( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 31

Sau ba tháng đầu, phản ứng khi mang thai không quá mạnh. Đứa nhóc trong bụng lớn lên nhanh chóng, và cảm giác thèm ăn của Tiêu Chiến cũng cải thiện rất nhiều. Anh không ăn mất ba bữa mỗi ngày, cộng với bữa trà chiều và bữa tối, Vương Nhất Bác thường thức dậy vào nửa đêm để làm một cái gì đó cho anh.

Tiêu Chiến ban đầu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng qua vài ngày anh không thể không nhìn Vương Nhất Bác ngáp dài mò vào bếp cười bí mật, khi cười thì đôi mắt sáng ngời, đuôi mắt cong lên. Tiêu Chiến kích động có chút tự đắc, Vương Nhất Bác nhìn thấy anh cười thì cũng cười theo, liền nhào tới ôm lấy anh hôn nhẹ, thổi nhẹ vào tai hắn, đến khi Tiêu Chiến không ngừng cầu xin hắn mới chịu dừng ...

Thỉnh thoảng, hai người không khỏi làm ồn ào trong nhà hàng, Tiểu Hạ đi tới không liếc mắt, cầm lấy đồ uống muốn từ trong tủ lạnh, đi về cũng không liếc mắt nhìn, vẻ mặt rất bình tĩnh khiến hai người cha già đỏ mặt bối rối.

Tuy nhiên, tên nhóc thứ hai trong gia đình không có được sức chịu đựng dẻo dai như vậy. Vài năm sau, em gái rất đau khổ vì hai người cha đi ăn tối dưới ánh nến mà quên đến nhà trẻ đón cô bé về nhà, cô bé đã khóc rất lâu trong vòng tay của Tiểu Hạ, vừa khóc vừa thì thầm hỏi han. : "Anh ơi, bố không muốn chúng ta nữa sao?"

"Không, không, đừng nghĩ nhiều nữa." Tiểu Hạ vừa đáp ứng vừa mơ hồ vừa nhai bánh quy, vừa đưa hộp bánh quy hình đầu chó cho em gái, "Đừng khóc, em ăn đi. Bánh quy này ăn rất ngon. Anh đã ăn nó nhiều năm rồi. "

Rồi cô bé khóc to hơn.

Vương Nhất Bác gần đây đã bắt đầu quay một bộ phim mới. Địa điểm quay là ở địa phương. Hắn không cần phải ở khách sạn. Hắn về nhà mỗi ngày sau khi quay phim. Đôi khi hắn sẽ đến nhà trẻ để đón con khi hắn về sớm. Cả gia đình ngồi ăn tối với nhau, tình cờ. Nói về điều gì đó, có thể là một cuộc sống tầm thường không liên quan hoặc thậm chí vô nghĩa, nhưng nó không cảm thấy là lãng phí thời gian, ngược lại, nó làm cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn.

Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác anh muốn trồng hoa gần đây. Trước giờ Vương Nhất Bác bận rộn với công việc không có thời gian chăm sóc khu vườn, thỉnh thoảng nhờ người làm vườn cắt tỉa một lần, để thuận tiện, hắn đã lát khoảng đất trống rộng lớn trước nhà thành bãi cỏ, không trồng cây. Cây cối hay hoa lá, trông giống như một màu xanh đơn điệu Tiêu Chiến cảm thấy thật đáng tiếc khi nó là một chút sức sống.

Đã mấy năm rồi không gặp nhau, bà lão hàng xóm tóc bạc nhiều nhưng vẫn nhận ra anh, thỉnh thoảng mới gặp anh trong một lần đi dạo, bà mỉm cười nắm lấy tay Tiêu Chiến và muốn về nhà để mang kẹo cho anh.

Cây ô môi thơm trong sân nhà anh đã phát triển tốt hơn, khi chưa nở hoa thì xum xuê, nhìn từ xa như một đám mây xanh, mùa hè có thể lấy ghế ra ngồi trên cây. Cảm giác mát lạnh cũng rất dễ chịu. Những bông hoa trồng trong vườn dường như là cùng một loài, trông giống hoa hồng và có mùi thơm tương tự, Tiêu Chiến nhìn kỹ hơn và phát hiện ra đó là một bông hồng.

"Hoa hồng nở đã lâu. Mấy năm nay tôi sống một mình, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Tôi muốn để những bông hoa này đi cùng tôi nhiều hơn." Bà vẫn là một người bà nhiệt tình, khi trò chuyện, Tiêu Chiến. nói rằng anh muốn trồng hoa, vì vậy bà dự định bắt đầu từ chính mình, đào một ít cây giống hoa trong vườn cho anh, "Đợi trước, khi trời thu, hãy đến đây để đào về nhà và trồng cây giống hoa phát triển tốt hơn vào mùa hè tháng 10. "

Nói là hàng xóm, nhưng Vương Nhất Bác hoàn toàn không biết bà, hai năm nay ở cùng Tiêu Chiến càng bận rộn đóng phim, cũng không có nhiều thời gian đến thăm hàng xóm, ngược lại là Tiêu chiến rất hòa thuận với những người hàng xóm gần nhà. Ngày hôm nay khi Vương Nhất Bác về nhà, nghe thấy Tiêu Chiến nói rằng bà hàng xóm của anh đã tặng cho anh một gói hạt giống hoa, hắn mơ hồ nhớ tới những năm khi Tiêu Chiến rời đi, bà đã đến gõ cửa nhà hắn để tặng bánh osmanthus thơm ngọt.
Lúc đó hắn vừa quay xong một bộ phim về nhà thì mệt lả, đang là mùa hè nhưng anh cảm thấy trong nhà rất lạnh - tủ lạnh không có nguyên liệu gì, chỉ có một bình sữa không biết để làm gì. Đã hết hạn sử dụng; chậu và bát trong bếp được xếp gọn gàng ở đó, như thể chúng mới tinh và chưa ai sử dụng; những bông hoa do Tiêu Chiến trồng trên ban công, khi rời đi anh không mang đi, chúng đã chết; những người trong phòng ngủ Một lớp bụi rơi trên ga trải giường và khi tôi đưa tay ra, nó chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh như băng; bãi cỏ bên ngoài đã lâu không được cắt tỉa , và nó trông thật lộn xộn và khó chịu.

Bà cụ đang đứng trước cửa nhà hắn, hắn vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, đột nhiên hắn nhớ đến chiếc bánh osmanthus thơm ngọt mà Tiêu Chiến đã làm cho hắn, và nhớ đến khói bếp ấm áp trong bếp Tiêu Chiến đứng đó, cười với hắn một cách giận dữ.
Khi đó, Vương Nhất Bác lần đầu tiên nhận ra rằng gia đình này không còn có thể được gọi là "nhà" nếu không có Tiêu Chiến.

May mắn thay, Tiêu Chiến đã trở lại.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến kể rằng bà hàng xóm đã sống một mình suốt mấy năm nay, chồng mất sớm, con gái duy nhất của bà đã lấy chồng nước ngoài, hai mẹ con chỉ gặp nhau mỗi năm một lần.

Tháng 10 là lúc hoa thơm ngào ngạt nở rộ, cô con gái của bà hàng xóm về Trung Quốc thăm họ hàng và mang về hai đứa con một con một gái lai tạp chủng, trông chúng thanh tú như búp bê và tính tình rất vui vẻ. rất dễ để trẻ em tương tác với nhau. Tình bạn đã thiết lập và không mất nhiều thời gian để chơi với Tiểu Hạ. Vài đứa trẻ chạy đuổi nhau xung quanh cây osmanthus. Khi osmanthus rơi vào chúng, chúng cười khúc khích.

Cô bé rất thích mặc váy, thường mặc váy màu hồng nhạt, váy bồng bềnh, dài đến mắt cá chân, tóc búi cao, đội một chiếc mũ pha lê, càng xinh càng đẹp như công chúa.
Lúc này Tiêu Chiến đã mang thai hơn bốn tháng, còn hơi nghén mang thai, làm gì cũng dễ dàng mệt mỏi, Vương Nhất Bác tình nguyện giúp anh trồng hoa, trong tay anh trồng cây giống hoa, nhưng ánh mắt của anh. đang nhìn chằm chằm cách đó không xa đang chơi đùa.

Tiêu Chiến nhìn theo, thấy cô gái nhỏ như búp bê cúi đầu mò váy, sờ bụng cười với Vương Nhất Bác: "em cũng muốn có con gái sao?"

"Ừ, em muốn có một đứa con gái, em muốn cho nó ăn mặc như một công chúa nhỏ, cho con những điều tốt đẹp nhất, và chiều chuộng con trong suốt quãng đời còn lại của em."

Một cô con gái trông giống Tiêu Chiến có đôi mắt to long lanh, và cô bé đang gọi bố bằng bím tóc. Chỉ cần Vương Nhất Bác nghĩ đến cảnh tượng như vậy, liền cảm thấy tim mình như muốn tan ra.

"Kỳ thực, con trai hay con gái đều tốt, chỉ cần là con của chúng ta, em đều thích." Vương Nhất Bác cười nói với Tiêu Chiến, "Được như con là tốt rồi."
Tiêu Chiến thấy đáy mắt tràn đầy bóng dáng của chính mình, không tự giác cười cong lên: "anh cũng muốn giống như em."

Bởi vì họ yêu nhau, mong rằng con cái của họ cũng có thể lớn lên giống nhau, cho dù điểm mạnh hay điểm yếu của họ là sự tiếp nối của tình yêu của họ, và sau đó sẽ có con cái, kéo dài hàng chục, thế kỷ, thậm chí. ngàn năm.Tình yêu cũng giống như mọi loại tình yêu trên đời, chỉ cần nó bắt đầu, nó sẽ không biến mất.

"Em đã tìm ra tên con mình là gì chưa?" Tiêu Chiến hỏi.

"Nghĩ rồi" Vương Nhất Bác gật đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như nước, ẩn chứa rất nhiều tình cảm, "Dù là con trai hay con gái, đều gọi là Niệm Chu."

Qua giữa mùa hè, em vẫn nhớ anh hơn bao giờ hết.