[ĐN HxH] Lưu lạc ở thể giới trong mơ

1: Vết sẹo

Như thường ngày, cô từ trường về đến căn nhà nhỏ của cô. Vừa bước qua cửa, cô quăng luôn chiếc cặp sách thân yêu của mình, rồi phi thẳng vào phòng bếp để lấy băng gạc, thuốc khử trùng...

Đúng vậy, là cô đi đánh người đó. Nói là từ trường về chứ có hôm nào là cô không cúp tiết đâu.

Cô ngồi phịch xuống ghế salông, băng bó những vết thương trên người cô. Cứ một lúc là lại nhìn vào gương. Bàn tay theo phản xạ mà chạm nhẹ vào vết sẹo to tướng ở gần xương quai xanh. Vết sẹo này bây giờ có lẽ chỉ còn là một mảnh thịt khác màu, không còn đau nữa, nhưng lý do gây ra nó lại luôn in sâu trong tâm trí của cô.

Hôm đó, cô cùng anh trai chơi ở ven bờ sông. Hai đứa thi nhau ra sức nhặt một đống vỏ sò, mải mê chơi đến chiều tối muộn lúc nào không biết. Lý do về muộn thì có vô số, nào là xây lâu đài bằng đá, hay làm anh hùng giải cứu thế giới. Nói chung là toàn mấy trò vớ vẩn, trẻ trâu, không đáng để bận tâm.

Khi về đến nhà, cửa vẫn còn chưa đóng hẳn. Điều kì lạ ở đây là, mẹ cô luôn khoá cửa vào chiều tối muộn, kể cả khi anh em cô chưa về. Mẹ luôn dặn rằng, khi về nhà muộn, hãy gõ lên cửa năm lần, bà sẽ biết đó là ai.

Lúc đó, cô không biết gì, còn định xông thẳng vào nhà. Chân chưa kịp bước qua thì đã có một bàn tay kéo cô lại, đó là anh trai. Mặt anh hoảng hốt, nỗi sợ không thể che giấu hiện hết trên mặt, nhưng vẫn cố bảo vệ cô.

Anh thì thầm vào tai cô, "Hãy chạy vào phía khu rừng khi anh ra hiệu." Sau đó còn bổ sung thêm, "Tuyệt đối phải làm theo lời anh."

Khi đó, cô còn chưa hiểu chuyện, nhưng vì gương mặt tỏ vẻ rõ sự nghiêm trọng của anh trai nên cô chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu vâng lời.

Anh trai lấy hết dũng khí, mở hé cửa ra. Đập vào mắt hai người là một người phụ nữ nằm sấp trên sàn, và thứ chất lỏng màu đỏ sẫm, còn được gọi là máu, ở khắp nơi trong căn nhà đó.

Người cô cứng đờ vì quá sửng sốt. Khi đó chỉ có hai từ HOẢNG HỐT được ghi lên mặt cô. Tiếng hét của anh trai đã làm cô tỉnh táo lại. "CHẠY ĐI!"

"CHẠY ĐI! FUTAB—" Anh còn chưa kịp nói hết, một người đàn ông đã lao ra và đâm thẳng dao vào bụng anh. Hắn cười man rợ, "Định đi đâu hả cô bé?"

Chết rồi. Mẹ và anh hai chết hết rồi! Phải rồi, mình phải làm theo lời anh hai. Chạy về phía khu rừng.

Chưa kịp trở tay, một chai rượu đã phi thẳng vào người cô. Cô may mắn né được phân mặt, nhưng phần người thì không. Chai rượu đó va vào cổ của cô, máu bắt đầu chảy ra như thác nước.

Futaba vội vã, dùng hết tốc lực để chạy vào khu rừng. Vì thường xuyên vào đó chơi nên cô gần như thuốc hết đường trong đó.

Hắn ta vẫn chưa bỏ cuộc, đuổi theo sau cô vào đến tận giữa khu rừng.

Cô cắt đuôi được hắn rồi...

Cô thoát mạng là nhờ anh trai. Những hình ảnh ban nãy lại ập vào đầu, khiến cô ám ảnh đến tận bây giờ.

♧︎

Truyện mới :P

Nhớ ủng hộ nhé 🥲

Tạm biệt ~