( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 21

Đêm đó Vương Nhất Bác đã mơ một giấc mơ.

Thường nghe nói ban ngày mơ mơ màng màng, nhưng rõ ràng đã là quá khứ buông bỏ hoàn toàn không chắc có thực sự tồn tại thích không, không hiểu sao vẫn mơ thấy Bạch Nhân , mơ được gặp Bạch Nhân lần đầu tiên vào đêm hôm đó.

Giấc mơ u ám, hắn thoáng nghe thấy giai điệu quen thuộc của "In the Mood for Love", tiếng cười nói vui vẻ của những người xung quanh như vọng ra từ ngoài trời.  Thực ra đó là một buổi tụ họp vui vẻ, mọi người đều thoải mái và vui vẻ, chỉ có điều hắn thất thần đứng trong bóng tối, thỉnh thoảng bị người đi ngang qua đập vào vai suýt ngã xuống đất, rồi cuối cùng hắn đã bị đánh bại bởi nỗi sợ hãi do bóng tối mang lại, từ từ ngồi xổm xuống, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cuộn tròn một mình trong một góc bị cắt ngang bởi âm nhạc và tiếng cười, như thể bị thế giới bỏ rơi.

Hắn rất sợ bóng tối.

Rồi ai đó ôm chầm lấy hắn.

Hắn không thể nhìn rõ bộ dạng của người đó, chỉ nhớ rằng pheromone trên người anh có mùi rất thơm, suýt chút nữa đã ngủ say trong vòng tay anh, mơ hồ nghe thấy anh nói bên tai: "Đừng sợ."

Sau đó, đèn lại bật sáng, và mắt anh giao nhau.

Vương Nhất Bác đột ngột tỉnh dậy.

Hắn sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, che ở trong lòng, thức suốt đêm, đến hừng đông mới mở mắt ra.

Hắn không hiểu tại sao.

Tại sao, người trong mộng, người đã từng khiến hắn nghĩ đến nhưng lại không thể cầu xin, khuôn mặt đó lại bị Tiêu Chiến thay thế.

Người đó phải là Bạch Nhân.

++++++++

Có lẽ là vì thiếu ngủ nên ngày hôm sau Vương Nhất Bác lên cơn mê, hắn vội vàng đuổi kịp thông báo của ngày hôm đó rồi bay về tìm Tiêu Chiến.  Để khiến mình trông bớt phờ phạc, hắn đã cố tình không tẩy trang, trong buổi ghi hình trước đó, chuyên gia trang điểm đã giúp hắn che đi quầng thâm dưới mắt, đồng thời hắn cũng thoa một chút má hồng lên mặt. Có vẻ như nước da đã tốt hơn nhiều, nhưng khi hắn đứng trước mặt Tiêu Chiến giả vờ rạng rỡ, Tiêu Chiến vẫn giật mình vì máu đỏ phủ đầy mắt hắn.

Bây giờ trời đã tối, cũng chưa muộn, tám chín giờ Tiểu Hạ mới chìm vào giấc ngủ, Tiêu Chiến nhẹ nhàng kéo Vương Nhất Bác vào nhà, nhìn hắn đang ngủ gật trên lưng ghế sô pha, dường như hắn thậm chí không còn sức để cầm cốc nước lên nhấp một ngụm. Cuối cùng, anh không kìm được mà nói: "Nếu em bận, đừng lo, đừng phải đến với anh mỗi ngày. Em đã luôn như vậy trong suốt thời gian này. Anh biết em đang mệt mỏi, và anh— "

Anh cũng đau khổ.

Khi anh nói câu cuối cùng, Tiêu Chiến không hiểu sao dừng lại, dường như khẽ thở dài, vừa định nói xong, Vương Nhất Bác đã ôm lấy anh vào lòng: "Tiêu Chiến, em nhớ anh."

Không biết có phải vì kiệt sức hay không, giọng nói của hắn rất thấp và mềm, gần như đã là một giọng nói kích động, trong giọng điệu có chút bất bình, khi Tiêu Chiến đang nói chuyện, hắn nhẹ nhàng áp môi mình lên miệng anh.  Thật nhẹ nhàng và gần gũi.

Tiêu Chiến giật mình và không nói.

Đã lâu lắm rồi, dù xa nhau vài ngày hay vài giờ, mỗi lần gặp lại Vương Nhất Bác đều nói câu này: "Em nhớ anh."

Lúc đầu, Tiêu Chiến chỉ nghĩ rằng đó là Vương Nhất Bác đang dỗ dành mình, tình yêu giữa những người yêu nhau luôn thú vị hơn là thực chất, khi Vương Nhất Bác nói câu này, anh sẽ thản nhiên đáp lại "Anh cũng nhớ em".  Nhưng chỉ cần một lời ngọt ngào vô thưởng vô phạt vừa nói ra nhẹ nhàng liền tan biến khỏi lòng hắn, đối với bốn chữ ngắn ngủi này chứa đựng cảm xúc và trạng thái gì, Tiêu Chiến gần như chưa từng nghĩ tới một lần.

Giờ phút này, Tiêu Chiến rốt cuộc hiểu được ánh mắt của Vương Nhất Bác.

Nếu không phải sự quan tâm chân thành, làm sao có thể thông báo tận miệng, ngay cả một lời cũng không nguyện ý buông ra.
Trong bốn năm khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác không thể không nghĩ đến anh, hắn sẽ nghĩ về nơi anh đang ở, anh nhớ ai, anh nói gì, anh làm gì và liệu anh có chờ đợi hắn, lúc ăn cơm có ngon không?

Em sẽ luôn nhớ anh, như thể anh luôn ở bên em, như thể anh chưa bao giờ rời xa.

Trời đã khuya, một chậu cây ngoài ban công đã lặng lẽ nở hoa. Vẫn có hai con cá bơi lội tung tăng trong bể cá ở hành lang. Trong mắt Vương Nhất Bác chỉ có Tiêu Chiến và Tiêu Chiến. Ở đó họ nhìn nhau, không nói cũng như không cảm thấy xấu hổ.

"Anh......"

Với khung cảnh và bầu không khí như vậy, Tiêu Chiến thật sự muốn nói gì đó với hắn, nhưng lại không biết phải nói gì, ba lời anh chưa từng nói với Vương Nhất Bác đã nhiều năm chôn chặt trong lòng. vào lúc này, nó đã lao tới miệng, nhưng lại bị nuốt trở lại ở vết cắt cuối cùng, sau cùng, anh không thể nói được."
"Em sẽ đợi anh." Vương Nhất Bác nhìn vào mắt anh nói: "Anh có thể nói bất cứ khi nào anh muốn, không muốn cũng không sao."

"Nếu anh không muốn nói gì thì để em ." Vương Nhất Bác cười với anh, trong mắt anh dường như có tia nước, "Trước đây em cho rằng không cần phải nói gì đó, nhưng sau này em phát hiện ra rằng nó không phải là không cần thiết. Chỉ là em vẫn chưa gặp được người cần thiết. "

"Tiêu Chiến." Hắn nói.

"Em yêu Anh."

Tiêu Chiến ngây người nhìn anh, nước mắt rơi không báo trước.

Anh không biết tại sao mình lại khóc.

"Anh cũng không muốn như thế này ..." Tiêu Chiến muốn cố gắng nở nụ cười, nhưng nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, anh không kìm được nghẹn ngào, "Nhưng mà, em chưa bao giờ nói những lời như thế này với anh, vì vậy anh ... "

"Em hiểu được, em hiểu được." Vương Nhất Bác mạnh mẽ gật gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, cẩn thận ngẩng đầu lau nước mắt, "Đừng khóc."
"Em sẽ chờ anh."

Hai người đã lâu không nói chuyện, thỉnh thoảng có vài tiếng trầm thấp, bầu không khí tuy im lặng, nhưng sự im lặng rất nhẹ nhàng.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác ngừng nước mắt, sắp xếp lại cảm xúc, đối với Tiêu Chiến mỉm cười: "... Cái này cho anh."

Hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn quàng cổ đưa cho Tiêu Chiến, cúi đầu có chút ngượng ngùng: "Em tự đan ... nhìn không đẹp."

Đó là một chiếc khăn quàng cổ màu xám rất đơn giản với những đường khâu quanh co ở một số chỗ, tay nghề hơi thô, nhưng cảm giác dày và ấm.

Tiêu Chiến cũng đã đan một chiếc khăn như vậy cho Vương Nhất Bác trước đây, khi đó anh cũng là người mới bắt đầu học và chưa có tay nghề cao, tay anh bị thương bởi những mũi kim, sau khi đan xong, một chiếc khăn ngắn đan hết hai tháng.  Khi trong lòng vui mừng trước mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cau mày nhìn băng lãnh trong tay, chỉ nói một câu: "Lãng phí thời gian."
Sau này không biết tìm chiếc khăn ở đâu, Tiêu Chiến chưa bao giờ làm kiểu "lãng phí thời gian" này.

"... Cho anh xem bàn tay của em."

Trước khi Vương Nhất Bác có thời gian phản ứng, Tiêu Chiến đã kéo tay hắn lại.  Những vết sẹo nhỏ đó chủ yếu ở mặt trong ngón tay, lúc bình thường không dễ dàng có được, bây giờ sắp lành lại, vết máu đã nhạt đi rất nhiều.

Tiêu Chiến trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng bắt tay hắn: "Kỳ thật, em không cần như thế này."

Vương Nhất Bác không nói chuyện, hắn cụp mắt xuống, ánh mắt chạm vào đôi môi mềm mại của Tiêu Chiến, hắn từ từ tiến lại gần.

Lần này, Tiêu Chiến không né tránh nữa.

Nụ hôn rất nhẹ, rất nông, hệt như chuồn chuồn.  Sự thân thiết này tưởng như thoáng qua nhưng lại được trân trọng vô cùng.

"Tiêu Chiến." Hắn ôm lấy anh, "em yêu anh."
Hoa ban công vẫn nở, cá trong bể cá vẫn bơi lội, màn đêm tĩnh mịch.  Họ đang ôm nhau.

Đêm nay có nhiều sao, ngày mai trời có đẹp không?

Có lẽ.