( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 9

Vương Nhất Bác choáng váng.

Trong một khoảnh khắc, Bạch Nhân nhìn thấy một cảm xúc gọi là di chuyển trên khuôn mặt của mình.

Nhưng cảm xúc thoáng qua khiến anh suýt tưởng đó là ảo ảnh.

"Tiểu Nhân, đừng làm vậy." Hắn nói, "Người anh thích là em."

Bạch Nhân sửng sốt, suýt chút nữa bật cười vì tức giận: "Được, vậy thì anh tiếp tục thích tôi đi. Nếu anh nghĩ sẽ thu được kết quả tốt nào."

Vương Nhất Bác cười nhìn anh: "Tiểu Nhân, anh sẽ không hối hận."

Bạch Nhân không nói thêm lời nào, nhếch mép cười mỉa mai không giải thích được, xoay người rời đi.

Vương Nhất Bác đứng đó, nhìn Bạch Nhân đi xa cho đến khi không còn thấy bóng lưng của anh nữa, mới từ từ nhắm mắt lại.

"Tôi sẽ không hối tiếc," hắn nói với chính mình.

++++++++

Tiêu Chiến lần này ngã rất mạnh, tuy rằng đứa trẻ không sao nhưng lại mất máu, trong thời gian này, bác sĩ đã chỉ định nằm trên giường, thậm chí không thể rời khỏi phòng bệnh.

Bạch Nhân lúc đầu còn lo lắng anh sẽ cảm thấy chán, mỗi lần giao đồ ăn đều cố ý bắt chuyện và kể cho anh nghe vài câu chuyện cười để chọc cười, dần dần cậu nhận ra Tiêu Chiến không hề quan tâm đến điều đó. Tất cả, chỉ trừ ăn và ngủ và thất thần. Khi gặp mọi người, anh ít nói và không có biểu hiện gì. Anh luôn cúi gằm mặt và không nhìn mọi người. Một lần nọ, một y tá mới đến tiêm cho anh, có thể là do y tá quá lo lắng nên đã không để vài cây kim vào mạch máu, mu bàn tay của Tiêu Chiến trở nên đỏ và sưng lên. Ngay cả Bạch Nhân cũng có chút lo lắng, nhưng Tiêu Chiến vẫn bất động để cho cô y tá nhỏ chơi với mình, anh không nói gì.

Và Bạch Nhân cũng có thể cảm thấy rằng Tiêu Chiến đang chống lại cậu.  Cậu dần hiểu ra rằng ngay cả khi Tiêu Chiến biết cậu có lòng tốt nhất đối với mình, anh vẫn không muốn tiếp xúc quá nhiều với cậu.

Bạch Nhân không đáng trách, và tất nhiên Tiêu Chiến cũng không đáng trách.

Đối với Bạch Nhân, Vương Nhất Bác nằm trong tầm tay, nhưng đối với Tiêu Chiến, điều đó thật xa vời.

Con người là động vật tình cảm, vì họ sẵn sàng, họ phải không muốn.

Đó là tất cả bản chất của con người.

Khi Vương Nhất Bác đi gặp Tiêu Chiến, anh ấy đang lặng lẽ dựa vào cửa sổ để ngắm hoàng hôn, rèm cửa được che khuất một nửa bầu trời đầy ánh sáng đỏ, anh ấy đặt một tay lên bệ cửa sổ, tay kia vuốt ve Cái bụng phập phồng. Khuôn mặt anh dịu đi bởi ánh chiều tà, khóe miệng hiếm khi nở nụ cười, đó là niềm vui sắp được làm cha, và tình yêu từ trái tim dành cho máu thịt của anh.

Chỉ là nụ cười đã tắt ngay lúc Vương Nhất Bác bước vào cửa.  Tiêu Chiến chậm rãi xoay người ngồi xuống sô pha, ngơ ngác nhìn hắn: "em tới, có chuyện?"

Vương Nhất Bác chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến nhìn mình với đôi mắt như vậy - lạnh lùng, thậm chí có phần oán hận.

Vương Nhất Bác nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới nói: "Tôi ở đây...... Tôi muốn nói chuyện với anh."

"Anh cùng em không có chuyện gì muốn bàn." Tiêu Chiến ra vẻ mỉm cười, "anh sẽ không đem đứa nhỏ bỏ đi, về sau sẽ không lại quấy rầy em. Em đừng lo lắng.".

Ngập ngừng một chút, Tiêu Chiến nói thêm: "Bạch Nhân là một người rất tốt."

"Em không muốn nói với anh về Bạch Nhân, cũng không muốn nói về em và anh." Vương Nhất Bác hơi khó nói, "em muốn nói chuyện với anh... về đứa trẻ."

Tiêu Chiến nhìn hắn, hai mắt nhất thời đỏ lên, môi có chút run rẩy: "em còn không miễn cưỡng buông tha cho ta?"

"Không, Tiêu Chiến, em không có ý đó, đừng hiểu lầm em...em ..." Vương Nhất Bác cúi đầu, như cũ không dám nhìn Tiêu Chiến. "Đêm đó, em xin lỗi, cho dù anh có muốn tin hay không, em không cố ý như vậy, em không muốn làm tổn thương anh như vậy. "
Tiêu Chiến không nói chuyện, Vương Nhất Bác đi vòng quanh khu phòng có chút hoang mang, cuối cùng lấy một cốc nước trên bàn đầu giường, mặc kệ Tiêu Chiến có dùng hay không, hắn chỉ dùng gần hết cốc nước còn lại, đổ nó xuống.

"Em muốn nói rằng em cũng là cha của đứa trẻ này. Vì anh muốn giữ nó lại, em cũng nên chịu trách nhiệm." Giọng điệu của Vương Nhất Bác kiên định, "Tiêu Chiến, Còn hai tháng nữa mới đến ngày dự sinh. Đứa trẻ này đã phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác vì thiếu chất pheromone của em, vì vậy em sẽ dừng mọi công việc và ở bên anh trong hai tháng này., cho đến khi anh sinh con an toàn, tất nhiên chúng ta không cần sống chung trong thời gian này, ngày nào em cũng sẽ đến nhà thăm anh, sau khi sinh xong em sẽ đưa tiền chu cấp hàng tháng, những ngày nghỉ em sẽ cố gắng dành thời gian đưa con đi chơi, nếu em không bận, em cũng có thể đi họp phụ huynh khi nó đi học ... Tóm lại, vì em đã quyết định nhận trách nhiệm nên em sẽ không vắng mặt trong quá trình trưởng thành của đứa trẻ này. Em sẽ để con lớn lên..."
"Ah......"

Tiêu Chiến đột nhiên cười nhẹ, đặt lòng bàn tay lên bụng không nhìn Vương Nhất Bác: "Bạch Nhân thì sao?"

Vương Nhất Bác lại bị nghẹn, có chút nói: "Hắn ... hắn không ngại."

"Cậu ấy không ngại. Anh hỏi em sao?" Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn anh, gằn từng chữ, "Vương Nhất Bác, anh hỏi em có phiền không?"

"Tiêu Chiến, em—"

"Vương Nhất Bác, khi chúng ta đi đến điểm này, anh thực sự đã sai."

"Bản thân anh cũng quá tham lam." Anh nhắm mắt nói: "Chúng ta đã nói rồi. Chúng ta chỉ nói về tiền bạc và không nói về tình cảm. Hảo tụ hảo tán. Em cũng bao giờ đối xử tệ bạc với anh trong hai năm qua. Anh, như chính em đã nói, tiền mà em đã cho anh khi anh chuẩn bị đi, anh nên cầm tiền và rời đi nhanh chóng. không nên tiếp tục quấy rầy em, nhưng anh ... "

Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười thở dài, trong mắt dường như có tia nước: "Nhưng anh luôn tự hỏi, khi em ôm anh, lúc hôn anh, sẽ có một khắc nào không? ... .... Dù chỉ vài giây thôi, sẽ có lúc người em nghĩ đến không phải Bạch Nhân mà là anh? "
Vương Nhất Bác nhìn hắn đột nhiên có chút xuất thần: "Tiêu Chiến..."

"Không cần nói, Vương Nhất Bác, em đừng nói nữa, cứ coi như cuối cùng lưu lại chút thể diện cho anh, vì tình hai năm qua ... Vì đã chăm sóc cho em thật tốt, đừng làm cho anh trở nên quá tệ. "

"Câu này, em để anh nói lại lần nữa, là lần cuối cùng." Anh nói. "Vương Nhất Bác, chúng ta chia tay đi."

++++++++

Ngày Tiêu Chiến xuất viện, Bạch Nhân đã lái xe đến đón.

Lúc anh đến, Tiêu Chiến vẫn đang thu dọn đồ đạc trong phòng, anh không muốn được giúp đỡ, nhưng anh vẫn không thể chịu được gánh nặng của cơ thể, thể lực không có, di chuyển không thuận tiện. ngồi nhìn Bạch Nhân bận rộn và giúp anh dọn dẹp.

"Anh Bạch, cám ơn cậu, thời gian này tôi đã làm phiền cậu rồi." Nụ cười của Tiêu Chiến rất dịu dàng.

Bạch Nhân đang giúp anh gấp quần áo, mỉm cười liếc lại anh: "Không sao đâu, anh cứ thoải mái đi, thật ra tôi rất muốn làm bạn với anh."
Tiêu Chiến cười và không nói gì.

Khi Bạch Nhân xách vali đi đến cổng bệnh viện, Tiêu Chiến đột nhiên ngăn anh lại: "Anh Bạch."

Bạch Nhân quay đầu lại đáp lại, nhìn thấy Tiêu Chiến chỉ nhìn mình chằm chằm, không lên tiếng, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Có cái gì trên mặt của tôi?"

"Không ..." Tiêu Chiến ánh mắt có chút sững sờ, "Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy được, kỳ thật cậu không giống tôi."

Bạch Nhân không nhận ra ý của anh, nhưng lịch sự đáp lại, "À, phải, anh thực sự đẹp trai hơn tôi."

"... Thân thể không giống lắm.

"Ừ, anh cao hơn tôi, tôi thấp hơn."

"Đó là mùi pheromone ... quá giống."

Bạch Nhân sững sờ một lúc, mùi pheromone?  Trước đây tôi không để ý nhiều đến điều này. Omega thường không tiết ra pheromone trước mặt các bạn cùng lứa. Hôm nay, có lẽ cậu ấy đã đổ mồ hôi một chút khi giúp Tiêu Chiến đóng gói hành lý. Anh cẩn thận ngửi thấy thông điệp của chính mình trong không khí. Hương vị của đồ chay thì bề ngoài và thoang thoảng, trộn lẫn với của Tiêu Chiến, nhìn một lúc thì không thể phân biệt được.
Mùi vị pheromone giữa cậu và Tiêu Chiến ... hình như có chút giống nhau.

Bạch Nhân sững sờ nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cúi đầu.

Tiêu Chiến nhìn trong xe của Bạch Nhân, Vương Nhất Bác đang ngồi ở ghế lái.

"Tôi không cần anh Bạch, cảm ơn lòng tốt của anh." Tiêu Chiến nhận lấy vali từ tay Bạch Nhân, vươn tay chặn taxi, "Tôi đi đây, cám ơn lần này."

Bạch Nhân quay đầu nhìn vào trong xe của mình, qua kính chắn gió nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi bất động như tượng điêu khắc, trong lòng thầm thở dài một hơi, đưa tay ra bắt tay Tiêu Chiến: "anh đi đường cẩn thân, hãy chăm sóc tốt cho bản thân. "

Tiêu Chiến lên taxi quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Nhân vẫn là người duy nhất đứng ở ven đường nhìn mình, anh không khỏi mỉm cười có phần tự ti.

"Anh đi đâu vậy?" Tài xế hỏi anh.

"Đường Hean." Đây là địa chỉ hiện tại của anh.
Tài xế khởi động xe, để ý Tiêu Chiến là Omega mang thai, tốc độ không nhanh.

"Hình như có người đuổi theo." Không bao lâu tài xế nhìn vào kính chiếu hậu nói với Tiêu Chiến, "Anh nhìn lại xem, có nhận ra người đó không?"

Tiêu Chiến toàn thân cứng ngắc, anh quay đầu lại gần như ngay lập tức.

Có, ai đó đang đuổi theo chiếc xe.

Hình bóng và lông mày của người đó đã khắc cốt ghi tâm trong lòng anh từ lâu, cả đời này sẽ không quên.

Anh đã nhiều lần tưởng tượng rằng người này sẽ lao đến anh một cách liều lĩnh, vượt qua mọi kháng cự như bây giờ.

"Anh định xuống xe xem sao?" Người lái xe hỏi.

"Không có." Tiêu Chiến quay đầu nhắm mắt lại, "bác tài, đổi đường đi."

"Chúng ta đi sân bay."