[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 06: NORBERT

Chương 06.1: NORBERT 1

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Harry gần đây rất bối rối, ở trong lòng biết rõ bản thân có thể còn có mấy cái luận văn mấy thước Anh phải viết mà vẫn còn bối rối.

Một tuần gần đây này, cậu vô số lần ở trong lớp, phòng ăn, trong thư viện bị Hermione gọi lại hỏi tình huống ôn tập, đồng thời đưa cho Harry nhìn các loại bản bút ký trọng điểm các môn của cô bé, hy vọng Harry có thể cho cô bé một ít kiến nghị tốt hơn.

Harry đứng ở trong khe hở giữa bàn cùng bàn, vẻ mặt đau khổ, căn bản cái kiến nghị gì cũng nói không nên lời (có cũng không có thể nói! Vô luận là phương diện nào!), cậu chỉ có ở vào thời điểm này may mắn không có cùng Hermione phân vào ở trong cùng một cái học viện.

Draco đã tìm được một cái bàn trống đem đồ vật để xuống, sau đó lấy vẻ mặt đầy biểu tình nhịn cười hướng Harry đi tới.

Loại hành vi gần như với điên dại này của Hermione đã bắt đầu được một đoạn thời gian, Neville cùng Ron ban đầu chẳng hề để ý, nhưng cô bé càng không ngừng đối với bọn họ lải nhải, kêu gọi bọn họ cũng nên làm như vậy, hiện tại hai người này cũng không có biện pháp mà dấn thân vào việc ôn tập bên Hồ Đen.

Mặc dù đã hành động, Ron vẫn là một bụng không hiểu, lần này thừa dịp Harry cũng ở nơi đây chịu đựng tàn phá, cậu bé rốt cục nhịn không được lại một lần nữa cùng Hermione oán giận: "Hermione, cuộc thi cách chúng ta còn có mấy chục tuần đi."

"Mười tuần lễ, " Hermione lớn tiếng phản bác, "Cùng tuần cuối cùng cũng không có gì khác biệt cả."

Ron thoạt nhìn rất là không đồng ý cách nói của Hermione, thế nhưng thời điểm cậu bé mới vừa muốn nói gì Hermione đã cắt đứt lời của cậu bé: "Cậu phải biết thành tích của mình, Ron." Lần đầu tiên vừa mới bắt đầu ôn tập hơn nữa Hermione thành tích ưu dị tận tình hết nước hết cái mà khuyên bảo cậu bé, "Nếu như không thể qua cuộc thi cuối kỳ, vậy cậu sẽ không cách nào lên năm hai... Ngẫm lại Fred cùng George sẽ cười cậu như thế nào đi."

Ron há to miệng, tựa hồ là không thể tưởng tượng đó là một hình ảnh thế nào.

Neville rất cơ trí không chen miệng vào từ trong nâng đầu lên, hướng về phía Harry chớp chớp mắt.

Harry thật nhanh cười trả một cái sau đó, liền cúi đầu "chuyện không liên quan mình" mà liếc nhìn bút ký của Hermione, chỉ để trốn tránh lửa đạn. Draco cũng sát lại sang đây theo Harry nhìn xem vài tờ. Anh gần nhất lại cao hơn một ít, thời điểm tiến tới nhìn bút ký, cằm vừa lúc đặt trên vai của Harry.

Harry phát hiện Draco nhìn xong bút ký của Hermione, sau đó, biểu tình trên mặt có chút xem thường còn có chút tức giận, dáng vẻ rất kỳ quái.

Harry có chút nghi ngờ suy nghĩ một hồi cũng không suy nghĩ ra loại vẻ mặt này của Draco rốt cuộc là có ý gì, cậu cuối cùng ngồi trên ghế mở ra sách tra tài liệu chuẩn bị viết luận văn, không suy nghĩ thêm nữa.

Từ khi kế hoạch ôn tập nặng nề của Hermione bắt đầu, Harry liền đau buồn mà dự liệu được sinh hoạt khổ cực sau đó. Bởi vì sự tình bất hạnh nhất chính là, ý nghĩ của các giáo sư luôn luôn cùng học sinh học tập giỏi nhất còn cố gắng nhất giống nhau.

Toàn bộ giáo sư của Hogwarts tựa hồ đạt thành nhận thức chung nào đó, mỗi một môn học đều bố trí không ít luận văn (cũng có thể đã là một loại tập tục), đem một cái ngày nghỉ lễ Phục sinh thật tốt làm cho hết sức đau khổ, thời điểm này không tràn ngập lạc thú bằng lễ Giáng Sinh.

Hơn nữa chỗ tức giận nhất chính là thư viện.

Trong thư viện mỗi một cái bàn đều ngồi đầy người, Harry còn thấy qua loại hình ảnh xót xa hai nữ sinh ngồi trên một cái ghế đọc sách. Có một lần vô tình gặp được Ron cùng Neville, hai người này rất là khổ sở hướng về phía Harry tố khổ, nói Hermione luôn luôn ở bên cạnh bọn họ đọc thuộc lòng mười hai loại công dụng của máu rồng hoặc là làm những chuyện khác tới quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, cho nên cuối cùng ba người bọn họ không thể làm gì khác hơn là cùng nhau đợi ở trong thư viện làm bài tập. Ron nói xong ngáp một cái.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy có một người bạn như Hermione vậy bên người thực sự là hạnh phúc, nhưng Harry vẫn là liên tục an ủi bọn họ vài câu, cậu cảm thấy sắc mặt hai người này đều so với trước tái nhợt hơn một ít.

"Ngẫm lại nếu như không có Hermione cậu liền viết không xong luận văn, còn có khả năng thi không qua được nha." Harry vỗ vỗ vai của Ron, an ủi cậu bé, "Muốn hạnh phúc luôn luôn phải bỏ ra một ít thứ khác."

Còn hơn tổ ba người Gryffindor suốt ngày ngâm mình ở trong thư viện, tình trạng của Harry hiển nhiên phải càng thêm hạnh phúc hơn một ít. Không có ngồi cái ghế gỗ trong thư viện thời gian dài chỉ biết làm đau cái mông, cái ghế trong phòng sinh hoạt chung công cộng Slytherin thật giống như của nhà mình vậy, thật là thoải mái.

Harry cùng Draco, nga, có đôi khi còn phải cộng thêm Crabbe cùng Goyle. Bọn họ cùng nhau ở trong phòng sinh hoạt chung độc chiếm ghế sô pha dài cùng bàn dài, còn có hai cái ghế.
Tựa hồ cũng không thể nói rõ là độc chiếm, bởi vì Harry ở một hai ngày áy náy sau đó ngẫu nhiên phát hiện cho dù bọn họ không ngồi ở đó cũng không ai đi ngồi, đương nhiên ngoại trừ đó là "địa bàn của rồng" ra, Harry tin chắc Slytherin ít người cũng là một cái nguyên nhân rất quan trọng.

Chẳng qua Harry cũng không thể không thừa nhận, cậu ở thời điểm còn có thời gian không lâu sẽ kết thúc năm nhất của mình, rốt cuộc hiểu rõ một ít quy củ của Slytherin.

Slytherin cũng không giống như Gryffindor vậy, chỉ cần là người năm lớn là có thể hoành hành một phương. Ở Slytherin, lớp lớn cũng không thể đại biểu cái gì, cũng không có cái quyền hạn đặc thù gì, trừ phi bạn có một dòng họ hiển hách, tỷ như: Malfoy. Như vậy rất nhiều người sẽ bởi vì kiêng kỵ gia tộc dòng họ phía sau bạn mà kiêng kỵ bạn.
Harry bình thường cảm thấy cho dù sợ thì cũng là huynh trưởng bình thường sắc mặt không thay đổi cũng là rất cho Draco mặt mũi.

Còn có một điểm nữa đó là có năng lực, các loại các dạng năng lực, có thể mang đến cho bạn chỗ tốt, hoặc là cường đại hơn so với những người khác. Tựa như cậu tới một người đánh một cái sau đó đã thấy cũng không thấy có người nào đến tìm phiền toái cho mình vậy.

Mặc dù các rắn nhỏ Slytherin đại đa số thời điểm đều đem tâm tư nhỏ bé giấu ở một chỗ nào đó mà từ người lớn trong nhà học được vẫn còn không học tốt việc dối trá xuống thế nhưng Harry vẫn cảm thấy trong xương cốt bọn họ vẫn là rất thực tế.

"Nga —— Draco." Pansy từ phòng sinh hoạt đột nhiên đi tới, dùng một loại ngữ điệu rất ngạc nhiên cùng phô trương nói, "Cài tay áo của cậu thật xinh đẹp."
Harry nhịn không được thẳng người lên ngẩng đầu nhìn qua một cái, hình như là đá Opal hay là đá mặt trăng gì đó, Draco lúc nào thì đeo những cái đó?

Là thật đặc biệt.

Chẳng qua cũng không đến mức đẹp thành "Nga —— Draco" như vậy đi? Harry suy nghĩ thanh âm giọng nói trước đó của Pansy một chút, không thể khống chế mà run lên, lập tức cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

"Cám ơn." Draco ngẩng đầu nói, trên tay lại đem giấy da dê dời đi lên một ít.

Pansy nở nụ cười một chút: "Đem luận văn Độc dược học của cậu cho tớ xem một chút đi. Tớ lật thật nhiều sách, thế nào cũng tìm không được manh mối... Thật cám ơn cậu rồi!"

Draco từ trong đống sách trước mặt cầm lấy quyển da dê đưa cho Pansy, khóe miệng còn treo một tia mỉm cười rất lịch sự: "Không cần khách khí."

Harry nghe được, trong đầu nhất thời linh quang lóe lên. Cậu làm ra bộ dáng rất nhàn nhã, một cái khuỷu tay để ở trên bàn, bàn tay mở ra chống má trái, hướng phương hướng Draco quay đầu lại."Nga —— Draco, " cậu học giọng nói trước đó của Pansy nói, "Tóc của cậu cũng thật xinh đẹp... Có thể hay không đem bút ký Lịch sử Pháp thuật của cậu cho tớ mượn xem một chút? Cậu cũng biết, tớ đã ngủ trong nhiều tiết..."
"Harry, cậu không biết một vị phù thủy thân sĩ không nên học nữ sĩ nói chuyện sao?" Pansy cười trêu chọc Harry. Trong khoảng thời gian này quan hệ của bọn họ đều vẫn là có thể mở ra vài câu nhỏ đùa giỡn.

"Tớ mới mười một, Pansy." Harry chậm rãi chớp chớp mắt xanh biếc phía sau tròng kính, "Cho nên tớ còn tự nhận là không đủ tư cách trở thành 'phù thủy thân sĩ ' —— giống như Sirius Black vậy." Harry đem cha đỡ đầu của mình đáp lại trò đùa của Pansy.

Thế nhưng Sirius thật là một cái phù thủy rất có mị lực a, điểm ấy ai cũng không thể phủ nhận.

"Nếu như nói tới Sirius Black, cậu sợ rằng..." Pansy quan sát Harry một hồi, "Chậc chậc" vài tiếng, "Đời này cậu cũng không thể nào đạt được. Thế nhưng tớ nói như vậy không phải là đả kích cậu, cậu vẫn là phải kiên trì không ngừng mà nỗ lực đi."
"Vậy cũng..." Harry vừa muốn nói, Draco liền cầm quyển bản bút ký thật dày kia ở trên đầu cậu đánh một cái không nhẹ không nặng cái, sau đó đem vở đặt trước mặt Harry.

"Nhanh lên một chút làm bài tập đi, " Anh oán giận nói, "Tớ cũng không muốn hơn nửa đêm còn phải bồi cậu ở nơi này viết."

Nghe Draco nói như vậy, Harry liền tức giận: "Nga —— "

Thế nhưng cậu vẫn nỗ lực duy trì một chút danh dự của mình: "Chỉ cần giáo sư Binns không ra những đề mục quá đặt biệt*, cuộc thi Lịch sử Phép thuật của tớ đây khẳng định không thành vấn đề!"

*qt là "lánh ích hề kính" (另辟蹊径 ) thường dùng để hình dung những phương pháp mới thoát ra hẳn những lề thói, quan niệm cố hữu.

Draco "ừm ừm" có lệ hai tiếng.

Harry liếc Draco một cái, cúi đầu bắt đầu lật xem bút ký của anh. Tớ chỉ là lập tức thấy sắp được nghỉ bên phải suy tính quá nhiều việc mà thôi, không phải là làm bài tập chậm a tớ đây muốn cùng cậu nói như thế nào! Nội tâm của Harry không bình tĩnh giống với những gì mình biểu hiện ra, đang ở trong lòng mà gầm thét khàn cả giọng.
Nhưng là bất kể trong phòng sinh hoạt chung là cỡ nào mà thoải mái, nó cũng không có thuận tiện như thư viện.

Harry cảm thán, đem bút lông chim ném một cái, hai tay giao nhau đưa tay ra duỗi ngón tay có chút cứng ngắc, mắt cũng buông lỏng mà nhìn về phía ngoài cửa sổ thư viện. Bầu trời ngoài cửa sổ giống như là một khối một cái màn sân khấu được nhuộm thành màu xanh của hoa lưu ly*, mây trắng trong suốt phiêu đãng ở trên bầu trời trong suốt trong veo, tựa hồ dự đoán thời tiết tốt đẹp đang đến gần.

*hoa lưu ly thành còn gọi là hoa forget-me-not (xin đừng quên tôi)

Harry nhìn bầu trời như vậy, phát ngốc một lúc lâu. Mà Draco ở bên cạnh cậu lật lật một ít sách rất nặng tìm kiếm một ít tài liệu có thể sử dụng đến làm luận chứng, Harry lại nhìn anh đến phát ngốc... Thời gian "tích tắc" mà thong thả trôi qua, thẳng đến cách đó không xa một cái thanh âm quen thuộc đột nhiên phá vỡ an nhàn này.
"Hagrid! Bác đến thư viện làm cái gì?" Ngồi bàn ở phía sau Harry Ron nghi ngờ hỏi.

Harry chợt quay đầu lại —— Draco cảm thấy cậu ấy tựa hồ có thể xoay luôn cả cái cổ —— cậu thấy Hagrid còn mặc áo khoác da chuột chũi lù xù từ giá sách đi ra, đồng thời đem thứ gì giấu ở phía sau.

"Nga ——" Harry thấp giọng nói, "Chào mày a, Norbert."

-------------------------------

Có thứ bị thay đổi, thì có thứ không bị thay đổi

—— tiểu bát ứng cảnh lạp lạp lạp (小八应景啦啦啦)

==========================================================

Chương 06.2: NORBERT 2

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Tuy rằng Draco rất lo lắng cho cổ của Harry, thế nhưng Harry linh hoạt đem đầu lại vòng trở về, thực lực chứng minh rằng cổ của cậu còn rất tốt... Draco lắc đầu, quyết định mặc kệ Harry đột nhiên động kinh, trước tiên chuyên chú đem bài luận văn này viết xong đã.
Mà Harry chăm chú nghe mấy người phía sau đang tiến hành đối thoại với "nội dung tuyệt mật": Hagrid đã đối với Neville bọn họ không có cách nào, chỉ có thể nói mấy người bọn họ chốc lát nữa đi tìm ông —— thế nhưng lòng hiếu kỳ của trẻ con không phải dễ dàng thỏa mãn như vậy, ba người Neville bọn họ lại đi tìm mấy cuốn sách mới vừa rồi Hagrid che che giấu giấu tiếp tục nhỏ giọng thảo luận.

Harry nằm ở trên bàn, ngón tay linh hoạt lẩm nhẩm trang sách phảng phất đang tìm một điều lý luận có thể sử dụng, mà ánh mắt cậu lại ở dưới tròng kính chuyên chú nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn gỗ. Draco ngồi bên cạnh tay trái Harry, cầm bút lông chim trong tay càng không ngừng sàn sạt sàn sạt viết, một phần luận văn dài mà chặt chẽ đã sắp đến hồi kết.

"Nuôi rồng là phạm pháp." Ron thấp giọng cùng Neville Hermione bọn họ nói cậu bé từ chỗ đó của Charlie nghe được chuyện tình liên quan tới rồng, sau đó ba người cậu một câu tớ một câu mà suy đoán Hagrid rốt cuộc muốn làm gì —— loại chuyện này chắc hẳn phải là không nghĩ ra được vậy, cho nên ba người quyết định sẽ đi ngay bây giờ tìm Hagrid.
Harry tựa hồ ở trong một trang sách mới tìm được đồ vật có thể áp dụng ở trong luận văn của mình. Cậu đem bút lông chim nhẹ nhàng ở trong bình mực nước chấm chấm hai cái, ở trên tấm da dê đã mở ra sẵn nãy giờ viết xuống từ đơn thứ nhất, sau đó liền bắt đầu múa bút thành văn.

Draco nhưng ở thời điểm Harry mới bắt đầu viết thì dừng bút, một chữ từ đơn cuối cùng trên luận văn thật dài của anh viết ra theo kiểu cách thật xinh đẹp làm dấu chấm hết cho công việc. Anh nhìn Harry, nhìn ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người cậu, tóc đen lộn xộn vểnh hơi có chút biến thành màu nâu, nửa gò má hướng về phía bên này của anh có thể tinh tường thấy lông măng của trẻ con còn chưa trút xuống cùng lông mày và lông mi buông xuống, lông mi nồng đậm tinh tế, ở lúc này đánh lên một mảnh bóng râm nho nhỏ.
Draco đột nhiên cố sức nắm lấy bút lông chim trong tay nhưng ở một giây kế tiếp lắc đầu thở dài mỉm cười một chút. Khóe miệng anh cong lên một độ cung thật nhỏ thật giống như gió xuân nhẹ nhất thổi tới trên mặt hồ Đen mới vừa tan băng vậy.

Tớ từ nhỏ cùng cậu lớn lên, Harry... Anh ở trong lòng có chút bi thương mà nghĩ, mỗi một động tác nhỏ của cậu tớ cũng minh bạch, cậu tại sao muốn ở trước mặt tớ làm bộ che giấu chú ý nghe của cậu chứ?

Harry ở sau tiếng chuông thứ mười vang lên thì dừng bút, cậu thổi thổi mấy hàng nét mực chưa khô cuối cùng, sau đó đem tấm da dê cuốn lại.

"Viết xong?" Draco nghiêng đầu nhìn Harry.

"Ừ, tớ ban đầu cũng không thiếu bao nhiêu, cậu viết mới là mau." Harry nghiêng đầu nhìn anh, cười trả lời. Trong nháy mắt cậu nghiêng đầu đó, ánh dương quang giống như nước trong cầu hơi nước bị kim đâm vỡ vậy, thoáng cái trút xuống tại trên mặt cậu.
Cổ họng Draco chuyển động giật giật, há miệng muốn nói cái gì, nhưng nửa ngày cũng không có nói ra. Anh nghĩ mới vừa mới nghe được những tên sách anh quen thuộc cùng với trò chuyện liên quan tới rồng đó, trong lòng đột nhiên xông tới một cái ý niệm trong đầu, một cái ý niệm trong đầu để cho anh cảm thấy đi vào ngõ cụt... Thế nhưng anh vẫn không thể khống chế được muốn làm như vậy...

"Chúng ta đi thôi." Draco nghe thấy mình nói.

Neville bọn họ lúc này đây tựa hồ từ nơi đó của Hagrid biết không ít chuyện bọn họ cấp bách muốn biết. Lúc này, ba người bọn họ ngồi trong nhà gỗ nhỏ của Hagrid giống như l*иg hấp hoặc là lò nướng vậy —— nga, có thể chủ nhân của căn nhà đã quên mất bản chất của căn nhà là một gian nhà gỗ.

Tuy rằng bọn họ cảm thấy Hagrid có thể vốn cũng không muốn nói cho bọn họ biết cái gì, chí ít cũng không muốn nói cho bọn họ biết nhiều lắm. Thế nhưng có thể là cái loại giọng vừa ngọt lại vừa xu nịnh của Hermione nổi lên tác dụng, cũng có thể là Hagrid giống như là bọn họ đoán vậy —— bởi vì một ít để cho ông hết sức vui vẻ hài lòng mở rộng nội tâm ra.
Nói chung mặc kệ thế nào, hết thảy đều tại hướng có lợi đối với bọn họ tiến về phía trước, ngoại trừ biết Snape cũng tham gia công tác bảo hộ hòn đá phù thủy.

Ba người bọn họ đoán dưới tình huống như vậy Snape nhất định rất dễ biết rõ những giáo sư khác bày ra cái cơ quan gì, thậm chí ổng rất có thể cái gì cũng đều biết —— chỉ ngoại trừ pháp thuật của Quirrell cùng thế nào đi qua Fluffy. Thế nhưng Hagrid kiên quyết cam đoán với Neville chỉ có mình ông biết thế nào đi qua, vì vậy ba người thoáng an tâm xuống.

—— bất quá tâm này rất nhanh lại bị nâng lên!

Bởi vì bọn họ phát hiện trứng lớn đen sì sì đang nằm trong lò lửa thiêu đốt hừng hực của Hagrid... Thoạt nhìn Hagrid không chỉ có không nghĩ qua đây là hành động trái luật, càng không có nghĩ tới mặc kệ cái trứng này có bao nhiêu nhỏ, rồng sau khi lớn lên cũng sẽ dỡ đi ngôi nhà gỗ của ông. Mà không quản thái độ của Dumbledore làm sao, Bộ Pháp thuật cùng phụ huynh học sinh đều sẽ không đồng ý đem rồng này nuôi ở rừng Cấm.
Bất quá ai biết trong rừng Cấm rốt cuộc có rồng hay không ni?

Thế nhưng Neville bọn họ vô luận thế nào cũng khuyên không nói được Hagrid, ông tựa hồ đối với con Rồng Lưng Xoáy Na Uy chưa phá xác kia ném vào đầy ắp nhiệt tình yêu thương —— tựa như một con rồng nhe răng phun lửa đồng thời dùng đuôi nhọn cẩn thận bảo hộ trứng, tràn đầy tình thương của mẹ để cho ông không để ý đến quan tâm cùng bất kỳ khuyên bảo của Neville bọn họ cũng không để mắt đến một ít chỗ không hợp lý.

Thế nhưng rồng trưởng thành lại vượt qua dự tính của bọn họ, rồng này cũng không có giống như Hermione mong đợi đến khi nghỉ hè lại sinh ra —— ở một ngày thời điểm ăn sáng, bọn họ thu được tờ giấy của Hagrid, mặt trên chỉ viết bốn chữ: chuẩn bị phá xác.

Hermione cực lực ngăn lại các nam sinh nhảy nhót không muốn lên khóa thảo dược, càng thêm phản bác thanh âm hơi lớn của Ron nhảy nhót một chút, Neville lý trí một chút cảnh cáo cậu bé một câu.
Cậu bé nhìn cách đó không xa một chút —— Draco cong khóe môi lên nhìn mình một chút, trên mặt là biểu tình đầy hứng thú.

"Cậu ta có ý đồ gì sao?" Neville trong lòng nghĩ như vậy. Không phải là bản thân cậu bé suy đoán bạn của bạn, thế nhưng cậu bé cũng không cho là Malfoy cùng Harry rất hoà hợp, bất luận là tính cách hay là những thứ khác... Huống hồ, phù thủy bình thường cũng không có cách nào chống lại cám dỗ một con ấu long mang tới đi? Huống chi là loại phù thủy gia đình giàu có này, dùng tên của rồng làm tên... Thế nhưng cậu ta cũng có thể chỉ là... Đi ngang qua.

Ở trên khóa thảo dược Ron một mực cùng Hermione tranh luận, hiện ở trong lòng cậu bé không có gì có thể so với đi xem rồng còn quan trọng hơn. Neville cũng không nói gì ban nãy mới nhìn đến Malfoy nghe bọn họ nói chuyện... Cậu bé nhìn Harry cách đó không xa một chút, cậu ấy đang nghiêm túc hướng trong chậu lấp đất.
Đúng lúc này, Ron thuyết phục Hermione, Hermione đồng ý buổi trưa trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ đi tới trước phòng nhỏ Hagrid nhìn.

Có chuyện tình ao ước thời gian hình như cũng trôi qua đặc biệt nhanh. Chuông tan học vừa mới vang lên Neville ba người bọn họ liền chạy ra khỏi nhà ấm, Draco không nhanh không chậm mà cùng Harry dọn dẹp đồ vật, trở lại lâu đài, lại ở cửa lễ đường cùng Harry nói như vậy: "Harry, tớ đi phòng rửa mặt một chút."

Anh vẫn tuân theo nội tâm rục rịch chộn rộn của bản thân.

"Được." Harry cầm lấy cái bọc sách của anh, bản thân đi vào lễ đường.

---------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sắm vai nhân vật của mình thật tốt, làm chuyện bản thân mình nên làm

—— bản danh ngôn danh nhân internet

==========================================================

Chương 06.3: NORBERT 3
Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Draco nghiêng người dựa vào cửa gỗ lớn của Hagrid, từ khe rèm cửa sổ thấy được con rồng nhỏ vừa mới phá xác kia —— thật xấu. Draco nghĩ, anh không biết Hagrid rốt cuộc là từ đâu lấy được trứng rồng, theo lý mà nói lão hẳn là tiếp xúc chợ đen không được... Huống chi trứng rồng ở chợ đen cũng là hàng đoạt tay có thể gặp không thể cầu.

Draco vừa liếc nhìn, lần này anh cẩn thận phân biệt một chút đặc thù trên người rồng nhỏ kia, cảm thấy vậy hẳn là —— "Không xong!" Draco nhỏ giọng thầm mắng một câu, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Trong nhà gỗ nhỏ Hagrid nhảy lên một cái, chạy về phía cửa sổ, lo lắng nói: "Mới vừa rồi có người ở ngoài cửa sổ nhìn lén —— là một cậu bé! Bác thấy ánh mắt của nó —— nó đang hướng lâu đài chạy á."
"Là Malfoy." Cách cửa sổ gần nhất Neville ra bên ngoài nhìn thoáng qua, nói.

Hagrid nhìn về phía Neville, rốt cục nhớ tới râu mép ông mới vừa rồi bị đốt, hiện tại đang cẩn thận vỗ vỗ: "Cậu ta tại sao phải sang đây? Harry đâu?"

"Cậu ta hiển nhiên là nghe được chúng ta nói..." Hermione trả lời Hagrid nói, "Về phần Harry, cậu ấy có lẽ ở lễ đường chờ đi."

"Chuyện rồng đã bị Malfoy biết, sẽ không có chuyện gì đi? Dù sao cậu ta và Harry là bạn tốt..." Neville không xác định mà nói.

"Cậu ta và chúng ta cũng không phải là bạn tốt, càng không phải là bạn của Hagrid," Ron hừ một tiếng nói, "Tớ cũng không thể nào tin tưởng cậu ta."

"Cậu ta có thể chỉ là hiếu kỳ? Dù sao không ai có thể đối với rồng không hiếu kỳ..."

"Hiếu kỳ cậu ta vì sao không cùng Harry đi chung?" Biểu tình trên mặt Ron rất trầm trọng, "Mặc kệ thế nào cậu ta còn là Slytherin. Huống chi nuôi rồng không giống những chuyện khác, đây là trái với luật pháp phù thủy, cậu ta có lý do!"
"Nếu không, đi đem chuyện này nói cho Harry?" Ron kiến nghị, "Dù sao chúng ta chỉ có thể cùng Harry nói thôi."

"Cậu điên rồi sao!" Hermione nhìn cậu bé chằm chằm, "Harry cùng cậu ta mới vừa hòa thuận lại, nếu như đem chuyện này nói cho Harry hai người bọn họ phỏng chừng lại ầm ĩ tiếp ——" Hermione lại quay đầu đối với Hagrid nói, "Chúng cháu về đi học trước, Malfoy bên kia trước hết giao cho chúng cháu, có tình huống gì thì sẽ thông báo cho bác."

Đáng tiếc khóa còn dư lại ngày hôm nay của Gryffindor cùng Slytherin cũng không cùng một chỗ... Sau đó bọn họ một ngày đều không có tìm được cơ hội cùng Harry nói.

Có một số việc thời điểm không phát sinh liền giải quyết chỉ biết càng ngày càng không mở miệng được, Neville bọn họ liền dùng bản thân mình chứng minh điểm này vô cùng chuẩn xác. Ở trong một tuần kế tiếp, bất kể là ở trên đường vô tình gặp được hay là lúc cùng Slytherin đi học chung, bọn họ đều cảm thấy trong biểu hiện trên mặt Malfoy cất dấu biểu tình không có ý tốt. Đó là một loại màu đen, báo trước bọn mi phải xong đời —— thế nhưng cậu ta hết lần này tới lần khác cái gì chưa từng làm, cũng không nói gì, cho nên Neville bọn họ càng ngày càng cảm thấy đây hết thảy cũng có thể là do ấn tượng ban đầu của bọn họ mà suy đoán như vậy, nên luôn luôn không có ai lấy dũng khí cùng Harry nói chuyện này.
Nếu Harry bên kia nói không nên lời, vậy cũng chỉ có thể đem toàn bộ sức chiến đấu đều đặt ở chỗ của Hagrid. Một tuần này Neville, Ron cùng Hermione phần lớn thời gian nhàn rỗi đều đợi ở trong phòng nhỏ mờ tối của Hagrid, đối với bác ấy giảng đạo lý sự thực, khuyến cáo bác ấy đem rồng đưa đi —— không hề nghi ngờ, bọn họ thất bại. Bọn họ thực sự không có thể hiểu được nhiệt tình của Hagrid đối với những vật nguy hiểm này hoặc là nói là cuồng nhiệt tới cùng từ nơi phát ra vậy chứ? Có lẽ đây là nguyên nhân Dumbledore để cho bác ấyđến dạy môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí này đi.

Thế nhưng Rồng Lưng Xoáy Na Uy này của Hagrid gọi là Norbert càng dài càng lớn, Hagrid cũng rốt cục ý thức được bản thân nuôi con rồng này không được —— nhưng muốn oo6gng vứt bỏ Norbert đó là tuyệt đối không thể nào!
Thẳng đến Neville nghĩ tới anh Charlie của Ron, này không phải là lựa chọn hay nhất mà lại là người chuyên nghiệp nhất sao? Hagrid cũng đồng ý đem Norbert đưa đến chỗ của Charlie, thế nhưng ông lưu luyến không rời mà nói trước phải viết phong thư hỏi Charlie bên kia một chút —— trong khoảng thời gian chờ này, Ron lại bị cắn.

Vào lúc ban đêm ai cũng không thấy gì, tựa như Hagrid, ông bình thường bị cắn nhưng cũng không thành vấn đề gì —— có lẽ tin tức tốt duy nhất chính là Charlie hồi âm đến. Charlie biểu thị Rumani rất nguyện ý tiếp nhận Rồng Lưng Xoáy Na Uy kia, nói các bạn của ảnh sẽ mang con rồng kia đi, cùng bọn họ hẹn thời gian cùng địa điểm.

Chuyện Norbert coi như là có thể giải quyết rồi, chỉ cần bọn họ đủ cẩn thận đem Norbert đưa đi, lúc trở lại cho dù bị phát hiện cũng không phải chuyện lớn gì, trên cơ bản không sẽ có phiền toái gì —— sự thực chứng minh bọn họ nghĩ quá đơn giản, bởi vì đến khi ngày thứ hai thời điểm buổi sáng, tay của Ron đã sưng giống như bánh bánh bao lớn như vậy.
Harry ở thời điểm bữa sáng phát hiện tình trạng dị thường của Ron."Cậu là bị cá trong hồ Đen cắn sao?" Harry làm bộ quan sát đến tay Ron, "Tớ kiến nghị cậu tốt nhất đi đến chỗ phu nhân Pomfrey nhìn, phải biết rằng rất nhiều cá đều có độc."

"... Harry," Ron do dự một chút, cuối cùng vẫn nhỏ giọng đối với Harry nói, "Trên thực tế tớ là bị rồng cắn một cái —— Hagrid lấy được một con rồng nhỏ."

Harry trợn to hai mắt. "Rồng?" Cậu kinh ngạc lặp lại, lại cẩn thận nhìn tay Ron một chút, dùng giọng nói tương đối đau xót nói, "Vậy cậu vẫn là nên đi xem một chút đi, răng rồng thông thường đều có độc."

Sắc mặt Ron càng trắng hơn, Neville cùng Hermione vội vội vàng vàng lôi kéo Ron còn không có phản ứng được chạy ra ngoài, đều đã quên tạm biệt Harry .

Harry lắc đầu, đi trở về bàn dài Slytherin cùng Draco nói đến tay Ron.
Sau khi hết một ngày lên lớp, Neville cùng Hermione thật nhanh chạy tới y viện thăm hỏi Ron —— tình trạng của cậu bé tựa hồ còn tốt, chỉ là vết thương hiện lên một loại màu xanh lá cây xấu xí.

"Trên thực tế phu nhân Pomfrey nói tớ còn coi là chạy chữa đúng lúc, không có chuyện gì." Ron thấp giọng nói, "Hơn nữa Norbert có thể cũng không có chuyện gì, ở trước các cậu Harry cùng Malfoy cũng tới, giữa có một đoạn thời gian Harry đi vệ sinh, trong phòng cũng chỉ còn lại có tớ và Malfoy, tuy rằng bầu không khí rất xấu hổ thế nhưng cũng không có phát sinh cái gì —— nga, cậu ta nói dáng vẻ hoảng sợ gần nhất của chúng ta chơi rất khá." Ron uể oải nói, hình như đã không có khí lực phẫn nộ nữa rồi.

Neville cùng Hermione cũng đều thở dài một hơi.

"Mặc kệ Malfoy có phải thật vậy hay không chỉ muốn xem trò cười của chúng ta, chúng ta cũng sẽ ở nửa đêm thứ bảy đem Norbert đưa đi, cậu ta sẽ không có nhược điểm." Hermione thoải mái mà nói, thế nhưng Ron lại phảng phất bị kinh hách giống nhau mà từ trên giường ngồi dậy.
"Nửa đêm thứ bảy!" Thanh âm của cậu bé so với mới vừa rồi càng thêm khàn giọng mà nói, "Nga, không xong —— tớ mới vừa nhớ tới! Malfoy trước đó lật sách của tớ, tớ đã để lên bàn, thư của Charlie cũng kẹp ở trong quyển sách kia, cậu ta nhất định thấy được! Cậu ta biết chúng ta thứ bảy muốn đưa Norbert đi!"

Hermione phản ứng đầu tiên chính là cầm lấy quyển sách đặt lên giường kia của Ron. "Thư vẫn còn." Cô bé nói.

"Thế nhưng cậu ta nhất định thấy được —— cậu ta sẽ làm cái gì sao?"

Neville cùng Ron chưa kịp trả lời, bởi vì phu nhân Pomfrey đem Neville cùng Hermione đuổi ra —— bởi vì Ron không có biện pháp tham gia lần hành động này, cho nên Neville cùng Hermione hai người cộng lại một chút: Bọn họ là nhất định phải đem Norbert đưa đi, Hermione thậm chí vì thế để cho Hagrid lấy đến một chiếc Áo khoác Tàng hình —— Hagrid đương nhiên không có Áo khoác Tàng hình, nghe nói cái này là hắn từ chỗ của ông chủ quán bar Đầu Heo mượn tới.
Vì vậy buổi tối thứ bảy, Hermione cùng Neville ăn xong bữa cơm liền đi tới phòng nhỏ của Hagrid, Hagrid chuẩn bị một cái rương gỗ lớn cho Norbert, bên trong chứa đồ chơi cùng thức ăn của nó, Neville ở thời điểm Hagrid lưu luyến không rời sau cùng đút Norbert ăn thịt khuyên ông cho Norbert uống chút rượu —— Norbert an tĩnh ngủ vì bọn họ giảm bớt nhiều phiền toái. Ít nhất không có ai sẽ nghe thanh âm kỳ quái gì.

Mượn theo Áo khoác Tàng hình che lấp mùi rượu đặc hơn, Hermione cùng Neville gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm* leo lên toà tháp, đúng giờ đưa Norbert đi —— mặc dù đầu bị hun có chút choáng váng, cánh tay mệt chết đi được chân cũng chua xót, thế nhưng nội tâm của Neville cùng Hermione nhẹ nhõm không gì sánh được.

*hữu kinh vô hiểm

Bọn họ nhìn theo thân ảnh biến mất của phù thủy ở khoảng không đêm đen nhánh sau đó cũng rời khỏi toà tháp. Neville cùng Hermione lặng lẽ đi xuống xoay tròn thang lầu, dự định ra cửa thang lầu lại phủ thêm Áo khoác Tàng hình —— tuy rằng Hermione oán trách muốn giặt quần áo, nhưng là nét mặt của cô bé lại thần thái hào hứng —— cuối cùng cũng thoát khỏi gánh vác nặng nề Norbert này, tâm tình của bọn họ cùng tay như nhau nhẹ nhàng —— còn có cái gì có thể phá hỏng phần vui sướиɠ này của bọn họ chứ? Đáp án đang chờ phía dưới thang lầu này.
Bọn họ nhảy vào hàng lang, mặt giáo sư McGonagall lại đột nhiên từ trong bóng tối hiển hiện ra.

"Chào buổi tối." Bà nói.

Điểm này tuyệt không không xong. Neville nghĩ thầm, trực tiếp giống như là gặp ác mộng vậy.

Đặc biệt ở sau khi McGonagall giáo sư nói xong "chào buổi tối", Malfoy mang trên mặt mỉm cười ác ý, từ phía sau giáo sư McGonagall đi ra.

Giận đến tỉnh táo giáo sư McGonagall trực tiếp đem bọn họ lĩnh đến phòng làm việc lầu hai. Dọc theo đường đi Neville chỉ là nhìn áo choàng không ngừng cuồn cuộn của bà là có thể tưởng tượng đến mưa rền gió dữ sắp sửa đối mặt sau đó như thế nào, cậu bé thậm chí suy nghĩ rất nhiều biện pháp lý do để giải thích bọn họ vì sao len lén bò lên trên thiên văn tháp, nếu như giáo sư McGonagall viết thư cho bà nội mình thì phải giải thích thế nào... Mà Draco giống như một người không có chuyện gì vậy đi ở bên cạnh bọn họ, vừa đi vừa cười nhìn biểu tình trên mặt Neville cùng Hermione.
Nga, Malfoy vốn chính là người không có sao, Neville nghĩ thầm.

"Cậu đoán Harry biết chuyện này sao?" Neville nghiêng đầu hỏi Hermione, thế nhưng Hermione không trả lời. Trên thực tế Hermione từ lúc giáo sư McGonagall gọi bọn họ lại trong nháy mắt đó đã bắt đầu càng không ngừng phát run —— cô bé lại là lần đầu tiên bởi vì trái với nội quy trường học bị giáo sư bắt được.

Năm phút đồng hồ sau, đứng ở trước bàn của giáo sư McGonagall Neville cùng Hermione đem đầu chôn đến thật thấp, dáng vẻ tựa hồ phi thường xấu hổ, mà Draco đứng cách bọn họ vài bước, hai tay khoanh lại, căn bản không thể khống chế nụ cười trên mặt bản thân. Có lẽ là bởi vì làm chuyện xấu với cậu ta mà nói là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hay hoặc giả là bởi vì... Dù sao cũng mặc kệ là bởi vì cái gì, hiện tại tâm tình anh phi thường tốt.
Anh nghe giáo sư McGonagall tức giận khiển trách Neville cùng Hermione, cảm giác mình coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ —— anh cũng không có nói bọn họ nửa đêm len lén chạy đến là muốn đưa một con rồng đang lớn đi, bằng không thì lúc này bọn họ đã về nhà rồi.

"Cô không muốn nghe bất kỳ giải thích nào." Giáo sư McGonagall nói, "Các trò trái với giới nghiêm ban đêm, bò lên trên thiên văn tháp đây đều là biết sai phạm sai lầm, cô phải trừng phạt hành vi của trừng phạt các trò, trừ năm mươi điểm."

Trên mặt Draco lộ ra nụ cười không chút nào che giấu.

"Mỗi người." Giáo sư McGonagall nói bổ sung.

Hermione nức nở ra.

"Mỗi người?" Draco vài bước đi tới trước bàn, mỉm cười, "Xin lỗi giáo sư, có thể là con nghe lầm, ngài nói 'Mỗi người' ?"

"Trò nghe không sai, cậu Malfoy. Trò đã có dũng khí ở sau khi tắt đèn len lén chuồn mất xuống giường, vậy hẳn là cũng có dũng khí gánh chịu trừng phạt."
"Xin lỗi, cô không thể —— "

"Không cần trò nói cho tôi biết tôi có thể làm cái gì, không thể làm cái gì." Giáo sư McGonagall lạnh giọng nói, "Còn có, phải nói với cậu Longbottom tiểu thư Granger một câu, cô chẳng bao giờ giống như bây giờ cảm thấy xấu hổ khi là học sinh của Gryffindor."

Chẳng qua kế tiếp Neville cùng Hermione còn chưa kịp bởi vì câu xấu hổ này, liền nghe được vài tiếng đập cửa khẩn thiết, kèm theo một cái thanh âm họ quen thuộc, thở không ra hơi: "Xin lỗi quấy rầy, McGonagall giáo sư, con..."

------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tay bạn giống như tay của thượng đế vậy thúc đẩy thế giới

—— tiểu bát ứng cảnh

====================================================================

Chương 06.4: NORBERT 4

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

"Harry!" Neville, Hermione cùng với Draco đồng thời hô lên tiếng, sau đó quay đầu lại liền thấy được hai mắt của giáo sư McGonagall trợn to, sợ đến bọn họ lập tức không lên tiếng. "Lại tới một người, lại một người!" Bà giận không kìm được mà gào thét, "Harry Potter, có thể hỏi một chút trò lại là bởi vì cái gì nửa đêm chạy ra ngoài?"
"Xin lỗi, giáo sư, con..." Harry há miệng, vừa muốn đem mình lập được mượn cớ nói ra, giáo sư McGonagall liền vung tay lên cắt đứt lời của cậu.

"Trò cái gì đều không cần phải nói, không cần giải thích." Giáo sư McGonagall trừng mắt Draco một cái, đường nhìn tựa như dao nhỏ vậy, "Hai Slytherin, hai Gryffindor! Cả đêm có bốn học sinh không ngủ được! Loại chuyện này tôi trước đây còn chưa từng nghe nói qua! Về phần cậu Potter tự chui đầu vào lưới..." Giáo sư McGonagall nhìn ánh mắt Harry hướng Draco nháy mắt, cả giận nói, "Mặc kệ thế nào, trò đã ở lúc này xuất hiện ở nơi này, vậy trò liền cùng bọn họ cùng nhau đi."

Harry bình phục hô hấp, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cùng nhau cái gì? Giáo sư."

"Phục vụ lao động, bốn người các trò!" Trong mắt của giáo sư McGonagall lóe ánh sáng lạnh lùng, "Hiện tại, trở về các trò nên trở về! Lập tức!"
Bốn người lập tức giống như chuột xám nhỏ như nhau chạy.

Mặc dù thoáng cái trừ một trăm điểm nhất định sẽ khiến cho Gryffindor rơi xuống hạng sau cùng đồng thời phá hủy có hi vọng thắng được cúp học viện... Thế nhưng Neville cũng không có quấn quýt với điểm số, mà là giây thứ nhất khi đóng cửa lại hỏi Harry: "Harry, cậu làm sao sẽ..."

"Nga, " Harry nhìn một chút Draco, liếʍ môi một cái, "Goyle ở trước khi tớ ngủ đến gõ cửa, nói cho tớ biết Draco cũng không có trong phòng sinh hoạt viết cái gọi là luận văn, mà là đã sớm chạy ra ngoài, tìm các cậu phiền phức? Mặc kệ cậu ấy. Sau đó tớ liền cũng chạy ra tới tìm các cậu, cảm tạ trời đất không gặp phải giáo sư Snape!" Harry ở cuối cùng may mắn mà nói.

Neville cùng Hermione không nói gì, Harry vừa nhìn về phía Draco, không nghĩ tới anh lại dời đi đường nhìn về dời đi chỗ khác.
"Quỷ ấu trĩ." Harry ở trong lòng lặng lẽ đánh giá chuyến đi này của Draco.

"Nhưng là các cậu lại là bởi vì cái gì hơn nửa đêm chạy ra ngoài? Tớ không có nghe giáo sư McGonagall nói cái nguyên nhân ghê gớm gì a?"

Trong hành lang yên tĩnh, ở sau khi Harry đưa ra cái vấn đề không ai nói nữa, chỉ có tiếng bước chân mất trật tự của bọn họ luôn luôn liên tục vang đến cửa thang lầu —— Gryffindor đi lên, Slytherin đi xuống.

Neville cùng Hermione trao đổi mấy cái ánh mắt, trước khi chuẩn bị nói gặp lại sau rốt cục muốn mở miệng giải thích một chút tình trạng trước đó: "Harry."

"Ừ?" Harry nhìn hai người bọn họ, "Nói gặp lại sau còn muốn chính thức như thế?"

"Chuyện vừa rồi, chúng tớ... Malfoy là muốn giúp chúng tớ mới có thể cùng bị giáo sư McGonagall phát hiện." Tốc độ nói chuyện của Hermione tựa như tức giận giáo sư McGonagall vậy, "Ngủ ngon Harry."
Ánh mắt Harry từ từ trở nên phức tạp."... Ngủ ngon." Cậu kéo kéo khóe miệng, cười nói.

"Malfoy muốn giúp bọn mình cái gì chứ?" Neville vừa leo lên cầu thang vừa hỏi Hermione, "Là cậu ta hại bọn mình bị bắt được, cậu không nghe được sao? Là cậu ta nói cho giáo sư McGonagall!"

"Giúp bọn mình trừ điểm chung sao?" Hermione không nhịn được nói, "Chuyện của cậu ta cùng bọn mình tự mình giải quyết, chuyện của cậu ta và Harry bọn mình cũng đừng xen vào, cậu nếu như hiểu rõ rồi thì tớ lên đi ngủ đây."

Neville còn chưa kịp gật đầu Hermione liền chạy bịch bịch lên thang lầu.

So sánh với phía bên kia đã rõ ràng, Harry cùng Draco bên này tương đối bình thản... Trầm mặc.

Buổi tối hành lang càng thêm lạnh, Harry có thể cảm giác được mắt cá chân mình phía ngoài dép đều là lạnh lẽo bầu không khí đọng lại, tựa hồ thở ra không khí đều bị đọng lại ở trước chóp mũi. Harry cảm thấy rất khó chịu, cậu liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, đang muốn nói chút gì, Draco đã cùng lúc há miệng ra.
"Sự tình cũng không giống như Granger nói vậy." Draco cúi đầu, tóc anh ban đầu thật chỉnh tề lại có chút tản ra, có vài cọng tóc rũ xuống che ở trước cái trán, thoạt nhìn đẹp trai đến không được, "Tớ là đi cáo trạng tớ biết bọn họ vì sao len lén chuồn ra phòng ngủ leo đến thiên văn tháp, bọn họ vận chuyển một con rồng —— bất quá tớ không có nói chuyện rồng với giáo sư McGonagall, bằng không thì bọn họ đã bị khai trừ rồi."

"Bọn họ, cái gì?!" Harry rất thích hợp biểu hiện ra khϊếp sợ to lớn.

"Rồng." Draco nói, "Một con Rồng Lưng Xoáy Na Uy nhỏ, ở trước tối hôm nay đều vẫn luôn ở trong phòng nhỏ của Hagrid nuôi, bọn họ đem đưa đến chỗ người anh trai nào đó của Weasley."

"Nga —— cái cắn Ron kia?" Harry khô cằn mà nói, "Cho nên nói thật sự có một con rồng? Tớ còn tưởng rằng đó là một vui đùa!?" Lúc này bọn họ vừa lúc đi tới bên cạnh lễ đường, Harry nhìn thoáng qua cửa lớn của lễ đường, "Cậu cũng bị trừ điểm có đúng hay không?" Cậu hỏi Draco.
"Ừ?" Draco nhìn Harry thận trọng đem cửa lễ đường đẩy ra một đường khe nhỏ. "Bi thảm a..." Harry nói, "Dù sao cũng là hạng thứ hai đếm ngược."

Draco cũng tiến tới nhìn thoáng qua: "Thoạt nhìn chỉ trừ năm mươi điểm?"

"Đó là do tớ đi vào nắm giữ được thời gian rất tốt." Harry dào dạt đắc ý.

Hai người nói rồi đóng cửa lễ đường, đi qua đại sảnh, lại xuống thang lầu, Draco tiếp tục tiến hành bộc bạch mới vừa rồi bị Harry cắt đứt: "Tớ cũng không biết tại sao phải đem chuyện này nói cho giáo sư McGonagall, có lẽ chỉ là muốn gây sự với bọn họ?" Draco tiếp tục cũng không ngẩng đầu lên mà nói, Harry phải chạy nhanh vài bước trước tiên đem cửa đá mở ra, "Đương nhiên cũng không phải là bởi vì điểm cùng cúp học viện, tớ không ngây thơ như vậy."

"Xin cậu đó, cậu đã rất ngây thơ rồi." Harry tiến vào phòng sinh hoạt chung của đồng thời nghĩ như vậy.
"Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, tớ làm sẽ không sợ gánh chịu hậu quả." Draco rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng Harry. Ở dưới ánh sáng xanh đặc biệt của Slytherin, Harry cảm thấy cặp mắt màu xám tro kia thật giống như đang chiếu hình ảnh ngược của phong cảnh vậy, cùng bầu trời khi mây đen tán đi mỹ lệ giống nhau.

"Mặc kệ ngươi muốn cùng tớ tức giận hay là muốn thế nào, tớ đều không hối hận khi làm chuyện này." Draco bình thản nói, "Có lẽ tớ chính là thích như vậy đó đi lấy người khác làm trò cười các loại? Cậu cảm thấy thế nào..."

Mắt xanh biếc phía sau tròng kính của Harry híp lại.

Có lẽ tớ chính là thích như vậy đó đi lấy người khác làm trò cười các loại... Harry ở trong lòng lẩm bẩm những lời này, mắt xanh biếc tựa như mèo khóa chặt chuột nhỏ vậy, nếu như Draco biết trong quá khứ phần lớn thời giờ đều ở đây đem mình làm trò cười, không biết lúc nói lời này có thể hay không càng vui vẻ hơn một chút?
Thế nhưng Harry nhất định phải trả lời đứng đắn, cho nên cậu trước tiên ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái: "Draco." Harry nhìn tầm mắt anh lay động một chút, tựa hồ không biết lời kế tiếp phải mở miệng thế nào để nói, "Mẹ vẫn luôn sẽ ở sau khi tớ gặp rắc rối hỏi tớ nguyên nhân, cho nên tớ cũng không thể không hỏi nguyên nhân cậu làm chuyện này?

"Cậu cũng không phải mẹ tớ." Draco xụ mặt trả lời, anh nhìn biểu tình của Harry thật giống như anh nói gì đó cũng không giải thích được vậy, "Harry, tiền đề của cậu vốn là có vấn đề, tớ..."

"Tớ muốn biết." Harry trực tiếp cắt ngang Draco đang muốn bắt đầu, về việc liên quan tới ngôn ngữ biểu đạt mà thao thao bất tuyệt, "Không thể nói sao?"

Lỗ tai Draco thoáng cái trở nên đỏ bừng: "Không, cũng không phải không thể nói." Anh úp úp mở mở hơn nửa ngày, cuối cùng giống như mệt mỏi tê liệt vậy hướng trên ghế salon gần nhất ngã xuống, thanh âm cũng trở nên mơ hồ "Nói hay không cũng không quan trọng, còn không bằng..."
Harry cũng hướng sô pha đi tới, cậu dùng đầu gối đυ.ng đυ.ng Draco, Draco liền chừa ra một chỗ cho cậu ngồi xuống. "Tớ không muốn cùng cậu cãi nhau." Harry ở Draco bên cạnh ngồi xuống, "Tớ cảm thấy rất ngây thơ, chúng ta từ nhỏ cùng một chỗ cũng chưa từng cãi nhau!"

"Trước đó là bởi vì cậu có việc gạt tớ!" Draco căm giận mà nói, "Cậu có thật nhiều chuyện không nói cho tớ, còn cùng những tên Gryffindor kia kết bạn, cho tới bây giờ không cân nhắc qua cảm thụ của tớ! Cậu cũng cho tới bây giờ không có nghĩ tới là người xin lỗi tớ trước mặc dù tớ cái gì cũng không có làm sai!"

"Cậu cái gì sai cũng không có..." Harry vừa muốn phản bác đã bị biểu tình trên mặt Draco hù dọa, "Ách, đúng, tớ trước đó cũng thừa nhận là lỗi của tớ tương đối nhiều." Harry nuốt nước miếng một cái, lúng túng mà nói, "Tớ rất xin lỗi, Draco, tớ đích xác là đôi khi bỏ qua cảm thụ của cậu, tớ cam đoan tớ sẽ sửa... Như vậy, lần này cũng là bởi vì bọn họ...?" Harry cẩn thận từng li từng tí suy đoán.
Draco ngồi ở chỗ kia, ủ rũ: "Harry." Anh dùng một loại ngữ điệu rất bi thương kêu tên Harry, trong nháy mắt đó Harry liền cảm giác lòng mình bị xức đầy bột phấn của quả mọng chua xót, "Tớ không biết cậu... Cậu mỗi một lần thời điểm ở thư viện gặp phải bọn họ, ánh mắt cậu, lỗ tai cậu đều là chú ý bọn họ... Thế nhưng rõ ràng tớ mới là người cùng cậu cùng nhau lớn lên! Tớ, tớ giận, tớ trước đó chỉ là muốn để cho cậu biết cảm giác của tớ bị cậu xem nhẹ, lần này cũng chỉ là muốn tìm chút phiền phức cho bọn họ mà thôi."

Draco giơ tay lên lau khóe mắt mình một chút: "Có thể thời gian cậu ở cùng với bọn họ cộng lại còn chưa đủ một ngày, nhưng là có chút thời điểm tớ thực sự cảm thấy cậu cùng bọn họ so với cùng tớ càng thân thiết hơn, mặc dù chúng ta có thể nói là sớm chiều ở chung."
Harry cảm thấy hai mắt mình chua xót đến kỳ cục, cổ họng cũng giống như vướng phải thứ gì, ngay cả tim đập đều rất nặng nề.

"Cậu khẳng định có cái chuyện gì không thể nói với tớ, tớ có thể hiểu được." Draco suy nghĩ một hồi, "Tớ biết James cùng cha tớ căn bản là người hoàn toàn không giống nhau, cậu cùng tớ cũng là không giống nhau như vậy, Harry cậu biết tớ không phải là đang nói huyết thống. Còn có nếu như không phải là Sirius một nhà chúng tớ cũng có thể đã ở Azkaban, thế nhưng Chúa tể Hắc ám..."

"Cùng những cái đó không quan hệ." Harry cảm thấy không thể lại để cho Draco nói nữa, "Tớ quả thật có chút bí mật nhỏ, thật chỉ là bí mật nhỏ. Tớ cam đoan tớ sẽ nói cho cậu biết, toàn bộ đều nói cho cậu biết, thế nhưng cậu cần phải cho tớ thời gian, nói ra bí mật luôn luôn cần một cái cơ hội."
Rất có thể phải đến khi tất cả kết thúc, tớ mới có thể nói ra những chuyện kia... Harry nghĩ.

Draco ngẩng đầu nhìn Harry, hốc mắt anh đỏ lên, mắt bởi vì ướŧ áŧ càng sáng một ít, "Đúng vậy, tớ lý giải." Anh nói, "Khuya lắm rồi, lên lầu ngủ đi."

Harry gật đầu.

Ngoài cửa sổ nước Hồ Đen ôn hoà dâng cao, Harry nằm ở trên giường vươn đũa phép tắt đèn. Một mảnh nhu hòa trong bóng tối, Harry rốt cục nghe được Draco hỏi cái vấn đề anh luôn luôn vướng ở trong lòng mình.

"Harry, cậu giận tớ sao?"

"Đương nhiên không. Ngủ ngon Draco."

"Ngủ ngon Harry."

Trong phòng yên lặng trở lại, ngoại trừ tiếng hít thở nhợt nhạt đan xen lẫn nhau.

Tất cả cũng đều yên lặng trở lại, bất kể là Norbert bắt đầu cường tráng cắn người phun lửa, hay là phải đi rừng Cấm đều đi vào quỹ đạo. Harry trong lòng làm suy tính, cậu suy nghĩ vô số loại biện pháp vô số loại phương án chấp hành, chính là hy vọng tất cả có thể không sai lầm mà phát triển tiếp... Thế nhưng nếu như hòn đá phù thủy thật sự có nguy hiểm gì, cậu cũng sẽ khiến cho bản thân trở thành bảo đảm sau cùng kia.
"Xin lỗi, Draco." Harry ở trong lòng kiên định thề, "Một ngày nào đó, tớ sẽ đem hết thảy đều nói cho cậu biết."

Sáng sớm hôm sau, Harry mơ mơ màng màng đi tới nhà ăn, ngay phút giây đầu tiên cảm thấy hơi lạnh đập vào mặt —— độ ấm trên bàn dài Gryffindor thật giống như một trăm pháp thuật lạnh lẽo đập vào trên bàn kia.

Harry giương mắt nhìn một chút dụng cụ tính điểm trên tường, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Gryffindor đột nhiên thiếu một trăm điểm không nói gì đi, Slytherin vì sao so với hôm qua thiếu tròn năm mươi điểm!" Pansy ở trên bàn dài Slytherin gào thét.

"Tớ đêm qua đi ra ngoài chạy hết một vòng, khấu trừ chút điểm." Draco lôi kéo Harry đi tới chỗ bàn dài ngồi xuống, "Có vấn đề gì không?"

"Không có." Thức thời Pansy cúi đầu bắt đầu hướng bánh mì mà quét bơ lạc lên.
Harry nghiêng đầu lại nhìn vài ánh mắt ở hai học viện, Draco đem đầu Harry đến bên này trừng cậu một cái, "Ăn sáng cho tốt đi." Thanh âm anh còn chưa dứt Harry liền dứt khoát quay đầu lại, "Năm mươi điểm đổi lại là Draco bọn tớ hài lòng, thực sự là tuyệt không thiệt thòi nhỉ."

Draco cũng trợn mắt nhìn cậu một cái, Harry lập tức cúi đầu ngoan ngoãn gặm khoai tây nướng.

"Harry." Draco ngoẹo đầu nhìn dáng vẻ Harry hết sức chuyên chú gặm khoai tây, rốt cục không nhịn cười được.

"Thế nào?"

Khóe miệng Draco ra nụ cười ôn nhu, nói ra một câu Harry hận không thể đem khoai tây nướng trong tay vỗ vào đầu tóc có màu sắc không sai biệt lắm so với khoai tây. Anh nói: "Cậu tại sao ngu xuẩn như vậy chứ."

Hermione trầm mặc ngồi trước bàn, nghe nữ sinh bên cạnh dùng giọng nói cay nghiệt: "Dù sao cô nàng cũng lợi hại á, trả lời nhiều câu hỏi một chút không phải kiếm điểm về rồi sao", đem bánh mì trong cái dĩa mình đều chọc thành vụn bánh mì, thời điểm trong lòng đều là đối với mình chán ghét mà vứt bỏ thì có cái tay ở trên vai cô bé vỗ vỗ.
"Harry?" Hermione lấy làm kinh hãi, cô bé thế nào cũng không nghĩ ra vừa quay đầu lại thấy sẽ là cà-vạt hoa văn xanh bạc cùng ký hiệu Slytherin, cô bé rầu rĩ không vui hỏi, "Các cậu thế nào lúc này tới rồi."

"Lúc này sang đây mới không có việc gì đấy, tất cả mọi người sẽ cho rằng chúng ta, ít nhất tôi là sang đây cười nhạo các cậu." Draco trào phúng mà nói.

"Bằng không thì sao?" Ron hỏi vặn lại.

Draco khó có được mà ở trước mặt bọn họ úp úp mở mở một chút: "Tôi, là tới nói cám ơn. Thế nhưng sự kiện kia tôi đã cùng Harry giải thích qua rất rõ ràng..." Cổ họng anh chuyển động lên xuống vài cái mới nói ra tiếp, "Còn có, xin lỗi, tôi không nên đem chuyện của các cậu nói cho giáo sư McGonagall." Tuy rằng bản thân tôi cũng không có cái tình cảm yêu thương bạn học gì sất. Draco ở trong lòng bổ sung một câu.
Ron cùng Neville nghe tiếng "Xin lỗi" sau đó đều là vẻ mặt khϊếp sợ, Hermione có thể là rất bi thương, cũng không có phản ứng quá lớn gì: "Được, cậu chưa nói chuyện rồng là bọn này đã rất cám ơn cậu, chuyện này cậu cũng không cần rất để ở trong lòng, kế hoạch không chu toàn toàn bộ thuần túy dựa vào vận khí, bị giáo sư McGonagall trực tiếp bắt được chung quy so với trước tiên bị Filch bắt được thì tốt hơn nhiều."

Harry nhíu lông mày.

"Nga, được rồi... Bọn này đây đi trước, cậu từ từ ăn." Draco cuối cùng nhìn vụn bánh mì trên dĩa của Hermione một chút.

"Bye." Hermione vẫn ỉu xìu như cũ.

--------------------------

Dùng ít lãng phí nhất đối mặt với hiện tại

—— trích dẫn lời nói kinh điển (internet)