(ĐM/HOÀN) Anh Nói Lắp - Độ Hải Không Phải Bác Sĩ

Phiên ngoại 7: Vợ say rượu (WP)

Biên tập: Măng Cụt

Vốn hứa hôm nay sẽ về nhà chơi "đồ chơi" mới nhưng anh nói lắp lại đột ngột có việc cần tăng ca nên anh chỉ có thể để vợ ở nhà một mình.

Nhưng trong đầu bây giờ toàn là hình ảnh vợ yêu dâʍ đãиɠ thở gấp thì sao mà anh tập trung làm việc được đây?

Lỡ như vợ tự chơi trước một mình thì làm sao bây giờ?

Cuối cùng, anh nói lắp cưỡng ép mình tỉnh táo lại, cố gắng xong việc trước 11 giờ, gấp gáp chạy về nhà.

Cửa vừa mở, anh nói lắp đã bị vợ yêu say khướt ôm chầm lấy: "Chồng ơi, sao bây giờ anh mới về vậy hả? Em nhớ anh lắm luôn đó."

Anh nói lắp hôn đầu cục cưng An An theo thói quen, nói: "Sao... em... em lại uống... uống rượu rồi."

"Chờ anh mệt quá." Vợ yêu liên tục dụi dụi vào ngực anh nói lắp, đến mức dươиɠ ѵậŧ anh nói lắp cửng lên.

Anh gian nan ôm vợ đến ghê sô pha trong phòng khách, ngồi xuống rồi lại ôm vợ vào lòng: "Anh... anh xin lỗi... xin lỗi mà." Không ngờ lại vô tình thấy gậy đấm bóp hình đuôi mèo trên ghế "Vợ... vợ tự... tự chơi trước... sao?"

Vợ anh đỏ mặt, đôi mắt vô thần, nghe anh nói thì nghiêng đầu đầy nghi hoặc nhưng dường như không vừa lòng nên lại xoay người để mình đối diện anh nói lắp, khoá người lên đùi anh, hai tay choàng qua cổ, lắc đầu nói: "Em không có."

Anh nói lắp vươn người lấy tai mèo và đuôi mèo, trước hết cài cho vợ cái tai mèo sau đó ngắm nghía cả một buổi, cuối cùng thì cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hào của vợ: "Vợ... vợ đáng yêu... quá đi."

Vợ anh hiển nhiên không thoả mãn cái hôn vừa chạm đã tách ra thế này nên tàn nhẫn gặm nhấm môi dưới anh nói lắp, thuận thế vươn lưỡi lướt ngang.

Anh nói lắp không ngờ lúc say vợ mình lại nhiệt tình hơn ngày thường nhiều đến thế, thế càng tốt, anh làm cái hôn này trở nên sâu hơn, sâu đến mức cả hai đều thở gấp.

"Vợ... vợ đừng vội, anh sẽ... làm em... làm em sướиɠ... ngay đây." Anh nói lắp vừa dứt lời đã bắt đầu cởϊ qυầи áo nhưng lại bị vợ cản lại.

"Đừng, đừng cởi, em thích, thích anh mặc vest cơ."

Anh nói lắp thấy dáng vẻ vợ yêu mềm mại làm nũng đáng yêu muốn chết nên lập tức muốn đè người dưới thân cᏂị©Ꮒ cho thoả.

Được thôi, mặc vest cᏂị©Ꮒ em.

Anh nói lắp cầm đuôi mèo, ôm vợ vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Vợ anh mặc quần áo ở nhà nên quần được cởi một cách dễ dàng.

Ui chà, quần chữ T à, anh nói lắp nhìn chằm chằm, thầm nghĩ: Vợ mình đúng là bé cưng đáng yêu nhất trên đời.

Đọc truyện tại W a t t p a d mangcut2211 và W o r d p r e s s mangcutnhohouse.wordpress.com

Anh nói lắp không cởϊ qυầи áo vợ tiếp nữa, chỉ lật người vợ lại, để vợ nhếch mông lên cao. Anh nói lắp cầm gel bôi trơn bắt đầu mở rộng, tiếng vợ ưm ưm a a làm đũng quần anh muốn thủng nên anh thẳng tay cởi khoá quần, lấy dươиɠ ѵậŧ ra ngoài.

Nhưng anh cũng không cᏂị©Ꮒ vợ ngay lúc đó mà lại lấy đuôi mèo nhét vào hậu huyệt của vợ, vợ anh thuận thế lắc mông, trông rất giống một con mèo nhỏ yêu kiều.

Anh nói lắp quỳ gối trước mặt vợ, để vợ liếʍ dương vậy mình như liếʍ kem, sau đó đâm vào sâu trong cổ họng vợ rêи ɾỉ "A... ha..."

.

.

.

.

Hôm sau, khi bé ngoan An An tỉnh dậy thì chỉ thấy cả người đau nhức mệt mỏi, cả ngực và bụng đều chi chít dấu hôn đỏ. Cậu hơi khó chịu vì vừa tỉnh dậy sau say rượu nhưng vẫn có sức đạp anh nói lắp một cú tỉnh ngủ.
Anh nói lắp bị ép tỉnh từ mộng đẹp, đầu xù như ổ chim, ngơ ngác hỏi: "Sao... sao thế... vợ yêu?"

"Sao là sao? Hôm qua anh đã làm gì em?"

Anh nói lắp đã tỉnh hoàn toàn, ngại ngùng cười: "Vợ... vợ say rượu... ngoan quá, lại... lại còn... đáng yêu, anh... anh không nhịn... được."

"Hừ, tối qua anh đã đồng ý chơi đồ chơi mới với em nhưng lại tăng ca không về được, sau đó lại còn sướиɠ mỗi mình anh! Em không nhớ gì hết, em không biết gì hết, bây giờ anh phải thoả mãn em." An An đẩy anh nói lắp nằm xuống lần nữa, ngồi lên cơ bụng anh.

"Tuân... tuân lệnh, vợ... vợ yêu."

Tác giả có lời muốn nói:

Anh nói lắp: Vợ... vợ, không... không phải người... người em đang... mệt mỏi... đau nhức sao?

An An: Câm miệng, em cᏂị©Ꮒ chết anh!

Đọc bản đầy đủ tại WordPress mangcutnhohouse.wordpress.com