( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 17

Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, mặt trời đã lên.

Trời đã giữa trưa, rèm cửa trong phòng ngủ được che đi một nửa, ánh nắng hắt qua ô cửa kính chiếu vào cây cỏ xanh tươi bên bậu cửa sổ, phản chiếu ánh nhìn tràn đầy sức sống và hy vọng, tươi sáng và ấm áp nhưng cũng có chút chói mắt, đôi mắt buồn ngủ của Tiêu Chiến mơ hồ ngồi dậy trên giường, không nhịn được đưa tay lên chặn tầm mắt, cảm thấy có chút sững sờ.

Anh không nhớ mình đã ngủ lúc nào, nhưng anh nhớ rõ ràng mình không ngủ trong phòng ngủ.

Khi anh bước ra ngoài, anh thấy Vương Nhất Bác đang bận rộn bày thức ăn lên bàn trong phòng ăn, hắn vẫn mặc chiếc tạp dề màu hồng trẻ con đó. Tiêu Chiến dường như nghe thấy tiếng ục ục và sôi sùng sục của nồi súp trên bếp có mùi thơm.

Đứng cách Vương Nhất Bác không xa, Tiểu Hạ trừng lớn hai tay ôm anh, vừa thấy Tiêu Chiến liền vội vàng chạy tới nắm lấy tay con, nhíu mày rất chặt: "Ba, con không kịp rồi."

Tiêu Chiến sững sờ khi nhìn thấy Vương Nhất Bác: "Sao em không rời đi? Không phải nói hôm nay em sẽ trở lại đoàn phim sao?"

"À, buổi sáng phó đạo diễn gọi cho em và nói địa điểm có vấn đề gì đó và vẫn đang sửa chữa. Em không thể quay những cảnh hôm nay. Haha, thật đáng tiếc ... em sợ rằng em sẽ ở lại đây một ngày nữa."

"Không! Chú không được phép ở nhà cháu nữa!"

Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tiểu Hạ kéo ghế ra và đứng dậy, điều đó nên làm cho mình trông oai vệ hơn. Nhóc cũng kiễng chân lên, cố gắng hết sức để rút ngắn khoảng cách chiều cao giữa mình và Vương Nhất Bác, và tiếp tục cố gắng nhóc nói lớn: "cháu thấy chú hôn bố cháu sáng nay, chú không được ở nhà của cháu nữa! Chú không được hôn bố cháu một lần nữa!"

Tiêu Chiến cảm thấy nghẹn ngào không thể giải thích được, khó xử ho khan một tiếng, trên mặt có chút nóng: "Tiểu Hạ, xuống đi, đứng cao như vậy đừng sợ ngã."

"Không! Bố, chú ý thật sự là quá đáng!" Tiểu Hạ càng ngày càng hung tợn, "Sáng nay chú ý hôn bố rất nhiều lần! Con đều thấy hết rồi! Rất nhiều! Chú ý hôn lên trán, trên mặt, và đôi môi của bố nữa. Hôn khắp nơi! Chú đi đi!"

Nói xong quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, vẻ mặt đau khổ: "bố, không phải bố nói chỉ có Tiểu Hạ mới có thể hôn bố sao? Chỉ có Tiểu Hạ mới có thể hôn bố, cũng chỉ bố có thể hôn Tiểu Hạ ... Bố, bố đã hôn chú ấy chưa? "

Tiêu Chiến khuôn mặt càng lúc càng đỏ, không khỏi nhìn Vương Nhất Bác một cái hung tợn, Vương Nhất Bác hơi cúi đầu xuống, mím chặt môi, vẻ mặt chật vật nở nụ cười.

"Bố ngủ say không biết chuyện gì. Đó là lý do ..." Tiêu Chiến bế Tiểu Hạ lên, dỗ dành "Bố hứa với con rằng sẽ không cho ai hôn ngoại trừ con yêu, Được chứ?"

Sau khi nghe Tiêu Chiến nói, Tiểu Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, thấy hắn không có ý phản bác, nhóc ậm ừ vài lần rồi bảo Tiêu Chiến để nhóc xuống , tức giận chạy ra phòng khách chơi Lego của mình.

Nhìn thấy Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, đưa tay ra ôm lấy anh, cười nhìn anh: "Em không phải là 'người khác' đúng không."

Tiêu Chiến liếc hắn một cái, thở dài, khẽ nhúc nhích bả vai, giải phóng tay của hắn: "Vương Nhất Bác, đừng làm chuyện này."

"Tiểu Hạ cũng là con của em. Chỉ cần em thân với con hơn, sớm muộn gì con cũng sẽ thân thiết với em. Chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ là ..." Tiêu Chiến cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ khoa trương, "Chỉ là anh chưa quen gần gũi với em và cũng không quen với điều đó. Anh nghĩ bây giờ tốt hơn cho chúng ta ..."
Tiêu Chiến dường như đã nói rất nhiều, nhưng Vương Nhất Bác chỉ nhìn anh một cách sững sờ.

Hắn nhớ lúc sáng nay hắn đưa Tiêu Chiến vừa chìm vào giấc ngủ, trở về phòng ngủ, hắn muốn chạm vào mặt anh, nhưng Tiêu Chiến đột nhiên vùng vẫy trong vô thức, nói chuyện phiếm trong mơ, nước mắt chảy ròng ròng theo khóe mắt.

Anh nói: "Vương Nhất Bác, làm ơn, giữ đứa trẻ lại ..."

Vương Nhất Bác ở đó, bất động, như thể bị sét đánh.

Một lúc lâu sau, hắn nở một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng áp môi mình lên lông mày Tiêu Chiến, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt anh từng li từng tí một. Tiêu Chiến ngủ rất không yên giấc, vẫn cau mày, tay chân khua loạn xạ dưới chăn bông, nước mắt thi thoảng chảy ra, anh nhắm mắt khóc thút thít trong giấc mơ.

Vương Nhất Bác nhận ra rằng Tiểu Hạ đã tỉnh khi bị một sức mạnh gần như ngã xuống đất.
Anh đỡ một cái bàn cạnh giường vừa đứng yên, liền thấy Tiểu Hạ đã ngồi dậy rồi, đôi vai gầy của nhóc duỗi rất thẳng, một đôi tay nhỏ bé vẫn đang duỗi thẳng trên không trung duy trì tư thế chống đẩy, nhìn Vương Nhất Bác ánh mắt đầy phòng ngừa.

Ánh mắt như muốn xuyên thủng cả người Vương Nhất Bác, hắn lảo đảo ra khỏi phòng ngủ, suýt chút nữa chạy trốn.

Đây là đứa trẻ có quan hệ huyết thống với hắn, khuôn mặt giống hắn khi hắn đang ngủ, và ngay cả cái tên của nhóc cũng chứa đựng tình yêu mà Tiêu Chiến không thể bày tỏ với hắn. Nhưng bây giờ đứa trẻ sẽ chỉ mạnh mẽ đẩy hắn ra khi hắn đến gần, điều này dường như đã trở thành bản năng phản xạ, và ánh mắt lạnh lùng của nhóc khiến trái tim hắn run lên.

Vào lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu được những gì mình đã mất trong bốn năm qua.
++++++++

Sau 4 năm vắng bóng, tài nấu nướng của Vương Nhất Bác đã trở nên tốt đến không ngờ, những gì hắn nấu hôm nay đều là những món nhà nấu, trình bày không cầu kỳ nhưng đều rất ngon. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cầm đũa lên, nếm thử miếng đầu tiên, ánh mắt theo sát từng cử động tinh tế và biểu cảm của anh: "Thế nào? Ăn ngon không?"

Tiêu Chiến nhìn thấy sự mong đợi và lo lắng trong mắt Vương Nhất Bác, đột nhiên nghĩ đến chính mình năm đó đã nấu cho Vương Nhất Bác lần đầu tiên, nhưng lúc đó Vương Nhất Bác không có tình cảm với anh, và anh nhặt một cọng rau và hỏi đi hỏi lại anh ấy xem nó có ngon không, lần nào câu trả lời anh cũng chỉ nhận được một câu "Ừ". Lúc đó Tiêu Chiến mới biết rằng Vương Nhất Bác thực sự không thích anh,.

Tiêu Chiến siết chặt đũa, nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, nghiêm túc gật đầu, nở nụ cười dịu dàng: "Thật là ngon."
Vương Nhất Bác sững sờ, lộ ra vẻ mặt rõ ràng là nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười gắp mấy món Tiêu Chiến: "Vậy thì anh ăn thêm đi, món này em làm ngon nhất ... còn súp, súp này em đã nấu rồi. Còn nhiều, em sẽ lấy cho anh một bát, anh có thể nếm thử ... "

Vương Nhất Bác vừa ngồi xuống liền đứng dậy đi dọn canh, đút thức ăn cho Tiêu Chiến và Tiểu Hạ, nhưng hắn chưa ăn một miếng, thậm chí còn không chịu cởi tạp dề. . Tiêu Chiến nhìn hắn, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc, lẫn lộn cũng không phân biệt được là như thế nào, chỉ cảm thấy càng nhìn hắn càng giống với mình hồi đó. .

Bây giờ đã bốn năm trôi qua, khi anh và Vương Nhất Bác ngồi đối mặt lần nữa, bối cảnh đã được chuyển đổi vai trò, có vẻ như mọi thứ đã thay đổi, không có gì thay đổi.

Hôm nay Tiểu Hạ có chút không bình thường, khi ăn trông nhóc ủ rũ. Vương Nhất Bác cau mày đặt lên một cái đĩa trống khác trước mặt nhóc. Tiểu Hạ không muốn ăn. Tiểu Hạ không nghe lời Tiêu Chiến, cứ dùng đũa xới cơm trong bát, cắn được vài miếng thì đi khỏi bàn, một lúc sau nhóc lại nói mình đói và nằng nặc đòi Tiêu Chiến đi ra ngoài mua cho nhóc. Tiểu Hạ ít khi gây rắc rối như thế này, Tiêu Chiến chỉ coi đây là một hành động hiếm hoi của con trai mình, không quở trách nó, anh xoa tóc một chút bất lực, mặc áo khoác và đi ra ngoài.
Tiểu Hạ nhìn Tiêu Chiến đóng cửa lại, cúi đầu do dự một hồi, cuối cùng đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, vươn tay giật giật góc quần áo của hắn: "Lại đây."

Vương Nhất Bác theo nhóc vào phòng ngủ, nhìn nhóc ngồi ôm mặt trên giường thở dài như người lớn nhỏ, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

Tuy nhiên, những gì Tiểu Hạ nói tiếp theo khiến nụ cười của hắn đông cứng lại nơi khóe miệng.

"Bố lại khóc khi đang ngủ. Chú đã nhìn thấy sáng nay đúng không?" Tiểu Hạ nhìn hắn với đôi mắt trong veo như vậy, "bố luôn khóc khi ngủ, chú biết không?"

Vương Nhất Bác sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

"Con đã nhìn thấy ba. Bố sẽ xem ba trên TV. Bố sẽ xem rất muộn và muộn, bí mật nên con không muốn xem." Tiểu Hạ nói, "Bố vẫn còn một chiếc hộp trong tủ. Con không thể lên ... con biết tất cả ở đó. "
Vương Nhất Bác nhìn Tiểu Hạ một cái, sau đó mở cửa tủ ra, thấy trên tầng cao nhất có một chiếc hộp, anh ta lấy ra, run rẩy mở nắp hộp ra, cả người choáng váng như mất hồn, đưa chiếc hộp xuống đất một cách chắc chắn.

Nằm rải rác trong hộp là các áp phích của hầu hết các bộ phim và phim truyền hình mà Vương Nhất Bác đã tham gia trong bốn năm qua, miễn là hắn đã quay trên các tạp chí và tạp chí định kỳ, tất cả chúng đều được cắt cẩn thận và cất lại trong thùng.

"Con đã soi gương. Con đã chụp ảnh bí mật rất nhiều lần." Tiểu Hạ nhìn Vương Nhất Bác, dùng ngón tay gật đầu nhẹ lên sống mũi và môi, "Đây, và đây, con trông giống như ba."

Vương Nhất Bác quay đầu lại và cắn chặt tay, cố gắng hết sức để kìm lại nước mắt.

"Con nói dối bố." Hạ Hạ cúi đầu nhẹ giọng nói, "Con biết ba không phải người xa lạ, con biết ba là ai."
"Con cũng biết ba ... ba của con."