|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

Ngoại Truyện III : Ta đã gặp mẹ con như thế nào?

Chiếc xe đen lặng lẽ đậu vào một góc đường quen thuộc, tài xế trên xe chạy đến nhanh chóng mở cửa. Người phụ nữ với gương mặt phúc hậu bước xuống xe, bà nở nụ cười vẫy tay với đứa bé đang bước nhanh về phía mình. Nhìn thấy bà, đứa trẻ chạy lại gần rồi chắp hai tay chào theo phong tục của người Thái.

- Hôm nay kết quả thi thế nào? – Bà Manobal dịu dàng ôm lấy gương mặt cô bé, hôn nhẹ lên trán.

- Vẫn như mọi lần thôi mẹ. Thầy khen con đã có tiến bộ.

- Lisa của mẹ chăm chỉ thật. Về thôi, bố con đã nấu mấy món con thích chờ chúng ta ở nhà rồi.

Ngồi trên xe, Lisa đưa bảng thành tích cho mẹ xem. Cuộc thi nâng bậc cho học viên Piano và Violon đợt này cô bé lại đứng nhất lớp. Nhìn thấy gương mặt mẹ rạng rỡ và tự hào, Lisa nghĩ đây là lúc thích hợp để nói với mẹ.

- Mẹ. Sắp tới là sinh nhật con, con cũng vừa thi xong. Chúng ta có thể lên Krung Thep chơi không?

- Sao tự dưng con lại muốn đi chơi xa vậy? – Bà Manobal kinh ngạc với lời đề nghị của Lisa, quay sang nhìn con gái mình.

- Không. Tự dưng con rất muốn đi Krung Thep chơi, muốn đến chợ Chatuchak thôi. Con nghe bạn con nói ở đó có nhiều tranh thú vị lắm. Nên muốn xin mẹ cho đi một lần.

- Chuyện này...để mẹ bàn với bố con đã nhé! Dù sao cũng sắp sinh nhật con, con lại vừa có thành tích tốt nhưng chúng ta lại chưa từng đi xa. Ta sẽ suy xét nhé Lisa?

- Dạ mẹ.

Lisa không biết vì sao mình lại đề nghị với mẹ về việc này, từ nhỏ gia đình cô bé vốn dĩ không giao thiệp nhiều, cũng không đi đâu xa rời khỏi thành phố đang sinh sống. Chỉ biết là đột nhiên Lisa muốn đến đó mà không vì bất cứ lý do nào khác. Vậy nên cô bé đã nỗ lực luyện tập ngày đêm, mang về thành tích tốt để có thể khiến mẹ vui mà chấp thuận lời đề nghị.

...

Chợ Chatuchak là chợ lớn nhất ở Thái Lan, rộng đến 1,13km và hàng ngàn gian hàng lớn nhỏ với hầu hết những mặt hàng thủ công, gia dụng, mỹ nghệ, tranh ảnh và đồ tôn giáo, sưu tầm của người Thái. Chatuchak có nghĩa là "Chợ cuối tuần", nó được xây dựng theo lệnh của thủ tướng Thái Lan vào năm 1948 đến năm 1957, nhằm phục vụ nhu cầu mua và bán của người dân. Sau nhiều lần chuyển giao vì không gian và thị trường, cuối cùng nó được đặt tại Phahonyothin và được người dân gọi là Chatuchak.

Chợ này từ lâu là điểm thu hút khách du lịch khi đến chơi tại Thái Lan, ở đây lúc nào cũng đông đúc và tấp nập. Lần đầu được đi đến một nơi xa, lại được hoà cùng dòng người mua sắm nơi đây, khiến Lisa cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ. Trước mắt cô bé có rất nhiều thứ mới lạ khiến  Lisa cứ quay tới quay lui không ngừng.

Vì chợ đông người, di chuyển luôn sẽ chạm phải người đi hướng ngược lại, nên vô tình một chiếc xe nôi đã không nhìn thấy mà va trúng Lisa.

- Ôi thật xin lỗi cháu. Cháu có bị đau không? – Người đàn ông hốt hoảng vì một phút lơ là, đã để chiếc xe nôi va phải Lisa. Ông cúi đầu xin lỗi ông bà Manobal và cẩn thận nhìn sang cô bé đi bên cạnh.

- Con không sao.

- Thật xin lỗi cháu nhiều.

- Không sao đâu anh đừng ngại, chợ đông nên va quẹt cũng không tránh khỏi. Anh là khách du lịch đúng không? – Ông Manobal vui vẻ bắt tay với người đối diện.

- Vâng. Gia đình chúng tôi đang đi du lịch, vì chợ nhiều thứ hấp dẫn quá nên tôi không nhìn đường. Chúng tôi đang muốn tìm thử quán nào đó để dừng chân và ăn uống. Đây là vợ tôi và con gái lớn, bé nằm trong nôi là con gái út.

- Xin chào. Đây là vợ và con gái chúng tôi. Anh có thể thử nhà hàng ở góc cua đằng kia, đồ ăn hợp vị với khách du lịch, chúng tôi vừa mới ở đó ra.
Cứ thế hai ông bố bà mẹ dừng việc mua sắm lại để chào hỏi lẫn nhau và trao đổi kinh nghiệm khi du lịch tại Bangkok. Việc này đối với một đứa trẻ như Lisa cảm thấy rất khô khan, nên cô bé đổ mọi sự tập trung vào người đang chiễm chệ nằm trong nôi.

Lisa buông tay khỏi mẹ, tiến ra phía trước chiếc nôi và vẫy chào đứa trẻ nằm trong đó. Đôi mắt to tròn, chiếc miệng nhỏ bé xinh xinh cười rạng rỡ khi thấy có người vẫy tay với mình. Đứa bé đưa bàn tay mũm mĩm của mình nắm chặt lấy ngón tay Lisa đang ngoe nguẩy trêu chọc nó, toét miệng cười.

- Chào em, chị tên Lisa. Bé tên gì nào? Trông em thật đáng yêu.

- Roseanne Park. Con bé tên Roseanne Park. – Bố của cô bé nghe Lisa hỏi tên con thì vui vẻ trả lời rồi lại tiếp tục câu chuyện cùng với ông bà Manobal.

- Chào em, Roseanne.

---

Ngoại truyện này nữa là hết thiệt rồi nha, mấy bạn đòi mình cũng không còn đâu mà cho. Cuối tuần vui vẻ nhé!