[EDIT] Lâu Hạn (Hạn Hán Đã Lâu)

Chương 8: Bắt Nạt Một Cô Bé Như Vậy Mà Được Sao?

Convert: gachuaonl ( Nguồn: anhtam19)

Edit: Cỏ Đậu Phộng

---

Lâm Du Du có lúc cảm thấy, bản thân mình thật không có tiền đồ. Một câu nói tùy tiện của Tiếu Trì, cho dù không phải mấy lời tán tỉnh hay tâm tình, cũng có thể làm cho trái tim thiếu nữ của cô nhảy bình bịch.

Ví dụ như lúc này vậy.

Lâm Du Du khống chế không được cong khóe miệng, nhìn tin nhắn trên màn hình, giống như có thể tưởng tượng ra, thần thái lúc này của Tiếu Trì. Anh không thích cười, lúc nghiêm túc môi khẽ mím nhìn rất dọa người, nhưng phần lớn thời gian, vẻ mặt đều dường như không thèm để tâm tới thứ gì, nhàn nhạt, lạnh lùng.

Khó có dịp anh chủ động nhắn tin cho cô, bất kể nội dung là cái gì, cô đều vui vẻ.

"Ừm... Em nhớ rồi, cảm ơn Tiếu tiên sinh dạy bảo, em về sau nhất định khắc trong tâm khảm." 

Đi đi đi đi, Lâm Du Du nhập xong đoạn văn này vào ô chat, cảm giác không được hay lắm, vì vậy lại xóa hết toàn bộ.

"Ừm, em biết rõ." 

Thua hết, vẫn cảm thấy không hay, lần nữa xóa bỏ.

Dù sao là lần đầu tiên trả lời WeChat của Tiếu Trì, cô không thể không thận trọng.

Cứ như thế, WeChat của Lâm Du Du viết xong lại xóa, xóa hết lại viết, đợi đến lúc cô soạn xong tin nhắn mà bản thân cho là khéo léo nhất, tự nhiên nhất, thời gian đã là mười một giờ bốn lăm phút đem.

Cô cẩn thận, ấn vào nút gửi đi.

Tin nhắn kia như thế này: ... Kỳ thật em cũng có tùy tiện tặng đồ cho người khác, bất quá về sau vẫn em vẫn sẽ chú ý. Ừm, Tiếu tiên sinh, hôm nay cảm ơn anh đã đưa em về nhà, đúng rồi, đồ ăn vặt không cần phải trả lại đâu.

Sau đó còn gắn thêm một cái biểu cảm hình mèo đáng yêu.

Gửi đi thành công. Lâm Du Du chống cằm, lần nữa sa vào cảm giác tâm tình ngọt ngào thấp thỏm, nhìn di động, chờ đợi cái ảnh đại diện đen nhánh kia nhắn lại.

Nhưng lần này, làm cô không ngờ tới chính là, chính mình còn được hưởng thụ cái đãi ngộ được Tiếu Trì trả lời trong giây lát.

Ảnh đại diện màu đen lần nữa thoáng hiện.

Tiếu Trì nhắn là: Ngày mai Trang Dần Kiệt mang đồ trả cho em.

Du Du thỏ cực nhanh đáp lại: Không cần không cần, thật sự là không cần mà (*≧▽≦* ).

Cuộc trò chuyện với ảnh đại diện màu đen không còn đoạn sau nữa.

---

Ngày tiếp theo, sau mười phút nghỉ giữa giờ thể dục, học sinh chia thành các nhóm nhỏ, đi mua đồ ăn vặt, đi toilet, những cuộc trò chuyện với âm lượng to làm cả sân trường khó có dịp ồn ào náo nhiệt .

Lâm Du Du trở lại phòng học, vừa mới lấy sách Hóa học ra chuẩn bị học tiết sau, một giọng nói liền vang lên, có chút không kiên nhẫn: 

"Lâm học tỷ, chị ra ngoài một chút."

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở cửa phòng học, vóc dáng cao cao, tóc dài tung bay, ngũ quan thanh tú, ánh mắt nhìn cô có thể gọi là siêu ai oán.

Là Trang Dần Kiệt.

Lâm Du Du bị sặc, vội vàng đứng dậy, bỏ qua ánh mắt quái dị của các bạn học mà đi ra ngoài phòng học.

Phong cách tạo hình của Trang Dần Kiệt phải gọi là nổi danh toàn trường, bình thường, tùy tiện đứng cũng có thể rước tới vô số ánh nhìn chăm chú, chứ đừng nói đến việc cậu giờ đang ôm hai hộp đồ ăn vặt to đùng.

Rất nhanh, sự chú ý của mọi người đều tập trung lại đây, từng ánh mắt, kinh ngạc, hiếu kỳ, bát quái. Thậm chí bắt đầu xì xào bàn tán.

Trang Dần Kiệt đem hai cái hộp đưa về phía trước. 

"Nè, cậu bảo em trả lại nguyên vẹn cho chị."
Lâm Du Du cụp xuống con mắt, quả nhiên, hai cái hộp lớn lúc cô đưa có dạng gì, hiện tại là nguyên vẹn dạng đó, đến băng dính niêm phong còn chưa bóc.

Cô cười lúng túng: 

"Chị không phải đã nói rồi sao, không cần trả, hai người giữ lại, ăn hoặc là đưa cho người khác cũng được mà."

Trang Dần Kiệt nhíu mày.

"Không được đâu, cậu nói vô công bất thụ lộc(*), bảo em nhất định phải trả lại cho chị" 

Sau đó đem hai cái hộp vẫn bọc kín cho cô. 

(*)vô công bất thụ lộc: Không có công thì không dám nhận thưởng, nói đơn giản là có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì...

"Học tỷ, chị cứ lấy về đi."

Nói xong, thiếu niên tóc dài xoay người rời đi.

Lâm Du Du ôm hai cái hộp đứng ở tại chỗ, nhất thời, trong lòng dâng lên cảm giác lạc lối.

Như QQ(*) đã nói, nữ sinh đưa quà cho nam sinh, tám chín phần mười là có cảm tình với nam sinh kia, nếu như nam sinh kia nhất định không chịu nhân, điều này nói lên, người ta vốn không có ý gì với bạn.
(*)QQ: là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web được phát triển bởi công ty công nghệ Trung Quốc Tencent.

Nếu đem chữ "sinh" trong "nam sinh" đổi thành "nhân", đạo lý này cũng được áp dụng tương tự.

Tuỳ tiện suy tư một lát, cô bẹp bẹp miệng, ôm cái hộp yên lặng quay trở lại phòng học.

Viên Hiểu tiến lại gần lại, kinh ngạc:

"Đồ ăn vặt bị trả lại?"

Lâm Du Du cúi đầu. 

"Ừm."

Kết quả này kỳ thật nằm trong dự liệu. Viên Hiểu làm ra vẻ than thở, nhưng vẫn vỗ vai cô, khích lệ nói: 

"Mặc dù trận đầu bất lợi, nhưng đừng nản chí là được. Mỗi lần học được một ít, càng đánh càng thua càng bị áp chế lại càng hăng."

"...Ừm."

Cuối cùng, hai hộp đồ ăn vặt mà Lâm Du Du thu hết dũng khí và đặt toàn bộ tâm ý vào, bị Lâm Nghị lúc xem bóng đá nhóp nhép nhóp nhép ăn vào bụng.
Thời gian tiếp tục trôi qua kẽ tay, học sinh cấp ba tiếp tục điên cuồng học tập, Viên Hiểu tiếp tục theo đuổi Tiêu Bạch Mạc mãnh liệt, mà Lâm Du Du, mỗi ngày giải đề xem sách và tiếp tục tình yêu đơn phương.

Tình hình trên WeChat vẫn vậy, Tiếu Trì không trả lời tin nhắn như cũ, chỉ là tin nhắn cô gửi đi biến từ mấy bài viết dưỡng sinh thành dự báo thời tiết mỗi đêm, ở dòng cuối cùng sẽ thêm một câu nhắc nhở tri kỷ: Mấy ngày gần đây toàn bộ Vân Thành sẽ đồng loạt giảm nhiệt độ, xin chú ý mặc thêm quần áo.

Không ý thức đã đến cuối tháng.

Đối Lâm Du Du mà nói, cuối tháng mười hai hàng năm đều rất đáng được mong đợi, nguyên nhân có ba điều: Lễ Giáng sinh vào ngày hai mươi lăm, sinh nhật của cô, cùng lễ nghỉ Tết nguyên đán tháng một.

Rất khéo, sinh nhật của cô trùng với lễ Giáng sinh.
Lễ Giáng sinh năm nay rơi vào thứ sáu, mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ, vạn dặm không mây, nhiệt độ hơi tăng lên, thời tiết lạnh giá âm u nhiều ngày khó có dịp chuyển thành sáng sủa.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ là hôm nay vẫn phải đến trường như cũ.

Sáng sớm bảy giờ đúng, chuông báo đúng giờ vang lên.

Lâm Du Du rời khỏi giường, đơn giản rửa qua mặt, cầm theo sữa và bánh mì ra khỏi cửa, đạp xe đến trường học. Lúc bước chân vào phòng học cũng không tính là sớm, phần lớn bạn học đến sớm đã bắt đầu đọc theo đại biểu môn.

"To us young people, challenge often..."

(Sương sương là: Đối với người trẻ chúng tôi, thử thách thường...)

Cô đi đến trước chỗ ngồi, còn chưa kịp thở, bạn học hàn thứ nhất đã quay về phía sau ồn ào: 

"Không cần giao bài tập vội vàng vậy chứ, mặt khác hôm nay kiểm tra quyển đề cương số học và tiếng anh, bài tập ngữ văn cũng phải nộp ..."
"Mình dựa vào, thầy cô đột kích học sinh à."

"Đề cương mình còn chưa làm nữa, mau, ném một phần cho mình chép với..."

Trong phòng học tiếng oán than dậy đất.

Lâm Du Du lấy bài tập mỗi môn từ cặp sách ra, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Viên Hiểu ngồi bên cạnh đang vùi đầu điên cuồng múa bút thành văn khổ sở chép bài, không quên dặn cô: 

"Giúp mình canh cửa sau nhé, Thiên ca đến thì bảo mình."

Thiên ca tên thật là Trương Bình An, là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên số học của lớp (một) cao tam, rất có trách nhiệm, làm việc nghiêm cẩn, kinh nghiệm dạy học phong phú, vô cùng có uy tín với học sinh trong lớp, cho dù là bánh quẩy như Viên Hiểu cũng rất sợ thầy.

Lâm Du Du vạn phần thận trọng gật đầu.

Vài phút sau, sắc mặt cô biến hóa, che miệng dùng sức ho khan ba tiếng.

Viên Hiểu trong nháy mắt nhét hai quyển vở bài tập vào ngăn bàn, mở sách tiếng Anh ra, nghiêm túc chăm chỉ đọc chậm.
Trương Bình An đi qua bên cạnh hai người.

"... May mắn may mắn." 

Viên Hiểu ôm ngực thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó lục tung tìm kiếm trong ngăn kéo, lấy ra một thứ đưa cho Lâm Du Du, cố ý bóp giọng: 

"Happy Birthday my darling~ cục cưng, sinh nhật tuổi mười tám và Giáng sinh vui vẻ, chúc em càng ngày càng đẹp, muốn gì được nấy."

Lâm Du Du nhếch miệng, ngọt ngào: 

"Cảm ơn."

Viên Hiểu tặng quà là dây chuyền Swarovski, kiểu dáng kinh điển, thiên nga đen, Lâm Du Du rất thích. Bởi vì bắt đầu một ngày rất tốt, cho đến tận trưa tâm tình cô vẫn tươi vui.

Cho đến thời gian ăn cơm buổi trưa.

Chuông tan học vang lên, nhóm học sinh cấp ba như ong vỡ tổ từ phòng học phóng vọt ra căn tin. Lâm Du Du và Viên Hiểu chậm hơn một bước, lúc đến căn tin, trước mỗi cửa sổ đều đã xếp thành những hàng dài.
Hai người trước sau quét thẻ cơm, cười cười nói nói đứng ở cuối hàng.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau họ: 

"Ai nha, đây không phải là bạn học Lâm Du Du sao, đã lâu không gặp đó."

Ứng Ngọc hút thuốc từ lâu, giọng thô hơn so với nữ sinh bình thường, giọng điệu kỳ dị khi quấy nhiễu người, càng nói càng thấy giả tạo. Viên Hiểu nhíu mày, ánh mắt ở trên người Ứng Ngọc quan sát một hồi, cười cười, nói:

"Ai nha, đây không phải là bạn học Ứng Ngọc sao, đã lâu không gặp, bạn hình như béo lên rồi đấy."

"..." 

Ứng Ngọc híp mắt lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Du Du như cũ, cười tủm tỉm nói:

"Phải rồi, mình nghe nói hôm nay là sinh nhật bạn? Chúc bạn sinh nhật vui vẻ nha."

Lâm Du Du đang lấy cơm, nghe vậy cũng cười lại, rất lấy lệ. 

"Cảm ơn nhé, chúc bạn Giáng sinh vui vẻ." 
Nói xong bưng đĩa của mình lên xoay người rời đi.

Viên Hiểu cố ý dài giọng: 

"Hôm nay là sinh nhật cậu, thế mà lại gặp phải một người thần kinh, thật - - buồn - - bực - - "

Sau đó là giọng nói của Lâm Du Du, mềm mại, âm điệu rất nhạt. 

"Không để ý tới người đó là được."

Hai bóng hình đi xa dần.

Bên cạnh Ứng Ngọc, một nữ sinh xỏ khuyên mũi giận dữ cắn răng, 

"Ngọc Ngọc, Lâm Du Du này quá kiêu ngạo, không thèm coi chúng ta ra gì, sao lại để cho nó đi?"

"Không sao, làm cho nó càng vênh váo." 

Ứng Ngọc cười lạnh.

"Sinh nhật mười tám tuổi nha, rất quan trọng, chúng ta đương nhiên cũng phải bày tỏ tấm lòng một chút mới được."

---

Lúc tự học buổi tối, Lâm Du Du nhận được một cái tin nhắn, người gửi tin cho nàng không ai khác ngoài đứa em trai du côn học không giỏi kia. 

Tí nữa tan học rồi đừng chần chừ, bà đã làm một bàn đồ ăn lớn, tất cả là món chị thích ăn nhất đó. Sinh nhật vui vẻ nha.
Khóe miệng cô câu lên, gõ màn hình nhắn lại: Tuyệt vời nha.

Tám giờ năm mươi phút, giờ tự học buổi tối kết thúc, Viên Hiểu còn ngồi tại chỗ chơi trò chơi trên điện thoại, Lâm Du Du chào cô xong liền vội vã rời đi.

Không trăng không gió, không khí âm lãnh.

Lâm Du Du có chút xui xẻo.

Xe đạp đi ngang qua một con đường nhỏ thì bị xì hơi, cúi xuống nhìn, hóa ra là dính phải rất nhiều đinh, không biết là trò đùa dai của đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào. Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể đẩy xe đi bộ, đồng thời lấy điện thoại di động ra xem blog.

Chưa đi được mấy bước, phía trước chợt xuất hiện vài bóng người, thong thả đi từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, nguyên một đám ngậm thuốc lá nhả khói phù phù, cà lơ phất phơ vuốt vuốt con dao nhỏ trong tay.

Trong lòng Lâm Du Du trầm xuống, tự cảm thấy không ổn, vì vậy ngay lập tức xoay người đi ngược lại.
Phía sau cũng có mấy kẻ như vậy cản đường đi của cô.

Sắc mặt cô trắng bệch, cố gắng làm cho mình trấn định. 

"Thế này đi, trên người tôi có chút ít tiền, mấy người cầm hết đi, tôi sẽ không hét gọi người kêu cứu ..."

Vừa nói chuyện, ngón tay đồng thời thật nhanh đánh ba con số 110.

Nhưng mà còn chưa thông máy, di động liền bị cướp lấy ném xuống đất.

"A, báo cảnh sát à." 

Gà ca ném tàn thuốc nhổ một bãi nước miếng, cười một tiếng lộ ra một miệng răng vàng khè.

"Em gái nhỏ, đừng khẩn trương, anh trai không phải là người xấu, cũng không muốn cướp bóc, chỉ muốn vui vẻ với em gái một chút thôi."

Lâm Du Du dùng sức cắn hàm dưới, quật cường nặn ra một nụ cười. 

"Cũng không thể vui vẻ ở chỗ này đi, anh, không bằng chúng ta đổi sang chỗ khác?"

Gà ca cười lạnh.

"Bớt ra vẻ với ông đây." 
Sau đó ra hiệu bằng ánh mắt, hai tên con trai lập tức đi về phía Lâm Du Du.

Cô đột nhiên hướng về sau lưng Gà ca hô to: 

"Cảnh sát! Chỗ này có cướp!"

Mặt đám người Gà ca biến sắc, vô thức quay đầu lại.

Trên đường nhỏ vắng tanh, đến bóng một con ma cũng không có. Lại nhìn sang, thân ảnh mảnh mai kia đã ném xe lại mà phi nước đại ra phía đường lớn.

Vài tên đàn em co cẳng đuổi theo.

Lâm Du Du liều mạng chạy về phía trước, trong miệng không ngừng hô lớn "Cứu với", nhưng mà, khi còn cách đường lớn có mấy trăm mét, cô bị bắt được .

"Dám đùa giỡn với ông đây?" 

Gà ca giật tóc cô ra sau. 

"Con mẹ nó, mày chán sống rồi?"

Lâm Du Du tránh không được, mắt đỏ, hung hăng cắn một ngụm trên cánh tay hắn.

"Đ** mẹ!" 

Gà ca bị đau, trở tay tát cô một cái. 

"Con đ* này."

Lâm Du Du kêu rên, má trái đau nhức, mắt nổ đom đóm.
Mấy nam nhân nhân cơ hội kéo cô về phía sau, cô kêu khóc, hốc mắt ướt nhẹp, tuyệt vọng và sợ hãi chưa từng có trước đây giống như thủy triều nhấn chìm cô. Thét chói tai, giãy giụa, phản kháng, động tác kịch liệt làm lộ ra vòng eo nhỏ bé, trắng đến chói mắt.

"Vẫn còn non nớt nha." 

Khuôn mặt Gà ca dữ tợn, lòng bàn tay ghê tởm sờ soạng trên eo cô. 

"Đừng có gấp, anh trai đêm nay khai trai với em, cho em sung sướиɠ chạm trời."

Đúng lúc này, một giọng nói không biết vang lên từ đâu, lạnh thấu xương, như băng giá mùa đông: 

"Bắt nạt một cô bé như vậy mà được sao?"

---

Cỏ Đậu Phộng: Oe oe, cứu tinh đến rồi, anh ơi vả chết bọn khốn kia điiii XD Thắp một ngôi sao nhỏ cổ vũ anh nhà đánh bay mấy tên kia ra chuồng gà nhé (Ò v Ó)/