( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 20

Khi Tiêu Chiến sắp xếp những món quà mang về, Vương Nhất Bác đang đứng trên ban công nhìn chằm chằm vào chậu xương rồng.

Hắn cầm điếu thuốc trên tay, nhưng không châm, chỉ xoa nhẹ giữa các ngón tay, bất giác nhíu mày. Tiêu Chiến nhớ rằng một số người bạn của anh, những người hút thuốc đặc biệt dữ dội đã từng hành xử như vậy khi họ nghiện thuốc lá.

Tiêu Chiến biết rằng Vương Nhất Bác sẽ hút thuốc, nhưng anh ấy không biết rằng hắn nghiện như vậy, anh cau mày khi nghĩ đến điều đó, đứng cách đó không xa nhìn Vương Nhất Bác một lúc, sau đó bước tới mở cửa sổ, quạt một nửa: "Có thể hút thuốc nếu muốn, không sao cả."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, nhìn điếu thuốc trên tay, Vương Nhất Bác cười như vô tình: "Nhưng sau này từ từ bỏ thôi ... Tiểu Hạ ghét mùi khói thuốc."

Vương Nhất Bác nhìn anh, cười chậm rãi, lại đẩy điếu thuốc vào trong hộp thuốc: "Không cần đợi, bỏ ngay." Hắn giơ tay ném điếu thuốc vào thùng rác.

"Em nhớ anh cũng ghét mùi khói." Vương Nhất Bác vừa nói vừa nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sững sờ, và đột nhiên nhớ rằng anh đã nhìn thấy Vương Nhất Bác hút thuốc một vài lần trước đây.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác hút thuốc là khi họ ở bên nhau chưa đầy một tháng. Đêm hôm đó, anh bị mùi khói làm thức giấc, vừa mở mắt ra liền thấy Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường hút thuốc có đèn đầu giường, Tiêu Chiến không nhìn thấy vẻ mặt của hắn trong làn khói mờ mịt.

Lúc đó giao tiếp giữa hai người chỉ giới hạn ở trên giường, sau khi mặc quần vào, Vương Nhất Bác sẽ không nói một lời với Tiêu Chiến , Tiêu Chiến cũng cố gắng chủ động nói chuyện với Vương Nhất Bác, nhưng đáp lại cuối cùng lại là đôi mắt lướt qua đầy cảm xúc đôi khi lạnh lùng, Tiêu Chiến không nói được gì khi nhìn thấy ánh mắt đó.

Vì vậy, mặc dù Tiêu Chiến gần như ho ra nước mắt vì mùi khói, anh không nói nhiều, chỉ nhắm mắt lại và đi ngủ sau khi ho, còn Vương Nhất Bác thì hút vài điếu thuốc sau đó. có lẽ là bởi anh ho khan quá, Vương Nhất Bác nhàn nhạt liếc anh một cái, "anh không thích mùi khói?"

Tiêu Chiến sửng sốt, nhìn nửa điếu thuốc trên tay Vương Nhất Bác, thành thật lễ phép gật đầu.

Sau đó Vương Nhất Bác dập tắt điếu thuốc gần như ngay lập tức, tắt đèn đầu giường, nói: "Ngủ đi."

Kể từ đó, Vương Nhất Bác không bao giờ hút thuốc trước mặt Tiêu Chiến nữa, nếu muốn hút thuốc sẽ cố ý tránh mặt anh, đóng cửa phòng tắm, buổi tối đi ra ban công khi anh đã ngủ. Sau đó, Tiêu Chiến vô tình va vào hắn vài lần, và hắn đã dập tắt điếu thuốc trước khi anh đến gần.

Lần cuối cùng Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác hút thuốc là khi họ vừa quen nhau được một năm. Ngày lễ tình nhân năm đó, Vương Nhất Bác ở nhà và dành thời gian với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến rán bít tết, Vương Nhất Bác mở một chai rượu vang đỏ và tìm thấy một giá đỡ nến từ đâu. Hai người tổ chức một bữa tối dưới ánh nến. Bầu không khí đó rất lãng mạn. Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến tửu lượng kém, không ngừng ngăn cản không cho anh uống quá nhiều, nhưng anh đã hoàn toàn say rồi, Vương Nhất Bác muốn dìu anh về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng anh không chịu động đậy, anh chỉ nhìn hắn nở nụ cười, trên mặt bị ánh nến chiếu lên có chút đỏ lên, đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy Vương Nhất Bác rồi hôn hắn.

Đó là lần đầu tiên Vương Nhất Bác hôn môi.

Nửa đêm, Tiêu Chiến bị một giọng nói trầm thấp đánh thức, dụi mắt bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Vương Nhất Bác đang hút thuốc trong phòng khách, anh vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại, là Bạch Nhân. Giọng hắn rất nhẹ nhàng nhưng lông mày cứ cau lại, nhăn chặt lại, trông rất lo lắng. Tiêu Chiến cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì Vương Nhất Bác chưa bao giờ thể hiện biểu hiện như vậy với Bạch Nhân. Đây là lần đầu tiên - ít nhất là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy nó tận mắt.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ né tránh nhắc đến Bạch Nhân trước mặt Tiêu Chiến, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chiến ngày hôm đó, anh ấy đã vô thức đặt điện thoại xuống, Tiêu Chiến nghe thấy Bạch Nhân ở đầu dây bên kia rõ ràng là có chuyện. Vương Nhất Bác có chút hoảng hốt cúp điện thoại, đứng dậy nhìn Tiêu Chiến cũng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt rất tập trung nhưng không rõ ràng. khói giữa các ngón tay hắn sắp cháy hết, cháy hết da thịt nhưng hắn không để ý.
Kể từ đó, Tiêu Chiến không bao giờ nhìn thấy Vương Nhất Bác hút thuốc nữa.

Cho đến ngày nay, Tiêu Chiến vẫn không thể hiểu tại sao Vương Nhất Bác lại có biểu hiện như vậy với bản thân vào ngày hôm đó.

Đó là một kiểu khoan dung mù quáng. Đôi mắt hắn bị bao phủ bởi một lớp màu xám, giống như những lớp mây đen đè lên mặt biển trước cơn bão, Tiêu Chiến không thể nhìn thấy gì, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng sấm từ tiếng tim như bị bóp nghẹt.

"Vương Nhất Bác, em khi nào..."

Tiêu Chiến dường như không tìm được giọng nói của chính mình, ánh mắt có chút sững sờ: "Vương Nhất Bác, anh luôn nghĩ đã quá muộn."

"Không quá muộn, Tiêu Chiến, chỉ cần anh nguyện ý thì mọi chuyện cũng chưa muộn." Hắn nghẹn ngào nói: "Chỉ cần anh muốn, em sẽ đợi mãi mãi... chỉ cần anh muốn."
Gió ban đêm dày đặc thổi vào dọc theo cửa sổ, khi gió đập vào mặt anh, nó lạnh lẽo và tỉnh táo, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy những lời anh nói ra còn bối rối hơn anh nói: "Vương Nhất Bác, anh không muốn."

Tiêu Chiến luôn nghĩ rằng anh sẵn lòng.

Tuy nhiên, những câu chuyện cũ không có hồi kết, những lời nói và tình yêu chưa bao giờ được khai báo, họ sẽ không lừa dối. Bọn họ kiên quyết bao phủ vào trong cấm địa mờ đυ.c, nhưng không hề thối rữa theo năm tháng, vẫn đập sống, ủi tim phổi, nghiến răng nghiến lợi, không ngừng gào thét một tiếng "đau".

"Vương Nhất Bác, em vẫn nợ anh một câu trả lời." Tiêu Chiến vô thức đưa tay lên che trái tim mình. Hầu như mọi thứ đều sẽ chống lại anh. Biểu cảm và giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh, đôi môi dường như đã trào dâng sóng gió. Mỉm cười chua chát, "Nói một cách ích kỷ, anh mong rằng người đầu tiên em gặp là anh, không phải Bạch Nhân. Trong trường hợp này, anh không phải ... anh không phải là người thay thế, dù em thích anh hay ghét anh, tình cảm dành cho an, không phải do người khác, mà là do anh, chỉ anh, và chỉ anh. "
Vương Nhất Bác đứng ở nơi đó bất động nhìn anh, gần như không chớp mắt, môi cũng sắp bị cắn chảy máu, nhưng vẫn cố gắng hết sức ổn định giọng nói, khẽ cười với Tiêu Chiến: "ạn muốn thế nào? Em sẽ nói anh nghe, được không?

"Anh chỉ muốn nghe sự thật. Vương Nhất Bác, anh chỉ muốn nghe em nói sự thật." Tiêu Chiến nhìn đôi mắt của anh, ánh mắt sắc như dao, nhưng giọng nói lại vô cùng mềm mại.

"Vương Nhất Bác, bây giờ, em thực sự thích anh?"

Vương Nhất Bác không nói.

Qua một lúc lâu, hắn nhướng mắt cười, ánh mắt tĩnh lặng như biển: "Thật sự, em thích anh."

"Thật sự thì em không biết phải bắt đầu từ đâu ... Nhưng em nhớ lần đầu tiên Bạch Nhân từ chối em, em đã rất buồn. Em buồn đến mức khóc cả đêm. Thật là xấu hổ. Đôi mắt của em đã sưng đến nỗi em không thể mở mắt vào sáng hôm sau. Em không thể ghi chương trình. Người đại diện đã mắng em. Nhưng sau khi em khóc, em dường như không nhớ gì cả. Sau đó em không bị ảnh hưởng gì, em cũng không nghĩ về bất cứ điều gì khi em không thể chợp mắt vào ban đêm. Dù Bạch Nhân có nói lạnh lùng với em thế nào, em vẫn có thể đuổi theo cậu ấy và cười - em thực sự có thể cười, lúc đó tưởng không quan tâm vì quá thích cậu ấy nhưng sau này mới biết là không, không thích thì cũng không quan tâm.
Không biết từ khi nào, khi Vương Nhất Bác nhắc đến Bạch Nhân lại không có cảm xúc thăng trầm, nhiều nhất là tự cười nhạo bản thân như bây giờ, nhưng nụ cười ấy sớm tắt ngóm ở khóe miệng, liên quan đến tất cả các cơ quan nội tạng. Rất đau.

"Nhưng mà, Tiêu Chiến." Hắn thì thào, "Sau khi anh rời đi, em thậm chí không thể khóc".

"Tiêu Chiến, anh chưa bao giờ là người thay thế được." Hắn nói.

Tiêu Chiến chỉ yên lặng nhìn hắn.

Tim Vương Nhất Bác đập nhanh lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Tiêu Chiến đột nhiên bật cười: "anh hiện tại muốn ngâm nga một chút.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó cả người thả lỏng, dường như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười trong mắt Tiêu Chiến.

Vì vậy hắn cũng cười: "Được rồi, em đang nghe đây."

"Khát khao nụ cười, mong một cơn gió xuân, anh vừa lướt qua ..."
Đó là bài "In the Mood for Love", tiết tấu đẹp như một bài thơ, trong một lần xuất thần, Vương Nhất Bác như nhìn thấy ánh mắt của nữ chính trong phim, đôi mày của nam diễn viên đều xúc động, họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyến đi dài như cả một đời người, đủ chở người nhưng cũng đủ chở mình. Phong cảnh dọc đường thật đẹp, người cùng nhau ngắm cảnh cũng đẹp.

Tình yêu có thể đặt nhầm chỗ, nhưng những năm tháng yêu nhau sẽ luôn có tâm trạng khi yêu.

Tiêu Chiến cụp mắt xuống khịt mũi một lúc, khi ngước mắt lên, có vẻ muốn nói gì đó với Vương Nhất Bác, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng sột soạt, lẽ ra là từ trong phòng ngủ phát ra.

"Anh đi xem Tiểu Hạ trước." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.

Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng đơn giản và sạch sẽ nhất, vòng eo xinh đẹp, đôi mày trẻ trung nhìn từ sau lưng. Anh không nói thêm nữa, chỉ yên lặng xoay người, hơi cúi đầu, lộ ra gáy, tuyến dịch trên cổ tiết ra chất pheromone nhàn nhạt, mùi thơm vô cùng dịu dàng, giống như tính cách của anh.
Vương Nhất Bác cảm nhận được mùi thơm, ánh mắt chạm vào lưng người đó, trong lòng chợt ngẩn ra.

"Tiêu Chiến." Hắn ngăn anh lại.

"Cái gì?" Anh nhìn lại.

"......không có gì."

Cho đến khi bóng dáng khuất dần trước mắt, Vương Nhất Bác vẫn âm thầm ngân nga trong lòng bài Tâm trạng khi yêu ẩn sau giai điệu.

"Khát khao một nụ cười

Mong một làn gió xuân

Em vừa đi qua

Đôi mắt bất chợt giao nhau

Đôi mắt nóng rực

Làm điên cuồng càng khó làm chủ

Tôi dường như bị ma nhập

Em vui lòng chấp nhận

Đừng mong đợi để né tránh

Tôi sợ lưng của ai không thoải mái

... "

Tôi sợ lưng của ai không thoải mái.