|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

11. Possession

Một tuần qua Rosé vì vướng bận lịch trình và show quảng cáo nên nàng không thể sang thăm Lisa, chỉ có những tin nhắn qua lại với đối phương. Vậy nên hôm nay khi vừa đến, nàng đã mừng rỡ chạy ào đến ôm chầm lấy cô, đặt nhanh lên má Lisa một nụ hôn. Nàng hồ hởi lấy trong túi ra ba chiếc vé và rạng rỡ khoe.

- Cho chị đấy!

- Đây là gì? – Lisa nhướn mày, quay sang hỏi.

- Vé xem show ngày mốt của em. Đừng nói em không ưu ái nhé, chỗ ngồi tốt đấy. Khó lắm mới nhờ người lấy dùm đó, không cần phải tốn 5000 đô đâu.

- Để làm gì?

- Chắc em đánh chị quá, người yêu chị làm ca sĩ, mà chị không tính đi xem em diễn sao? – Nàng với tay, ngắt yêu lên chóp mũi Lisa.

- Nhưng tôi không thích chỗ đông người, nơi đó không hợp với tôi.

- Không đi em giận cho coi.

- Rosé à...tôi...

- Không có nhưng nhị gì ở đây, nói là phải nghe.

- Được. Nhưng có điều kiện.

- Điều kiện gì???

Lisa mỉm cười, đưa tay lên chạm vào môi mình, ngụ ý muốn được nàng hôn. Được, thì nàng hôn, dù có hơi lỗ một tí nhưng hành động đáng yêu hiếm có này của Lisa cũng rất đáng mà. Nhưng thỏ con ngây thơ như nàng thì làm sao đoán được sói đâu chỉ muốn dừng lại đơn giản như thế. Lisa choàng tay giữ lấy cổ nàng, quyết không cho nàng rời đi. Cô liều lĩnh trao một nụ hôn sâu hơn và mãnh liệt hơn, hôn nhẹ lên môi làm sao mà đủ. Sự nhớ nhung này cô đã trông chờ nó suốt cả tuần rồi.

"..."

- Oh my god....oh my god....tôi không thấy gì hết...tôi bị các người làm cho mù rồi. – Mario thật sự xứng đáng nhận lấy danh xưng thánh kỳ đà, cứ hễ những thời khắc cao trào anh sẽ "hồn nhiên" mà xuất hiện. Anh đưa tay bịt mắt, quơ quào giả động tác như một người mù.

- Mario. Từ giờ cấm anh xộc vào nhà mà không gõ cửa. – Lisa quăng cho anh một ánh nhìn sắc bén.

- Trọng sắc bỏ anh em. – Mario hờn dỗi, anh xoay người bỏ ra ngoài, nhưng chưa đầy 5 giây lại quay ngược trở vào.

- Ụa anh không đi được, người ta giao đàn đến rồi kìa. Anh vô để thông báo mà.

- Đàn ? – Rosé do bệnh nghề nghiệp, hễ nghe đến những thứ liên quan đến âm nhạc, sẽ rất nhạy bén. Nàng hướng mắt về phía Mario trông đợi.

- Bảo họ đem vào đi. Rosé, tôi với em lánh mặt một chút, khi nào xong tôi cho em xem.

Không đợi Rosé đồng ý, Lisa ôm nàng vào lòng, nhấc bổng nàng và bế lên trên lầu. Cô không muốn để người lạ nhìn thấy sự có mặt của Rosé trong nhà mình. Chung quy cũng vì Lisa muốn lo nghĩ cho danh tiếng của nàng mà thôi.

Lisa chậm rãi bế nàng vào phòng, đặt nàng xuống giường trong tư thế ám mụi. Cô tiến sát đến gần gương mặt nàng và mỉm cười nói.

- Lúc nãy vẫn chưa xong.

- Chị..chị tính làm gì, chẳng phải khi nãy em đáp ứng yêu cầu của chị rồi sao. – Rosé bất giác đỏ mặt.

- Chưa đủ. Muốn thêm.

- Đồ tham lam.

Dứt lời, Rosé rất nhanh quàng tay qua cổ Lisa, nàng muốn chủ động để tạo sự bất ngờ cho Lisa, xem như nàng thắng được một lần, vả lại dù sao nàng cũng thật sự rất nhớ cô. Rosé biết Lisa sẽ không tự tiện đi quá giới hạn nếu chưa hỏi qua nàng, những ngày ở gần Lisa quả thật giới hạn chỉ nằm ở những chiếc hôn thật sâu mà thôi. Lisa luôn sẽ dừng lại đúng lúc và dịu dàng ôm nàng vào lòng ngủ, không tiến xa hơn. Nhưng nàng lại ngây thơ không biết, hành động chủ động của mình đã vô tình đánh thức bản năng của Lisa. Cô như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi hành động đó, trao cho nàng những chiếc hôn thật sâu và táo bạo.
Đầu lưỡi Lisa không còn ôn nhu như những lần trước mà bắt đầu càn quấy tìm kiếm chiếc lưỡi của Rosé. Cô tham lam khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng và như muốn nuốt chửng lấy sự ngọt ngào của nàng cho đến khi thấy phổi cả hai như bị rút cạn không khí. Lisa vội vàng tìm đến chiếc cổ của Rosé, mùi nước hoa lẫn vào mùi da thịt mịn màng của nàng khiến xúc cảm trong cô đê mê. Bàn tay theo đó đã không thể tự chủ mà nhanh chóng luồn vào trong khiến Rosé có chút kháng cự, cô vuốt ve xoa nhẹ lấy tấm lưng Rosé làm người nàng lạnh lên từng cơn, giờ nàng mới nhận ra hình như mình đã đi sai một nước cờ.

Lisa bất ngờ dùng hai tay lột nhanh chiếc áo Rosé đang bận trên người, ép nàng nằm xuống giường, lần đầu tiên cô được nhìn thấy cơ thể nàng, mịn màng và trắng trẻo. Đôi mắt Lisa như hoá đυ.c, cô muốn được chạm vào nó nhiều hơn. Nghĩ là làm, Lisa đưa môi đến xương quai xanh của nàng cật lực tận hưởng. Trái lại, Rosé bắt đầu cảm thấy bấn loạn, Lisa không nói mà đã rất nhanh lột lấy áo nàng, dù biết Lisa rất nhớ mình, nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng làm chuyện đó. Tâm trí nàng thật sự đang rất mâu thuẫn, vừa sợ vừa cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi tấc da trên người được Lisa chạm vào khiến cơ thể nàng như cơn sóng dữ cuộn trào. Thì ra cảm giác được người mình yêu chạm vào cơ thể là như thế này.
Lisa dần dần di chuyển xuống sâu hơn vị trí xương quai xanh, khoảnh khắc cô chạm vào vòng một mềm mại của nàng khiến tim cô xao xuyến. Thật sự chỉ muốn một lần thu hết mùi hương dụ hoặc và thứ mềm mại kia vào người.

- Lisa...

Nàng đột ngột cất giọng, âm điệu có chút nhẹ nhàng, vừa mang ý cầu xin. Tiếng gọi của nàng như đánh thức thần trí của Lisa khiến cô lập tức dừng mọi hành động. Ngước mặt lên nhìn lấy gương mặt nàng, sắc mặt Lisa thể hiện sự vấn vương và cảm giác tội lỗi.

- Cho em thêm chút thời gian, được không?

Nàng dùng hai tay ôm lấy gương mặt cô, thấp giọng vỗ về. Nàng biết Lisa đã khắc chế bản thân rất nhiều, sự chịu đựng của Lisa khiến nàng thương cô nhiều hơn. Nàng không hề giận việc làm vừa rồi của cô, chỉ mong bản thân từ từ chấp nhận và đến ngày nào đó, nàng sẽ toàn tâm toàn ý trao mọi thứ cho Lisa.
- Xin lỗi, làm em phải sợ.

- Em từng nghe một câu nói rất hay từ Love Story, "Yêu nghĩa là không bao giờ nói xin lỗi.". Nếu yêu em, đừng xin lỗi nữa.

Lisa gật đầu, hôn nhẹ lên trán nàng rồi với tay nhặt lấy chiếc áo, từ tốn mặc lại cho Rosé. Cô ôm nàng từ phía sau, hôn nhẹ lên mái tóc và nói.

- Rosé, từ giờ đừng làm trò dại dột như khi nãy nữa. Em muốn thách thức khả năng kiềm chế của tôi sao?

- Ai mà biết chị dễ dàng mất kiểm soát vậy chứ.

- Với em thôi. Mà tôi nghĩ hay là từ giờ em nên để tâm hồn tôi thanh tịnh thì hơn nhỉ?

- Chị làm được chắc.

- Để xem. Chắc phía dưới đã xong rồi, xuống đây, tôi có thứ này cho em. Nhắm mắt lại đi.

Rosé ngoan ngoãn làm theo, lập tức Lisa lại nhấc bổng nàng lên bế ra khỏi phòng.

- Em có phải con nít chưa biết đi đâu mà chị bế em suốt vậy, ngại chết.
- Thích. Với lại em nhắm mắt xuống cầu thang dễ té. Không được ăn gian, nhắm mắt lại.

Lisa bồng nàng bước xuống phòng khách, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, dùng tay dẫn nàng đi vài bước rồi lên tiếng.

- Rosé, mở mắt ra đi.

Rosé từ từ mở mắt, nàng vui sướиɠ thét lên. Trước mặt nàng chính là mơ ước và dự tính của nàng bao lâu nay. Một cây Grand Piano lộng lẫy, mẫu đàn cánh hoành tráng thường được thấy trong các dàn nhạc giao hưởng. Hộp đàn được chế tạo tinh xảo với gam màu đen óng ánh và mùi gỗ phảng phất. Rosé vui sướиɠ tiến đến gần chạm lấy chiếc đàn, mặc dù chưa phải nàng chưa từng thấy loại nhạc cụ này nhưng giờ nó lại hiện diện ở đây, trong không gian phòng khách này, chẳng phải nàng từng muốn như vậy hay sao.

- Sao chị biết em muốn đặt một cây piano ở đây?
- Tôi không biết. Tôi cũng muốn có một chiếc nên mua nó thôi.

Lisa chậm rãi ngồi xuống, bàn tay đặt nhẹ lên phím đàn, so lại hợp âm. Khi mọi thứ đã theo ý muốn, cô hướng mắt nhìn Rosé hỏi.

- Có đặc biệt thích bài nào không?

- Em không rành nhạc cổ điển, tuỳ chị chọn đi.

Lisa dừng lại suy nghĩ một hồi, hai tay cô đặt nhẹ lên phím đàn, hít một hơi thật sâu và bắt đầu chơi những nốt đầu tiên. Rosé tựa người lên cây đàn, say sưa ngắm nhìn người mình yêu, quả thật trong mắt nàng, thần thái Lisa lúc nào cũng toả ra loại khí chất thống trị cảm xúc đối phương. Tiếng đàn vang lên lúc nhanh, lúc chậm cùng đôi mắt nhắm hờ tận hưởng và bàn tay vờn múa trên các phím đàn của Lisa càng làm cho Rosé dấy lên trong lòng loại cảm giác ngưỡng mộ.

Bản nhạc Lisa chọn là Croatian Rhapsody với mở đầu chậm rãi và nhanh chóng tăng dần, cuốn hút người nghe ngay từ những giai điệu đầu tiên, mang lại cảm giác hào hùng, bi tráng đúng với tên gọi của nó, một đoạn sử thi không lời. Cơ thể Lisa đung đưa theo cử động của đôi tay, theo từng giai điệu của bản nhạc, những ngón tay di dời thoăn thoắt điêu luyện. Càng về giữa bài hát tiết tấu càng nhanh, lực chạm đến các phím đàn cũng trở nên dứt khoát. Bản nhạc và cả Lisa như hoà làm một khiến cho Rosé càng thưởng thức càng say mê. Nàng cũng là ca sĩ, cũng nghe qua rất nhiều loại nhạc, nhưng giờ đây đứng trước mặt Lisa, nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Ánh mắt Rosé từ ngưỡng mợ dần chuyển sang tận hưởng. Nàng chống hai tay lên má, mê mẫn ngắm nhìn gương mặt Lisa hoà cùng ánh nắng rọi vào, những sợi tóc đung dưa theo nhịp, trông Lisa thời khắc này thật sự rất đẹp.
...

- Rosé!

- Hửm.

- Nhìn đi đâu mà ngây người vậy?

- Chị đàn hay quá, xem mà mê luôn.

- Ngồi xuống đây.

- Em đàn không giỏi lắm.

- Có tôi. Biết chơi bản nào?

- River Flows In You.

- Uhm.

Lisa dạo đầu những nốt đầu tiên, chầm chậm dẫn lối cho Rosé phối hợp cùng mình. Tiếng nhạc du dương vang lên đồng điệu và gắn kết hai trái tim hoà cùng nhịp đập. Tình yêu của họ dù chỉ mới là bước khởi đầu, lại như một bản hoà tấu lúc nhanh lúc chậm, lúc mãnh liệt lúc du dương tựa hồ đã cảm thấu tự bao giờ. Một trái tim lạnh lẽo, một tâm hồn ấm áp tìm thấy nhau, từ từ mở lòng ra toàn tâm toàn ý nhìn về đối phương.

...

*Buổi biểu diễn SBS Gayodaejun*

- Chaeyoung ah, em có chắc hôm nay Lisa sẽ đến xem em diễn không? – Jisoo ghé sát tai Rosé hỏi nhỏ.

- Có, lúc sáng em nhắn tin rồi. Hơi cưỡng cầu một chút nhưng sẽ đến.
- Chà hôm nay chắc có người sung sướиɠ lắm đây. Được người yêu đến xem cơ đấy.

- Chị này, nói lớn người ta nghe bây giờ. Không nói với chị nữa, em đi toilet sẵn ra máy bán hàng mua ít snack ăn thêm, chị ăn gì không?

- Có. Gì cũng ăn.

- Blackpink có hoa này, fan giao đến. – Chàng trai tổ hậu đài mở cửa, chật vật ôm một bó hồng to bước vào.

- Hoa sao? Nhưng hôm nay chỉ là một buổi diễn chứ đâu phải stage comeback sao lại có hoa từ fan nhỉ? – Jennie thắc mắc nhìn bó hoa đỏ rực trước mặt.

- Gì mà đỏ rực một màu vậy? Nhiu đây chắc cũng phải cả trăm bông. Có thiệp nè. – Jisoo cũng không khỏi tò mò, tiến lại gần quan sát.

- Dear Rosé, nice to meet you, again. Không có chữ kí, Chaeyoung, là của em. – Jennie đưa ánh nhìn sang cho nàng, nhướn mắt ra hiệu với Rosé xem có phải là hoa Lisa tặng hay không.
Rosé cầm tấm thiệp trên tay, rồi lại nhìn lấy bó hoa. Phong cách này thật không giống với tính cách Lisa tí nào. Nàng lắc đầu hồi đáp. Nhưng thôi gác lại chuyện hoa qua một bên, nàng nhanh chóng rời đi, ra phía sau hậu đài tiến vào phòng vệ sinh. Lúc trở ra Rosé tiến về chiếc máy bán hàng, đảo sơ một lượt. Hôm nay nàng cảm thấy lạt miệng, lại không muốn ăn trái cây nhiều, nên định rằng sẽ mua ít snack ăn thêm. Nàng đứng đó một hồi phân vân chọn lựa.

- Chào Rosé, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Giọng nói từ phía sau khiến Rosé theo phản xạ quay lại, sắc mặt nàng tái dần đi, cơ thể bỗng dưng cảm thấy toát lạnh.

- Là anh..Anh làm gì ở đây? Sao anh biết tên tôi?

- Em nổi tiếng đến vậy sao tôi lại không biết. Gặp được em tôi rất vui, có thích bó hoa tôi vừa tặng không?

Hắn chính là Sung Jae, người đã chạm mặt nàng ở Ý. Nàng có nghĩ cũng không thể nghĩ ra hắn là người Hàn và giờ lại còn phải giáp mặt với hắn. Rosé thật sự cảm thấy sợ, thấy hắn từ từ tiến về phía mình, nàng chủ động lùi về sau.
- Sao em có vẻ sợ tôi vậy? Chưa giới thiệu cho em biết, tôi là Yook Sung Jae. Là nhà tài trợ chính của chương trình này. – Hắn nhếch mép cười, nụ cười đểu cán khiến nàng dợn hết da gà.

- Chắc là anh muốn mua hàng, tự nhiên đi tôi mua xong rồi. – Nàng vội vã cáo từ, xoay người rời khỏi. Hành động cử chỉ của hắn không có chút nào biểu hiện là người tốt, tốt nhất là nên lánh đi cho lẹ.

Bước đi của nàng mỗi lúc một nhanh, vội vã chạy về phòng chờ. Khi bình tâm trở lại Rosé thật sự cảm thấy không vui, muốn dùng điện thoại nói ngay cho Lisa nhưng rồi nàng đã kịp ngăn bản thân làm việc đó. Lisa nếu biết hắn tặng hoa và đến tìm nàng chắc chắn không vui, có khi còn tiện tay búng hắn biến mất khỏi nơi này. Dù sao đây cũng là Hàn Quốc, không phải ở Ý, nàng tốt nhất nên nghĩ cho Lisa thì hơn, có thể chỉ là vô tình gặp nhau thôi, đất Hàn rộng thế này chắc không dễ gặp lại.
...

Không khí bên ngoài sân khấu ngày càng nóng dần lên, buổi biểu diễn quy tụ rất nhiều cái tên đang hot của Kpop kéo theo lượng fandom hùng hậu. Tiếng reo hò và cổ vũ mỗi lúc một lớn dần, không khí nơi đây thật sự càng về đêm càng bùng nổ. Duy chỉ có một con người là trầm mặc ngồi một chỗ, cô cảm thấy nơi đây rất ồn ào, tiếng nhạc, tiếng người làm cô không quen. Lisa dùng nón của chiếc hoodie trùm lên đầu mình, cúi mặt chờ đợi.

Lisa dùng thân hình cao to của anh em nhà Russo che chắn hai bên cho mình, tạo một khoảng riêng tư giúp cô thoải mái hơn. Trước nay Lisa không quen nghe loại nhạc này nên cô không mấy hứng thú dù rằng trước mặt là vô số con người lộng lẫy, xinh đẹp. Elio cũng chẳng khá khẩm hơn, chỉ có mỗi Mario là nhiệt tình cổ vũ, khỏi phải nói anh vui thế nào khi Lisa chìa ra 3 cái vé ra trước mặt anh rồi. Mario còn tranh thủ một ngày trước khi đi đã cố gắng tìm mua cho được cây lightstick cổ vũ cho Blackpink.
- Lisa! Lisa! Jennie kìa. Tới Blackpink rồi, dậy đi.

Lisa ngước mặt nhìn lên, Jennie đứng giữa sân khấu, khung cảnh trước mắt kiều diễm và sang trọng. Khi tiếng nhạc dần dần phát lên, đám đông la hét cổ vũ khiến không khí như muốn nổ tung. Jennie trong chiếc váy đen đuôi tôm với những động tác vũ đạo đẹp mắt dần dần thu hút mọi ánh nhìn.

- Mario, Rosé và Jisoo đâu? – Lisa quay sang Mario hỏi.

- Đây là bài solo của Jennie, cô ấy mở đầu trước rồi mới đến Blackpink.

- Uhm.

Lisa chăm chú theo dõi phần trình diễn của Jennie, quả thực cảm nhận có chút thay đổi. Con người trên sân khấu và người mà cô đã từng trò chuyện cùng như hoàn toàn khác nhau. Thần thái, nét mặt và những động tác vũ đạo giúp Lisa cảm thấy tò mò, mong chờ được ngắm nhìn người cô yêu trên sân khấu sẽ như thế nào.
Khi bài hát của Jennie đi đến phần kết, ánh đèn sân khấu dần chuyển sang sắc xanh, giai điệu cũng từ từ thay đổi. Phần bục chậm rãi nâng Rosé và Jisoo đồng loạt xuất hiện. Đôi mắt Lisa đảo quanh để xác định vị trí đứng của Rosé, từ khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô chỉ hướng về một người. Nhìn thấy Rosé, Lisa bất giác mỉm cười, quả thật là rất khác. Cô gái đáng yêu ngày thường chỉ thích mặc jean hoặc quần áo thể thao của Lisa giờ đây lại khoác trên người một chiếc váy nóng bỏng, nhấn nhá bằng những đường chỉ lấp lánh, nàng liên tục thể hiện vũ đạo bắt mắt gợi cảm khiến trái tim Lisa bỗng chốc loạn nhịp.Rosé trình diễn trên sân khấu kì thực khiến cho Lisa không thể rời mắt.

"Thì ra lúc em biểu diễn lại lôi cuốn đến vậy sao?" – Lisa say sưa ngắm nhìn, miệng liên tục mỉm cười.
- Jisoo !!! Jisooooooo!! – Mario ngồi bên cạnh vẫn đang nhiệt tình cỗ vũ cho nữ thần của anh.

- Mario. Anh mà còn la hét nữa em sẽ đánh cho anh ngất tại chỗ đó.

Phải rồi Mario, tốt hơn thì anh nên ngoan ngoãn ngồi trầm mặc cổ vũ trả lại không gian cho người ta ngắm nhìn người yêu đi, còn bằng không anh không gánh nổi sự phẫn nộ này đâu.

Từ vị trí chính trung tâm sân khấu, Rosé và hai cô gái xinh di chuyển dần ra sân khấu phụ, tiến càng gần chỗ ngồi Lisa hơn. Rosé thật sự làm chủ được sân khấu, biến nó trở thành sàn diễn thời trang cùng những bước chân của mình. Ánh mắt Lisa hầu như không rời nàng nửa nhịp, cô gác một tay lên thành ghế, dùng ngón tay che đi sự hạnh phúc trên môi mình khi nhìn thấy Rosé. Nếu như cô nhìn không lầm thì nàng cũng vừa mới nháy mắt với cô.

Không biết có phải do tâm lý "yêu chim yêu cả l*иg" hay không, nhưng giờ phút này đôi tai Lisa bắt đầu cảm thụ thứ âm nhạc mà vài phút trước cô không thể nạp vào đầu, Lisa bắt đầu nhận ra nó khá bắt tai và thật sự thu hút.
Bài hát gần đi về những giây cuối cùng, nhịp điệu nhanh, mạnh mẽ và dứt khoác hơn. Động tác vũ đạo của Rosé cũng theo đó mà sεメy, quyến rũ hơn. Lisa thầm nghĩ, nếu như giờ phút này mà có thể, cô muốn lập tức bắt nàng đem về nhà chỉ để cho mình độc chiếm ngắm nhìn, lòng Lisa bỗng trỗi nên một cảm giác chỉ muốn đem Rosé giấu đi và thuộc về một mình cô.

Cùng lúc đó tại một góc khác nơi khán đài, cũng có một ánh mắt khao khát chiếm hữu mê mẫn nhìn nàng không rời.

- Tôi phải có được cô, không có gì Sung Jae này muốn mà không có được. – Hắn quăng ra nụ cười nhếch môi đểu cán như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

...

Màn trình diễn của Blackpink kết thúc bằng những tiếng reo hò vang dội, khi ánh đèn sân khấu hạ xuống, Lisa cũng nhanh chóng rời khỏi. Đêm nay nàng không thể gặp cô vì ở cạnh còn rất nhiều người của công ty, vậy nên sau khi xem xong Lisa quyết định về trước.
"Tôi về trước đây. Màn trình diễn của em và mọi người rất tuyệt. Về đến gọi cho tôi."

Lisa cùng anh em nhà Russo tản bộ về phía khu vực đỗ xe, vừa đi được một đoạn, Lisa lại nghe thấy giọng một cô gái gọi lấy tên mình.

- Lisa? – Cô gái chầm chậm tiến về phía Lisa, đôi mắt cô ánh lên tia rạng rỡ vui mừng.

- Chào, Irene. – Lisa nhàn nhạt đáp lại.

- Chị đến đây xem show sao?

- Tôi đến xem Blackpink.

- À. Khi nãy chị có xem em diễn không? – Irene vẫn chăm chú nhìn Lisa không rời mắt, chờ đợi một câu trả lời cô muốn nghe.

- Thật xin lỗi, tôi không xem.

- Vậy sao. Hôm trước chị đi vội quá vẫn chưa có cơ hội nói chuyện nhiều, hay là...

- Xin lỗi, xe tôi đang đợi. Tạm biệt.

Dứt lời, Lisa xoay người rời đi để lại cho Irene vô vàn tiếc nuối. Đến cơ hội được trò chuyện cùng Lisa cũng không cho cô lấy một lần. Cô cảm thấy có chút luyến tiếc, hiếm lắm mới có cơ hội được chạm mặt người ấy thế này mà cô không lấy nổi được số điện thoại. Xem ra muốn được gặp Lisa, cô nên nhờ cậy vào Jennie nhiều hơn.
...

*New Messenger*

"Em về đến nhà rồi. Hôm nay chị thấy em thế nào?"

"Rất đẹp. Lần đầu được xem em biểu diễn, quả thật không tồi."

"Được khen cơ đấy. Chị đang làm gì đó?"

"Đọc sách. Đã ăn tối chưa?"

"Khi nãy em có ăn với mọi người rồi. Lisa, diễn xong không được gặp chị, em nhớ chị lắm."

"Vậy khi nào em mới xong lịch trình?"

"Ngày mai em còn một show ở Busan. Chắc là ngày mốt em sẽ xong, được nghỉ 5 ngày."

"Có muốn đi chơi với tôi không?"

"Muốn. Nhưng mà đi đâu?"

"Tới đó sẽ biết. Rủ luôn Jennie và Jisoo đi cùng em nhé?"

"Chắc họ sẽ thích lắm. Lisa, chị có biết hôm nay ngày gì không?"

"Đoán đúng có thưởng không?"

"Tất nhiên. Chị nói xem?"

"Tròn 2 tháng."

"Lisa của em giỏi thật. Vậy chị muốn em thưởng thế nào?"
"Chỉ sợ nói ra em chạy mất. Khi nào muốn tôi sẽ đòi."

"Không có đòi hỏi vô lý đấy nhé. Thôi em đi tắm rồi nghỉ ngơi đây sáng mai e phải bay sớm. Tạm biệt. I miss you."

"Được. Tạm biệt."

Lisa nhắn xong tin cuối, buông điện thoại xuống, nhưng rồi cô lại cầm nó lên và gọi cho Elio.

- Anh sang đây gặp em một lát.

Elio trong ít phút đã nhanh chóng có mặt tại phòng khách, anh ung dung ngồi xuống nhìn về phía Lisa và hỏi :

- Em gọi anh sang đây có việc gì?

- Đã điều tra đến đâu rồi anh?

Lisa từ sau khi bị trọng thương tại Ấn Độ đã giao cho Elio âm thầm điều tra những người anh em của mình xem ai là kẻ đứng sau, dù cô biết nhiệm vụ này khá khó khăn vì họ luôn hành sự cẩn trọng và tính toán khôn ngoan. Thật ra quyết định mạo hiểm đặt chân đến Ấn Độ cũng là một phép thử cô muốn bày ra để xem tâm kế của đối phương như thế nào. Và quả thật, một trong số họ thật sự đã lên kế hoạch rất chu toàn. Bố trí điểm hẹn ở một nơi địa hình hoang vắng, lại đặt trong vị trí khó lòng thoát thân và luôn có sẵn plan B mong muốn một phát triệt hạ luôn cô. Nếu như Lisa không cố tình sử dụng Elio và Mario để họ lơ là phòng bị, có lẽ mọi chuyện đã xấu đi.
- Vẫn chưa. Họ hành sự rất cẩn trọng và không để lại manh mối. Rất khó để truy ra xem ai là người hôm đó không có chứng cứ ngoại phạm. Anh đã điều tra qua một lượt, tất cả họ đều có mặt ở Ý và có người bên cạnh, tay sai đắc lực cũng không có bằng chứng ra khỏi nước. Còn những tên sát thủ đa số là bọn đánh thuê và không có chút manh mối nào về người thuê chúng.

- Uhm, em cũng sớm nhìn ra kết quả. Vậy còn chuyện di dời căn cứ, anh đã báo lại cho phu nhân chưa?

- Anh đã báo cáo ngay sau hôm em trúng đạn. Phu nhân đã giúp em chọn một địa điểm khác đặt tại Florence để di dời căn cứ, và cũng đã cho điều tra xem hôm đó ai đã dùng đường dây mật liên lạc với chúng ta.

- Được. Thay em nắm rõ tình hình bên đó. Còn nữa, bố trí giúp em chuyến bay, 2 ngày nữa em muốn đưa Rosé đến Maldives. Chuyện em nhờ anh đặt đồ bên Bvlgari đã chuyển đến chưa?
- Vừa đến sáng nay, anh đặt trên bàn làm việc của em.

- Okay, vậy anh đi sắp xếp đi. Lần này bí mật một chút vì có cả Jennie và Jisoo đi cùng.

- Okay.

Elio rời đi, nhưng trong lòng Lisa vẫn còn khá nhiều gút mắc hiện vẫn chưa thể gỡ. Ví như chuyện liên lạc giữa cô và phu nhân, trước nay hệ thống bảo mật của Montague luôn được đặt lên hàng đầu, dù cho có là người nhà cũng khó lòng nắm được. Thêm nữa, chuyện trao đổi với căn cứ làm sao họ biết phương thức liên lạc, xem ra người này thật sự nắm rất rõ về Montague và rất khó đối phó. Nếu không đi trước đối phương một bước, Lisa e rằng cả cô và những người xung quanh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, trong đó có cả Rosé.

...

*Busan*

Theo như lịch trình hôm nay Blackpink sẽ diễn tại sân vận động lúc 7h tối. Vậy nên họ đã có mặt tại khách sạn để chuẩn bị trong vòng 1 tiếng trước khi di chuyển ra địa điểm tổ chức sự kiện. Rosé và các chị dự định sẽ xuống nhà hàng dùng ít điểm tâm nhẹ trước khi khởi hành, nhưng oan gia ngõ hẹp, có mơ nàng cũng không ngờ người mình không muốn gặp nhất lại xuất hiện ngay trước mặt nàng.
- Chào em, Rosé. Chúng ta thật sự rất có duyên với nhau nhỉ?

- Tại sao anh lại có mặt ở đây? – Rosé lộ rõ vẻ mặt không vui khi gặp Sung Jae, nàng cố tình quay mặt đi hướng khác để hắn ta không thấy bộ dạng bối rối của mình.

- Anh đến để xem em biểu diễn. Anh có chuẩn bị ít quà cho em, tặng em.

Sung Jae đưa tay về phía nàng, trên tay hắn là một chiếc hộp sang trọng màu cam khá quen thuộc với người có con mắt am hiểu thời trang như nàng, Hermes. Hắn nhanh tay mở nắp món quà, trên đó là sợi dây chuyền óng ánh đính quá nhiều viên kim cương, bành trướng sự khoe khoang một cách lộ liễu. Rosé chỉ đưa mắt nhìn qua rồi nhìn hắn nở một nụ cười thương hiệu, đặc sản của mọi idol ở nơi công cộng.

- Món quà đẹp đấy, nhưng rất tiếc tôi không thể nhận vì luật công ty đưa ra không cho phép chúng tôi nhận quà tuỳ tiện. Anh giữ lấy mà dùng, nó hợp với anh hơn. Tạm biệt!
Nói xong, Rosé lạnh lùng ra hiệu cho Jennie và Jisoo nhanh chóng rời đi. Nàng thật sự cảm thấy khó chịu với ánh mắt mà Sung Jae áp lên người mình, hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Đã không hề muốn gặp lại nhưng hắn cứ như một cái đuôi đeo bám đến tận đây, khiến nàng không còn tâm trí dùng bữa.

"Nếu tôi muốn tôi tự mua được, còn không tôi nói một tiếng người yêu tôi mua hẳn 10 sợi còn được."

Trong đầu Rosé đột nhiên dấy lên một loạt những so sánh giữa Lisa và Sung Jae. Cô không biết hắn giàu có đến cỡ nào, nhưng Lisa của cô cũng chẳng hề kém cạnh. Nàng vốn dĩ không phải dạng con gái bị vật chất làm loá mắt, vì vốn dĩ hiện tại khả năng tài chính của nàng cũng có thừa. Lisa kể từ ngày gặp nàng vẫn luôn tinh tế hành xử, không dùng tiền tài làm thước đo tình cảm, dù cho những thứ cô chi ra vì nàng không hề ít. Nhưng nàng lại thấy đó là cách cư xử lịch thiệp của một người có trình độ học vấn, còn với Sung Jae, hắn chỉ muốn phô diễn hết những thứ hắn có trước mắt nàng, chẳng phải nếu như so với phẩm chất của Lisa là coi thường cô quá không. Phàm phu tục tử.
Nhưng từ những suy nghĩ trên Rosé mới nhận ra, từ khi nào trong đầu mình lại dùng Lisa làm chuẩn mực để so sánh với người khác vậy nhỉ? Dạo gần đây nàng vẫn luôn như vậy, nàng lại vô thức học theo thói quen của Lisa, khi đi quay hoặc ngồi đợi make up, nàng sẽ đem theo một quyển sách để đọc. Ban đầu nó chỉ là những quyển sách tình yêu đôi lứa, nhưng khi Lisa biết được, cô lại nhéc vào tay nàng những đầu sách cao siêu hơn. Lí giải cho việc đó, Lisa nói nó sẽ giúp ích cho nàng hơn trong cuộc sống. Vốn từ của nàng phong phú hơn, suy nghĩ cũng rành mạch hơn và tâm trạng lạc quan hơn rất nhiều.

Người ta thường bảo phàm là thứ gì con người không dễ dàng có được, lại càng có sức hấp dẫn mong muốn được chiếm hữu, Sung Jae cũng vậy. Sự lạnh lùng của Rosé lại càng làm trỗi dậy bản tính chinh phục của hắn.
- Thú vị đấy, để rồi xem cô kiêu ngạo được bao lâu?

...

-----

Nếu bạn muốn biết bản nhạc Lisa đã đàn cho Rosé nghe thì video mình để phía trên tiêu đề nhé. Còn nếu không xem được thì mình để link tại đây :

- https://youtu.be/oa1R4gPtkzg

Hoặc bạn có thể lên ytb search Croatian Rhapsody của kênh PianiCast cũng được.

Tặng cho chủ video 1 view nhé!

Mọi người ngủ ngon.