[Taekook/ABO] yêu em khó vậy sao?

27: em chờ anh về nhà.

Kim Taehyung kết thúc cuộc họp cuối cùng của ngày, hắn đứng phắt dậy, cho tay vào túi quần bước đi. Cạnh bên vẫn là Lee Sarang, thư ký của hắn. Nó lẽo đẽo theo sau lưng hắn, sửa soạn lại tóc tai, còn cố ý phóng ra tin tức tố nồng đậm rồi ngượng ngùng lên tiếng. "Taehyungie, hôm nay đi ăn với em được không?... đi một mình rất cô đơn"

Hắn dừng bước chân, đôi mắt hướng về phía nó nhìn hồi lâu, Taehyung chau mày vì ngửi thấy chất dẫn dụ quá nồng của omega tản ra xung quanh hắn. Kim Taehyung lại nhìn đồng hồ rồi cầm điện thoại ra chọn vào mục danh bạ.

"Em ra xe trước đi, anh đưa em về" Hắn vừa nói xong đã không còn nhìn nó nữa, Kim Taehyung ấn vào cái tên mà có lẽ đã nằm gọn gàng ở cuối danh sách rồi áp lên tai.

Lee Sarang vẫn cố chấp chậm chạp đi phía sau hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang đặt bên tai. Lông mày xô vào nhau, bàn tay nắm chặt.

"Đã ăn chưa?"

«Em... em chưa, Taehyungie hôm nay về trễ ạ? Không sao đâu, anh đi đường cẩn thận nhé... em chờ anh về nhà, nhà của chúng ta» Jeon Jungkook ở bên đầu dây bên kia vui mừng trả lời, thật ra cậu vẫn ngồi trên sofa đợi hắn về nhà. Cơm tối đã nấu xong rồi, đèn phòng khách cũng không bật, ti vi vẫn phát bộ phim hoạt hình thường ngày. Jungkook lúc nào mà chả u ám, cậu thừ người như vậy rất lâu cho đến khi nhận được cuộc gọi.

Kim Taehyung thấy cậu rất gấp gáp, hắn còn chưa kịp làm gì thì Jungkook đã nói ra một tràng dài. Sau đó dường như muốn nói gì đó rồi cũng im lặng.

Jungkook sợ hắn ngắt máy, cậu muốn nói với hắn nhiều thứ lắm. Nhưng nhận ra chính mình dẫu có nói câu chuyện gì với hắn cũng đều nhận lại khoảng im ắng vốn trước kia đều như vậy.

"Ăn cơm đi, tôi đang về nhà. Đừng đợi nữa"

«Dạ, em sẽ ăn ngay bây giờ thôi»

Jeon Jungkook vui vẻ ôm theo bụng tròn tròn vào bếp, cậu lúi húi dọn chén đũa, thức ăn ra bàn. Tự mình đi vào phòng ngủ lấy quần áo xếp gọn gàng đặt trên giường chờ hắn về tắm. Thâm tâm cậu thật sự rất hạnh phúc, vốn dĩ Jungkook rất ngốc nghếch, chỉ cần là hắn chủ động nói chuyện thì Jeon Jungkook xác định hôm ấy sẽ cười mãi không thôi. Dẫu cho những ngày bình thường Kim Taehyung khuya khoắt cũng không về thì cậu vẫn đợi chờ, không ngồi ở phòng khách chờ hắn thì sẽ ngồi ở phòng ngủ mà không ngồi ở phòng ngủ thì sẽ ngồi dựa vào tường, chỗ gần cửa chờ đợi hắn.

"Bé con, hôm nay ba lớn sẽ về sớm ăn cơm đó. Hình như Taehyungie thích ba rồi phải không?" Jungkook đung đưa hai chân ngồi trên ghế, cậu chọt chọt vào bụng cười khúc khích. Xem ra là tâm trạng hôm nay rất tốt, tựa như vừa nhận được một món quà đúng với sở thích của mình vậy.

Đợi Taehyung về nhà cậu đã lon ton đứng trước mặt hắn, đưa tay đỡ lấy áo vest của hắn còn hí hửng nhón chân giúp hắn tháo cà vạt, đôi môi mấp máy cất lời. "Mừng Taehyungie về nhà của chúng ta!"

Jungkook ôm theo áo vest của hắn đi ở đằng sau, theo thói quen lại đưa áo hắn lên mũi hít ngửi. Bỗng chốc khuôn mặt đã tối sầm, đồng tử giãn ra, tim rung lên loạn nhịp.

Áo Kim Taehyung có mùi nước hoa lạ, vốn dĩ bình thường alpha đã chẳng phải xịt thêm dầu thơm làm chi cho mất công. Bởi bọn họ có tin tức tố, mà thứ mùi này còn đặc trưng hơn cả những hương nước hoa đắt tiền khác.

Jungkook ngậm ngùi đem nó ôm chặt vào người, cậu không muốn trên người hắn bám mùi của ai ngoài cậu cả. Jeon Jungkook ghét nó, cậu cảm thấy không an toàn.

Lúc Kim Taehyung tắm ra đã thấy Jungkook không chịu bỏ áo của hắn vào máy giặt mà cứ ôm khư khư trong người, hai mắt đờ đẫn nhìn vào bàn cơm, môi cử động đang nói gì đó.
"Đưa áo đây" Hắn lên tiếng, bàn tay chìa ra trước mặt cậu.

Jungkook ngẩn người, cậu ngập ngừng hồi lâu tựa như chẳng muốn đem áo vest trả lại cho hắn.

"Áo của anh, áo của Taehyung có mùi lạ. Em không thích, Jungkookie muốn nó có mùi của em, nhưng mà... nó không bám vào, làm sao đây? Không thích chút nào" Jungkook cúi đầu chà xát chiếc áo với chính mình, dạo gần đây cậu không ổn. Cảm tưởng như Jeon Jungkook chỉ sống với chính bản thân cậu vậy, nói chuyện rất khó hiểu, khuôn mặt vô cùng tươi tỉnh khi cạnh hắn. Nhưng đến khi chẳng có Kim Taehyung nữa thì cậu lại chỉ ngồi một góc, im lặng và tiếp tục ngồi cho đến khi chờ được hắn về.

"Đưa áo cho tôi!" Taehyung nhíu mày, hắn giật lấy chiếc áo ném nó vào máy giặt. Mặc cho Jungkook đã cố gắng muốn khiến nó chẳng còn bám mùi lạ nữa.
"Ăn cơm đi, không phải muốn ăn cơm với tôi à?"

"Dạ, Taehyungie ăn đi... em cũng đang ăn mà. Anh phải ăn thật ngon miệng nhé" Jungkook gật gật đầu, cậu gắp vào chén hắn một lát thịt sau đó lại ngập ngừng muốn gắp ra.

"Được rồi, đừng gắp nữa. Ăn phần của cậu đi"

Jeon Jungkook lúc ăn xong cũng đã chuẩn bị đi ngủ, cậu nằm trên giường nhìn hắn làm việc. Kim Taehyung vẫn đang đánh máy tính bên giường, ánh đèn phòng sáng chưng làm ánh nhìn của cậu chỉ ngưng lại ở hắn. Thi thoảng sẽ chớp mắt rồi sau đó nghịch nghịch gấu áo Taehyung.

"Taehyungie không ngủ ạ? Bây giờ đã khuya rồi"

"Cậu ngủ đi, tôi chưa xong việc." Hắn vươn tay tắt đèn, ánh sáng từ máy tính lập lòe sáng lên.

"Taehyungie ôm em được không? Jungkookie cảm thấy không an toàn." Jungkook níu tay áo hắn, omega Jeon đã có thai đến tháng thứ ba rồi. Bụng tròn hơn, cảm giác thiếu thốn hơi ấm của bạn đời cũng nhiều hơn. Mà đa phần những omega trong thời kì mang thai rất dễ bị trầm cảm, bởi lẽ vì khi ấy họ cảm thấy bao nhiêu nuông chiều của alpha cũng không đủ hoặc họ chẳng hài lòng với sự chiều chuộng ấy. Còn riêng Jungkook, chỉ cần hắn ở bên cạnh là đủ rồi.
"Nhắm mắt lại và ngủ đi, đừng đòi hỏi nữa. Cậu thật sự rất phiền phức. Hiểu không?" Kim Taehyung không buồn liếc nhìn cậu, hắn cất tiếng. Chất giọng như thể đã vướng vào đó chút tức giận khôn cùng.

Jungkook lùi về phía góc giường, dùng hai tay ôm gối nằm của mình quay lưng về phía hắn nho nhỏ cất lời. "Em xin lỗi, ba lớn của bé con ngủ ngon nha... còn ba nhỏ phải đi ngủ rồi, em hơi buồn ngủ nên không thức chờ anh được"

Jeon Jungkook vùi mặt vào gối, mũi cảm thấy nghẹn nghẹn muốn nấc lên. Cậu quên mất chính mình rất phiền phức, không biết xấu hổ đòi hỏi hắn quá nhiều thứ. Cơ thể theo thói quen co lại, cuộn thành một mẫu vờ như đã ngủ.

Taehyung đưa mắt nhìn bóng lưng đang run lên của cậu, thi thoảng còn nghe tiếng hít thở nấc nghẹn của Jungkook. Dẫu cho Kim Taehyung vừa mắng cậu như thế nào thì hiện tại hắn vẫn đang phóng ra thật nhiều tin tức tố để omega đang mang thai con hắn chìm vào giấc ngủ.
Hắn gấp máy tính, đặt lên bàn. Rướn người chỉnh lại gối nằm của Jungkook, kéo gọn lại chiếc áo đã xốc lên qua bụng cho cậu. Sau cùng mới chỉnh lại nhiệt độ trong phòng rồi phủ chăn lên người omega họ Jeon. Kim Taehyung nằm xuống bên cạnh, lúng túng nằm sát vào cậu, đặt cánh tay lên eo Jungkook siết vào người mình. Hắn chỉnh tư thế rất lâu, giống như chẳng biết nên làm thế nào mới phải.

Đến khi cánh tay của chính mình trở thành gối đầu cho cậu mà Jungkook vì chất dẫn dụ của alpha ngủ ngoan cũng tự động sáp tới nơi nồng đậm mùi hương nhất.

Kim Taehyung rốt cuộc ghét hay không cũng chẳng biết, mồm miệng phun ra những từ ngữ làm cho cậu tổn thương. Song chính mình lại xử sự vụng về chỉnh lại tư thế để Jeon Jungkook cảm thấy thoải mái khi ngủ. Bàn tay hắn hơi chạm lên cái bụng trắng ngần, xoa một vòng rồi mới cảm thấy thần kỳ vô cùng.
Bụng cậu đã to lên thêm một chút rồi.

__

xin lỗi vì xong tlv mới đăng chap cho mọi người. mà chap này nó dài hơn bình thường, thế nhưng nó lan man nhỉ? mai có thời gian em sẽ thêm chap cho mọi người, nhma là có thời gian mới đăng được nha. em không hứa đâu, tại dl nhiều lắmಥ‿ಥ

ngủ ngonnn 💤