( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 15

Tiêu Chiến đêm nay ngủ không yên giấc, gần như cả tiếng đồng hồ đều thức dậy để đo nhiệt độ cơ thể của Tiểu Hạ, may mà Tiểu Hạ không bị sốt nữa. Tiêu Chiến đã dậy nấu cháo khi bình minh sắp ló rạng, Tiểu Hạ bưng bát lên uống cạn, cười nói với Tiêu Chiến, nhóc có vẻ khá hơn nhiều, nhưng đứa trẻ hôm qua bị ốm, mệt quá không ăn được. .

Tiêu Chiến đã nghỉ hai ngày vì Tiểu Hạ bị bệnh, hôm nay anh không phải đi làm, cùng Tiểu Hạ nằm lại trên giường, anh chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu không nhấc lên được, nhưng anh vẫn là tỉnh táo. Tiêu Hạ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, sắc mặt ửng hồng, lông mi dài rậm rạp, lông mày dày đặc bóng dáng của Tiêu Chiến, nhất là khi nhóc cười, đôi mắt cong cong sáng ngời, nhóc giống như Tiêu Chiến như tạc nhưng vào lúc này nhóc liền yên lặng chìm vào giấc ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong chăn bông, đường nét sơ lược kia khiến Tiêu Chiến nghĩ rằng mình đã nhìn thấy Vương Nhất Bác ngẩn người.

Nửa mơ nửa tỉnh, anh nghĩ đến Vương Nhất Bác, về sự thân thiết hiếm có của họ trước đây. Anh nhớ rằng anh sẽ luôn nhìn Vương Nhất Bác một cách bí mật khi cậu ngủ, hôn cậu, vạch nhẹ lông mày bằng đầu ngón tay của anh, đôi khi Vương Nhất Bác sẽ thức dậy, ôm anh với đôi mắt ngái ngủ, và quấn trong chăn bông. muốn chạm vào mặt Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ấn tay anh, cười nhắm mắt lại, hôn anh khẽ thì thầm "Đừng làm phiền" Hơi thở ấm áp lướt qua tai anh để cả cơ thể anh rùng mình và không kìm được mà ôm chặt hơn.

Nhưng mà bốn năm trước anh thường mơ thấy cái đêm, đó là một cơn ác mộng, mỗi lần tỉnh dậy anh đều cảm thấy nước mắt lưng tròng, ngồi một lúc mới chợt nhớ ra đây không phải là một giấc mơ, những mảnh vỡ mơ hồ và rời rạc đó. đều chậm rãi, chậm rãi ghép lại, bốn năm qua, vẫn luôn rõ ràng như ngày hôm qua, như một cái tát vào mặt, mỗi khi trong mộng anh mỉm cười với Vương Nhất Bác.

Bốn năm nay, Tiêu Chiến đã rất cố gắng để bắt kịp nhịp độ thời gian, có thể nói lời chia tay và được tha thứ, nhưng anh không học được cách buông bỏ.

Anh là một người sống tình cảm, và một số phần trong tính cách của anh đã được khắc sâu vào xương. Trong bốn năm qua, anh đã cố gắng không biết bao nhiêu lần để biến mình thành một người lý trí, đủ lý trí để xây dựng công thức về sự công bằng và dành thời gian. Được sử dụng như một hằng số, cảm xúc như một biến số, chính xác đến mức độ của mỗi lần chia cách là một năm, đo độ dài của mỗi lần ôm nhau gần nhau, tính toán từng bước năm giữa anh và Vương Nhất Bác, phân biệt giữa đúng và sai, đánh dấu lãi và lỗ, và cuối cùng nhận được kết quả là một phán đoán: giá trị hay không.

Đáng tiếc Tiêu Chiến không phải là người đủ lý trí, cũng không dùng công thức để tính toán tình cảm.

"Thời gian là liều thuốc chữa khỏi mọi thứ".

Theo như Tiêu Chiến được biết, đây là một câu cách ngôn không tưởng.

Khoảng giữa trưa, Tiêu Chiến bị tiếng chuông cửa đánh thức, Tiểu Hạ bên cạnh vẫn còn ngủ say, không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào, hơi sững sờ chạy ra mở cửa liền thấy Vương Nhất Bác đang đứng bên ngoài.

"Anh còn chưa dậy à? Nếu biết thì em đợi một lúc rồi mới gõ cửa." Vương Nhất Bác cười nhẹ khi thấy anh vẫn đang mặc đồ ngủ, đưa cho anh thứ đang cầm trên tay. " Cái này dành cho anh."

Tiêu Chiến vô thức nhận lấy và phát hiện ra đó là một bể cá nhỏ, anh sửng sốt một lúc mới nhớ ra chuyện tối qua, sau khi nhìn nụ cười điềm tĩnh và dịu dàng của Vương Nhất Bác, anh không thể nói ra cảm xúc của mình bây giờ: "Cảm ơn em, đêm qua anh ..."

"Em tối hôm qua bốc đồng." Vương Nhất Bác nhẹ giọng ngắt lời anh, vẫn là cười nói: "Có một số chuyện không nên nói. Là em không tốt, anh đừng để trong lòng."
Tiêu Chiến cúi đầu.

Người tối hôm qua bốc đồng không phải Vương Nhất Bác, mà là anh, anh không chỉ bốc đồng, còn có chút mất kiểm soát, liều mạng đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi cửa như muốn phát điên, hét lên một cách cuồng loạn, Tiểu Hạ bị sợ hãi trốn ở dưới chăn bông thấp giọng kêu lên, không phải Vương Nhất Bác ôm anh trở về phòng ngủ, anh cũng không để ý Tiểu Hạ đã bị đánh thức.

Bể cá đặt ở hành lang cũng bị đập vỡ do nhầm lẫn lúc đó, có lẽ đó là một trong vô số lần Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, tiếng thủy tinh vỡ rất sắc bén, xuyên thấu, Vương Nhất Bác đột nhiên quay lại ôm chầm lấy Tiêu Chiến. Những mảnh vỡ thủy tinh nhỏ đó nằm ở đó, phía sau nổ tung, hai con cá vàng mất nước đang giãy giụa tuyệt vọng trên sàn nhà, suýt chết ngạt.
Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn một cái, mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất đã được lau sạch từ lâu, nơi đặt bể cá ban đầu đã được thay thế bằng một cái bát đựng nước trong bát, hai con cá cũng không có sức lực lắm. Một phần nhỏ vảy cá rơi ra, và làn da lộ ra ngoài ướt đẫm nước. Một làn nước đỏ ngầu bị kéo lê trong nước, và nó lặng lẽ chìm xuống đáy bát. Không chịu di chuyển.

Tiêu Chiến quay sang bên để Vương Nhất Bác vào, và cẩn thận thay cá từ bát vào bể cá. Bể cá này giống hệt cái gốc, hình như ngay cả cây thủy sinh đặt trong đó để trang trí cũng giống nhau, không biết Vương Nhất Bác mua ở đâu.

Vương Nhất Bác lẳng lặng đứng ở phía sau anh, thay nước cho cá xong, hắn mới chậm rãi vươn tay ôm lấy anh: "em xin lỗi."

Tiêu Chiến sững người một lúc, nhìn xuống thấy vết cắt trên mu bàn tay của Vương Nhất Bác bị thủy tinh đâm thủng, cuối cùng, anh không hề động đậy, vùng vẫy hay đáp lại.
Vương Nhất Bác nhanh chóng buông tay ra, giống như một đứa trẻ đã lâu không được nếm vị ngọt, đột nhiên bị một viên kẹo nhét vào túi như một đứa bé, thậm chí không muốn nhìn một chút. Sau khi ôm chặt Tiêu Chiến, lông mày của hắn bị che lại, không khỏi kinh ngạc, khóe môi bất giác nhếch lên, nhưng khi Tiêu Chiến nhìn hắn, hắn cúi đầu xuống, cả người có chút co quắp, như có như không. thậm chí không biết phải đặt tay ở đâu.

Vương Nhất Bác vẫn mặc bộ quần áo từ tối qua, cổ áo và cổ tay áo khoác đã nhăn hết rồi, Tiêu Chiến nhìn hắn không biết phải nói gì, im lặng một lúc rồi mới nói: "Tiểu Hạ đã khỏe hơn, không còn sốt nữa ".

"Ừm, em biết rồi." Vương Nhất Bác gật đầu, nhướng mắt cười với Tiêu Chiến, giọng điệu vẫn ôn nhu, "Tối hôm qua em ngồi ở cửa, em có thể nghe thấy trong phòng, nếu Tiểu Hạ có sốt trở lại, em có thể đưa con đến bệnh viện bất cứ lúc nào. "
"Em chưa bao giờ rời đi?" Tiêu Chiến hỏi.

"Em đi ra ngoài vào buổi sáng và mua một bể cá, sau đó em quay trở lại." Vương Nhất Bác trả lời.

Lại có sự im lặng. Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới nghe được Tiêu Chiến thấp giọng thở dài: "vào uống một ly nước."

Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến vào phòng khách, vừa ngồi xuống dường như thả lỏng toàn thân, cúi lưng, cúi đầu, nhắm mắt lại nhíu mày.

Tiêu Chiến vào bếp pha một cốc mật ong đưa cho Vương Nhất Bác, trong vòng vài phút qua lại, Vương Nhất Bác nghiêng đầu ngủ gật.

Lông mày của Tiểu Hạ giống Tiêu Chiến, nhưng độ cong trên khuôn mặt của nhóc giống Vương Nhất Bác hơn. Hai cha con giống nhau nhất khi ngủ. Ngủ gật, trông giống nhau, với dáng vẻ nghiêm túc, Tiêu Chiến thỉnh thoảng không thể không mỉm cười.

"Bố......"
Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hạ đi tới, dụi dụi mắt, nhìn thấy Vương Nhất Bác cũng không có phản ứng quá mạnh, nhưng vẻ mặt vẫn có chút bất đắc dĩ, nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn: "bố, hắn... "

"Suỵt." Tiêu Chiến làm một cử chỉ im lặng, và chạm vào đầu con trai mình với một nụ cười, "Này, chúng ta hãy nhỏ giọng đi."

"Đừng đánh thức ba con."