|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

20. I surrender

Warning : Vì hôm nay là Trung Thu, tôi không muốn phá huỷ tâm trạng đón cỗ của các bạn. Nên nếu không vội thì để chơi xong rồi hãy đọc nhé!

-----

Hôm nay tâm trạng Rosé rất vui, cuối cùng cũng đã đi đến cuối chặng đường của World Tour, 3 ngày nữa thôi nàng sẽ có thể kéo theo vali mà lên đường sang Florence. Dù chưa thể khẳng định có thể tìm được Lisa, nhưng miễn được lưu lại nơi đó, nàng tin sẽ có một ngày mình gặp lại Lisa.

"Lisa. Mọi thứ em đều nghe theo chị, có phải em rất giỏi không? Em đã hiểu ẩn ý của Scarborough Fair, nhất định em sẽ mau chóng tìm ra chị. Đừng hòng trốn khỏi em."

Sau khi ăn một bụng no say trước giờ biểu diễn, Rosé nhảy chân sáo đi vào toilet. Bên trong phòng nghỉ dành cho Blackpink, Jennie lén nhờ quản lý đưa lại điện thoại cho mình, cô nhanh chóng gọi điện báo tin cho Alice.

- Alo Jennie, chị không thể liên lạc được cho ai hết? Con bé thế nào rồi? Chị lo cho nó quá, nhưng vụ kiện này khá rắc rối, khi nào xong chị mới có thể bay về?

- Chị yên tâm, em gọi là để thông báo cho chị. Rosé hiện vẫn ổn, tâm trạng con bé mấy nay tốt lắm, chị đừng lo. Em chỉ có thể nói vài câu vậy thôi, không tiện gọi lâu. Em sẽ tìm cách gọi cho chị khi có thể.

- Okay Jennie, nhờ hết vào em. Chăm sóc Rosé giúp chị.

Jennie vội cúp máy, đưa lại điện thoại cho quản lý. Vì không muốn cho Rosé cơ hội nào tiếp xúc với mạng xã hội mà ngay cả điện thoại phụ cô và Jisoo đều phải đưa hết cho công ty. Chỉ cầu mong cho tin tức mau chóng bị nhấn chìm để Rosé không nghi ngờ. Còn cách giờ diễn 2 tiếng, chưa lúc nào Jennie và Jisoo muốn thời gian trôi qua chậm đến vậy. Chỉ cần Rosé bận rộn và đắm chìm trong âm nhạc, hai cô mới cảm thấy nhẹ bớt gánh nặng trong lòng.

...

- Phù, may quá. Cuối cùng cũng sắp xong đêm cuối. Tối nay mình đi Khaosan chơi đi chị Rarmg, ở đó vui lắm. – Ryeon nghiêng người nhìn vào gương, dặm lại chút son.

"Là chị Rarmg với Ryeon. Tí nữa ra hù phát cho hết hồn chơi." – Rosé ngồi trong toilet, che miệng khúc khích cười, họ là vũ công chính của nhóm, cũng là đồng nghiệp thân thiết của nàng.

- Chị không đi đâu, nhìn con bé Chaeyoung bây giờ, cơm chị còn nuốt không trôi. Làm sao ăn nhậu cho nổi. – Rarmg thở dài, nhìn mình trong gương.

"Mình sao? Liên quan gì đến mình?"

- Ừ, tội thiệt chị à. Cứ thấy nó ngây thơ không biết gì, lòng em cứ thắt lại. Trong khi cả thế giới đều biết Lisa đã chết, chỉ có Chaeyoung cười nói vui vẻ. Đau hết cả ruột gan. Hôm qua em còn đọc được bình luận người ta chửi nó miệng nói yêu thương mà người yêu mình chết không tỏ được chút thái độ. Em muốn vô chửi lại ghê.

- Chaeyoung nó có biết đâu, mấy cái người trên mạng đó không biết gì mà toàn phán. Mà công ty cũng ác quá, giấu nó tới lúc này, không biết lúc nó biết được sự thật phải đau khổ thế nào?

- Khổ cho Jennie với Jisoo, cũng phải vờ như không biết. Em thấy họ cứ lén khóc suốt.

*ẦM*

- Hai người vừa nói gì? – Nét mặt Rosé tối sầm, đẩy mạnh cửa toilet bước ra.

- Chae...Chaeyoung. Không...không nói gì hết. – Rarmg sắc mặt tái xanh khi thấy sự hiện diện bất ngờ của Rosé.

- Tôi hỏi lúc nãy hai người nói cái gì? – Rosé gằng giọng từng tiếng, thái độ của nàng thật sự rất đáng sợ.

- Em nghe nhầm rồi, bọn chị không nói gì hết. Mình đi thôi chị. – Ryeon bối rối nắm lấy tay Rarmg lôi ra khỏi toilet bỏ chạy.

Rosé thở từng hơi khó nhọc, khi nãy bọn họ đã nói những gì? Là ai chết? Cuối cùng chuyện gì đang diễn ra mà nàng không biết? Rosé bước vội ra khỏi hành lang, đầu óc nàng rối bời với mớ thông tin vừa nghe được, phải chăng nàng nghe lầm? Rosé nhìn thấy một nhân viên hậu đài, nàng nhanh chóng nắm lấy tay anh, khẩn khoản van xin.
- Anh ơi, anh có thể cho em mượn điện thoại một lát không?

- À được. Cô đợi một lát. – Người nhân viên lấy từ trong túi chiếc điện thoại đưa cho nàng.

Đôi tay Rosé run run, nàng mở lấy ứng dụng Google, gõ lấy tên mình. Những con chữ ngày thường nó chỉ làm nhiệm vụ là truyền đạt lời nói đến người đọc, nhưng ngay lúc này, nó chả khác gì hàng vạn nhát dao găm thẳng vào người nàng. Rosé đổ sụp xuống nền đất. Nàng không thể thở, không thể lấy được không khí, chuyện gì vừa xảy ra với nàng vậy? Là đang mơ đúng không? Nàng muốn tỉnh dậy? Không? Nhất định phải tỉnh dậy?

- Cô ơi cô có làm sao không? – Nhân viên hậu đài luống cuống đỡ Rosé đứng dậy, luôn miệng hỏi thăm nàng. Nhưng Rosé nào nghe thấy được, nàng đưa tay bám sát tường, cố gắng bình ổn hô hấp, dò từng bước khó nhọc tiến về phòng nghỉ.
...

- Kim Jennie!! Trả lời cho em biết, Lisa rốt cuộc bị làm sao? – Rosé đẩy mạnh cửa, tiến nhanh về phía Jennie, ghì chặt cổ tay cô đến tím tái, đôi mắt nổi lên những gân máu đỏ giận dữ, nàng chưa từng dùng ánh mắt này nhìn bất kỳ ai.

- Rosé... Chị...Chị không biết. Chị thật sự không biết. – Jennie sợ hãi, chẳng lẽ ngày mà cô sợ nhất cuối cùng cũng phải đến. Nhưng tại sao là lúc này?

- Chaeyoung à bình tĩnh đi em. Đừng siết tay Jennie như vậy. Rốt cuộc em đã nghe được những gì? - Jisoo chạy đến, cố gắng giải vây cho Jennie, lòng cô giờ đây thật sự rất sợ, chỉ còn 2 tiếng nữa thôi buổi biểu diễn sẽ bắt đầu, nếu như sự việc bại lộ, làm sao Chaeyoung còn đủ sức để lên sân khấu. Chẳng may Jennie không thể kiềm chế để bí mật bại lộ, Chaeyoung sẽ gục ngã mất, Jisoo phải cố gắng ngăn cản chuyện này.
Rosé chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng buông cổ tay Jennie, tức tốc chạy ra ngoài khiến những người chứng kiến không kịp trở tay.

- Rosé !!! Rosé !!!

Nàng chạy như tên bắn về lối cửa thoát hiểm, dẫn ra khu vực send-off. Rosé điên cuồng muốn có ngay một lời giải thích rõ ràng, chắc chắn những thứ nàng vừa biết chỉ là bịa đặt. Lisa sẽ không bao giờ rời bỏ nàng, rời bỏ thế giới này.

*ĐÙNG*

Nàng dừng chân ngay chiếc Audi đậu trong góc khuất, hai tay đập mạnh lên nắp capo.

- BƯỚC RA ĐÂY CHO TÔI !!! – Rosé hét lớn. Tiếng hét của nàng vô tình lại thu hút sự chú ý của một vài người hâm mộ đang lảng vảng gần đó.

" – Gì vậy? Rosé kìa? Có chuyện gì vậy? – Fan ngơ ngác nhìn nhau, dường như họ không tin tiếng hét vừa rồi là của thần tượng họ, cô gái trước nay luôn rụt rè, nhút nhát.


- Núp vô hóng đi, đừng để staff thấy, coi coi chuyện gì?"

...

- TÔI NÓI HAI NGƯỜI BƯỚC RA ĐÂY CHO TÔI !!! – Rosé không thể nào giữ được bình tĩnh, run rẩy đưa ánh nhìn giận dữ về phía anh em nhà Russo. Giờ phút này cái nàng cần là sự thật.

- Rosé. Có chuyện gì với em vậy? – Elio bước ra trước mũi xe.

- Trả lời cho tôi biết, Lisa đang ở đâu? – Nàng cố gắng thu lấy từng nhịp thở, khó nhọc nói từng chữ, tay tức giận nắm chặt cổ áo Elio.

- Anh không biết. Đã lâu rồi ngài ấy không liên lạc cho bọn anh. – Elio hạ giọng bình tĩnh đáp, nhưng mắt anh không nhìn thẳng vào mắt nàng, đầu từ từ cúi xuống.

- Mario !!! Nhìn tôi, nói cho tôi biết, Lisa rốt cuộc bị làm sao???

- Anh...anh...anh không biết Rosé.

- Đến cả hai người cũng giấu tôi sao? TÔI HỎI RỐT CUỘC LISA BỊ LÀM SAO? LẬP TỨC TRẢ LỜI THÀNH THẬT. ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH !!! – Nàng thét lên. Trớ trêu làm sao, cuối cùng Rosé cũng biết cách sử dụng bốn chữ mà Lisa đã dạy cho mình, chỉ là không ngờ nó đến từ tình huống bi ai thế này.
Elio nhìn sang Mario, anh biết lời Rosé vừa nói ra không khác gì quân lệnh, bởi Lisa đã từng hạ lệnh, bất kể Rosé có yêu cầu vô lý thế nào đi nữa, chỉ cần cô ấy nói đó là mệnh lệnh, theo quy tắc cả hai không có quyền chối từ và buộc phải tuân thủ dù Lisa có ở đó hay không. Elio chậm rãi tiến về phía Rosé, cúi đầu và lên tiếng.

- Một tháng trước, ngài ấy đã đến xem em hát, đêm diễn ở Paris. Sau khi quay trở về Florence tâm trạng Lisa không tốt lắm nên đã lệnh cận vệ đừng đi theo. Ngài ấy một mình lái xe lên căn nhà bên đồi và ở đó uống rượu suốt đêm. Ngày hôm sau cảnh sát nhận được báo án nặc danh nên đã đến đó, tìm được vài đầu đạn và chiếc xe Lisa được phát hiện bên vực đá. Sau đó thì tin tức bị lan truyền trên mạng xã hội, bọn anh vì không muốn em lo lắng nên đã giấu em. Montague đã cử người nhái và huy động cả trực thăng cứu hộ tìm quanh khu vực ấy ròng rã 1 tháng trời, đào bới tất cả những nơi có thể nhưng vẫn không có tung tích của Lisa. Hai ngày trước, bọn anh lấy được tư liệu từ vệ tinh và có được đoạn clip đêm xảy ra tai nạn. Chính tên người Hàn lúc trước muốn làm hại em đã bắn Lisa. Tổng cộng 6 phát khiến ngài ấy rơi xuống vực...Ngài ấy...có lẽ đã đi rồi. – Elio cúi gầm mặt xuống, khó nhọc nói ra từng chữ và bật khóc. Người đàn ông luôn mạnh mẽ và cứng rắn trong mọi tình huống, giờ đây khổ sở không muốn chấp nhận sự thật.
Đầu nàng ong lên như muốn nổ tung khi biết được sự thật, cái gì mà súng, cái gì mà rơi xuống vực? Nàng không hiểu? Không muốn hiểu? Rõ ràng chỉ nói rời bỏ nhau, tại sao bây giờ lại không nói không rằng biến mất khỏi thế gian. Mạng Lisa là do nàng cứu về, không có sự cho phép của nàng, Lisa không được quyền chết.

- Không...không thể nào. Anh nói dối. Các người gạt tôi đúng không? Mario, anh ấy đang lừa tôi đúng không? Có phải vì biết tôi sắp qua Ý nên cố tình làm vậy để tôi bỏ đi ý định tìm Lisa đúng không? Anh nói đi Mario, trước giờ anh không bao giờ giấu em chuyện gì mà? – Rosé run rẩy quay sang Mario bấu víu lấy cổ áo anh, nấc nghẹn từng cơn.

- Rosé. Bọn anh cũng mong đây không phải sự thật. Bọn anh xin lỗi, đã không thể đưa ngài ấy toàn vẹn về bên em. Ngài ấy đi thật rồi, bọn anh chỉ tìm được cái này ở hiện trường thôi. – Mario khóc lớn, móc từ trong túi ra chiếc bật lửa yêu thích của Lisa hiện đã thủng một lỗ do vết đạn, đưa cho Rosé. Đây là quà nàng đã tặng cho Lisa mà, cô ấy lúc nào cũng mang theo bên mình.
- Các người nói dối...đều chỉ gạt người thôi. – Rosé cúi gầm mặt, ôm chiếc bật lửa vào lòng. Nàng cười trong sự bẽ bàng, cười đến mức không thể cầm được nước mắt. Vào những lúc con người đối mặt với tận cùng của nỗi bi ai, cảm xúc và cơ thể đôi khi sẽ đối nghịch nhau. Khi cơn đau không còn có thể biểu đạt thành lời, họ dùng tiếng cười chua chát để bộc lộ cảm xúc bên trong. Khi cuộc đời chẳng thể nào khác được, ta chỉ có thể cười.

- Chaeyoung à...xin em, đừng như vậy. - Jennie chứng kiến toàn bộ câu chuyện từ đầu, cô cố gắng khắc chế bản thân không được khóc. Nhưng nhìn Rosé rơi vào tình cảnh thế này, cơ thể cô dường như ngã gục, không còn sức lực chỉ có thể dựa vào người Jisoo khóc ngất. Không biết cô và Jisoo đã khóc bao nhiêu lần kể từ khi hay tin, nhưng thật sự hiện tại đến cả Jisoo cũng không kiềm được nước mắt, họ chỉ mong Rosé thời khắc này đừng để bi thương dày vò mà thôi.
- Các người gạt tôi. Nếu như muốn tôi quên đi chị ấy chỉ cần bỏ đi là được rồi mà. Miễn là chị còn tồn tại trên đời, chỉ như vậy thôi không được sao? Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của chị ấy mà. Từ giờ tôi sẽ nghe lời mà. Làm ơn...

Rosé dần dần mất kiểm soát, nàng không còn cười chua xót bản thân mình nữa, nó nhạt dần rồi bất ngờ trở nên cuồng dại. Rosé cười lớn, giờ thì nàng hiểu ra, bỏ rơi lại nàng chưa hẳn đã không tốt, ít ra nàng còn biết Lisa vẫn đang tồn tại, nhưng giờ đến cơ hội có thể gặp lại Lisa cũng không cho nàng. Người đời cười chê thì đã sao? Mất hết tất cả thì đã sao? Không có âm nhạc thì đã sao? Liên quan gì đến chúng ta? Chị muốn đưa em đi, cứ nói là được, em không từ chối nữa? Tại sao lại rời bỏ em...

Sự điên dại vô hồn hiện trên đôi môi của nàng xoáy thẳng vào tim của những người chứng kiến. Không còn ai có thể thốt lên được lời nào, đau lòng nhìn sự thống khổ của Rosé làm mắt họ vô thức bị nước mắt che mờ. Mấy ai chứng kiến cảnh này mà có thể cầm được nước mắt.
- Ở bên chị, được chị bảo vệ đã trở thành thói quen của tôi. Giờ chị ra đi như vậy....CHẲNG PHẢI LÀ MUỐN LẤY MẠNG TÔI SAO!!! – Rosé gào lên, bi ai phẫn uất như con thú nhỏ bị thương xé toạc tâm can, cả cơ thể nàng không còn đủ sức chống đỡ nổi cú sốc này nữa rồi. Rosé đổ gục xuống trước ánh mắt của biết bao con người.

----

*Twitter*



[@tkA] : Các người nhìn đi, các người đã làm gì họ? Chính vì những lời miệt thị của các người, giờ đây Rosé đã hoàn toàn sụp đổ. Cũng vì các người mà họ từ hai người yêu nhau bây giờ âm dương cách biệt. Hả dạ chứ??



[@tkB] : Tôi đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Gửi haters và những người quay lưng với Rosé, các bạn thắng rồi. Nhìn cô ấy đau khổ như thế có làm các người vui không?


[@tkC] : Rồi buổi concert phải cancel hả? Chứ tâm trạng đâu nữa mà diễn. Tự nhiên thấy Rosé đáng thương quá.



[@tkD] : Cả thế giới đều biết tin, nhưng Rosé lại là người cuối cùng nghe tin người yêu cô ấy chết. Làm sao người bình thường có thể chịu nổi??



[@tkE] : Thôi đừng giả tạo. Tốt hết là cả hai cùng xuống địa ngục đi.

Mày cũng nên chui lại vào bụng mẹ đi và tốt nhất đừng nên chui ra nữa.

Mày là người đầu tiên xuống địa ngục đó.



[@tkF] : Có ai thấy Jisoo và Jennie cũng gần như khóc ngất khi chứng kiến không. Trái tim tôi như tan nát khi nhìn thấy họ như vậy mất rồi.



[@tkG] : Làm ơn. Đừng có vì mình mà ảnh hưởng tới Jensoo dùm cái. Tất cả là tại Rosé.

Lại một đêm nữa cộng đồng mạng và fandom của Blackpink dậy sóng sau khi đoạn video được người hâm mộ tại đó lén lút quay lại. Tất cả đều đổ dồn sự quan tâm dành cho Rosé, những bình luận tiêu cực nhanh chóng nhận hàng tá gạch đá từ khắp nơi, như cái cách họ đã từng công kích nhóm trước đây. Tất cả một lòng đều chỉ mong Rosé vượt qua nỗi đau và lo cho đêm diễn sẽ phải huỷ bỏ. Những người có mặt tại concert hầu như đã nắm bắt được tin tức một cách nhanh chóng, họ đồng loạt hô vang tên Rosé, không ai bảo ai.
----

...

*Phòng nghỉ của Blackpink*

- Chaeyoung, em tỉnh rồi? Em thấy trong người thế nào? – Jennie đôi mắt đẫm lệ, nắm lấy tay nàng.

"..."

- Chaeyoung, nếu em không khoẻ thì không hát nữa? Chúng ta về nhà. – Jisoo đưa tay vuốt ve đầu Rosé, gắng gượng làm chỗ dựa tinh thần cho cả nàng và Jennie.

"..."

- Uhm, không hát nữa. Chúng ta về nhà.

Rosé không đáp, chỉ đưa mắt lên nhìn trần nhà, một mảng trắng xoá. Nàng cứ nằm im bất động như thế, không nói không khóc. Rosé cảm nhận được, tay trái nàng vẫn còn nắm chặt chiếc bật lửa của Lisa. Rosé đưa ngón tay vuốt ve lấy nó, nàng nghe bên ngoài vọng lại những âm thanh rõ, to và đều.

- Tiếng gì vậy ? – Rosé cất lời.

- Là Blinks. Họ đang gọi tên em. Họ đã gọi được một lúc rồi. – Jennie quay mặt ra cửa, ngoảnh lại vẫn luôn nắm chặt bàn tay Rosé.
Rosé nhắm mắt lắng nghe. Đúng thật là tên nàng, chưa bao giờ nàng cảm nhận được lại có nhiều người gọi tên mình đến vậy. Rosé im lặng suy nghĩ, nàng hít một hơi thật sâu rồi từ từ ngồi dậy.

- Không đi đâu hết, chúng ta sẽ diễn. – Rosé đưa ra quyết định rồi nhanh chóng bước qua bàn trang điểm.

...

Đèn sân khấu hạ xuống, buổi biểu diễn đã chính thức bắt đầu, sẽ không có thông báo huỷ bỏ nào hết. Đám đông vui sướиɠ reo hò khi nghe thấy âm thanh quen thuộc mở màn concert :"Blackpink in your area". Đoạn intro mở màn mạnh mẽ và hào hứng cộng vũ cùng tiếng la hét của fan hâm nóng bầu không khí tại sân vận động.

Dưới bục nâng, Jisoo và Jennie lo lắng nhìn sang Rosé từ nãy giờ vẫn luôn nhắm mắt, đứng bất động. Họ như chờ một tín hiệu từ nàng, sợ rằng tâm trạng khi nãy sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn. Khi đoạn intro dần đi đến đoạn kết, Rosé hít một hơi thật sâu, dẹp bỏ nét mặt bi thương, nàng quay sang Jennie và Jisoo, gật đầu. Cả ba gạt bỏ sắc mặt thường ngày, kiêu kì tạo dáng bộc lộ thần thái diễn xuất sân khấu. Bục nâng từ từ nâng lên, khán giả nhìn thấy ba cô gái xuất hiện đầy đủ thì như phát điên, liên tục reo hò.
Bản thân là một nghệ sĩ được hàng triệu người yêu mến, phải luôn hiểu rõ họ không được quyền để cảm xúc cá nhân chi phối công việc. Rosé tuy chẳng còn tâm trạng nào để biểu diễn, nhưng nàng không vì thế mà bỏ rơi người hâm mộ của mình. Nàng mặc kệ giữa biển người mênh mông ngoài kia ai không thích mình, ai ghét bỏ mình, chỉ cần còn một fan, Rosé vẫn phải biểu diễn. Cũng chính thái độ chuyên nghiệp này của Rosé, một lần nữa nàng được nhiều người thán phục và khiến những kẻ chực chờ sơ hở công kích phải câm miệng.

*Sân bay quốc tế Incheon*

Dưới sức nóng của tin tức, truyền thông không dại mà bỏ lỡ những thứ về Rosé và Blackpink, chẳng mấy chốc sân bay đông nghẹt người, chờ đợi các nàng quay về sau chuyến lưu diễn. Rosé không chọn cho mình những bộ cánh sang chảnh tiểu thư như mọi lần nữa, nàng trùm hoodie kín đầu, tai đeo headphones, mặt đều được che chắn bởi khẩu trang và kính đen. Lần này nàng muốn đích thân Mario và Elio tháp tùng mình nhanh chóng rời khỏi sân bay, Rosé muốn về nhà càng nhanh càng tốt.
Rosé ngày thường thân thiện nay chỉ muốn thoát khỏi vòng vây của phóng viên, bước thật nhanh ra xe. Nàng không quay mặt lại nhìn chào hỏi những ánh flash chớp nháy liên tục mà quay mặt ra cửa kính, bó gối thu người cô lập chính mình. Bóng dáng nàng ai thấy cũng đều xót xa.

...

Về đến nhà, Rosé vụt chạy ngay lên phòng ngủ. Lục tung hết tất cả căn phòng, nàng cố tìm một chút kỉ vật nào đó còn sót lại của Lisa. Tại sao lại tàn nhẫn đối xử với nàng như vậy, ích kỷ bỏ đi đến một món đồ để lại cho nàng cũng không còn. Rosé như người mất kiểm soát, đào bới khắp phòng như một kẻ điên khiến cho Jennie và Jisoo nãy giờ quan sát cũng thấy hoảng sợ.

- Chaeyoung, em làm sao vậy? Đừng làm chị sợ. – Jennie bắt đầu khóc.

- Chaeyoung, em muốn tìm thứ gì, chị tìm giúp em. – Rosé hoàn toàn không còn nghe được gì nữa, nàng chỉ biết lục tung cả căn phòng rồi lại không biết mình đang tìm thứ gì.
- Ở đâu rồi? Rốt cuộc là ở đâu?? Tại sao lại không có?

Đột nhiên Rosé dừng lại khi mở tủ quần áo, nàng đứng lặng nhìn chằm chằm vào đó. Trái tim Rosé như bị bóp nghẹt, đến thở cũng không thể thu lấy không khí, sức lực muốn lấy thứ gì đó ra khỏi tủ áo nhưng cơ thể đang run bần bật kia lại không cho nàng với tay vào. Hít một hơi thật sâu, nàng lấy ra chiếc áo sơmi mà nàng ngang ngược cướp được của Lisa, ôm chặt vào lòng. Thật sự không biết là nên cảm thấy may mắn thay cho Rosé hay chua xót cho nàng.

Nàng ôm chiếc áo vào người, cảm nhận mùi cơ thể và nước hoa của Lisa còn vương vấn quanh nó. Nàng cảm giác như Lisa đang vòng cánh tay chắc chắn ôm nàng vào lòng như những lần trước, xoa dịu nàng. Cuối cùng thì Jennie và Jisoo cũng hiểu ra nàng đang tìm kiếm thứ gì, nhìn nàng ngây ngốc ôm chiếc áo, cả hai trào dâng loại cảm giác đau xót quặng cả tim. Nhìn đứa em đáng thương này lại không thể làm gì được, chỉ đành bất lực và rơi những giọt nước mắt vô dụng.
- Chaeyoung, nếu như em đau thì cứ hét lên đi, cứ khóc thoải mái đi. Ở đây là nhà em, không còn fan, không có kí giả, đừng chịu đựng nữa. Bọn chị sẽ ở đây với em.

Khóc sao? Nếu khóc có thể khiến Lisa quay trở về đứng trước mặt nàng, nàng nguyện khóc đến mù đôi mắt. Lisa đã từng hứa sẽ không rời bỏ nàng nữa, tại sao hết lần này đến lần khác đều thất hứa. Tại sao luôn tự tiện quyết định mà không cần sự đồng ý của nàng. Nhẫn tâm ra đi mang theo ký ức, trái tim này . Chua xót làm sao khi rõ ràng con tim đang rất đau, nhưng mắt lại không thể rơi lệ.

Jennie ngồi xuống ôm lấy nàng, ngoài kia họ là thần tượng của hàng chục triệu con người, đám đông có thể vì họ mà reo hò hàng giờ nhưng khi bi thương mấy ai thấu, sự cô đơn đau đớn có lớn đến cỡ nào cũng chỉ mong tìm được một không gian riêng tư chỉ dành cho chính mình. Chắc hẳn mọi người đã quên rồi, rằng họ cũng chỉ là những con người bình thường như bao người, cũng biết suy nghĩ, biết khóc, đau khổ và sợ hãi, nhưng họ không thể biểu lộ cảm xúc cá nhân của mình một cách tuỳ tiện. Lúc này đây chỉ có thể nương tựa vào nhau, thoải mái để cảm xúc bản thân một lần phóng túng, không ai xoa dịu, không ai che chở, dìu dắt nhau qua màn đêm dài đằng đẵng.
Có những đêm trong giấc ngủ, nàng hốt hoảng tỉnh giấc, tay vớ lấy điện thoại bấm lấy dãy số quen thuộc, nhưng khi đầu dây bên kia phát ra tín hiệu mất kết nối Rosé lại đau đớn gào lên. Đồ đạc trong phòng đã không còn món nào nguyên vẹn. Những ngày tiếp theo, Rosé luôn nhốt mình trong phòng. Jennie và Jisoo cũng không muốn về nhà sau chuyến lưu diễn, họ muốn ở lại chăm sóc cho nàng thay cho Alice, cô không thể về ngay lúc này dù thật tâm cô rất muốn ở cạnh Rosé. Jensoo hiểu những câu an ủi động viên Rosé lúc này hoàn toàn chỉ là lời sáo rỗng. Họ chỉ có thể im lặng chăm sóc và cho Rosé chút khoảng không. Những lần đem đồ ăn vào cho nàng, Jisoo và Jennie đều thấy Rosé ngồi ôm chiếc áo, ngây ngốc nhìn vào màn hình, xem đi xem lại đoạn video mà Lisa gửi cho nàng hàng ngàn lần. Thức ăn đem vào Jennie đã cố tình nấu những món mà trước giờ nàng rất thích, nhưng khi đem ra không vơi là bao.
- Đã 7 ngày rồi Jisoo, con bé cứ thế này em sợ nó chịu không nỗi. Chị xem, nó uống gần hết chỗ rượu trong tủ rồi. – Jennie lo lắng.

- Chị cũng không biết phải làm thế nào. Ngày mai có lịch trình, chị đã khéo léo dời lịch mấy lần nhưng lần này có vẻ như nhãn hàng không còn kiên nhẫn. Chaeyoung cứ thế này làm sao tham dự được. Có vẻ như chúng ta nên chuẩn bị tinh thần bàn bạc với công ty huỷ hợp đồng và chuẩn bị khoản tiền bồi thường thôi. Hoặc nếu không thể thì chị với em sẽ đi.

- Thà là không đi hết. Chị không thấy mấy ngày qua chúng ta và con bé cứ lên trang nhất mấy tờ báo lá cải suốt thôi sao. Nếu bây giờ chỉ có em với chị đi chả khác nào tạo cơ hội cho báo và anti công kích Chaeyoung. Em không làm được. Có chết thì chết chung, đền tiền thì đền tiền.

- Không cần phải đền tiền. Ngày mai em sẽ đi cùng hai chị. – Rosé bất ngờ xuất hiện từ phía sau. Cả Jennie và Jisoo đều tỏ vẻ mặt kinh ngạc tột cùng. Chúa ơi, Người đã làm gì em tôi thế này. Trước mặt họ là một Park Chaeyoung mặt mày tái nhợt, đôi mắt thẫm sâu vì mất ngủ, cơ thể chỉ chực chờ gió thổi ngang là có thể ngã.
- Em dậy rồi sao? Em muốn ăn cháo không, chị hâm lại nhé. – Jennie bối rối nhìn nàng.

- Nếu em mệt thì không cần đi đâu Chaeyoung. Chị sẽ làm việc với giám đốc. – Jisoo nói.

- Không cần đâu chị. Ngày mai cứ đi thôi, chị nói chị Maeng mai chúng ta sẽ đến sớm để trang điểm. Với lại em không ăn cháo đâu, em thèm thịt nướng, chị chuẩn bị đi, em lên tắm rồi xuống ăn với mọi người.

- Được...được..chị làm ngay. Em tắm nhanh rồi xuống ăn nhé.

Jennie và Jisoo mừng thầm trong bụng, nhìn thấy Rosé có chút phản ứng và chủ động trò chuyện, họ không giấu được niềm vui.

...

- Chị Jisoo, lịch trình những ngày tới em vẫn tham gia với mọi người. Chị không cần phải sắp xếp thay em nữa. Nhưng phiền chị nói với giám đốc đừng kí thêm hợp đồng cho cá nhân em nữa, em muốn nghỉ ngơi. – Rosé vừa nướng thịt vừa nhìn Jisoo nhẹ nhàng nói.
- Uhm, chị đã dặn chủ tịch ngưng nhận show từ vài hôm trước rồi. Em đừng lo. Mình chỉ chạy hết lịch trình có sẵn đến tầm nửa tháng là xong rồi.

- Cũng may là vừa chạy tour về nên không quá nhiều hợp đồng. Nếu em mệt thì cứ nói trước, chị và Jisoo sẽ cố tìm lí do vắng mặt cho em.

- Không cần đâu chị. Em ổn rồi, cám ơn hai người đã bên cạnh em những ngày qua.

- Gì mà cảm ơn vậy nhóc. Chúng ta là gì chứ? Là gia đình có biết chưa. – Jisoo cười, cô cảm thấy như hôm nay là ngày vui nhất từ trước đến nay. Ít ra là sau cơn giông bầu trời lại hừng sáng.

...

Và thật sự Rosé đã mau chóng lấy lại phong độ đỉnh cao của mình kể từ sau ngày hôm ấy. Những sự kiện có sự góp mặt của nàng và Blackpink đều thu hút sự quan tâm của công chúng. Nàng trở nên ít nói hơn trên xe, không còn chọc Jisoo như trước nữa, nhưng khi cửa xe vừa mở, Rosé đã nhanh chóng thể hiện nụ cười xinh tươi khi thấy fan. Nàng tương tác rất tốt tại sự kiện, Jisoo và Jennie chưa hề thấy nàng rớt một nhịp nào trong tất cả những sự kiện có mặt. Họ vừa an tâm nhưng cũng vừa cảm thấy có chút gì đó không ổn ở nàng. Phải che đậy cảm xúc như thế, liệu Rosé có thể gắng gượng bao lâu.
...

- Hôm nay tâm trạng em tốt, em có đi mua cho hai chị ít quà nè. Đỡ giúp em coi. – Rosé vừa bước vào, hai tay đã lỉnh kỉnh đồ đạc. Nàng gần như đã ôm hết cả Seoul về tận nhà.

- Trời đất, em mua cái gì mà cả đống vậy Rosé?? – Jennie tròn mắt nhìn.

- Tiền nhiều không xài để lâu nó mục. – Rosé đáp gỏn lọn.

- Em mua cái gì vậy???

- Ngồi xuống đây em cho xem.

- Cái này là của Jennie. Hết mùa đông rồi nhưng mà em thấy đẹp quá nên em mua. Mấy hôm trời lạnh hô hấp của chị không tốt, nên em chọn cái khăn lông cừu này cho chị. Bao ấm, mịn lắm, em chắc chị sẽ thích.

- Quaooo, đẹp quá. Thích quá đi, yêu bé con của chị. – Jennie ôm lấy chiếc khăn, cạ cạ vào mặt, trước nay cô đều luôn thích những thứ mịn màng.

- Còn của chị đâu?? – Jisoo giở giọng con nít đòi hỏi với nàng.

- Đây, của chị đây. Em đã đặt hàng từ rất lâu rồi bây giờ nó mới về. Cuốn sổ tay nhật ký handmade thủ công, da xịn thứ thiệt nha. Càng dùng lâu da càng bóng, cho chị viết nhật ký đã đời luôn. Tính chị không thích tâm sự cùng ai mấy lúc gặp chuyện, thì thôi cuốn sổ này tha hồ cho chị trút giận.
- Tâm lý đó, chịu.

- Còn nữa, có sổ không thể không có bút. Đây, bút sản xuất theo đặt hàng, thời hạn bảo hành tận 10 năm. Tốn cả bộn tiền của em đó nên là em đã khắc lên đây tên của chị..và em. Rosé Love Jisoo. Há há, cute không??

- Này nhỏ kia, nào ăn ra ăn cúng ra cúng nha. – Jennie lườm nàng.

- Chị dòm lại cái khăn coi em ghi gì trên đó??? Rosé Love Jennie. Huề nha. Ai cũng có phần. Còn nữa, quà hấp dẫn còn phía sau nè...tá đa...- Nàng mở ra chiếc hộp bên trong có 3 chiếc nhẫn.

- Cà cái thẻ xong lòng em đau như đứt từng khúc ruột. Cái này không phải hàng đặt nhưng mà e đã khắc tên 3 đứa mình và ngày debut lên đó, đẹp không?? – Rosé hồ hởi.

- Ủa sao tự nhiên mua nhẫn chi vậy, em tính cưới hai bọn chị luôn à?? – Jennie cười.

- Ai thèm cưới chị. Gần tới kỉ niệm của nhóm rồi, em mua tặng mọi người thôi. Đeo ngón út nên không ai giành vị trí đeo nhẫn cưới của hai người đâu. Đeo vô đeo vô em xem đẹp không??
- Vừa khít. Khắc tên đẹp thiệt. JJR. Cartier luôn nha, tốn không ít rồi nha nhóc. Cảm ơn em, tụi chị thích lắm.

- Thích thì đeo mỗi ngày cho em, không được tháo ra.

- Rồi rồi biết rồi. Thế còn mớ kia là gì??

- Quà em mua cho Alice và bố mẹ. Khi nào gặp họ rồi đưa. Thôi em lên tắm rồi đi ngủ đây. Shopping cả ngày mệt quá trời.

...

- Em có thấy hôm nay con bé hành xử hơi khác ngày thường không Jennie ? – Jisoo lo lắng hỏi.

- Xời không có đâu. Phụ nữ khi gặp chuyện không vui, mua sắm có thể giúp họ giải toả căng thẳng. Tín hiệu đáng mừng đó.

- Nhưng sao chị cứ thấy nó giống như....

- Thôi chị đừng lảm nhảm nữa, phụ em cất đồ rồi xuống bếp nấu cơm.

- Uhm.

Jennie và Jisoo ở lại nhà riêng của Rosé đến nay đã gần 1 tháng. Họ cũng chưa có ý định về lại căn hộ riêng của mình, cốt yếu là muốn Rosé lúc nào cũng có người bên cạnh. Thời gian qua, nhìn thấy Rosé tâm trạng có chút khởi sắc, cả hai phần nào cảm thấy yên tâm trong lòng.
...

- Jisoo, hôm nay chắc là chị phải báo với công ty tìm lý do vắng mặt giúp em rồi. Tự nhiên sáng giờ bụng em không khoẻ, cứ ngồi trong toilet suốt. – Rosé ỉu xìu ngồi phệt xuống sofa.

- Em có sao không? Đã uống thuốc chưa? – Jennie lo lắng.

- Em uống rồi nhưng chưa bớt, giờ có hơi chút choáng. Sắp đến giờ đi rồi nhưng cứ thế này em không ngồi lâu dự giải được.

- Được rồi để chị thu xếp. Lễ trao giải này cũng không lớn lắm, em mệt thì cứ lên nghỉ đi. – Nói đoạn, Jisoo móc điện thoại ra bấm số công ty.

- Uh, vậy em lên nghỉ. Cảm ơn hai người. – Rosé choàng sang ôm chặt lấy người Jennie và có vẻ như không muốn dứt ra. Nàng cố ôm lấy người chị yêu quý của mình đưa mũi hít lấy mùi hương quen thuộc, lưu luyến không nỡ rời.

- Mới bệnh có chút mà giở thói nhõng nhẽo rồi sao? – Jennie cười, dùng tay xoa đầu nàng.
- Chịu, ai biểu em là maknae. Em có quyền. Jennie, em yêu chị, yêu chị rất nhiều. – Cổ họng nàng khô khốc cố gắng bật ra những lời ấy.

- Uh rồi rồi, chị cũng yêu em. Mau lên ngủ đi đừng mè nheo nữa.

- Jisoo, em cũng yêu chị, yêu nấm lùn của em nhất trên đời. – Nàng đứng lên ôm lấy Jisoo, thì thầm bên tai cô và hôn vào má. Jisoo vẫn đang bận dàn xếp lịch trình và lí do với phía công ty, tạo cho Rosé cái cớ vắng mặt.

Vừa xoay người, thần sắc Rosé lập tức biến đổi, nàng muốn giấu đi giọt nước mắt lặng lẽ rơi không thể kiềm chế.

"Em xin lỗi."

...

Khi Rosé chắc rằng Jennie và Jisoo đã lên xe rời khỏi nhà, nàng lập tức xử lý những việc còn lại.

"Elio, em có đặt mua một bức tranh nhưng không muốn công ty biết. Vì giá trị nó hơi cao nên phiền anh và Mario đi lấy và kiểm tra giúp em nhé. Em sẽ gửi địa chỉ qua, nó hơi xa một tí. Anh đừng để ai phát hiện ra nhé, em không muốn lên báo đâu."
Thu xếp xong, Rosé từ từ đi xuống bếp. Hôm nay là một ngày bình thường đối với tất cả mọi người, nhưng với nàng, nó là ngày đặc biệt. Nàng muốn đích thân nấu một món gì đó thật ngon. Rosé vui vẻ đi vào bếp, lôi những món đã chuẩn bị ra bắt đầu nấu nướng. Nàng không quan tâm việc nấu nướng của mình có dễ ăn hay không, cũng chẳng theo bất kì công thức nào, chỉ rắc muối và gia vị đến khi cảm thấy hủ muối vơi đi khá nhiều thì thôi.

Nàng hồi tưởng lại đêm mà nàng đồng ý gật đầu làm người yêu bé bỏng bên cạnh Lisa, lúc đó cả hai hạnh phúc lắm. Đó là quyết định mà nàng cho là đúng đắn nhất cuộc đời. Nụ hôn dịu dàng nhưng kéo dài mà Lisa dành cho riêng nàng thật quá đỗi ấm áp, vừa nghĩ Rosé vừa mỉm cười, rồi nàng hát. Từng việc, từng khoảnh khắc được Lisa âu yếm, được Lisa che chở men theo âm giọng ngọt ngào của nàng ngân nga ra khỏi miệng. Trên đời này Lisa luôn lạnh lùng với những thứ đưa ngang tầm mắt, dù cho có chắn ngang cản đường cô thì cô cũng sẽ vô tâm mà bước qua không chút xót thương, Lisa chỉ dành trọn ánh mắt chất chứa tình yêu và sự bảo bọc duy nhất chỉ cho mình nàng. Phải. Chỉ một mình nàng, Roseanne Park. Chỉ cần nghĩ bấy nhiêu thôi trong lòng đã dậy nên cảm giác ngập tràn hạnh phúc. Nàng cứ thế vô thức nấu nướng, tự mình cười đùa, ngân vang thành tiếng.
Loay hoay dưới bếp cả buổi, cuối cùng Rosé cũng nấu xong, là beefsteak và mý ý. Nàng bày trí lên bàn với nến và rượu vang. Sau đó, nàng lê từng bước chân lên phòng ngủ, vào nhà tắm mở van nước bồn tắm, tiến về phía giường ngủ lôi từ gầm giường ra một chiếc hộp. Là chiếc váy màu trắng nàng mua hôm đi shopping, nàng muốn hôm nay mình trông thật lộng lẫy. Ngồi vào bàn trang điểm, nàng nhìn mình mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện.

- Trông em hôm nay có đẹp không, Lisa?

Dưới ánh nến lung linh, gương mặt Rosé ngập tràn hạnh phúc. Nàng cười nói với ly rượu đối diện, không ai rõ nàng đã nói những chuyện gì, chỉ biết rằng hiện tại nàng đang tận hưởng trong không khí ấm cúng tại bàn ăn.....một mình.

Rosé nhớ lại lần hẹn đầu tiên khi ăn tối cùng Lisa tại Ý, nàng nhớ như in hoàng hôn hôm ấy. Bình minh và hoàng hôn đều là thứ khiến con người dễ dàng yêu thích, nàng nghĩ nếu sự gặp gỡ của nàng và Lisa tựa như bình minh tượng trưng cho sự bắt đầu, thì hoàng hôn ẩn ý cho sự kết thúc. Hôm nay, đau khổ dằn vặt nàng giấu kín suốt 1 tháng qua, đã có thể đi đến hồi kết. Không cần che đậy cảm xúc, không cần gắng gượng như mình ổn, hôm nay kết thúc thôi.
Nghĩ đến đấy, nàng nở nụ cười, nâng ly rượu cuối cùng lên uống cạn. Tiến về phía nhà bếp, Rosé cầm theo một thứ sắt lạnh đi lên lầu. Rồi nàng dừng trước bàn trang điểm, lôi từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy và cây bút.

"Gửi Jennie và Jisoo yêu dấu của em,



Em xin lỗi vì đã chọn rời đi mà không cho hai chị bất kỳ sự chuẩn bị nào như vậy. Trước nay em đều làm buồn lòng hai chị lắm phải không? Tha lỗi cho em. Em xin lỗi vì đã lừa dối hai chị, em thật sự mệt mỏi, mệt mỏi với tất cả mọi thứ. Phải giả vờ em đã vượt qua nỗi đau mất Lisa, phải giả vờ rằng mình ổn với tất cả mọi người, em không muốn dối gạt cảm xúc của mình nữa.



Jennie, cám ơn chị vẫn luôn ở cạnh em dù cho em có ngang ngược thế nào đi nữa, chị phải giữ sức khoẻ thật tốt và phải sống thật hạnh phúc bên Jisoo dẫu cho em không còn cơ hội chứng kiến nữa, hứa với em, được không?
Jisoo, dù không nói ra, nhưng em biết chị luôn yêu thương em vô điều kiện. Chị có biết những lúc chị âm thầm chịu đựng, lặng lẽ khóc trong phòng là thứ mà em rất ghét không? Kim Jisoo, coi như là vì em, đừng cố che đậy cảm xúc thật của mình nữa, hãy sống vì chị, nuông theo cảm xúc bản thân thả cho nó tự do đừng cố kiềm kẹp nữa, được không?



Sự ra đi của em có thể mang lại rắc rối và đau khổ cho hai chị, xin hãy cố gắng chịu đựng một thời gian . Coi như đây là lời khẩn cầu cuối cùng của em. Blackpink có thể bị chỉ trích, có thể tan rã, em thật sự xin lỗi vì đã đạp đổ ước mơ của hai chị như vậy. Nhưng Jennie, Jisoo à, mong hai chị hãy hiểu cho em, sự ra đi này giúp em giải thoát, em thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, rất mệt mỏi, chi bằng lần này trả em về với tự do. Hai chị hãy tin là ở thế giới bên kia, em sẽ gặp lại người mình yêu, và vẫn sẽ luôn dõi theo bảo vệ hai chị. Hãy luôn hạnh phúc bên nhau nhé Jensoo của em.


Em yêu hai người rất nhiều, thật sự rất nhiều.



Rosé."



---

"Gửi bố, mẹ và Alice thân yêu,



Con xin lỗi, thật sự xin lỗi vì không thể gắng gượng vì bố mẹ. Xin lỗi vì không thể bảo vệ thân thể mà hai người tạo ra và nuôi dưỡng. Hãy tha lỗi cho con. Xin bố mẹ đừng đau khổ quá lâu, hãy cứ nghĩ con được về với vòng tay của Chúa và được Người che chở. Ở nơi đó con sẽ gặp lại Lisa và không phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào nữa. Con sẽ thật hạnh phúc và luôn hướng về gia đình. Bố, mẹ...xin hãy để con ra đi. Con mệt rồi. Kiếp sau con sẽ tình nguyện lại tiếp tục làm con của hai người, để trả lại những thứ con đã nợ bố mẹ ở kiếp này.



Alice, chị là người chị, người bạn tuyệt vời nhất trong cuộc đời em. Được làm con bố mẹ, làm em gái của chị là điều may mắn nhất của em. Xin chị hãy thay em chăm sóc bố mẹ, em nợ chị rất nhiều. Hãy để kiếp sau em được đền đáp lại cho chị.


Con yêu bố, con yêu mẹ, em yêu chị Alice.

Roseanne."

...

Nàng tháo chiếc nhẫn JJR trên tay, đặt lên hai bức thư. Với tay lấy chai nước hoa mà Lisa yêu thích, nàng nhẹ nhàng xịt khắp cơ thể. Mùi hương làm nàng cảm thấy như Lisa đang đứng cạnh  như mọi khi, tay vẫn cho vào túi, nhìn nàng trìu mến qua gương mỉm cười.

- Trông em mặc chiếc váy này có đẹp không? Có phải chị thích lắm không, Lisa?

Nàng tiến về phía phòng tắm, nước từ trong bồn đã ngập tràn, chảy ra khắp phòng. Bước chân vào bồn, Rosé từ từ ngồi xuống. Ảo ảnh Lisa vẫn lẳng lặng đi theo nàng, vẫn giữ nụ cười trên môi. Nàng cầm lấy chiếc điện thoại, nhấm nháp ly rượu, vui vẻ up bức ảnh selfie với chiếc váy trắng : "Trông tớ hôm nay có đẹp không? Giống cô dâu rồi chứ?" lên instagram, chọn lấy tấm hình của nàng và Jensoo, thời đó trông cả ba thật ngây thơ và hạnh phúc.
" Em yêu hai chị" – roses_are_rosie posted a story.



"Blinks. Mình yêu các bạn." - roses_are_rosie posted a story.



" Đợi em" - roses_are_rosie posted a story.

Nàng nốc cạn ly rượu trên thành bồn, vừa mỉm cười up những tấm hình có sự hiện diện của mình lần cuối. Tấm thứ hai, nàng up bức ảnh trong tour diễn đầu tiên trong sự nghiệp ca hát của mình chụp cùng biển hồng phía dưới. Lúc đó trông nàng thật sự hạnh phúc, nàng muốn dùng nụ cười ấy chào tạm biệt với người hâm mộ của mình, thay cho lời cảm ơn và xin lỗi đã để họ hứng chịu chỉ trích từ dư luận thay nàng, bảo vệ nàng hết lần này đến lần khác.

Bức ảnh thứ ba, bức ảnh đầu tiên và cũng là cuối cùng nàng công khai cho cả thế giới biết, người nàng yêu là ai. Là bức ảnh nàng nép mình vào người Lisa, cười rạng rỡ . Nàng ném điện thoại xuống sàn.
- Được rồi. Cuối cùng em cũng tự do, kết thúc thôi! Chúng ta, rồi sẽ gặp lại nhau. – Dứt lời, Rosé dùng lực rạch một đường thật mạnh, dứt khoát vào cổ tay. Nhưng sao nàng không còn thấy đau, chỉ thấy lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc và mong chờ. Môi nàng hiện lên nụ cười mãn nguyện, nhìn về phía chiếc bóng Lisa đang mờ nhạt dần, từ từ nhắm mắt. Nước trong bồn hoà cùng làn máu tươi, chuyển hồng, rồi chuyển đỏ, thẫm cả chiếc váy trắng đang mặc trên người.

...

- Anh Elio, bộ đó giờ Rosé có sưu tầm tranh sao anh? – Mario dán mắt ra ngoài cửa sổ, bâng quơ hỏi.

- Chắc là học được từ Lisa. – Elio vẫn đang tập trung lái xe.

- Nhưng mới bắt đầu cũng đâu thể nào chi mạnh tay như vậy nhỉ ? Lại không cho chúng ta biết tác giả là, tranh gì? Sao mà nhận ?

- Thôi kệ em ấy, miễn em ấy thấy vui là được.
- Sao em cứ thấy kì kì.

*roses_are_rosie posted a story*

- Mới nhắc luôn, post cái gì đây? – Mario nhìn vào điện thoại.

*roses_are_rosie post a story*



*roses_are_rosie post a story*

- Nay vui chuyện gì mà Rosé post IG nhiều quá vậy? – Chàng trai trẻ càu nhàu, nhưng lòng thật sự thấy vui, đây là tín hiệu tốt của Rosé từ sau khi chuyện đó diễn ra.

...

- Anh Elio, tấp xe vào lề ngay!!!!!

- Có chuyện gì??? – Elio lập tức đánh lái vào lề đường, thắng gấp.

- Anh xem, post của Rosé, có gì đó không ổn???

Không hẹn mà gặp, hai anh em nhìn nhau, dường như họ đã nhớ ra điều gì đó.

- CHẾT TIỆT!!!

....

----