( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 10

Trong tháng đầu tiên sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác đã tiếp quản một bộ phim với đạo diễn nổi tiếng, sản xuất lớn và chủ đề tốt. Đã có rất nhiều báo cáo trước khi bộ phim chính thức bắt đầu. Qing Yishui dự đoán doanh thu phòng vé và truyền miệng chắc chắn sẽ làm nổ tung.

Nhưng lúc đầu Vương Nhất Bác không muốn nhận vai diễn này, vai diễn là một người cha đơn thân mà hắn cảm thấy không phù hợp.

Vòng tròn này luôn có nhiều sự giành giật. Nguồn tài nguyên quý hiếm và chất lượng này chắc chắn sẽ được đón đầu. Đoàn phim đã chủ động kéo dài thời gian, nhưng Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục đẩy cho người khác quản lý cáu gắt: "Tại sao không? Có thích hợp không? Tại sao không thích hợp? Phải cho tôi lý do cự tuyệt."

Cuối cùng, Vương Nhất Bác không nói tại sao, hắn đã đảm nhận vai diễn này.

"Con trai" của Vương Nhất Bác trong vở kịch là cậu bé Omega, năm nay vừa tròn 6 tuổi, sống khá nội tâm, không thích nói chuyện với mọi người, khi không quay phim thì chỉ thích ngồi một mình trong góc và đọc album ảnh. Nếu không có ai gọi cho cậu bé. Cậu bé có thể xem album cả ngày thậm chí không nhớ ăn.

Sau đó, Vương Nhất Bác nghe được từ nhà sản xuất rằng đứa trẻ đến từ một gia đình đơn thân ngoài đời.

Vương Nhất Bác chỉ gặp cha mẹ của mình một lần duy nhất, một người mẹ Omega, vào ngày anh ấy gửi đứa trẻ cho đoàn phim, anh ấy đã vội vàng chào hỏi đạo diễn và rời đi, kể từ đó, Vương Nhất Bác không bao giờ gặp lại anh ấy.  Tuy còn nhỏ nhưng cậu bé rất tự lập, ngày nào cậu bé cũng đi lấy cơm hộp, đắp chăn nhỏ ngủ trưa, sau ngày quay đoàn phim gửi cậu về quê, mẹ cháu thì không bao giờ đến.  Một số cô gái trẻ làm việc trong đoàn thích chơi với cậu bé, thỉnh thoảng hỏi cậu có muốn mẹ không, cậu cười ngượng ngùng và nói: "Mẹ bận công việc quá."

Đúng, Omega sống một mình với lũ trẻ, cuộc sống nên khó khăn biết bao.

Để tạo hiệu ứng sân khấu chân thực hơn, đạo diễn luôn cố ý để Vương Nhất Bác và đứa trẻ vun đắp mối quan hệ, Vương Nhất Bác không từ chối, ngày ngày mang đứa trẻ đi cùng, ăn cùng nhau trong đoàn phim trong một khoảng thời gian, và mối quan hệ thực sự thân thiết.  Vương Nhất Bác thường thích chơi Lego, và hắn cũng đưa đứa trẻ này chơi cùng nhau. Đứa trẻ im lặng và chăm chú hơn, thậm chí không nhìn lại, nhưng ngay khi cậu bé đưa tay ra, Vương Nhất Bác đã biết cậu muốn khối xây dựng nào.

Một lần đoàn làm việc gấp rút quay cảnh đêm, Vương Nhất Bác đã không ngủ ngon mấy ngày liền, trời nóng không ăn được, quay được nửa cảnh thì hắn ngất xỉu vì hạ đường huyết và ngủ quên trong bệnh viện gần một ngày một đêm., có rất nhiều giấc mơ, tất cả đều về Tiêu Chiến.  Có lúc, hắn mơ thấy khi họ quen nhau không lâu, Tiêu Chiến đã bí mật nắm tay hắn khi qua đường; một khoảnh khắc khác, tôi mơ thấy Tiêu Chiến đang cầm một chiếc bảng vẽ và một cây bút chì và khăng khăng muốn vẽ chân dung hắn. Hắn ngồi bấy động mấy tiếng đồng hồ, cánh tay sắp gãy, nhưng Tiêu Chiến lại nấp sau bàn vẽ ngủ thϊếp đi yên lặng dựa vào ghế khiến hắn rất tức giận và bất lực; một lát sau, hắn mơ thấy mình từ nước ngoài trở về tổ chức sinh nhật cho Tiêu Chiến, và hắn không quan tâm đến bản thân, đầu tóc và quần áo ướt đẫm mưa lớn, hắn vội vàng đi lấy bánh kem mà hắn đã đặt, hắn đứng ở cửa và mỉm cười nói "bất ngờ chưa", Tiêu Chiến trực tiếp lao vào trong tay ôm chặt lấy hắn, hồi lâu cũng không có buông ra.

Giấc mơ nhất chính là hắn cùng Tiêu Chiến và đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa trong vườn, ba người đang chơi trong vườn, trong mơ cũng không nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, chỉ nghe tiếng "Bố" nhẹ nhàng, rất rõ.

Vương Nhất Bác khi tỉnh dậy đã thấy "con trai" của mình trong phim nằm bên cạnh giường mình, vừa thấy cậu mở mắt ra liền đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng kéo ngón út của cậu, con mắt hơi đỏ và nhạt. Khẽ hét lên: "Bố."

Nước mắt của Vương Nhất Bác lã chã rơi.

Một thứ gì đó không thể kiềm chế được nữa đã nổ tung ngay lập tức.  Hắn phải thừa nhận rằng anh bắt đầu nhớ Tiêu Chiến và nhớ đứa con chưa chào đời của hắn, hắn muốn biết liệu họ có ổn không, và tự hỏi liệu Tiêu Chiến sẽ không có thời gian ở bên đứa trẻ vì anh quá bận rộn trong công việc. Bỗng nhiên muốn biết con anh có phải bắt học cách tự lập sớm không, muốn biết đứa bé có quá bất cần và chỉ cảm nhận được lòng tốt nhất thời của người khác nên mới chuyển sang gọi người khác là "bố".
Nhưng tại sao hắn lại nhớ Tiêu Chiến?  Nếu như không thích, sao có thể như thế?

Hắn có thích Tiêu Chiến không?

...... Thích không?

Khi bộ phim của Vương Nhất Bác sắp kết thúc, Bạch Nhân đến đoàn phim để xem hắn và nói với hắn rằng đứa con của hắn và Tiêu Chiến đã được sinh ra một cách an toàn.

"Anh ấy sinh vào đúng ngày dự sinh. Đó là một cậu bé Alpha. Tôi xin anh ấy cho chụp ảnh. Anh có thể xem thử." Bạch Nhân nhìn đứa trẻ như một chiếc bánh bao sữa nhỏ trên màn hình điện thoại, và giọng điệu của cậu vô thức dịu dàng, "Tôi nghĩ đứa trẻ này trông rất đẹp, lông mày có một chút giống anh ấy, và một số giống như anh.

"Anh ấy nói, biệt danh của đứa trẻ này là Tiểu Hạ, bởi vì nó sinh vào mùa hè." Bạch Nhân nhìn Vương Nhất Bác, "nhưng tôi nhớ anh đã nói với tôi rằng khi anh gặp anh ấy, cũng là vào mùa hè, đúng không?"
Vương Nhất Bác không đáp lại, chỉ đứng ngây người cầm điện thoại của Bạch Nhân, hồi lâu cũng không chớp mắt, khi buông lỏng tay ra, chiếc điện thoại đã rơi xuống đất.

Bạch Nhân nhìn anh với vẻ ngạc nhiên hơn là bối rối, không biết vì sao tim đau nhói, cúi người nhặt điện thoại di động lên, cười rồi đấm cho Vương Nhất Bác: "Anh làm gì vậy! Điện thoại di động mới của tôi! Anh làm hỏng rồi!" Anh đền cho— "

Bạch Nhân không thể nói gì nữa. Bởi vì Vương Nhất Bác đã che mặt và khóc.

Điều đầu tiên Vương Nhất Bác làm khi trở về nhà sau khi bộ phim chính thức kết thúc là gọi điện cho người đại diện của hắn và nói rằng hắn sẽ đi nghỉ không có thời hạn.

Nghệ sĩ nào không bị giới hạn thời gian nghỉ phép?  Tất nhiên người đại diện không đồng ý, nhưng khi gọi lại, đã không thể liên lạc được nữa.
Vương Nhất Bác chỉ đơn giản là đặt mình vào trạng thái bốc hơi khỏi thế giới, và không trả lại bất kỳ tin nhắn điện thoại nào.  Hắn không đi đâu và không làm gì, hàng ngày ở nhà thất thần, hắn thường dọn ghế ngồi trước cửa sổ để ngắm bầu trời.

Không ai biết tại sao hắn lại làm điều này.

Sự thật thì chính hắn cũng không biết.

Đại diện tức giận không muốn gặp, đưa chìa khóa cho trợ lý rồi kêu trợ lý đến nhà tìm, trợ lý vừa mở cửa đã thấy ông chủ của mình đang ngồi trên sàn phòng khách. với một bản phác thảo trên bàn cà phê trước mặt. Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm vào bức tranh một cách sững sờ.

"Ông chủ?" Trợ lý thận trọng gọi hắn, "Hôm nay lại không ăn cơm sao?

Vương Nhất Bác không nhìn y nói: "Nhìn bức tranh này."

Trợ lý nghiêng người nhìn, bức họa còn chưa hoàn thành, chỉ có thể vạch một đôi lông mày, nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra Vương Nhất Bác.
"Sau này tôi quá bận, anh ấy không có thời gian vẽ xong." Vương Nhất Bác nhìn bức tranh nhẹ nhàng nói với chính mình, "Anh ấy nói, anh ấy thích nhìn vào mắt tôi."

Tiêu Chiến vốn là người sống rất tình cảm, vì học nghệ thuật nên anh cũng quan sát tốt hơn. Anh nói với Vương Nhất Bác rằng đôi mắt của con người mang nhiều cảm xúc nhất và không thể che giấu chúng.

Nhưng tại sao anh lại muốn nhìn vào mắt Vương Nhất Bác?

Anh ấy thực sự có thể nhìn thấy mình trong mắt Vương Nhất Bác sao?

Người đó có phải trong mắt Vương Nhất Bác không?

Ai biết.

Trong khoảng thời gian Vương Nhất Bác "bốc hơi", hắn chỉ liên lạc với một người duy nhất là Bạch Nhân, hắn này mời cậu đến nhà uống rượu.

Uống vội mấy chén đầu, cả người đều có chút say, Vương Nhất Bác lôi kéo Bạch Nhân không buông, Bạch Nhân chỉ nghe rõ một câu: "Thực xin lỗi."
Bạch Nhân hất hắn ra, vừa cười vừa chửi: "không phải anh, tôi không sợ anh. Xin lỗi! Nếu anh không muốn tiếp tục theo đuổi tôi thì đừng theo đuổi , tôi đã không thích dù sao anh cũng không đuổi theo tôi, tôi vẫn vui vẻ thoải mái. Nhưng anh nghĩ lại xem, anh có thật sự thích Tiêu Chiến không? Hay là chỉ vì nhìn thấy đứa trẻ mà anh cảm thấy mềm lòng? "

Vương Nhất Bác đặt tay lên bàn, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: " nghĩ cái gì?"

Bạch Nhân uống rượu nhưng vẫn tỉnh táo, câu nói của cậu như đinh đóng cột như mọi khi: "Hôm đó anh lao ra ngoài, tôi không cản được. Nếu nói anh ngốc, tôi đã chuẩn bị sẵn xe. Còn cần dùng chân đi đuổi theo xe? Có bắt được không? Muốn đuổi hay không muốn đuổi? Không biết anh nghĩ như thế nào ... Nhưng sau đó tôi đã chở anh Đến sân bay phải không? Lúc đó, tài xế taxi chở Tiêu Chiến đã tìm được, nhưng không thấy anh ấy. Anh có bao giờ nghĩ tại sao không? "
" Nếu tôi nói anh ấy hoàn toàn không có tới sân bay. Cho dù có tới, anh ấy cũng chỉ mà tìm một chỗ trốn trong sân bay. Anh ấy hoàn toàn không có ý định rời đi. Anh ấy muốn anh từ bỏ, sợ anh lại tìm thấy anh ấy một lần nữa"

"Đúng......"

Vương Nhất Bác đặt ly rượu xuống, nhìn Bạch Nhân: "Vậy thì, em có biết anh ấy bây giờ ở đâu không?"

Bạch Nhân im lặng một lúc, uống cạn rượu trong ly, lau miệng rồi mỉm cười.

"không biết."