( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 16

Vương Nhất Bác gần đây có vẻ rất bận, và Tiêu Chiến chỉ gặp hắn vài ngày một lần.

Hắn không ở lại lâu, và hắn thường chỉ đến sau khi trời tối, và phải rời đi sau bữa ăn tối.  Một hôm nửa đêm, Tiêu Chiến ngơ ngác dậy uống nước, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động sột soạt, tưởng là trộm, lặng lẽ nhìn qua gương cửa liền phát hiện. Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa.

Đáng lẽ ra, hắn vừa tham dự một sự kiện. Hắn mặc một bộ vest lịch sự, áo sơ mi và quần tây mỏng và cà vạt lỏng lẻo. Trong một ngày lạnh giá như vậy, hắn thậm chí còn không mặc một chiếc áo khoác đàng hoàng, trên mặt vẫn còn trang điểm, nhắm mắt lại trông rất mệt mỏi, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp không nhỏ, dáng người lắc lư, có vẻ hơi đứng không vững.  Anh vô cùng kinh ngạc khi thấy Tiêu Chiến ra mở cửa, hít một hơi thật sâu rồi mở mí mắt, cười nhẹ với Tiêu Chiến: "Muộn thế này anh vẫn chưa ngủ sao? Hay là anh đã dậy rồi? Em không phải cố tình muốn đánh thức anh, em chỉ muốn qua xem một chút, lát nữa sẽ rời đi, ngày mai em sẽ trở lại đoàn phim. "

Tiêu Chiến không lên tiếng, duỗi tay nắm cổ tay hắn kéo vào, đóng cửa lại.

"Cái này cho Tiểu Hạ." Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế sô pha, đưa cái hộp trong tay cho Tiêu Chiến "Mẫu Lego mới hơi phức tạp. Nếu có thời gian, hãy đọc hướng dẫn và chơi với nhóc"

"Anh đã chơi với con vài lần, nhưng anh không chơi tốt bằng con. Anh thường không giúp được gì, có khi anh còn không thể phân biệt được giữa hai phần. Sau này, con không muốn chơi với anh. "Tiêu Chiến có chút bất lực lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác cười nói:" anh nhớ em từng thích chơi trò này, nên chơi cùng con đi. "

"Em sẽ ở bên con... em sợ con sẽ không." Vẻ mặt Vương Nhất Bác cứng đờ, hắn cười nhẹ, "Đừng nói với con rằng đây là thứ em đưa cho. Nếu để con biết chắc sẽ không thích nữa. "

Tiêu Chiến không biết nên an ủi như thế nào, dường như thấp giọng thở dài, sau khi cân nhắc một hồi mới nói: "Tiểu Hạ chỉ là ... chỉ là không quen với em thôi. Em nên đối với với con thêm một thời gian... Từ từ đến gần."

Vương Nhất Bác nhìn anh, anh vốn đã rất mệt mỏi, cả người hỗn loạn, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như vậy.

Ánh mắt của hắn khiến Tiêu Chiến đột nhiên không dám nhìn vào mắt hắn, anh khẽ quay đầu lại, đứng dậy đi về phía TV loay hoay một hồi, đặt đĩa, cầm lấy điều khiển rồi ngồi lại tiếp theo với Vương Nhất Bác: "Đây nhìn này, em chưa thấy nó."

Vừa nói vừa nhấn nút nguồn, ánh mắt Vương Nhất Bác cũng đảo qua, sững sờ nhìn màn hình TV sáng lên.

Sợ làm cho Tiểu Hạ thức giấc, Tiêu Chiến vặn âm lượng xuống rất thấp, Vương Nhất Bác khó có thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhưng những hình ảnh trước mắt lại rất rõ ràng, giống như bị thần phật từ bi nào đó bỏ sót. Trong nhiều năm, đã được anh ghi lại hoàn toàn.

Một video đang phát trên TV. Trong video, con búp bê nhỏ đã cạo trọc đầu và có vết đỏ nhạt trên trán. Nó mặc một chiếc váy màu đỏ lớn giống bộ đồ Đường. Nó cười rạng rỡ và biểu cảm của nó được bao quanh bởi một vòng tròn sách, bút màu và bàn tính, nó chỉ ngồi trên thảm và nheo mắt khi xem những thứ đó, nắm lấy bàn tay nhỏ của mình và cắn ngón tay.

"Đây là đoạn video do ba anh quay khi Tiểu Hạ trảo chu. Sau này, anh tìm người ghi video này thành CD." Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình TV, âm thanh rất mềm mại. "Nhìn xem, Tiểu Hạ cuối cùng cũng cầm được một cây bút chì màu. Mẹ anh nói rằng đứa trẻ này sau này sẽ giống anh và sẽ thích vẽ tranh, nhưng anh không nghĩ vậy. Con vẫn thích lego hơn. Anh thỉnh thoảng dạy con vẽ và nhóc có vẻ hơi mất kiên nhẫn. "

"Thật là ..." Giọng nói của Vương Nhất Bác có vẻ run rẩy, "Làm sao có thể cạo trọc đầu cho con như vậy?"

"Ồ, đó là để tiện cho việc tiêm thuốc." Giọng điệu của Tiêu Chiến như thường lệ, anh nhẹ nhàng giải thích, "Mạch máu trên tay và chân của trẻ em quá mỏng, và bác sĩ thường tìm mạch máu ở trán cho thuốc tiêm. Tiểu Hạ thường đến bệnh viện khi bị ốm. Vì vậy, amh chỉ đơn giản là cạo đầu cho con. "
Vương Nhất Bác không nói thêm nữa.

Video vẫn đang phát. Tiểu Hạ cầm bút màu, vẫy vẫy bàn tay nhỏ và mỉm cười khi cậu bé lộ ra một vài chiếc răng nhỏ như hạt gạo. Tiêu Chiến ngồi sang một bên, vỗ tay khen ngợi con trai mình và cười, bố Tiêu Chiến ôm Tiểu Hạ vào vòng tay của mình, mẹ Tiêu Chiến hôn lên khuôn mặt của đứa cháu nhỏ của mình một cách âu yếm, với một nụ cười yêu thương và dịu dàng, và họ cũng mỉm cười.  Họ đều đang cười.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hai mắt nóng lên, nếu không cố gắng hết sức kiềm chế, xem ra một giây sau nước mắt sẽ trào ra.

Làm sao hắn có thể lấy lại bốn năm mà hắn không thể lấy lại được?

Hắn muốn biết Tiêu Chiến nằm một mình trong bệnh viện chờ Tiểu Hạ ra đời từ lúc nào, anh cảm thấy đau đớn chỉ có thể ôm ga trải giường dưới thân, xung quanh cũng không có một người có thể cùng anh nói chuyện?  Hắn muốn biết khi Tiểu Hạ bị bệnh, khi một đứa trẻ nhỏ mà tay chân mềm nhũn như bị kim nhọn đâm chảy máu, liệu Tiêu Chiến có rơi nước mắt đau khổ không?  Hắn muốn biết Tiểu Hạ cảm khái từ khi nào, lần đầu tiên con biết mình chỉ có một người cha, và khi nhìn thấy bạn cùng tuổi có cả cha lẫn mẹ, con sẽ thầm nghĩ về người cha kia của con ngoài Tiêu Chiến ở đâu. ?  Liệu rằng ba có dịu dàng như bố không?  Có phải ba đó cũng làm rất nhiều món ăn nhẹ ngon?  Người ba đó sẽ thức rất lâu khi nhóc ốm, ở bên giường chăm sóc nhóc?  Liệu người ba đó có bay đến cứu nhóc như Siêu nhân khi nhóc bị mắng là "thằng con hoang"?  Liệu rằng ba sẽ dắt tay nhóc đi công viên giải trí cùng ba chứ?  ... Tại sao đó không phải là ba bên cạnh nhóc và bố?
Anh muốn biết Tiêu Chiến làm thế nào để đối mặt hết bất bình và không cam tâm, làm thế nào anh đối mặt với sự khó hiểu và đau lòng của cha mẹ mình, và gần như cố chấp giấu những suy nghĩ sâu sắc như vậy trong tên của Tiểu Hạ?

Đoạn video đã kết thúc, khuôn mặt tươi cười của Tiểu Hạ bị đơ trên màn hình. Đoạn video này có thể lặp lại mười lần, hàng trăm lần, hàng nghìn lần, không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần Vương Nhất Bác muốn xem, hắn đều có thể xem được , nhưng khi hắn muốn đưa tay ra và chạm vào khuôn mặt của Tiểu Hạ, hắn sẽ thấy rằng màn hình TV thật lạnh và cứng.

Tiểu Hạ một tuổi sẽ mỉm cười với hắn, nhưng Tiểu Hạ bốn tuổi thì không.

Bốn năm trước, Tiêu Chiến đã không ngần ngại siết chặt ngón tay của hắn bất cứ lúc nào khi hắn đưa tay ra, 4 năm sau, Tiêu Chiến sẽ đưa cho hắn một cốc nước hoặc một quả táo nội dung chỉ có Tiểu Hạ, giọng điệu giống như đối đãi một người cũ đã nhiều năm không gặp, ôn nhu mỉm cười với hắn, trong nụ cười có một tia cảm khái.
Để làm tan vỡ một người, đôi khi không cần quá nhiều lời nói hay quá nhiều nước mắt mà là sự tỉnh táo bất chợt vào một thời điểm nào đó.  Chẳng hạn như mất mát, chẳng hạn như mất tích, chẳng hạn như thời gian trôi đi và không bao giờ quay trở lại.

Ví dụ như lúc này, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn từng chút uốn cong, đầu cúi thấp, một tay giơ lên không trung.

Anh vẫn không nắm lấy bàn tay đang dang ra của mình.

Dù biết anh đang khóc.