( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 4

Trong tủ lạnh có thịt và rau anh mua vài ngày trước, hoành thánh chắc cũng đủ rồi, anh cho thịt vào thau nước lạnh để rã đông, trước tiên cắt một nắm rau.  Anh vẫn cảm thấy chóng mặt, đôi khi không nhìn rõ mọi vật, cầm dao không chắc, suýt đứt tay.

Vương Nhất Bác ngồi trong phòng ăn nhìn bóng lưng bận rộn của Tiêu Chiến. Hắc ngồi ở đó, ánh mắt từ từ dịu lại.

"Tiêu Chiến." Hắn nhẹ nhàng nói, "Hai chúng ta đã ở bên nhau được hai năm, đúng không?"

Tiêu Chiến dừng lại, sau đó cúi đầu thái rau: "Đã hai năm ba tháng."

"Ừ, đã lâu như vậy rồi." Vương Nhất Bác thở dài, không hiểu sao tự đáy lòng dâng lên một chút xúc động "Khoảng thời gian này cũng không quá ngắn, em vẫn ở bên cạnh anh... Em không nghĩ như vậy. . chưa từng nghĩ hai ta có thể bên nhau lâu như vậy. "

Tiêu Chiến cảm thấy cổ họng có chút chua xót, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ mơ hồ phát ra một tiếng "ừm".

"Đã lâu như vậy, em đối xử tệ với anh đúng không?" Vương Nhất Bác lại thở dài, "anh có trách em không ?

Tiêu Chiến trầm mặc một hồi, sau đó xoay người cười với hắn: "Không, em đối với anh rất tốt."

Thật sự tốt.  Thời gian đầu Vương Nhất Bác có hơi trằn trọc trên giường nhưng sau này không thấy khó chịu lắm, lại còn được cho nhiều tiền, nhìn cũng ưa nhìn, khi nào không bận công việc sẽ đến để đón năm mới với anh. Năm ngoái, hắn đã đặc biệt bay về từ đoàn để tổ chức sinh nhật cho anh. Là một ông chủ vàng, Vương Nhất Bác đã rất đủ tư cách rồi.

Chỉ là con người tham lam, và kể từ khi bắt đầu có được , thì sẽ luôn yêu cầu nhiều hơn nữa.  Tiêu Chiến đôi khi tự hỏi liệu mình có quá vô độ hay không.

"Thực sự rất mệt khi thích một ai đó, đặc biệt là khi người đó không đáp lại." Vương Nhất Bác lại nói mà không biết mình nghĩ gì.

Cả người Tiêu Chiến như đông cứng lại, anh không biết Vương Nhất Bác nói ra điều này là có ý gì, là anh đã phát hiện ra điều gì, hay là cố ý nói với anh.  Anh muốn nhìn lại vẻ mặt của Vương Nhất Bác, nhưng anh không dám.

"Điều này thực sự khá tốt cho chúng ta. Chúng ta lấy những gì mình cần và không có bất kỳ tình cảm nào với bất kỳ ai. Tụ tập là một cuộc tụ họp tốt và sẽ dễ dàng đến được với nhau trong tương lai", Vương Nhất Bác nói, " Tiêu Chiến, anh nói đúng không? "

Giọng điệu của Vương Nhất Bác nghe rất thản nhiên, không nghe ra có ý gì khác, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy bế tắc, như bị thứ gì đó chặn lại, đến nỗi gần như không nói nên lời: "... Đúng. "

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi, "anh không thích em, phải không?

Tay Tiêu Chiến run lên, cầm dao trong tay cũng không được, dù có cẩn thận đến đâu vẫn bị đứt tay, máu chảy ra từng giọt.  Anh đặt con dao xuống, cuộn chặt ngón tay bị thương vào trong lòng bàn tay nắm chắc, chậm rãi quay đầu lại cười với Vương Nhất Bác: "em đừng tưởng rằng anh có thể như vậy. Anh không phải là một fan hâm mộ của em. "

Vương Nhất Bác cũng cười cười, thoải mái gật đầu với hắn: "Vậy thì tốt."

Tiêu Chiến còn muốn nói gì đó với anh, một cơn choáng váng đột nhiên ập đến, anh gần như không thể đứng vững, hai mắt trở nên đen láy, ngã xuống chưa kịp nói.

Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong viện, màu trắng này có chút chói mắt, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Vương Nhất Bác đứng trong tiểu khu quay lưng về phía anh, vừa quay đầu lại thì nghe thấy động tĩnh đứng dậy, sắc mặt u ám nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút oán hận.
Tiêu Chiến đột nhiên nhận ra điều gì đó.

"Tiêu Chiến ..." Vương Nhất Bác ngồi xuống bên giường, nhắm mắt lại, vẻ mặt như kiệt sức đến cực điểm. "Tại sao anh không nói với em rằng anh đang mang thai."

Tiêu Chiến im lặng một lúc lâu.

Anh sững sờ nhìn Vương Nhất Bác, nhìn hắn đang ngồi bên giường cau mày, bờ vai chặt chẽ và lưng thẳng tắp, mặc áo gió thắt lưng, dáng người mảnh khảnh. Hắn gia nhập làng giải trí. Hai năm qua, hắn gầy đi rất nhiều, đường nét cả khuôn mặt ngày càng cứng rắn hơn, nhiều năm đọng lại trên đôi lông mày nhạt nhòa, như mây trôi theo gió.  Hắn ngày càng trưởng thành và lạnh lùng hơn.

Tiêu Chiến vẫn còn nhớ Vương Nhất Bác trông như thế nào hai năm trước, khi đó hắn vừa tròn hai mươi tuổi, cau mày và mất bình tĩnh, anh nghĩ rằng hắn rất uy nghiêm, trên thực tế, hầu hết thời gian, Tiêu Chiến dường như cảm thấy hắn trở nên rất quyến rũ.  Tiêu Chiến lớn hơn hắn mấy tuổi, lần đầu tiên gặp anh đã coi hắn như em trai, anh thường không nhịn được muốn bóp má sữa, nhưng cuối cùng lại không dám. Ông chủ vàng rốt cuộc là ông chủ vàng.
Vương Nhất Bác của hiện tại khác so với trước đây, đã vào làng giải trí được hai năm, trưởng thành, biết kiềm chế và so đo, cho dù bây giờ hắn biết Tiêu Chiến đã che giấu điều vô lý như vậy với hắn, hắn không có tức giận mà chỉ ngây người nhìn Tiêu Chiến, ôn nhu nói: "Tiêu Chiến, đứa nhỏ này không ở được."

Tiêu Chiến đã đoán một kết quả như vậy từ rất lâu rồi, anh cũng không quá thất vọng, thậm chí còn không hỏi tại sao, anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, gằn từng chữ: "Không được."

Tiêu Chiến đã đi theo hắn hai năm qua, cũng chưa bao giờ khiến hắn như bây giờ.  Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu: "Tiêu Chiến, tại sao phải giữ lại đứa nhỏ này? Anh còn rất trẻ, nếu không có đứa nhỏ này, anh sẽ có thể sống thoải mái. chúng ta sẽ ly thân trong tương lai. Nếu anh giữ lại đứa trẻ này, anh sẽ không thể— "
"Vậy anh biết rồi." Tiêu Chiến cắt ngang anh, cúi đầu cười, trong nụ cười có chút buồn bực, "Vương Nhất Bác, vậy anh biết rồi, chúng ta chia tay đi."