[EDIT] Lâu Hạn (Hạn Hán Đã Lâu)

Chương 9: Sinh nhật vui vẻ, Lâm Du Du

Convert: gachuaonl ( Nguồn: anhtam19)

Edit: Cỏ Đậu Phộng

---

Giọng nói này trầm thấp, lạnh buốt, không xa lạ gì, Lâm Du Du trong nháy mắt đã biết là ai.

Ánh mắt sưng đỏ của cô kinh hãi tránh né tên kia, quay đầu qua, một bóng người chẳng biết lúc nào xuất hiện ở cuối đường, không thấy rõ mặt, chỉ lộ ra một thân ảnh cao to.

Trong phút chốc, Lâm Du Du như thể nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối vô hạn.

"..." 

Cổ họng cô khô khốc, giọng nói khàn khàn thốt không ra hơi. 

"Cứu em, cứu cứu em..."

Lúc này, động tác của nhóm ác ôn đều ngừng lại, Gà ca cầm đầu hừ lạnh.

"Mày từ đâu xuất hiện vậy, không muốn chết thì cút ngay."

Mí mắt Tiếu Trì còn không thèm nháy:

"Buông cô bé ra."

Gà ca như nghe được một trò đùa hài hước.

"A. Sao vậy, gặp chuyện bất bình nên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?" 

Vừa nói vừa cười dâʍ đãиɠ, bàn tay bẩn thỉu sờ soạng khuôn mặt của Lâm Du Du, 

"Mày bảo tao thả tao liền phải thả à, sức chịu đựng cũng lớn đó, con mẹ nó, mày nghĩ mình là ai?"

Một nhóm người hô hố cười vang.

Lâm Du Du chán ghét đến cực điểm, muốn tránh đi, đầu lại bị một tên đeo khuyên mũi giữ chặt.

"Tao nói một lần cuối cùng." 

Tiếu Trì nhíu mày lại, nhấc mắt lên nhìn đám người kia. 

"Buông cô bé ra."

"Tên khốn kiếp, vẫn không nghe hiểu tiếng người?" 

Một tên đầu tết tóc hùng hùng hổ hổ tiến lên, vung quyền qua muốn đánh anh.

"Không nghe thấy Gà ca bảo mày cút à!"

Tiếu Trì động đều không động, bắt lấy quả đấm của tên đầu tết tóc, mặt không chút thay đổi.

Trong không khí "Crack" một tiếng, hình như có một vật cứng đã gãy vụn.

"A!" 

Tên đầu tết tóc kia đột nhiên kêu một tiếng như heo bị chọc tiết, ngã xuống đất ôm tay lăn lộn nhi, đau đến phát run: 

"Mẹ ơi, mẹ ơi, gãy tay tao rồi..."

Gà ca gặp tình huống không ngờ, khẽ cắn răng, lao mình lên đánh anh, những người còn lại cũng theo sát phía sau đồng loạt xông lên.

Vài phút sau, bốn phía đường nhỏ là một đống tay chân nằm vật xuống đất.

Tiếu Trì từ trên cao nhìn xuống, híp mắt lại 

"Mày là tên cầm đầu?"

"..." 

Toàn thân Gà ca đều đau nhức, răng trong miệng đau đến mức hít vào mấy ngụm khí lạnh, vừa nghe thấy lời này, bị dọa đến sắc mặt đều thay đổi, vội giải thích: 

"Đại ca, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, em kỳ thật chỉ muốn dọa cô nhóc một chút, không hề nghĩ đến việc làm thật."

"Dọa một chút?"

Tiếu Trì đột nhiên nở một nụ cười không hề vui vẻ, sau đó, túm cổ áo Gà ca vứt xuống trước mặt Lâm Du Du, lạnh lùng mà hung ác:

"Nói xin lỗi cô bé."

Lâm Du Du siết chặt áo của mình, nhìn đến trước mặt, ánh mắt chán ghét đầy cảnh giác.

Gà ca này là cường hào ác bá một vùng, tự xưng là một nhân vật có tiếng, muốn hắn xin lỗi một nữ sinh nhỏ mới học cấp ba, chính là không thể xuống nước như thế được. Hắn nhíu mày, bộ dáng do dự.

Chân Tiếu Trì giẫm trên tay phải hắn, hung hăng nghiền một cái. 

"Vẫn giả điếc hửm?"

Gà ca kêu đau một tiếng, vội vàng nói: 

"Đại ca tha mạng! Em nói xin lỗi, em nói xin lỗi liền..." 

Tiếp đó mới nhìn Lâm Du Du, nói: 

"Bạn học, tôi không phải là một kẻ cầm thù, tôi không nên động thủ với cô trước, nhưng tôi vẫn phải nói rõ ràng, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này thật ra không phải do tôi, là Ứng Ngọc dùng tiền muốn dạy cô một bài học..."

Sắc mặt Lâm Du Du biến hóa lớn.

"... Ứng Ngọc?"

"Là là, chính là cô ta." 

Vẻ mặt Gà ca đưa đám.

"Cho nên chuyện này thật ra không hề liên quan đến tôi."
Không khí tĩnh mịch mấy giây.

Lâm Du Du phẫn nộ, cắn chặt cánh môi, siết chặt nắm đấm, toàn thân nhỏ bé sợ run, thật lâu sau mới cúi đầu nói ba chữ: 

"Tôi biết rồi."

Gà ca nhìn về phía Tiếu Trì, hỏi thăm dò: 

"Đại ca, em có thể đi không..."

"Cút."

Vừa dứt lời, một nhóm ác ôn lăn một vòng chạy trối chết.

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, mùa đông ban đêm, mọi nơi yên tĩnh, không có một bóng người, chỉ có vài tiếng chó sủa từ phụ cận tiểu khu cũ truyền ra.

Tiếu Trì một chân bị che khuất ngồi xổm xuống, trong tầm mắt, cô bé kia co rúm lại ở góc tường, chóp mũi hồng hồng , lông mi đen dày rậm vẫn còn vương nước mắt, gò má sưng đỏ, in dấu năm ngón tay. Cổ dài nhỏ trắng muốt, cổ áo lông đã kéo xuống, lộ ra nửa bên xương quai xanh mảnh mai, trông có chút chật vật.

Cô cúi đầu, đôi vai yếu đuối run rẩy từng đợt, nhìn qua, vừa mảnh mai lại đáng thương.
Anh yên tĩnh quan sát cô, hồi lâu sau mới thu hồi ánh mắt. 

"Có thể tự đi được không?"

"..." 

Lâm Du Du hít mũi một cái, gật đầu, sau đó chống tường chuẩn bị đứng dậy. Không ngờ vừa duỗi thẳng đầu gối, một cơn đau bén nhọn như kim châm tập kích mạnh mẽ vào các giác quan.

Cô bị đau, trọng tâm không vững ngã quỵ ra đằng sau. Đúng lúc ấy, một bàn tay mạnh mẽ đỡ sau lưng cô, hơi thở của Tiếu Trì hoàn toàn bao trùm cô, mùi đàn ông nồng đậm khi nãy đánh nhau, xen lẫn vị thuốc lá nhàn nhạt.

Lâm Du Du đột nhiên hoảng sợ, vô thức đẩy anh ra, ngón tay chạm vào cánh tay kia, cứng rắn lại ấm nóng như sắt nung.

Đầu ngón tay mảnh khảnh run lên.

"Em vẫn ổn, không cần đỡ..." Cô nhỏ giọng nói.

Tiếu Trì không nói gì, duỗi tay kéo ống quần của cô lên, môi mỏng khẽ nhếch. Theo từng tấc vải kéo dần lên, lông mày anh tuấn của anh càng nhíu chặt, cuối cùng nhăn thành hình chữ "川" (xuyên).
Đập vào mắt là một đoạn bắp chân mảnh mai tuyết trắng, đầu gối mềm mại, làn da trơn bóng bị trầy xước lung tung, sưng lên thành cục máu bầm xanh tím.

Lâm Du Du xấu hổ, lúng túng đáp lời

"Không sao đâu, không có gì đáng ngại, em có thể tự mình đi..."

Tiếu Trì lạnh mặt, làm như không nghe thấy cô nói gì, cởϊ áσ khoác ra bọc lấy cô, cúi người xuống, một tay vòng qua lưng cô, tay kia đỡ dưới đầu gối của cô, nhẹ nhàng bế ngang cô lên.

Cô bị giật mình kêu nhỏ một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh, sắc mặt ngạc nhiên lại đầy nghi ngờ.

Sắc mặt anh không thay đổi ném xuống ba chữ: 

"Đi bệnh viện."

---

Mười phút sau, Tiếu Trì mang Lâm Du Du đến bệnh viện gần đó nhất, đăng ký khám gấp.

Bác sĩ xem bệnh là một người phụ nữ trung niên, đơn giản xem qua vết thương trên đầu gối của cô, bác sĩ cầm bút hỏi: 
"Tên là gì?"

Cô ngồi ở trên ghế, lơ mơ thấp thỏm: 

"Lâm Du Du."

"Tuổi?"

"..." Lâm Du Du ngừng lại, ánh mắt vô thức hướng sang Tiếu Trì, anh đang đứng dựa vào một bên tường, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt lãnh đạm. Sau đó cô mới hắng giọng một cái, nói: 

"Mười... Mười tám tuổi."

Bác sĩ mới vừa ghi chép hết, trong phòng cấp cứu bất thình lình vang lên một giọng nói, tựa hồ có chút trêu đùa: 

"Em đủ mười bát ?"

Lâm Du Du mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: 

"Dạ."

"Lúc nào?" Do chờ đến nhàm chán, Tiếu Trì thuần túy là thuận miệng hỏi.

"... Hôm nay." 

Khóe miệng cô nhẹ nhàng khẽ cong thành một hình vòng cung, có chút ít thẹn thùng.

"Hôm nay là sinh nhật em."

Tiếu Trì nhíu mày.

Nữ bác sĩ kia ngược lại nghe xong liền cười ra tiếng, nói tiếp: 

"Sinh nhật còn tự mình ngã thành dạng này, em gái nhỏ, về sau đi đường để ý một chút." 
Sau đó gõ gõ trên bàn phím vài cái, rồi nói tiếp:

"Chắc không gãy xương đâu, bất quá, để chắc chắn hơn, nên đi chụp X quang."

Lâm Du Du bật thốt ra: 

"Không cần..."

Nói còn chưa dứt lời, giọng nói nhạt nhẽo của Tiếu Trì đã xen vào, hỏi bác sĩ: 

"Chụp ở đâu?"

"Tầng một, ra đại sảnh thì quẹo trái."

Lâm Du Du: "..."

Loại cảm giác sợ hãi khi bị người lớn nắm quyền này là sao...

Bởi vì là buổi tối, phòng X-quang cũng không có nhiều bệnh nhân, bác sĩ điều trị ngáp ngáp đi ra khỏi phòng nghỉ, lấy đơn chữa bệnh từ tay Tiếu Trì, quét mắt hỏi: 

"Lâm Du Du?"

Cô vô ý thức giơ tay, 

"Đây ạ."

Thầy thuốc gật đầu, kéo cánh cửa bên cạnh có ghi chữ X-quang:

"Bệnh nhân vào, người nhà ở bên ngoài chờ." 

Nói xong quay đầu, nhìn thấy vết thương trên đầu gối của Lâm Du Du, đi đường bất tiện, vì vậy còn nói:
"Hoặc là người nhà dìu bệnh nhân vào, rồi ra bên ngoài chờ."

Quắt?

Người...nhà ...

Lâm Du Du sợ vội khoát khoát tay, thanh minh: 

"Ách, không phải là, bác sĩ, anh ấy không phải là..."

Bác sĩ không để ý lời của cô, mặc áo blue trắng lên bước vào trong trước.

Lâm Du Du quẫn bách.

Tiếu Trì đi qua, bàn tay đỡ lấy cánh tay trái của cô, xúc cảm tựa như ngọc ngà châu báu, nhu nhu nhược nhược, áo lông dày dặn như thể bất mãn mà cứ quần vào lòng bàn tay anh. Không hiểu tại sao, ngón trỏ của anh vô thức vuốt ve một cái.

Mặt Lâm Du Du đỏ thấu, giống như sắp chôn vào ngực đến nơi, không từ chối. Bởi vì tình huống đặc thù, hành động của anh không hề khác thường.

Bác sĩ mặc dù trẻ tuổi nhưng động tác thuần thục nhanh nhẹn, không đến năm phút đã chụp xong X-quang cho Lâm Du Du, sau đó nói: 
"Một tiếng đồng hồ sau có kết quả, lát nữa hai người trực tiếp lấy từ máy ra là được."

Quá trình chờ đợi vừa nhàm chán lại vừa gian nan.

Mấy phút đồng hồ liền, hai người đang ngồi chờ đều không nói gì với nhau.

"..." 

Lâm Du Du ôm cặp sách ngồi ở trên ghế dài, cắn cắn môi, cuối cùng hít sâu một hơi thăm dò mở miệng:

"Cái kia, Tiếu Trì tiên sinh, em có thể mượn di động của anh một chút được không? Em muốn gọi điện cho người nhà..."

Di động của cô trước đó đã bị tên Gà ca ném hỏng.

Tiếu Trì mở khóa di động đưa cho cô.

Màu đen nhánh, kiểu dáng cũng không phải là mới nhất, sạch sẽ đơn điệu. Cô cầm điện thoại nói cảm ơn một tiếng, sau đó nhập một chuỗi số vào, rất nhanh gọi được.

"Alo?"

Lâm Du Du gọi số điện thoại cố định ở nhà, người nghe điện thoại là Lâm Nghị.
"Là chị..." Cô giơ điện thoại ra xa vài cm.

"F*ck!" 

Thiếu niên trong điện thoại quả nhiên là bùng nổ văng tục, vừa phẫn nộ vừa mang chút nhẹ nhõm, mắng cô: 

"Cái đồ não tàn nhà chị, điện thoại thì tắt máy, lại còn không về nhà, có biết cả nhà lo lắm không!"

"... xin lỗi." 

Lâm Du Du giải thích: 

"Chị đi xe đạp bị ngã, di động rơi hỏng mất rồi."

"Vậy bây giờ chị đang ở đâu?"

"Bên cạnh đường xanh. Chị ngã bị thương ở chân, có..." 

Cô cắn môi, rối rắm một chút thì nhỏ giọng lại:

"Có người tốt bụng đưa chị đến bệnh viện."

Nói hết lời, "Người tốt bụng" ngồi bên cạnh quay sang nhìn cô.

Lâm Nghị vừa nghe thấy liền nóng nảy:

"Bệnh viện? Chị bị thương nghiêm trọng không? Bệnh viện nào, em lập tức tới ngay."

"Không nghiêm trọng đâu, chỉ là trầy xước da một chút thôi, em không cần phải qua đây."
Cô trấn an, chợt nhớ tới cái gì liền quay sang dặn rò: 

"Ông bà hỏi tới thì bảo là chị đi sang nhà Viên Hiểu làm bài tập, đừng làm ông bà lo lắng."

"Biết rồi." 

Lâm Nghị nói giọng không được kiên nhẫn lắm.

"Vậy chị về nhà nhanh một chút nha."

Cúp điện thoại, tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng coi như được ném bỏ, trả lại di động cho Tiếu Trì

"Cảm ơn."

Anh vẫn không nói gì.

Nhiều phút yên tĩnh lại trôi qua. Một cái ghế dài, hai người ngồi cạnh nhau mà không nói gì, thật sự rất lúng túng.

Lâm Du Du lại mở lời: 

"... Tiếu tiên sinh, chuyện tối hôm nay, cảm ơn anh." 

Sau đó hắng giọng một cái, có chút hiếu kỳ.

"Ừm, sao anh lại có mặt ở đó?"

"Đi ngang qua."

Tiếu Trì đúng thật là đi ngang qua.

Lái xe đi qua đường xanh một lúc, không có thuốc lá, vì vậy anh dừng xe ở ven đường mua thuốc.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, anh chợt nghe thấy tiếng kêu cứu không biết từ nơi nào truyền đến.

Loáng thoáng vọng lại, xen lẫn tiếng khóc nức nở, tuyệt vọng và bất lực.

Anh híp mắt, ánh mắt nhìn sang con đường nhỏ đen như mực ở một bên, đi qua thì nhìn thấy trong một góc tối âm u, mấy nam nhân nhe răng cười vây quanh một cô bé quần áo lộn xộn, cô bé kia khóc đến khàn cả giọng, vẫn liều mạng chống cự.

Anh vẫn còn nhớ tiếng kêu kia.

...

"Đi ngang qua?"

Ánh mắt Lâm Du Du lấp lóe, rất kinh ngạc trước câu trả lời này, mặt khác, không hiểu tại sao trái tim lại đập rộn ràng. Trùng hợp sao, trên ý nghĩa có thể coi là duyên phận.

Cô và Tiếu Trì có duyên, cô rất vui vẻ.

Ở thời khắc nguy nan, người cô yêu như thiên thần trời cao phái xuống cứu cô, cô cũng rất vui vẻ.

Cho dù đầu gối bị thương, gò má sưng, Lâm Du Du vẫn không nhịn được nhếch miệng cười, chợt thấy sinh nhật mười tám tuổi này, cũng không phải là quá tệ.
Tự mình nghĩ ngợi lung tung, giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai cô, nghe không ra tâm trạng:

"Một cô bé như em, tại sao về nhà muộn thế mà lại không tìm người đi cùng."

Lâm Du Du ghé mắt nhìn, Tiếu Trì đang cúi đầu xem di động, ngón tay thon dài lướt lên xuống, vẻ mặt lạnh lùng.

Cô bối rối:

"... Em từ trước giờ vẫn luôn về nhà một mình, chưa bao giờ xảy ra chuyện. Hôm nay, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn."

Tiếu Trì không lên tiếng, con ngươi đen tuyền xen lẫn sự trào phúng, chốc lát, một lần nữa giơ di động lên trước mặt cô.

Hửm? Lâm Du Du không hiểu: 

"Làm gì thế ạ?"

"Xem một chút."

"A." 

Cô duỗi tay nhận, rủ mắt nhìn, trên màn hình điện thoại là mấy cái webpage được phóng cực lớn, từ khóa là: Nữ sinh đi một mình vào đêm khuya, sau đó cả trang đều là kết quả tìm thấy được.
Nữ sinh đi một mình vào đêm khuya, sau bảy ngày mất tích đã phát hiện ra thi thể.

Nữ sinh trung học ở thành phố Bình Hải đêm khuya tự mình về nhà, bị xâm hại và sát hại dã man, thi thể bị vứt vào hố rác.

Nữ sinh đi một mình vào đêm khuya...

Lâm Du Du:

"... @# $%= =" 

Cô yên lặng thu hồi ánh mắt, lại yên lặng trả lại di động.

Tiếu Trì rút một điếu thuốc từ trong hợp, nhét vào miệng, thuận miệng hỏi câu: 

"Để ý sao?"

"... Vẫn ổn ạ, không để ý không để ý." Cô ho khan đáp lời.

Anh không nói nữa, cúi đầu châm thuốc, Lâm Du Du chuyển tầm mắt sang quan sát anh, đập vào mắt là một gương mặt nghiêng anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, đường cong cằm dưới cường tráng, lộ ra sự lạnh lùng cảnh báo người sống chớ lại gần.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng, kết quả chụp X-quang cũng có, vô cùng may mắn, xương cốt của Lâm Du Du không có vấn đề gì. Nữ bác sĩ phòng cấp cứu cầm kết quả X-quang xem xẻ, sau đó cầm bút, vừa viết đơn thuốc vừa dặn dò Tiếu Trì ngồi bên cạnh: 
"Cô bé nhà cậu không có vết thương gì đáng ngại, tôi kê một số loại thuốc cho cô bé, cả thuốc bôi ngoài da và thuốc uống, kiêng đồ cay, nếu không muốn để lại sẹo thi tốt nhất thì tốt nhất là kiêng thêm nước tương.

Một câu nói thuận miệng của bác sĩ, Tiếu Trì không có phản ứng gì, mặt Lâm Du Du thì lại đỏ tới mang tai.

Đi ra khỏi phòng cấp cứu, đã gần mười một giờ.

Tiếu Trì đi lấy xe, Lâm Du Du đứng tại chỗ chờ, giương mắt nhìn lên, trong tay nam nhân đang cầm cặp sách in hình hoa của cô, nhìn qua không ăn hợp, có chút buồn cười.

Cô vội vàng khập khiễng đi qua: 

"Căp sách em tự đeo được rồi. Tối nay làm phiền anh lâu như vậy, thật sự rất ngại, em tự gọi xe về nhà cũng..."

"Lên xe." 

Tiếu Trì mở cửa xe ra, tiện tay ném cặp sách của cô vào.

"..."

Đường xanh cách nhà Lâm Du Du không xa lắm, không lâu sau, chiếc xe việt dã màu đen dừng cửa một tiểu khu hạng trung.
Tiếu Trì bật đèn xe, ánh sáng lờ mờ trong nháy mắt xua đi màn đêm u ám.

Anh châm điếu thuốc, đưa di động cho Lâm Du Du: 

"Gọi điện thoại, bảo em trai của em xuống đón."

"... A."

Cô làm theo.

Trong lúc chờ Lâm Nghị, sắc mặt Lâm Du Du chợt biến hóa, hỏi: 

"Tiếu tiên sinh, đêm nay tiền thuốc thang hết bao nhiêu vậy, bây giờ em trả cho anh..." 

Vừa nói vừa sốt ruột gấp gáp lấy một cái ví màu trắng đựng tiền lẻ từ trong túi xách ra.

Thần thiên Bồ Tát ơi, thiếu chút nữa thì quên! Cô cũng không thể để lại cho anh ấn tượng mình là một kẻ thích chiếm tiện nghi được  a a [o (>_< )o].

Một tấm hình rơi ra từ khe hẹp của chiếc ví, rớt xuống bên chân Tiếu Trì.

Anh tiện tay nhặt lên, ánh mắt nhìn qua, ánh mắt chợt sững sờ, lại chậm chạp không cử động. Trong hình, một đôi nam nữ trung niên tươi cười sáng lạn, người nam cầm trong tay máy chụp hình, người nữ trên cổ đeo thẻ phóng viên, trai tài gái sắc.
Tiếu Trì trả tấm hình cho Lâm Du Du.

Cô nhận lấy, vội vàng cất kỹ như giấu bảo bối. 

"Cảm ơn."

Đột nhiên:

"Lâm Chính Thanh và Trần Hoa Lan là bố mẹ của em." 

Cả câu đều đều, nghe không giống câu nghi vấn.

"..." 

Lâm Du Du ngẩn ra, sau đó mới phản ứng kịp, cười nói, 

"Đúng rồi. Họ có viết qua rất nhiều bài báo về anh, em biết anh thông qua cha mẹ. Mẹ em còn từng phỏng vấn anh đấy."

Tiếu Trì không đáp lời. Anh nhìn màn đem ngoài cửa sổ, hút một ngụm khói, nhả ra, làn sương khói màu trắng đậm đặc làm mờ vẻ mặt của anh, không thấy được suy nghĩ.

Lâm Nghị xuống rất nhanh, Lâm Du Du nói cảm ơn hết lần này đến lần khác, sau đó chờ Lâm Nghĩ đỡ mới bước xuống xe.

Vừa mới quay người đi:

"Đúng rồi."

"..." Cô quay đầu lại, có chút hoang mang.

Tiếu Trì quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay, 23 giờ 17 phút, hôm nay vẫn chưa qua. Vì vậy anh cong môi nói: 
"Sinh nhật vui vẻ, Lâm Du Du."

---

Cỏ Đậu Phộng: Ái chà, liệu nam chính có quen biết đậm sâu gì với cha mẹ nữ chính không mà chỉ nhìn ảnh đã nhớ ra vậy:3 Hồi hộp ghê nhỉ, các tình yêu nhớ bấm sao nhỏ để thúc mình nhanh ra chương mới nhé, mẹ ơi, chương này dài khϊếp luôn ý ;;v;; Các chương khác thì tầm 2500 chữ, riêng chương này lên tận gần 3500 từ ;;v;; Có thương mình thì nhớ bấm sao ủng hộ nhé hmu hmu ;;v;;