|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

2.BENOIT

- Rosé . Tối nay tôi mời cô đi ăn nhé?

Lời mời đột ngột khiến Rosé có chút đắn đo. Nàng dù sao cũng là một ngôi sao lớn, lại chưa hề biết người đó lai lịch thế nào, làm sao nàng có thể dễ dàng đồng ý ngay lời mời này.

- Tôi...tôi sẽ trả lời cô sau nhé.

- Được. Tôi đợi.

Nàng cúp máy, tâm trí hiện đang rất mâu thuẫn nhau. Người này tuy chỉ vừa gặp gỡ, lại cho  nàng cảm giác có một sự tin tưởng nhất định, khí thái ấy vững như bàn thạch đôi lúc lấn át cả người đối diện. Nhưng nàng lại sợ, nơi đất khách xa lạ này, nhận lời từ một người chưa quen, nó khiến nàng chùn bước. Nghĩ mãi không thông, nàng quyết định bấm số gọi cho một người.

- Hello baby, anh nghe đây.

- Anthony, em có việc muốn hỏi anh

- Anh giúp gì được cho em nào?

- Anh còn nhớ người ngồi cạnh em trong bữa party không? – Nàng ngập ngừng... Hôm nay em nhận được cuộc hẹn ăn tối từ cô ta, nhưng em ngại quá, anh quen người ấy chứ?

- Ồ ngài Montague. Rosé , anh lấy uy tín của mình ra bảo đảm cho em nhé. Hiện anh chưa thể cho em biết danh tính của người này, nhưng anh dám chắc với em ngài ấy là một người có thể tin tưởng. Em nên nhận lời ngài ấy đi bae.

- Sao lại thần bí thế anh? Là ai mà đến cả danh tính cũng không tiện nói vậy?

- Ummm...nói sao nhỉ. Vì đặc thù công việc và cả xuất thân, cho nên trước nay việc danh tính bảo mật rất kĩ Rosé ah. Sau này có thể ngài ấy sẽ tự cho em biết. Còn lại anh chỉ có thể nói với em, người này có thể tin tưởng. Em đi với ngài ấy có khi cả châu Âu này không ai dám đυ.ng vào em đâu chứ đừng nói là paparazzi, vấn đề này em hoàn toàn yên tâm..haha. – Anthony cười lớn.

- Anh lại đùa em. Được rồi em không phiền anh nữa, cám ơn anh nhé.

- Ah mà Rosé này, khi nào em về lại Hàn?

- Em chưa định ngày, em muốn ở lại thêm vài ngày.

- Thế em ở lại với ai?

- Ekip của em hôm nay sẽ về Hàn, chỉ có một trợ lý ở lại với em thôi. Em muốn nghỉ ngơi ít ngày, bên này không khí mát mẻ lại ít fan biết em ở đâu.

- Vậy hôm nào em rảnh thì set 1 ngày gặp anh nhé, anh có chuyện muốn bàn với em.

- Vâng okay anh. Em sẽ gọi lại nhé!

- Okay bye bé cưng. – Anthony cúp máy, nhìn vào điện thoại .... Ôi bé cưng ơi, anh ganh tỵ với em quá đi, đến anh còn không thể hẹn được người đó, mà em thì có cơ hội đắn đo nên đi hay không. Thật bất công với đàn ông mà.

*New Messenger*

     "Tối nay 7h đón tôi tại khách sạn A nhé."

     "Tôi sẽ đúng giờ." – Cô mỉm cười, với tay nhấn nút đỏ trên bàn :"Gọi Elio vào gặp tôi"

*Cộc...cộc*

- Lisa, em gọi anh? – Elio đẩy cửa bước vào, anh là vệ sĩ thân cận và cũng là anh em vào sinh ra tử cùng cô suốt nhiều năm qua. Hai anh em họ, một người là Elio Russo, một người là Mario Russo, chính là cánh tay phải và tay trái đắc lực của Lisa. Có thể nói, ngoài hai người họ, Lisa tuyệt nhiên không tin tưởng bất kì ai mà chưa qua tìm hiểu. Elio có mái tóc đen đặc trưng của người Ý, hàng chân mày rậm cùng với giọng nói trầm ấm. Mái tóc của anh lúc nào cũng được vuốt lên gọn gàng, âu phục trên người luôn luôn chỉn chu không chút sai sót. Elio tuy nói là vệ sĩ thân cận, với dáng người vạm vỡ nhưng lại không hề thấy thô kệch, mà lại đậm chất Ý và toát lên phẩm giá của một quý ông. Ngược lại với Elio, Mario có mái tóc dài, xoăn rất lãng tử phong trần. Nếu như Elio xử sự điềm tĩnh trong mọi tình huống, thì Mario lại ở trường phái ngược lại. Âu cho cùng cũng vì Mario cũng còn trẻ, lại mang đến cảm giác tràn đầy năng lượng tích cực. Hai anh em đi cùng nhau, luôn tạo cho Lisa thế cân bằng. Một người đủ tin cậy để giao những việc cần suy tính thấu đáo, một người luôn tích cực có đôi chút bất cần xông pha mọi tình huống.

- Đặt giúp em một nhà hàng 7h tối nay, chặn đứt mọi tai mắt và săn tin. – Lisa mắt vẫn dán vào văn bản trên bàn, nói.

- Em cần mấy người theo?

- Tuỳ anh sắp xếp.

- Có để Mario theo không ?

- Anh nghĩ sao? – Lisa ngước nhìn Elio, nhoẻn miệng cười.

- Tốt nhất là không. Anh đi sắp xếp đây...mà Lisa, gặp lại cố nhân cảm giác thế nào? – Elio tuy vẫn giữ ngữ giọng trầm của mình, nhưng Lisa hiểu, anh đang có ý trêu cô.

Lisa không trả lời, chỉ cuối đầu cười nhẹ. Cố nhân? Dụng từ hay đấy Elio...

...

-7h tối, trước cửa khách sạn-

- Rất vui gặp lại cô – Lisa nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô gái đối diện, hôm nay nàng chọn cho mình một chiếc váy trắng, choàng thêm áo lông màu đen bên ngoài. Cô nào biết được, một tiếng trước nàng đã rất chật vật đứng trước tủ đồ của mình thế nào.
- Cô đúng giờ nhỉ - Nàng tinh nghịch trêu đùa trước khi bước vào xe.

Xe của họ dừng ở một góc phố, ngay bên cạnh là một nhà hàng nhỏ màu xanh với ánh đèn vàng ấm áp dịu mắt, phía trên tấm bảng đỏ có dòng chữ Benoit. Một người vận suit đen tiến lại mở cửa xe cho Rosé. Nàng cảm thấy có chút gì đó kì lạ, lúc nãy trước khi rẽ vào con phố, vẫn thấy dòng người tấp nập qua lại, sao giờ con phố này lại vắng thế nhỉ. Các cửa hàng bên cạnh vẫn sáng đèn, nhưng sao trong tầm quan sát của nàng lại chẳng hề có một bóng khách. Không lẽ dẫn nàng đi ăn tối ở một khu ế ẩm thế này sao.

Thưa quý cô Rosé, nàng nói vậy là oan cho cả con phố rồi, nếu chúng đọc được suy nghĩ của nàng, có lẽ chúng sẽ khóc mất. Con phố nàng vừa đặt chân xuống, có đến 2 nhà hàng có sao Michelin đó thưa nàng. Chẳng qua là nhờ vào tài sắp xếp của Elio mà cả hai đầu dãy phố đều đã có xe chặn ngăn không cho người lạ tiến vào, còn tất cả những cửa tiệm nằm trong dãy phố hôm nay chắc rằng cũng đã thu đủ doanh thu nhưng được lệnh vẫn mở đèn đến giờ đóng cửa rồi.
- Sao nhà hàng này vắng thế nhỉ? Hay là chưa đến giờ ăn tối ? – Nàng không nhịn được, hướng Lisa hỏi.

- Tôi có thói quen lúc ăn tối không thích nhiều người làm phiền. – Lisa kéo ghế lịch thiệp mời nàng ngồi.

- Và.....

- Tôi bao trọn nhà hàng.

- Bán sách. Okay, bán sách bao trọn nhà hàng. – Rosé gật gù.

Vẻ dí dỏm của nàng lần đầu khiến Lisa cười thoải mái. Bữa tối từ từ được dọn lên, Benoit là nơi bạn có thể tìm thấy các món ăn kinh điển của Pháp. Bầu không khí ở đây luôn ấm áp nhờ vào nghệ thuật bài trí của nhà hàng. Không gian được lấp đầy những băng ghế nhung và đồng đỏ, các tấm kính chạm khắc, các cột đá cẩm thạch cùng với quầy bar, tạo cho thực khách cảm giác thoải mái.

- Cô muốn uống gì ? Tôi không muốn lần đầu đi ăn đã ép cô dùng rượu, cứ chọn thứ cô thích – Lisa hỏi.
- Không sao. Ăn đồ Pháp mà không có vang cảm giác như thiếu chút gì đó.

- Được. Lấy rượu, làm ơn. – Lisa hướng người bồi bàn yêu cầu.

- Được rồi. Giờ tôi đã ngồi đây ăn tối, tôi có thể hỏi tại sao lại mời tôi không? Hình như chúng ta chưa từng quen biết nhau, lí do nào để cô mời tôi thế.

- Làm bạn. Thế thôi.

- Nếu là làm bạn, vậy cho tôi biết thêm về cô được không? Có bạn nào lại chẳng biết gì về nhau ngoài tên chứ. – Rosé bĩu môi.

- Quốc tịch Ý, cao 1m68, nhà bán sách, có 11 anh em, bố đã mất chỉ còn mẹ, sống một mình, chưa lập gia đình....

- Ngưng. Tôi có phải điều tra lý lịch đâu mà cô làm một tràng thế.

- Thì cô yêu cầu.

- Thôi tôi không hỏi nữa. Coi như tôi chịu thua cô đi. Vấn đề này nữa thôi, cô bao nhiêu tuổi thế, tôi không có ý mạo phạm, ở nước tôi hỏi tuổi để tỏ sự kính trọng với người đối diện thôi.
- Hơn cô 7 tuổi.

- Okay, 7 tuổi. Tôi phải gọi bằng chị rồi.

- Nghe buồn nhỉ.

Dưới ánh nến và ánh đèn của nhà hàng, Rosé và Lisa đã dần thu hẹp khoảng cách. Nàng nhận ra con người này tuy vẻ ngoài lạnh lùng và rất kiệm lời, nhưng cứ mỗi lời thốt ra luôn khiến tâm trạng nàng có chút bình yên, tin tưởng. Nàng dần mở lòng mình hơn và không còn cảm giác quá đề phòng đối với Lisa. Và có vẻ như Lisa dù rất ít nói, nhưng không đề tài nào nàng đưa ra làm khó được cô, đã có những giây phút nàng thật sự kinh ngạc về độ hiểu biết và tầm nhìn của đối phương. Từ hội hoạ, kiến trúc đến ẩm thực, cuộc sống cô đều cho nàng những câu trả lời mà trước nay chưa một ai đủ tinh tế để đáp lại. Rosé cảm giác dường như đêm nay cô đang trò chuyện cùng một cuốn bách khoa toàn thư vậy.
....

- Lisa, nếu là bạn, cho tôi biết, làm thế nào để nhanh chóng quên đi một người khi người ấy ngày ngày hiện hữu bên cạnh chị? – Hơi men đã khơi gợi cho nàng can đảm để thốt ra lời nàng muốn giấu sâu bên trong.

- Em là đang muốn tôi an ủi em sao?

- Cứ cho là vậy đi.

- Sự an ủi trong thời khắc nào đấy nó sẽ như liều thuốc giảm đau, thế nhưng nó không trị được gốc rễ của vấn đề. Rosé, không muốn quên đừng ép mình quên. Sai người, sẽ dạy em đúng bài học. Em chỉ cần nhớ điều này thôi. 

Lisa nâng ly rượu, hướng về phía nàng, cô không muốn cố quan tâm một cách văn vẻ hay an ủi để chiều lòng người muốn nghe, cô chỉ muốn Rosé đón nhận nó một cách thực tế nhất. Rosé kinh ngạc, đây không phải lần đầu nàng chia sẻ tâm sự, nhưng những người xung quanh nàng hầu như đều khuyên nàng phải cố quên đi quá khứ, khuyên nàng những điều nàng đã hiểu nhưng chưa bao giờ làm được.
- Nói chuyện với chị thật sự ngộ ra rất nhiều điều nha. – Rosé chống cằm.

- Nếu nó làm em vui, sẵn lòng thôi.

Không gian chỉ có hai người, dưới ánh nến dịu mắt dễ dàng nghe được tiếng nàng cười khúc khích bên cạnh những câu chuyện của Lisa. Bữa ăn đêm ấy khiến nàng như quên mất mình và người kia chỉ vừa mới quen, ngỡ đâu đã quá thân nhau rồi.

- Cám ơn chị. Bữa ăn hôm nay khiến tôi rất vui, dường như tôi quên mất mình đang buồn chuyện gì. Thật sự trò chuyện cùng chị làm tôi thấy bình tâm lắm.

- Nếu em muốn, tí nữa ăn xong đi dạo cùng tôi nhé.

- Được thôi. Tính tiền xong chúng ta đi.. Làm ơn, tôi muốn thanh toán – Rosé hướng mắt về phía người bồi bàn. Lisa vẫn lại khí thái ấy, nâng ly rượu đưa lên miệng nở nụ cười nhẹ.

- Thưa cô...bữa ăn này đã được thanh toán. – Người bồi bàn ấp úng vừa đáp vừa nhìn về hướng Lisa.
- Vốn dĩ tôi muốn mời một bữa ăn để đáp lại tấm thẻ của chị. Mà lại để chị nhanh hơn một bước rồi. Phải làm sao đây. – Nàng gật đầu, hướng về phía bồi bàn cảm ơn.

- Biết sao được, tôi thích thế. Đêm nay trông em cũng không được vui, coi như tôi trả tiền để làm em vui đi – Lisa mỉm cười.

- Được. Vậy một lát tôi sẽ đi dạo với chị lâu chút để đáp lễ. Nhưng có một điều tôi thắc mắc, làm sao một tờ giấy chỉ với chữ ký của chị lại có khả năng chi trả một bữa ăn số tiền lớn như vậy?

- Chỉ là có quen biết chút ít thôi. Không đáng quan tâm.

- Không đúng. Làm sao chị biết tôi sẽ đi ăn nhà hàng nào? – Rosé gặng hỏi.

- Ông tôi có rất nhiều mối quan hệ tại đây. Cáo mượn oai hùm thôi.

Làm sao Lisa dám nói cho nàng biết, thực sự thì cả Paris này, à không, cả châu Âu này không ai không biết đến tấm thiệp trắng của gia tộc Montague. Mà nhắc đến gia tộc này, có rất nhiều thứ không thể kể hết. Một trong những câu chuyện được truyền miệng nhiều nhất, chính là chiếc thiệp trắng có chữ kí của người trong gia tộc, loại giấy làm ra nó, không phải có thể tuỳ tiện sản xuất. Tấm thiệp được gia công bằng gỗ đàn hương, một loại gỗ có hương thơm rất dễ chịu, thường được phân bố khắp Đông Nam Á và các đảo Nam Thái Bình Dương. Cả cây và rễ đều chứa một loại tinh dầu thơm màu vàng, được gọi là dầu gỗ đàn hương, mùi hương này vẫn tồn tại trong nhiều năm, cho nên vừa cầm có thể nhận ra ngay. Vì mùi hương quý phái này mà gỗ Đàn Hương bị khai thác quá nhiều, trở thành một trong các nhóm gỗ quý và đắt đỏ nhất thế giới mà chỉ có người của gia tộc Montague mới có khả năng tuỳ tiện sử dụng nó như một loại danh thϊếp. Cũng chính vì lí do đó, không khó để những nơi sang trọng nhận ra tấm thiệp này đến từ ai. Và còn một điều đặc biệt nữa, trên tấm thiệp thật ra có một dãy số bí mật mà mắt thường khó lòng nhìn ra, chỉ cần người cầm nó cung cấp lại cho phía đại diện của nhà Montague, được xác thực, thì giá trị của nó, đôi khi còn hơn cả một tấm thẻ ngân hàng. Nếu như Lisa nói điều này ra với nàng, chỉ e nàng không tin trên đời lại có một hình thức thay thẻ tín dụng kì lạ và thần bí đến vậy. Cô đành phải nói tránh đi câu hỏi của nàng.
Ra khỏi nhà hàng, Lisa đưa tay ra dấu cho Elio không cần chuẩn bị xe vội. Cô cùng Rosé thong thả tản bộ trên phố, tiết trời Paris mùa thu đang bắt đầu se lạnh, phá tan đi cơn say chếnh choáng từ rượu. Lisa lặng lẽ đi bên cạnh nàng, không nói, không nghĩ, chỉ đơn giản là đi cạnh nhau mà thôi. Hành động tinh tế này, lại làm cho Rosé có chút ấm áp. Ở một khoảnh khắc nào đó của sự cô đơn, đôi lúc ta chỉ cần một người đi bên cạnh, một người không cần biết quá nhiều, nói quá nhiều, bấy nhiêu thôi sao lại khiến nàng thấy nó giá trị hơn cả trăm lời khuyên sáo rỗng từng nghe.

- Lisa... - Nàng phá tan sự im lặng khi gọi tên người ấy.

- Uhm.

- Làm thế nào để biết ta gặp đúng người?

- Em muốn gặp một người :"Vừa gặp em, đã cười." Hay là người :"Vừa gặp.....em đã cười."?

- Em muốn cả hai. Tham lam quá không?
- Có. Nhưng em xứng đáng có được........Rosé, nếu em chưa có ý định quay về Hàn Quốc. Có muốn sang Ý chơi một vòng không?

- Ý kiến không tồi, nhưng để em suy nghĩ đã. Chị phải về nước sao?

- 2 ngày nữa tôi sẽ quay về. Dù sao bên đây em cũng không quen ai, chi bằng sang Ý cùng tôi.

- Em còn cuộc hẹn với Anthony. Nếu sắp xếp được em sẽ suy nghĩ về lời đề nghị này. Dù sao em cũng chưa từng đi Ý. Nhưng em sợ trợ lý của em sẽ báo về công ty, điều này em không thích. – Rosé sợ việc nàng đi cùng Lisa sẽ từ trợ lý đến tai giám đốc, đâu phải nàng không biết công ty xếp trợ lý ở lại, một phần là vì muốn giám sát nàng.

- Ngày mai anh ta sẽ bận thôi. – Lisa cười.

- Ý chị là sao?

- Không sao cả. Cũng khuya rồi, sương xuống nhiều. Tôi đưa em về nhé.

- Vâng.

Từ biệt Lisa, Rosé quay về phòng. Đúng lúc này thì Anthony gọi đến...
- Bé cưng, mai em rảnh không? Anh qua khách sạn gặp em nhé.

- Em còn đang tính gọi cho anh đây. Mai sáng anh đợi em dưới nhà hàng của khách sạn nhé.

- OK, 9h anh sẽ qua đến. Sao rồi, đi ăn tối vui chứ?

- Cũng vui. Kể ra người này cũng thú vị. Em nhận ra người này không chỉ có vẻ ngoài, qua cách nói chuyện đây thực sự là một người rất có tầm anh ah.

- Ôi trời công chúa của tôi, sự hiểu biết của người này vượt xa cả những gì em nghĩ đó. Nhưng thôi, em tự mình nhận ra sẽ hay hơn. Thôi nghỉ ngơi đi nhé, mai gặp em.

- Ok Anthony. Ngủ ngon nhé.

—-

Sáng hôm sau, Anthony đúng hẹn, đợi nàng bên dưới khu vực nhà hàng bên trong khách sạn. Nàng diện một chiếc áo sơmi trắng của YSL, món quà đầu tiên được Anthony gửi tặng kèm lời mời tham dự tuần lễ thời trang của YSL.

- Ahhh, em đây rồi. Trông em hôm nay thật tuyệt. – Anthony mỉm cười ôm lấy nàng.
- Anh đợi có lâu không? – Nàng ngồi xuống.

- Không. Anh vừa đến thôi.

- Hôm nay anh hẹn em ra có việc gì thế?

- Ok, anh không vòng vo nữa, vào thẳng việc chính nhé. Anh muốn mời em làm đại sứ toàn cầu cho Yves Saint Laurent.

- Gì cơ? Đại sứ toàn cầu. Anthony anh đừng đùa với em vậy chứ.

- Không baby ah, anh nghiêm túc. Em thực sự rất hợp với YSL. Anh sợ nếu như anh không tận dụng cơ hội này mở lời sớm, em sẽ về tay người khác mất. – Anthony bày vẻ mặt đau khổ như thể anh đang tỏ tình với Rosé vậy.

- Trời, ai mà nghe được chồng anh gϊếŧ em mất. Em rất vui và vinh hạnh khi nghe anh nói Anthony. Nhưng em không thể tự quyết việc này, vì còn phải hỏi ý công ty...

- Uhm anh đã nghĩ đến. Chỉ cần em đồng ý, phía YSL sẽ đàm phán hợp đồng với YG. Anh chỉ cần câu trả lời từ em thôi.

- Em sao có thể từ chối chứ, hiện tại em đang cảm thấy phấn khích không tin vào tai mình đây nè. Anthony, em rất vinh hạnh khi nghe điều này từ anh.
- Ok vậy nhé. Đồng ý rồi nhé, không được bỏ anh chạy theo người khác đâu đấy.

- Dĩ nhiên không.

Cuộc hẹn với Anthony đã làm nàng vui suốt cả buổi sáng. Định rằng sẽ báo lại cho trợ lý và gọi về cho công ty, nhưng nàng lại gặp ngay trợ lý của nàng đang khệ nệ ôm vali ra khỏi cửa.

- Anh, anh đem vali đi đâu đấy?

- Chaeyoung ah anh xin lỗi, em trai anh ở nhà bị tai nạn, vợ anh lại đang mang bầu không thể xử lý. Anh định xuống dưới tìm em, anh vừa gọi xin công ty cho anh bay về trước, em có thể ở lại đây một mình được không?

- Ôi có nặng lắm không anh? Em ổn, em chỉ quanh quẩn ở đây ít hôm thôi. Em lớn rồi, có thể tự lo được. Anh đừng lo cho em, với lại có Anthony ở đây, em còn việc cần thu xếp với anh ấy.

- Vậy...vậy anh về trước nhá. Xin lỗi em Chaeyoung, việc đột xuất quá nhà lại neo người.
- Không sao mà anh. Về tới có gì thì gọi cho em nha, nếu cần giúp đỡ gì anh cứ gọi cho em.

- Uh, thôi anh đi nhé. Em ở lại cẩn thận đừng đi lung tung để fan bắt gặp, về anh sẽ kêu quản lý Ahn thay anh bay qua đây nếu em cần.

- Thôi anh đi đi kẻo trễ.

——-

Sự việc xảy ra đột ngột khiến Rosé vừa thương cho người anh, vừa thấy vui trong lòng. Tâm ma của nàng thiệt là tội lỗi, dù biết mình được tự do không bị giám sát mấy ngày, nhưng bằng nỗi đau của người khác, nàng thấy mình thật ích kỉ. Nhưng sao lại trùng hợp thế nhỉ, ngày hôm qua người kia cũng nói "Hôm nay anh ta sẽ bận thôi." Không lẽ .....À mà không thể nào, một người ở Pháp xa như vậy, làm sao làm được chuyện đó, mình lại suy diễn lung tung rồi, chắc là trùng hợp, hoặc là chị ta biết chút ít dự cảm tương lai thôi.
- Tôi muốn sang Ý cùng chị - Rosé nhắn tin.

- Được. 5h sáng mai tôi sẽ cho người sang đón em.

——

Sáng hôm sau, Elio đến sớm để đón nàng. Nàng cũng nhận ra người trợ lý hay đi bên cạnh Lisa.

- Chào buổi sáng cô Park. Tôi được lệnh đến đón cô.

- Chào anh, gọi tôi là Roseanne hoặc Rosé nhé. Cám ơn anh đã đến đón sớm như vậy.

- Đây là việc của tôi thưa cô.

...

- Anh tên là gì? Tôi thấy anh hay đi cạnh Lisa. Chắc anh là trợ lý của chị ấy hả?

- Tôi là Elio Russo. Tôi là cận vệ của ngài Montague.

- Quào, cận vệ luôn cơ đấy. Bán sách mà sắm luôn cận vệ. Chị ta thật biết nói đùa. Mà anh Elio này, tôi không muốn có người thấy tôi sang Ý, tí nữa anh đưa tôi vào khu vực riêng của quầy vé nhé. Tôi vẫn chưa mua vé gì cả, cũng không nghe chị ta nói gì.

- Chúng ta không cần mua vé thưa cô.

- Tại sao?
- Vì chúng ta dùng máy bay riêng. Tí nữa xe sẽ vào thẳng đường băng nên cô không phải lo có người nhận ra.

- Okay....máy bay riêng....bán sách có máy bay riêng...okay, tôi ổn. – Lần này không còn nghi ngờ nữa, nàng chính thức nhận ra, ngay từ đầu nàng đã bị tên đó lừa như một đứa trẻ rồi Rosé ah.

——