[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 10: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈ

Chương 10.1: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈ 1

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

"Chào buổi sáng, Hedwig." Harry đứng ở trong phòng nhỏ cú mèo lọt gió chung quanh, ôn nhu vuốt ve lông gáy của Hedwig, "Tao cũng không biết tới cùng có nên viết một phong thư đưa qua cho Dumbledore hay không, được rồi tao thừa nhận tao không biết viết cái gì, hơn nữa đây là một phong thư đã định trước không dùng được... Nhìn thời gian, hiện tại tiếng thét chói tai của Neville có thể đã xuyên thấu vài tầng trần nhà Hogwarts mà đánh thức Fluffy."

Hedwig "cục cục" hai tiếng, để cho Harry cảm thấy nó đang tán thành lời của mình.

"Có lẽ vậy, " Harry lại suy nghĩ một chút, "Cũng có thể là tiếng kêu thảm thiết của Quirrell."

Cậu xuyên thấu qua cửa sổ phòng nhỏ cú mèo nhìn ra phía ngoài, mặc dù trước đó bầu trời cũng đã là màu nhạt sáng rất trong, thế nhưng mặt trời lại vừa mới mọc lên —— Harry nhìn mặt trời từ trong trung tâm rừng Cấm xuất hiện, thời gian một cái nháy mắt đến trước mặt mấy thân cây cao nhất đi, sau đó chậm rãi từ đỏ chuyển vàng, tản mát ra tia sáng ấm áp đến.

"Cho dù tao hiện tại viết thư cho Dumbledore thầy ấy cũng không thu được, huống chi hiện tại thầy ấy có thể ngay cửa chính Hogwarts á." Harry từ trong túi quần móc ra giấy viết thư coi như là bằng phẳng, lại móc ra một cây bút, "Thế nhưng tao đến đều đã tới, đơn giản liền viết một phong thơ cho Sirius là được rồi."

"Thuận tiện kéo dài chút thời gian ngẫm lại phải cùng Draco giải thích thế nào, dù sao tao cả đêm không về..." Harry phiền muộn gãi đầu một cái, "Hedwig mày nói vì sao tao phải sắp xếp nhiều chuyện như vậy, còn phải thường thường quan tâm vấn đề tình cảm của Draco một chút, để tránh cho đứa bé kia lại cùng tao tức giận, sau đó đi tìm người khác gây phiền phức!"

Hedwig cúi đầu mổ mổ lông chim của mình, sau đó liền bắt đầu nhìn Harry chuyên chú viết thư.

Bởi vì không có chỗ, cho nên Harry liền trực tiếp dùng tay trái nâng giấy viết thư viết thư.

[Sirius thân ái.

Tất cả cuộc thi đều kết thúc, một môn cuối cùng vừa mới xong, rất thuận lợi, mặc dù còn cần vài ngày mới có thể biết thành tích thế nhưng con tuyệt không lo lắng.

Mệt chết đi thế nhưng tâm tình thư sướиɠ Harry.]

"Cứ như vậy đi, tao tin tưởng chú ấy đọc được." Harry cắn cắn lông chim trên bút, đem giấy thư gấp đôi lại sau đó giao cho Hedwig, cuối cùng còn căn dặn một câu, "Không cần quá cấp bách trở về, mày có thể ở lại cùng Sirius cùng nhau ăn bữa sáng cùng bữa trưa."

Hedwig cọ cọ Harry, sau đó vẫy vẫy cánh bay ra ngoài. Mà Harry liền đứng ở trong phòng nhỏ cú mèo nhìn cô cú của mình, thẳng đến ở trên bầu trời xanh biếc nhìn không thấy bóng dáng của Hedwig mới thu hồi ánh mắt.

"Có lẽ Voldemort nói rất đúng, " Harry nhìn bầu trời nghĩ, "Trên thế giới này thật không có thiện cùng ác tuyệt đối cùng đúng cùng sai, chút chênh lệch rất nhiều chuyện chỉ ở khi người mạnh cùng kẻ yếu không cách nào nhận rõ sự thật."

"Mà bây giờ cái Voldemort hư nhược tựa như con kiến thiếu hai cái đùi, hiển nhiên là vô pháp nhận rõ sự thực về tiêu biểu kiệt xuất của kẻ yếu." Harry xoay người rời khỏi phòng cú mèo nhỏ, "Có lẽ tao không quá tài năng ở trên pháp thuật hắc ám để thắng được gã, thế nhưng bày mưu nghĩ kế ai mà không biết, trước tiên phá hủy nhật ký sau đó ngăn cản gã sống lại, trực tiếp chém đứt đầu xà cũng không phải việc khó gì cả."

Harry lại một lần nữa phủ thêm áo choàng, đến gần cây đuốc vẫn đốt như cũ trong hành lang, bất quá mục đích của cậu lần này nhưng không có nguy hiểm gì chờ cậu.

Trong phòng nghỉ chung của Slytherin lẽ ra không có một bóng người thật sớm đã có một người ngồi vị trí cố định của cậu.

Trong phòng nghỉ chung sáng sủa chỉ có Draco một người cô đơn mà ngây ngô, anh đã ngây người rất lâu rồi, mệt nhưng là lại ngủ không được, thần kinh cả người đều thuộc về trạng thái căng thẳng cao độ. Đồng thời để cho anh khó chịu chính là ngọn đèn dầu trong phòng nghỉ chung sáng rực, tuy rằng nguyên nhân đèn đuốc sáng trưng là bởi vì trong hầm vĩnh viễn chiếu không tới ánh mặt trời nhìn không thấy bầu trời, bốn vách tường đều là hòn đá kiên cố.
Draco ngẩng đầu nhìn thời gian đồng hồ lắc lớn treo trên tường rõ ràng hiện lên cách năm giờ chỉ có mấy phút.

Từ đêm qua, tạm thời xem như là mười một giờ bắt đầu đi —— Draco nghĩ vậy rất không cam lòng mà đếm thiếu đi hơn mười phút —— đến bây giờ cũng năm giờ, làm tròn liền là sáu giờ, đồng thời trong sáu tiếng mấy đồng hồ này bao hàm giới nghiêm ban đêm, thời gian ngủ trên giường cùng thời gian lại ở trên giường, chăn gối cùng giường thật chỉnh tề của Harry cùng nhau chứng minh hành vi quá phận của Harry cả đêm không về ngủ.

Draco nhắm mắt lại, cả người nỗ lực dùng một loại tư thế buông lỏng đem lưng dựa lưng vào trên lưng sô pha, muốn nghỉ ngơi một hồi.

Tuy rằng anh đêm qua ở sau khi Harry đi liền tắm chuẩn bị ngủ, nhưng là lại ở trên giường lăn lộn một hai tiếng đồng hồ cũng không có một tia buồn ngủ... Draco cho tới bây giờ không nghĩ tới loại sự tình bởi vì lo lắng quá phận mà ảnh hưởng nghỉ ngơi này sẽ phát sinh ở trên người anh, phải biết rằng anh trước đây chỉ ở trong sách thấy qua chuyện xưa như vậy.
Nhận rõ sự thật mình vô luận như thế nào đều ngủ không được này sau đó, Draco bắt đầu quá trình phân tích dài dòng. Anh nằm ở trên giường nhìn chằm chằm vào màn giường (mặc dù thấy không rõ), nghĩ mấy ngày nay tới giờ anh từ chỗ nhóm nhỏ cứu thế chủ Gryffindor đó cùng Harry nghe được tin tức, còn có ở trong rừng Cấm Nhân Mã nói lời mơ hồ không rõ, cùng với cái người giống hệt ma quỷ xuất hiện ở trong rừng Cấm kia...

"Nhất định có vật gì giấu ở trong Hogwarts." Draco nghĩ trước đó nhìn thấy dáng dấp lo lắng của ba người kia, "Một kiện vật rất quan trọng, do các giáo sư liên hợp bảo vệ, mà cái người thần bí uống máu kia muốn thứ này, mà Harry lại cùng ba người kia cùng nhau muốn bảo vệ vật này không bị người đánh cắp đi... ?"

Draco nhấc chăn lên từ trên giường đứng lên: "Nếu như mình nghĩ những thứ này đều là đúng mà nói, vậy cũng chỉ có một vấn đề —— "
"Vì sao Harry muốn dưới tình huống ở trong chuyện hầu như cùng cậu ấy không có liên hệ chút nào này xen vào trong." Draco mang dép, đi tới cửa, "Có lẽ cậu ấy có thể từ trong chuyện này được cái gì? Hay là cậu ấy có lý do phải tham dự vào..."

Draco mở cửa, thẳng tắp xuyên qua hành lang, đi xuống thang lầu, sau đó đi một vòng ở cửa đá rồi ở đối diện sắp xếp trên ghế sa lon ngồi xuống. Lúc này đã bốn giờ rưỡi, bầu trời bên ngoài lâu đài đã tờ mờ sáng, Harry ở lầu hai cùng Hermione và Ron tạm biệt sau đó một thân một mình đi phòng nhỏ cú mèo.

"Vảy ngược." Harry nói khẩu lệnh, tường đá trước cửa biến thành cửa, ánh sáng đặc biệt của phòng sinh hoạt Slytherin từ bên trong lộ ra đến. Harry đoạn đường này đều có tính toán thời gian mơ hồ, cho nên cậu biết mình lúc này trở về là tuyệt đối an toàn, vì thời điểm này mọi người hẳn là đều ở trong mộng đẹp, ngoại trừ Draco ra không ai sẽ phát hiện cậu đi ra ngoài suốt đêm cho đến hừng đông mới vừa về.
Harry vừa vào phòng sinh hoạt liền đem Áo khoác Tàng hình từ trên người xuống phía dưới, duỗi người thật tốt, hoạt động thân thể mệt nhọc cả đêm của cậu một chút, lại không nghĩ rằng thắt lưng mệt mỏi mới đưa đến phân nửa, liền lơ đãng đối mặt một đôi mắt màu xám tro quen thuộc đến không gì sánh được.

Đúng vậy, ngoại trừ Draco —— Harry ở trong lòng yên lặng lại nói một lần với bản thân lời mới vừa nói. Còn muốn thử xem bản thân có hay không có thiên phú tiên đoán, nhưng ở dưới ánh mắt sáng ngời như sói của Draco không tự chủ được nghĩ lại bản thân đã viện cớ một đường.

Draco ngồi ở chỗ thoáng cái là có thể nhìn thấy thềm đá, hai cánh tay khoanh lại, gác chéo chân dù bận vẫn ung dung mà nhìn Harry, nhìn biểu tình trên mặt cậu biến hóa, nhìn cậu vốn là giật mình chuyển biến thành suy nghĩ sâu xa.
Harry đích xác rất giật mình, cậu thậm chí cho là mình trước đó nhìn lầm thời gian, Draco đột nhiên thoáng cái đem tất cả mượn cớ trước đó cậu nghĩ thật tốt ngăn ở trong cổ họng, không biết mở miệng nói ra thế nào.

"Nga, chào buổi sáng." Harry rầu rĩ nửa ngày rốt cuộc mở miệng nói ra một câu ân cần thăm hỏi không quan hệ việc gấp rút như vậy đến.

"Chào buổi sáng." Draco cười đứng lên, chậm rì rì vài bước đi tới trước mặt Harry, "Năm giờ cũng thật đúng là quá sớm, hử? Harry."

Harry khẽ ngẩng đầu nhìn anh, không biết Draco có đúng hay không dùng ma pháp gì, rõ ràng anh chỉ là cao hơn mình một chút, thế nhưng anh đứng ở trước mặt mình liền có một loại, nói như thế nào đây, cảm giác áp bách. Đặc biệt loại tình huống giống như bây giờ vậy, khóe miệng Draco còn câu lên một tia mỉm cười rất Malfoy.
Draco cúi đầu nhìn Harry, đột nhiên phát hiện tóc Harry so với trước đó còn muốn hỗn độn hơn, đồng thời bẩn đều có thể thấy bụi, hơn nữa trên mặt cậu cũng bẩn giống như mèo đốm giống nhau vậy, quần áo còn có nếp nhăn nhún, thoạt nhìn thảm hề hề. Draco lại nhìn Harry một chút, vùng xung quanh lông mày bất tri bất giác liền nhăn lại, "Cậu là đi tầng hầm ngầm thanh lý bụi cùng mạng nhện sao?"

"Tớ..." Harry vừa muốn mở miệng giải thích cái gì, một động tác của Draco đột nhiên để cậu cảm thấy tay chân không chỗ để, lỗ tai trong nháy mắt liền biến đến đỏ bừng một chút.

Draco cúi người xuống, hướng đến gần người Harry, ở bên mặt cùng vị trí cổ Harry nhẹ nhàng ngửi một cái —— Harry cảm thấy hô hấp ấm áp của Draco đều phun tiến vào trong lỗ tai mình!

"Dra, Draco!" Harry có chút thẹn quá thành giận hô, "Cậu làm gì thế ——" cậu vừa định đưa tay đẩy Draco, thế nhưng Draco ở trước khi Harry đưa tay lui về phía sau ba bốn bước, vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn cậu: "Harry, " Draco sờ sờ mũi, "Cậu thật hôi."
"..." Harry cũng giơ lên cánh tay ngửi bản thân một cái: "Ọe! Một thân toàn mùi Quỷ Khổng Lồ chết."

"Đi tắm!" Draco trực tiếp đem Harry đẩy ra ngoài cửa, "Vảy ngược!"

"Này này! Draco tớ không có mang quần áo tắm rửa, cũng ——" Harry ra sức giùng giằng, phải biết rằng hiện tại mệt mỏi cả người bủn rủn, nếu như đi tắm rất có thể trực tiếp ngủ ở trong ao tắm, hơn nữa phòng tắm nam sinh còn ở lầu bảy! Lầu bảy!

"Cậu chờ ở đây, tớ đi qua lấy quần áo cho cậu." Draco trừng mắt Harry, giả vờ hung tợn nói, "Harry tớ lại cảnh cáo cậu, cậu thối thành như vậy nếu là dám vào phòng tớ liền đem cậu và đồ vật cậu chạm qua cùng thiêu hủy."

Harry: "Nga —— "

"Được rồi, nhìn ở trên phần cậu ngoan như vậy tớ sẽ nói cho cậu biết khẩu lệnh của phòng tắm huynh trưởng." Draco tăng nhanh tốc độ chạy lên thang lầu, "Tại đây thành thật chờ, tắm rửa xong trở về có thể ngủ nga."
Harry đứng tại cửa hầm len lén liếc mắt, đối với loại lừa con nít này của Draco biểu thị khinh bỉ, mặc dù mình là đứa nhỏ bị anh lừa.

"Ai, mượn cớ vẫn là phải thời khắc chuẩn bị, Draco rất có thể đem sách lược biến thành thừa dịp mình chưa chuẩn bị, chụp đến lời nói thật." Harry nhìn Draco lấy một loại tốc độ giống như làm bùa chú ra một trận gió vậy xuống lầu, sau đó đem một cái gói giao cho mình, trong miệng nói ra câu nói đầu tiên là: "Vảy ngược."

Cửa đá đóng đóng mở mở nhẫn nhục chịu khó mà lại một lần nữa mở ra.

Ba giây đồng hồ sau, Harry lẻ loi ôm bọc nhỏ mà đứng tại bên ngoài cửa hầm, bên tai đều là câu cuối cùng kia của Draco: "Khẩu lệnh bánh kếp siro lá phong*, cậu nếu như là không tắm sạch sẽ cũng đừng trở về."

*枫糖饼 mapple syrup pie[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 10: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈ------------------------
Mặc dù đã biết kết cục, nhưng vẫn là ôm mong đợi nhỏ nhoi.

—— tiểu bát ứng cảnh (từ trong chương này đi ra ngoài)

=======================================================

Chương 10.2: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈ 2

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Harry mặc áo ngủ thoải mái, nằm trên giường nhỏ mềm mại của cậu, bởi vì phòng tắm huynh trưởng có vô cùng nhiều các loại sữa tắm vân vân hiện tại ngay cả trong chăn đều là mùi quả cam dễ ngửi mà lại trong lành. Draco ở lúc cậu trở lại còn đặc biệt đi tới sát lại ngửi một cái, ngửi hết nửa ngày không nói chuyện. Harry còn ngây thơ lo lắng một chút Draco có thể hay không vừa mở miệng liền nói muốn đem cậu và quần áo cậu cùng đốt. Chẳng qua Draco dùng ánh mắt hơi khinh bỉ nhìn cậu nói: "Mùi hoa quả đều là trẻ con mới dùng."
Những lời này cũng là rất đả thương người.

Harry cảm giác mắt mình đều có chút không mở ra được, cả đêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạo hiểm đã qua sau đó, cảm giác mệt mỏi sâu đậm xâm nhập toàn thân cậu. Cậu nằm ở trên giường, lại cảm giác mình hình như nằm trong nước gợn của hồ Đen, nước gợn êm ái an ủi ý thức cậu, muốn đem cậu kéo vào mộng đẹp ngọt ngào màu đen.

Draco ở sau lưng thả một cái đệm mềm, tựa ở đầu giường, trong tay đang cầm một quyển sách bìa ngoài rất có khuynh hướng cảm xúc kim loại dày, sách đã đọc hơn phân nửa. Anh nghiêng đầu nhìn Harry uể oải một chút, nhìn cậu lười biếng ngáp một cái, cặp mắt ngọc lục bảo giống như được nước của hồ Đen chảy qua lau chà sạch sẽ vậy. Draco liên tục thấy Harry híp mắt mang theo thần tình nghi ngờ nhìn lại anh, mới từ trong miệng phun ra hai chữ đến: "Ngủ đi."
Harry lại không khống chế được ngáp một cái, sau đó nháy mắt một cái hỏi Draco: "Cậu không có gì muốn hỏi tớ sao?"

"Nếu như cậu muốn cùng tớ nói chuyện phiếm liền ngồi xuống, " Draco ngoài miệng nói như vậy, lại đưa tay đem chăn của Harry lôi kéo lên, Harry ở trong chăn ngốc ngốc mà lắc đầu.

Draco nhìn biểu tình mơ hồ vẻ mặt mệt của cậu, cười cười: "Còn nhớ rõ lời nói của tớ trước khi cậu đi sao?" Harry vẫn như cũ lắc đầu, trong đầu cậu hiện tại tựa như một nồi súp bí đỏ vậy.

"Tuy rằng cậu không thể nói cho tớ biết cậu làm cái gì, đã trải qua cái gì, thế nhưng tớ giống như rất nhanh thì biết được mà thôi." Draco nháy mắt.

Harry nhíu nhíu mày, nỗ lực tìm về một tia lý trí: "Draco..." Harry dừng một chút, môi cong thành độ cung rất đẹp mắt, "Cậu có biết trong trường học cất giấu vật gì hay không vậy." Tuy rằng hỏi là "Có biết hay không", thế nhưng giọng của Harry cũng là khẳng định.
"Hòn đá phù thủy, " Draco thờ ơ nói, "Hay là tớ phải gọi nó một cái tên khác —— dược trường sinh bất lão. Dumbledore ở buổi lễ tựu trường liền đã cảnh cáo 'Phàm là không muốn gặp phải cái chết thống khổ thảm ngoài ý muốn, vui lòng không nên tiến vào hành lang bên phải lầu bốn' . Cho nên thứ này hẳn là liền giấu ở trong một gian phòng nào đó của hàng lang bên phải lầu bốn, được cái gì bảo vệ, cũng chính là chỗ cậu và ba Gryffindor đêm qua đi, trải qua vài thứ kia. "

"Cậu giống như cái gì cũng đều biết cả." Harry nghe Draco phỏng đoán hoàn toàn đúng xong sau đó, nhỏ giọng lầu bầu nói.

"Cái gì đều biết chính là cậu, Harry." Giọng mang Draco mang theo bất đắc dĩ nói, sau đó cúi người, cánh tay chống đỡ trọng lượng nửa người tại bên cạnh cánh tay Harry, anh ở trên trán Harry nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn, ngay cả trán Harry cảm nhận được ôn nhu để cho người ta sa vào, "Được rồi, ngủ đi." Draco nhẹ giọng nói, thanh âm êm dịu, thật giống như khi Harry còn bé Lily ở bên giường hát ru vậy.
"Cậu thật giống như mẹ tớ..." Harry mơ mơ màng màng nói.

Draco ngồi thẳng thân thể, nhìn Harry ngủ thϊếp đi liền đem lực chú ý một lần nữa thả lại trong sách: "Tớ cũng hiểu được tớ thật giống như mẹ tớ." Anh nói xong, khẽ khẽ nở nụ cười.

Harry tỉnh dậy đã là chuyện của hơn bốn giờ chiều, cậu duỗi thắt lưng mệt mỏi ngáp, cũng không biết liên quan tới chuyện đã xảy ra của Neville cùng giáo sư Quirrell dưới đất đã ở trong Gryffindor hoàn toàn khuếch tán, hiện tại các Gryffindor đang tận sức đem chuyện này khuếch tán đến cả trường học, tận lực khiến cho mỗi người đều biết.

"Dậy rồi?" Draco lúc này đang ngồi ở trước bàn xem sách, nghe được phía sau phát ra thanh âm sột soạt sột soạt liền đoán được Harry đã tỉnh, "Vừa lúc, dọn dẹp một chút chúng ta cũng có thể đi ăn cơm tối, Gryffindor lại có chuyện."
"Có chuyện?" Harry đang cởϊ áσ ngủ, nghe được Draco nói không khống chế được tò mò liền hỏi, "Nói cái gì?"

"Nói chuyện xưa của tổ ba người Gryffindor chọc thủng trạm kiểm soát trùng trùng điệp điệp, cùng giáo sư tà ác đối kháng, Neville Longbottom đại nạn không chết thề sống chết bảo vệ hòn đá phù thủy a." Draco lại lật qua một trang sách, "Chẳng qua Harry, tớ ở trong chuyện xưa thần kỳ như truyền thuyết này nhưng không có nghe được tên cậu, cậu làm cái gì?"

"Tớ chẳng qua là cùng Hermione nói một câu không được cùng bất kỳ kẻ nào nói tớ theo chân bọn họ cùng một chỗ, cứ như vậy đi." Harry kéo quần lên, nói, "Bởi vì tớ đã sớm đoán được cuối cùng khẳng định là kết quả như vậy, phiền phức muốn chết."

"Được rồi, anh hùng phía sau màn của tớ, cậu đã mặc quần áo tử tế chúng ta đi dùng bữa thôi nào." Draco đem thẻ kẹp sách kẹp tiến vào trong sách, khép sách lại, "Nhờ phúc của cậu, sách của tớ còn cần cả đêm mới có thể nhìn xong."
Harry bĩu môi: "Là chính cậu lười biếng chưa xem xong, cũng không cần hướng lên trên người tớ đổ thừa."

Draco cười cười.

Có thể nói đem cả ngày đều đã ngủ Harry đương nhiên không biết thời điểm khi cậu đang ngủ say, có một loại mê hoặc người không chịu được, đem sách khép lại cất xong, nằm xuống liền cùng cậu ngủ hơn hai tiếng đồng hồ... Draco sau khi tỉnh lại đang cầm sách nhìn hơn 10 phút, lại phát hiện căn bản nhìn không vô. Vì vậy đã đi xuống lầu đi dạo một vòng, từ trong miệng Goyle bọn họ nghe chuyện Gryffindor trải qua nguy hiểm một chút, chứng thực một chút suy đoán căn bản không cần chứng thực, về đến phòng nhìn chằm chằm giường hồi lâu, cuối cùng vẫn là lý trí mà lựa chọn cầm sách đi lên bàn đọc.

Nếu như bên người nằm một cái người đang ngủ say không hề hay biết, thực sự rất khó có thể tập trung tinh thần đi làm những chuyện khác ngoại trừ ngủ ra.
Ngủ một ngày tinh thần thoải mái* Harry lúc này chỗ muốn đi nhất đương nhiên là lễ đường có rất nhiều đồ ăn ngon.

*tinh thần thoải mái 神清气爽 thần thanh khí sảng

Trong lễ đường tiếng người ồn ào, nhất là bàn dài Gryffindor, mọi người đều ở đây tốp năm tốp ba bàn luận cái gì, rất là náo nhiệt.

Chẳng qua rất đáng tiếc là Harry thấy người cạnh bàn dài sau khi thấy lại từ phía sau quay về trước, cũng không có phát hiện bóng dáng của Hermione cùng Ron. Mà Neville? Hiện tại sợ rằng vẫn là nằm Bệnh thất hôn mê đi... Hermione cùng Ron có thể là đi xem Neville, Harry nghĩ.

Bầu không khí thảo luận nhiệt liệt tràn ngập ở cả nhà ăn cũng như tràn ngập ở Slytherin, chẳng qua để cho các con rắn nhỏ nhiệt tình thảo luận tuyệt đối không phải là sự tích quang vinh của Gryffindor, mà là cúp học viện đã ván đã đóng thuyền đoạt cúp.
"Bốn trăm bảy mươi hai điểm." Một cái đồng bạn năm thứ ba nói, "Hàng năm cúp học viện thật giống như vật trong lòng bàn tay Slytherin vậy."

"Hàng năm đều là như thế này không thấp thỏm chút nào, ngẫm lại cũng rất nhàm chán." Đồng bạn của cậu bé ngáp một cái.

Draco cầm một cái bánh mì siro lá phong* đặt vào trong cái dĩa của Harry: "Cả buổi chiều không ăn cơm, cậu nghĩ gì thế."

*枫糖面包 maple syrup bread[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 10: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈ"Không có gì." Harry cầm lấy bánh mì liền cắn một ngụm lớn.
Đương nhiên chỉ có thể nói không có gì, bằng không thì tớ còn có thể nói các cậu cảm ơn tớ không có ở Gryffindor đi, không để cho các cậu cảm thụ được có lo lắng trước trao giải cúp học viện thật đúng là xin lỗi á! Harry cắn bánh mì đồng thời đang không ngừng oán thầm: 'Chẳng qua cúp học viện năm nay có thể đổi chủ hay không chứ. Tuy rằng dựa theo trước đây coi như điểm của Gryffindor không quá đủ như vậy, thế nhưng ai biết trong óc Dumbledore đang suy nghĩ gì. Nếu là bởi vì cuối cùng gia tăng điểm vân vân dẫn đến cúp học viện đổi chủ...' Harry lại hung hăng cắn xuống một khối bánh mì, nghĩ như vậy trong lòng đột nhiên không thoải mái làm sao bây giờ.

"Nga, cám ơn." Harry cố sức mà đem bánh mì nuốt xuống, sau đó cúi đầu nhìn Draco lại đang ở trong cái dĩa mình để bánh sừng bò kem sữa*, quyết định ở trước mặt đồ ăn ngon liền không thèm nghĩ chuyện vô dụng nữa.
* 奶油牛角包 Cream croissant[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 10: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈNgày thứ hai, Harry thừa dịp thời gian dùng bữa trưa lôi kéo Draco cùng đi Bệnh thất nhìn thoáng qua Neville, tựa như cậu dự liệu như thế, Hermione cùng Ron đang ngồi ở giường Neville vừa ăn bữa trưa cùng đồ ăn vặt, hai người nhìn thấy cậu tới đều là vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, vội vội vàng vàng từ trên giường nhảy xuống tới.

"Harry, cậu không có chuyện gì đi." Câu nói đầu tiên của Hermione đã hỏi tình trạng của Harry, để cho trong lòng Harry ấm áp.
"Không có việc gì, ngoại trừ một thân mùi thối trở lại ngay cả sô pha chưa từng cho ngồi đã bị đuổi ra ngoài tắm, thương tổn lòng người á." Harry đem một hộp chocolate cầm trong tay đặt trên bàn nhỏ cuối giường Neville, "Tớ ngày hôm qua ngủ một ngày, buổi tối lúc dùng bữa đã nghe thấy cả trường học đều giống như đang bàn tán chuyện kia, ngày hôm nay liền mang theo một ít chocolate chú tớ làm... Nga, nhìn đống quà này khẳng định có rất nhiều người đến xem qua Neville."

Ron lúc này còn không có ăn xong socola ếch trong miệng, chỉ có thể cùng Harry mãnh liệt gật đầu. Harry trước đó cũng cho bọn họ ăn thử chocolate Remus làm, Ron vẫn đối với mùi vị đó nhớ mãi không quên mà.

"Ron đầu cậu thế nào, hoàng hậu trắng thật là ác." Harry nhìn đầu Ron hỏi.

Ron nhìn Draco bên cạnh Harry một chút, vừa liếc nhìn Hermione, tựa hồ là hiểu cái gì, nếu Harry tin tưởng Malfoy như thế bọn họ cũng không có gì che dấu: "Đã sớm không sao, phu nhân Pomfrey xoa thuốc nên đầu tớ ngay cả đau cũng không có. Nhưng thật ra Neville, không biết cuối cùng tới cùng cùng Quirrell trong lúc đó xảy ra chuyện gì, qua một ngày còn không có tỉnh. Dumbledore nói là tinh thần bị chấn động, sau cùng chuyện này vẫn là Dumbledore nói với chúng tớ—— "
Harry nhìn Neville nằm ở trên giường một chút, ngoại trừ gọi thế nào cũng không tỉnh ra, khí sắc hồng hào hô hấp thông thuận, thoạt nhìn giống như là đang ngủ vậy.

Harry cảm giác trong lòng mình mặc dù có hàng vạn hàng nghìn tâm tư, nhưng là cái gì đều nói không nên lời, cuối cùng chỉ là khô cằn mà nói một câu: "Tất cả mọi người không có việc gì là tốt rồi."

"Còn muốn chúc mừng các cậu." Hermione cười hì hì nói, "Slytherin bảy năm liền."

Draco rất lịch sự mà nói cám ơn.

------------------------

Tất cả sợ hãi đều là từ nội tâm của ngươi bắt đầu

—— cao trung tiểu bản

=================================================

Chương 10.3: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈ 3

Editor: ROSALINE

Beta: LILLY

Có vẻ như mấy ngày cuối cùng ở trường học mới là thời gian tuyệt vời nhất. Không có luận văn nặng nề, không có cuộc thi cần ôn tập, cần luyện tập pháp thuật, hơn nữa cũng không cần vì chuyện Hòn đá Phù thủy với Voldemort mà phải lén lút làm chút chuyện.
Mặc dù thành tích cuộc thi còn chưa được công bố, thế nhưng đó cũng là một trong những chuyện không cần lo lắng, huống chi trước khi công bố thành tích cuộc thi bọn họ còn buổi tiệc cuối năm long trọng đang chờ.

"Buổi trưa tốt lành, Harry."

Draco trong lúc Harry tỉnh cũng khép sách lại, quyển sách này là một quyển "Nguyên lý vận hành pháp thuật đơn giản" có thiết kế rất giống sách thiếu nhi, chẳng qua sau khi Draco xem xong lại cảm thấy còn không bằng tốn thời gian đọc một quyển sách thiếu nhi.

"Buổi trưa tốt lành." Harry đem cánh tay để ngang trên mắt, lười biếng mở miệng hỏi, "Tớ ngủ lâu như vậy hả?"

"Rất hiển nhiên, bởi vì cơm trưa đã bắt đầu rồi." Draco ngồi ở trên giường nhìn cửa sổ vĩnh viễn cũng không có ánh mặt trời chiếu vào, nghĩ muốn tìm một pháp thuật có thể cố định tạo ra ánh mặt trời, vừa tỉnh lại thì luôn phải đối mặt với ánh đèn hoặc ánh lửa của lò sưởi trong tường thật sự là quá lạnh lẽo, nhất là vào mấy ngày nghỉ ngắn có thể ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh.
"Draco."

Giường động một cái, Draco cảm giác được Harry cũng từ trên giường ngồi dậy, còn gọi tên của mình một tiếng: "Ừm, làm sao vậy?" Anh hỏi.

Harry ngồi ở trên giường, cúi đầu, mặt mày cũng buông xuống, lông mi còn chặn phân nửa tình cảm trong mắt: "Tớ nhớ nhà quá." Cậu nói, trong thanh âm lộ ra nhớ nhung nồng nặc, "Mới vừa rồi tớ nằm mơ, mơ thấy bản thân lúc nhỏ nhỏ, nhưng không mơ thấy cậu."

"Bởi vì tớ đang ở cạnh cậu, cho nên cậu mới không mơ thấy tớ." Draco khép lại sách thiếu nhi mà anh cảm thấy khô khan.

"Là vậy hả?" Harry lặng lẽ đáp một tiếng, đưa tay hướng bít tất trên chân mình."May là sắp được nghỉ rồi."

Draco thân yêu. Tớ thật sự không biết làm sao để nói cho cậu biết tớ nằm mơ thấy mình lúc bé không chỉ không có cậu, cũng không có Lily, James, Sirius... Bởi vì thời điểm đó tớ cũng không có mọi người bên cạnh...
Lúc Draco quay đầu lại nhìn Harry, cậu đã mặc quần vào, hai cánh tay cũng từ trong tay áo chìa ra, lúc này cậu đang mặc áo vào để đầu chui ra, áσ ɭóŧ bị nhấc lên một ít làm lộ chỗ xương sườn.

Draco đột nhiên cảm thấy Harry hình như so với lúc khai giảng gầy đi không ít.

"Harry, cậu muốn đi dùng bữa không?" Draco hỏi, bởi vì anh nghĩ không ra lý do để đi ra ngoài nào vào lúc chẳng có gì để làm này.

"Không," Harry đem y phục kéo xuống, lại tùy tiện vuốt tóc hai cái, "Tớ muốn đi ra ngoài phơi nắng, ùm, cũng có thể thuận tiện ăn một chút gì đó."

Draco nhìn thoáng qua Harry, xụ mặt nói: "Cậu phải đi dùng bữa." Anh rất nghiêm túc nói, "Cậu gầy rồi, như vậy tớ sẽ khó ăn nói với mẹ Lily đó."

Harry cầm lấy dụng cụ rửa mặt, quay đầu qua cũng rất nghiêm túc nhìn Draco nói: "Tớ cao." Nói xong câu đó cậu liền kéo cửa ra đi ra ngoài, hoàn toàn không cho Draco thời gian nói ra câu "Cậu mới tới lỗ tai mình thôi".
Ánh mặt trời ôn nhu chiếu xuống rừng cây, chiếu xuống mặt cỏ, chiếu xuống Hogwarts. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cũng không làm giảm bớt ấm áp mà nó mang tới.

Harry đứng ở trước một cánh cửa sổ thủy tinh lớn chạm đất, nhìn mọi người trên sân cỏ nói chuyện trời đất, nhìn người ở hồ Đen đang đón gió, nhớ tới giấc mơ rõ ràng khiến mình cảm thấy trong lòng chua xót cùng sợ hãi kia, bây giờ làm thế nào cũng không thể nhớ lại hoàn chỉnh được.

Dù sao thì lúc nào cũng sẽ có bụi từ trên cầu thang rơi xuống, giống như việc con nhện không chỗ nào không có mặt... Harry đứng ở phía trước cửa sổ, nhắm mắt lại cảm nhận ánh mặt trời ở trên mí mắt mình bày biện ra một mảnh vàng óng, cảm giác được ánh mặt trời dừng lại ở trên làn da của cậu, cũng phơi ấm quần áo cậu.
Cảm ơn các gia tinh. Harry chân thành nghĩ. Cậu mới vừa đi tới nhà ăn uống một chén súp nóng hổi, cộng thêm hai cái tart trứng* xốp giòn ngon miệng cách mình gần nhất trên bàn ăn, thức ăn ngon miệng làm cậu cảm thấy ngày hôm nay thật là một ngày tốt đẹp.

*tart trứng[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 10: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈCậu suy nghĩ một chút: Hôm nay là ngày thứ ba sau hành động bảo vệ Hòn đá Phù thủy, Neville hẳn là tỉnh. Đồng thời bây giờ cách giữa trưa đã qua gần một giờ, cụ Dumbledore có thể đã nói chuyện phiếm với Neville xong rồi ha.. Harry suy tính, xoay người lên cầu thang.
Dường như muốn bù đắp cho tâm tình xấu của Harry, lúc cậu đi vào bên trong Bệnh thất cũng không gặp phải phu nhân Pomfrey. Mặc dù y thuật của phu nhân Pomfrey cao siêu, thế nhưng bọn học sinh đều vừa thương vừa sợ bà.

Harry đến gần gian phòng chỗ Neville nằm, còn không có đi tới cửa chợt nghe đến một thanh âm rất quen thuộc cảm thán mình và Kẹo đủ vị Bertie Bott không có duyên.

Dumbledore buông túi Kẹo đậu đủ vị Bertie Bott, hài hước mà nói: "A, mọi người đều biết có ít thứ dù ép buộc cũng không cầu được, chẳng qua ăn một viên chocolate hóa giải một chút mùi ráy tai chắc sẽ không có gì sai cả. Ừm —— chocolate này rất đặc biệt!"

"Được rồi, thầy không thể không thừa nhận đôi khi ăn chocolate cũng là một sai lầm —— vấn đề chính là viên chocolate này ăn quá ngon." Dumbledore hỏi, "Neville, con có nghĩ bọn họ mua nó ở Hogsmeade không?"
"Chắc là không phải đâu ạ." Thanh âm của Neville nghe vẫn rất có tinh thần, "Chocolate kia con nhớ là Harry đưa tới, cậu ấy trước đó có nói là 'Remus' làm."

"Remus?" Trong giọng của Dumbledore lộ ra sự suy tư, "Thầy sao lại không biết trò ấy còn có tay nghề này... À, nghỉ ngơi cho tốt nhé Neville, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tiệc tối."

Dumbledore đại khái cũng thật không ngờ cụ đang đi ra phòng bệnh liền gặp Harry đứng trước mặt, nhưng một phần mười giây sau khi thất thần cụ liền rất tự nhiên trò chuyện với Harry: "Đến thăm Neville sao, Harry."

"Đúng vậy, thưa giáo sư." Harry oán thầm trong lòng, không lẽ con tới đây để ăn chocolate ?

"Thầy thật hâm mộ tình bạn giữa bọn nhỏ với con, đồng cam cộng khổ hiển nhiên là điều khó đạt được nhất nên cần phải trân trọng." Dumbledore cười híp mắt nói, "Chẳng qua Neville hiển nhiên không biết con nói với tiểu thư Granger không nên nhắc tới chuyện của con cho bất cứ ai, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do thầy là người đầu tiên trò ấy nhìn thấy sau khi tỉnh lại... Chẳng qua con cứ yên tâm, thầy đã đem quá trình tiểu thư Granger nói với thầy nói lại cho Neville, trò ấy hiển nhiên hiểu ý của con. Đồng thời tin tưởng thầy, thầy cũng sẽ không nói cho những người khác, chuyện này chỉ có năm người biết..."
"Là sáu." Harry cắt ngang Dumbledore.

"Được rồi, còn có cậu Malfoy nhỏ biết nữa." Dumbledore nháy mắt mấy cái, cùng Harry nói gặp lại sau.

"Chào, Neville, cậu thế nào rồi." Harry vừa đi vào gian phòng liền ân cần thăm hỏi Neville.

"Harry!" Neville có chút kích động hô, "Mình thật vui khi cậu tới hỏi thăm mình —— à, có một việc mình muốn nói xin lỗi với cậu, lúc mình nói chuyện phiếm với giáo sư Dumbledore liền nói tới chuyện của cậu, mình không biết..."

Harry lắc đầu: "Không sao, tớ vừa mới đυ.ng phải giáo sư Dumbledore ở cửa, thầy ấy bảo đảm với tớ thầy ấy sẽ không nói ra."

Nghe những lời này của cậu Neville thoáng cái liền nằm lại trên giường bệnh trải drap giường trắng noãn, biểu tình buông lỏng trên vẻ mặt hỏi Harry nói: "Vậy là tốt rồi —— cậu muốn ăn chút gì không? Ở chỗ của mình có rất nhiều kẹo."
"Không cần đâu, thấy cậu không có việc gì tớ an tâm rồi." Harry quay đầu lại liếc ra bên ngoài nói, "Khi tớ tới phu nhân Pomfrey không ở chỗ này, tớ nghĩ mình vẫn nên thừa dịp trước khi bà ấy trở về liền đi trước, bằng không tớ sẽ thê thảm lắm."

"Gặp lại sau, Harry." Neville mới vừa nói xong lại giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi Harry: "Giáo sư Dumbledore nói thầy trò toàn trường biết tất cả mọi chuyện phát sinh giữa mình và giáo sư Quirrell ở trong hầm? Thật vậy hả?"

Harry gật đầu, cười nói: "Ban đầu hôm kia chỉ có Gryffindor biết, thế nhưng cậu cũng có thể nghĩ đến, hiện tại tất cả mọi người đều vô cùng rảnh rỗi —— tin đương nhiên cũng được truyền đi rất nhanh."

Vẻ mặt Neville như tro tàn, cho nên cũng không chú ý tới Harry rời khỏi Bệnh thất.
Mà Harry, cậu cho tới bây giờ không nghĩ tới sự tình có thể trùng hợp như vậy, trùng hợp đến mức cậu chẳng qua xuất hiện một chuyến liền gặp hai vị giáo sư trước mắt cậu không muốn gặp nhất, một là cụ Dumbledore, người còn lại dĩ nhiên chính là ——

"Buổi chiều tốt lành, thưa giáo sư." Harry kéo ra vẻ mặt phúc hậu cùng với nụ cười vô hại chứng minh mình vô tội.

"Ta hy vọng trò có thể ngoan ngoãn mà ở yên trong hầm, cho dù không thể cũng đừng có luôn giở trò quậy phá với đám học sinh nhà Gryffindor." Snape cúi đầu, híp mắt nhìn Harry, kéo dài âm điệu nói, "Cậu Potter, trò hiểu trường học không phải một nơi chơi đùa phóng túng dã tính đúng không?"

"Vâng, thưa giáo sư." Harry thấp giọng nói, nỗ lực làm thái độ nhận sai của mình bảo trì đoan chính.

"Nếu như trò hiểu ta cũng sẽ không gặp được trò trên hàng lang bên cạnh Bệnh thất lầu hai." Snape lạnh lùng nói, "Hay trò muốn nói cho ta biết trò đi ra ngoài dùng bữa, kết quả không cẩn thận ăn nhiều, liền chạy khắp nơi để tiêu thực?"
Harry cúi đầu, cậu cảm thấy mình nói nhiều sai nhiều, không nói không sai.

"Còn nữa..." Snape quan sát Harry từ đầu chân rồi đến trên đầu tóc, "Cha trò ngược đãi trò sao? Ta thấy hắn lớn lên cũng rất cao, sao trò lại lùn như vậy —— toàn thân cao thấp cũng chỉ có bề ngoài với tóc là giống cha con ruột."

Nếu không nói cũng sai vậy mình vẫn cứ nên nói đi. Harry ngẩng đầu, ánh mắt như mũi tên đâm thẳng về phía Snape: "Mẹ con nói trẻ con không cao sớm thì sau này khi lớn cũng sẽ cao, mà con chính là dạng sau này mới cao cho nên con thấy không cần lo lắng." Harry lúc nói lời này trong lòng nghĩ tới chiều cao của bản thân trước kia, ừm, so sánh một chút thì chiều cao hiện tại cũng không tệ lắm, "Ngoài ra ba con rất rất yêu con, ở nhà địa vị của con chỉ xếp sau mẹ, tuy rằng nếu không đưa ba con vật có cánh vào trong thì nhà con tổng cộng cũng chỉ có ba người."
Snape nhìn vào cặp mắt xanh biếc của Harry giống nhau như đúc với Lily, nhất thời nói không nên lời. Trên thực tế trong tầm mắt của ông chỉ còn lại cặp mắt có màu sắc giống như hồ nước sâu thẳm ngụ tại chốn rừng rậm xa xôi có thể dựng dục ra tinh linh ...

Thế nhưng hắn lại nghĩ tới một người khác...

"Vậy giáo sư ơi, ngài đã kết hôn chưa?" Harry không chịu buông tha hỏi, "Không kết hôn vậy ngài có bạn đời chứ?"

"... Cha trò đã dạy trò như thế nào vậy." Snape bị hỏi đến phiền não, giọng nói cũng càng thêm cay nghiệt so với ban nãy một ít, "Chuyện trò hỏi căn bản không phải là chuyện trò nên suy tính trong cái tuổi này! Ngẫm lại thành tích của trò đi..."

"Ba con dạy con yêu một người là chuyện cả đời, cho nên đương nhiên phải lo càng sớm càng tốt." Harry chớp đôi mắt xanh biếc nhìn Snape "Hơn nữa con biết đại đa số các cặp vợ chồng đều quen nhau ở Hogwarts, tốt nghiệp liền kết hôn, con cũng dự định như vậy, giống như ba mẹ con vậy." Harry nói đến đây hơi nở nụ cười, mới hỏi tiếp, "Giáo sư vậy còn thầy, thầy dự định lúc nào kết hôn với bạn đời của thầy vậy?"
"Ta không có bạn đời." Snape lạnh cứng rắn mà nói, "Cũng không cần loại đồ vật này."

"Giáo sư thầy thật sự giống với con dơi, đều hành xử khác thường." Harry trầm mặc một chút, mới giả vờ thoải mái mà nói, "Ban đầu con còn muốn nói con nhận thức thật nhiều chú dì rất tốt, ha ha." Trước mắt Snape không biết nếu như ông cho Harry uống một bình Chân Dược, ông sẽ biết Harry muốn nói cũng không phải hành xử khác thường mà là "hành xử khác thường giống con dơi, cũng làm cho mình không được người khác yêu quý giống con dơi."

"Cậu Potter, ta phải cảnh cáo trò." Snape cảm giác mình không thể tiếp tục chịu đựng kiểu nói chuyện như vậy, ông sẽ bị tên Quỷ Khổng Lồ con này ép điên, "Nếu như trò lại biểu hiện giống như một con sên, ta sẽ hạ điểm thành tích môn độc dược của trò."
"Nghe có vẻ như kết quả thi của con tốt vô cùng." Harry vừa nói vừa chạy nhanh đến cửa cầu thang, thoát khỏi núi lửa sắp bộc phát. Cuối cùng cậu quay đầu lại nhìn Snape một cái, bảo trì dáng vẻ lễ phép một học sinh nên có, "Cảm ơn giáo sư, gặp lại thầy sau." Harry vẫy vẫy tay với Snape, xoay người chạy xuống lầu.

"... Hừ." Snape sau khi Harry vẫy tay nói tạm biệt xong lại đứng trong hành lang lầu hai mấy phút sau đó mới lắc đầu đi xuống tầng dưới, "Lily, con của cậu một chút cũng khiến người ta yêu thích như cậu." Lúc nói lời này, khóe miệng của ông mang theo một tia cười ôn nhu không gì sánh được.

-------------

Chỉ cần bạn có một việc hợp lý cần làm, cuộc sống của bản sẽ trông cực kì tốt đẹp

—— trích lời kinh điển (internet)

============================================================================
Chương 10.4: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈ 4

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Tiệc tối cuối năm ngày đó cả Slytherin tựa hồ cũng hẹn trước đã sớm chiếm lĩnh lễ đường. Chẳng qua ở trên bàn dài lúc Harry hỏi Draco chuyện này, Draco nói là hàng năm đều có tập tục như vậy.

"Đúng vậy, đúng vậy." Harry nhìn bàn dài của ba học viện khác không có một bóng người, ở trong lòng bất đắc dĩ biểu thị bảy năm cúp nhà liên tiếp có quyền là tư bản bốc đồng.

Trong lễ đường đã được đổi mới hoàn toàn thành đồ trang trí dùng màu xanh lá cây cùng màu bạc của Slytherin, để chúc mừng bọn họ liên tục bảy năm thắng được quán quân cúp học viện. Phía sau chỗ ngồi giáo sư treo trên tường một cái biểu ngữ vẽ rắn Slytherin thật lớn. Ngoại trừ ba bàn dài trống rỗng khác ra, cái lễ đường này hiển nhiên đã chuẩn bị xong nghênh tiếp hội họp long trọng mỗi cuối năm học.
Ở trong nửa tiếng đồng hồ kế tiếp, Harry đều là lấy một loại trạng thái chán đến chết ngồi ở chỗ kia, nhìn tới học sinh ngồi trên bàn dài học viện của từng người, lại tựa hồ là chớp mắt một cái tất cả đều ngồi đầy. Hermione cùng Ron lúc tiến vào cười cùng cậu chào hỏi, Harry cũng trả về một cái nụ cười, bất quá cậu không nhìn thấy trong nháy mắt đó biểu tình của Draco thật không tốt.

Neville tới rất muộn, bất quá cậu bé vừa đi vào đến, trong lễ đường lại đột nhiên lặng ngắt như tờ, hiệu quả trấn trận có thể so với Dumbledore. Chẳng qua mọi người vì không để cho cậu bé xấu hổ, trong nháy mắt lặng im sau đó đột nhiên mỗi người lại bắt đầu cao giọng nói.

Neville có chút chân tay luống cuống (đuôi mắt Harry phát hiện lỗ tai của cậu bé đỏ rực). Cậu bé đi tới bên cạnh bàn Gryffindor, ngồi ở giữa Ron cùng Hermione, hai người bọn họ đã sớm chừa cho cậu bé vị trí tốt.
Những người khác của bàn dài Gryffindor bởi vì ưu thế địa lý, từng cái một đều nhanh gục xuống bàn chính là vì nhìn Neville vài lần; người học viện khác càng là thái quá, người ngồi ở chỗ ngồi trên cơ bản không có mấy người —— ngoại trừ Slytherin, Harry phát hiện người trên bàn này mang trên mặt hơi khinh thường chút.

Sau khi Neville ngồi xuống hai phút, Dumbledore cũng tới, tiếng ồn ào trong lễ đường dần dần bình thường lại.

"Lại là một năm trôi qua!" Dumbledore đứng ở trên đài hết sức phấn khởi nói, "Ở trước khi thoả thích hưởng thụ những thứ món ngon mỹ vị này, thầy nhất định phải phiền toái mọi người nghe lời lẽ nhạt nhẽo của lão già một chút —— trong đầu các trò khẳng định đều so với quá khứ phong phú một ít, không nên quên ở nghỉ hè tiêu hóa đồ vật lấy được một năm này cho thật tốt, làm cho trong đầu chừa ra chút khoảng trống khác... Nghênh tiếp năm tiếp theo càng thêm phong phú!"
Trong lễ đường phát ra tiếng tru như sói tru.

Dumbledore vỗ tay một cái, nói tiếp, "Hiện nay, theo thầy được biết, chúng ta đầu tiên nhất định phải tiến hành nghi thức trao giải cúp học viện, các học viện cụ thể đạt được như sau: Đứng thứ tư, Gryffindor, ba trăm sáu mươi hai điểm; thứ ba, Hufflepuff, ba trăm bảy mươi bốn điểm; Ravenclaw bốn trăm hai mươi sáu điểm; Slytherin bốn trăm bảy mươi hai điểm."

Dumbledore ở thời điểm đọc ba học viện khác, tiếng vỗ tay đều không thế nào nhiệt liệt, Slytherin càng là vẫn luôn làm dáng vẻ thậm chí đầy hàm ý châm chọc dối trá vỗ tay, thời điểm khi cụ đọc xong học viện cuối cùng, trên bàn ăn của Slytherin bộc phát ra một trận tiếng hoan hô cùng tiếng dậm chân như sấm —— dọa Harry giật mình, bất quá cậu vừa vỗ tay, vừa ở trong lòng nghĩ: Nguy rồi, điểm của Gryffindor so với trong trí nhớ của cậu cao hơn ước chừng năm mươi điểm, như vậy không cần thêm đến quá nhiều cuối cùng quán quân cũng sẽ đổi chủ...
"Đúng vậy, đúng vậy, biểu hiện không tệ." Dumbledore cũng vỗ tay, chẳng qua một giây sau cụ chuyển đề tài, nói: "Chẳng qua dù sao ngày nghỉ còn chưa tới, gần nhất phát sinh vài chuyện cũng nhất định phải tính toán ở bên trong." Trong lễ đường trở nên phi thường an tĩnh, "Cho nên chúng ta cuối cùng còn phải đến thêm vài điểm —— "

"Đầu tiên —— cậu Ron Weasley —— trò thắng một bàn cờ đặc sắc nhất từ rất nhiều năm của Hogwarts đến nay, thầy vì thế thưởng cho học viện Gryffindor năm mươi điểm."

Trên bàn dài Slytherin vắng vẻ không tiếng động, trên mặt mỗi người nụ cười luôn có nãy giờ đều biến mất, bởi vì tất cả mọi người biết thêm điểm sẽ không đạt được hạng nhất... Harry nhưng thật ra không có tâm tình chấn động rõ ràng gì, chẳng qua bàn dài Gryffindor đã nổ tung.
"Người thứ hai —— tiểu thư Hermione Granger! Trò ấy đối mặt liệt hỏa, tỉnh táo tiến hành suy luận logic, thầy muốn thưởng học viện Gryffindor năm mươi điểm."

"Người thứ ba —— cậu Neville Longbottom!" Trong lễ đường nhất thời trở nên vô cùng an tĩnh, thanh âm Dumbledore truyền vào trong lỗ tai mỗi người, "Trò ấy biểu hiện ra can đảm không biết sợ cùng dũng khí hơn người, vì thế thầy còn phải thưởng cho học viện Gryffindor sáu mươi điểm."

Chỉ một thoáng tiếng hoan hô hình như muốn ném đi trần nhà của lễ đường, các Gryffindor thiếu chút nữa nhảy lên bàn dài vừa múa vừa hát —— bọn họ bây giờ so với Slytherin cao tròn năm mươi điểm! Quán quân Cúp học viện đã là vật trong túi bọn họ!

Trên bàn dài Slytherin một mảnh áp suất thấp, thấp đến Harry cảm thấy một giây kế tiếp bàn cũng sẽ bị ai đó ném đi... Cậu nhịn không được len lén nhìn về phía Draco (ngày hôm qua sau khi từ Bệnh thất trở về cậu đem những gì có thể nói đều nói với Draco, tuy rằng trong đó phần lớn đều truyền khắp cả trường học) lại không nghĩ rằng bị phát hiện —— Draco ở dưới bàn cầm tay của Harry, ngón trỏ của tay kia dựng thẳng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên môi, đối với Harry làm ra một thủ thế "Xuỵt" một cái.
Dumbledore giơ lên một tay, trong lễ đường dần dần lại an tĩnh lại: "Các trò biểu hiện bây giờ để cho thầy cảm thấy liền cho dù ở trong trường học ngây ngốc bảy năm, trước khi tốt nghiệp một giờ các trò cũng không có thể học một chút có kiên trì một chút —— thêm điểm này còn không có kết thúc..." Cụ cười nói.

"Cuối cùng, còn có một người, trò ấy bay một lần bay mà từ khi Hogwarts xây trường tới nay hoàn mỹ nhất, thầy cho rằng trò ấy là Tầm thủ ưu tú nhất —— thêm năm mươi điểm." Những lời này của Dumbledore nói xong phía dưới lập tức bắt đầu châu đầu ghé tai, tất cả mọi người không biết Dumbledore đang nói ai, điểm này lại là thêm cho học viện nào. Mà Dumbledore mặt nhìn hướng phía dưới đài vô số biểu tình nghi vấn mà như thường lệ mọi ngày mà mỉm cười nói tiếp, "Có một câu nói rất thích hợp với trò ấy 'Quan trọng không phải là chỗ đứng, mà là chỗ bản thân mình hướng đến phương hướng đó' , vì cảm ơn tinh thần vô tư của trò ấy cùng đối với đồng bạn chiếu cố, lại thêm mười điểm, thầy ở trên người trò ấy thấy được tinh thần lúc ban đầu khi Hogwarts mới thành lập —— "
"Sáu mươi điểm, thêm cho cậu không muốn nổi danh của Slytherin —— hiện nay chúng ta có thể bắt đầu bữa tối!"[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao - Chương 10: CHỜ ĐỢI NGÀY NGHỈThời gian hình như dừng lại, thanh âm hình như đống băng, có thể là ai làm pháp thuật đứng im, biểu tình trên mặt mỗi người trong nháy mắt này đều rất buồn cười —— thức ăn phong phú bày đầy bốn bàn dài, dĩa nhỏ màu vàng rạng rỡ rực rỡ, thế nhưng người nào còn quan tâm bữa ăn nữa chứ!?
Ba giây đồng hồ sau —— Neville, Ron cùng Hermione bắt đầu vỗ tay, pháp thuật đứng im bị đánh vỡ ——

Slytherin hoan hô bạo phát so với Gryffindor mới vừa rồi càng cao hơn, Goyle, Crabbe cùng mấy học sinh thậm chí kéo vang lên dải lụa màu phù thủy —— chỉ một thoáng cả Slytherin càng tràn đầy bầu không khí của người thắng! Các Huynh trưởng đã không để ý tới uy nghi, tất cả đều đứng lên cao giọng hò reo.

Harry giật mình dùng cái tay nhàn rỗi kia che miệng lại, đem kinh hô cậu sẽ thốt ra che lại. Cậu nhìn trên mặt Draco tràn đầy biểu tình "quả nhiên không ngoài sở liệu của mình", đột nhiên cảm thấy anh thoạt nhìn tựa như một con chim công kiêu ngạo...

Harry nhào tới ôm Draco, rốt cuộc nhịn không được ghé vào lỗ tai anh bật cười.

"Thế gian này, tất cả chính là kỳ diệu như thế." Trong ánh mắt Dumbledore cũng tràn đầy vui vẻ, "Trăm sông đổ về một biển đại khái chính là cái ý tứ này đi."
"Thầy nói cái gì?" Ngồi ở bên cạnh cụ giáo sư McGonagall hỏi.

"Không có gì, tôi chỉ là phát hiện hai đứa nhỏ rất có ý tứ." Dumbledore nhìn bốn bàn dài loạn thành một đoàn, cảm thán nói: "Tụi nhỏ bây giờ thật có sức sống a."

Harry ở Draco trên vai thấy được ánh mắt của Snape nhìn về phía cậu, cậu đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn. Làm cậu giật mình là Snape cư nhiên co rúm khóe môi kéo ra một cái không quá giống như nụ cười, nhưng là trừ nụ cười không có cái khác có thể giải thích độ cong đó.

"Draco." Harry lần này là ở bên tai Draco nói, "Đây thật là buổi tối tốt đẹp nhất trong cuộc đời tớ —— tớ vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không quên đêm này."

Draco vỗ nhẹ nhẹ vỗ bờ vai của cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói một câu, "Tớ cũng vĩnh viễn đều sẽ không quên."
"Nhưng sinh mạng của chúng ta còn rất dài, còn có thể có thứ càng tốt đẹp khiến cho cậu không thể quên."

Sau tiệc tối cuối năm việc lớn duy nhất chính là công bố thành tích cuộc thi.

Harry mở ra phiếu điểu của mình, không ngạc nhiên chút nào mà thấy được "O" đến đã mắt. Nhìn xong phiếu điểm của mình sau đó cậu và Draco trao đổi phiếu điểm với nhau quả nhiên lại là "O" đầy mắt. Chẳng qua Draco có thành tích mấy môn so với cậu muốn cao một chút, nhất là Độc dược, chẳng qua thành tích Lịch sử Phép thuật của mình còn cao hơn cậu ấy. Thời điểm Harry thấy thành tích Lịch sử Phép thuật cao đến thái quá, liền ở trong lòng lặng lẽ cảm ơn bà Bagshot một chút.

Cậu và Draco quyết định trước tiên đem phiếu điểm gửi về nhà, Draco biểu thị không ý kiến, dù sao mẹ anh còn có rất nhiều Galleon vàng không kịp đợi để đưa cho anh.
Sau đó lúc ở trong phòng sinh hoạt nghe những người khác nói chuyện phiếm Harry đã biết Hermione vẫn là hạng nhất cả năm, thành tích của những người khác cậu cũng không biết, bởi vì trong Slytherin nhiệt tình so đấu giữa bạn học các học viện đối với bọn họ không có hứng thú.

Một ngày cuối tháng sáu, tàu tốc hành Hogwarts hàng năm chỉ vận hành bốn lần* từ Hogsmeade xuất phát, đi qua thảo nguyên rừng rậm trời xanh mây trắng, dừng sát ở sân ga của nhà ga Ngã tư Vua.

*Bốn lần đó bao gồm: ngày nhập học 01/09 , nghỉ lễ Giáng sinh đưa học sinh về nhà, về trường sau lễ Giáng sinh, bế giảng.

Harry cùng Draco đi qua sân ga chín ba phần tư xuất hiện ở thế giới Muggle rộn ràng nhộn nhịp, bọn họ thoạt nhìn giống như là một đôi anh em lớn lên không thế nào giống nha.

Lily, James, Sirius cùng Narcissa kêu tên của hai người bọn họ, đối với bọn họ mở rộng ôm ấp. Thoạt nhìn bọn họ đã đợi một hồi.
"Ba ba cậu không có tới?" Harry nhìn chung quanh sau đó hỏi Draco

"Tớ đã thành thói quen ba bận rộn cũng không trở về nhà, huống chi là không tới đón tớ." Draco đi về phía Narcissa, "Đã quên nói, Harry, hy vọng cậu trải qua ngày nghỉ vui sướиɠ."

"Dĩ nhiên, không phải là còn cậu ở đây sao." Harry cười nói, nhào vào trong ngực Lily, James đang nắm vai Lily. Sirius lại mỉm cười nhìn một màn ấm áp này, ở thời điểm Harry nhìn qua đối với ông nháy mắt.

Harry ở trước khi đi quay đầu lại nhìn thoáng qua Neville bọn họ phía sau đang nói lời chia tay, cậu còn thấy được phu nhân Weasley và vẻ mặt sùng bái hướng về phía Neville của Ginny. Cậu khẽ khẽ cười, sau đó quay đầu nói với Lily chuyện lý thú lúc trước không có nói qua trong thơ.

—— hy vọng tất cả cứ như vậy bình ổn mà tiến hành tiếp, tựa như thời gian cùng dòng sông.
-------------------------

Tất cả mọi thứ đều đến từ cơ hội, chờ đợi cùng thao túng

—— tiểu bát ứng cảnh

Yêu một người là chuyện cả đời

—— tiểu bát ứng cảnh

_HẾT QUYỂN 01: HÒN ĐÁ PHÙ THỦY VÀ CHÓ_