[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 05: Mirror of Erised - Tấm gương Ảo ảnh

Chương 05.1: Mirror of Erised – Tấm gương Ảo ảnh 1

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Bên trong thư viện một mảnh đen nhánh, âm trầm đáng sợ. Harry đứng ở cửa, nhón chân lên từ trong khe hở trên giá sách đi vào trong xem.

Có một ngọn đèn, như là một cái điểm sáng nho nhỏ vậy di động ở giá sách, đồng thời còn chiếu sáng một cái bóng đen nửa người —— Neville bưng ngọn đèn đi qua từng hàng giá sách.

Ngọn đèn chậm rãi di động hướng phía sau thư viện.

Harry nhìn hai điểm đại biểu ngọn đèn cùng Neville đi lên kia mà giật mình, đó là động tác của Neville khi vượt qua sợi dây chắn khu sách cấm sau đó giơ đèn lên chiếu sách bên trong.

Harry hít sâu một hơi, xoay người ở dưới sự bảo vệ của Áo khoác Tàng hình, tăng tốc bước tiến ấn theo con đường trong trí nhớ kia đi tới, càng chạy càng nhanh, cuối cùng hầu như chính là chạy chậm.

Neville cảm giác mình có chút không biết bắt đầu làm từ đâu*, trong tầm mắt không có một quyển sách viết về Nicholas Flamel hoặc là từ đơn tương tự như vậy, mặc dù có chút chữ cái in chữ vàng đã bị mờ, bong ra từng mảng, nhưng hợp lại đều là từ đơn mà cậu bé không thể nào hiểu được. Có chút sách căn bản không có tên, cho nên cho dù là ở khu sách cấm, từ trên tên sách vẫn như cũ nhìn không ra manh mối gì.

*vô tòng hạ thủ

Neville tùy tay cầm lên mấy cuốn sách cẩn thận nhìn mục lục một chút, thế nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

*nhất vô sở hoạch

Mặc dù có chút cảm giác vô lực không biết bắt đầu làm từ đâu, thế nhưng bản thân cậu bé biết mình phải từ chỗ nào bắt đầu. Neville đem đèn cẩn thận đặt ở trên sàn nhà, theo dưới đáy giá sách nhìn sang, muốn tìm một quyển sách nhìn qua có thể cùng Nicholas Flamel có quan hệ —— cậu bé rút ra một quyển màu đen cùng sách màu bạc đan xen thật dày.

Chính như Harry dự đoán, thời điểm khi cậu chạy ra không bao xa, một trận tiếng thét chói tai cao vυ"t, đinh tai nhức óc, làm người ta lông tơ dựng thẳng vang dội cả hành lang. Trái tim Harry không thể khống chế mà nhấc lên, kẹt ở trên vị trí cổ họng.

Ở vào khu sách cấm Neville nhanh chóng đem sách khép lại, bỏ vào lại giá sách, thế nhưng nó ở trong giá sách còn chưa ngừng lại mà thét lên. Neville hiểu quyển sách này đã đem chính cậu bé đẩy vào một cái tình cảnh nguy hiểm, Filch hoặc là giáo sư khác rất có thể bị bị đưa tới... Neville đứng lên, không có cầm đèn, trực tiếp liền theo giá sách chạy ra ngoài, sau đó theo đèn sáng hàng lang ngoài cửa chạy ra khỏi thư viện.

Hết thảy phát sinh chỉ là ở một cái chớp mắt.

Neville chạy vào chỗ hàng lang tối đen của thư viện —— Harry mới vừa từ trong đi ra. Mà Filch cũng đã chạy đến thư viện, trái tim Neville nhảy tới cổ họng, mặc dù rất sợ, thế nhưng cậu bé biết không thể đứng ở chỗ này, bằng không cậu rất nhanh thì sẽ bị phát hiện!

Neville tận lực mà để nhẹ bước chân, hướng phía hàng lang càng thêm tối tăm ở chỗ sâu bên trong đi đến, tim đập mãnh liệt chấn động màng nhĩ của cậu bé, Neville che miệng cực lực khống chế hô hấp... Cậu bé không biết mình chạy đến đâu rồi, thế nhưng thanh âm của Filch cùng giáo sư Snape thoáng cái liền từ cách đó không xa truyền đến trong lỗ tai của cậu bé, Neville càng thêm sợ hãi, thế nhưng cậu bé nhưng lại tại dưới loại tình trạng cực đoan này bình tĩnh lại.

Neville tận lực khống chế không phát ra âm thanh... Nương ánh sáng mơ hồ ngoài cửa sổ, cậu bé nhìn ra chỗ hiện tại mình đang trốn có rất nhiều gian phòng, mà cửa của một cái phòng bên trái mở ra một đường nhỏ như đường may. Neville cẩn thận từng li từng tí đi vào gian phòng, tập trung suy nghĩ nghe tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến càng ngày càng gần.
Tiếng bước chân không có dừng lại, dần dần đi xa.

Chưa tỉnh hồn Neville đánh giá căn phòng cứu cậu bé trong lúc nguy nan này, cậu bé nghĩ ở đây chắc là một cái phòng học trong số lượng đông đảo phòng học bỏ hoang của Hogwarts, số lượng lớn bàn ghế lộn xộn mà chất ở góc tường, thế nhưng ở bên kia tường lại có đồ vật giống như là không hợp với văn phòng này —— một cái gương phi thường khí phái. Chiều cao của cái gương chạm đến trần nhà, khung kính màu vàng hoa lệ, chống đỡ phía dưới do hai cái chân hình móng vuốt, phía trên cùng có khắc một hàng chữ: erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi.

Neville đương nhiên không rõ hàm nghĩa của những chữ phía trên cái gương, có thể Hermione sẽ biết? Thời điểm cậu bé suy nghĩ một chút, đem đường nhìn từ đỉnh gương dời xuống, lại hoảng sợ phát hiện mới vừa rồi chỉ là mặt kiếng mơ hồ chiếu rọi ra bóng dáng của nó, hôm nay rõ ràng soi sáng ra ba người.
Đúng vậy... Neville che miệng, mờ mịt nhìn người đàn ông và người nữ bên cạnh cậu bé trong kính, bộ dáng của bọn họ thật giống như khắc ở trong đầu cậu bé vậy, sống động đến tựu như cùng ảnh chụp bên giường của cậu bé.

"Mẹ?" Thanh âm của Neville đang run rẩy, "Ba?"

Harry khoác Áo khoác Tàng hình trốn ở một cái góc đầy bụi, cẩn thận không phát sinh thanh âm quá lớn, tuy rằng cậu biết cho dù cậu phát ra cái thanh âm nhỏ gì Neville cũng sẽ không chú ý tới... Thế nhưng cậu không muốn quấy rối Neville.

Harry nhìn Neville đứng ở phía trước gương Erised, nhìn cậu bé run rẩy thân thể, nghe thanh âm nghẹn ngào của cậu bé... Gian phòng vứt đi đã lâu tràn ngập mùi bụi, giá rét ướt sũng qua cửa sổ, bò lên trên thân thể cậu.

Cậu lần đầu tiên cảm nhận được thân thiết như vậy, có quan hệ với cậu, có quan hệ với Neville cùng cái gọi là số mệnh vô lực, xót xa sâu sắc.
Harry nhìn Neville chìm đắm với gương Erised, nhìn hai tay cậu bé chăm chú đặt tại trên cái gương thủy tinh, tựa như muốn đi vào cùng bọn họ ở cùng một chỗ... Mà cậu trầm mặc đứng ở góc tường, phảng phất bị số phận nặng nề trói buộc, cậu nghĩ phải làm những gì, thế nhưng thật đáng buồn chính là cậu không biết mình có thể làm cái gì.

Hoặc là nói cậu biết mình cái gì cũng không làm được mới phát giác được thật đáng buồn.

Không biết trôi qua bao lâu, Neville không đi không được rốt cục lưu luyến không rời mà rời đi phòng này. Thời điểm cửa mở phát ra thanh âm "kẹt" nho nhỏ, mà đồng thời, trong phòng bỏ hoang thoạt nhìn không có một bóng người truyền ra một tiếng thở dài nặng nề.

Harry nhô ra từ Áo khoác Tàng hình, ở sau khi Neville đi có vài phút đồng hồ, mới kéo thân thể nặng nề rời khỏi căn phòng kia. Thời điểm khi đi ngang qua gương Erised, cậu lại thấy được hình ảnh kia: Voldemort nằm vật xuống trước tòa thành Hogwarts nguy nga tráng lệ. Harry dời ánh mắt, bước lên đường đi trở về hầm của Slytherin.
Harry có chút không biết mình rốt cuộc tại sao muốn ở đêm này đi ra. Thẳng đến đi xuống thang lầu, đi trở về hầm, trong đầu của cậu vẫn là trống rỗng.

Trong dép sớm đã không có một chút ấm áp, giẫm ở trên mặt đất phát sinh tiếng ma sát mềm nhũn.

Harry cùng hơi lạnh trong hành lang đi vào phòng sinh hoạt chung Slytherin. Tường đá sau khi đóng lại, hơi lạnh vẫn còn dính vào trên áo ngủ cậu, trên dép, còn có trên Áo khoác Tàng hình.

Harry đem Áo khoác Tàng hình từ trên người kéo xuống, vải lạnh lẽo như nước chậm rãi ở trong không khí hiện hình.

Cậu ở trước lò sưởi trong tường trước ấm áp một lúc lâu, mới dám đi lên lầu.

Harry như lúc ra cửa giống nhau cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, con ngươi chuyển động vài cái liền đem tình huống thấy rõ mồn một*.

*rõ một mồn 一清二楚 = nhất thanh nhị sở.
Harry đứng ở trong phòng, thở ra một hơi, trái tim nãy giờ nhảy lên mới rốt cục buông xuống.

Bất quá, rồi lại hình như có một cái gì đó ngăn ở trong l*иg ngực, cái gì đó bị nắm chặt thành một đoàn đang đè ép bên trong không gian mà nhảy lên.

Harry dụi dụi con mắt, không biết tại sao mặt cậu xót đến kỳ cục, hình như khóc thật lâu, lại giống như liền muốn khóc lên vậy.

Cậu nằm ở trên giường, cánh tay để ngang trên mắt, một giọt nước mắt rơm rớm rời vào trong vải vóc mềm mại của áo ngủ. Sau đó nước mắt của cậu tựa như mưa nhỏ sương mù bay đầu mùa xuân không ngớt, càng không thể cứu vãn.

Thế nhưng Harry không biết vì sao, vì sao lại khóc? Tại sao muốn khóc? Mặc dù khóc, cậu cũng không dám lớn tiếng, chật vật khóc lên.

Cậu vẫn cho là mười một năm này —— hay hoặc là nói hai mươi chín năm này —— cậu đã lớn đến rất cường đại rồi, đủ để đối mặt nguy hiểm, đối mặt kẻ địch, đối mặt tử vong! Bất kể là cái thế giới của lúc trước kia hay là cái thế giới cải biến sau này.
Thế nhưng... Trong cổ họng Harry phát ra một tiếng nức nở thật nhỏ, thật giống như một con mèo con mất đi ấm áp, rối loạn tìm cách tràn đầy vào trong đầu óc của cậu —— thế nhưng ta không cách nào đối mặt một cái cậu bé giống như Harry Potter trước vậy! Ta không cách nào đối mặt một thứ không thể lựa chọn này, bị cậu bé chịu cái mũ tên tuổi "Đại nạn không chết" hoặc là danh hiệu "Cứu thế chủ" không giải thích được ở một bên chỉ có thể soi trước gương giả tạo cùng ảo giác mà khóc, mà sa vào! Ta sẽ cảm thấy —— cảm thấy là Harry Potter gϊếŧ chết ba mẹ của cậu bé kia, cướp đi đời người bình hòa của cậu bé ấy!

Harry hít mũi một cái, đột nhiên có chút không cách nào khắc chế đối với thứ mình chán ghét. Cậu nhớ lại hình ảnh gương Erised chiếu ra ngoài, nhưng không biết đó thật sự là khát vọng trong nội tâm cậu hay không. Nếu như là, như vậy vì sao trên hình ảnh kia không có cậu? Nếu như không phải, tất cả quả thực lại là hình dạng cậu mong đợi... Hogwarts không có hư hao, không có thương vong, mà Voldemort vẫn như cũ tử vong.
Harry nghĩ như vậy, đầu cậu đã bắt đầu có chút hỗn loạn.

Tuy rằng ta cũng không rõ ràng lắm trong mong muốn chân chính trong nội tâm mình rốt cuộc là cái gì, Harry dùng đầu hỗn độn khó khăn mà nghĩ, nhưng cũng không có thể hoàn toàn tin tưởng một cái mặt gượng chiếu đi ra ngoài liền nhất định là mong muốn chân chính a...

Trong phòng dần dần vang lên tiếng hít thở mà nhẹ nhàng quy luật, Harry mệt mỏi hết sức thϊếp đi.

Nhưng vào lúc này, cũng ở trên giường, ban đầu Harry cho rằng vẫn luôn ngủ say Draco mở mắt, vùng xung quanh lông mày cau lại thật chặt.

Draco không biết vì sao từ khi đến Hogwarts đi học về sâu anh vẫn ngủ rất nông, một điểm nhỏ âm thanh cũng có thể làm cho anh đột nhiên giật mình tỉnh giấc, huống chi thanh âm này tới từ bên giường của cậu ấy.

Draco nhìn Harry đã ngủ say, không biết trong lòng mình rốt cuộc là một loại cảm giác gì, trong đầu rốt cuộc là một loại ý tưởng gì. Anh chỉ biết là, bắt đầu từ ngày đó anh nhận thức Harry, liền chưa từng có thấy Harry khóc qua.
Mà anh cũng không muốn muốn để cho Harry khóc, mặc kệ bởi vì sao...

Draco không biết tại sao mình sẽ có ý nghĩ như vậy, đồng thời, anh cũng bị ý nghĩ như vậy của mình hù dọa. Bất quá đáng tiếc nhưng lại đáng được ăn mừng chính là, anh cũng không có cái ý nghĩ này hướng ở chỗ sâu trong nghĩ.

Ban đầu buổi tối Harry cầm Áo khoác Tàng hình lúc ra cửa, anh cũng không quá để ý, chỉ cảm thấy là bởi vì trẻ con đối với quà tặng mới lạ yêu thích cùng với du͙© vọиɠ độc chiếm hoặc là cái gì đó khác tương tự vậy, này rất bình thường, anh cũng thường thường sẽ có. Thế nhưng anh lại không nghĩ rằng Harry không chỉ có ở bên ngoài dừng lại khoảng hai tiếng mấy mới trở về, đồng thời nằm ở trên giường mà bắt đầu nhỏ giọng nức nở.

Thời điểm Draco nghe được Harry nức nở thực sự luống cuống, không biết mình rốt cuộc hẳn là làm bộ mới vừa tỉnh lại có vẻ thoải mái hay là làm thế nào mới tốt, thế nhưng cuối cùng sau khi anh do dự một hồi vẫn cảm thấy cứ như vậy tiếp tục giả bộ ngủ tốt hơn nhiều.
Anh nghĩ, Harry nhất định không muốn để cho người khác thấy cậu ấy khóc.

Draco nhìn lông mi đen nhánh của Harry buồn buồn trở mình.

Sau khi trải qua đêm này anh đột nhiên cảm thấy mình kỳ thực cũng không có hiểu Harry như vậy, phải nói anh hiểu rõ chỉ là Harry thích gì, thích ăn cái gì loại sự tình này cùng với bí mật nhỏ đơn giản một chút... Thế nhưng bí mật nhỏ chắc là sẽ không làm cho Harry trở nên như vậy.

Loại cảm giác này từ khai giảng ngày đó vẫn tồn tại, thế nhưng lần đầu tiên mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến anh đều muốn đem Harry gọi dậy hỏi một chút đến tột cùng làm sao vậy! Có cái gì không thể nói!

Vì sao hết lần này tới lần khác phải thống khổ như vậy mà một người gánh chịu chứ...

Draco hiện tại chỉ cảm thấy trên thế giới này không có gì thống khổ có thể so với được với đau khổ anh hiện tại cảm nhận được. Bạn cùng anh từ nhỏ đến lớn rồi lại cùng nhau đến trường tựa hồ thay đổi thành một người khác giống nhau? Hết thảy của cậu ấy đều giống như một cái người xa lạ để cho mình hoàn toàn không biết làm sao... Lúc mới bắt đầu nhất anh chỉ là không biết Harry vì sao có thể sử dụng bùa chú không tiếng động, thế nhưng anh không hỏi, chỉ là từ ngày đó bắt đầu vẫn đang cố gắng đọc sách, học tập các loại các dạng ma bùa chú, mỗi ngày ở sau đó liều mạng luyện tập.
Càng làm cho Draco cảm thấy khó chịu là, việc này người khác không biết rất bình thường, thế nhưng vì sao cùng Harry có thể nói là sớm chiều ở chung mà chính mình cũng không biết! Rõ ràng là bạn tốt nhất a..

Draco đột nhiên cảm thấy mình có chút hiểu hành vi len lén khóc thầm trước đó của Harry, bởi vì anh hiện tại cũng có chút tủi thân đến muốn khóc,

Chẳng qua anh chỉ là dùng sức xoa nhẹ hai cái mũi.

Draco hiện tại hoàn toàn không thể đoán được Harry rốt cuộc đang suy nghĩ gì, trước đó cậu ấy cùng mình cãi nhau tựa hồ như là biết phải phát sinh cái gì giống nhau vậy. Cùng mình cãi nhau, cùng cả một Slytherin chia rẽ, sau khi áp đảo tinh thần cậu ấy kết bạn với những Gryffindor kia... Đây hết thảy làm cho Draco có một loại cảm giác hình như đều ở trong kế hoạch của Harry.
Mặc dù những tên trong Gryffindor kia miễn cưỡng cũng có thể nói là không tệ... Anh nghĩ đến chuyện tình trước đó cùng nhau ném tuyết, không cam lòng mà tăng thêm một câu.

Tổng kết tất cả cái này, thật giống như Harry thoáng cái từ vừa tròn mười một tuổi nhảy tới một cái tuổi tác càng thêm thành thục xa lạ mà anh không biết. Harry ở giữa mười một tuổi thoáng cái liền biến mất, biến thành một cái tên kỳ quái với đủ loại ý tưởng trong óc lại khoác lên túi da Harry.

Harry như vậy cũng vì anh mở ra một cánh cửa, một cánh mở ra sau đó ánh mặt trời chiếu vào mỗi ngày càng đập tan đi cánh cửa ý tưởng ban đầu của anh. Harry cùng những người đó nói cho anh biết sự thật, kỳ thực tất cả cũng không như anh trước đây vẫn được dạy dỗ, đồng thời vẫn cho là như vậy.

Ở giới phù thủy mấy trăm năm gần nhất ý nghĩ đều nương theo miệng truyền miệng từ bậc cha chú đến con cái nhưng thật ra là khách quan mà lại phiến diện*.
*một mặt, một chiều

Draco nghĩ, nghĩ... Tất cả mọi thứ, ý nghĩ anh nghĩ đều như vậy, từ từ, anh bắt đầu cảm thấy đầu mình thật giống như một nồi độc dược hỗn độn lại thả thêm bột mì.

Ngày thứ hai Harry quả nhiên lại là ở buổi trưa tỉnh lại.

Harry nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường vẫn như cũ không nhanh không chậm mà chạy, chậm rãi từ chín đi tới mười hai. Kim giây luôn luôn không ngừng nghỉ vang lên nghe vào trong tai để cho Harry cũng không có dũng khí lại tiếp tục ở trong chăn nằm xuống.

Cảm ơn ngày nghỉ... Harry đơn giản phủ thêm một cái áo khoác đi đánh răng rửa mặt, nghĩ trước đó nó nửa mê nửa tỉnh thì thấy có cái đồ vật gì đen thùi lùi một đoàn từ ngoài cửa sổ bơi đi tới, cũng không biết có phải hay không là ảo giác của cậu.

Lễ Giáng Sinh để cho người cảm thấy thỏa mãn chính là trong phòng sinh hoạt chung vô luận lúc nào cũng sẽ có đồ ăn nóng hôi hổi, bình thường chỉ có thể dựa vào trộm.
Harry bọc áo khoác lớn thời điểm đi qua thang lầu, khóe mắt không thể khống chế mà nhìn thoáng xuống phía dưới, không một chút nào ngoài ý muốn thấy được một cái đầu tóc màu vàng nhạt cẩn thận tỉ mỉ chải về phía sau.

"Ôi chao," Harry xuống lầu sau đó trực tiếp chạy tới chỗ Draco, cúi người xuống gõ gõ vào trong sách của anh một chút, tò mò hỏi, "Draco cậu đang xem cái sách gì a?"

Draco mới bắt đầu đọc lên một chuỗi chữ cùng phát âm kỳ lạ mà Harry hoàn toàn nghe không hiểu.

"... Cậu nói cái gì?"

Draco tựa ở trên ghế dựa có tay vịn, tư thế ngồi ưu nhã, "Tiếng Latin," Anh đưa tay lật một trang sách, "Tiếng Anh có nghĩa là, [lịch sử ngắn gọn của ma lực]."

"Nga nga." Harry đặt mông ngồi ở trên ghế salon đối diện anh, cởi dép, sau đó đem chân cũng đặt ở trên ghế sa lon, dùng áo khoác bọc lại, "Draco cậu đem cái thịt hun khói cầm đến bên này của tớ một chút đi."
Draco bưng mâm nhỏ lên đặt vào trước mặt Harry, làm bộ bưng nửa ngày, rốt cục vẫn phải nhịn không được hỏi một câu: "Harry, cậu biết đây là sách gì sao?"

Harry ngẩng đầu nhìn anh, vốn là muốn trả lời vấn đề, thế nhưng vừa nhấc mắt lại trước tiên thấy Draco mặc một bộ áo len rộng thùng thình cùng một cái quần giản đơn có dáng có vẻ đẹp trai không gì sánh được, thốt ra chính là: "Này, Draco cậu mặc áo len quý giá mẹ tớ đan a! Màu sắc này cậu mặc vào thật là đẹp mắt, xám nhạt* đúng không?"

*花灰, tui không chắc là nói màu xám nhạt đúng không nữa, nên tui để cái hình cho xem thử[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 05: Mirror of Erised - Tấm gương Ảo ảnh"Cậu biết quyển sách tớ mới vừa nói sao?" Draco không cam lòng dễ dàng như vậy đã bị nói sang chuyện khác, giọng nói có chút hung hăng mà lại hỏi một lần.
"Nga nga, sách." Harry cầm lấy dĩa ăn xiên một khối thịt hun khói, "Nghe tên chắc là một loại sách về Lịch sử Phép thuật, tớ từ nhỏ đến lớn nhìn không biết có bao nhiêu bản nữa á." Cậu nói xong lại bổ sung một câu, "Mặc dù phần lớn đều là nội dung giống nhau."

Nghe xong Harry vừa ăn vừa nói tràn đầy mùi thịt hun khói Draco vững tin cậu không có xem qua quyển sách này, bởi vì cậu ngay cả [lịch sử ngắn gọn của ma pháp] cùng [lịch sử ngắn gọn của ma lực] cũng không có phân biệt rõ ràng.

"Có thời gian xem một chút đi, tớ đề cử cậu nên xem." Draco nói.

Nhai đồ ăn Harry "ê a" gật đầu.

Harry mặc áo ngủ choàng thêm áo chùng núp ở trong sô pha, bên phải là lò sưởi trong tường hừng hực ấm áp. Cùng cậu so ra, Draco có thể nói là trên quần đều không có một chút nếp uốn.

Harry xiên một cái khoai tây nướng, sau đó ngẩng đầu nhìn Draco cả người đều nhanh vùi vào trong sách, im lặng nở nụ cười... Dù sao cũng đọc sách hữu ích, Draco xem một chút sách đương nhiên được.
Mà Draco á, anh ở lúc lật sách dùng khóe mắt nhìn lướt qua mâm nhỏ để thịt hun khói —— thiếu một non nửa.

Harry người này thật là bất kể lúc nào đều có thể ăn như vậy. Anh nghĩ.

---------

"Yesterday is a history, tomorrow is a mystery; today is a gift. That 's why it 's called the present."

Người không thể sống ở quá khứ, quá khứ đã trở thành lịch sử; người cũng không có thể sống trong tương lai, tương lai còn rất thần bí; hôm nay là thực tế duy nhất chúng ta có thể nắm chặt rõ ràng!

—— điện ảnh hoạt hình [Kungfu Panda]

==========

Chương 05.2: Mirror of Erised – Tấm gương Ảo ảnh 2

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Buổi sáng ngày thứ tư của ngày nghỉ, Harry rốt cục dậy thật sớm đuổi kịp điểm tâm đàng hoàng, chẳng qua này là nhờ có Draco đối với cậu thực thi chính sách cứng rắn rời giường. Tuyết ở Lễ Giáng Sinh ngày đó hôm nay đã tan đến không sai biệt lắm, khắp bãi tập ướt nhẹp, còn mang theo một ít băng tuyết chưa tan Harry từ cửa sổ nhìn ra xa một cái, lập tức quyết định không đi ra.
Trong lễ đường người so với cậu tưởng tượng muốn nhiều hơn một chút, Harry nhìn chung quanh mà nhìn trên bàn có cái gì ăn ngon, đột nhiên liền nghe được có người gọi cậu.

Là Neville.

"Nga, Harry." Neville cùng Ron ngồi ở trước bàn, trên bàn ăn trước mặt hai người đều chất đầy ăn, "Cám ơn cậu đưa cho tớ quyển [sách tranh về các thực vật thủy sinh] kia, tớ rất thích!"

"Không khách khí." Harry ban đầu chỉ là đơn thuần đi ngang qua bàn dài Gryffindor, thế nhưng sau khi cậu nhìn Neville một cái, lại không thể không ngừng lại, "Neville, cậu là gần nhất không nghỉ ngơi tốt sao? Luận văn nhiều lắm sao? Bây giờ vẫn còn đang lễ Giáng Sinh mà..."

Harry nghi ngờ nhìn về phía Neville, lại nhìn về phía Ron, Ron hướng Harry nhún nhún vai lại muốn nói chút gì, Neville đã cắt đứt cậu bé.

Ron tức giận cắn bánh mì một cái.
"Không có gì, " Neville cười nói, Harry phát hiện phía dưới hốc mắt của cậu bé đều là màu đen, "Gần nhất hai ngày này xảy ra một ít chuyện tốt, cho nên quá hưng phấn ngủ không yên..."

"Nga, như vậy." Harry hướng cậu gật đầu, trong lòng nhưng là các loại ý nghĩ cùng nhau xông tới, thế nhưng cậu cũng không lập trường trách móc nặng nề Neville sa vào biểu hiện giả dối, "Chú ý thân thể." Harry cuối cùng cùng Neville nói, Draco đã ở chỗ Slytherin nhìn bên này cũng nửa ngày rồi, "Tớ trước tiên dùng bữa, nếu như có chuyện cần tớ giúp được một tay nhất định đừng khách khí với tớ."

Neville cùng Ron đồng loạt gật đầu.

Tối hôm đó, Harry vẫn là sớm liền trên giường ngủ, cậu dự định thừa dịp ngày nghỉ lễ Giáng Sinh nghỉ ngơi dưỡng sức một phen thật tốt, là chuẩn bị làm chuyện về sau.
Ở giữa Harry có một đoạn thời gian ngủ đến có chút mơ hồ, cậu đi lên kéo chăn, trở mình.

Cũng chính là vào lúc này, Neville từ cửa chân dung chui ra ngoài, quen đường quen nẻo hướng gian phòng để gương Erised. Cảm ơn trong lúc lễ Giáng Sinh Filch buông lơi đi, bằng không thì Neville sớm cũng bởi vì trái với giới nghiêm ban đêm đi lau cúp sáng loáng trong phòng trưng bày cúp.

Harry liếʍ liếʍ môi có chút khô khốc, lại đạp chăn hai cái để cho gió mát vào trong một chút.

Neville lúc này nên gặp gỡ Dumbledore đi... Harry mơ mơ màng màng nghĩ, chẳng qua xoay người một cái, vấn đề này liền lại bị để qua sau đầu, chỉ là thoáng hiện trong nháy mắt vậy thôi.

Sáng ngày thứ hai Harry vừa tỉnh lại, lại ở trên giường ngồi xuống liền nhận được lên án của Draco, nói cậu buổi tối lúc ngủ đều chạy đến bên giường mình. Cái đó còn không nói, Draco tỏ ý, chỉ là cậu không chỉ có đoạt chăn còn đá người.
Harry đương nhiên không thể thừa nhận, cậu rất không nói lý, cứ tranh luận mình ngủ thành thật, đặc biệt ngày hôm qua, ngay cả mơ cũng không có mơ.

Draco đối với cái kiểu nói chỉ có thể nói là hành vi vô lại này của cậu bày tỏ một chút khinh bỉ. Anh trừng Harry một cái, sau đó liền buông tha thảo luận cái vấn đề này.

Thời gian có chút thời điểm giống như là độc dược khó nghiền nát nhất giống nhau dài dằng dặc mà gian nan như vậy, có chút thời điểm nhưng lại như một ngụm nước bí đỏ ướp lạnh trong mùa hè nhàn nhã, cái loại mát mẻ này thì sẽ trôi qua.

Ngày cuối cùng của Lễ Giáng Sinh, Harry ở lúc ăn tối gặp được Hermione tròn một cái ngày nghỉ ngắn không gặp, chẳng qua đối phương hiển nhiên so với cậu càng thêm hưng phấn.

"Harry Harry!" Hermione vui vẻ liên tiếp kêu cậu hai tiếng, trên mặt mang nụ cười sáng rỡ, "Cám ơn sách của cậu! Tớ phải xem ba ngày mới xem xong, thực sự là quá kỳ diệu!"
"Cậu thích là tốt rồi." Harry mỉm cười nói.

Ron nhìn Neville một chút, lại nhìn Hermione một chút, có chút kinh ngạc hỏi: "Harry tặng các cậu đều là sách?"

Hermione dùng một loại ánh mắt "cậu hỏi vấn đề rất kỳ quái" nhìn cậu bé.

"Đừng nhìn tớ như vậy." Ron nói, "Chẳng qua hơn sách tớ còn là càng thích mô hình đội pháo của Charlie hơn, tớ cũng không giống như hai người các cậu đều là con mọt sách."

Hermione trừng cậu bé một cái, vừa muốn mở miệng nói chút gì, Neville lại giành trước nói: "Tớ và Hermione không phải là con mọt sách, chúng ta chỉ là đối với một ít tri thức tương đối cảm thấy hứng thú mà thôi." Giọng Neville có chút kích động.

"Cậu đó không phải là có hứng thú, cậu đó là có thiên phú." Nghe xong Neville nói, Hermione cũng có chút kích động.

Harry vẫn đứng ở phía trước bàn dài Gryffindor nhìn bọn họ vui vẻ cãi vã, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác lấy góc độ của một cái người xa lạ nhìn tam giác vàng Gryffindor mà ước ao, chẳng qua, cũng chỉ là đứng ở một cái góc độ của người xa lạ hoặc là học sinh cùng trường học mới có loại cảm xúc như vậy.
Cậu cảm thấy là một thời cơ tốt, liền đem ba hộp socola ếch sớm đã chuẩn bị tốt, đặt trong túi đã được một ngày móc ra đưa cho bọn họ.

"Này, " cậu nói, thu tay trái có chút đổ mồ hôi vào trong túi, "Quà tặng khai giảng, cũng đừng ghét bỏ, trong túi tớ hiện tại chỉ có cái này... Tuy rằng vẫn là Neville đưa tớ."

"Nga, socola ếch. Cám ơn cậu Harry." Hermione nhận lấy ba hộp nhỏ, sau đó lại phân cho Neville cùng Ron.

Neville mở hộp giấy phần lớn đều là hoa văn màu vàng, lộ ra một cái mỉm cười vô lực.

"Cám ơn cậu. Harry. Ta một mực thu thập thẻ phù thủy." Neville đem socola ếch nhảy ra hộp thoáng cái nắm đưa vào trong miệng, sau đó lấy ra tấm thẻ còn dư lại trong hộp kia, "Hy vọng tờ này sẽ là Agrippa, tớ,..."

*Cornelius Agrippa: (1486 - 1535) là một phù thủy người Đức nổi tiếng , người đã viết nhiều tác phẩm về phù thủy và phép thuật. (Tìm hiểu thêm tại: Harry Potter Wiki:  https://harrypotterpages.wiki/vi/1486-ca-sinh/cornelius_agrippa)[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 05: Mirror of Erised - Tấm gương Ảo ảnh"Lại là Dumbledore, " Cậu bé nói, "Cái đầu tiên của tớ chính là —— "
Harry nhìn chằm chằm vào Neville, thấy cậu bé đem thẻ phù thủy trong tay lật mặt bên, để cho mặt trái hướng lên trên, ánh mắt của Neville lúc này thật giống như dính vào mặt trên vậy.

Cậu bé hít một hơi khí lạnh, trừng mắt vào mặt trái của tấm thẻ, sau đó ngẩng đầu nhìn Ron cùng Hermione.

"Tớ tìm được ông ấy!" Harry nghe cậu nhỏ giọng nói, "Nicholas Flamel! Tớ đã nói trước đây ở chỗ nào thấy qua tên này —— nguyên lai là ở trên thẻ phù thủy thấy —— tớ sắp góp nhặt một bộ thẻ phù thủy đầy đủ! Mỗi lần lúc rảnh rỗi cũng sẽ lấy ra tới xem một chút... Merlin, vì sao sớm không nghĩ tới."

Neville nói xong cũng bị Hermione kéo cánh tay lại: "Xin lỗi Harry, tình huống đột phát... Lần sau trò chuyện tiếp a." Hermione lại nắm Ron.

Harry lộ ra nụ cười thiện chí cảm thấy bọn họ rất thú vị: "Gặp lại sau."
Kỳ thực ta càng mừng rỡ thấy loại kết quả này.

Nhìn Harry đi hướng bàn dài Slytherin, Draco mới thu hồi đường nhìn vẫn luôn nhìn về phía Gryffindor.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi Harry vừa ngồi xuống.

"Ngô." Harry suy nghĩ một chút, mới trả lời anh, "Không biết, bọn họ có thể là đột nhiên nghĩ đến có một luận văn mấy trăm thước Anh không có viết đi..."

Draco co rút khóe miệng, sau khi nhìn Harry cầm lên một miếng sandwich trứng gà, rốt cục nhịn không được hỏi: "Luận văn mấy trăm thước Anh muốn viết đến tốt nghiệp luôn đi? Giáo sư nào sẽ cho luận văn như vậy..."

"Ai biết được." Harry cắn sandwich một cái, mơ hồ không rõ mà nói, "Gryffindor cũng không phải tất cả môn đều cùng chúng ta cùng lên lớp." Harry lại xiên một cái khoai tây nướng.

Cho dù không đi học chung cũng đều là môn giống nhau a.
Draco nghĩ như vậy, thế nhưng rất lý trí mà không có nói ra.

Đây là buổi tối cuối cùng trước khi kết thúc ngày nghỉ, toàn bộ mọi người nghỉ về nhà trở lại trường học, đồng thời phần lớn đều đi tới phòng ăn dùng bữa tối, Slytherin cũng là như thế này.

Cho nên, khi bọn họ dùng một loại biểu tình nhìn có chút hả hê nhìn Harry ở bàn dài Gryffindor bên kia vui vẻ mà trò chuyện thật lâu sau đó trở lại Slytherin đồng thời ngồi ở bên người của Draco... Đang chuẩn bị xem kịch vui á, lại không nghĩ rằng sự tình hoàn toàn hướng phía phương hướng bọn họ không có thể hiểu được phát triển đi.

Pansy đột nhiên cảm thấy mình không quá có thể hiểu được hai câu "Làm sao vậy" cùng "Ai biết được" này.

Merlin a, có thể hay không nói cho bọn họ biết ở mấy ngày nghỉ lễ Giáng Sinh này rốt cuộc chuyện gì xảy ra!!!
—— đây là tiếng lòng của toàn thể học sinh Slytherin nghỉ về nhà.

---------

"Yesterday is a history, tomorrow is a mystery; today is a gift. That 's why it's called the present."

Người không thể sống ở quá khứ, quá khứ đã trở thành lịch sử; người cũng không có thể sống trong tương lai, tương lai còn rất thần bí; hôm nay là thực tế duy nhất chúng ta có thể nắm chặt rõ ràng!

—— điện ảnh hoạt hình [Kungfu Panda]

===========

Chương 05.3: Mirror of Erised – Tấm gương Ảo ảnh 3

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Tựa hồ tất cả từ lúc Neville bọn họ phát hiện Nicholas Flamel là thần thánh phương nào, đồng thời biết cái bí mật quấy rối bọn họ thật lâu phía sau tên này cùng với đồ vật dưới cửa sập rốt cuộc là cái gì sau đó liền trở nên thông thuận một điểm. Chẳng qua còn phải trừ việc Ron không lâu sau được hai anh trai báo tin tức cho biết trận đấu Quidditch sau của Gryffindor đối với Hufflepuff do Snape làm trọng tài.
Trải qua lần gặp phải mạo hiểm trên trận đấu Quidditch trước đó kia (mặc dù Neville cảm thấy còn chơi rất vui), Ron cùng Hermione nhất trí cho rằng Snape đối với cậu bé không có ý tốt, đồng thời hiện tại đã suy đoán là bởi vì hòn đá pháp thuật... Tuy rằng bọn họ không có tìm được liên hệ giữa Neville cùng hòn đá pháp thuật.

Sau khi Neville đang do dự một hồi, còn là thẳng thắn thành khẩn mà cùng bọn họ thông báo sự tình mình ở bữa tiệc khai giảng nhìn thấy Snape vết sẹo liền đau một cái.

"Này rất không bình thường —— tớ là nói, mặc dù chúng ta bây giờ đều đang hoài nghi ổng, nhưng là vết sẹo của cậu là do người kia lưu lại, tớ cho rằng nó dù sao vẫn sẽ không vô duyên vô cớ liền đau một chút đi..." Hermione nói ra nghi hoặc chung của bọn họ.

"Harry cũng đã nói như vậy."
Chẳng qua trong chốc lát, vấn đề này cũng bởi vì cẩn thận thảo luận không ra kết quả gì mà về tới vấn đề tranh tài trên.

"Chúng ta không xem trận đấu thì có sao hay không." Hermione đối với vấn đề này không thèm để ý.

"Không, chúng ta có thể đi trong phòng nhỏ của Hagrid xem so tài." Ron không muốn buông tha, "Có nhớ không, bác ấy lần trước đã nói là ở trong phòng nhìn, chúng ta mang theo kính viễn vọng là được."

"Được." Đồng dạng không muốn buông tha quan sát quyền lợi trận đấu Quidditch Neville lập tức nói.

Trận đấu ngày đó, Neville bọn họ cũng làm như trước đó thương lượng xong. Lò sưởi trong tường trong phòng nhỏ của Hagrid hừng hực mà cháy bùng bùng, nước trà đã ở trong ly bốc hơi nóng, còn có một mâm bánh bích quy nướng khô khốc hơi có chút nhỏ có thể ăn được.

Khí trời bên ngoài tựa hồ không tốt lắm, Neville từ trong kính viễn vọng nhìn, sắc trời ảm đạm để cho tâm tình của cậu bé cũng biến thành nặng nề.
Hermione cùng Ron cũng không ở trong thời gian dài như vậy mà nhìn chằm chằm bên ngoài như cậu bé, Ron một mực cùng bánh bích quy nhỏ có chút cứng rắn này làm tranh đấu, cách mấy phút mới có thể cầm lấy kính viễn vọng nhìn ra bên ngoài một cái. Hermione còn lại là phần lớn thời giờ đều ở đây cùng Hagrid nói chuyện phiếm, gắng đạt tới một ít tin tức có thể biết rõ. Chẳng qua, Hagrid lần này tựa hồ đặc biệt đề phòng nghiêm ngặt cố sống chết để giữ lấy.

"Nga, ở đây thật là cái gì cũng thấy không rõ." Ron lầu bầu, uống xong một ly trà nóng.

Hermione nghe được lời của cậu bé, cũng cầm lấy kính viễn vọng nhìn thoáng qua. "Thấy không rõ rất bình thường," cô bé nói, "Các cầu thủ đã bay rất cao, ở đây lại không phải có thể cao như khán đài vậy."

Harry ngồi ở trên khán đài ngáp một cái, bởi vì cuộc tranh tài này thật sự là rất nhàm chán.
Cậu vừa nhìn liền thấy trái Snitch đứng ở bên cạnh lỗ tai của Snape, ước chừng dừng có non nửa phút, mà Tầm thủ của Gryffindor cách chỗ Snape không xa "hưu" một chút bay qua cũng không có phát hiện.

"Merlin a, " Harry cảm thán, "Chỉ là khoảng cách lao xuống mà thôi a, đây cũng chỉ là một trận đấu năm phút đồng hồ là có thể kết thúc..."

Lại đợi năm phút đồng hồ sau đó, Harry rốt cục không nhịn được mà từ khán đài đứng lên, Draco luôn luôn chú ý cậu cũng theo cùng nhau đứng lên. "Harry, đi toilet sao? Cùng nhau —— "

Harry đúng Draco nháy mắt mấy cái, nói: "Đi thôi."

Lúc kết thúc trận đấu sắc trời càng thêm mờ tối, mặc dù Gryffindor thắng, nhưng là trừ Wood ra những người khác rõ ràng đều không có ý tứ chúc mừng gì, bọn họ đã kiệt sức.

Neville bọn họ lại đang ở trong phòng nhỏ của Hagrid nghỉ ngơi một lúc lâu mới rời khỏi, khi đó cách trận đấu kết thúc đã sắp một giờ.
Bọn họ đi qua bãi cỏ ẩm ướt, thời điểm khi đi ngang qua phòng để chổi, đột nhiên thấy được một thân ảnh. Một cái thân ảnh mang nón trùm nhanh chóng đi xuống bậc thang cửa chính của lâu đài, hiển nhiên là không muốn để cho người thấy, thật nhanh chạy thẳng tới rừng Cấm đi.

Neville Ron Hermione ba người liếc nhau, lén lút đi theo. Bọn họ mất khí lực lớn mới tìm được cái thân ảnh kia, sau đó phát hiện quả nhiên là giáo sư Snape, hắn đã cùng người thân ảnh mang khăn đội đầu nói thời gian thật dài mà trò chuyện. Ba người bọn họcẩn thận nghe xa xa truyền tới câu nói mơ hồ, đại khái nghe hiểu là chuyện này như thế nào: Snape đang uy hϊếp Quirrell.

Neville Ron cùng Hermione trốn ở phía sau cây trao đổi ánh mắt lẫn nhau.

Đáng thương Quirrell a, hoàn toàn bị Snape bắt chẹt ở trong lòng bàn tay.
Đây là ý tưởng chung lúc này của Neville ba người bọn họ.

Bọn họ đang nói đến con chó khổng lồ của Hagrid còn có hòn đá phù thủy, thế nhưng nghe Quirrell sợ hãi rụt rè tựa hồ có vẻ không muốn bị Snape lợi dụng. Snape tựa hồ cũng không nóng nảy, cuối cùng uy hϊếp Quirrell một câu liền trước tiên rời đi trước.

Neville ba người hai mặt nhìn nhau, đến khi Snape đi ra thật là xa sau đó mới cẩn thận đi ra khỏi rừng Cấm.

Thế nhưng Quirrell lại còn đứng ở nơi đó.

Dọc theo đường đi trở về lâu đài, bọn họ đều ở đây nhỏ giọng bàn luận chuyện này.

"Tớ đã nói Snape có chuyện, xem đi." Ron hầm hừ mà nói, "Mệt Hagrid còn luôn luôn nói tốt cho ổng."

"Không, Ron, " Neville nhẹ giọng nói, "Bây giờ vấn đề không ở chỗ Snape rốt cuộc là người tốt hay là người xấu, mà ở chỗ ổng rốt cuộc muốn làm gì."
Hermione vừa nghe vừa nhướng mày: "Hiển nhiên thầy ấy muốn hòn đá phù thủy bị 'thủ thuật nho nhỏ bí mật' bảo vệ, tớ nghĩ nếu như Dumbledore muốn bảo vệ hòn đá phù thủy, cũng sẽ không chỉ dùng 'thủ thuật nhỏ' của một người Quirrell.

"Còn có thủ thuật nhỏ của Hagrid." Ron nhớ tới ba người kia cùng đầu chó vô cùng hung ác.

"Có thể còn có giáo sư khác, " Hermione nói, "Nhưng Snape nghe qua chỉ còn cửa ải của Quirrell không qua được?"

"... Ai." Ba người than thở nặng trĩu, "Quirrell lại căn bản không phải đối thủ của Snape."

Lễ Giáng Sinh đã qua thật lâu, lễ Phục sinh cũng càng ngày càng gần... Cái này có nghĩa là tuần thi cách bọn họ cũng càng ngày càng gần, mỗi người đều bị luận văn nặng nề quấy rối, mà các năm nhất gần nghênh đón thi cuối kỳ lần đầu tiên ở Hogwarts càng hoảng sợ.
Chẳng qua, để cho những bạn học khác càng thêm khổ sở ngoại trừ luận văn hầu như muốn chồng chất thành núi nhỏ ra, chính là bọn họ ngoại trừ lễ Phục sinh cùng cuối tuần ra liền không còn có ngày nghỉ.

Thế nhưng ở nơi này còn có thời gian rảnh rỗi oán trách, bọn họ còn xa xa không nghĩ tới tiếp qua mấy cái cuối tuần sau đó, ngay cả cuối tuần cũng không phải hoàn toàn thuộc về bọn họ. Mặt khác có thể là bởi vì sau ngày nghỉ sinh hoạt lên lớp thật là quá bận rộn, toàn bộ Slytherin đối với chuyện Harry cùng Draco hòa hảo này cũng không biểu hiện ra quan tâm quá lớn, thậm chí đưa tới phong ba còn không bằng ở trên khóa biến hình Harry so với Ravenclaw học tập là học sinh tốt nhất còn nhanh chóng hơn mà đem con chuột biến thành ly đế cao vô cùng thành thạo.

Hơn nữa, chẳng biết thế nào, Harry mơ hồ cảm thấy thái độ của người trong Slytherin đối với cậu tốt hơn không phải là một điểm nửa điểm, cũng không biết có phải hay không là ảo giác của cậu.
---------

"Yesterday is a history, tomorrow is a mystery; today is a gift. That 's why it 's called the present."

Người không thể sống ở quá khứ, quá khứ đã trở thành lịch sử; người cũng không có thể sống trong tương lai, tương lai còn rất thần bí; hôm nay là thực tế duy nhất chúng ta có thể nắm chặt rõ ràng!

—— điện ảnh hoạt hình [Kungfu Panda]

→Chương sau: Chương 06.1: NORBERT 1→