|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

10. Redamancy

- Roseanne Park. Thì ra...em đã yêu tôi!

Sau lời Lisa thốt ra, Rosé bối rối chạy nhanh về phòng. Tim nàng ngân lên từng hồi trước ánh mắt và giọng nói trầm bổng của người kia. Nàng không tin mình lại rung động trước con người gàn dở này được, có chăng chỉ là cảm kích vì cô đã cứu nàng ban sáng mà thôi. Vậy còn hành động nổi nóng khi Irene muốn xin số Lisa thì phải lí giải như nào? Vì sao nàng lại dễ dàng nổi cáu lên như vậy, nàng vốn trước nay là một người ôn hoà với tất cả mọi người cơ mà.

Rosé cố gắng tìm cho mình vô vàn lí do để biện minh rằng cảm giác với Lisa nhất thời chỉ là một loại tâm lý mến mộ, biết ơn hơn là thật tâm suy nghĩ vì sao mình rung động. Nàng sợ nó chỉ là cảm xúc nhất thời rồi đưa ra kết luận quá vội. Nhưng sáng mai phải đối mặt với Lisa thế nào? Dòng suy nghĩ cứ cuộn trào trong tâm trí Rosé, nàng không tài nào chợp mắt nổi. Lòng trổi dậy nhiều cung bậc cảm xúc khó tả, rối như tơ vò.

Sáng hôm sau Rosé uể oải trưng bộ mặt thiếu ngủ ra ngồi ăn sáng cùng mọi người, nhưng nhìn đi nhìn lại, tuyệt nhiên không thấy Lisa. Định rằng dùng điện thoại nhắn tin cho cô thì nàng đọc được dòng tin nhắn.

"Xin lỗi vì đi mà không báo trước với em, tôi có việc gấp cần xử lý. Khi về tôi sẽ gọi cho em."

May thật, nàng lại đang khó xử không biết sáng nay chạm mặt Lisa sẽ phải dùng lí do gì biện mình cho mình, thì giờ không cần phải né tránh nữa.

- Lisa đâu Chaeyoung, gọi chị ấy ra ăn sáng. – Jennie cất lời.

- Không cần đâu, chị ấy có việc gấp nên về trước rồi. Chị ấy xin lỗi vì bỏ về trước, mọi người cứ vui vẻ đi.

Irene hay tin Lisa rời đi đột ngột, lòng dấy lên loại xúc cảm không vui. Từ khi gặp mặt Lisa, trong đầu cô vẫn luôn xuất hiện hình bóng của người ấy. Irene tự hỏi, liệu mình còn có cơ hội gặp lại Lisa nữa hay không?

—-

*Tối hôm trước*

- Lisa, phu nhân thông qua căn cứ nhắn em lập tức có mặt ở Ấn độ để gặp bà, việc gấp. Anh đang trên đường tới đón em, 10p nữa. Em chuẩn bị đi.

- Có nói là việc gì không? Vì sao lại là Ấn độ?

- Anh không rõ. Phu nhân chỉ ban lệnh xuống không nói chi tiết thêm.

- Elio,thông báo cho E5 bảo họ chuẩn bị.

- Rõ.

...

Lisa mau chóng rời khỏi Jeju, chỉ kịp để lại cho Rosé vài dòng tin nhắn. Ngồi trên máy bay nhìn ra bầu trời đêm, cô nhớ về gương mặt ửng đỏ và ngại ngùng của nàng, vô thức mỉm cười. Đây thực sự là tín hiệu đáng mừng dành cho cô, nàng chỉ vì chưa ngộ ra được trái tim mình muốn gì, từ từ cô sẽ dành thời gian cho cả nàng và nó.

Chặng hành trình kéo dài hơn 20 tiếng đồng hồ đưa Lisa đến vùng đất Ladakh, một khu vực ở bang Kashmir thuộc Ấn độ. Lisa hoài nghi quan sát xung quanh, hiếm khi phu nhân lại chọn nơi hẻo lánh thế này để gặp mặt, nhưng cô vẫn chưa dám xác nhận vì duy chỉ có phu nhân mới nắm được cách thức liên lạc với cô thông qua căn cứ, cô nâng cao đề phòng cảnh giác. Khu vực này mật độ dân cư thưa thớt, vây xung quanh là núi đá hiểm trở, men theo vị trí căn cứ đưa cho, họ tiến vào căn nhà đất bỏ hoang trước mặt. Lisa không hề thấy bóng dáng của phu nhân Montague và cận vệ, phải chăng đây là một cái bẫy.

Một loạt đạn bất ngờ đồng loạt dội vào căn nhà hoang, rất nhanh chóng Elio theo phản xạ kéo Lisa áp sát vào vách tường. Rõ ràng họ đang bị phục kích, hoàn toàn không có một cuộc hẹn nào cả.

- Ổn chứ Lisa? – Elio gấp gáp hỏi.

- Không sao.

- Họ thật sự đã hành động rồi.

- Mặc kệ. Ra tay càng sớm càng tốt. – Lisa rút ra trong người khẩu súng, nghiêng mình qua phía cửa sổ và bóp cò.

Những tên sát thủ bắn tỉa lẫn vào trong mớ gạch đá trên sườn núi, họ đã bao vây toàn bộ căn nhà với địa hình lòng trũng. Từ trên cao ngắm thẳng về phía ba người mà không ngừng ra tay.

- Mario, em xử lí nhanh hướng Bắc, nhanh chóng ra xe yểm trợ cho anh. – Elio ra lệnh.

Mario nhận lệnh từ anh trai, anh chú ý quan sát thật lâu mới quyết định cướp cò, dễ dàng hạ gục hai tên trong số chúng. Lisa cũng cố gắng phối hợp cùng Elio triệt hạ bọn bắn tỉa, từ vị trí của họ đang là lúc mặt trời ngược sáng, ánh nắng gay gắt chói vào mắt khiến sức phán đoán của Lisa không đủ chuẩn xác, khó khăn hạ gục từng tên.
Ngay chính lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng nổ lớn khu vực sườn núi làm hất bay một toán sát thủ. Nhóm người trong trang phục lính đặc nhiệm chuyên dụng với áo giáp chống đạn, nón cối và kính bất ngờ phục kích từ vòng ngoài khiến đám sát thủ không kịp trở tay. Họ chính là Eagle 5, với năm thành viên được Lisa đích thân mời về làm việc dưới sự chỉ huy của mình, nhận nhiệm vụ chi viện nhóm người Lisa vào những lúc nguy cấp. Chỉ có Lisa và anh em nhà Russo biết được sự tồn tại của đội chi viện này. Lisa đã tính toán từ trước, lúc nào cô cũng thu xếp để Elio và Mario đi bên cạnh mình như những cận vệ quen thuộc, nhìn vào sẽ không khó nghĩ rằng chỉ anh em nhà Russo luôn theo sát bên Lisa. E5 không bao giờ xuất hiện công khai và luôn ẩn nấp yểm trợ nếu như Lisa yêu cầu. Ngoài Lisa, không ai có được lý lịch và xuất thân của họ, cũng không biết sự tồn tại của họ.
- Boss, chúng tôi yểm trợ phá vòng vây cho Ngài, mau chóng tiến ra xe. – E1 báo cáo.

- Mario, nhanh.

Dưới làn mưa đạn, Mario khó khăn tiếp cận chiếc xe, nổ máy và lùi về phía căn nhà hoang. Anh với tay ra sau mở cửa. Elio cũng nhanh chóng bọc lót phía sau che chắn giúp Lisa lên xe an toàn. Chiếc xe rít lên tiếng kêu dài, vượt qua làn mưa đạn của những tay súng ngoan cố vội vã rời khỏi.

- Stronzo!!!! Có ngon đấu tay đôi với ông mày này. – Mario tức giận, đập tay lên vô lăng chửi đổng.

- Ra sân bay gấp đi Mario, ở đây lâu càng nguy hiểm. Nhưng làm sao bọn chúng có thể mạo danh phu nhân và biết được cách thức liên lạc của chúng ta, Lisa, em nghĩ sao ???

Elio cẩn trọng quan sát xung quanh, vừa đề phòng vừa hỏi.

- Lisa? Li...! Lisa, em sao vậy? – Elio thất kinh nhìn qua, gương mặt Lisa đang dần tái nhợt đi, mồ hôi từ từ tuôn ra như tắm, cô yếu ớt kêu lên.
- Có kẻ bắn lén.

Elio lập tức phanh chiếc áo khoác Lisa ra, bên trong máu đã ướt thẫm chiếc sơmi cô mặc từ khi nào.

- Không kịp ra sân bay nữa Mario, dưới chân núi có một ngôi làng, chúng ta mau chóng đến đó cầm máu thôi, vết thương sát ổ bụng. Nhanh lên Mario!!!

...

Kể từ sau hôm từ biệt với Rosé, hôm nay đã là ngày thứ năm Lisa vẫn chưa liên lạc cho nàng. Rosé trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Chẳng lẽ bận đến mức không thể nhắn cho nàng một tin sao? Rosé cũng chẳng hiểu vì sao nàng lại mong ngóng tin nhắn đến vậy, suốt cả ngày nằm ì trong nhà, tay nàng lúc nào cũng lăm lăm chiếc điện thoại. Những khi âm báo tin nhắn vang đến gương mặt nàng sáng hẳn lên, rồi lại vụt tắt vì thông báo rác.

Tâm lý nàng ngày càng mâu thuẫn, nửa không dám gặp mặt Lisa, nửa kia lại luôn mong chờ những tin nhắn hỏi han nàng. Có những đêm một mình trong căn phòng, Rosé không còn thấy hứng thú với mạng xã hội hay tin tức nữa, xung quanh nàng ngập tràn sự buồn chán. Buông điện thoại xuống, nàng lại nhớ về khoảng thời gian sống tại Florence, nhớ mùi gió mát vương chút hương cây cỏ, mùi cũ kĩ ẩm mốc của những toà nhà, và nhớ đến gương mặt lúc nào cũng lãnh đạm của Lisa. Rosé không hề nhận ra nàng đang rất nhớ Lisa, nhớ mọi thứ thuộc về cô. Những lúc như vậy, không hiểu ai xui khiến, nàng chỉ có thể bỏ qua hết ngại ngùng gửi tin nhắn cho người kia.
"Chị bận lắm hả?"

"Khi nào chị về?"

"Có mua quà cho em không?"

"Chị đang đi công tác ở đâu thế?"

Mỗi đêm đều đặn một tin nhắn, đến hôm nay đã là ngày thứ chín nhưng hộp thư Lisa vẫn trong trạng thái chưa đọc. Từ buồn bã, Rosé chuyển dần sang tức giận. Nàng khó chịu với tất cả mọi thứ, giận lây cả Jennie, người mà trước nay nàng chưa từng dám lớn tiếng.

- Rosé, em sao vậy? – Jennie đẩy cửa phòng bước vào.

- Không sao cả. Chị ra ngoài đi. – Nàng bực bội vùi mặt trong chăn.

- Ngồi dậy nói chị nghe xem chuyện gì? Dạo này chị thấy em lạ lắm.

- Cái tên chết bằm kia đi không nói một lời, chỉ để lại một tin nhắn. Rồi im luôn cho đến nay, đến tin nhắn của em cô ta cũng không thèm xem. Chị coi có tức không?

Jennie bật cười, dường như cô đã hiểu ra vấn đề, hoá ra cô em đáng yêu này của cô đã mắc phải một loại bệnh mà bản thân không hề hay biết, bệnh tương tư. Cô chậm rãi đưa tay rờ lấy đôi má phụng phịu của nàng, nhỏ nhẹ nói.
- Rosé, trả lời chị thật lòng, có phải em đã thích Lisa rồi không?

- Không...không có. – Nàng ngượng ngùng quay mặt lánh đi.

- Nhìn thẳng chị này, có phải em đang nhớ Lisa không?

- Em không biết Jennie, tâm trạng em kì lắm, hôm trước Lisa cũng nói với em là em đã yêu chị ấy. Nhưng em nghĩ không phải. Rồi không hiểu sao em cứ suốt ngày trông ngóng cái điện thoại chờ chị ấy nhắn tin. Đã chín ngày rồi vẫn còn chưa thèm đọc tin nhắn cũng không nhắn được cho em một tin, cho nên em luôn cảm thấy bực bội trong lòng, rồi đổ lên cho chị. Em xin lỗi.

- Khờ quá. Rosé, em thật sự đã thích Lisa mất rồi ngốc à.

- Không thể nào. Đâu phải em chưa từng thích ai, nhưng..nhưng lúc thích chị đâu có như vậy?

- Vì chị luôn ở bên cạnh em, em lại nắm rất rõ chị đi đâu làm gì. Còn Lisa thì khác, em lo lắng khó chịu là vì em không biết Lisa đang ở đâu? Làm gì?
- Thật vậy sao?

- Uhm. Rosé, chị hỏi thật, vì sao em luôn chối bỏ lòng mình rằng em thích Lisa? Có phải vì chị không?

- Em không rõ. Em chỉ cảm thấy sợ, sợ là tình cảm này đến quá nhanh trong khi em vừa mới thoát ra được chuyện quá khứ, lại sợ quyết định vội vàng, em chưa có sự chuẩn bị.

- Rosé này, nếu như chuyện gì em cũng sợ thì đến bao giờ em mới có được hạnh phúc. Chị đã từng trò chuyện riêng với Lisa, chị cảm nhận được thứ tình cảm cô ấy dành cho em không phải nhất thời. Tại sao em không mạnh dạn tin vào nó?

- Vậy giờ em phải làm thế nào?

Jennie chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại của Rosé đã vang lên, ngắt đi câu chuyện giữa hai người.

- Alo?

- Rosé, anh là Elio. Bây giờ em có rảnh không? Anh đang dưới bãi đậu xe nhà em, em thay đồ anh đưa em qua nhà Lisa nhé.

- Lisa về rồi sao? Nhưng sao đi muộn thế anh?
- Lisa muốn gặp em.

- Anh đợi em một lát.

Rosé tắt máy, đưa mắt nhìn Jennie ngụ ý muốn dò hỏi, Jennie mỉm cười gật đầu. Cô nghĩ Lisa sẽ tự biết cách thể hiện cho Rosé biết nàng nên làm thế nào. Jennie chỉ mong hạnh phúc sẽ mau chóng tìm đến với đứa em gái bé bỏng khờ dại này của mình.

...

Lisa đứng ngay sảnh với bộ đồ pijama đen trên người, gương mặt nhợt nhạt chờ đợi sự xuất hiện của nàng. Dáng đứng cô xiêu vẹo chốc chốc lại cố gắng hít một hơi thật sâu. Cửa mở, Rosé đưa mắt nhìn cô, ánh mắt có chút thể hiện sự nhung nhớ mong chờ, nhưng chưa nỗi 5 giây, nàng hùng hổ bước nhanh về phía Lisa, giơ chân lên gối vào thẳng phần bụng tặng cho cô ngay một đạp khiến Lisa phải đổ gục xuống ôm bụng.

- Cái đồ đáng chết nhà chị, đi mà không nói được một lời, cũng không thèm nhắn tin, lần này em phải dạy cho chị bài học,dám bắt em chờ đợi.
- Rosé!!! Oh no no no no..... – Mario đứng cạnh hoảng hốt la lên, vội vàng chạy lại toang đỡ Lisa dậy nhưng đã bị Lisa đưa tay ngăn lại.

Cô cúi gập người đổ mồ hôi, hơi thở khó khăn, nhưng Lisa vẫn cố gắng gượm đứng dậy. Cô chống tay lên thành ghế sofa, từ từ nhấc người lên. Rosé cảm thấy Lisa hôm nay có chút lạ, khác hẳn với ngày thường, mọi khi dù nàng có ngang ngược đến đâu sắc mặt Lisa vẫn không lay chuyển, hôm nay nàng chỉ đá có một cái, sao đến đứng lên cũng khổ sở thế này, bộ lúc nãy nàng ra chân nặng lắm sao?

Lisa chỉ gượm được một lát rồi ngã ra ngất xỉu, đến lúc này Rosé mới nhìn rõ gương mặt Lisa xanh xao như không còn giọt máu, môi tái đi thấy rõ.

- Lisa! Chị sao vậy? Em chỉ giỡn thôi mà, chị không sao chứ? - Nàng hốt hoảng ngồi xuống đỡ lấy đầu Lisa.
- Mario, bế em ấy lên phòng kiểm tra lại vết thương.

- Elio, Lisa bị sao vậy anh?

- Rosé, khi nãy em đá trúng vào vết thương của Lisa. Mấy ngày trước bọn anh có việc phải qua Ấn độ, bọn anh bị phục kích nên Lisa không may trọng thương. Do cơ sở vật chất bên đó thiếu thốn khiến vết thương Lisa bị nhiễm trùng, hôn mê hết mấy ngày. Khi Lisa tỉnh lại bọn anh muốn đưa cô ấy trở về Ý để điều trị nhưng Lisa không muốn, em ấy muốn về đây gặp em. Bọn anh vừa về đến khi nãy, Lisa đã sai anh lập tức đi đón em.

- Bị thương sao? Sao khi nãy anh không cho em biết?

- Lisa không cho anh nói, cô ấy không muốn em lo lắng. Rosé em đừng lo, lúc nãy đã có bác sĩ đến khám cho vết thương của Lisa rồi, cô ấy sẽ mau chóng hồi phục nhanh thôi. Anh đưa em lên với Lisa.

Elio mở cửa phòng bước vào, vừa hay Mario cũng đã kiểm tra xong vết thương cho cô.
- Không sao chứ?

- Không sao, vết sưng hơi tấy thôi. Em tiêm ít thuốc giảm đau rồi.

Elio đưa mắt nhìn em trai mình, âm thầm ra hiệu anh lánh mặt chừa lại không gian cho hai người.

...

Lisa nằm trên giường với đôi mắt nhắm chặt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Rosé chầm chậm tiến lại gần, nàng ngồi xuống bên cạnh Lisa đưa tay mở tấm chăn trên người cô sang một bên. Đôi tay nàng nhè nhẹ kéo hờ vạt áo pijama của cô để lộ ra một đoạn băng gạt trắng vương vết máu. Xung quanh băng gạt vùng da của Lisa sưng tấy, ửng đỏ lên. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc cả căn phòng, những miếng băng và bông đẫm máu vẫn còn nằm yên vị trong thùng rác, phòng tuyến cuối cùng trong lòng nàng vỡ vụn sau giây phút ấy.

Nàng ôm chầm lấy cơ thể Lisa, bật khóc. Nàng hiểu rồi, nàng công nhận rồi, nàng thật sự đã yêu con người này mất rồi. Nhìn thấy Lisa kiêu hãnh ngày thường luôn bảo hộ cho nàng ngất đi như thế, nơi kia lại toàn là máu của cô, nàng rất sợ, từ nhỏ đến lớn trong lòng nàng chưa từng khủng hoảng đến vậy, như thể trái tim mình tan nát. Xa một chút cũng được, không nhắn tin vài ngày cũng chả sao, chỉ cần giữ lại cho nàng một Lisa khoẻ mạnh là được. Rosé cứ thế ôm chặt Lisa, vùi mặt khóc.
- Rosé. Sao lại khóc? – Lisa mở mắt, đưa tay xoa lấy đầu nàng. Thể trạng cô yếu đi kể từ sau khi hôn mê do vết thương nhiễm trùng, lại bay một chặng đường dài không kịp hồi phục, gặp lại nàng cô chưa kịp vui mừng đã vinh hạnh được Rosé bồi ngay đúng vị trí khiến cô đau điếng ngất đi. Nghe được giọng Lisa, Rosé ngẩng đầu lên. Nhìn thấy đôi mắt nàng đẫm lệ, cô có chút đau lòng, nhưng vui vẻ lại chiếm nhiều hơn.

- Chị tỉnh rồi sao?

Lisa từ từ ngồi dậy, vùng bụng cũng bởi vì bị nàng nằm lên nên có chút đau nhói. Rosé không đợi Lisa nói thêm, nhào đến ghì chặt lấy cô một lần nữa.

- Sau này không cho phép chị bỏ em đi như thế nữa.

Lisa cảm nhận được cơ thể cùng giọng nói nàng khẽ run lên, thì ra nàng quan tâm cô nhiều đến vậy, vết thương này không phải rất đáng sao. Lisa ôm lấy Rosé, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng, đôi môi chậm rãi hôn lấy mái tóc nàng.
- Đừng sợ, tôi không sao. Là tại tôi không tốt, xin lỗi em Rosé.

Được Lisa vỗ về, tâm tình nàng dịu lại vội buông Lisa ra, ngại ngùng cuối mặt. Lisa nâng mặt Rosé lên, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình. Nàng có chút do dự, muốn né tránh ánh mắt Lisa nhưng cô quyết không cho phép nàng làm như vậy.

- Em sợ mất tôi sao? Rosé, nhìn tôi, nói cho tôi biết em đã rung động vì tôi, em thật sự đã yêu tôi đúng không?

- Lisa... - Rosé chần chừ.

- Được rồi. Nếu em đã không muốn trả lời, vậy mai tôi sẽ về lại Ý. – Lisa vờ như dứt khoát đưa ra quyết định khiến tim Rosé bẫng đi một nhịp, cơ hồ đánh mất một thứ gì đó.

- Chị đừng đi. – Rosé thẹn thùng nắm lấy tay Lisa, cúi mặt cất lời, âm giọng có chút khẩn cầu.

- Vậy trả lời câu hỏi của tôi.

Rosé không đáp, chỉ lẳng lặng gật đầu một cái xem như đồng ý.
- Em có biết điều đó có nghĩa là gì không? – Lisa như không tin vào mắt mình, cô vui sướиɠ gặng hỏi lại một lần nữa. Rosé ngước mắt lên nhìn cô, mỉm cười gật đầu thêm lần nữa. Lisa mừng rỡ ôm chặt lấy nàng vào lòng, cô có cảm giác như đang nằm mơ vậy. Nhưng đây thật sự không phải một giấc mơ, cô cảm nhận được đôi tay nàng cũng gắt gao ôm lấy mình. Rosé dịu dàng nép vào lòng Lisa, vùi mặt vào cổ cô, cảm nhận được mùi hương trên cơ thể , bao nhiêu nhung nhớ những ngày qua đều được lấp đầy, nàng thật sự rất thích cảm giác này.

Rosé không muốn lừa gạt chính mình nữa, nàng thật sự rất thích Lisa, trái tim rộn ràng khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, yêu thích được cô ôm vào lòng không còn muốn kháng cự.

Lisa kéo gương mặt về, để cách một khoảng nhìn ngắm Rosé, gương mặt mà biết bao lần chỉ dám nhìn khi nàng ngủ. Cô chầm chậm cúi xuống, đặt môi lên đôi môi nàng, lần này thì nàng không còn đẩy cô ra nữa. Rosé theo phản xạ của cơ thể, đôi mắt khép lại, tiếp nhận nụ hôn người cô yêu. Lisa vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng cảm nhận vị ngọt và mềm mại của nàng. Đợi đến khi nàng dần thích nghi, Lisa dùng lưỡi khẽ tách đôi hàm răng, đi sâu hơn vào bên trong, tham lam di dời.
Rosé thuận theo sự dẫn dắt của Lisa, đón nhận sâu hơn càng khiến cô nổi lên cơn khát vô bờ. Sự táo bạo của Lisa khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, gò má chẳng mấy chốc ửng đỏ lên, cả cơ thể nàng bắt đầu sinh nhiệt.

Lisa trong giờ phút thiêng liêng này thật sự rất muốn tiến xa hơn, nhưng cô đã khắc chế được cơn lửa bùng cháy trong mình. Nhận ra cả hai đã hôn nhau khá lâu, Lisa từ từ buông lỏng, dịu dàng tách rời chúng ra để lấy lại một chút không khí. Cô đưa tay đặt lên gương mặt ửng đỏ của nàng, luồn vào những sợi tóc mềm mại, vuốt ve rồi đặt nhẹ lên trán Rosé một nụ hôn thật sâu.

Lisa vung mền, nhích sang một bên, dang cánh tay của mình ra, kéo nàng gọn vào lòng. Cô hạnh phúc ghì chặt lấy nàng, hôn lên mái tóc và nói.

- Tôi thật sự rất nhớ em. Chỉ muốn luôn được ở cạnh em thật nhiều.
- Em cũng nhớ chị. Sau này đừng bỏ em đi như vậy nữa.

- Được, không bỏ đi nữa.

...

- Sao muộn rồi Chaeyoung vẫn còn chưa về nữa em? – Jisoo ôm Jennie trong vòng tay, ngóng ra cửa hỏi.

- Đêm nay chắc không về đâu. – Jennie nở nụ cười đắc ý.

- Ụa sao thế?

- Lửa tình cháy rồi, làm sao về được.

- Gì chứ? Đừng nói... - Jisoo trố mắt nhìn nàng, như không tin vào tai mình, cô muốn xác minh lại một lần nữa.

- Thì chính là vậy đó, đồ ngốc. Đi ngủ thôi.

...

- Rosé... - Lisa vẫn còn đang trong tư vị của hạnh phúc, quay mặt sang nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

- Hửm?

- Chúng ta kết hôn đi.

- Chị..chị đang nói gì vậy? Có phải bệnh làm chị mê sảng rồi không? – Rosé giật mình, mình chỉ là vừa đồng ý ở bên cạnh cô thôi, sao chưa gì đã vội đi đến quyết định như thế này. Dù sao nàng cũng là con gái, đâu phải dễ dãi trao cuộc sống tự do của mình nhanh như vậy được. Không phải nhanh, mà là quá nhanh. Trong suy nghĩ của nàng, nàng luôn vẽ nên một viễn cảnh được người yêu quỳ một gối, tay nâng cao chiếc nhẫn cầu hôn trong một khung cảnh lãng mạn, khi đó mới chính là muốn kết hôn. Lại còn cả bánh cưới, váy cưới... nếu không thể như của Alexander McQueen thì tệ lắm cũng phải là Victoria Swarovski chứ. Rồi hoa của nàng đâu, nhẫn cưới đâu? Chuẩn bị những thứ đó mất rất nhiều thời gian, đâu thể nào vội vàng như vậy được.
- Tôi nói là chúng ta kết hôn đi, đằng nào cả cuộc đời này em cũng chỉ có thể yêu một mình tôi. Chi bằng làm sớm.

- Chị đừng có mà giở thói vô lại ở đây. Đừng tưởng chị bệnh rồi em không dám làm gì chị? Người ta là con gái mà đâu phải chị nói kết hôn là kết hôn.

- Vậy em tính khi nào sẽ gả cho tôi?

- Còn lâu. Chị ngồi đó mà đợi đi.

- Được thôi. Kết hôn thì đợi được, nhưng có nhiều thứ không đợi được.

- Thứ gì?

Lisa quay sang đưa tay giữ lấy gương mặt nàng, nhếch mép khẽ cười.

- Cướp đi nụ hôn cả đời của em.

Cô lại tiếp tục tham lam gắt gao hôn lấy nàng, một lần là không đủ, mãi mãi không đủ. Cô chỉ muốn được có nàng bên cạnh như thế này, ôm lấy nàng vào lòng, cô gái nhỏ bé này, chỉ được phép thuộc về một mình Lisa. Nụ hôn cô trao có phần mãnh liệt hơn, ham muốn hơn rất nhiều.
Nó khiến Rosé vừa sợ hãi vừa thích thú, thần trí nàng không còn đủ minh mẫn để suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết rằng lúc này trái tim nàng không còn tự chủ, rối loạn hết lên. Nàng nắm chặt lấy vạt áo trên vai Lisa, cảm nhận được hơi thở của cô. Đây là lần đầu nàng hiểu vì sao người đời thường hay nói nụ hôn không chỉ mang theo xúc cảm, mà còn có cả tư vị thôi miên lòng người. Hoá ra lúc chìm đắm trong nụ hôn, nàng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào và mùi hương lan toả trên gương mặt Lisa.

Lisa bất ngờ tách khỏi môi nàng, di chuyển đến phía sau mang tai dịu dàng chạm lấy. Nàng vì hành động này mà cảm nhận được, cơ thể mình như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Nàng vô thức khẽ kêu lên một tiếng nhưng rồi lại thấy ngại ngùng vì nó. Nàng bấu chặt lấy Lisa. Môi Lisa chậm rãi di chuyển dần xuống cổ nàng, tham lam thu lấy hương thơm thuần khiết . Đôi tay cô không tự chủ mà luồn vào trong áo Rosé, chạm nhẹ vùng eo khiến nàng giật bắn. Trước nay nàng chưa để ai đυ.ng chạm vào da thịt mình nên khi được bàn tay lạnh lẽo của Lisa chạm vào, nàng phản xạ theo bản năng của cơ thể. Được Rosé cảnh tỉnh, Lisa như tỉnh cơn mê. Cô thu tay về, cũng thôi không còn càn quấy. Lisa áp trán mình vào trán Rosé, cố gắng kiềm nén lại hơi thở và nói.
- Rosé, ngày nào em chưa sẵn sàng, tôi sẽ không làm bậy. Tôi hứa.

Rồi cô ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve. Rosé đưa tay hồi đáp cái ôm từ cô, nàng rúc sâu vào người Lisa mỉm cười. Lisa của nàng tuy luôn hành xử ngông cuồng ngạo mạn, nhưng khi ở cạnh nàng lại luôn bày tỏ trọn sự tôn trọng nhất định. Đôi lúc Rosé cảm thấy con người này có thể đạp đổ cả thế giới nhưng lại dành trọn sự nuông chiều duy chỉ cho nàng mà thôi.

...

Những ngày sau, Rosé vẫn luôn túc trực bên cạnh Lisa để chăm sóc vết thương cho cô. Nàng muốn dành luôn cả phần nấu nướng của Mario nhưng đều bị anh cản lại. Anh không thèm tin tưởng vào tài nấu nướng của nàng, vậy nên cứ hễ Rosé muốn vào bếp là căn nhà lại trở nên ồn ào.

- Lisa, hay em kiếm luôn người giúp việc đi. Chứ anh nấu mà Rosé cứ giành quài. Anh không thèm chấp cô ấy nên giao cho cô ấy luộc mỳ, mà em tin không trời ơi. Cô ấy bẻ đôi mỳ ý, là bẻ đôi. Chắc anh điên mất. – Mario tiến lại trước mặt Lisa, dùng đôi tay làm động tác mô tả. Người Ý thường có thói quen dùng tay của mình để biểu lộ cảm xúc, đôi khi tay của họ quơ còn nhiều hơn cả lời nói. Lisa bật cười.
- Có sao đâu, thì cọng mỳ dài quá bẻ đôi bỏ vô cho gọn. Mắc gì ảnh la em quài. – Rosé chạy đến nhào vào lòng Lisa tìm kiếm cứu tinh. Nàng biết Mario rất nghe lời Lisa, nên chỉ cần Lisa đồng tình nàng sẽ chiếm lợi thế.

- Rosé? Nếu có người đem kem chi ra dội hết phần ớt và gia vị dính trên đó, em có muốn ăn không?

- Tất nhiên là không, ai lại đi ăn kiểu lạ lùng vậy chứ.

- Người Ý cũng vậy đó. Đối với họ spaghetti phải là sợi mỳ dài, hiểu chưa. Thôi ngoan đi, ngồi đây với tôi để cho Mario nấu ăn.

- Chị không bênh em. – Nàng chu môi nhõng nhẽo.

*chóc*

Lisa cúi người hôn lấy nàng dỗ dành, chỉ tội cho Mario chưa hồ hởi được bao lâu, lại phải chứng kiến người ta yêu nhau.

- Ơi Chúa ơi, làm ơn cứu con thoát khỏi mấy đứa đang yêu đi.

...

*New Messenger*
"Nè Park Chaeyoung, em đi đâu mấy ngày mà không thèm về nhà vậy? Có tin chị xách roi qua tìm em không?"

- Jennie nhắn tin cho em, chị ấy hỏi em đi đâu sao không chịu về nhà. Đòi qua đây đánh em. – Nàng dịch lại tin nhắn cho Lisa nghe, miệng tươi cười.

- Bảo họ sang đây đi.

- Thôi, ngại lắm.

- Sao lại ngại?

- Họ mà biết em quen chị thế nào cũng chọc em cho xem.

- Có tôi ở đây em còn sợ. Nhắn đi, tôi kêu Elio qua đón.

Elio theo lệnh sang nhà đón Jennie và Jisoo, đưa họ về lại nhà Lisa. Nhìn thấy căn nhà rộng lớn khang trang, họ không khỏi trầm trồ.

- Chà Lisa, nhà chị đẹp thiệt nha. Đồ đạc bày trí cũng đẹp mắt nữa? – Jennie cất lời, liên tục khen ngợi.

- Đẹp không? Một tay em sắp xếp đó ghê chưa? Chứ lúc trước em qua cái nhà này chả có gì nhiều, chán òm à. – Rosé khoác lấy tay hai người chị, miệng không ngừng khoe khoang.
- Em thì giỏi rồi, ở nhà để hai chị chăm, giờ...qua đây, trang trí nhà cho người ta. Haizzz, đúng là nữ sinh ngoại tộc. – Jisoo bồi cho nàng một cú, những tưởng đâu cô sẽ còn khen nàng có con mắt tinh tường, ai dè lại như rơi xuống vực thẳm.

- Jisoo. Chị nói gì kì cục vậy, may là Lisa không hiểu tiếng Hàn, không thì có phải bị chị làm nhục rồi không?

- Ai nói với em tôi không hiểu tiếng Hàn? – Lisa dùng ngôn ngữ Hàn đối đáp lại với nàng.

- Chị hiểu tiếng Hàn, sao trước giờ chị không nói?

- Tại em không hỏi.

- Rồi chị còn biết tiếng gì nữa?

- Đức, Pháp, Nhật, Trung, một ít tiếng Latin...không nhớ nữa.

Rosé ngơ ngác, đúng thật là không lường trước được rốt cuộc con người này còn bao nhiêu chuyện giấu nàng. Đồ vô lại.

- Thôi muộn rồi, vào ăn tối thôi.

...

Cả bốn người quây quần trong không gian ấm cúng của căn nhà thoải mái trò chuyện. Rosé cũng kể lại cho Jensoo nghe về tai nạn của Lisa. Nhưng nàng lại không dám khai thật rằng họ đã bắt đầu một mối quan hệ, chỉ vòng vo đánh trống lảng.
- Rosé, tay. – Lisa chầm chậm nói, khẩu khí ra lệnh.

Rosé ngại ngùng đưa tay cho cô, Lisa dứt khoát nắm lấy khiến nàng ngại ngùng, cô đưa lên trước mặt hai người đối diện và tuyên bố.

- Jennie, Jisoo. Như hai người đã thấy, tôi và Rosé đang quen nhau. Mời hai em đến đây là để chính thức thông báo, vì dù sao bọn em cũng như người trong nhà.

- Em biết ngay mà. Chúc mừng nhé! – Jennie tươi cười, gương mặt vô cùng mừng rỡ.

- Em chưa hỏi ý tụi chị mà tự tiện đi quen người khác vậy đó hả Chaeyoung? – Trái với Jennie, Jisoo trưng ra mọt bộ mặt khó chịu, gằng giọng hướng mắt về Rosé hỏi.

- Em...em...

- Jisoo, đừng có chọc con bé nữa. Chị coi mặt nó đỏ như gấc rồi kìa.

- Haha khó lắm mới có dịp chọc nó, em phá chi sớm vậy. Dòm vui muốn chết. – Jisoo phá lên cười.

- Kim Jisoo! Chị quá đáng vừa thôi nha.
- Cho chừa.

- Nhưng mà Lisa, tiếp theo hai người dự tính thế nào? – Jennie đưa ánh mắt nghiêm túc quay sang Lisa.

- Dự tính?

- Hai người quen nhau thế này sợ là không giấu được lâu. Lisa chắc chị không biết, bọn em luôn là miếng mồi ngon của cánh săn tin, chỉ cần rình rập phát hiện được tụi em có tình cảm với ai chắc chắn họ sẽ không tha. Rosé lại đang là tâm điểm của giới giải trí, em lo...

- Những tờ báo em nói là những toà soạn nào?

- Thì Dispatch, Naver, Newsen..v.v. Cũng may em và Jennie chung nhóm nên họ không biết, chỉ nghĩ bọn em thân thiết. Rosé thì khác, nếu em ấy cứ qua lại giữa KTX và nhà chị, sớm muộn cũng bị họ phát hiện.

- Được, tí nữa list ra giúp tôi tất cả tờ báo nào thường xuyên theo chân bọn em.

- Này này chị tính làm gì? Bỏ đi nha, đừng có mà tự tiện. – Rosé nghe giọng điệu của Lisa, nàng đoán được cô muốn làm gì, lập tức ngăn cản.
- Chỉ cần khiến em thoải mái, chuyện gì tôi cũng dám làm.

----

*Stronzo : gần sát nghĩa với Damn it. Một từ chửi đổng của người Ý.

Redamancy /english, origin Latin/ : Yêu và được yêu trọn vẹn.

Hôm nay mưa lớn, nên thôi nhả chap cho mấy đứa ế như chúng ta đọc cho nó vui.