( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 5

"Nếu không?" Vương Nhất Bác hỏi với giọng điệu tự nhiên, "Tiêu Chiến, chúng ta vĩnh viễn sẽ không ở bên nhau, anh nên rõ ràng. Rốt cuộc, anh không thích em, và anh cũng không thích—"

Vương Nhất Bác đột ngột dừng lại, và nhìn Tiêu Chiến hoài nghi.

"Đúng vậy, anh thích em." Ánh mắt Tiêu Chiến cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn nhún vai đùa cợt, "em đừng có nhìn em bằng ánh mắt như vậy. Thích một người không phải là phạm pháp."

"Anh muốn mang đến cho một đứa trẻ cuộc sống mà anh thích. Không có gì là bất hợp lý về điều đó".

Nếu ánh mắt của Vương Nhất Bác ở trên khuôn mặt Tiêu Chiến thêm một lúc nữa và nếu hắn có thể lắng nghe giọng điệu của Tiêu Chiến kỹ hơn một chút, hắn sẽ phát hiện ra bao nhiêu miễn cưỡng ẩn chứa trong đôi mắt đang cười của Tiêu Chiến.

Thật không may, hắn đã không.

Hắn chỉ cau mày nhắm mắt lại, hai tay chống trán, giọng điệu nặng nề như có chuyện gian manh: "Tiêu Chiến, em tưởng anh có biện pháp."

Tiêu Chiến nắm chặt hai tay, dạy dỗ hai lần: "Thích là một loại nhiệt tình. Khi nhiệt tình đến thì giống như bệnh tiểu đường sụp đổ. Không thể chặn được."

Điều Vương Nhất Bác sợ nhất chính là miệng của Tiêu Chiến. . "Anh nói những điều nghiêm túc? "

"Anh không nói là em không nghiêm túc." Tiêu Chiến lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, "anh phân tích cho em nghe, anh chưa nói với em là Bạch Nhân không muốn có con sao? nói sợ ảnh hưởng đến phát triển sự nghiệp., giờ nghĩ vậy không phải sao? Đúng rồi, vì hai người không muốn nên con anh chưa sẵn sàng? Nếu không muốn công nhận. , không sao đâu, em để đứa nhỏ này gọi bố và Bạch Nhân là bố nhỏ. Đến lúc con sẽ giao cho cả hai người chăm sóc."

"Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác dường như cuối cùng đã chịu đựng đến cực hạn, anh đột ngột đứng dậy, trên trán nổi gân xanh, ánh mắt như có lửa: "Anh nói đủ rồi! Anh thật sự nghĩ rằng em đang đùa với anh sao? Hay là nghĩ dùng Đứa nhỏ này uy hϊếp em? Tiêu Chiến, để tôi nói cho anh biết, nếu anh dám để cho Bạch Nhân biết chuyện này, đừng trách tôi không niệm tình cũ!"

Tiêu Chiến bị hắn mắng như vậy không có thăng trầm cảm xúc, ngồi ở trên giường bệnh liếc hắn một cái: "em có hay không nghĩ xem, dù sao chuyện 'tình cũ' giữa chúng ta cũng chưa từng xảy ra"

"Anh ..." Vương Nhất Bác nói ra, liền bị anh chặn lại không nói được lời nào.

"Đừng lo lắng, Vương Nhất Bác, cứ cho rằng anh chỉ nói nhảm."

Tiêu Chiến thấy hắn tức giận đến đỏ mặt, cuối cùng vẫn là nhượng hắn hạ một bước, dù sao lâu như vậy anh vẫn là người cúi đầu trước, cũng quen rồi.  Anh nhẹ nhàng thở dài nói: "anh biết em không thích anh, cho nên cũng không định cho em biết anh có hài tử, cũng chưa từng nghĩ tới dùng đứa nhỏ này uy hϊếp em. Anh cũng biết chúng ta sớm muộn cũng tách ra. Ngày đó ... Vương Nhất Bác, đừng lo lắng, anh có thể tự mình nuôi nấng đứa nhỏ, sẽ không làm phiền em quá nhiều. Anh biết anh thích em và không liên quan gì đến em. . "

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến khuất phục bên người, trong lòng không khỏi cứng lại, thuận miệng nói chuyện với hắn: "Tiêu Chiến, anh yên tâm, em sẽ không đối xử tệ với anh. Em sẽ không cho anh ít tiền đi sau khi chúng ta ly thân., Chỉ là anh hãy suy nghĩ kỹ về điều đó — chỉ là bản thân anh nên sống tự do hơn một chút trong tương lai, đừng ép đứa trẻ này phải ở lại, được không? "

"Em thực sự không thể để Bạch Nhân biết chuyện này." Hắn nói.

"Anh đã nói, anh sẽ không để Bạch Nhân biết. Sau khi đứa trẻ này ra đời, anh sẽ mang nó đi. Anh sẽ không bao giờ để Bạch Nhân gặp chúng ta. Chuyện này không ổn sao?" Tiêu Chiến muốn nắm tay Vương Nhất Bác. Thấy hắn đang né tránh trong tiềm thức, anh vươn tay trên không trung rồi từ từ thu lại, ánh mắt buồn bã cầu xin, "anh thực sự chỉ muốn để lại một ý nghĩ cho bản thân, dù sau này chúng ta không thể gặp lại nhau. Anh hy vọng em có thể đến nhìn đứa trẻ này ... Chuyện này không ổn sao? Vương Nhất Bác, không phải tất cả chuyện này đều có tác dụng sao? "
Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt đẫm lệ mờ mịt của Tiêu Chiến, chữ "Không" đã ở trong cổ họng nên không nói ra được, nhưng hắn lại nhớ đến khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Bạch Nhân, đưa tay lên che mặt, đối mặt với Tiêu Chiến. Thái độ của hắn nhẹ nhàng hơn nhưng cũng cứng rắn hơn: "Tiêu Chiến, anh đừng làm em xấu hổ."

"Anh biết, Vương Nhất Bác, anh biết..."

Tiêu Chiến bất giác che ở trong lòng, toàn thân phập phồng mấy lần hô hấp, nhắm mắt lại gật gật đầu, vừa mở mắt liền nhìn thấy Vương Nhất Bác, ánh mắt bình tĩnh, giống như một vũng nước đọng.

"Anh sẽ không giữ đứa trẻ này." Anh nói.

"Vương Nhất Bác, chúng ta chia tay đi."

Vương Nhất Bác đã ở cùng Tiêu Chiến cả đêm trong bệnh viện, khi cơn sốt của anh giảm xuống, ngày gần sáng, trước khi xuất viện, bác sĩ hỏi anh ấy có kê một số loại thuốc bắc mang về nhà không: "Thuốc bắc Tương đối nhẹ, nếu bị sốt trở lại, có thể uống một ít thuốc bắc, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đối với trẻ nhỏ trong bụng. "
Đứng bên cạnh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bất giác quay mặt lại khi nghe thấy từ "con", đôi mắt cụp xuống, sững sờ nhìn vào chân mình.  Tiêu Chiến liếc hắn một cái, cười lắc đầu với bác sĩ: "Ân, không cần."

"Này, em sao có vẻ khó chịu, em không phải là người bị bệnh."

Vương Nhất Bác thức cả đêm, hai mắt vốn đã xanh càng làm cho sắc mặt thêm ảm đạm, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại vươn tay nhẹ nhàng đấm vào vai hắn , giống như thường ngày đùa giỡn, chăm chỉ làm việc. Anh nở một nụ cười lớn hơn: "Mặc dù chúng ta đã chia tay ... Uh, anh đã nói lời chia tay trước, nhưng không phải em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ ở bên em, và em không thích anh, nên sẽ đá anh." ?

Vương Nhất Bác ngước nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói đúng, ngay từ đầu hai người đều đã biết rõ, vì bọn họ đã đồng ý rời đi rồi, vậy thì dù là sớm hay muộn cũng phải rời đi, cho dù là ai nói trước, kết quả sẽ không có sự khác biệt.
Chọn ngày không bằng trúng ngày, Tiêu Chiến đã lên tiếng trước nên cũng gật đầu.

Tiêu Chiến bước hai bước đầu đã mở rộng vòng tay với hắn, giọng điệu thoải mái và miễn cưỡng: "Vương Nhất Bác, anh đã nói gì, hai người phải hòa thuận với nhau. Vậy thì cuối cùng ... cho anh một cái ôm ấm áp nữa!"

Vương Nhất Bác nhìn anh không nhúc nhích.

Tiêu Chiến cánh tay dừng lại trên không và không di chuyển.  Anh cười rất ôn hòa, nhưng ánh mắt anh ta gần như hoang tưởng.

Vương Nhất Bác thở dài, "Tiêu Chiến, em đưa anh về."

Cánh tay của Tiêu Chiến cuối cùng cũng từ từ buông xuống.

Vương Nhất Bác tự mình lái xe Tiêu Chiến đang ngồi ở phụ lái, trong lúc chờ đèn đỏ trên đường, Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu nhìn hắn: "Khi nào thì phẫu thuật? Nói cho em biết." "

Vẻ mặt Tiêu Chiến đanh lại, hai tay hung hăng bóp dây an toàn, "Sao, em còn sợ anh nói dối em sao?"
"Không, không, em không có ý đó, đừng hiểu lầm tôi." Vương Nhất Bác liên tục lắc đầu, ấp úng giải thích, "Em là... em chỉ muốn đi cùng với anh. Anh vẫn cần người đưa đi. quan tâm đến anh khi vừa hoàn thành ca phẫu thuật. Em nghĩ có thể đi-- "

"Anh không muốn em nghĩ, anh muốn anh nghĩ." Tiêu Chiến nghiêm mặt ngắt lời anh.

Sau đó, Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng thì Tiêu Chiến đã cười khẩy, suýt khóc: "Không cần thiết nữa rồi, tự mình có chuyện gì?... Sau này chúng ta tốt nhất đừng có liên lạc, được rồi. Cùng nhau thật tốt. "

Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt đỏ hoe, nhìn xa xăm nhìn về phía trước, gõ ngón tay lên tay lái vài cái: "Ừ."

Tiêu Chiến cúi đầu.

Vương Nhất Bác đậu xe ở tầng dưới trong cộng đồng nơi Tiêu Chiến sống, theo anh lên lầu, và hộ tống anh tới cửa nhà.  Tiêu Chiến cười với anh: "em dừng lại đây, cảm ơn em đã đưa anh về ... em cũng nên đi rồi."
"Được. Vậy thì ... Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Tiêu Chiến nhìn thấy bóng lưng hắn biến mất ở cuối hành lang trước khi rút chìa khóa ra mở cửa.

"Tiêu Chiến——"

Anh nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại, liền thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở đầu cầu thang, sải bước đi về phía anh.

Anh chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm chặt.

"Tiêu Chiến..."

Vương Nhất Bác giọng nói có chút ngớ ra, khi gọi tên cậu, đoạn kết lại kéo dài hơn một chút, kéo dài rất nhiều dịu dàng dường như chưa từng tồn tại giữa hai người.

Tiêu Chiến ôm lại hắn, ánh mắt nóng rực: "Ừ."

"Cảm ơn hai năm qua." Vương Nhất Bác nói bên tai anh, giọng nói nhẹ nhàng như thở dài.

"Đồng ý."

"Tương lai phải tự chăm sóc."

"Đồng ý."

"Đừng gặp người như em nữa."

"...... Ừm."

"Hãy sống tốt," anh nói.

"Tạm biệt, Tiêu Chiến."
++++++++

Khi Tiêu Chiến định cư ở một thành phố khác, trời đã rất ấm áp vào mùa xuân.

Khi chuyển nhà, anh ấy tìm thấy một số quần áo mà Vương Nhất Bác đã để lại , anh nghĩ đến việc gửi lại cho hắn, và nghĩ đến việc vứt bỏ chúng, sau đó, anh đã bỏ tất cả chúng và niêm phong chúng trong một hộp các tông kín trong một phòng tiện ích.

Có hai cuống vé xem phim ở một trong các túi áo khoác.  Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi xem phim cùng nhau.

Hôm đó là sinh nhật của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đang quay một cảnh ở nước ngoài. Trời mưa rất to ở Trung Quốc. Hắn ở sân bay 6 tiếng rồi quay lại. Hắn mua bánh cho Tiêu Chiến và xem phim cùng Tiêu Chiến. Cuối cùng, trời đêm không có ai ôm nhau trên phố, hôn nhau trong cơn mưa nặng hạt.

Anh vẫn nhớ rõ lông mi của Vương Nhất Bác đã thấm nước, đôi mắt cũng bị ẩm ướt nên trông rất mềm mại.
Ánh nắng mặt trời năm nay đặc biệt tốt, Tiêu Chiến đến một thành phố mới, thay đổi nơi ở mới, tìm một công việc mới, kết bạn mới và có một cuộc sống đơn giản và mãn nguyện.

Anh không bao giờ gặp lại Vương Nhất Bác nữa.

Chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua khung cửa sổ có poster Vương Nhất Bác, có phim mới ra mắt gần đây, đóng vai nam diễn viên hiền lành và tận tụy, trên poster hắn nở một nụ cười và ẩn chứa rất nhiều tình cảm.  Tiêu Chiến đang nhìn hắn, và hắn cũng đang nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đứng ở ven đường, bên một gốc cây có tán lá sum suê tươi tốt, có mấy con én dừng lại trên cành, vùi đầu vào cánh chợp mắt, khi tỉnh dậy thì vỗ cánh bay lên trong trẻo, tươi vui, ngước nhìn mây trời, nắng chan hòa lòng người.

Không phải anh chưa nghĩ đến việc buông bỏ mà cần có thời gian và sóng gió.
Mùa xuân sẽ ổn thôi, nếu em vẫn còn ở đó. 

Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Bạch Nhân.

Anh đẩy xe hàng và đi trong siêu thị, cẩn thận tránh đám đông, đưa một tay ra phía trước để bảo vệ bụng mình - đứa trẻ đã sáu tháng, anh đang mang thai, rất bất tiện.