|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

9. Jeju

*Sân bay quốc tế Incheon*

- Thiếu gia, em tìm ra được thông tin cô gái anh cần rồi? Nói ra anh cũng không tin đâu?

- Nói thử xem.

- Cô ta không phải người bình thường đâu. Là idol nổi tiếng đó, bảo sao em thấy quen quen. Là Rosé của nhóm Blackpink. Anh nghe tên có quen không?

- Blackpink? Có chút ấn tượng? Ca sĩ sao?

- Đúng rồi, nổi tiếng lắm. Hôm trước mới comeback, nhờ vậy em mới nhớ ra nè. Anh xem.

Tên đàn em đưa điện thoại cho hắn, nội dung của một bài báo viết về những tấm biển quảng cáo từ một fan vô danh chịu chi cho nàng, làm xôn xao cộng đồng mạng một thời gian. Hắn nhếch mép cười khinh.

- Tưởng sao? Idol thì dễ thôi, có ai mà Sung Jae này không chiếm được. Để đó, tao về trình diện bố đã.

Hắn là Yook Sung Jae, con trai độc nhất của ông trùm bất động sản Yook Young Sung, là gia đình Chaebol hai thế hệ, phất lên nhờ bất động sản và rửa tiền cho chính phủ. Sau thời gian du học tại Pháp, hắn quyết định ở lại châu Âu để thuận lợi tiếp tay cho cha mình. Xung quanh hắn đều là những tin đồn bê bối liên quan đến rửa tiền, chiếm đoạt tài sản và cưỡng bức. Số nạn nhân bị hắn làm hại nhiều vô số nhưng tất cả tội chứng đều chỉ trong một đêm đã bị xoá sạch.

Đáng lí ra hắn sẽ còn định cư tại châu Âu khá lâu, nhưng vì vụ đυ.ng độ với Lisa tại Ý và sợ lão bộ trưởng vô dụng làm hỏng chuyện, nên lần này hắn buộc phải quay về Hàn. Dù đã cố gắng sai đàn em lùng sục nhưng hắn vẫn không tài nào moi ra được lí lịch của Lisa. Sung Jae cảm thấy rất cay cú, đời hắn chỉ biết ủ mưu hại người khác chứ chưa bao giờ bị làm nhục ê chề đến vậy. Hắn quyết tìm cho ra và sẽ đáp trả không chút nương tay.

*Resort 5 sao đảo Jeju*

- Hi chào mọi người, sorry em đến trễ, mọi người đợi có lâu không? – Rosé vui vẻ vẫy tay với các cô gái trước mặt.

- Này em làm gì mà để tụi chị đợi lâu quá vậy?

- Em đi rước bạn. Thông cảm đi mà.

- Rosé, đây là bạn em sao? – Cô gái có mái tóc đen gợn sóng, gương mặt kiêu kì với đường nét sắc sảo hướng mọi sự chú ý về phía Lisa, từ lúc nhìn thấy Lisa, cô như bị thôi miên đến ngơ cả người. Cô ấy không ai xa lạ, nữ thần của Red Velvet, Irene.

- Ah để em giới thiệu với mọi người, đây là Lisa, bạn của em. Chị ấy là người Ý, qua đây nghỉ dưỡng tiện tay em dắt đi chơi luôn. Lisa, chị Jennie, Jisoo chắc chị đã biết. Kia là chị Hye Ri, chị Ashley, cả hai đều là bạn thân của em. Còn đây là chị Irene. Tụi em đều làm cùng ngành. Lisa hơn em 7 tuổi.

- Hi Lisa. Rất vui gặp lại chị – Jennie và Jisoo nở nụ cười hoa hậu chào đón Lisa.

- Hi ~ Chào Lisa.

- Chào mọi người. Rất hân hạnh được làm quen.

- Hai người ngồi xuống đi. Đồ ăn sắp dọn ra rồi. – Hye Ri nhẹ nhàng mở lời.

- Chaeyoung, làm sao em quen được Lisa vậy? – Irene hỏi. Cô vẫn không dời ánh mắt ra khỏi Lisa. Người này thần thái thật lôi cuốn.

- Ah, em quen chị ấy hôm tham dự fashion show của YSL tại Pháp. Xong tụi em có đi ăn vài lần rồi làm bạn thôi. – Rosé cố tình không kể lại chuyện ở Ý, nàng không muốn đi sâu vào chuyện này.

- Lisa, cô làm nghề gì ? – Jennie cũng không muốn nằm ngoài câu chuyện, cô thật sự rất muốn biết rõ hơn về con người này.

- Để em trả lời cho Lisa. Chị ấy bán sách cho vui, nghề nghiệp chính thì đừng mong mà biết được, có nhiều bất động sản và vườn nho 11,2 hecta để sản xuất rượu vang, có máy bay riêng, buồn thì bỏ cả đống tiền ra quăng qua cửa sổ, vui thì đóng cửa trong phòng đọc sách có cạy miệng cũng không nói nửa lời. Chị muốn biết gì nữa không Jennie.

Nàng vừa nói, vừa lườm Jennie cảnh cáo. Nàng thừa biết vì sao Jennie lại muốn hỏi như vậy, nếu không nhanh chặn lại, chắc Jennie sẽ hỏi bật luôn gốc gác nhà người ta. Lisa ngồi bên cạnh nghe nàng trả lời, mỉm cười dùng tay xoa đầu nàng.

- Coi như không uổng công, có chút hiểu biết.

Jennie nhận được tín hiệu cảnh báo từ Rosé, biết không thể hỏi thêm, đành phải cười trừ cho qua chuyện. Cả nhóm bọn họ đều là những nữ thần hút fan của ngành giải trí Hàn Quốc, vậy nên nếu muốn tụ tập đi chơi, phải bí mật ra sân bay vào lúc tối muộn để tránh những ánh mắt soi mói. Thế nên khi đến nơi cũng đã khá muộn, chỉ có thể ăn tối cùng nhau rồi sáng mai sẽ cùng đi lặn biển.
- Tối nay sắp phòng thế nào đây mọi người? – Ashley hỏi.

- Jennie với Jisoo, Rosé với Lisa, chị và Ashley sẽ chung phòng. Còn Irene thế nào nhỉ? – Hye Ri đáp.

- Không cần đâu, Lisa chị ấy thích ngủ một mình, để em chung phòng với chị Irene cho. – Rosé liếc nhìn Hye Ri, sao xung quanh cô toàn những bà chị lắm chiêu nhiều trò thế nhỉ?

- Ok, quyết định vậy đi. Thôi về phòng nào. Sáng mai 7h ăn sáng rồi tính tiếp.

...

- Tôi có nói tôi thích ngủ một mình sao? – Lisa ghé sát tai nàng thì thầm.

- Chứ không phải sao?

- Tôi thích ngủ với em hơn.

- Dẹp chị đi, đừng có mà giở trò. Về phòng ngủ đi.

...

- Rosé, cô bạn đó em quen lâu chưa? – Irene quay sang nhìn Rosé hỏi.

- Vài tháng thôi. Có gì không chị? – Nàng nằm trên giường, tay vẫn bấm điện thoại.

- Chị ấy có người yêu chưa Rosé?

Nàng ngưng lại vài giây trước câu hỏi bất ngờ của Irene, sao lại hỏi trực tiếp như vậy chứ, lòng nàng cảm thấy đôi chút không vui nhưng vẫn phải lịch sự trả lời.
- Vẫn chưa chị ạ. Chị ấy lập dị lắm, không ai quen nổi đâu. Mà sao chị hỏi vậy?

- À, không có gì. Chị thấy tò mò nên hỏi thôi, không có gì đâu, em ngủ đi.

...

"Nữ thần Irene mới hỏi em chị có người yêu chưa. Xem ra người ta chú ý chị rồi kìa"

"Uhm"

"Uhm là sao?"

"Không sao cả. Ngủ sớm đi."

...

Thật ra đảo Jeju cũng không quá lớn, chỉ cần 3 ngày là có thể đi hết. Lượng khách du lịch đổ về đây cũng đông, để tránh bị chú ý nhóm người của Rosé không đi tham quan quá nhiều. Chủ yếu họ muốn thoải mái nghỉ ngơi cùng vài hoạt động yêu thích. Vậy là đủ. Kế hoạch hôm nay chỉ có lặn biển ngắm san hô và party nhỏ, nhưng Jennie và Jisoo lại không muốn tham gia, Jennie khá sợ nước nên nàng chọn nằm trên bờ đọc sách, Jisoo cũng không muốn để Jennie lại một mình.

Mỗi người lặn biển sẽ được một huấn luyện viên đi kèm sau khi học xong những bài tập cơ bản để bảo đảm an toàn, chỉ riêng Lisa sẽ kèm theo Rosé vì cô đã có bằng lặn biển quốc tế. Buổi trưa hôm ấy diễn ra khá suôn sẻ, thoạt đầu Rosé có chút sợ, chưa khi nào nàng xuống biển ở độ sâu sâu như vậy. Nhưng Lisa đã mau chóng trấn an nàng, giúp nàng thích nghi nhiệt độ và điều kiện thiếu sáng dưới đáy biển. Khi Rosé cảm thấy an tâm hơn, nàng bắt đầu nhìn ngắm mọi thứ xung quanh và trở nên thích thú. Nàng thoải mái khám phá, mải mê bơi theo đàn cá hề và muốn rờ lấy chúng. Rosé còn tự tin ra hiệu với Lisa là nàng có thể tự bơi một mình một cách thuần thục và không cần Lisa bên cạnh.
Dưới những hốc đá có vô số loài sinh vật biển hình thù lạ lẫm trước giờ Rosé chưa từng thấy qua. Nàng len qua một hang đá ở độ sâu 12m và cố gắng chụp lấy con hải sâm đem lên khoe với Jennie. Đột nhiên ống oxi của nàng sủi rất nhiều bọt trắng và nàng nhận ra mình không thu lấy oxi được, dường như ống van dưỡng khí của nàng đã bị nứt, oxi theo đó tràn ra ngoài. Vì tình huống xảy đến bất ngờ khiến nàng trở nên hoảng loạn mà quên mất mình còn đang ẩn trong hốc đá, nàng cần oxi để tiếp tục thở. Nàng thật sự rất sợ, chỉ cố gắng vùng vẫy và cố gắng thu thêm một ít oxi, nhưng nước biển lại nhanh chóng theo vết nứt luồn hết vào miệng làm nàng bị sặc.

Nàng bắt đầu cảm thấy choáng, hô hấp dần dần yếu đi, cơ thể mệt mỏi do tình trạng thiếu oxi và sức ép dưới độ sâu nước biển gây ra. Chính trong lúc này một bàn tay nắm lấy vai nàng kéo mạnh ra, Lisa lo lắng nhìn nàng, cô nhanh chóng nhận ra dây oxi của nàng gặp vấn đề. Không để lâu, Lisa đưa dưỡng khí của mình sang cho nàng rồi mau chóng đưa nàng trở lên mặt nước. Nhưng trước khi trồi lên, Lisa đứng nước cách mặt biển khoảng 3 mét để giúp cả hai lấy lại áp suất, dù rằng độ sâu không quá cao, cô không rõ van bị hư khoảng bao lâu, sợ rằng Rosé đã thiếu dưỡng khí trong một thời gian ngắn, nếu vội vàng lên bờ sẽ làm tổn thương nàng.
Có oxi, nàng từ từ phục hồi ý thức và nhìn thấy gương mặt Lisa. Ở dưới lòng biển xanh ngắt, vượt qua thời khắc nguy hiểm nàng luôn luôn có Lisa bên cạnh, phải chăng là một sự sắp đặt. Cũng từ giây phút này nàng nhận ra, nàng đang muốn có được sự chở che bảo vệ mà trước giờ chưa ai trao được cho nàng.

Lisa nhanh chóng đưa Rosé lên bờ, giúp nàng tháo thiết bị và bình oxi rồi cõng nàng về chỗ của Jennie và Jisoo.

- Không sao chứ? – Lisa lo lắng vuốt ve gương mặt nàng, cô với tay lấy chiếc khăn tắm quấn quanh thân người Rosé. Rosé nghe được giọng Lisa, rồi nhớ về chuyện đáng sợ vừa xảy ra dưới biển làm nàng không kiềm chế được mà bật khóc.

- Em sao thế Rosé ? Có chuyện gì sao ? – Jennie lo lắng hỏi.

- Dây oxi của cô ấy bị thoát khí dưới nước. – Lisa quay sang Jennie trả lời.
- Không sao chứ Rosé, mặt em xanh quá. Em về nghỉ trước đi, chị phải ở đây canh đồ cho mọi người. Tí nữa chị qua với em.

- Tôi đưa em về.

Nàng chỉ gật đầu không đáp. Nỗi sợ khiến chân nàng nhấc không nổi và cũng không thể mở lời. Lisa không suy nghĩ nhiều, nhấc bổng nàng lên bế về resort để lại Jennie và Jisoo ngơ ngác bốn mắt nhìn nhau.

- Ái chà! – Jennie

- Ái chà chà!!! – Jisoo

...

- Em không sao chứ? – Lisa đặt nàng lên ghế, quỳ gối xuống lo lắng nhìn nàng. Rosé vẫn một mực giữ im lặng từ khi lên bờ đến lúc về phòng.

- Có đau chỗ nào không? Tôi đưa em đi bệnh viện.

Nàng lắc đầu.

- Đừng làm tôi lo, em đau chỗ nào?

- Em giận tôi sao?

*lắc đầu*

- Rosé, tôi xin lỗi. Sẽ không để em hoảng sợ như vậy nữa. Đừng im lặng được không?

Hàng chân mày Lisa lại cau lại, ngước mặt nhìn nàng. Rosé chầm chậm đưa ngón tay lên, chạm vào ấn đường của Lisa vuốt nhẹ, nàng ngưng khóc, từ từ nói.
- Đừng nhăn nữa. Em không sao. Chỉ hơi hoảng sợ một chút thôi, đừng xin lỗi, không phải lỗi của chị.

- Có đau ở đâu không?

- Không.

- Ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm, kẻo bệnh. Tôi đi lấy cho em tách trà gừng. – Lisa nhổm dậy toan rời đi, nhưng Rosé đã kịp nắm lấy tay cô níu lại.

- Đừng đi.

- Được, không đi. Nhưng em phải đi tắm trước đã. Tôi ở đây đợi em.

...

Rosé tắm ra, trên tay Lisa đã thủ sẵn tách trà gừng. Cô đợi nàng uống xong liền đưa nàng về giường, nhẹ nhàng đắp chăn và ngồi xuống bên cạnh.

- Xoè tay chị ra.

Lisa làm theo lời nàng, xoè bàn tay và đặt lên giường. Rosé đặt ngón trỏ trái của mình lên giữa lòng bàn tay của Lisa rồi nói.

- Nắm lại.

Lisa ngoan ngoãn làm theo, cô nắm chặt lấy ngón tay nàng và ngồi im. Rosé liền nhanh chóng nhắm mắt, nhưng nàng vẫn chưa ngủ ngay. Không nhìn Lisa, nàng lại nói.
- Lúc nãy em...

- Nếu sợ thì không cần nói. Ngoan ngoãn ngủ đi, tôi sẽ ngồi ở đây với em. – Lisa nhanh chóng ngắt lời, cô không muốn nàng nhớ lại chuyện khi nãy và tiếp tục khóc.

Được một lúc thì Rosé chìm vào giấc ngủ, Lisa cũng không muốn buông tay ra. Cô cứ vậy ngồi cạnh giường, nắm lấy tay và ngắm nhìn nàng. Đây không phải lần đầu cô nhìn ngắm nàng đang ngủ, nhưng cô vẫn cứ thích làm điều này. Trái tim Lisa từ lâu đã không còn nghe theo sự sai khiến của chủ nhân nó nữa, cô biết, trong đầu cô luôn xuất hiện hình bóng của nàng, ngày càng tham lam mong muốn một ngày nào đó trái tim Rosé sẽ có chỗ dành cho mình. Có thể sẽ mất rất lâu, nhưng Lisa vẫn không ngừng hy vọng.

Cửa phòng đột ngột mở, Irene đã lặn biển trở về, Lisa trông thấy Irene cũng chỉ quay mặt lại chào rồi tiếp tục ngồi cạnh nắm lấy tay Rosé.
- Em ấy sao rồi chị? – Irene đã nghe về tai nạn của Rosé từ Jensoo. Cô cũng muốn nhanh chóng quay về phòng tắm rửa và tiện thể xem tình trạng Rosé thế nào. Nhưng khi nhìn thấy Lisa ngồi bên cạnh, dịu dàng nắm lấy tay nàng, Irene trỗi lên cảm giác ganh tỵ. Cô thầm nghĩ ước gì người nằm đó là mình, một suy nghĩ thoáng nhẹ qua đầu nhưng nhanh chóng biến mất.

- Không sao. Tôi về đây. – Lisa lạnh lùng đứng dậy, cúi đầu chào Irene. Cô thật sự muốn ở lại bên cạnh Rosé nhưng vì riêng tư cá nhân của Irene, nên cô xin phép cáo lui.

Vừa ra khỏi phòng, Lisa chạm mặt Jensoo ngay cửa, họ cũng muốn vào xem Rosé hiện đang thế nào. Nhưng Lisa đã ngăn lại.

- Em ấy không sao. Đã ngủ rồi, mọi người đừng lo.

- Lisa, cô có ngại không khi tôi mời cô một tách cafe? – Jennie hỏi.

- Được.

- Jisoo, chị đem đồ về phòng giúp em nhé.
- Ok.

...

- Có phải chị thích Rosé? – Jennie chầm chậm đưa muỗng khuấy tách trà, ngước nhìn Lisa vào thẳng vấn đề.

- Đúng vậy. Tôi thích em ấy.

- Vậy chị có biết chuyện trước đây em ấy từng thích tôi chưa? Không có ý gì khi nói cho chị biết đâu, chỉ là tôi luôn yêu thương và quan tâm Rosé như một đứa em gái, nên tôi muốn biết suy nghĩ của chị.

- Tôi biết. Và tôi cũng không quan trọng chuyện đó, đối với tôi việc Rosé nghĩ gì mới là quan trọng. – Lisa nhâm nhi tách cafe, thẳng thắn trả lời.

- Chị đã thổ lộ với Rosé chị thích em ấy chưa?

- Rồi, nhưng đã bị từ chối. Rosé chưa sẵn sàng.

- Tôi có thể hỏi chuyện này không? Nếu nhẫm tính ra, chị biết con bé chưa quá nửa năm, vì sao chị lại có thể nhanh chóng thích em ấy đến vậy?

- Không phải là mấy tháng Jennie. Tôi đã quen Rosé cách đây 7 năm, nhưng em ấy không nhận ra tôi.
- 7 năm???

- Phải.

---

Sau khi được Patrick cứu ở đảo hoang trở về và hiểu rõ xuất thân của mình, Lisa thật sự rất chán ghét bản thân, cuộc sống trước mắt cô chỉ toàn một màu đen vô định. Xung quanh bỗng chốc xuất hiện rất nhiều người nhận là anh em ruột của cô, vô vàn kẻ hầu người hạ nhưng Lisa lại cảm thấy nó vốn không hề thuộc về mình. Cô nhận ra mình còn tệ hơn cả cô nhi vì dù có là cô nhi họ vẫn tự do lựa chọn cuộc sống. Còn cô, ngay từ khi sinh ra đã bị tước đoạt quyền sống cho bản thân, không được quyết định tương lai, cô đơn lạc lỏng nhìn những người phải gọi là anh, là mẹ mà lòng không có lấy chút tình thân.

Sau khi bình phục, cô viện một lí do để sang Úc dự một buổi thuyết trình về nhân quyền, lúc này Elio và Mario vẫn còn dưỡng thương tại bệnh viện nên không thể tháp tùng cùng cô. Buổi thuyết trình và nước Úc chỉ là một cái cớ, cô nhân lúc thuộc hạ không cảnh giác đã lén trốn khỏi sự giám sát của họ. Vì không muốn mật vụ của Montague tìm ra, Lisa nguỵ trang và dùng nón, kính râm, khẩu trang che lại.
Cô lang thang đến một khu rừng và leo lên một cây cầu, ngồi trên đó mông lung nhìn bầu trời lần nữa. Lisa nghĩ hay là mình thử gieo mình xuống bãi đá dưới kia, biết đâu lại đổi lấy được sự tự do. Đừng ai nghĩ hành động dại dột của Lisa là ngẫu hứng, đã bao giờ có ai tự đặt ra câu hỏi "Những người tự tử, rốt cuộc là họ nghĩ không thông, hay là đã thông suốt rồi?".

Lisa chỉ nhìn chằm chằm xuống đó, đầu hoàn toàn trống rỗng. Và ngay giây phút vẫn còn chưa đưa ra quyết định, một đôi tay nhỏ nhắn đã ôm chầm lấy cô, gào lên. Đó chính là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Lisa đã kể lại với Jennie rằng chính trong giây phút cô thật sự cần có một vòng tay ôm lấy mình thì Rosé đã không ngần ngại dang đôi tay ấy ra, dù họ chỉ là hai con người xa lạ. Sự ngây thơ và chân thành của Rosé đã khiến trái tim Lisa yếu ớt đập trở lại. Sau này, cô có cho người trở lại Úc tìm gặp cô bé ấy thì lại không lần ra được. Mãi đến hai năm trước, người của cô mới cho báo về, thì ra cô bé đã chuyển đến Hàn và giờ lại trở thành cô gái nổi tiếng được nhiều người yêu mến.
- Vậy tại sao em ấy lại không nhận ra chị?

- Lúc đó tôi để tóc ngắn, đội nón và đeo khẩu trang nên em ấy không nhìn thấy được mặt. Tôi cũng không lên tiếng nên Rosé lầm tưởng tôi là con trai.

- Chà, không thể ngờ là hai người lại gặp nhau như vậy? Nhưng tại sao chị không cho em ấy biết ngay từ lần đầu gặp mặt?

- Tôi không muốn dùng nó làm lý do theo đuổi em ấy. Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ nói. Jennie, hy vọng em có thể giúp tôi giữ kín bí mật này.

- Bí mật nào? Em không nhớ gì hết. – Jennie lắng nghe câu chuyện của Lisa, khoảng cách và sự nghi ngờ của nàng với con người này cũng dần rút ngắn.

- Cám ơn em.

- Em có thể hỏi rốt cuộc xuất thân của chị là thế nào không? Chị nói chị thích Rosé nhưng vì sao mãi cho đến nay con bé vẫn không biết rốt cuộc chị là người như thế nào, gia cảnh ra sao?
- Điều đó không quan trọng Jennie. Tôi có thể đưa ra cho em hay Rosé hàng ngàn nhân cách hoặc xuất thân nếu em cần, nhưng rồi nó cũng sẽ như bao cặp đôi yêu nhau dù hiểu rõ đối phương vẫn đường ai nấy đi thôi. Khi tình cảm không còn thì những thứ ấy liệu có tồn tại? Cái tôi muốn Rosé nhìn ra chính là bằng hành động, nó thiết thực hơn lời nói.

- Thật không ngờ, nói chuyện với chị thật sự ngộ ra được rất nhiều điều. Con bé có chị bên cạnh, em cũng yên tâm phần nào.

...

Jennie đã thay đổi định kiến kể từ sau cuộc nói chuyện với Lisa, cô chưa thể nào đoán trước được mối quan hệ này rồi sẽ đi đến đâu, nhưng cô tin mình nhìn nhận đúng về con người này. Nếu thật sự Rosé có tình cảm, thì Lisa chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho em ấy.

Về phần Lisa, sau khi quay trở về, cô vẫn ngồi trước hiên đọc sách, gϊếŧ thời gian và chờ Rosé ngủ dậy.
- Chị đang đọc sách gì vậy? – Irene bất ngờ tiến lại gần, cô muốn tìm cách bắt chuyện với Lisa.

Lisa không đáp, chỉ giơ tựa sách lên cho cô xem.

- Em chưa đọc qua cuốn sách này, có thể kể cho em nghe nó nói về gì không?

- Cô có hứng thú thì cứ cầm về đọc. Rosé chắc sắp dậy rồi, tôi qua gặp em ấy. – Lisa nhéc cuốn sách vào tay Irene, lạnh lùng quay mặt bước đi khiến cho Irene ngỡ ngàng.

...

- Rosé, dậy đi. – Lisa đưa tay vuốt lấy những sợi tóc vương trên mặt nàng, âu yếm nói.

- Chị vẫn ở đây suốt sao? – Nàng dụi mắt, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.

- Không, khi nãy bạn em về phòng, chị có rời đi. Đã đỡ hơn chưa?

- Em ổn rồi. Đói bụng quá.

- Mọi người chuẩn bị ăn tối, em thay đồ đi, tôi chờ em ở ngoài.

- Dạ.

....

Rosé sau giấc ngủ sâu đã bình tâm trở lại, tâm trạng nàng cũng quay về vui vẻ như lúc đầu. Trong bữa tối, nàng thuật lại tai nạn của mình cho mọi người nghe, ai cũng nhăn mặt đi vì sợ. Lisa ngồi bên cạnh, chỉ im lặng gắp thức ăn và cắt beefsteak đưa sang cho nàng. Cô không có thói quen nói quá nhiều ở chốn đông người.
Những cô gái khi tụ lại thì có nói đến sáng mai cũng không hết chuyện, từ đề tài này sang đề tài khác. Chốc chốc, Rosé lại quay sang ghé vào tai Lisa hỏi xem cô có chán không, nàng lo Lisa ngồi cạnh cảm thấy lạc lỏng khi chuyện họ bàn toàn liên quan đến showbiz, thứ lạ lẫm với Lisa.

- Không chán. Ngồi cạnh em là được.

Rosé mỉm cười, tiếp tục tham gia vào câu chuyện. Sợ rằng để Lisa ngồi lâu mà không tham gia cùng là hành động không lịch sự, Jennie cố gắng tìm đề tài để lôi cô vào.

- Lisa, chiếc túi hôm trước chị tặng làm sao chị mua được vậy? Em đã hỏi người trong ngành, họ nói rất khó đặt mua.

- Tôi có quen một vài người bạn nên có thể mua được.

- Ai vậy chị?

- Bernard Arnault. – Lisa vừa nói, vừa với tay lấy chai nước suối Rosé định cầm, tiện tay vặn giúp chiếc nắp rồi đưa lại cho nàng.
- Thánh thần ơi. Chị nói về LVMH sao mà nhẹ nhàng quá. – Tất cả há hốc mồm khi nghe Lisa nhắc tên nhân vật lẫy lừng trong ngành thời trang một cách nhẹ tênh.

- Mấy chị nên quen dần đi, tên này là vậy đó. – Rosé phì cười.

Có một điều ở Lisa khiến cho những cô gái xung quanh ai cũng phải để ý, con gái đặc biệt nhạy bén từng cử chỉ hành động của đối phương, vậy nên mỗi lúc thấy Lisa chủ động làm một việc gì đó cho Rosé, họ đều chú ý quan sát. Ví như việc Rosé làm rơi nắp của chiếc máy chụp hình, nàng chỉ đơn giản là cúi xuống nhặt, đôi mắt Lisa thì vẫn nhìn thẳng, hồi đáp lại câu chuyện với mọi người nhưng bàn tay cô đã nhanh chóng bao lấy phần cạnh bàn bảo vệ cho Rosé tránh đầu bị va vào.

Hành động mà Lisa theo bản năng làm cho Rosé đã thay đổi cái nhìn của Jensoo, họ cảm thấy thân thiện hơn và có chút quý mến Lisa hơn. Hye Ri và Ashley cũng không ngoại lệ. Chỉ duy có một người cảm thấy không vui, vì sao chỉ ân cần với mỗi Rosé, vì sao đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn cô lấy một lần.
...

- Rosé, em có thể cho chị số của Lisa không? – Về phòng, Irene không ngần ngại hướng Rosé hỏi thẳng.

- Ơ em không biết nữa, hay chị để em hỏi ý Lisa nha. Chị ấy không thích ai tuỳ tiện cho số chị ấy.

- Vậy làm sao em có được số của Lisa.

- Chị ấy cho em. – Rosé không nói dối, quả thực Lisa đã chủ động đưa số của cô cho nàng.

- Thôi vậy. Không ép em đâu. Ngủ thôi.

Rosé không ít không nhiều cũng hiểu được tính tình Lisa, nếu chưa xin phép, nàng thật sự không dám tuỳ tiện đưa. Nhưng nàng cũng cảm thấy khó chịu và chẳng muốn đưa cho Irene một tí nào. Tự dưng lòng lại sinh một loại cảm giác bực tức không thể miêu tả bằng lời, cơ thể nàng nóng bừng lên, dần dần khó kiểm soát, cảm giác căn phòng rất ư ngột ngạt.

"Ra ngoài gặp em một chút." – Nàng vơ lấy điện thoại, nhắn tin cho Lisa rồi khoác vội chiếc áo ra khỏi phòng.
...

- Sao còn chưa chịu ngủ, kêu tôi ra làm gì?

- Đưa tay đây.

Lisa chìa cánh tay ra, cô không hiểu vì sao chỉ cần nàng yêu cầu, bất cứ điều gì cô cũng dễ dàng nuông theo không cần lí do. Rosé nắm lấy cánh tay đưa lên miệng, nàng cắn một phát thật sâu và thật đau nhưng sắc mặt Lisa vẫn không đổi, không kêu la.

- Tôi làm sai chuyện gì khiến em không vui đến mức để em giữa đêm hẹn tôi ra đây cắn vậy? – Lisa nhàn nhạt nói.

- Bực. Muốn cắn người.

- Ai làm gì để em bực?

- Trước giờ chị đã cho số điện thoại chị cho bao nhiêu cô gái rồi?

- Nếu tính đối tác hay thuộc hạ thì nhiều quá không nhớ.

- Còn tình cảm?

- Chà cái này còn khó hơn nữa ? – Lisa vờ như đang suy nghĩ, tay xoa xoa cằm.

- Bao nhiêu cô?

- Một.

- Ai?

- Roseanne Park. Đã trả lời rồi, giờ thì chịu nói cho tôi vì sao em bực chưa?
- Tự nhiên ban nãy Irene hỏi em xin số điện thoại của chị, rồi tự nhiên em cảm thấy không vui, tự nhiên phát cáu lên và tự nhiên muốn cắn chị. Chuyện chỉ có vậy.

- Không có gì là tự nhiên hết.

- Chứ muốn sao?

- Rosé, em ghen?

- Ghen cái gì mà ghen, khùng quá đi.

- Thật không? Vậy giúp tôi đưa số cho Irene.

- Chị muốn thì tự đi mà đưa em không rãnh. – Nàng bực tức quay người bỏ đi, nhưng đã kịp bị Lisa kéo lại. Cô đưa tay nâng cằm nàng lên, nở một nụ cười.

- Roseanne Park. Thì ra...em đã yêu tôi rồi.

-------

"Có vô số đứa trẻ trong quá trình trưởng thành, linh hồn luôn muốn nhảy xuống những cây cầu. Chỉ là cơ thể kiên trì ở lại, tê tê dại dại mà trở thành người lớn."

Nguồn : Nhuỵ Hi

Dịch : Góc nhỏ của Nhím

* Mọi tên nhân vật phụ đều là hư cấu.