|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

Ngoại Truyện II : Trận chiến đầu đời của Renzo.

Chào, tên tôi là Dalgom. Tôi là con chó nhỏ màu trắng của mẹ Jisoo và tôi sống chung nhà cùng Kuma, Kai. Kuma và Kai là con của mẹ Jennie, nhưng chúng tôi hiện tại như anh em một nhà rồi vì hai người mẹ có bao giờ ở riêng đâu.

À mà không, thỉnh thoảng mẹ Jisoo của tôi vẫn phải ở riêng. Điển hình là tuần rồi, sau khi mẹ đi Paris về thì đã chọc giận mẹ Jennie vì cái tội xuống sân bay không về mà chạy thẳng đến nhà cô Suzu để đưa quà. Chuyện này tôi không bênh mẹ "ruột" mình được, già đầu còn chơi với lửa. Đã biết tính mẹ Ni hay ghen còn cố tình chọc. Hậu quả là ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi và Kuma, mẹ Jennie sau đó tống cổ mẹ tôi ra khỏi nhà chứ không thèm cho ngủ sofa như mọi lần nữa. Không cần đoán tôi cũng biết mẹ sẽ mò đến nhà ai, tất nhiên không phải cô Suzu rồi, mẹ tôi chưa muốn chết sớm vậy đâu. Thể nào mẹ cũng mò sang nhà dì Rosé viện lý do nhớ thằng nhóc kia rồi xộc thẳng vào nhà không đợi mời. Về khoản này tôi công nhận tôi khá giống mẹ ở cái tính đó.

Tôi từng thấy dì Rosé phải sang nhà dỗ mẹ Jennie rồi xin cho mẹ tôi về nhà nên tôi dám khẳng định đêm nay mẹ không thể đi đâu khác. Nhưng lạ ở chỗ, nhà tôi thường xuyên qua nhà đó "ăn ké" mà chưa bao giờ tôi thấy dì Rosé và cái người lạnh lùng kia sang nhà tôi. Kuma nói với tôi rằng tại nhà người ta hạnh phúc chứ không có đùng đùng như nhà mình. Kuma nói gì cũng đúng hết, chắc là vậy thiệt.

...

Sau đêm mẹ Jisoo bỏ đi thì hai hôm sau dì Rosé lại theo thói quen qua nhà tôi, nhưng lần này dẫn thêm người mới. Không phải thằng nhóc kia, mà là một con chó mới, nghe đâu nó tên Hank. Trông nó không giống chúng tôi, nhìn cứ loi choi thế nào nên tôi không thích, mà thường cái gì mình không thích thì nó bám rất dai và nhây. Nó chọc Kai thì được vì suy cho cùng Kai cũng cùng size với Hank, nhưng nó cứ đi theo chọc phá Kuma buộc lòng tôi phải ra tay dạy cho nó bài học.

Theo lời dì Rosé kể thì nó được dì nhận nuôi, nghe ra tuổi thơ cũng bất hạnh. Mà lạ ở chỗ nó không được mua bằng tiền, mà mua bằng hai cái tát. Sao nghe cứ sai sai thế nào. Nguyên văn lời dì Rosé nói là thế này :

- Em đem Hank về Lisa không chịu, không thích ồn ào nên muốn em trả về. Vậy là em giở chiêu rơm rớm nước mắt, em kêu hồi đó chị từng tát em hai lần...Đó, em nói tới đó thôi là Lisa gật đầu ngay. Chị thấy chiêu này hiệu nghiệm không? Mai mốt xin gì không được em sẽ đem nó ra sử dụng.

Vậy đó, kể xong thì mẹ Jennie và dì Rosé phá lên cười. Còn tôi sau khi nằm nghe xuất thân của thằng Hank cũng thông cảm cho nó đôi chút, dù gì cũng phận chó như nhau. Vả lại sau khi dằn mặt thì nó cũng khá ngoan và chịu nghe lời.

...

Tôi cứ nghĩ gia đình hạnh phúc kia sẽ không bao giờ như mẹ Jisoo, phải mò sang nhà người ta vào nửa đêm. Nhưng đời chó nào có ngờ, đêm nay khi gia đình tôi đang quây quần bên sofa, hai mẹ đang cùng nhau coi film, tôi thì nằm ngủ cạnh Kuma lại bị tiếng chuông cửa làm đánh thức. Mũi tôi đánh hơi được mùi rất quen, mùi này khiến tôi mỗi lần nghe đều e dè, chính là người lạnh lùng hay đi cùng dì Rosé sang đây. Nhưng sao hôm nay cái mùi này lại pha lẫn với mùi sữa. Không lẽ...

Mẹ Jisoo nhanh chóng ra mở cửa, tôi cũng theo đó mà chạy theo. Quả nhiên mũi tôi thính thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Người đó đứng sừng sững trước mặt với thái độ bình thản, trên tay có ẵm theo thằng nhóc, tay còn lại cầm một cái túi. Nhìn bộ dạng này, tôi cảm thấy điềm dữ đang ập đến với mình.

Mẹ Jennie nhìn thấy thằng nhóc thì vui sướиɠ chạy ra ôm, nhìn nó cười có giả tạo không chứ? Tôi nghe mẹ Jisoo ngạc nhiên thốt lên :

- Sắp có bão táp phong ba hay sao mà giữa đêm rồng đến nhà tôm vậy nè trời?

- Học theo em, bị đuổi khỏi nhà. – Người đó dửng dưng bước vào nhà. Thấy chưa, làm gì có gia đình nào hạnh phúc mãi được. Ai rồi cũng bị đuổi khỏi nhà thôi. Nhưng mà, nếu nói vậy, tức là họ phải ở lại nhà tôi ít hôm. Có nghĩa là thằng nhóc đó sẽ ở đây làm phiền chúng tôi?
- Chị làm gì mà để hai người bị Rosé tống khỏi nhà vậy? – Mẹ Jennie hỏi.

- Không phải lỗi của tôi. À mà cũng không hẳn, chắc do tôi. Hôm nay sơ ý nhận cuộc gọi rồi không để mắt tới Renzo, để nó trèo lên bàn trang điểm phá hết mỹ phẩm của Rosé.

- Thì chị mua đền là được chứ gì.

- Cái chính là tôi bênh Renzo...

- Rồi, hiểu.

Đấy, thấy chưa. Thằng nhóc này là cả một hiểm hoạ, đâu phải khi không mà chúng tôi không ưa nó. Nhưng nghĩ đến cảnh chúng tôi phải đối mặt với nó mấy ngày sắp tới, thiệt là ác mộng. Dành cho ai không biết, thì chúng tôi từng đυ.ng độ nhau mấy lần nó sang nhà tôi rồi. Đặc biệt là khi hai người mẹ của nó đi chơi đẩy nó sang cho mẹ tôi chăm.

Tôi còn nhớ lần đầu gặp nó, nhìn nó cũng thánh thiện như thiên thần, tại con người hay nói trẻ em trông như thiên thần mà. Nhưng không, chỉ cần nó thấy khuất bóng người lớn là nó lật mặt. Tôi, Kuma và Kai gần như là một chiến tuyến để chiến đấu với thằng nhãi đó. Đừng thấy nó chỉ mới tập tễnh bò và bước đi chập chững thì nghĩ nó không làm được gì. Nó xém tí là lấy màu bôi lên bộ lông trắng muốt của tôi, cũng may tôi nhanh chân nên trốn kịp. Vừa phải lo cho an toàn bản thân, vừa phải lo cho Kuma, chỉ có Kai là hiền từ chơi bên cạnh nó. Tưởng đâu vậy là hoà bình, đang ngủ phải giật mình choàng tỉnh vì tiếng thét của mẹ Jennie, chạy ra mới thấy nó đổ cả hủ bột sữa lên dưỡng lông cho Kai. Kể từ sau lần đó, cả ba chúng tôi đều ngán ngẩm khi nhìn thấy bản mặt nó.
Nhưng có vẻ như nó rất sợ con người mặt lúc nào cũng điềm tĩnh kia, chỉ cần người đó ngồi trên sofa đọc báo, là nó lại ngoan ngoãn nằm kế bên bú hết bình sữa, hoặc ngồi chơi rất chăm chú và đặc biệt không bao giờ ném đồ chơi lung tung. Lúc trước đâu có vậy? Hay là nó đang giả bộ nhỉ? Tôi chỉ cầu mong là người đó ngồi cạnh nó suốt để chúng tôi được yên thân. Nhưng có vẻ như trời không thuận lòng chó. Tôi mới nghĩ đến thì chuông điện thoại reo, người kia chỉ vừa tập trung vào chiếc điện thoại là tôi thấy ánh mắt nó thay đổi. Nó bắt đầu nhắm vào bộ lông sang chảnh của Kuma mà bò tới. Tôi biết nó mê bộ lông Kuma lâu lắm rồi, chỉ cần có cơ hội nó sẽ nắm lấy mà vò cho rối nùi lên.

Thấy động, cả tôi và Kuma đều trong tư thế cảnh giác. Lần này thì tôi với nó sẽ chiến với nhau đến cùng như hai người đàn ông. Tôi đã vạch sẵn một kế hoạch hết sức thông minh, ra hiệu cho Kai tiến ra sau lưng ngậm lấy cái tã của nó giữ lại, còn tôi sẽ thừa cơ hội nó không chú ý mà nhấn đầu nó xuống. Nhưng chúng tôi không được sủa, vì làm như vậy sẽ thu hút sự chú ý cứu tinh của nó. Vậy nên chúng tôi chiến đầu trong thầm lặng.
Thằng bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại khá khoẻ, một mình nó tay không đồ chơi giao đấu với chúng tôi mà không hề quấy khóc hay kêu la. Cái tay của nó nắm trúng lông trên đầu tôi đau điếng, nhiều lúc chỉ muốn bỏ qua quy tắc của một con chó mà cắn nó một cái cho đã nư, nhưng tôi lớn hơn nó, làm vậy chả khác nào lớn ăn hϊếp nhỏ. Huống chi chúng tôi đang lấy ba đấu một, vốn cũng chẳng quân tử gì cho cam. Được thôi, cưng nắm lông anh thì anh ngậm tóc cưng, hôm nay phải lập lại trật tự cho ngôi nhà này.

Chúng tôi giao chiến với nhau kịch liệt cũng được một lúc thì cuộc chiến bị gián đoạn vì tiếng hét của mẹ Jisoo.

- Trời đất ơi, mấy đứa có thôi đi không? Làm cái gì thằng nhỏ vậy?

Mẹ tôi hớt hải chạy đến giải vây cho nó, nhìn khung cảnh trước mặt, tôi thật sự thất vọng về người mẹ của mình. Tã của nó tan nát, đầu rối bung cả lên thì tụi tôi cũng xơ xác, bộ lông trắng muốt vô nếp của tôi tán loạn, còn Kuma thì như một cục bông nâu bị rối, nét sang chảnh thường ngày cũng chẳng còn. Chỉ có Kai là trông khá nguyên vẹn. Tổn thương đôi bên coi như đều nhau, cớ sao mẹ lại chỉ bênh nó mà không bênh chúng tôi?
Thằng nhãi khôn lõi, vừa được bế lên tay là giả bộ khóc, gục mặt vào người mẹ tôi như thể nó bị đánh hội đồng rất thê thảm. Trong khi vừa nãy nó còn mạnh tay bóp cổ Kuma. Thù này không trả, kiếp sau nguyện không làm chó.

Sau trận chiến, chúng tôi bị mẹ phạt không cho ăn trưa. Nó ngồi trên ghế ăn cùng mọi người, nhìn chúng tôi với vẻ mặt thách thức. Xưa nay chiến tranh luôn nổ ra cũng vì miếng ăn, vậy nên tôi đã nhân cơ hội nó giơ miếng thịt ra chọc tức mình thì nhảy bổ lên hù nó, sẵn tiện cướp luôn chiến lợi phẩm trên tay. Khỏi phải nói thì sau đó tôi còn bị mẹ phạt nặng hơn bởi cái thói bất lịch sự lúc mọi người đang ăn cơm.

Chúng tôi bị cắt luôn phần ăn chiều khiến bụng tôi giờ đang kêu la thảm thiết. Tất cả cũng chỉ vì thằng nhãi đó. Không biết ai sinh ra nó mà ranh ma quậy phá đến phát sợ? Chúng tôi là những con chó được nuông chiều đã quen, luôn được ăn đồ ngon và chất lượng, được khám sức khoẻ định kỳ, đi spa mỗi tuần. Còn có cả fan nữa, nhưng chưa bao giờ phải nhịn đói đến thế này. Cả người không còn miếng sức, tự nhiên tôi thèm miếng thịt gà, hay chỉ ít hạt cũng được. Lần này mẹ thật sự nặng tay với chúng tôi quá rồi.
Cả ba chúng tôi buồn bã nằm chồng lên nhau ngoài phòng khách ngủ cho qua cơn đói, tôi có thể nghe thấy tiếng ọt ọt phát ra từ bụng Kuma và Kai. Hậu quả của chiến tranh thật đáng sợ. Đang nằm mơ về miếng thịt gà, tôi lại nghe mùi sữa quen thuộc. Kẻ địch đang tiến lại gần chúng tôi, có vẻ như nó đang đắc thắng và muốn quay lại để nhìn chúng tôi thua thảm bại.

Nó bò về phía chúng tôi, tay na theo cái bịch bánh, gương mặt lộ rõ vẻ hồ hởi. Rồi nó ngồi xuống bên cạnh, đôi tay ban sáng còn mạnh bạo đánh nhau với chúng tôi, giờ tỉ mỉ len lỏi từng cái ngón nhỏ cố để mở cái túi zip. Tôi cứ tưởng nó sẽ ăn trước mặt cả ba đứa tôi để khiêu chiến, nếu thật vậy lúc đó tôi sẽ giành lấy bịch bánh của nó và chia cho Kuma, Kai ăn cho bỏ tức. Nhưng thật không ngờ, miếng bánh đầu tiên nó khó khăn lấy ra, lại đưa sang cho tôi. Miệng nó ê a, chìa miếng bánh qua cho tôi với vẻ mặt hớn hở.
Tôi hửi miếng bánh khá e dè và quyết định không ăn vì lòng tự tôn của một con chó và vì sự đa nghi, có thể đây là một cái bẫy mà thằng bé giăng ra. Nhưng Kai và Kuma lại không nghĩ vậy, họ lập tức ngậm lấy miếng bánh ăn ngon lành, hết miếng này đến miếng khác từ tay thằng nhỏ. Nước miếng tôi vì một phút không thể kiềm chế mà rơi xuống sàn, thất thố trước mặt kẻ địch. Bụng tôi đói meo bị mùi bánh hấp dẫn, kiềm lòng không được, tôi đành phải vứt bỏ liêm sỉ mà nhận lấy miếng bánh từ tay nó.

Thật ra thì thằng nhỏ này cũng không quá xấu xa, ít nhất là trong lúc này. Chúng tôi tạm đình chiến và hoà thuận với nhau ăn hết bịch bánh. Lâu lâu tôi còn thấy nó cười sảng khoải khi nhìn chúng tôi ăn, bàn tay thì lấy hết miếng này đến miếng khác cho đến khi không còn miếng nào.
Đang vui vẻ tận hưởng, tự nhiên tôi thấy nét mặt thằng nhỏ xụ xuống, buông thỏng cả cơ thể. Miệng nó mấp máy hình như muốn nói điều gì. Ánh mắt nó buồn hẳn, không còn lém lỉnh như buổi sáng. Tôi nghe nó bập bẹ gọi :

- Mom....mommy!

Chắc là thằng nhỏ nhớ mẹ, nó qua đây 2 ngày rồi mà không thấy bóng dáng của dì Rosé. Nhìn nó đáng thương, tôi nể tình miếng bánh, và vì tôi là anh lớn nên đã dẹp bỏ hận thù, tiến lại liếʍ vào mặt nó an ủi. Chúng tôi quyết định sẽ ở cạnh nó để nó vơi đi nỗi nhớ mẹ và nằm ngủ chung với nhau ngoài phòng khách, mãi cho đến khi người lạnh lùng kia bước ra nhẹ nhàng ẵm nó lên.

- Renzo, chúng ta về với mẹ thôi.

Thì ra thằng nhóc tên Renzo, cái tên cũng khá thú vị. Vậy là theo lời người đó, giờ họ sẽ quay về căn nhà của mình, trả lại trật tự cho nhà tôi. Vừa mới làm hoà với nhau nó lại phải đi, nghĩ cũng có một chút tiếc. Nhưng cơn buồn ngủ đã xâm chiếm lấy tôi sau khi no bụng, đành nhìn nó được người kia ẵm đi.
- Tạm biệt, Renzo!

----