|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

36. Điệu vũ của trái tim

Trước khi chờ đợi bữa tối được dọn ra, Lisa theo chân mẹ vào phòng sách trao đổi riêng. Trước khi rời khỏi, cô dặn Rosé cứ thoải mái coi đây là nhà của mình, quản gia sẽ dẫn nàng đi xem qua một vòng Saint Angelo. Rosé ngoan ngoãn nghe lời, nàng vui vẻ đi theo sau vị quản gia già, nghe ông kể về lịch sử và những lễ giáo, quy tắc của gia tộc.

Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau ôm chặt lấy miệng nàng, bất ngờ kéo đi khiến Rosé vô cùng hoảng sợ. Nàng bị kéo vô một căn phòng tối, bị đặt ngồi lên một chiếc ghế trong sự hoảng loạn. Toang vùng đứng lên bỏ chạy nàng lại bị một bàn tay thô ráp ấn chặt xuống ghế.

- Ngồi im.

Ánh đèn căn phòng từ từ bừng sáng, Rosé nheo mắt nhìn ra trước mặt. Nàng ngơ ngác ngồi nhìn 7 người đàn ông đang ngồi chiễm chệ trên ghế, vắt chéo chân nhìn mình. Rõ ràng khi sáng còn rất thân thiện, sao mới đó mà đã lật mặt, dùng ánh mắt phán xét áp lên người nàng. Rosé đưa mắt cầu cứu Patrick và Karl, nhưng họ như biến thành một con người khác, không hề quan tâm đến nàng.

- Sinh ra ở Auckland, 7 tuổi chuyển đến Melbourne. Xuất thân trong gia đình có bố và chị là luật sư. Coi như cũng có học thức. – Leonardo nhìn tập hồ sơ trên tay mình, chậm rãi đọc, thỉnh thoảng anh đưa tay lên cằm rờ vào bộ râu quai nón của mình.

- Thu nhập trung bình bao nhiêu một năm? – Sebastian khoanh tay trước ngực, nhìn nàng nhưng hỏi Leonardo.

- Rơi vào khoảng 8-10 triệu đôla. – Patrick nhanh chóng cướp lấy cơ hội trả lời của Sebastian.

- Ít vậy thôi sao? – Marco buộc miệng trả lời.

- Có tính tới chuyện kết hôn chưa? – Pietro từ nãy giờ giữ thái độ im lặng, thình lình đặt câu hỏi với nàng.

- Em...Lisa...Lisa vẫn chưa cầu hôn mà. – Rosé buồn bã cúi đầu, các ngón tay bối rối nắm lấy nhau không yên phận.

- Đám cưới dự trù kinh phí bao nhiêu?

- Em...em chưa tính tới.

- George, tính thử xem với thu nhập đó thì đám cưới phải làm đơn giản đến mức nào? – Sebastian ra lệnh.

- Không cần tính, ra rồi. Sơ sài khỏi bàn luôn. Chắc đủ tiền mua được bộ váy cưới, trang sức, bánh cưới với cặp nhẫn thôi là bay một nửa rồi. – Từng câu George nói ra càng khiến đầu Rosé cúi thấp hơn, nàng cơ hồ như uất ức muốn khóc.

- Có bất động sản nào cho riêng mình chưa?

- Vẫn chưa. – Rosé bị tra khảo dồn dập, lí nhí trả lời.

- Tốt nghiệp đại học trường nào?

- Em vẫn chưa học xong cấp ba vì phải sang Hàn làm thực tập sinh.

- Haizz. Như thế coi như toi rồi. – Karl cố tình bồi thêm một cú vào trái tim mỏng manh của Rosé.

- Ngoài ca hát ra có biết nấu nướng không?

- Dạ biết chút đỉnh.

- Biết cưỡi ngựa không?

- Dạ không.

- Biết đánh golf không?

- Dạ không.

- Có quen biết với chính trị gia nào không?

- Dạ không.

...

- Các người đang làm gì đó? – Ánh mắt Rosé bừng sáng khi nghe được giọng nói quen thuộc, nàng quay đầu ra sau tìm kiếm giọng nói ấy. Nhìn thấy Lisa nhăn nhó bước vào, Rosé mừng rỡ như vớ được chiếc phao cứu sinh.

Lisa cho tay vào túi, nhanh chóng bước lại với vẻ mặt cau có. Thái độ đáng sợ của cô khiến những người anh em ban nãy còn lạnh lùng bỗng chốc chột dạ, đứng hết cả lên.

- Bọn anh chỉ đang trêu em ấy một tí thôi. – Leonardo tinh quái nheo mắt nhìn nàng.

- Không có gì đâu Lisa, bọn anh tính chọc cho em ấy khóc xem vui thế nào. – Patrick lột bỏ vẻ mặt không quen biết Rosé xuống, cười trừ.

- Đừng nóng Lisa, trước giờ đám đàn ông bọn anh muốn biết cảm giác có em gái là như thế nào, nên bày trò trêu Rosé một tí thôi.

- Đúng rồi, bọn em chỉ giỡn thôi. Rosé, chị đừng quan tâm đến những lời khi nãy nha. – Karl ra sức giải thích, anh chủ động lùi một bước về sau.

- Họ có làm gì em không? – Lisa ôm Rosé trong lòng, đưa tay vuốt lên mái tóc của nàng. Đến lúc này, Rosé không chịu được nữa bèn oà khóc như một đứa trẻ. Nàng bị họ doạ đến mức xém chút nữa là muốn bỏ của chạy lấy người rồi. Oan ức không nói nên lời, chỉ đành khóc rống lên trước sự che chở của Lisa.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Rosé, Lisa liền trừng mắt nhìn bọn người trước mặt. Không kịp để cô lên tiếng, cả đám đàn ông kéo nhau chạy nhanh ra ngoài trước khi chọc Lisa điên tiết. Cô ngồi xuống ghế, kéo nàng ngồi lên đùi mình rồi lấy ra chiếc khăn tay, cẩn thận lau đi nước mắt trên gương mặt uất ức của Rosé.

- Đừng khóc nữa. Tí nữa tôi sẽ thay em trừng trị họ.

...

Rosé nằm trong lòng Lisa, đưa những ngón tay mềm mại của mình chạm nhẹ vào gương mặt cô. Đêm nay họ cùng ở lại Saint Angelo, nhìn căn phòng rộng lớn được bày trí xa hoa, Rosé bất giác hỏi.

- Lisa. Bây giờ so với chị, em cảm thấy mình thấp kém quá.

- Đừng nói bậy. Ngủ đi.

- Em nói thật. Chị tài giỏi biết bao nhiêu, còn em, đến cái bằng cấp ba cũng không có.

- Vậy em nghĩ tôi yêu em vì một tờ giấy?
- Ý em là...

- Rosé. Tôi yêu em vì con người em, không vì điều gì khác. Đừng để tâm đến những thứ đó nữa.

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết. Chuyện em cần để tâm là vui vẻ hạnh phúc làm người phụ nữ của tôi. Em còn nghĩ ngợi đến những chuyện không đâu đó nữa, ngày mai tôi ra lệnh điều hết đám đàn ông dở hơi kia qua châu Phi làm việc.

- Thôi thôi em không nghĩ nữa. Họ chỉ giỡn với em thôi, chị đừng làm vậy. Em nghĩ họ vui khi có thêm một đứa em gái đáng yêu như em nên bày trò thôi.

- Vậy chứ tôi là gì của họ?

- Chị có chút nào giống em gái họ sao? Lúc nào cũng lạnh lùng, muốn nói chuyện với chị còn khó.

- Thôi trễ rồi, ngủ đi. Sáng mai mẹ muốn gặp em.

- Còn chị, có đi cùng không?

- Tôi cần đến gặp một người. Em cứ thoải mái trò chuyện với mẹ đi, xong việc tôi sẽ đưa em về Florence.
- Thiệt không? Chúng ta được về Florence sao?

- Uhm, ngoan ngoãn ngủ sớm đi.

—-

Sau bữa sáng, Lisa để lại Rosé đi dạo cùng phu nhân Chloé rồi nhanh chóng rời đi. Nàng ngại ngùng đi cạnh bà, phu nhân tuy rằng đã từ bỏ vị trí quân chủ, nhưng phong thái của bà vẫn khiến người bên cạnh sợ sệt, Rosé cũng vậy. Phu nhân bất ngờ nắm lấy tay Rosé, gác lên tay mình, vừa đi dạo quanh khu vườn bà vừa nói.

- Rosé, con là một đứa trẻ ngoan và tài giỏi. Ta rất an tâm khi để con ở bên cạnh Lisa. Hãy thay ta chăm sóc và yêu thương nó nhiều hơn. Lisa của ta từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm và cô độc, vậy nên con hãy luôn bên cạnh làm chỗ dựa cho nó, được không?

- Xin phu nhân đừng lo. Con vẫn luôn thương yêu Lisa và sẽ cố gắng chăm sóc chị ấy.

- Con có biết vì sao ta thích con không?

- Dạ con không biết.
- Còn nhớ lần ta đến Florence gặp con không? Khi đó ta rất tò mò muốn biết con là người như thế nào mà khiến một đứa có tính cách băng giá như Lisa quyết tâm bảo vệ. Ban đầu hay tin con tự sát ta cảm thấy rất không hài lòng, nhưng khi nghe con chính miệng nói với ta rằng con không muốn để Lisa cô độc kể cả khi đã chết, ta đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Người nhìn ra được nội tâm của Lisa, ở bên cạnh và sẵn sàng yêu thương nó vô điều kiện, thế gian này ngoài ta ra thì chỉ có con đủ bản lĩnh làm được điều đó. Vậy nên ta mới ngày càng yêu mến con.

Rosé lẳng lặng đi bên cạnh, nàng lắng nghe những tâm sự và im lặng không nói gì.

- Rosé, ta biết gia tộc Montague so với cuộc sống hào nhoáng trên sân khấu của con là hoàn toàn trái ngược, Montague luôn sống ẩn mình với thế giới bên ngoài, chấp nhận con trở thành một phần của gia đình là điều trước nay chưa từng có tiền lệ. Sau này có thể con sẽ bị soi mói còn nhiều hơn cả trước đây, con nên học dần những quy tắc và ứng xử của Montague từ giờ là vừa.
- Nhưng con vẫn chưa danh chính ngôn thuận trở thành... - Rosé bỏ lửng câu nói, ngày nào Lisa chưa ngỏ lời, nàng vẫn chỉ bên cạnh cô với danh nghĩa là người yêu mà thôi. Phu nhân Chloé mỉm cười, bàn tay đặt nhẹ lên tay nàng.

- Đừng tự ti, Lisa của ta không để con đợi lâu đâu. Thời gian tới nó sẽ rất bận, hãy thông cảm và ở bên cạnh nó nhiều hơn.

- Con có thể hỏi một câu không?

- Được.

- Vì sao phu nhân và mọi người lại dễ dàng chấp nhận tình cảm của con và Lisa vậy ạ?

- Con đừng nghĩ Montague uy nghiêm quyền quý thì sẽ có tư tưởng lạc hậu, áp đặt chuẩn mực đạo đức lên những đứa con của mình. Những đứa trẻ sinh ra ở Montague, chúng đã bị tước đi ít nhiều cái quyền được sống một cuộc sống bình thường rồi. Từ nhỏ đã phải nhồi nhéc vào đầu một lượng kiến thức khổng lồ, còn phải huấn luyện khắc khe, không chỉ riêng Lisa bị đẩy đi tập huấn mà tất cả bọn chúng đều buộc phải sống như vậy. Là người làm mẹ cướp lấy tự do của chúng bao nhiêu đó là đủ, chuyện chúng mang giới tính nào hay yêu một người như thế nào ta sẽ không quản. Con thì chỉ là con, ta sẽ không vì bất cứ điều gì mà ruồng bỏ, dù cho chúng có khác biệt hay mang một giới tính khác, ta vẫn luôn thương yêu tất cả. Con thử nghĩ mà xem, chuyện giới tính là chuyện không thể tự quyết định, nếu đến cả số phận và tình yêu mà ta cũng kiểm soát, vậy chẳng khác nào ta đang nuôi dạy những cỗ máy sao?
- Con hiểu rồi. Con vẫn luôn lo sợ mình sẽ không được chấp nhận ở Montague.

- Đừng ngốc như vậy. Ta sẽ không mất gì khi chấp nhận con và Lisa, ngược lại ta còn có thêm một đứa con gái xinh đẹp thế này, chẳng phải tốt lắm sao. Con không thấy đám nhóc Leonardo vui như thế nào khi có thêm một đứa em gái như con sao? Đi thôi, theo ta vào phòng sách, ta có thứ này muốn cho con xem.

—-

Dưới căn hầm tối, Lisa điềm tĩnh cất bước đến trước một cánh cửa, cô đưa mắt, lệnh cho Elio mở cửa. Căn phòng tối ẩm thấp là nơi đang giam giữ Andrea, nhìn thấy cô hắn vẫn không ngước mặt lên. Andrea ngồi trên một chiếc ghế, mắt hướng ra khung cửa sổ nhỏ nhìn xa xăm. Giọng hắn thâm trầm, nửa bỡn cợt nữa bi ai.

- Cô đến để xem tôi thất bại thế nào sao? – Lisa nhìn hắn, bộ dạng chỉ sau mấy ngày, từ một quý ông lịch lãm nhân hậu, giờ thê thảm đến mức tóc tai cũng không thể chỉnh tề.
- Đáng lẽ ngay từ khi bắt đầu, anh nên rõ kết quả chứ Andrea? – Lisa điềm tĩnh nói.

- Vì sao cô biết người đứng sau là tôi? – Dù là kẻ thua cuộc, nhưng thâm tâm Andrea vẫn rất muốn biết, cuối cùng mình đã thua thế nào. Hắn chung quy vẫn là người của Montague, là một người có nền tảng và kiến thức không thua bất kì ai, nếu đã thua, thì phải thua cho tâm phục khẩu phục.

- Anh ẩn nấp khéo léo lắm. Thật sự ban đầu tôi không thể xác định ai mới là kẻ chủ mưu thật sự vì sự chu toàn của anh. Anh lên kế hoạch một cách hoàn mỹ khiến người như tôi ban đầu đem tất cả sự nghi ngờ đặt lên Pietro và Leonardo.

- Cô bắt đầu nghi ngờ kẻ đó là tôi từ khi nào? – Andrea chầm chậm quay đầu lại, nhìn người đang cho hai tay vào túi quần, khí thái uy nghiêm không hề thua kém cánh đàn ông kia.
- Từ sau cái chết của ông. Vì chỉ một mình anh là biết rõ vị trí ẩn cư của ông, bởi vì ngoài tôi, anh là người được ông yêu thương nhất. Tôi đã bắt đầu mơ hồ về anh từ sau khi bị phục kích ở Ấn Độ, anh chu toàn đến mức người của tôi không tài nào lần ra được manh mối xem ai là kẻ chủ mưu. Nhưng có một điều anh không hề biết, những ngày ở trên hoang đảo, ông đã từng kể cho tôi nghe về căn phòng bí ẩn phía sau kệ sách của mẹ, nơi mẹ dùng để liên lạc với căn cứ bí mật của tôi. Và ông vẫn thường hay nói ông chỉ cho phép một mình anh vào đó chơi cùng ông khi ông còn kế vị, bởi vì anh vừa là con trai đầu và cũng là đứa cháu ông hết mực thương yêu dù cho anh không phải là đứa trẻ được chọn.

- Ra là vậy.

- Andrea, anh có còn là con người không? Anh gϊếŧ bố mẹ nuôi tôi, tôi có thể xem trong mắt anh họ chỉ là người ngoài. Nhưng vì sao anh lại dung túng cho Sung Jae, nhìn hắn gϊếŧ chết ông mình mà không chút thương xót? – Lisa cố gắng kiềm nén con giận khi nghĩ về người ông quá cố của mình, còn gì đau đớn hơn khi người ra tay sát hại ông lại chính là đứa cháu trai mà ông thương yêu.
- Thương xót. Trên đời này không có gì đáng để thương xót hết. Thật nực cười làm sao khi số phận lại nằm trong sự sắp đặt Chúa, không đâu Lisa, số phận là phải do mình tự nắm lấy, quyền lực phải do bàn tay này giành về. Cuộc sống vốn dĩ không công bằng, việc gì phải sống cho đúng chuẩn mực. Chẳng phải leo lêи đỉиɦ núi rất gian truân, nhưng tầm nhìn của nó là cả thế giới sao? Yêu thương chỉ dành cho những kẻ yếu đuối, người làm việc lớn thì không thể có tình cảm cá nhân, kể cả tình cảm gia đình. – Andrea nhàn nhạt nói, ẩn sau giọng nói bình thản đó là trái tim của một kẻ máu lạnh, chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào để có được quyền lực trong tay.

- Cũng chính sự máu lạnh và mù quáng đó mà anh không thể trở thành người dẫn dắt Montague, anh biết không Andrea? Gia tộc Montague bao đời nay lấy tri thức làm gốc, chẳng màng quyền lực, dù cho đối với thế giới bên ngoài có lạnh lùng hay ra tay tàn nhẫn, nhưng suy cho cùng cũng là vì đại cuộc. Còn anh, chỉ nghĩ cho bản thân, nắm giữ và tham vọng thâu tóm chính trị, Montague về tay anh sẽ sớm ngày sụp đổ.
- Từ bỏ kế vị là cái bẫy cô đặt sẵn cho tôi bước vào đúng không? Giành lấy tập đoàn Young Sung, xuất hiện nhiều trên mặt báo, tỏ ra mình không quan tâm đến kế vị, đắm chìm trong tình yêu, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô để tôi nới lỏng phòng vệ. – Andrea bật cười, trên đời này làm gì có người từ bỏ quyền lực dễ dàng đến vậy.

- Nếu như anh không ham muốn đến mù quáng thì chẳng có cái bẫy nào giăng được anh, chính anh đã tự chọn bước vào đó. Anh không những muốn lấy mạng tôi và Rosé, khi anh nghe được tôi sẽ đề cử Patrick với mẹ, anh đã nhanh chóng lên kế hoạch trừ khử luôn cả Patrick. Tàn độc hơn, anh còn muốn gϊếŧ hết anh em ruột thịt của mình và giam cầm mẹ. Andrea, anh tham vọng chức quân chủ đến vậy sao?

- Có phải chính cô đã khiến hai người chú bên cạnh làm quân sư cho tôi phải trở mặt với nhau, tạo ra cái chết của Matteo khiến họ không đội trời chung. Mất đi cánh tay trái và cánh tay phải, tôi sẽ không nhìn thấu hết mọi việc, hoá ra là như vậy. Kế hoạch tuyệt vời lắm Lisa, tâm cơ của cô đúng thật là không tầm thường.
- Nếu anh đã không nghĩ đến tình thân, tội gì tôi phải nhân từ với những kẻ phản bội. Nhìn lại xem cuối cùng anh còn lại gì?

- Tôi không quan tâm. Lão già đó luôn miệng nói yêu thương tôi, nhưng vẫn một tay đào tạo ra cô, cái gì mà được chọn, cái gì mà làm theo gia huấn tổ tiên. Tôi khinh. Tôi mới là người đủ bản lĩnh và năng lực dẫn dắt Montague, tại sao phải trao nó lại cho một đứa con gái như cô, đâm đầu vào yêu một đứa bất chấp cả mạng sống. Còn lũ ngốc kia chỉ là một lũ hèn nhát, để chúng lên làm người kế vị, chẳng phải là sự sỉ nhục đối với Montague sao? – Andrea hoá điên, hắn giận dữ hét lớn, bỏ hết mọi tôn nghiêm cuối cùng.

- Tôi vốn dĩ thật sự đã từng muốn buông bỏ chiếc ghế quân chủ, làm một người bình thường và sống an phận cho đến hết đời. Nhưng khoảnh khắc rơi xuống vực và lấy lại được trí nhớ tôi mới hiểu ra, khi bản thân có được cơ hội đứng dậy một lần nữa, tôi sẽ không để bất kì ai làm hại đến người thân của mình. Nhờ có anh, tôi mới ngộ ra quyền lực chính là thứ tốt nhất để bảo đảm an toàn cho họ. Từ giờ, sẽ không còn ai làm hại được người thân của tôi, cũng sẽ không có ai phá đi cơ nghiệp trăm năm của Montague. Quân chủ của Montague, sẽ không bao giờ để điều đó xảy xa. – Lisa điều chỉnh âm giọng, toát lên vẻ thống trị của một người đứng đầu gia tộc dành cho kẻ thua cuộc. Cô quay người bước đi, trước khi ra khỏi cửa, Lisa nói với hắn lời cuối.
- Andrea. Từ giờ anh không còn được mang họ Montague.

Câu nói của Lisa khiến Andrea gần như phát điên, hắn điên cuồng đập phá đồ đạc và la hét.

- Không. Không bao giờ. Ta là người của Montague. Ta là người dòng dõi Montague. Mẹ!!! Con là người Montague, con là con trai của mẹ. Là người Montague.

Lisa bước đi dứt khoát ra khỏi căn hầm tối, trái tim cô đã dành sự yêu thương cuối cùng này cho người anh máu mủ của mình. Bước ra khỏi đây, sống chết của Andrea sẽ không còn là điều khiến cô phải lưu tâm. Trọng trách phải mang trên vai kể từ giây phút này, là điều mà cô phải làm cho đến hơi thở cuối cùng. Gìn giữ và dẫn dắt Montague phát huy hết khả năng như bao đời quân chủ khác đã làm.

—-

Rosé ngồi nghiêm chỉnh trong phòng sách, chờ đợi phu nhân Chloé. Bà bước ra, trên tay cầm một chiếc hộp sang trọng và đưa nó sang cho nàng. Rosé từ từ mở chiếc hộp ra xem, trước mắt nàng là một sợi dây chuyền lộng lẫy, đính kim cương và đá quý. Nàng bối rối nhìn phu nhân Chloé nhưng không thể mở lời.
- Sợi dây chuyền này là di vật mà ông bà Lisa truyền lại cho ta, giờ ta giao nó lại cho con. Vốn dĩ nó thuộc về Lisa, nhưng ta nghĩ nó không thể đeo. Con bây giờ cũng xem như một nử con gái của ta, trao cho con là thích hợp nhất.

- Phu...phu nhân. Vật này quý giá quá, con sợ mình không xứng đáng để có được nó.

- Đừng ngốc như vậy. Lisa đã yêu con bằng cả trái tim, có nghĩa là con hoàn toàn xứng đáng. Nhận lấy đi.

- Đang nói gì mà vui vẻ vậy? – Lisa bất ngờ xuất hiện, tiền đến ngồi cạnh nàng khẽ cười. Cô biết sợi dây chuyền nàng cầm trên tay là từ đâu mà ra.

- Còn không biết lấy đeo lên cho con bé. Cười cái gì. – Phu nhân Chloé rạng rỡ, hất mặt yêu cầu Lisa đeo lên cho Rosé.

- Không tiếc sao? Đây là sợi dây chuyền bố đeo cho mẹ trong ngày cưới, nỡ trao nó lại sao?

- Có gì mà không nỡ. Đừng trêu Rosé nữa, con xem mặt nó đỏ gay lên rồi kìa.
Lisa nở nụ cười trên môi, cầm lấy sợi dây chuyền, cẩn thận đeo lên cho nàng. Cô đưa người ra trước nhìn thử, sợi dây lấp lánh nằm yên vị trên làn da mịn màng và trắng ngần của nàng, toả ra nét đẹp tinh khôi đến hút hồn.

- Quả nhiên là rất đẹp. Mẹ, tí nữa bọn con sẽ bay về Florence ít hôm.

- Được thôi. Đi nhanh đi, kẻo trễ. – Phu nhân Chloé bày tỏ vẻ mặt nôn nóng chờ đợi, hối thúc Lisa.

—-

*Florence - Italy*

Lisa lệnh cho cận vệ đậu cách căn nhà ven vịnh để cô và nàng tự tản bộ vào trong, cũng không cần đi theo bảo vệ. Lisa nắm lấy tay Rosé, dẫn nàng men theo đường mòn dẫn về căn nhà. Rosé từ sau lần hay tin Lisa ngã xuống vực, đã chưa thể ghé lại đây thêm một lần nào khác. Nàng sợ cảm giác đau đớn nhìn xuống dưới và nghĩ về Lisa đã chịu đau khổ thế nào, sợ rằng mình lại không thể kiềm chế bản thân mà buông mình theo. Rosé chỉ muốn lưu lại những ký ức đẹp nơi đây, cùng ăn tối, cùng ngắm hoàng hôn rực rỡ với Lisa.
- Rosé, sắp tới em có dự định gì cho bản thân không? – Lisa nhẹ nhàng hỏi, yên bình sánh bước cùng nàng. Cô không còn khoác lên người những bộ âu phục tươm tất nữa, Lisa chỉ mặc đơn giản chiếc áo sơmi trắng mà nàng thích.

- Em chưa tính tới, cũng hoãn công việc hơn nửa năm rồi. Giờ chị lại trở thành quân chủ, em đang suy xét tới việc giải nghệ, ở lại bên cạnh chị, chăm sóc cho chị.

- Không cần làm thế, ca hát là sự nghiệp cả đời em theo đuổi, cứ làm những gì em thích. Có chăm sóc phải là tôi chăm sóc cho em.

Ánh chiều tà rực rỡ buông xuống mặt nước, hoàng hôn hôm nay so với quá khứ, lại trở nên thơ mộng hơn rất nhiều. Sắc cam ánh trên nền trời hoà vào cùng những áng mây, soi rọi xuống nước biển xanh ngắt điểm tô bằng những cánh buồm ngoài khơi xa. Nàng trong chiếc váy trắng trong trẻo, lả lướt đôi chân trên cỏ, hạnh phúc nắm lấy tay Lisa chạy về phía vịnh để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Rosé nhớ nhung nơi đây đã rất lâu, cuối cùng cũng đã có được cơ hội quay trở lại, địa điểm ngắm hoàng hôn rực rỡ này là của một người dành tặng cho nàng, chỉ riêng nàng. Rosé nhắm mắt đưa hai tay đón lấy gió biển, hít một hơi thật sâu và cảm nhận.
Lisa nở một nụ cười trên môi, cô lùi về sau nàng hai bước, từ từ lấy ra trong túi một vật lấp lánh giấu nó trong tay. Lisa chậm rãi quỳ một bên gối xuống nền cỏ, tay chống lên gối. Chất giọng trầm ấm của Lisa bất giác gọi tên nàng.

- Roseanne Park!

- Hửm? – Rosé nghe Lisa gọi lấy tên cúng cơm của mình, ngạc nhiên quay người lại. Nàng đưa hai tay che miệng, mắt bắt đầu ngấn lệ. Lisa mỉm cười, quỳ một chân trước nàng, tay giơ ra chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Tư thế này, phải chăng là....

- Cảm ơn em đã đến bên cạnh và làm ấm cuộc đời của tôi. Tôi không muốn cuộc sống độc thân nữa. Nếu như em chưa có dự định gì cho phần đời còn lại của mình, thì hãy dành trọn nó cho tôi. Tôi muốn mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của em, ở bên cạnh chăm sóc cho em. Roseanne Park, em đồng ý lấy tôi chứ?
Rosé bật khóc. Khoảnh khắc này nàng đã từng muốn có, từng muốn nó xảy ra sớm hơn. Thăng trầm đắng cay nhớ nhung với tình yêu này, nàng đều đã nếm trải qua tất thảy. Nàng muốn cùng con người này sống hết phần đời còn lại, sự chở che bao bọc này là thứ nàng muốn có đến hết đời. Nhưng ở giây phút Rosé không nghĩ đến, nó lại xảy ra. Nàng cố kiềm nén sự xúc động, hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu. Trên đời này, có hai lần gật đầu nàng dám khẳng định rằng mình hoàn toàn quyết định đúng. Một lần, đồng ý làm người yêu Lisa. Lần thứ hai, chính là giây phút này.

Lisa bất giác khẽ xoay mặt, cố gắng giữ lấy những giọt nước mắt hạnh phúc không để chúng rơi xuống. Cô chầm chậm nắm lấy tay trái nàng, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Lisa đứng lên, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. Từ lúc được sinh ra đến giờ, chưa bao giờ trái tim Lisa lại hân hoan đến thế, nó nhảy múa trong l*иg ngực khiến cô có cảm giác như nó muốn nhảy cả ra ngoài. Cô nhấc bổng nàng lên trong niềm hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt điềm tĩnh . Nụ cười trong sáng mà cô trân quý giờ phút này đã thật sự ở ngay trước mặt. Nụ cười mà Lisa muốn có suốt cả cuộc đời, đẹp đẽ, toả sáng đến mức vạn vật xung quanh đây đều không thể sánh bằng.
Lisa đặt lên đôi môi nhỏ nhắn đó một nụ hôn dịu dàng và nồng ấm, cảm nhận nhịp đập đến từ hai trái tim. Cả hai cố giữ lấy khoảnh khắc sâu lắng này thật lâu mới chầm chậm tách rời. Lisa nhìn nàng khẽ cười, cô đặt một tay ra sau lưng, đưa tay cúi người lịch thiệp mời nàng nắm lấy bàn tay mình. Rosé đặt bàn tay lên đó, khẽ nhún chân. Nàng xoay người một vòng rồi ghé sát vào lòng Lisa. Không ồn ào, không có lấy một tiếng nhạc, lấy hoàng hôn làm nền, cứ thế cả hai bóng hình ôm lấy nhau, hạnh phúc khiêu vũ dưới vùng trời dành riêng cho họ.

...

*Roses_are_rosie postes a new post*

Jennie cầm lấy điện thoại, nhấn vào thanh thông báo. Rồi cô la toáng lên, lập tức gọi tên Jisoo.

- Áaaaaa...Kim Jisoo! Lại đây nhanh lên.

- Gì? Gì vậy? Trời sập hả? – Jisoo bắn đến bên cạnh với tốc độ chóng mặt.
- Áaaaaaaaaa!!! – Cả hai đồng thanh la lên, vui sướиɠ ôm lấy nhau nhảy nhót.

...

- Chúa ơi Elio, ngày này cuối cùng đến rồi. – Không khác Jennie, Mario khi nhìn thấy bài post của Rosé đã nhảy cẫng lên, vui mừng ôm lấy anh mình mà la hét.

...

- Bố! Mẹ! Con có cái này muốn cho hai người xem. – Alice vội vàng chạy lên phòng làm việc của ông bà Park, đưa điện thoại của mình cho bố mẹ. Bà Park đưa tay che miệng, rơm rớm nước mắt.

- Con nghĩ sắp tới chúng ta sẽ bận rộn lắm đây.

...

- "Tôi đã đồng ý." – Rosé đưa tay che mặt giấu đi nụ cười, e ấp nép đầu vào lòng một người không lộ mặt. Bàn tay nàng lấp lánh chiếc nhẫn kim cương vừa sở hữu. Vậy là Rosé đã tự tin khoe với cả thế giới rằng, kể từ hôm nay, nàng đã chính thức khép lại cuộc sống độc thân của mình, đồng ý gả cho một người.
...