( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 12

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra ngay lập tức.

Tiểu Hạ vẫn đang nắm chặt góc quần áo anh, anh cúi người bế con trai lên, liếc nhìn Vương Nhất Bác, sau đó quay đầu nhẹ nhàng áp mặt Tiểu Hạ: " con vào ăn tối đi"

Vương Nhất Bác dường như không ngờ rằng mình sẽ bị đẩy ra, lùi về phía sau, kinh ngạc nhìn anh, "Tiêu Chiến, anh..."

"Em vào phòng khách ngồi một lát, Tiểu Hạ còn chưa ăn cơm tối." Tiêu Chiến cắt ngang lời hắn, giọng điệu bình thường và lễ phép, giống như đang đối xử với đồng nghiệp hoặc hàng xóm sẽ mỉm cười chào hỏi từng người. khác mỗi ngày nhưng không có quan hệ thân thiết, "Ăn cơm tối chưa?"

"... em ăn rồi." Vương Nhất Bác đưa tay dụi dụi khóe mắt, nhìn Tiểu Hạ đang nằm trên vai Tiêu Chiến, vừa muốn vươn tay sờ đầu anh, nhưng lại nhìn thấy cả người Tiểu Hạ thân thể co rụt lại, quay đầu trốn tránh đi, vì vậy tay hướng giữa không trung chậm rãi thu lại, "Đứa nhỏ này giống như anh."

Tiêu Chiến không nói nữa sau một tiếng "ừm", ôm Tiểu Hạ nhẹ nhàng và dỗ dành cậu.  Vương Nhất Bác đứng đó nhìn họ một lúc rồi cúi đầu bước ra ngoài.

Sau khi Tiểu Hạ ăn xong bữa tối, Tiêu Chiến lại dọn cho nhóc một bát súp Sydney khác, Tiểu Hạ cầm lấy một thìa nhỏ, uống cạn từng chút một, nhóc nâng chiếc bát rỗng lên cho Tiêu Chiến xem, Tiêu Chiến cười xoa xoa con trai của mình: " Tiểu Hạ về phòng chơi một lát đi, bố và chú vừa rồi có chuyện muốn nói"

Tiểu Hạ gật đầu đi ra khỏi phòng ăn, khi đi ngang qua phòng khách, cô không khỏi quay đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha cười với nhóc, nhưng Tiểu Hạ lại có vẻ hoảng sợ và chạy về phòng ngủ với một tiếng sập, đóng chặt cửa lại.

Vương Nhất Bác cúi đầu thở dài, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chiến đặt ly nước trái cây trước mặt, liền ngồi xuống: "Nước trái cây buổi sáng tôi vắt cho Tiểu Hạ có rất ít đường. "

Vương Nhất Bác cầm cốc lên nhấp một ngụm: "em nghĩ nó khá ngọt."

Tiêu Chiến không nhìn hắn, cúi người bắt đầu thu dọn khối trải trên thảm: "em tới tìm anh có chuyện gì?"

Vương Nhất Bác không trả lời, và nhìn xung quanh trong khi cầm cốc.  Ngôi nhà không lớn nhưng bài trí cũng không chật chội chút nào, trông giống như một ngôi nhà - phòng khách trải thảm, màu sắc sặc sỡ, sinh động, đúng kiểu trẻ con thích, họa tiết dày dặn và có lông,Tiểu Hạ nằm thẳng xuống chơi trên thảm sẽ không bị cảm lạnh; quần áo của Tiêu Chiến và Tiểu Hạ được treo cùng lúc trên giá quần áo. Mùi thơm nhẹ của xà bông; có một giàn hoa nhỏ trên ban công, một chậu xanh được đặt trên tầng cao nhất, những thân và lá dài rủ xuống sàn. Khi ánh sáng chói lóa, dường như vẫn có thể nhìn thấy cánh hoa chậu hoa giọt nước loé lên ... Vương Nhất Bác nhớ tới lúc mới vào cửa liền nhìn thấy một bể cá nhỏ ở hành lang, cá trong bể cũng là một đôi cá nhỏ, cùng nhau bơi lội tung tăng.

"Những cây xương rồng do Tiểu Hạ nhặt được."

Vương Nhất Bác đang nhìn hoa và cây trên ban công, có vẻ như đang thất thần.  Giọng Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng: "anh không biết ai đã ném nó cạnh thùng rác. Nó đã bắt đầu ngả màu vàng. Một nửa nó đã thối rữa. Nhìn là không thể chống đỡ được, nhưng Tiểu Hạ rất kiên trì. Nhóc chỉ muốn mang nó về và cố gắng nuôi nó. Bây giờ nó trông khá tốt. Nhưng anh hiếm khi chăm sóc, Tiểu Hạ luôn chăm sóc nó. "

Tiêu Chiến cũng nhìn cây xương rồng, rõ ràng là xanh và mập hơn lúc mang về, nở nụ cười nhẹ: "Thằng nhóc này ... không có bạn bè gì cả. Nếu nhặt được cây xương rồng thì nó sẽ coi nó như một đứa con nít. Đắm nắng, tưới cây, có lúc đem ghế ra ban công ngồi nói chuyện với nó, không cho anh nghe nó nói gì ".

Vương Nhất Bác nhìn vết sẹo rõ ràng trên cây xương rồng, mặc dù nó đã lành nhưng nó vẫn còn gớm ghiếc, vết thương mà nó phải chịu rất nghiêm trọng.  Tuy nhiên, loài thực vật này vốn sống dai, sống được với đất, vẫn có thể giữ được một tấc xanh như ngọc giữa sa mạc lớn không mưa mấy tháng trời, dựng lên một cái gai cứng, không biết thứ gì có thể làm tổn thương nó. .
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên: "Mấy năm nay, anh tự mình mang con đi ... thật không dễ dàng."

"Không sao." Tiêu Chiến lại cúi đầu dọn dẹp đồ chơi trên thảm, "Là năm Tiểu Hạ sinh ra anh luôn bị bệnh, lúc đó sức khỏe không tốt, anh không thể một mình chăm sóc nó, cũng may là có bố mẹ ở đây nên cũng không quá bận rộn, sau một tuổi thì đỡ nhiều rồi, chỉ cần anh cẩn thận thì nó sẽ không bị ốm ... Bây giờ nó có thể chạy ra ngoài chơi với lũ trẻ hàng xóm, dự định năm sau cho nhóc đi nhà trẻ, lúc đó thân hình của cháu nhóc hơn bây giờ, nhóc đang ở độ tuổi thích chơi, nhóc cần có bạn để không cảm thấy buồn chán khi ở nhà. "

Một Omega khi mang thai không thể làm dịu pheromone của Alpha, và một đứa trẻ mới sinh thiếu sự nuôi dưỡng pheromone của một người cha Vương Nhất Bác biết hai hậu quả này sẽ như thế nào.
Vương Nhất Bác im lặng một hồi mới ấp úng nói: "Sau khi Tiểu Hạ chào đời, thân thể của anh đã khôi phục ... khôi phục ... hiện tại, thân thể của anh hiện tại thế nào?"

"Ừm, tất cả đều tốt, hiện tại tôi và Tiểu Hạ đều rất tốt." Tiêu Chiến lần lượt ra vẻ an ủi, thậm chí còn có chút mỉm cười, "Những chuyện đó đều đã qua rồi, không thành vấn đề."

"Thực ra nó không khó lắm." Anh nói.

Vương Nhất Bác dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Chiến lại đầu tiên cười trộm một cái: "anh nghĩ bây giờ cũng không còn sớm, em cũng nên trở về đi? Anh xem mấy năm nay em phát triển rất tốt. Điện ảnh và truyền hình." loạt phim ngày càng chất lượng. Chẳng phải năm ngoái vẫn có phim lọt vào danh sách nam diễn viên chính xuất sắc nhất, ... Chắc bây giờ em rất bận? "
"... Em không bận, không sao đâu." Vương Nhất Bác nhìn cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, khóe môi bất giác nhếch lên, có chút phiền muộn nở nụ cười, "Tiểu Hạ đã lớn rồi bây giờ rất nhiều. Em tự hỏi liệu nhóc sẽ giống anh hơn một chút hay giống em hơn một chút, và bây giờ nhóc trông giống anh hơn, đôi mắt rất đẹp. "

"Con trông giống anh, nhưng tính cách của con thật ra giống em hơn một chút." Tiêu Chiến cũng cười, nụ cười rất nhẹ nhõm, "em đã tìm thấy anh, em có thể đến gặp con bất cứ khi nào em muốn, không cần lo lắng, anh sẽ không cản. Tiểu Hạ đã không hỏi lại em vì con cảm thấy hợp lý. Mặc dù con không nói gì, nhưng anh biết con nhớ em nhiều-- "

"Không!"

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Tiểu Hạ chạy ra ngoài, nhào vào trong vòng tay của Tiêu Chiến không chịu ngẩng đầu lên, nhỏ giọng khóc lóc: "bố, con không nhớ chú ấy, con không nhớ chú ấy chút nào!"
Tiểu Hạ quay đầu lại liếc nhìn Vương Nhất Bác, sau đó thu vào trong vòng tay của Tiêu Chiến, đôi tay nhỏ bé không ngừng lau nước mắt, nhưng càng ngày càng đơn giản lấy tay che mắt khóc nức nở.

"Chú ấy không phải là cha con."