[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

Chương 09: VƯỢT QUA CỬA SẬP

Chương 09.1: VƯỢT QUA CỬA SẬP 1

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Tất cả kim đồng hồ quả lắc trong Hogwarts vào giờ khắc này đều chỉ hướng mười một giờ, tiếng chuông gõ dài rất nặng đồng thời ở trong ngoài Hogwarts quanh quẩn.

Thời điểm tiếng chuông thứ nhất vang lên, Neville bọn họ nhìn thấy một màn để cho bọn họ rất khó tin tưởng —— đầu Harry từ từ ở trong không khí lộ ra, ban đầu là tóc, sau đó là trán, kính mắt... Thế nhưng Harry chỉ là đem đầu mình lộ ra bên ngoài Áo khoác Tàng hình.

Hình ảnh này rất dọa người. Ngẫm lại xem ở nửa đêm, trên thang lầu một tòa trường học cổ xưa, đầu của một học sinh cứ như vậy trôi ở giữa không trung, còn đang hơi hơi lắc lư nữa...

"Các cậu ngẩn người tại đó làm gì?" Harry lo lắng nói, cậu cũng không có nghĩ tới dáng vẻ mình bây giờ làm cho ba người trước mặt mang đến khϊếp sợ thế nào, cậu hiện tại một lòng đều nhào vào trên chuyện sắp xảy ra kế tiếp. "Nhanh lên một chút sang đây, tớ cũng không muốn còn không có xuất phát ở trong nơi này bị phát hiện đâu." Harry lại một lần nữa nói.

"Bọn mình tốt nhất ở chỗ này thì mặc vào Áo khoác Tàng hình, nhìn nó có đúng hay không có thể đem tất cả bốn người chúng ta che khuất. Tớ nghĩ có thể cần khom người, để ngừa ngộ nhỡ! Nếu như Filch thấy một đôi chân mình ở trên mặt đất đi ——" Harry dừng một chút, "Nga, được rồi, chúng ta không khom lưng cũng sẽ không bị phát hiện." Lúc dùng Áo khoác Tàng hình đem bốn người đều bao lại sau đó Harry mới phát hiện cậu không chỉ có đánh giá thấp dung lượng của Áo khoác Tàng hình cũng đánh giá cao chiều cao bây giờ của bọn họ.

Bọn họ bước xuống tầng thang lầu cuối cùng, rời khỏi tòa tháp Gryffindor. Buổi tối Hogwarts tràn đầy sắc thái âm u mà thần bí, mặc dù hầu như mỗi cây đuốc trong hành lang đều đốt, ánh lửa màu vàng rọi sáng một mảnh nhỏ âm thầm chập chờn.

Harry biết Neville bọn họ rất khẩn trương, bởi vì bốn phía rất an tĩnh mà bọn họ dán lại rất gần, tiếng thở hổn hển cũng ảnh hưởng nhịp đập của Harry, điều đó để cho trái tim càng nhảy càng nhanh. Harry đang cảm giác được khẩn trương đồng thời càng thêm hưng phấn.

Ở dưới tình huống tâm tình khẩn trương cao độ, trong bóng tối mỗi một tòa pho tượng đều giống như là bóng dáng của Filch, mà xa xa truyền tới mỗi một tiếng gió thổi, nghe vào đều giống như là Peeves mạnh mẽ hướng về phía bọn họ nhào tới —— nhưng mà bọn họ vừa không có đυ.ng phải Filch cũng không có thấy Peeves, chỉ là ở cửa thang lầu thấy được bà Norris —— ba người khác cự tuyệt đề nghị nguy hiểm của Ron, cẩn thận vòng qua nó.

Bọn họ một đường không có đυ.ng tới một người nào, thuận lợi mà đi tới cửa thang lầu đi thông lầu bốn —— Harry kinh ngạc phát hiện Peeves không ở nơi này, thế nhưng vậy thì càng tốt. Mấy giây sau, bọn họ liền đi tới bên ngoài hành lang lầu bốn —— cánh cửa kia đã mở ra một khe nhỏ.

Neville nhìn bọn họ một chút, hít thở sâu nhiều lần, sau đó giống như lấy dũng khí đối với ba người bọn họ nói: "Nếu như các cậu bây giờ muốn rút lui có trật tự, tớ sẽ không trách các cậu." Cậu bé nói, "Còn có Harry, cám ơn Áo khoác Tàng hình cùng tín nhiệm của cậu, nếu như các cậumuốn rời đi có thể đem Áo khoác Tàng hình cũng mang đi, tớ đã không cần nó."

Hermione mau nói: "Đừng nói ngốc..." Thế nhưng lời cô còn chưa dứt liền bị chặn lại, bởi vì Harry không có để ý ba người bọn hắn, cậu trực tiếp tiến lên đẩy cửa ra.

Theo tiếng cửa mở két két, bọn họ nghe được âm nhạc du dương duyên dáng, cùng với tiếng ngáy trầm thấp mà quy luật. Bốn người đi vào, cài cửa lại, sau đó phát hiện ở bên chân của Fluffy có một cái đàn hạc liên tục khảy đàn.

Neville có chút giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt, không rất phản ứng kịp một màn trước mắt này tới cùng là chuyện gì xảy ra. Bọn họ nhìn, không ai đem Áo khoác Tàng hình kéo xuống, lập tức —— được rồi không cần cởϊ áσ khoác Tàng hình, bởi vì không chỉ Áo khoác Tàng hình, đầu tóc bọn họ đều bị thở dốc to lớn của Fluffy thổi bay.
"—— được rồi, nó đã đang ngủ, điều này cũng làm cho chứng minh Snape đã tới."

Harry cất xong Áo khoác Tàng hình, cậu mới vừa rồi phải phản bác ngôn luận liên quan tới Snape của Ron —— thế nhưng cậu không có. Dù sao sửa chữa phiến diện chỉ có thể dựa vào bản thân nhận thức đến mới được, lời của người khác nói đều không hữu dụng.

Còn lại ba người cũng chậm đi thong thả gần Fluffy, thế nhưng ba đầu thở hổn hển đồng thời kéo tới để cho bọn họ rất khó có dũng khí đi tới. Bọn họ cách Fluffy càng gần, ba đầu chó to lớn truyền tới hơi nóng hầm hập, hơi thở thối hoắc lại càng đặc hơn.

"Miệng nó thật thối!" Hermione nhịn không được nói.

Một đường 'thám hiểm' không có khúc chiết trở ngại thuận lợi rốt cuộc nghênh đón trở ngại thứ nhất —— một móng vuốt lớn của Fluffy vừa lúc mà đặt ở trên cửa sập, "Xem ra đến trước tiên phải đem nó dời đi." Harry nhìn Neville một chút, Neville gật đầu một cái nói: "Chúng ta tốt nhất nhanh lên một chút!"
Lông của Fluffy rất cứng, mặc dù cũng rất trơn bóng, Lúc Harry sờ lên móng vuốt lớn của nó, cái móng vuốt này hình như so với cả người mình còn phải bự hơn nhiều.

"Cố sức thôi —— được rồi!" Bọn họ mở ra cửa sập, cúi đầu nhìn cái động đen giống như sâu không thấy đáy. "Tớ đi xuống trước, " Neville mặc dù có chút nhát gan nhưng là vẫn vô cùng có trách nhiệm, cậu bé cho rằng là bản thân mang theo Ron bọn họ mạo hiểm như vậy, vậy thì có cần phải làm người thứ nhất. "Các cậu đợi hiệu của tớ, nếu như tớ xảy ra điều gì ngoài ý muốn các cậu liền nhanh chóng rời khỏi, đi tìm giáo sư McGonagall hoặc là viết thư cho Dumbledore..." Neville đột nhiên dừng lại một chút, "Các cậu có hay không cảm thấy rất an tĩnh?" Neville hỏi.

"Mau nhảy!" Harry đẩy Neville một tay, sau đó kéo Hermione cùng Ron bên cạnh cùng nhau nhảy xuống —— không khí lạnh lẽo, ẩm ướt vù vù xẹt qua bên tai bọn họ, giằng co hình như mấy phút rơi sau đó bọn họ rơi xuống mặt trên một cái đồ vật mềm mại.
Neville ngẩng đầu đi lên nhìn, hiện tại cửa động nhìn qua chỉ là một khối vết lốm đốm lớn nhỏ của tem, ba đầu lớn của Fluffy thật giống như hoa văn trên tem, chỉ có điều là chó sủa vang dội vẫn như cũ giống như vang ở bên tai.

"Các cậu cảm thấy người trước có phải là cố ý hay không? Bằng không thì vì sao đàn hạc dừng đúng lúc như vậy?" Ron lẩm bẩm, "Đây là cái gì? Chính là lót sẵn đường chờ ở đây đón người sao?"

Harry đương nhiên nhớ kỹ đây là cái gì! Cậu cơ hồ là đang rơi xuống sau đó liền từ trên Tấm lưới Sa tăng nhảy xuống tới. "Này?" Cậu ở trong bóng đêm hô một tiếng, "Không biết là cái gì đón bọn mình, nhưng tớ kiến nghị các cậu tốt nhất nhanh lên một chút mà xuống tới."

"... Cảm ơn của cậu nhắc nhở anh em." Ron nói, "Tớ chắc là sượng mặt."
Harry ngược lại không phải là rất lo lắng, cậu lại kêu kêu Hermione cùng Neville. Có lẽ là bởi vì nữ sinh tương đối mẫn cảm đi, Hermione vừa rơi xuống cũng cảm giác được có vật gì quấn lên chân của cô bé, vì vậy cô bé chỉ bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm* giùng giằng xuống.

*bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm 有惊无险 hữu kinh vô hiểm

Neville thoạt nhìn nhưng thật ra so với Ron đỡ hơn. "Này là Tấm lưới Sa tăng." Thảo dược học đặc biệt tốt Neville nói, "Ron cậu không được giãy dụa, Harry hoặc là Hermione các cậu ai đốt lửa lên đi, loại thực vật này sợ nóng."

Harry giơ đũa phép lên.

Nửa phút sau đó Neville cùng Ron cũng bình an rơi xuống đất.

"Chỉ có một con đường." Harry đương nhiên là hy vọng bọn họ cành nhanh càng tốt, cho nên cậu chờ tới sau khi Neville cùng Ron rơi xuống đất liền chỉ vào cái hàng lang đá u ám sâu sắc nói, "Đi thôi."
Cái hàng lang này xuôi xuống dưới, phảng phất thẳng tắp tiếp nối chẳng biết ở nơi nào của tâm trái đất, bọt nước hồ Đen ngấm xuống dọc theo tường chậm rãi chảy xuôi, nhỏ xuống, phảng phất ngay cả không khí đều là ẩm ướt. Bốn người an tĩnh đi tới, hình như thuận lợi mà đi qua cửa thứ nhất tăng lên không ít lòng tin cho bọn họ. Bọn họ tuy rằng vẫn như cũ cẩn thận, lại mang theo một tia dễ dàng.

"Không hề nghi ngờ Tấm lưới Sa tăng là giáo sư Sprout bố trí." Neville phân tích, thanh âm của cậu bé đυ.ng vào trên vách tường phát ra một chút tiếng vang, "Cộng thêm Fluffy chúng ta đã thông qua hai cửa... Không biết kế tiếp sẽ là ai?"

"Xem ra lập tức là có thể đã biết." Harry nói. Cuối hành lang điểm sáng không ngừng mở rộng, bọn họ đã muốn đi ra thông đạo hẹp dài này, tiếng xào xạc nhỏ nhẹ cùng tiếng leng keng thanh thúy cũng càng ngày càng rõ ràng. Harry nheo mắt lại, hình như thấy được điểm sáng còn muốn nhỏ hơn so với hạt gạo cách đó không xa này —— tim Harry nhảy bắt đầu gia tăng tốc độ, cậu tham dự tiến vào hoạt động chủ yếu lần này chính là muốn ở chỗ này giúp bọn họ chút vội vàng.
"Tựa hồ là cái thanh âm đồ vật nhỏ vỗ cánh?" Harry chăm chú lắng nghe một hồi, nói, "Vật nhỏ bằng kim loại."

Ron suy nghĩ một chút: "Có phải là cái nồi có cánh không?" Cậu bé thiếu thốn sức tưởng tượng trả lời Harry như vậy.

"... Có thể đi." Harry không biết trả lời Ron như thế nào, vì vậy cậu mau mau đi mấy bước, đi ra hàng lang —— không khí thoáng chốc trở nên khô mát không ít.

Hermione kinh ngạc há to miệng, cô bé hoàn toàn thật không ngờ cái hành lang thông suốt hẹp dài kia hướng về phía một cái căn phòng trống trải —— hơn mười cây cột đá cẩm thạch chắc chắn đem sàn nhà cùng trần nhà hình vòm thật cao nối liền cùng một chỗ, cô bé thậm chí sinh ra một loại cảm giác những cây cột này đang chống đỡ Hogwarts.

Thế nhưng càng làm cô bé giật mình là chim nhỏ sặc sỡ loá mắt bay khắp nơi, bầy chim xinh đẹp vô cùng! Xuất phát từ yêu thích trời sinh đối với những gì xinh đẹp, Hermione nhìn chim nhỏ bảo thạch này, nhìn một chút đột nhiên phát hiện dáng vẻ của chúng nó có chút lạ.
"Không được, cửa này không mở ra." Neville chán nản buông chốt cửa ra.

Hermione đã hiểu đây là có chuyện gì, "Đương nhiên không mở ra rồi." Cô bé nói chỉ chỉ bầu trời, "Chìa khóa ở đằng kia."

"Chúng nó cao như vậy —— "

"Hiển nhiên các giáo sư cũng ý thức được vấn đề này, " Harry chỉ chỉ cách đó không xa, "Chổi đều đã chuẩn bị cho chúng ta tốt lắm rồi."

"Nga, đúng vậy!" Ron chép chép miệng, "Hiện tại vấn đề duy nhất liền là thế nào từ trong mấy nghìn chìa khoá bay loạn tìm được một thanh chính xác —— chúng ta thậm chí không biết nó là dạng gì nữa."

"Một chìa khoá lớn tạo hình phong cách cổ xưa." Hermione chẳng biết lúc nào tiến đến cạnh cửa quan sát, "Nhìn dáng vẻ của cửa này chìa khoá rất có thể là màu bạc, hình dạng có lẽ giống như một chốt cửa?"

"Cho dù biết là dạng chìa khoá gì cũng rất khó bắt được nó đi, chủ yếu là chìa khóa nơi này cũng nhiều lắm đi!" Neville thành tích Bay thấp tận cùng thở dài —— thế nhưng đột nhiên biểu tình trên mặt cậu liền trở nên rất kỳ quái, nhìn chằm chằm khiến cho Harry sợ hãi, "May là tìm cậu hỗ trợ, Harry." Neville kích động nói, "Cậu thời điểm lần đầu tiên trên tiết Bay cậu ở giữa không trung bắt được cầu Gợi Nhớ của tớ cậu có nhớ không —— tình cảnh ngay lúc đó Ron nói với tớ nhiều lần rồi á!" Trong giọng của Neville lộ ra ca ngợi cùng ước ao, "Cậu bay lợi hại như vậy, hiện tại cũng nhất định có thể bắt được cái chìa khóa!"
"Tớ thử xem sao một chút." Harry không nói lời vô ích gì trực tiếp nắm lên một cây chổi, hai chân vừa đạp, vọt vào trong điểm sáng còn bay vững vàng —— trong lòng Harry có chuẩn bị, cho nên khi các chìa khoá tăng tốc độ nhanh hơn sau khi cậu tham gia vào cậu cũng không có bối rối, thế nhưng Neville bọn họ ở dưới nhìn thiếu chút nữa sợ hãi đến ra một thân mồ hôi lạnh.

Tại nơi như trong hải dương do điểm sáng tụ lại thành, Harry từ giữa các chìa khoá đi qua, các chìa khoá cũng ở bên cạnh cậu "Vèo" mà bay qua, chẳng qua tốc độ so với trái Snitch đến vẫn kém hơn không ít.

Harry quan sát đến.

Dù sao cậu trước đây cũng là Tầm thủ nhỏ nhất từ trước tới nay ở Hogwarts, trên người còn có loại thành tích thần tích năm phút đồng hồ một trận chiếu lấp lánh như thế kia. Cho dù lần này không có đặc biệt lấy thân phận năm nhất thêm vào đội bóng Quidditch, thế nhưng khả năng bay lượn của cậu cùng với phương diện kỹ xảo bay tìm kiếm mục tiêu hơn người chính là từ sâu tận trong xương cốt cùng máu của gia tộc Potter.
"Tìm được rồi!" Cậu đối với ba người trên mặt đất hô, "Tớ thử xem một chút có thể hay không bắt được nó."

Harry bắt đầu gia tăng tốc độ. Tuy rằng tốc độ của cái chổi cũ này so ra kém Nimbus hai nghìn càng so ra kém Tia Chớp, thế nhưng chìa khóa bị thương ở trong mắt Harry bay so với chổi cũ còn chậm. Nhìn đúng thời cơ, Harry chợt bắn vọt một cái —— cái cánh phát ra âm vèo một cái, cậu bắt được chìa khoá đã yếu ớt ỉu xìu.

Harry cầm chìa khoá một khắc cũng không làm lỡ, cậu bay xuống cạnh cửa, sau khi hạ xuống chuyện thứ nhất chính là vặn mở khóa cửa, sau đó đem chìa khoá đáng thương phóng bay.

Chìa khóa lung lay lắc lư bay trở về làn sóng ánh sáng, có rực rỡ đối lập phía sau nó vừa nhìn liền so với mấy chìa khoá khác ảm đạm không ít.

---------------------

Nếu không thể tránh được bị lựa chọn, vậy thoải mái đi làm đi
—— tiểu bát ứng

==========================================================

Chương 09.2: VƯỢT QUA CỬA SẬP 2

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Thế giới phía sau cửa một mảnh đen kịt, bọn họ đứng ở cửa chỉ có thể nhìn rõ hình dạng mơ hồ của đồ vật trong phòng —— vài thứ kia thoạt nhìn rất cao còn hình thù thì kỳ quái.

Neville nuốt nước miếng một cái, đột nhiên có chút khẩn trương.

Thế nhưng đen kịt trong phòng này không phải là vĩnh hằng. Khi bọn họ bước ra bước đầu tiên pháp thuật liền khiến cho ngọn đèn dầu sáng lên, cả gian phòng thoáng chốc sáng rực như ban ngày. Tại dưới ánh đèn, quân cờ cao to màu đen màu trắng trơn bóng lóe ánh sáng lạnh như băng, từ các loại góc độ chiếu rọi ra dáng dấp khiến bọn họ giật mình.

Những con cờ này tuy rằng thật lớn nhưng vô cùng tinh xảo, Harry mặc dù đối với cờ phù thủy không phải là đặc biệt thích nhưng có thể nhìn ra những con cờ này điêu khắc quả thực chính là trông rất sống động, nhất là ngựa —— bởi vì hình dạng của tất cả quân cờ cũng không có ngũ quan.
Đối với cờ phù thủy vô cùng có nghiên cứu Ron đầu tiên là cúi đầu nhìn bàn cờ lớn như vậy dưới chân bản thân một chút sau đó cậu bé còn muốn nhìn kỹ một chút quân cờ —— Ron hướng con cờ trắng đối diện đi đến, mới vừa rồi đèn sáng đột nhiên làm cho cậu bé bị dọa nhảy dựng!

Nhưng con cờ trắng đối diện không có cho cậu bé quyền lợi như vậy, lúc Ron đi tới cách chúng nó còn có khoảng cách hai ba bước, một hàng binh sĩ trước mặt nhất kia liền đồng loạt rút kiếm ra đến —— tuy rằng quân cờ đều là đá, thế nhưng kiếm quả thực hiện lên ánh sáng lạnh chân chân thực thực của kiếm sắt có thể gϊếŧ người.

"Phi thường rõ ràng." Ron chỉ vào con hậu trắng phía sau, phía sau con hậu có một cánh cửa, "Chúng ta chỉ có thắng bàn cờ này mới có thể đi tới." Cậu bé nói xoay người trở lại địa bàn của cờ đen, nhìn quân cờ đen suy tư, "Sợ là chúng ta đến thay thế quân cờ, cùng chúng nó cùng chiến đấu." Ron dừng lại một chút, "Tốt nhất chính là thay thế được ba... Tớ, Neville, Hermione."
Harry không biết tại trên bàn cờ từ bọn họ thay thế ba con cờ tới cùng có manh mối gì, cậu đối với cờ phù thủy không hiểu nhiều, thế nhưng cậu cũng có thể hiểu lý do Ron lựa chọn Neville cùng Hermione, tựa như tại dưới dạng tình cảnh này mình nhất định sẽ chọn Draco vậy.

Bọn họ mới là đồng bạn có thể đưa lưng về phía nhau.

"Harry cậu nghìn vạn lần đừng nóng giận... Đây đúng là chiến thuật tớ có thể nghĩ đến tương đối tốt." Ron nói chọn người xong sau đó liền bắt đầu vội vội vàng vàng cùng Harry giải thích lên. Theo cậu bé đến xem không có Harry bọn họ nhất định sẽ không nhẹ nhàng như vậy đi qua cửa chìa khoá, cậu bé rất cảm ơn, cũng là thật cảm thấy Harry là một người bạn có thể kết bạn, tuy rằng cậu ấy là một Slytherin.

Thế nhưng nơi này có ba Gryffindor a. Ron nghĩ thầm.
"Đương nhiên sẽ không, tớ lại không hiểu cờ phù thủy." Harry bình tĩnh tâm tình một chút, nói.

"Được rồi, " Ron hít thở sâu nhiều lần, ánh mắt tín nhiệm của Neville cùng Hermione mắt để cho trong lòng cậu bé tràn ngập lòng tin đồng thời cũng cảm giác một cái trọng trách lớn đặt ở trên vai, "Neville thay thế cái vị trí của con tượng; Hermione, cậu thay thế con xe kia. Harry tạm thời rời khỏi bàn cờ."

"Về phần tớ, " Ron ngẩng đầu nhìn quân cờ bên người, kiên định nói, "Để tớ làm con mã đi."

Harry lặng lẽ đi xuống bàn cờ, đồng thời một cái con mã, một cái con tượng cùng một cái con xe trong đội ngũ cũng xoay người, đi theo Harry cùng nó cùng đi ra khỏi bàn cờ, Ron ba người bọn họ đứng ở ba vị trí trống ra, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

"Quy tắc chơi cờ là quân trắng đi trước." Ron nói, hướng bàn cờ đối diện nhìn sang, một cái con tốt màu trắng di chuyển về phía trước hai ô.
"Sau đó, liền đến lượt bọn mình ra quân."

Harry cùng ba quân cờ không biết có ý thức hay không cùng nhau đứng ở bên cạnh nhìn cờ. Tuy rằng cái này có chút không giống như là cờ phù thủy còn có thể hướng về phía đối phương phun các loại đồ vật, nhưng nhìn quân cờ cao mấy mét vung vũ khí đem quân cờ đối diện đánh ra bàn cờ thật đúng là vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Harry ở phía dưới vừa tự hỏi vừa tỉ mỉ quan sát đến chiến cuộc. Có lẽ là bởi vì ở phía dưới không có tham dự vào trong cái loại chấn động lòng người này đi, Harry ngoại trừ cảm thán mỗi lần quân cờ đều bị chém bụi mù nổi lên bốn phía ra không cảm thấy sợ thế nào. Nga, ngoại trừ chiến cuộc mới vừa bắt đầu cậu len lén theo bàn cờ vừa nghĩ muốn vòng vèo đến cửa nơi đó, bị trường kiếm trong tay hoàng hậu trắng cầm hung tợn chỉ vào, trong nháy mắt đó cậu cảm thấy bạch hoàng hậu ở trừng cậu, mặc dù hoàng hậu trắng kia không có mắt.
Kỳ thực không tính là biết chơi cờ phù thủy Harry nhìn Ron chơi cờ cũng thấy kiến thức nửa vời, chẳng qua tuy rằng quân trắng ăn thật nhiều quân đen, thế nhưng Neville cùng Hermione luôn luôn thật tốt cái này có thể chứng minh Ron chơi cờ quả thực chơi đến không tệ —— thế cục càng ngày càng nguy hiểm, thế nhưng cũng mau kết thúc.

Harry trầm mặc nhìn Ron, hiện trên bàn cờ quân cờ hai bên cộng lại cũng không đến mười quân, Ron đã đứng ở bước này rất lâu rồi... Harry nghĩ ván cờ này có thể lại đi tới cục diện cần bản thân cậu ấy hy sinh.

"Đúng vậy, " Ron thấp giọng nói, "Chỉ có biện pháp này —— phải thí tớ đi."

Harry ở dưới bàn cờ nhìn bọn họ, giống như một cái người ngoài cuộc biết chân tướng.

Ron không để ý đến Hermione cùng Neville không đồng ý, bởi vì đây đúng là cơ hội duy nhất của bọn họ, mà cậu bé bất kể là làm một cái kỳ thủ hay là làm một con mã đều phải nỗ lực hết tất cả đạt được thắng lợi!
"Con mã di động đến H3." Ron nói ra cái câu nói quyết tuyệt nhất mà cậu bé nói buổi tối nay.

Harry trầm mặc nhìn con mã Ron di chuyển về phía trước mấy ô, cậu đứng ở phía trước con vua trắng, sau đó con hậu trắng cho cậu bé một đánh thật hung hăng.

Ở trong tiếng nức nở của Hermione, Neville cả người run rẩy hướng về phía bên trái di động ba ô, vương miện của con vua rơi xuống ở dưới chân cậu bé —— thế nhưng Neville nào có tâm tư quan tâm vương miện, cậu bé và Hermione bước nhanh chạy nhanh đến bên người Ron, mà Harry đã ở bên cạnh Ron.

"Chỉ là đã hôn mê... Chúng ta tốt nhất nhanh một chút kết thúc, sau đó mang Ron đi chỗ phu nhân Pomfrey nhìn một chút." Harry đứng lên, cậu và Neville trầm mặc, Hermione đạp lên vô số mảnh vụn quân cờ đi xuống bàn cờ đá cẩm thạch tràn đầy bụi, đến gần cánh cửa kia.
"Phía sau cửa không phải là Quirrell chính là Snape ——" Hermione nói.

Neville vặn chốt cửa động, cậubé quay đầu lại liếc nhìn bàn cờ đã khôi phục thành dáng vẻ lúc ban đầu, thân ảnh của Ron bị tầng tầng con cờ trắng chặn lại ——

Harry xoa xoa mũi.

"Đi thôi" Neville kéo cửa ra nói.

Một mùi thối làm người ta buồn nôn từ trong cửa phòng mở ra vọt ra, Harry lập tức vén áo lên để bịt mũi, Neville cùng Hermione cũng lập tức học theo.

"Là Quirrell." Hermione nước mắt rưng rưng mà nói.

Một cái Quỷ Khổng Lồ to lớn bị đánh rất thảm không nhúc nhích nằm ở trên sàn nhà, không biết là chết hay sống.

"Đi nhanh lên." Harry nói xong nôn khan một chút (mùi của Quỷ Khổng Lồ buồn nôn đầy rẫy vào khoang miệng của cậu), ba người như chạy trối chết mà vọt vào một cánh cửa. Đang lúc bọn họ vượt qua ngưỡng cửa một ngọn lửa màu tím ngăn lại đường lui của bọn họ, cùng lúc đó, ngọn lửa màu đen cũng ngăn lại đường đi của bọn họ.
Đáng tiếc ba người bọn họ còn không có tinh lực dư thừa quan tâm tình cảnh hiện tại, mỗi người đều ngụm lớn hô hấp không khí không mùi, dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt. Harry nỗ lực bỏ qua cổ mùi kỳ quái vẫn như cũ quanh quẩn ở trong cổ họng của cậu... Nhìn về phía bàn trước người đặt bảy cái chai hình dạng khác nhau.

"Cửa của Giáo sư Snape, " Harry cầm lấy tấm da dê gợi ý "Các cậu cảm thấy phải nên làm như thế nào?"

[Trước mặt nguy hiểm, sau lưng an toàn,

Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích

Một chai uống vào, giúp mi tiến tới

một chai uống vào, mi sẽ quay lui.

Hai trong số bảy, là rượu tầm ma.

Trà trộn trong đó, ba chai độc dươc.

Hãy chọn một chai, uống vào giải nguy,

Trừ phi mi muốn kẹt hoài ở đây.

Để giúp mi chọn, có bốn gợi ý:

Một là độc dược, dù giấu kỹ càng
Dễ dàng tìm được, bên trái rượu tầm ma;

Hai là hai chai đứng ở hai đầu

khác nhau và không giúp mi tiến tới;

Ba, như mi thấy, kích thước khác nhau

tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết;

Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu

Nếm thì giống nhau, nhìn thì thấy khác.]

Hermione cẩn thận đọc chữ phía trên tấm da dê một lần, sau đó cười nhìn về phía Harry: "Harry, đây thật là suy luận logic phi thường thú vị! Giáo sư Snape thật là rất trí tuệ —— cậu biết đó, trong lịch sử phù thủy có rất nhiều phù thủy không có chút bản lĩnh suy luận logic nào, bọn họ cũng chỉ có thể bị vây ở chỗ này vĩnh viễn."

Neville lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Harry suy nghĩ một chút trên [Lịch sử Phép thuật] không có đề cập phù thủy năng lực suy luận không có logic trong miệng Hermione... Cậu không nghĩ tới, thế nhưng Hermione đã nhìn bảy cái chai trên bàn ngẩn người ra, sau đó lại bắt đầu chi chỉ điểm điểm cái này qua cái kia, đồng thời lẩm bẩm cái gì.
"Cậu cũng đoán được mà Harry!" Một phút đồng hồ sau Hermione lộ ra biểu tình bừng tỉnh hiểu ra, "Đây thật là rất —— rất thú vị!"

"Ừ." Cuối cùng bản thân suy nghĩ cẩn thận đây là có chuyện gì Harry gật đầu, "Cái chai ít nhất có thể xuyên qua ngọn lửa màu đen trước mặt —— "

"Mà cái chai bên phải nhất có thể đưa chúng ta trở lại." Hermione cùng cậu nói tiếp.

Neville đã cầm lên cái chai ít nhất kia, cậu bé lắc lắc sau đó nói: "Ít vô cùng... Tớ trước tiên nhìn các cậu trở về đi." Cậu bé hướng về phía Harry cùng Hermione cười cười.

Hermione lại cười không nổi, cô bé vô cùng lo lắng Neville: "Chính cậu —— mà nếu Voldemort cũng có mặt ở đó thì sao? !"

"Ừ, tuy rằng tớ cảm thấy Voldemort khẳng định còn không có sống lại, thế nhưng cho dù gã thực sự ở bên trong tớ cũng không sợ ——" Neville không sợ mà cười cười, sau đó chỉ chỉ vết sẹo mình, nói, "Nếu gã mười một năm trước không có thể gϊếŧ chết tớ, hiện tại cũng giống vậy gϊếŧ không chết tớ được."
Hermione hiểu quyết tâm của Neville, cô bé chỉ có thể lau nước mắt, cho Neville một cái ôm: "Ừ, cậu chắc chắn sẽ không có chuyện." Hermione mang theo thanh âm nức nở kiên định nói.

Sau Hermione, Harry cũng cho Neville một cái ôm thật lớn, đồng thời ở trong lòng nói với cậu ấy tiếng xin lỗi, bởi vì cậu cái gì cũng không thể nói.

"Neville, cậu biết không, cậu là một phù thủy." Harry nói, Hermione ở một bên liều mạng gật đầu, "Tuy rằng tớ rất muốn cùng cậu đi vào, thế nhưng tớ vẫn là cho rằng cuối cùng người hẳn là đi đối mặt Voldemort không phải là Hermione, không phải là tớ, mà là cậu."

Cũng chỉ là cậu. Harry ở trong lòng có chút ít tịch mịch nghĩ, lần này cậu mới là cậu bé đại nạn không chết cùng cứu thế chủ, mà tớ sẽ trở thành một cái trong rất nhiều người phía sau cậu, giúp đỡ cậu thành công đánh bại Voldemort... Mặc dù bây giờ tớ cũng không thể làm cái gì.
"Tớ không xuất sắc bằng cậu." Neville vô cùng thẹn thùng mà nói, "Cũng không thông minh như cậu và Hermione."

"Tớ!" Hermione cười cười nói, "Chẳng qua là đọc sách chết, lại dựa vào một chút khôn vặt! Muốn nói dũng khí tớ căn bản không so được cậu và Harry!"

"Mà tớ cũng chẳng qua là dựa vào dũng khí cùng một ít thiên phú nhỏ." Harry cười nói, cậu cuối cùng vỗ vỗ vai Neville, "Chúc cậu nhiều may mắn, anh em."

Neville dùng sức mà lau mắt, đem viền mắt đều sát đỏ. Harry thấy một màn như vậy không khỏi vui vẻ thật lớn, cậu cảm giác mình phảng phất thấy được Neville túi nước mắt nhỏ quá khứ.

"Các cậu uống trước, " Neville nói, "Đi ra ngoài các cậu nhanh chóng mang theo Ron đi chỗ phu nhân Pomfrey, sau đó đi tìm cú mèo viết thư cho giáo sư Dumbledore, người kia bên trong còn cần thấy ấy thu thập —— "
"Ừ!" Hermione nặng nề mà gật đầu. Cô bé uống một ngụm độc dược trong bình bên phải nhất, sau đó vừa đánh lạnh run theo sát đem cái chai đưa cho Harry, Harry theo sát Hermione uống xong độc dược, cũng ngay sau đó giống Hermione đánh một cái run rẩy do lạnh.

"Gặp lại sau." Neville bình tĩnh phất phất tay.

"Neville cậu nhất thiết phải cẩn thận ——" Hermione kìm lại nước mắt mà nói. Cô bé nói xong xoay người dứt khoát kiên quyết xuyên qua ngọn lửa màu tím, tựa hồ cố nén xung động muốn lưu lại. Harry theo sát phía sau —— chẳng qua cậy ở trong hỏa diễm quay đầu lại, ở ngọn lửa màu tím che chắn trông được Neville nắm lên cái chai ít nhất uống một hơi cạn sạch, thẳng tắp vọt vào trong ngọn lửa màu đen.

Harry hít một hơi thật sâu.

"Chúc chúng ta may mắn." Cậu ở dưới hỏa diễm bao vây nhẹ giọng nói.
"Một cái khác đem ngươi lùi về" kia ngoại trừ quá lạnh ra còn có một chút không tốt, đó chính là bọn họ còn nhất định phải lại lần nữa qua căn phòng của tràn đầy mùi Quỷ Khổng Lồ! Harry đem miệng mũi đều che nghiêm nghiêm thật thật hơn ở trong lòng lặng yên suy nghĩ: May mà mỗi lần thời điểm Lily mắng hắn cùng James cũng chỉ là nói hai người bọn họ giống như không có đầu óc như Quỷ Khổng Lồ vậy. Bây giờ suy nghĩ một chút cái đó và mùi giống như Quỷ Khổng Lồ so sánh ra thật đúng là ca ngợi mà!

Ở cuối cùng từ trong phòng đặt Quỷ Khổng Lồ trốn ra được đồng thời hung hăng đóng cửa lại cắt đứt mùi sau đó, Harry hầu như tê liệt ngã xuống đất, cậu từng ngốn từng ngốn hô hấp không khí tựa hồ có vị bụi mù vẫn như cũ, cảm giác mình giống như chết mà sống lại.
Tránh khỏi lực sát thương của mùi Quỷ Khổng Lồ, một đêm này phát sinh các loại sự tình thực sự đã chà đạp tâm thần của cậu mà. Harry cảm thấy đầu mình nặng tựa như đổ chì vậy, hận không thể cứ như vậy ngủ mất. Thế nhưng ở khi có ý nghĩ như vậy đồng thời, Harry lại rõ ràng biết tất cả cũng không có kết thúc, tối thiểu một bộ phận có quan hệ với cậu còn chưa kết thúc.

Cậu và Hermione nằm trên mặt đất thở hổn hển hai cái liền dìu lẫn nhau đứng lên, dù sao lúc này thời gian chính là sinh mạng.

Harry cùng Hermione nhìn nhau một cái, đều hiểu ý tứ trong ánh mắt đối phương lẫn nhau. Bọn họ kéo bước chân nặng nề mau chóng đi tới bên người Ron, một trái một phải đỡ cậu bé lên, sau đó phương hướng cửa vào đi đến.

Ở trong phòng của chìa khoá Harry cùng Hermione cầm lấy hai cây chổi, sau đó do Harry mang theo Ron bay, Hermione phụ trách bay đến Tấm lưới Sa tăng trước dùng hết lực xua tan Tấm lưới Sa tăng, chế tạo khe hở cho bọn hắn cũng đủ thông qua, sau đó bọn họ sẽ đi qua một cửa bết bát nhất đối với bọn hắn bây giờ mà nói —— Fluffy.
Mặc dù Harry cùng Hermione đều nói trong lòng hiện tại đã không cần hát ru Fluffy, nhưng là bọn hắn còn chưa đến không hát được, nhưng lại muốn cách cửa sập còn cách một đoạn thời điểm liền bắt đầu hát. Ai, tất cả cũng là vì để ngừa ngộ nhỡ.

"Harry, cậu nghĩ phải hát cái gì cho tốt đây?" Hermione dùng đũa phép rọi sáng lối đi tối thui, bởi vì nơi này rất hẹp, cho nên hai người bọn họ một trước một sau bay rất chậm.

"Hát cái gì?" Harry liếʍ liếʍ môi khô khốc, suy nghĩ một chút, "Chỉ có thể hát 'bài hát trường Hogwarts', tớ cũng không lòng dạ hát bài khác..."

Đang lúc bọn họ nói chuyện phiếm, cửa động đã biến thành lớn như hai quả đấm. Harry ho khan hai tiếng hắng giọng một cái, Hermione nhìn Harry một cái, thu hồi đũa phép, dùng một loại thái độ bình mẻ vò nứt mở miệng ——
"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts —— "

Harry cùng Hermione càng hát càng hăng chí, tựa hồ muốn thông qua bài hát trường mạnh mẽ cùng chuẩn bị chổi một lần bay qua loại đi tất cả tâm tình tiêu cực trên người mình.

"Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi,

và đầy không khí,

Ruồi chết và ít lông bụi,

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết,

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên,

—— ên ên!"

Harry cảm giác mình có thể cả đời này đều sẽ không quên cái thể nghiệm này, mà cậu cho rằng thể nghiệm như vậy cả đời mình cũng tuyệt đối chỉ có lúc này đây —— dù sao cậu cũng sẽ không lại một lần nữa ngốc nghếch hát bài hát trường từ dưới đất xông lên.

Harry trước tiên từ trên chổi xuống đến, đỡ lấy Ron, lại từ áo chùng cùng trong quần móc ra Áo khoác Tàng hình.

Hermione từ trên chổi nhảy xuống đồng thời vẫn còn tiếp tục hát:
"—— Hãy làm hết sức mình, phần còn lại để chúng tôi lo, và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa."

Harry đỡ Ron đứng ở cửa, tay kéo cửa lên, Hermione vài bước nhỏ đã chạy tới giúp đỡ Harry đem Áo khoác Tàng hình khoác lên trên người ba người. Ba đầu của Fluffy đều ngủ rất say.

"A, và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa ——!"

Ba người chậm rãi đi ra ngoài, âm cuối cùng từ dưới Áo khoác Tàng hình bay ra, sau đó đóng cửa lại vĩnh viễn lưu tại trong phòng tận cùng bên trong hành lang bên phải lầu bốn.

"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Hermione ở dưới Áo khoác Tàng hình nhỏ giọng hỏi Harry.

Harry nhìn Ron bên cạnh bất tỉnh nhân sự một chút, nói thẳng: "Tớ trước tiên đưa cậu và Ron đi chỗ phu nhân Pomfrey, sau đó cậu ở lại chiếu cố Ron, tớ mặc Áo khoác Tàng hình đi phòng cú mèo viết thư cho Dumbledore —— "
Hermione gật đầu, sau đó cúi đầu, cô bé không muốn để cho Harry thấy nước mắt trong mắt mình.

"Cảm ơn cậu, Harry." Cô bé đột nhiên nói.

"Cám ơn cái gì?" Harry bén nhạy nghe được trong thanh âm Hermione nghẹn ngào cùng khóc nức nở, thế nhưng cậu làm bộ không có nghe thấy giống nhau không để ý nói, "Mọi người đều là bạn..."

"Thực sự, Harry." Hermione cắt ngang cậu, mặc dù trong thanh âm mang theo khóc nức nở thế nhưng cô bé nói vẫn như cũ kiên định, "Tớ thực sự rất cám ơn cậu có cậu theo ở bên cạnh tớ, nếu là không có lời của cậu... Tớ không biết thế nào mang theo Ron từ phía dưới đi ra, không biết..."

"Nga nga." Lần này là Harry cắt đứt Hermione, bởi vì cậu thực sự không thể nghe nữa cái này cậu rất để ý những thứ cô bé yếu đuối nói ra này, "Đúng, Ron là thật nặng, hy vọng thời điểm tiệc tối cuối kỳ cậu có thể nhìn cậu ấy, để cho cậu ấy gặm ít đi hai cái đùi gà đi."
Nói xong câu đó sau đó, Harry hài lòng nghe được tiếng cười của Hermione.

Bọn họ đi qua hàng lang lầu bốn, đi xuống thang lầu đi tới lầu hai, Harry đi tới cửa thang lầu lầu hai rốt cuộc nổi lên được lí do thoái thác: "Hermione."

"Ừ?"

Harry mím môi một cái: "Tớ một hồi ở trước phòng Bệnh thất chỗ không ai đem cậu cùng Ron lưu lại, sau đó cậu dẫn cậu ấy đi xem phu nhân Pomfrey, tớ đi gửi thư cho cho Dumbledore. Ừm, tớ hy vọng cậu có thể nghĩ lý do tốt giải thích tình huống của Ron, các cậu thoạt nhìn đều rất chật vật." Harry nói đến đây dừng một chút, sau đó khóe miệng bứt lên một cái nụ cười không sao cả, lại rất chăm chú nhìn Hermione nói, "... Còn có, tớ hy vọng cậu không được cùng phu nhân Pomfrey nói đến tớ. Nếu như ngày mai Dumbledore hỏi chuyện này cậu cũng đừng nói cho thầy ấy tớ và các cậu cùng nhau... Tham dự chuyện này, tớ không muốn để cho người khác biết một cái Slytherin ở trong đêm khuya cùng ba Gryffindor cùng nhau làm chuyện vĩ đại như vậy." Harry nói xong lời cuối cùng cũng rất cười vui vẻ.
"Harry..." Hermione nhẹ nhàng hô một tiếng tên của cậu, sau đó nhìn nụ cười của Harry yên lặng một hồi, "Tớ hiểu được." Hermione hơi không thể xét lại mà gật đầu một cái, nói.

"Cảm ơn cậu hiểu." Harry nhìn chung quanh, đem Ron giao cho Hermione sau đó, nhấc lên Áo khoác Tàng hình để cho bọn họ từ Áo khoác Tàng hình đi ra.

Hermione mỉm cười: "Tớ nghĩ Neville cùng Ron cũng sẽ rõ. Tuy rằng chúng tớ có thể càng chờ mong tình cảnh khác tốt hơn."

"Sẽ có một ngày như vậy." Harry chỉ chỉ phòng Bệnh thật vài bước, cùng hai người phất phất tay, "Gặp lại sau."

"Gặp lại sau." Hermione đỡ Ron hướng Bệnh thật phòng đi đến, "Còn có —— buổi sáng tốt lành, Harry."

------------------------------------

May mắn nhất cũng không may mắn nhất chính là tất cả như cũ.

—— tiểu bát ứng cảnh.

Editor: Các bản dịch thơ qua cửa của giáo sư Snape và bài hát trường Hogwarts đều tham khảo bản dịch của cô Lý Lan - Harry Potter và hòn đá phù thủy.