|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

1. Người Lạ

SỰ KIỆN TUẦN LỄ THỜI TRANG YSL TẠI PARIS

MC : Đoán xem chiếc xe màu đen tiếp theo sẽ là nhân vật nào đây. Có phải người mà đám đông reo hò kia đang mong chờ không? Cùng chờ xem ai sẽ là người bước xuống nào các bạn.....OMG! Chính là người này, người mà các bạn đang trông đợi đây, ROSÉ của BLACKPINK, nhóm nhạc nữ nổi tiếng đến từ South Korea. Nàng thơ mới của Yves Saint Laurent.

Nàng bước xuống xe, đôi chân chậm rãi toát lên nét kiêu sa vừa chạm đất, tiếng reo hò của đám đông  khiến không khí buổi lễ như xé toạc. Fan hâm mộ điên cuồng la hét tên nàng, ánh flash chớp nháy liên tục. Ngoái đầu vẫy tay với người hâm mộ, nàng không quên gửi đến họ một nụ cười thanh khiết. Chỉ thế thôi nhưng đủ khiến báo giới phải trầm trồ kinh ngạc, cô gái châu Á này rốt cuộc nổi tiếng đến mức nào mà chỉ cần nhoẻn miệng cười, đám đông bên ngoài gần như la đến khản cổ như vậy. Đối với đám phóng viên tác nghiệp chuyên mảng thời trang châu Âu như họ, sự xuất hiện của nàng dường như là điều hiếm thấy, họ chưa từng thấy nữ nghệ sĩ châu Á nào được chào đón rầm rộ đến vậy.

Những ánh flash liên tục nhấp nháy trước mắt, nhưng thanh sắc nàng vẫn như không hề lay chuyển. Khó có thể thấy trong dàn khách mời hôm nay, rất nhiều cô gái trang điểm khá đậm để khiến mình trông thật nổi bật, chỉ riêng nàng với đường nét thanh tú, chọn cho mình lối trang điểm không quá cầu kỳ, âu lại khiến nhiều người tiếp cận cảm thấy gần gũi. Nàng ta như một đoá hồng vừa nở rộ giữa tiết trời âm u của Paris vậy. Thật sự khiến nhiều người thổn thức, sự tinh tế này đã giúp nàng ghi điểm với hầu hết phóng viên tại đây.

Buổi trình diễn hôm nay của Nhà mốt Anthony Vaccarello thu hút rất nhiều siêu sao nổi tiếng cũng như nhiều nhân vật tầm cỡ. Trước khi buổi diễn bắt đầu, khó có thể thấy xung quanh đều toàn những cái tên nổi tiếng từ thời trang đến âm nhạc, điện ảnh. Nàng cùng quản lý xen giữa dòng người tìm đến vị trí ngồi của mình, mải mê chào hỏi và tìm kiếm, một bóng hình lướt ngang chạm nhẹ vào vai nàng.

Chỉ vài giây lướt qua nhưng mùi nước hoa và trang phục từ người này khiến nàng vô thức quay đầu lại. Nàng chỉ thấy được bóng lưng chậm rãi bước, quan sát kĩ thì phục trang trên người, bộ suit thật sự tinh tế toát lên phong thái hoàn toàn khác so với những người am hiểu thời trang trong đây. Mùi nước hoa này, sao lại đặc biệt đến thế, không hề giống với những loại nước hoa sang trọng mà nàng đã từng tiếp xúc.

- Rosé, sao thế em? – Anh quản lý đột nhiên thấy nàng không bước tiếp, quay sang hỏi.

- Dạ không ạ, mình đến chỗ thôi anh, sắp bắt đầu rồi.

Show trình diễn này thật khiến nàng cảm thấy học hỏi được rất nhiều khi bước ra thế giới bên ngoài. Nó quy mô và hào nhoáng, những bộ sưu tập khiến nàng không thể nào rời mắt. Chiếc điện thoại trên tay cứ quay tới quay lui liên tục, nàng vô tư cười đùa cùng người bên cạnh, mắt chăm chú vào những người mẫu đang bước đi trên sàn catwalk. Và rồi, mắt nàng va phải một ánh mắt từ hàng ghế đối diện, người ấy ngồi gác chân, hai tay cho vào túi quần, nhìn về phía nàng không rời. Thoạt đầu nàng tưởng ảnh mắt kia đang nhìn ai đó phía sau nàng, nhưng rồi nàng nhận ra, hình như người này không đến để xem trình diễn. Thật quái lạ, bao nhiêu người mẫu lướt qua, ánh mắt ấy vẫn không di dời, chỉ chăm chăm nhìn về hướng nàng. Tò mò quay ra sau, hay là người ấy nhìn những quý ông ngồi sau nàng nhỉ . Nàng đã thử đưa mắt về hướng ấy vài lần, ánh mắt kia vẫn chỉ đổ dồn về hướng của nàng. Cách đôi mắt ấy nhìn có chút gì đó khác hẳn so với những người bên cạnh. Trang phục trên người thì nàng đoán chắc hẳn là của YSL rồi, nhưng sao nàng chưa bao giờ thấy ở những bộ sưu tập trước đây. Tất cả những người tham dự ở đây đều vận trang phục của YSL, nàng đều đã điểm sơ qua một lược, dù cho có phối khác đi đôi chút nhưng nàng đều nhận ra. Phong thái toát ra có đôi chút quý tộc mà khó ai trong này có được, dù họ cũng là nhân vật tầm cỡ có sức ảnh hưởng toàn cầu. Thật sự khiến nàng vừa tò mò vừa cảm giác được mở mang tầm mắt, ở những sự kiện mang tầm ảnh hưởng cao như buổi trình diễn của Anthony, đúng là ngoạ hổ tàng long.

Thoát khỏi suy nghĩ mông lung trong đầu, nàng tính ngước lên để nhìn kĩ hơn một lần nữa, thì chiếc ghế đối diện khi nãy đã vắng bóng người. Mới thoáng chốc người ấy đã biến mất càng gợi cho nàng thập phần hiếu kỳ. Suốt buổi trình diễn còn lại, đâu đó trong nàng cứ thấp thoáng dáng vẻ kì bí của người này, không thể tập trung được.

Sự kiện kết thúc, nàng cùng quản lý nhanh chóng di chuyển đến buổi party của YSL tổ chức sẵn cho khách mời. Tại đây nàng mới có dịp gặp mặt, trò chuyện và vui vẻ cùng những ngôi sao tên tuổi khác. Họ không chỉ biết tên nàng, mà còn dành rất nhiều sự ái mộ mỗi khi nàng xuất hiện. Vì nàng chính là main vocal của BLACKPINK, nhóm nhạc được yêu thích toàn cầu mà. Nàng vui vẻ nhảy nhót cùng họ, cạn hết ly này đến ly khác. Nơi này không có báo chí, chỉ có những cái tên cộm cán đến từ ngành thời trang, âm nhạc, điện ảnh. Mọi người dường như không còn kiêng dè, mặc sức vui vẻ khác hẳn với hình ảnh mà họ đã xây dựng trong mắt công chúng.
Thấm mệt, nàng dời gót sang quầy bar vắng người để ngồi. Anh quản lý cũng biết nơi này sẽ còn khá lâu mới kết thúc, nên bàn với nàng tí nữa sẽ cho xe khách sạn đến đón, còn anh muốn đi dạo buổi tối Paris một chút. Dù sao khách sạn nàng ở cũng chỉ cách nơi đây 2 con phố. Nàng cũng muốn một chút riêng tư không bị gò bó nên đã cho ekip được về sớm.

- Một ly Absinthe làm ơn – Nàng nói với bartender.

- Mới ngồi xuống đã uống nặng thế sao? – Giọng nói trầm ấm từ sau vọng đến, nàng bất giác quay người lại.

Chính là người ban nãy nhìn về phía nàng không rời mắt trong buổi biểu diễn. Suốt buổi tiệc nàng có ý tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng người này, sao bây giờ lại bất ngờ xuất hiện thế này.

- Cho phép tôi ngồi cạnh chứ, ma'am – Cô ta cúi người như tỏ ý xin phép.
- Vâng, xin tự nhiên. – Nàng ngại ngùng đáp trả.

- Absinthe giống cô ấy, làm ơn.

- Mới ngồi xuống đã uống nặng thế sao ? – Nàng cố ý nhắc lại lời ban nãy, miệng nở ý cười.

- Sao có thể để tiểu thư đây uống một mình chứ.

- Roseanne Park, rất hân hạnh. Có thể gọi tôi là Rosé. – Nàng lịch thiệp giới thiệu, đối với những người chưa từng biết đến nàng, chưa từng nghe đến Blackpink, nàng sẽ tự động giới thiệu tên tiếng Anh của mình.

- Lisa Montague. Hân hạnh được làm quen. – Nhẹ nhàng nâng tay phải nàng lên, người này hôn nhẹ như một phép chào hỏi lịch sự. Nàng cũng không rụt tay lại, vì nàng đã học qua rất nhiều cách chào hỏi trước khi đến châu Âu. Nhưng đến nay hầu hết mọi người đã thay cách chào hỏi này sang bắt tay khá nhiều, sao giờ vẫn còn người dùng kiểu xả giao này nhỉ.
- Cô là người Ý ? – Rosé hỏi.

- Thật không thể giấu được tiểu thư Rosé rồi.

- Chỉ hiểu biết đôi chút thôi, nhưng xin đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, tôi không quen cho lắm. Cứ gọi tôi bằng tên thôi.

- Được thôi,Rosé.

- Cho phép tôi hỏi một câu được không? – Rosé chống tay lên má, nghiêng đầu nhìn sang người con gái đối diện, nheo mắt tinh nghịch.

- Tự nhiên – Lisa nhấp một ngụm rượu, khoé môi khẽ nhếch lên.

- Cô làm trong ngành thời trang, âm nhạc hay điện ảnh?

- Tôi chỉ là một người bán sách thôi thưa cô. – Câu nói đùa này khiến nàng bật cười, thú vị đây.

- Đừng gạt tôi, không ai bán sách mà được đến dự một buổi trình diễn sa hoa này đâu. Hay cô là biên tập của tạp chí thời trang lớn??

- Tôi không gạt cô đâu, tôi chỉ là một người bán sách. Không phải làm cho tạp chí nào lớn đâu. Là tôi trà trộn vào đây để gặp người xinh đẹp như quý cô đây. – Cô cố tình nhoài người sang phía nàng, thỏ thẻ bên tai như vẻ đây là chuyện không thể tiết lộ. Sự hài hước này khiến Rosé tâm trạng bỗng chốc cảm thấy vui vẻ.
- Ahhh ngài đây rồi. Tôi cứ tưởng ngài sẽ không đến dự tiệc. Ôi Rosé của tôi, em cũng ở đây ah? – Anthony, chủ nhân của buổi tiệc tiến lại, anh ta cúi người chào người đối diện vừa giây trước còn nói với nàng là trà trộn vào đây, giờ lại khiến một nhân vật tầm cỡ như Anthony phải kính nể nghiêng mình. Hoá ra không đơn giản là bán sách rồi.

- Được phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi. Tôi rất vui khi mời được ngài đến tham dự buổi biểu diễn nhỏ này. – Anthony tiếp lời.

- Anthony, cậu làm cô gái của chúng ta sợ đấy. Đừng khách khí như thế. Hình như cậu còn bận cho dự án Thu Đông năm sau đúng không? – Ngữ âm vẫn cứ trầm ấm, người này từ tốn nhấp một ngụm rượu.

Vừa chỉ mới nghe đến dự án Thu Đông, sắc mặt Anthony như bị ai đó đạp trúng đuôi. Gương mặt tắt đi nụ cười, quay sang Rosé khéo léo cáo lui.
- Rosé, hôm nay trông em thật sự rất tuyệt. Chúng ta sẽ còn làm việc với nhau lâu thêm, thứ lỗi hôm nay tôi tiếp khách chưa chu toàn. Em ngồi đây nhé, tôi có chút việc cần xử lý. – Nói đoạn, Anthony lúng túng rút lui.

- Có thật cô chỉ là người bán sách không đấy? Sao tôi lại có cảm giác bị lừa thế này – Rosé nâng ly rượu của mình lên, bâng quơ nhìn vào nó.

- Người Ý chúng tôi không bao giờ nói dối phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ tinh tế như cô thưa cô.

- Thật sự muốn sang Ý ngay để tìm đáp án đây. Nhưng sao tôi lại thấy cô có nét Á Đông nhỉ?

- Mẹ tôi là người châu Á.

- Ra thế

- Cô sẽ nán lại Paris bao lâu, Rosé ?

- 3 ngày, 1 tuần, 1 tháng. Tôi không rõ, cũng chưa tính đến, chỉ biết lúc này tôi không muốn quay về Hàn. – Câu nói của Rosé nhỏ dần, dường như câu cuối, nàng cố tình chỉ nói đủ cho mình nghe. Môi cũng tắt hẳn nụ cười, gương mặt bỗng chốc trở nên trầm tư mang nhiều tâm sự.
- Nếu không muốn về chi bằng ở lại đây chơi.

- Sao? Sao cô nghe được thế, tôi cố tình nói nhỏ lắm rồi.

- Tôi..... – Người bên cạnh tính tiếp lời, ngay sau đó đã bị cắt ngang bởi một chàng thanh niên lịch lãm . Rosé dễ dàng nhận ra, đây có thể là trợ lý của người này. Ghé sát tai thì thầm to nhỏ, sau đó đưa cho cô ta chiếc điện thoại .

- Xin phép một lúc thưa cô – Nhận được điện thoại, bước chân người này thoáng chốc trở nên gấp rút tiến ra phía ban công vắng người.

- Sao trang phục lại đẹp thế nhỉ, thật khiến người ta không thể rời mắt. Ai thiết kế ra nó thế ? – Cuối cùng Rosé cũng thốt ra lời từ tận đáy lòng, nàng bị cuốn hút bởi cách ăn mặc chỉn chu của người này. Dưới đôi mắt tinh tường thời trang như nàng, không khó để nhận ra nếu khí chất không thập phần hoàn mỹ, thì dù có khoác lên người bộ suit đỉnh đạc đến đâu, cũng sẽ như đống vải vụn thôi. Đây đúng là Lụa đẹp vì người mà. Rosé chính vì bị cuốn hút bởi thần thái cùng mùi nước hoa tinh tế này mới dễ dàng bắt chuyện cùng, nếu không có lẽ ngay từ đầu nàng đã không cho người đó có cơ hội tiếp cận.
- Biết ai thiết kế không? Là người tài hoa này đây – Anthony không biết đã đứng từ phía sau Rosé khi nào, lại khiến nàng một phen giật mình.

- Anthony, doạ chết em. Anh thiết kế sao? Sao em chưa từng thấy nó trong BST nào hết vậy.

- Làm sao em thấy được cưng, là anh thiết kế riêng theo đặt hàng mà. Có 1 không 2 đó cô bé.

- Người này rốt cuộc là ai mà có thể khiến nhà thiết kế trứ danh như anh đích thân may riêng vậy? – Một cỗ tò mò dần khiến ánh mắt Rosé đổ dồn vào người đang nghe điện thoại phía xa kia.

- Anh không cho em biết được bé ah, nếu không YSL của anh bay sạch trong một đêm mất. Anh cũng không thể nói thêm về thân phận người này được, anh chưa muốn chết. Úi cô ấy quay lại rồi, anh vọt đây. Bé cưng, em thật là cô gái may mắn nhất thế giới này đó. – Nói rồi Anthony nhanh chóng lảng vào trong đám đông biến mất.
- Xin lỗi, điện thoại đột xuất. Để quý cô đây phải ngồi đợi lâu, lại phải mạo muội xin phép đi trước. Cho phép tôi gửi đến cô món quà nhỏ này thay cho sự đường đột nhé – Nói đoạn, người này rút trong túi ra một tấm giấy trắng, dùng bút mang theo bên mình kí lên đó chữ "L" rồi đưa sang cho nàng.

- Quý cô đây muốn dạo chơi Paris lâu cỡ nào cũng được, bất cứ chỗ nào cô đến, nhà hàng, khách sạn hay bảo tàng, chỉ cần cô đưa tấm danh thϊếp này ra, coi như tôi mời cô hết nhé. Còn nếu cô muốn đi bất cứ đâu tại châu Âu nhỏ bé này, muốn ai đó giúp cô vơi đi tâm trạng đau khổ đang dồn nén bên trong, cứ gọi cho kẻ bán sách hèn mọn này. Số nằm trên danh thϊếp chỉ có đôi mắt xinh đẹp thông minh mới nhìn ra. – Từng lời từng chữ được nói ra, Rosé tựa hồ như chết lặng, làm sao người này biết chính xác tâm trạng nàng ngay lúc này? Từ nãy đến giờ nàng luôn mang trên mình vỏ bọc của một kẻ hưởng thụ buổi trình diễn, bữa tiệc xa hoa đêm nay mà, một giây Rosé cũng không hề lộ tâm tư trên gương mặt, tại sao lại biết?
- Nhưng.... – Môi Rosé mấp máy.

- Nước là nguyên tố thụ động, liên quan đến những điều ẩn sâu trong con người chúng ta, Rosé, nhớ nhé.

Người này nhanh chóng bước đi lẫn vào đám đông, lúc này Rosé mới để ý, đi theo cô ta có đến hai trợ lý. Vậy mà từ lúc ngồi đây, ngoài lúc nhận điện thoại, nàng không hề thấy một ai bên cạnh, còn ngỡ người ấy chỉ đi một mình. Nói đoạn, nàng tiếp tục giơ tay ra hiệu cho bartender lấy thêm một ly nữa. Tay săm soi tấm danh thϊếp , đây quả thật không chỉ đơn thuần là một tờ giấy trắng thông thường. Đường vân và hương thơm toả ra từ nó, đủ để thấy chất liệu này thuộc hàng cao cấp, trên giấy ngoài chữ "L" được kí dứt khoát ra, còn có kèm tên Roseanne Park của nàng bên dưới. Nhưng rồi Rosé nhận ra, trên này không hề có số điện thoại nào như lời người kia đã nói. Lại tính lừa nàng ah. Không còn muốn để tâm, Rosé cất tấm danh thϊếp ấy vào túi xách, ly rượu trên bàn cũng đã cạn.
Absinthe không phải như những loại rượu mạnh thông thường, nó được mệnh danh là Nàng tiên xanh, một loại rượu với nồng độ cồn lên đến 70 độ. Nhấp đến đâu, hơi ấm của rượu lan toả đến đó. Người uống có thể cảm nhận được nhịp chảy của nó đi vào cơ thể, đủ thấy nó mạnh đến nhường nào. Hôm nay vô tình hay hữu ý, nàng đã dùng đến tận hai ly, cảm thấy như thế đã đủ, nàng quay người thoát ly khỏi buổi tiệc . Bên ngoài tiết trời se lạnh, nhưng người nàng lại đang cảm giác nóng ran lên nhờ rượu. Vì thế Rosé quyết định đi bộ dọc theo con đường về lại khách sạn mà không gọi xe. Nàng muốn hít một chút khí trời nơi đây.

Đôi chân nàng bước ngả nghiêng, chậm rãi trên đường phố Paris. Gương mặt vừa ra khỏi bữa tiệc lúc này cũng dần thay đổi, nụ cười tắt hẳn, để lộ nét u sầu cô đơn. Bóng nàng cứ thế đổ ra đường dưới ánh đèn hiu hắt, lặng lẽ ngoan ngoãn đi theo chủ nhân của nó. Thoát khỏi nơi đông đúc xô bồ, giờ đây đối diện với đường xá vắng vẻ, trong một thoáng nàng cảm thấy sự chua chát, cay đắng lại ngập tràn tâm trí mình. Nàng sang đây chỉ mong lẩn trốn hiện thực, nhưng sao lúc này trái tim lại đau nhói như thế. Chẳng phải đã mượn rượu rất nhiều rồi sao, vẫn không thể làm nàng quên được hình bóng ấy.
Nàng mãi mê chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của chính mình, nào hay biết, phía đường đối diện có một chiếc xe màu đen, từ nãy đến giờ vẫn âm thầm lặng lẽ theo sau nàng. Nhìn nàng từ từ lê bước về khách sạn, cho đến khi thấy nàng vào trong thang máy, phía xe mới phát ra âm thanh thâm trầm:

- Elio, đi thôi.

Trở về phòng, thay vội quần áo ngủ, nhanh chóng tẩy trang. Nàng ngả ra giường trong tay cầm lấy điện thoại, vô thức bấm text để báo cho quản lý.

"Em về phòng rồi, ngày mai không có lịch, khi nào mọi người muốn đi chơi hoặc ăn trưa thì sang gọi em."

Vừa vứt điện thoại sang một bên, thông báo tin nhắn ồ ạt kéo đến.

"Em dự xong tiệc chưa? Buổi trình diễn ấn tượng chứ?"

"Có uống nhiều không?"

"Đã ngủ rồi sao?"

"Về tới khách sạn cho chị hay được không?"
"Ngủ ngon nhé."

- Ai cần chị quan tâm. – Nàng khẽ nhếch môi cười khảy, nói đoạn ném điện thoại sang một bên. Khoé mắt nàng vô thức nhoè đi. Ừ, nàng khóc. Trái tim nàng đau thắt lại khi thấy những tin nhắn quen thuộc kia, vừa vui khi thấy, vừa đau khi đọc. Rốt cuộc nàng không hiểu từ khi nào mình lại dễ dàng khóc đến vậy.

- "Chính chị đã gieo cho em hy vọng, để rồi giờ em là người cuối cùng biết được sự thật này. Rốt cuộc em là trò chơi của chị sao???" – Rosé điên cuồng gào thét.



- "Rosé, nghe chị giải thích."



- "Đừng nói thêm bất cứ lời nào nữa. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho hai người." – Rosé vùng chạy ra khỏi căn phòng, nàng không còn phân biệt được phía trước là gì, nước mắt đã che đi ánh nhìn của nàng.

- Rosé....Rosé...em dậy chưa?? – Tiếng gọi cửa bên ngoài làm nàng thức giấc, thì ra tất cả chỉ là mơ. Nhưng khoé mi nàng hẳn là đã khóc rất nhiều, Rosé lau vội nước mắt.
- Em dậy rồi. 45p nữa gặp nhau ở sảnh nhé – Nàng nói vọng ra.

- OK!!

Hôm nay nàng và cả ekip sẽ đi dạo Paris và đến thăm bảo tàng. Lần đi công tác này ngoài mục đích công việc, nàng cũng đã xin phép công ty cho mình 1 khoảng thời gian nghỉ ngơi sau khi comeback thành công. Nàng dự định sẽ nán lại Paris vài ngày, quản lý cũng ekip sẽ về nước vào tối mai. Cho nên hôm nay nàng muốn mời họ đi ăn một bữa thịnh soạn để cảm ơn họ đã vất vả chu toàn cho hình ảnh của mình.

Đến trưa, nhóm của nàng quyết định tìm một nhà hàng đặc trưng của Paris để thưởng thức các món ăn tại đây. Cho tay vài túi lục tìm điện thoại, nàng chợt nhìn thấy tấm card đêm qua. Rồi nàng cầm nó trên tay, không biết là có nên tin hay là không. Một tấm card đơn giản như thế làm sao có thể chi trả cho bữa ăn 7-8 người ở nhà hàng cơ chứ, rõ ràng là gạt người. Nói không chừng đưa tấm card này ra người ta còn tưởng nàng có vấn đề.
- Rosé, tripadvisor suggest nhà hàng này nè, nhà hàng lâu năm tận 4 sao, nhưng mà chắc là mắc lắm. – Quản lý Kwon lên tiếng.

- Không sao đâu anh, mọi người vất vả rồi. Để em đãi mọi người bữa ăn Pháp đúng nghĩa nhé. Cứ chọn luôn đi anh em cũng đói rồi. – Nàng là vậy, dù cho có nổi tiếng đến đâu, nàng vẫn luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, không cần biết họ là ai, làm công việc gì.

- Bonjour, xin hỏi mấy người thưa quý khách?

- Chúng tôi 8 người, làm ơn.

- Xin mời đi lối này.

Nhóm của nàng được xếp vào một góc khuất của nhà hàng, còn nàng thì lại muốn ngồi cạnh cửa sổ theo thói quen. Nhưng do vị trí này không đủ ghế, nàng đành chịu nghe theo sự sắp xếp của bồi bàn.

- Cho hỏi ở đây có món gì đặc biệt? – Nàng lướt nhìn menu, trước nay nàng ít khi dùng món Pháp, nên nhìn sơ qua, nàng cũng khá đắn đo trong việc chọn món.
- Ồ, cho phép tôi giới thiệu thưa ma'am. Cô có thể khai vị cùng salade nicoise, súp Bouillabaisse, món chính có thể chọn gà sốt vang Coq au vin và steak Tartare. Tráng miệng cô có nhiều lựa chọn cho bánh mì Pain au chocolat, macaroon hoặc bánh crepe thưa ma'am.

- Ok vậy cứ theo như anh nói, mỗi món 2 phần nhé.

- Này Rosé, có quá nhiều không em. Nhà hàng này cũng đắt đỏ lắm.

- Không sao đâu anh, mọi người vui là chính. Mình chủ yếu thử món truyền thống của Pháp mà. Với lại em ăn như thế mới thấy no.

- Cảm phiền cho tôi hỏi, tôi nghe nói Pháp có món gan ngỗng khá ngon, không biết ở đây có không ? – Rosé ngước nhìn anh chàng bồi bàn hỏi.

- Thưa cô, vì mùa này gan ngỗng khá khó đặt. Nên tạm thời chúng tôi không phục vụ món đó ạ.

- Vâng cám ơn anh.

- Cho hỏi cô còn cần dặn dò gì thêm không ??? – Chàng trai lịch sự
- Không cảm ơn....à mà khoan đã, làm ơn, tôi muốn hỏi một chút. Anh có biết đây là gì không ? – Rosé móc trong túi xách ra một chiếc card trắng, vốn dĩ nàng không định hỏi và bỏ mặc luôn chiếc card không đáng tin này. Nhưng hành động lại trái ngược với suy nghĩ mà chính nàng không nhận ra, rằng mình đã làm việc này trong vô thức.

Chàng trai vừa thoáng thấy chiếc card, đôi mắt mở to tròn kinh ngạc. Hai tay đón lấy một cách cẩn trọng và đưa cho Rosé ánh nhìn e dè kính nể.

- Tôi...tôi không rõ lắm ma'am. Xin phép cô cho tôi được đem vào trong hỏi quản lý.

- OK !

Từ sau khi nhận tấm card, thái độ chuyên nghiệp của chàng trai trở nên lúng ta lúng túng cứ như nhân viên tập sự. Anh đi thẳng về phía trong tìm quản lý cấp cao của nhà hàng, vừa thuật lại vừa đưa ánh nhìn về phía bàn của Rosé. Nàng nhận ra, nét mặt người quản lý già từ nghiêm nghị bỗng chốc cũng trở nên bối rối. Ông ta bước nhanh về phía bàn của nàng.
- Thưa ma'am, tôi là quản lý cấp cao ở đây. Xin phép cho tôi hỏi, từ đâu cô có chiếc card này.

- Của một người bạn đưa cho tôi – Rosé nhẹ nhàng đáp.

- Thưa ma'am, tôi hơi đường đột, cho phép tôi hỏi thêm, Roseanne Park ghi trên đây là tên của cô?

- Vâng, tôi là Roseanne Park.

- Thưa cô, chúng tôi thật sự xin lỗi vì sơ xuất này. Nhà hàng đã không đón tiếp cô chu đáo, lại để cô ngồi ở đây. Chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng VIP ngay cho cô và mọi người. Thành thật xin lỗi cô, mong cô bỏ qua cho.

- VIP ? Xin lỗi tôi không hiểu cho lắm – Rosé bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, cô chưa hề yêu cầu và cũng không hề biết nhà hàng này có phòng VIP.

- Thưa cô, tấm thẻ của cô là dùng để tiếp khách VIP của nhà hàng. Thật sự xin lỗi, phục vụ của chúng tôi kinh nghiệm chưa nhiều, chúng tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. – Nói đoạn, người quản lý quay gót, ngữ khí khẩn trương yêu cầu những phục vụ bên cạnh gấp rút đi chuẩn bị.
- Ông ấy nói gì vậy Rosé?

- Ah ông ta nói sẽ đổi cho chúng ta phòng VIP.

- Sao??? Phòng VIP luôn á, nhưng em có yêu cầu không? Mình ngồi ở đây cũng được rồi, vào phòng VIP mắc lắm.

- Em có yêu cầu đâu, tự nhiên nó vậy. – Rosé cười khổ.

- Thưa cô, phòng đã chuẩn bị xong. Mời cô và mọi người đi lối này.

Căn phòng mà họ chuẩn bị thật không thấy chắc không ai dám tin , bày trí khác hoàn toàn so với kiến trúc bên ngoài. Cửa sổ cao áp trần nhìn thẳng ra phố, bàn ghế và nội thất theo lối phong cách phục hưng tuy tối giản nhưng người có hiểu biết nhìn vào sẽ thấy giá trị của nó không hề rẻ. Thật khiến nàng mở mang tầm mắt. Thì ra người đó không gạt nàng, tấm card này thật sự xài được, ít ra là cho nàng một không gian ăn uống lộng lẫy như này.

Thức ăn dần dần được đem lên, chỉ nhìn thôi là đã thấy nhà hàng chuẩn 4 sao quả nhiên bày trí có khác. Mọi người thi nhau trầm trồ và liên tục chụp hình. Rosé cũng cảm thấy bữa ăn hôm nay vui vẻ hơn nàng mong đợi.
- Thưa cô, đây là gan ngỗng và Wellington Beefsteak.

- Hình như tôi không gọi món này. Lúc nãy phục vụ cũng nói mùa này không đặt được gan ngỗng mà?

- Xin thứ lỗi, cậu ta vẫn còn non kinh nghiệm. Gan ngỗng này nhà hàng chuẩn bị cho cô và bạn mình thưởng thức. Cả gan ngỗng và bò nhà hàng chúng tôi chỉ làm khi phục vụ khách VIP. Hy vọng cô sẽ thích. Còn đây là chai Bordeaux 1972 giám đốc của tôi dành tặng riêng cô.

- Ồ cảm ơn ngài. Nhưng chúng tôi không định sẽ dùng rượu, vì chúng tôi còn đi khá nhiều nơi trong hôm nay. Tôi sẽ nhận tấm lòng của giám đốc ngài, còn rượu cho phép tôi gửi lại nhé.

- Vâng, vậy tôi xin phép không phiền cô dùng bữa. Chúc mọi người ngon miệng.

Quả nhiên từ lúc đặt chân đến Pháp, đây là lần đầu tiên Rosé cảm thấy món quà này khiến tâm trạng nàng thoải mái, đúng thật đối với nàng, thức ăn có thể xoa dịu tâm hồn. Tuy nàng vẫn còn thắc mắc và nhiều câu hỏi về tấm card kia, nhưng đồ ăn đã bày ra trước mắt thế rồi, có là 10 tấm card đi chăng nữa nàng cũng chẳng còn quan tâm.
- Rosé, bữa ăn hôm nay thật sự thịnh soạn và đẹp mắt. Anh cảm thấy đến Paris như vầy là quá đủ. Em có lòng rồi – Một người đi trong nhóm lên tiếng.

- Mọi người vui là được. Đến Paris phải tận hưởng chứ, đúng không?

- Nhưng khi nãy anh nghe nói không có gan ngỗng mà, anh nghe đúng không? Sao giờ mỗi người lại được một dĩa thế này?

- Ah chắc họ thấy em đẹp nên họ tặng đó – Nàng tinh nghịch.

- Thôi đi cô ơi. Trả xong bữa này cô méo mặt cho coi.

- Thì hiện tại miệng nhai nhưng ví đau lắm đây.

Cả nhóm cười đùa rôm rả trên bàn ăn, sau nửa ngày rong ruổi khắp các địa điểm tham quan, bữa ăn này khiến họ quên đi mệt mỏi và tất bật suốt những ngày qua. Có vẻ như bữa ăn này khiến cả ekip và nàng cảm nhận được, đây mới chính thức là đặt chân đến Paris.

- Làm ơn, tôi muốn thanh toán. – Rosé khẽ nhìn người phục vụ.
- Thưa ma'am. Bữa ăn của cô đã thanh toán xong rồi mà. – Người phục vụ ngạc nhiên hỏi, như chưa tin vào lời nàng.

- Đã thanh toán. Nãy giờ tôi đã gọi đâu? Anh đang đùa tôi sao?

- Thưa ma'am. Chiếc thẻ cô đưa khi nãy đã thanh toán bữa ăn này của cô rồi thưa cô. Tí nữa quản lý sẽ gửi lại cho cô sau bữa ăn này.

Rosé không tin vào tai mình, nếu nói với cô tấm card đó có thể giúp cô tìm một vị trí ngồi tốt hơn trong nhà hàng thì nghe có vẻ hợp lý. Còn để nó thanh toán cho bữa ăn đắt đỏ này, làm thế nào lại được cơ chứ.

- Anh có thể cho tôi hỏi, cuối cùng chiếc thẻ đó là gì mà có thể thanh toán bữa ăn này của tôi không?

- Thưa cô, thật ra đây là lần đầu tiên nhà hàng chúng tôi nhận được tấm thẻ này sau khi có thông báo cách đây 1 tuần từ giám đốc. Nhà hàng cũng không nghĩ có thể thấy được nó tận mắt bởi vì không phải ai cũng dễ dàng có được. Ban đầu khi nhìn thấy cô đưa nó ra, chính tôi cũng không dám xác minh. Nhưng sau khi quản lý đối chiếu bằng phương thức đặc biệt, chúng tôi khẳng định nó có thể chi trả và đã thanh toán hoàn tất cho bữa ăn của cô.
- Vậy anh có thể cho tôi biết thêm về chủ nhân của tấm thẻ đó không?

- Thưa cô điều này không được phép. Chúng tôi được dặn rất kĩ về điều này, mong cô thứ lỗi tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô.

- Được rồi cám ơn anh.

Rốt cuộc người ấy là ai, là người như thế nào mà chỉ với một chữ kí đơn giản, lại có thể làm được điều không thể tin này. Cô đôi khi vẫn thường hay đưa thẻ cho chị Alice đi mua sắm, nhưng nó là thẻ ngân hàng. Còn tấm giấy cô đang cầm trên tay, chỉ đơn giản là một tờ giấy trắng có chữ ký không hơn không kém. Làm thế nào lại chi trả cho bữa ăn đắt đỏ này.

- Mọi người đi chơi tiếp nhé. Anthony nhắn em qua có việc cần trao đổi, xong em về khách sạn nghỉ luôn. – Nàng viện một cái cớ tạm biệt mọi người sau bữa ăn để lánh về phòng. Đột nhiên nàng thật sự muốn tìm chủ nhân của tấm card ngay lập tức, nó khác với tính cách e dè người lạ thường ngày của nàng.
Nó vốn dĩ là một tấm giấy trắng, nàng đã lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần. Rốt cuộc số điện thoại nó nằm ở đâu. Lại muốn đùa nàng sao? Nàng đã thử qua nhiều cách, đã soi nó dưới ánh đèn, dùng nến hơ qua vẫn không thấy được, tấm card nằm yên đó, nhìn nàng thách thức. Nàng cũng không phải kiểu người kiên nhẫn gì cho cam, vật lộn với nó nãy giờ lại quên mất từ lúc về đến giờ vẫn chưa có miếng nước, cổ họng từ lâu đã khô khốc lại.

- Nước... Nước là nguyên tố thụ động, liên quan đến những điều ẩn sâu con người chúng ta, Rosé, nhớ nhé. – Nàng nhớ đến lời của người đó trước khi rời đi. Mà nàng thì chưa thử qua cách này, thử xem sao. Không cần nghĩ lâu, nàng dùng tăm bông thấm nước, sau đó nhẹ nhàng lật mặt sau để trống của card, từ từ bôi lên. Quả nhiên, khi bôi đến vị trí trung tâm của tấm card, một vài đường nét dần dần lộ diện.
- Ô..là số...là thật rồi này. Wowww, vui nha. – Cuối cùng những con số cũng hiện ra trước mắt nàng theo cách không thể dễ hơn. Trong một ngày nàng đã tin lời người kia nói những 2 lần, và đều đã được kiểm chứng. Xem ra con người này có chút thú vị, nói là làm, nàng nhấc điện thoại lên, bấm theo dãy số trên tấm card.

Đầu dây bên kia đổ chuông...

- Hello

- ...

- Hello...Rosé, là cô phải không?– bên kia vang lên ngữ giọng trầm ấm.

- Sao cô biết là tôi? – Nàng kinh ngạc

- Tôi không tuỳ tiện đưa số mình cho người khác, nhanh như vậy đã tìm ra số tôi rồi sao?.

- Tôi là ai cơ chứ. Tôi chỉ muốn gọi để cảm ơn về bữa ăn. Tôi không nghĩ...

- Rosé? - Giọng nói đầu dây bên kia cắt ngang.

- Vâng, tôi nghe.

- Tối nay tôi mời cô đi ăn nhé.

...

———-