( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 13

Vương Nhất Bác không nhớ mình đã ra khỏi nhà Tiêu Chiến bằng cách nào.

Nhưng anh nhớ rằng lúc rời đi Tiểu Hạ vẫn còn khóc, Tiêu Chiến ôm nhóc vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành nhưng nhóc lại hoàn toàn không để ý đến anh, ngược lại càng khóc càng dữ dội hơn.  Khi Vương Nhất Bác đi ngang qua Tiêu Chiến, Tiểu Hạ đã vùng vẫy, một tay giữ chặt cổ Tiêu Chiến, tay kia kéo lại quần áo trên vai Tiêu Chiến, giống như không muốn Vương Nhất Bác chạm vào sợi tóc nào của nhóc. Tiểu Hạ suýt nữa khóc không thở nổi, còn đang mơ hồ nói gì đó, Vương Nhất Bác ở gần như vậy, hắn nghe thấy Tiểu Hạ đã hét lên: "Ba."

Trời tối và gió đêm đầu mùa thu rất lạnh, thành phố này dường như đặc biệt lạnh. Nhiều cửa hàng đóng cửa sớm và không có ai trên đường phố. Vương Nhất Bác cởi cúc áo khoác. Hắn ngồi xuống cạnh bồn hoa dưới lầu châm một điếu thuốc. Ngọn đèn đường cách đó không xa đã bật sáng, làn khói trôi theo gió tản ra theo ánh đèn.

Thành phố nhỏ, nhịp sống chậm và giá cả thấp, có thể có một bữa ăn no nê chỉ với vài đô la, có thể đi vòng quanh thành phố trong vòng chưa đầy hai giờ đi xe buýt. Cứ vài đoạn lại có những người bán hàng nhỏ. ngày sáng khi trời tối. Các quầy hàng dọc phố hơi giống một cái chợ nhỏ, tiếng hò hét ồn ào hơn người khác, đôi khi thật khó chịu, xe cộ cũng bị chặn lại bởi những quầy hàng và đám đông. Vào ban đêm, cả TP hoàn toàn yên tĩnh, phố phường vắng lặng, vắng tanh, dường như chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu, nhà nào cũng có ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ, hắt ra bóng dáng của một thành công, sum họp.

Vương Nhất Bác đứng dậy, quay đầu nhìn ánh đèn, biết rằng Tiêu Chiến và Tiểu Hạ cũng đã được hòa nhập vào họ, biến thành hàng ngàn ngọn đèn, sẽ chiếu sáng những du khách và những người lang thang đang mong mỏi trở về nhà.

Vậy ánh sáng của hắn đã đi đâu?

Hắn đã từng gặp một người nấu đồ ăn ngon và vẽ đẹp, khi hắn cười, anh có ánh sáng trong mắt, và anh đã quen với việc để một ngọn đèn cho hắn trước khi đi ngủ.  Và người đó đã bỏ đi

Thực ra ánh sáng không phải là tất yếu của cuộc sống, ban ngày con người vẫn có thể nhìn thấy mặt trời, trời tối thì ôm gối ngủ sớm hơn và có một giấc mơ đẹp.

Nhưng Vương Nhất Bác không thể.

Hắn sợ bóng tối.

++++++++

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa rất lâu mới đợi Tiêu Chiến ra mở cửa.

Đã đến giờ đi làm, Tiêu Chiến vẫn mặc đồ ngủ, ôm Tiểu Hạ, đôi mắt rất xanh, dường như cả đêm chưa ngủ.

"Anh đến rồi? Em còn tưởng rằng anh không muốn mở cửa."

Tiểu Hạ nằm trên vai Tiêu Chiến, nhắm mắt bất động, giống như đang ngủ, giọng nói của Tiêu Chiến rất nhẹ, dùng mặt vỗ nhẹ vào lưng nhóc, mệt mỏi, thậm chí có chút bất đắc dĩ cười, "hay hôm khác em trở lại, anh hôm nay thật sự không có thời gian tiếp đãi em."

Vương Nhất Bác bước vào đóng cửa lại, nhìn anh một cái, cau mày vươn tay sờ trán Tiểu Hạ đang nóng như lửa đốt.

"Con bắt đầu phát sốt từ khi nào vậy? Sao anh không đến bệnh viện?" Vương Nhất Bác lại chạm vào bàn tay nhỏ bé đã lạnh của Tiểu Hạ, trái tim đau nhói, giọng điệu bất giác lo lắng, giống như đang trách móc Tiêu Chiến, nhìn đứa trẻ nói: " con sốt cao như vậy sao không đưa con đến bệnh viện. Anh và con thay đồ đi, em sẽ lái xe đưa hai người đi"

"Suỵt, hôm qua con trằn trọc cả đêm, cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi." Tiêu Chiến không vội, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích với Vương Nhất Bác, "Tốt nhất không nên đến bệnh viện. Bác sĩ nói con từ khi sinh ra đã ốm đau bao nhiêu lần, đến bệnh viện tiêm thuốc cũng không khỏi, con nhỏ như vậy không lo được nó có bị kháng thuốc không. Nhưng em không cần phải lo lắng, anh sẽ chăm sóc con, anh cũng đã quen với việc chăm sóc cho con. Anh chỉ lau người bằng nước ấm trước khi em đến, và bây giờ nhiệt độ cơ thể của con đã hạ xuống một chút, ở nhà chờ một lần nữa, nếu lại bị sốt, chúng ta đi bệnh viện. "
Vương Nhất Bác sững sờ ở đó.

Tiêu Chiến dường như không để ý đến sắc mặt dần tái nhợt của hắn, vẫn thấp giọng dỗ dành Tiểu Hạ ngủ, đi đi lại lại trong phòng ôm đứa nhỏ trên tay, không phân biệt được thêm một cái nhìn: "hôm nay anh phải chăm sóc cho Tiểu Hạ. Không biết đến bao giờ con mới thoát khỏi cơn sốt này. Hôm sau em hãy quay lại chơi với con"

"Không, em sẽ ở lại."

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn hắn.

"Em cũng là ba của con." Vương Nhất Bác nhìn Tiểu Hạ bằng ánh mắt dịu dàng, chỉ khi nhóc đã ngủ say như thế này, hắn mới dám đưa tay ra sờ đầu con một cách thận trọng, "em sẽ ở lại chăm sóc con cùng anh. "

Tiểu Hạ lần này không ốm nặng, giữa trưa nhiệt độ cơ thể giảm xuống nhưng vẫn còn hơi sốt, nằm mềm mại trong vòng tay của Tiêu Chiến, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác nhóc bất thình lình mở mắt ra, bất kể đang khó chịu đến mức nào.
Vương Nhất Bác gọi đồ ăn mang ra ngoài ăn trưa, hai người lớn ăn vội vàng, Tiêu Chiến tranh thủ nấu cháo và súp cho Tiểu Hạ, anh cả đêm không ngủ, giờ đứng vừa phải dỗ đứa trẻ vừa canh nồi cháo, vì bế con quá lâu nên hai cánh tay và nửa người của anh có chút tê dại, gần như không thể cầm chắc đũa khi ăn trưa.

Vương Nhất Bác sáng nay thực sự đã giúp rất nhiều, giúp Tiêu Chiến dọn phòng giặt quần áo, không biết đã thấm nước ấm bao nhiêu lần rồi, đưa cho Tiêu Chiến để giúp Tiểu Hạ hạ nhiệt, hầu như mọi việc anh đều làm được, hắn đều làm, nhưng hắn không giúp Tiêu Chiến ôm đứa trẻ, khi Tiểu Hạ tỉnh lại, Vương Nhất Bác thậm chí còn không dám nhìn.

Vương Nhất Bác đổ cháo đã nấu vào bát, Tiêu Chiến lấy một thìa nhỏ đút cho Tiểu Hạ .  Tiểu Hạ nhìn bát cháo bốc khói nghi ngút trước mặt, thiếu chút nữa mở to mắt nhìn Tiêu Chiến mỉm cười, cắn một miếng sau liền cắn một miếng, bát cháo nhanh chóng ăn hết một nửa, không giống với phần lớn những đứa trẻ. không chịu ăn khi bị ốm và khó chịu.
Điều này cũng khiến Tiêu Chiến cảm thấy an tâm một chút, khi định đút thêm một miếng nữa, Tiểu Hạ đột nhiên nôn ra nửa bát cháo vừa mới uống.

"Bố......"

Tiểu Hạ nhìn chỗ cháo bị nôn ra, đôi mắt càng đỏ hơn, giọng nói cũng ngây ngốc đến mức gần như không nghe được: "con xin lỗi."

"Không trách con, không trách con, không phải lỗi của con, là lỗi của bố."

Tiêu Chiến quay đầu lặng lẽ lau nước mắt, ngăn không cho Tiểu Hạ nhìn thấy anh, bế con đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, Vương Nhất Bác từ nãy đến giờ im lặng đứng bên cạnh giúp anh thay nước, giặt khăn. , đem quần áo bẩn bỏ vào trong giỏ, đợi đến khi Tiêu Chiến chuẩn bị ôm Tiểu Hạ, Vương Nhất Bác đột nhiên duỗi tay ra: "Để em ... ôm con."

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, gật đầu: "Được."

Tiểu Hạ không còn sức giãy giụa, nhóc chỉ cố gắng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, dùng ánh mắt cầu cứu, nhưng nhóc không ngờ rằng ba nhóc không những không giúp mình mà còn cũng đặt mình vào tay của "người lạ" này, thậm chí còn lộ ra với một nụ cười nhẹ.
Tiểu Hạ đột nhiên cảm thấy mình bị bỏ rơi, nhóc sắp khóc với cái miệng méo xệch thì Tiêu Chiến mím môi, vỗ nhẹ vào vai con trai để ra hiệu cho nhóc yên tâm.

Vương Nhất Bác ôm Tiểu Hạ từ trong vòng tay của Tiêu Chiến, nghiêng đầu không nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Chiến, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Tiểu Hạ, từ từ giải phóng pheromone của anh.  Tiểu Hạ chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị này, lúc đầu nhóc cảm thấy hơi khó chịu, dần dần cô cảm thấy mùi vị này rất quen thuộc, thậm chí còn có vẻ thân thiết, có vẻ còn thơm hơn mùi của cha nhóc. Toàn thân nhóc thả lỏng, cuối cùng nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác, chìm sâu vào giấc ngủ.

"Ngủ say?"

Tiêu Chiến đi ra sau khi giặt sạch quần áo, thầm nói với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng Tiểu Hạ, quầng mắt có vẻ đỏ lên, nhẹ gật đầu.
Tiêu Chiến lại lấy nhiệt độ cơ thể của Tiểu Hạ, đã ở mức bình thường, trái tim đã đình trệ gần một ngày một đêm của anh sau đó đã buông ra, anh muốn đưa Tiểu Hạ trở lại phòng ngủ để ngủ, nhưng bị phát hiện mà bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ đang nắm chặt Vương Nhất Bác.

"Không sao, em lại ôm con." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Đã muộn. Em nghĩ buổi trưa anh không ăn nhiều đâu. Buổi tối muốn ăn gì? Em sẽ gọi món. "

"Không, không phải lúc nào gọi đồ ăn. Anh sẽ ra ngoài mua hàng tạp hóa, tối nay anh sẽ nấu cho em một bữa, cũng như cảm ơn em đã giúp anh chăm sóc Tiểu Hạ hôm nay." Tiêu Chiến nói đùa, "Bây giờ là em không cần phải rời đi. Anh có thời gian để nói chuyện với em. "

Vương Nhất Bác ánh mắt tối sầm lại, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tiêu Chiến đã cầm áo khoác, mở cửa bước ra ngoài.
Vương Nhất Bác ôm Tiểu Hạ trở lại giường trong phòng ngủ, Tiểu Hạ buông tay đang cầm áo sơ mi của cậu, Vương Nhất Bác nhìn lông mày giống Tiểu Hạ, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, ngẩng đầu vừa thấy. bàn đầu giường, trên đó có một hồ sơ minh bạch, là hồ sơ bệnh án trước đây của Tiểu Hạ, hắn không biết Tiêu Chiến đã lấy ra từ lúc nào, nên dùng khi đến bệnh viện hôm nay.

Hồ sơ bệnh án dày cộp, trong lòng Vương Nhất Bác vừa đau vừa khó chịu, từ trong túi lấy ra một danh sách xem xét, nhưng khi nhìn thấy tên của Tiểu Hạ, anh liền sửng sốt.

Trong cột tên có ghi Vương Niệm Hạ.

Niệm Hạ.

Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ đến giữa mùa hè nơi hắn và Tiêu Chiến gặp nhau, mặt trời vừa phải, cây đang tỏa sáng, dưới gốc cây có một đôi bóng dáng Tiêu Chiến đưa cho anh miếng gạc và nước anh vừa mua, và mỉm cười có chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn, hắn sờ sờ vết bầm trên khóe miệng, lắc đầu nói không sao.
Vào lúc đó, trung tâm mua sắm gần đó đang hát, và giai điệu mơ hồ truyền đến, đó là "Điều lãng mạn nhất."

—— Điều lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ đến là cùng em già đi.

——————-

Note: tên của Vương Niên Hạ tác giả để là Wang Nian Xia. T không chắc chữ Nian này có phải là Niên không??? Vì có chỗ bảo chữ Nian này là Nặc. Nhưng t thấy chữ Niên hay hơn nên để chữ Niên.

Các cô ai biết thì cmt hộ t t sửa nha.

Update: có cô bảo Vương Niệm Hạ, và t đã sửa lại rùi nha. Rất cảm ơn cô