( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 30

Hôm nay, Tiêu Chiến lại trằn trọc đến nửa đêm rồi mới ngủ thϊếp đi trong vòng tay của Vương Nhất Bác. Định nhẹ nhàng bỏ tay Tiêu Chiến ra, nhưng cái nắm của Tiêu Chiến càng lúc càng chặt hơn như phản xạ, hắn dỗ dành một lúc Tiêu Chiến mới buông ra, nhắm mắt và lẩm bẩm trong vô thức trước khi lật người tiếp tục ngủ. Vương Nhất Bác nhìn anh ngủ say, ánh mắt bất giác dịu đi, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.

Hắn đi tới phòng bếp uống nước rồi mới về phòng ngủ, đi tới đi lui cũng chỉ có mấy phút, nhưng khi quay lại đã thấy Tiêu Chiến đang dụi mắt đứng ở cửa phòng bếp cơn buồn ngủ trên mặt vẫn chưa nguôi ngoai, có chút thất thần đứng sững sờ nhìn hắn.

Tiêu Chiến không mang dép, cứ đứng chân trần trên sàn nhà như vậy Vương Nhất Bác nhíu mày, vội vàng chạy tới bế anh lên, cau mày càng lúc càng sâu, hỏi : "Sao anh tỉnh lại? Lại cảm thấy khó chịu." ? "Có muốn nôn không? Có đói không? Muốn ăn chút gì không?"

Tiêu Chiến không nói, nhưng nhìn hắn chăm chú.  Vương Nhất Bác ôm anh trở về phòng ngủ, hai người cùng nhau thả mình vào trong chăn bông, Tiêu Chiến đặt cánh tay Vương Nhất Bác lên lưng, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên mặt Tiêu Chiến nói: "Ngủ đi."

"... anh tưởng em đi rồi." Tiêu Chiến nói đột ngột.

Từ khi mang thai, Tiêu Chiến ngủ không ngon, anh sợ nhìn thấy ánh sáng, Vương Nhất Bác không quan tâm hắn sợ bóng tối, mỗi tối trước khi đi ngủ hắn đều tắt đèn.  Lúc này, hắn đang định ấn công tắc đèn bàn, nghe được lời Tiêu Chiến nói, toàn thân cứng đờ, trong lòng như bị vật gì đó đập mạnh, đau đến mức chậm rãi xoay người ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, vòng tay càng siết chặt, càng ôm chặt hơn: "Em không đi đâu, em ở đây đi cùng anh."

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu.  Chất pheromone của Vương Nhất Bác khiến anh cảm thấy thoải mái, và sự mệt mỏi của anh giảm trong tích tắc, nhưng anh vẫn không thể ngủ được vì lý do nào đó, đôi mắt của anh mở ra, ánh mắt dường như có chút xuất thần.

"Khi anh mang thai Tiểu Hạ... Cũng như vậy sao?"

Im lặng một hồi, Vương Nhất Bác thì thào nói: "Lúc đó, em không ở ——"

"Không có chuyện gì." Tiêu Chiến cười ngắt lời hắn , giọng điệu giễu cợt nói, "Tiểu Hạ khi còn trong bụng rất ngoan, cũng không có hành anh nhiều, cho nên lớn lên là một đứa trẻ hiểu chuyện. Bây giờ đứa nhỏ này như thế này, nếu có thể tung hoành, e rằng sau này sẽ làm ma vương nên phải chuẩn bị tâm lý trước ... "

Vừa nói, anh vừa chậm rãi kiềm chế lại nụ cười, khẽ thở dài, giọng điệu cầu xin: "Em đừng rời xa anh nữa, được không?"

"Em sẽ không rời đi, không bao giờ rời đi, cho dù có một ngày anh muốn đuổi em đi, em cũng sẽ không rời đi." Vương Nhất Bác nói ra những lời này gần như ngay lập tức, chỉ cảm thấy đáy lòng chua xót.  Hắn rất muốn nói điều gì đó với Tiêu Chiến, nhưng hắn không biết phải nói gì, vì vậy hắn lại im lặng, chỉ ôm Tiêu Chiến ngày càng chặt hơn.

Có lẽ là bởi vì cảm xúc của Omega khi mang thai cực kỳ nhạy cảm, Tiêu Chiến không muốn nói ra nhiều điều trong lòng, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy rất buồn, sững sờ nhìn Vương Nhất Bác, rơi lệ trước khi hắn còn chưa kịp mở miệng: "Khi đó, em thật sự là quá xấu."

Vương Nhất Bác tim đau như dao cắt, đau đến gần như không nói nên lời: "Thôi ... đều là lỗi của em.

"Em đối với anh thật sự rất tệ." Tiêu Chiến nghẹn ngào nói, "em nói muốn tách khỏi anh, rm nói sẽ không quan tâm đến anh nữa, em nói không thích anh chút nào... em thực sự rất tệ, rất tệ. "

Vương Nhất Bác giúp anh lau nước mắt, mặc kệ anh nói gì, hắn cũng chỉ gật đầu: "em biết."

"Khi còn là hoài Tiểu Hạ, anh chỉ có một mình. Anh làm mọi thứ một mình. Anh ăn một mình, ngủ một mình và đến bệnh viện kiểm tra. Tất cả các Omegas khác đều có Alpha của mình ở bên cạnh. Bác sĩ nói rằng tốt nhất là để người nhà đi cùng trong quá trình khám bệnh và hỏi cha còn lại của con anh ở đâu và tại sao anh ấy không ở cùng anh. Anh không biết phải nói gì ".
"Đương nhiên, lúc mang thai anh cũng rất khó chịu. Lúc mang thai làm sao anh không có phản ứng gì. Lúc đó anh không ăn được gì, nôn thốc nôn tháo trong phòng tắm rồi ngất đi. Thật may là một đồng nghiệp thấy anh ngất xỉu và đưa anh đến bệnh viện, họ cũng hỏi anh, người yêu của anh đã đi đâu? "

"Lần đầu tiên anh cảm nhận được cử động của thai nhi, anh rất phấn khích. Anh nói, hãy đến nghe. Con đang chuyển động, đến nói chuyện với con ... Nhưng sau khi anh nói xong, anh mới biết mình là người duy nhất em không còn ở bên cạnh anh, chỉ có anh đang nói với chính mình. "

"Trong một lần khác, anh không may bị vấp và ngã khi ra ngoài đi dạo. Lúc đó Tiểu Hạ đã hơn năm tháng tuổi. Anh rất nặng. Anh ngã xuống đất và không thể đứng dậy một mình. Trên con đường đó rất ít người. Lúc đó anh không thấy ai cả, cũng không biết có ai đến giúp anh, anh rất đau và sợ hãi nên chỉ biết ngồi bệt xuống đất và khóc. May mà có người tìm thấy anh và đưa anh đến bệnh viện kiểm tra thì Tiểu Hạ vẫn ổn, nhưng người đó cũng hỏi anh, tại sao không liên lạc được với gia đình, có phải người yêu của anh không ở bên cạnh anh?"
"Sau này khi Tiểu Hạ sinh ra, anh chỉ có một mình. Y tá hỏi gia đình anh đâu. Anh đau đến choáng váng, không nghe được cô ấy nói gì nên không trả lời. Sau đó, khi cô ấy đi. ra ngoài, anh nghe cô ấy và Những người khác nói rằng Omega này có một đứa con, nên chăm sóc anh ấy nhiều hơn vì anh ấy chỉ có một mình. "

"Vương Nhất Bác, anh không muốn ở một mình."

Tiêu Chiến nhướng mắt nhìn thấy ánh sáng trong mắt Vương Nhất Bác, nước mắt càng ngày càng chảy nhiều: "Nhưng em không muốn anh, anh chỉ có thể ở một mình."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy anh và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt, không biết đã bao lâu rồi hắn mới thốt lên trong hơi thở gần như thầm: "em sẽ không bao giờ muốn anh nữa. "

Tiêu Chiến mặc kệ hắn , quay mặt sang một bên, không chịu để hắn lau nước mắt cho mình.
Từ khi mang thai anh rất được cưng chiều, Vương Nhất Bác không tức giận ngược lại càng vui vẻ, trong lòng không khỏi đau lòng, khóe môi hiện lên một nụ cười: "Trách em? Như thế nào? Em có thể làm được không? Để trút giận? "

Tiêu Chiến tựa hồ vẫn còn tức giận, vẫn là nghiêng đầu không chịu nhìn hắn, một lát sau đột nhiên thở dài, "... anh nguyện ý đâu."

"Nếu thật sự muốn trách cứ em, anh sẽ mang Tiểu Hạ đi để không bao giờ em tìm đến anh lần thứ hai." Anh lại thở dài, "Nhưng mà anh thích em bao nhiêu, anh cũng đành chịu. Nhìn thấy em buồn quá. Anh phải tha thứ cho em. "

Anh nhìn Vương Nhất Bác và cười khổ: "anh khá tuyệt vọng phải không?"

"Không có." Vương Nhất Bác cũng nhìn anh, ngàn vạn lời nói nghẹn ở trong cổ họng, cuối cùng chỉ nói một câu, "Tất cả đều là lỗi của em."
"Không, không phải em xấu." Tiêu Chiến lắc đầu, "Vừa rồi anh cảm thấy mình có lỗi. Anh mới nói như vậy. Nhưng nếu anh nghĩ kỹ lại, thật ra em không làm gì sai cả. Chỉ là anh bị thời gian đó ám ảnh. "

"Anh cũng đã từng không muốn, nhưng sau đó anh đã hiểu ra. Dù có muốn hay không, anh sợ rằng mình sẽ không bao giờ thích người khác trong đời."

Vương Nhất Bác nghe xong, trầm mặc một hồi, mới nói: "Tình cảm là như thế này, không có cách nào."

"Em sẽ không bao giờ để em một mình nữa." Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại nghiêm nghị, "Tiêu Chiến, anh tin ở em."

"Được." Tiêu Chiến không chút do dự gật đầu, "Vương Nhất Bác, anh tin em."

Ánh sáng ban ngày dần dần sáng lên, có ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của đôi tình nhân, nhưng họ không để ý, họ ôm nhau và ngủ, âu yếm nhau tận tình.
Bình minh đã đến chưa giữa trời Đông trắng xóa.