

Harry hít một hơi thật sâu, sau đó vặn chốt cửa, mở cánh cửa này ra.

Khe cửa chậm rãi lộ ra ánh sáng... Thế nhưng, trong nháy mắt cửa mở đó lại làm Harry hoàn toàn sợ ngây người.

Đó là một gian phòng rộng rãi, đèn dầu sáng sủa, thế nhưng nơi này lại trống trải.

Không đúng, không phải căn phòng này... Trong lòng Harry đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, nhất định là sai gì rồi... Làm lại lần nữa đi Harry. Cậu an ủi mình, sau đó đóng cửa lại lui về phía sau vài bước, nhìn cánh cửa kia chậm rãi biến mất, biến về một bức tường trắng.

"Tôi cần một chỗ giấu đồ, một chỗ giấu rất nhiều đồ bên trong." Harry như là bị chứng ép buộc lẩm bẩm hai câu này, sau đó lần thứ hai lo lắng mở cánh cửa xuất hiện trước mặt.
"Không, vẫn không đúng." Harry có chút tan vỡ mà nắm tóc của mình, viền mắt đỏ bừng, trong mắt đều là tơ máu.

Cậu lảo đảo vài bước, lại một lần nữa lui về phía sau, sau đó không đợi cửa hoàn toàn tiêu thất liền lại bắt đầu đi vòng quanh. Thanh âm của cậu đã có chút khàn, còn có một chút tâm tình điên cuồng hỗn tạp ở bên trong.

"Tôi cần một chỗ giấu đồ —— cho tôi một chỗ giấu đồ!"

"Cho tôi căn phòng chứa vương miện Ravenclaw kia đi, xin mày —— "

Harry nhào vào bức tường trắng đại diện cho Phòng Yêu Cầu, hai tay ban đầu mở ra lúc này lại nắm chặt lại thành quyền, hung hăng từng chút từng chút nện lên tường.

"Xin mày..." Giọng Harry nghe như sắp khóc, "Xin mày, xin mày đấy..."

Thế nhưng, dù cho cậu có khẩn cầu thế nào, bức tường trắng kia cũng không xảy ra biến hóa thần kỳ như trước kia nữa.
Lúc Harry kéo bước chân nặng nề trở về hầm Slytherin, bầu trời bên ngoài đã nổi lên màu trắng bạc.

Nhưng trong ánh mắt của cậu một chút tia sáng cũng không có.

Harry khàn khàn nói ra khẩu lệnh, trong lòng suy nghĩ may mắn không phải là ở Gryffindor, bằng không thì Bà Béo cho dù để cho cậu đi vào cũng nhất định sẽ nói cậu vài câu.

Sau khi vào phòng sinh hoạt, cậu đi mấy bước rồi tùy tiện ngồi phịch ở trên ghế sa lon dài gần lò sưởi trong tường nhất.

Harry nằm ở trên ghế salon dài, nghiêng đầu nhìn ngọn lửa cháy rực trong lò sưởi trong tường. Lúc này, cậu đột nhiên hiểu ra mấy lời chú Sirius nói với cậu trước giờ.

"..."

Harry híp một cái ánh mắt chua xót, ở trong lòng suy nghĩ: Mặc kệ thế nào, nhất định phải lại tìm một cơ hội đi xem phòng rửa mặt của Myrtle đi.

Sáng sớm, Draco từ trong tấm chăn mềm mại thư thích duỗi thắt lưng, lúc rời giường bỗng nhiên ý thức được gì đó, trên mặt vốn dĩ còn mang theo biểu tình hơi mơ màng trong nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh. Anh vén chăn lên, ngay cả dép cũng không mang đã trực tiếp chạy vội tới cái giường bên kia.
Đúng như anh suy nghĩ, Harry cả đêm cũng chưa về. Cái giường kia đêm qua như thế nào, hiện tại vẫn như thế đó.

Draco cười một tiếng, độ cung khóe miệng vô cùng không tốt.

"Ai, Draco." Ở trên đường tới nhà ăn Goyle cẩn thận từng li từng tí như muốn làm chuyện xấu nhỏ giọng gọi anh, Crabbe lại nhìn chung quanh như đang canh gác.

"Làm sao vậy?" Draco hỏi, tâm tình không tốt làm anh căn bản không muốn biết hai người này đang làm gì.

"Sáng sớm hôm nay, Tony Brown bởi vì không viết xong bài tập lịch sử pháp thuật nên sáng sớm đã đi phòng sinh hoạt chung viết... Cậu đoán xem cậu ta nhìn thấy gì?" Goyle lại ép thanh âm thấp xuống.

Draco liếc bọn họ liếc mắt: "Nhìn thấy gì? Tao quan tâm vấn đề này làm gì."

"Cậu ta thấy Harry! Thấy Harry ngủ ở trên ghế salon dài, trên trường bào phù thuỷ đều là xà phòng với nếp uốn, hai tay còn sưng đỏ lên!" Goyle tức giận nói.
Quan sát rất tỉ mỉ. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Draco; lão già Filch khốn kiếp kia! Đây là ý nghĩ thứ hai của anh.

"Tuy rằng Harry cãi nhau giận dỗi với cậu, nhưng... Nhưng cậu cũng biết chúng ta cũng không thể để người ngoài bắt nạt người của mình!"

Draco không nhịn được vẫy tay áo, lãnh đạm nói: "Tao cần bọn mày dạy à?"

Mặc dù Draco định liệu trước mà tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề, thế nhưng, tình huống thực tế là khi anh thấy Harry ngồi bên bàn dài Slytherin, có thể nói là chật vật, căn bản không có can đảm tiếp cận chào hỏi người khác.

Draco nắm tay, nắm hai tay thật chặt, mới chuẩn bị cho tốt muốn hướng Harry đi đến, liền thấy một màn làm anh nổi lửa trong nháy mắt.

"Harry. Chào cậu, này ——" Hermione nghiêng nửa người qua, ngồi ở Gryffindor chảo hỏi với Harry, Neville và Ron ngồi đối diện cô, biểu tình của ba người đều có một loại quan tâm mà Harry quen thuộc. Hermione thấy Harry quay đầu nhìn về phía bọn họ, liền trực tiếp thản nhiên mà hỏi nghi vấn trong lòng: "Trên người cậu là chuyện gì thế? Bên Slytherin có người bắt nạt cậu à? !"
Trước đó Harry ở trong hành lang bị một Slytherin vóc dáng cao lớn uy hϊếp, cuối cùng phản kích đẹp mắt gần như trong ngày hôm đó đã truyền khắp toàn bộ Hogwarts.

Thế nhưng dù Harry lợi hại hơn nữa cũng đánh không lại Slytherin vạm vỡ này, huống chi trong Slytherin đều có vài người lòng dạ hẹp hòi. Hermione nghĩ, trợn mắt nhìn toàn bộ bàn dài Slytherin.

"Mình không sao." Harry hướng Hermione vẫy vẫy tay, "Chỉ là đêm qua xuất hiện một vài sự cố nhỏ, nên mình không có thời gian thay quần áo."

"Không cần lo lắng cho mình." Harry cuối cùng mỉm cười nói.

Hermione còn muốn nói gì, thế nhưng một đoàn cú phành phạch mà vỗ vỗ cánh bay vào được, toàn bộ nhà ăn đều rối loạn.

Bất đắc dĩ Hermione quay đầu lại.

Harry nhận được một phong thơ cùng một cái bọc, đó là một cái hộp do giấy dai cùng dây thừng nhỏ cột, mặt trên còn mang theo lời ghi chép Remus viết.
[trong hộp là chocolate chú mới làm (phải, tiệm kẹo Hogsmeade đã mua toàn bộ chocolate trên tay chú), lúc lên lớp nhàm chán có thể ăn cái này, chẳng qua Harry con vẫn phải nghe giảng bài cho thật tốt nhé.

Còn về chuyện nhận chức ở Hogwarts, chú cũng rất hy vọng có thể có cơ hội này. ]

Harry trước tiên không đυ.ng đến cái rương trang bị đầy đủ chocolate kia, mà là mở ra một phong thơ khác trên bàn.

Trước khi mở nó ra, Harry vẫn cho là thư ba mẹ cậu gửi tới. Thế nhưng, cậu lại không nghĩ rằng mình đã đoán sai.

Trong thơ là kiểu chữ mảnh khảnh với mực nước màu đỏ tím.

Harry hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thu được thư của người này.

[Harry bé nhỏ thân mến:

Con cãi nhau với Rồng Nhỏ à?

Mẹ Cissy.]

Harry quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Draco, thế nhưng Draco rất nhanh nghiêng đầu sang chỗ khác.
Harry nhìn cái ót của Draco, lại cúi đầu nhìn thư của Narcissa một cái, đột nhiên nở nụ cười, tâm tình phiền muộn cũng tốt hơn một chút.

Mặc dù Harry cũng cảm giác mình cùng một tên quỷ nhỏ mười một tuổi cãi nhau chiến tranh lạnh giận dỗi gì gì đó thật sự là quá ngây thơ, đặc biệt là sau đó chuyện này còn kinh động tới ba mẹ của một trong hai người (cũng có thể chỉ là mẹ), cuối cùng cả hai nhà khẳng định đều sẽ biết.

Harry che mặt... Tuy rằng cậu cũng rất muốn làm hòa với Draco, thế nhưng cục diện hôm nay rất khó để hai người bọn họ đều có bậc thang để bước xuống.

Đặc biệt là ở dưới tình huống toàn bộ Slytherin đều xa lánh cậu.

Harry liếc mắt, tránh khỏi người thứ ba trên hành lang làm bộ không cẩn thận đυ.ng phải cậu, quay đầu lại trừng mắt một cái.
"Hô, còn là người quen..."

"Brian cậu đừng sợ tên đó." Cậu bé Slytherin cao to từng bị Harry hóa đá kia dưới ánh mắt của Harry rõ ràng co rúm lại một chút, đồng bọn của nhóc lập tức ở bên cạnh nói.

Harry nhìn người gọi là Brian kia cố làm ra vẻ mà ưỡn ngực lên, thế nhưng biểu tình trên mặt lại rất kỳ quái... Harry thế mà lại từ trên mặt người này thấy được kính nể, cậu cảm giác mắt kính của mình chắc là bị dơ rồi.

"Đám quỷ nhỏ năm nhất nhàm chán." Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Harry cảm giác đêm qua cậu chẳng qua là bị một chút cản trở, nhưng tính ra cũng không hề gì, đặc biệt khi so với những chuyện trước đây cậu gặp phải, chuyện này quả thực chẳng đáng là bao—— tuy rằng cậu bởi vì sự kiện này nảy sinh một vài giả thiết không tốt.

Thế nhưng hôm nay cậu lại nghe được tin tức tốt, liên quan tới sự kiện quỷ khổng lồ đêm Halloween và chuyện của Snape mà cậu bỏ quên. Không biết bởi vì chuyện gì Neville lại phát hiện Snape thử đi qua con chó ba đầu khổng lồ có thể khiến người khác bị thương của Hagrid, thế nhưng Neville không biết Snape là vì xác định và bảo vệ hòn đá phù thủy không bị Quirrell lấy đi mới bị cắn bị thương, cho nên vô cùng có khả năng bọn họ sẽ có suy đoán giống với cậu trước đây.
Chuyện về hòn đá phù thủy đã diễn ra đâu vào đấy, đây cũng là việc duy nhất làm Harry tương đối an tâm.

Về phần giáo sư Snape vẫn trước sau như một giả tranh vai người xấu bị hoài nghi, Harry chỉ có thể âm thầm dâng cho thầy sự kính nể càng ngày càng tăng.

Hơn nữa còn có một chuyện tốt, đó chính là kỳ thi đấu Quidditch đã đến, mặc dù không thể tự mình lên sân khấu, thế nhưng Harry vẫn rất chờ mong trận tranh tài ngày mai của Slytherin và Gryffindor.

Ngẫm lại thì gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cậu cũng có đoạn thời gian không cùng George Fred chơi Quidditch...

Tuy Harry luôn suy nghĩ tới các loại chuyện tốt để khiến mình vui vẻ, thế nhưng trong lòng cậu thật ra vẫn lo lắng vô cùng. Giống như lúc đối mặt với một cuộc thi quan trọng, bạn cảm thấy mình không cần để ý nhiều như vậy, thế nhưng kỳ thực vẫn nóng lòng như trước.
Harry thoạt nhìn đối với chuyện xảy ra với phòng Cần Thiết cười trừ, thế nhưng cậu để ý đến việc này bao nhiêu, muốn làm chút gì đó bao nhiêu chỉ có mình cậu biết.

Tất cả tâm tình mặt trái bị cậu để trong lòng, một ngày lại thêm một ngày, cậu cảm giác mình kìm nén đến sắp nổ tung đến nơi rồi.

Tình huống như vậy lại hoàn toàn bạo phát lúc đối mặt với Draco.

Harry ở trong phòng mình im lặng viết thư, nhưng bản thân lại dựng thẳng tai lắng nghe dù cho chỉ là một chút động tĩnh. Không thể phủ nhận, lúc Draco tiến vào cậu dường như có chút an tâm. Dù sao trong một số việc nhất định phải có người trước tiên bước xuống một bậc, cậu cảm thấy thẹn thùng nên đành mượn bậc thang khác để bước xuống.

"Harry..." Draco trầm mặc một lúc lâu cuối cùng mở miệng, anh từ cửa đi tới gần bàn, rốt cuộc đứng ở phía sau Harry, "Tớ cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì?" Harry hít sâu một hơi, vừa trấn an trái tim đập như muốn nhảy ra, vừa làm bộ viết gì đó lên giấy.

"Cậu có thể đem thư của cậu để qua một bên trước không?" Draco nhìn dáng vẻ ứng phó cho có lệ này của cậu rõ ràng cảm thấy không vui, ngay cả giọng nói cũng có biến hóa thấy rõ, anh đề cao âm lượng, chất vấn Harry, "Cậu cảm thấy viết thư so với nói chuyện với tớ còn tốt hơn sao?"

Trong lòng Harry cũng nghẹn một ngọn lửa, ngọn lửa không tên đấy khi nghe thấy câu nói lẫy không nên nói của Draco trong nháy mắt liền lan đến đầu cậu. "Nói với cậu cái gì?" Harry nghiêng đầu nhìn anh, "Nói chuyện tớ và Hermione, Ron, Neville, George Fred của Gryffindor thành bạn bè? Cậu sẽ không thích nghe."

"Vậy cậu có thể nói chút chuyện tớ thích nghe..." Draco cố làm ra vẻ mà nói, ngữ khí của anh vào tai Harry nghe như là "thế giới của cậu chỉ nên có một người là tớ thôi".
Kỳ thực lúc này trong lòng Draco rất trống rỗng, thế nhưng Harry không biết.

"Nhưng bây giờ chuyện tớ có thể nói đều là thứ cậu không thích nghe, Draco à." Harry thở dài, miệng cậu hình như không bị mình khống chế mà nói ra toàn bộ lời không nên nói, "Tớ lúc đầu cảm thấy cậu hẳn là không giống với mấy người trong Slytherin kia, thế nhưng sau đó tớ mới phát hiện, có vài thứ không phải là vấn đề lập trường, mà là bản tính."

Biểu tình của Draco lúc này cứng ngắc như trúng bùa hóa đá.

Harry nhìn Draco... Trong lòng đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân. Thế nhưng lời nói trong phút bốc đồng cũng đã nói khỏi miệng rồi, ở dưới cục diện này cậu còn nói xin lỗi áy náy các kiểu gì nữa chứ? Lời nói làm cho trận cãi nhau này đỡ hơn gì đó cũng nói không nên lời.

Cho nên cậu quấn khăn quàng cổ lên, đi ra ngoài.
Draco mất hồn mất vía đứng một lúc lâu, rồi như vô cùng mệt mỏi ngồi trên cái ghế trước đó Harry đã ngồi.

Tấm da dê viết thư đặt trên bàn, mặt trên mở đầu qua loa.

[Gửi Draco thân mến:

Tớ không muốn cãi nhau với cậu nữa... ]

Thế nhưng hai câu này lại bị vài vết mực nước nguệch ngoạc quẹt đi.

"..." Draco ngửa đầu dựa vào ghế, nhìn ngọn đèn đang sáng trên đỉnh đầu, nhìn một lúc lâu, đột nhiên giơ một tay che mắt, "Hình như mình làm hỏng việc gì rồi..."

------------

Hòa thuận giống như ảnh chụp vậy, cần thời gian dài trong phòng tối để bồi dưỡng.

Tình yêu ↑

—— danh ngôn kinh điển (internet)

Kỳ thật tôi không có ám chỉ cái gì đâu (mới là lạ)