[Taekook/ABO] yêu em khó vậy sao?

35: Khóc.

__

Ngày thứ ba của tháng thứ sáu trong thai kỳ, Jeon Jungkook đứng ở ban công vu vơ nghĩ về quá khứ. Hiện tại có thể nói rằng Jungkook đã thành công hơn đôi chút rồi? Hắn không còn tỏ ra cáu gắt lúc Jungkook trông chậm chạp nữa, ban đêm khi cậu bắt đầu bị chuột rút hắn sẽ lại chịu khó thức dậy, ôm Jungkook đang mắc vệ sinh nhưng không thể đi được. Chỉ vì Jungkook không thể tự mang giày khi ra ngoài nên hắn đã rũ bỏ đi vẻ cao ngạo hằng ngày, cúi người cột dây giày cho cậu.

Bấy nhiêu ấy thôi đủ để Jeon Jungkook không có nổi một tia oán trách nào nữa, ban đầu cũng chưa từng thì hiện tại dẫu sao cũng vẫn như vậy. Jungkook chạm vào bụng mình, cái giá lạnh nhàn nhạt bám vào da thịt, bám vào đôi má trắng mềm, bám vào chóp mũi đỏ ửng lên.

"Liệu sau này Kim Taehyung có bỏ ba khi con được sinh ra không nhỉ?"

"Sao bé lại đạp ba, con đang phản đối có phải không? Được rồi, chúng ta hãy cứ chờ đến khi đó nhé." Jungkook nhoẻn miệng cười, chóp mũi đỏ ửng lên vì lạnh nhưng Jeon Jungkook nào quan tâm đến bản thân mình. Vốn dĩ quan tâm, là hai chữ cậu đã dành riêng cho hắn. Dẫu Kim Taehyung có yêu hay không, Jungkook cũng sẽ vẫn dõi theo. Luôn chăm sóc hắn cho đến khi Taehyung cảm thấy không còn mệt mỏi nữa.

Kim Taehyung không biết đã đứng ở đó từ khi nào, dạo này thời tiết thường xuyên có mưa, không khí lại lành lạnh khó chịu. Jungkook nếu không thấy hắn ở nhà sẽ ăn mặc rất phong phanh, dù có cảm thấy lạnh cũng chẳng màng tới.

"Không lạnh à?" Taehyung choàng vào người cậu một cái áo, hắn đứng ngay bên cạnh khi mắt hướng về chóp mũi tròn tròn của Jungkook.

"Em không..."

"Còn biết nói dối, hư hỏng!"

"Em xin lỗi." Jungkook nắm lấy chiếc áo mà hắn vừa khoác vào người mình, thật ra vì là áo của Kim Taehyung nên rất to. Đủ để che cả thân trên của cậu, áo vừa ấm, lại còn vừa thơm mùi nước hoa. Omega đang mang thai Jeon Jungkook chỉ biết thu mình lại, núp trong chiếc áo ấy.

"Cậu có thể nói rằng mình lạnh cơ mà? Lúc trước chẳng phải sẽ than vãn khi lạnh à... sau đó bảo tôi ôm, hay cậu còn nghĩ đến kế hoạch nào đó ghê gớm hơn?" Kim Taehyung dùng hai bàn tay ôm vào đôi má của cậu, hơi lạnh áp vào lòng bàn tay hắn. Rốt cuộc Jeon Jungkook đã đứng ở đây bao lâu rồi nhỉ? Không thương bản thân mình hay sao?

"Lúc trước ạ? Có lẽ là vì khi ấy anh chỉ xem em như trò chơi, nên việc tiếp xúc da thịt đương nhiên sẽ khiến em vui rồi. Anh nghĩ đi, lúc em đi một mình vào nửa đêm... cái lúc mà Taehyung bỏ em lại công ty ấy, Jungkookie hiển nhiên chỉ có thể chịu lạnh đi về nhà thôi. Em còn chẳng thương nổi em... nói chi..." Jungkook bật cười, môi cũng đã khô nẻ. Ấy vậy mà còn nói bản thân mình không đáng quý trọng, Jeon Jungkook làm sao lại suy nghĩ nông cạn đến độ như vậy.

Kim Taehyung bắt lấy gò má cậu, hắn hơi nhíu mày sau đó đột nhiên tiến tới gần cậu. Áp môi mình vào thứ tương tự, chỉ là bỗng dưng muốn hôn một cái nhẹ phớt qua. Nhưng không ngờ lại trở thành gặm nhắm, mυ"ŧ mát như cơ khát. Jungkook đứng đực ra đó chờ hắn lui ra, hơi thở cả hai phả vào nhau. Khóe mắt cậu bỗng chốc trào ra những giọt lệ, đậu lại trên đầu ngón tay hắn.

Taehyung vừa say mê lại đột nhiên cảm nhận được tiếng thút thít, hắn lui ra khi khuôn mặt Jungkook đã đầm đìa nước mắt.  Mặt cậu đỏ ửng, môi cũng sưng lên đôi chút còn bóng loáng ánh nước.

"Taehyungie ơi... hức-"

"Làm sao lại khóc? Nín đi xem nào." Taehyung vừa thấy thế đã hốt hoảng, vốn dĩ đã muốn đặt hai tay lên khuôn mặt cố dỗ dành để xoa dịu cậu. Nhưng câu cửa miệng thốt ra đã như quát mắng.
"Em không biết... hức- ôm em được không? Em không biết tại sao nữa, không nín được... hức-" Jeon Jungkook lại khóc dữ dội hơn ban nãy, cậu dùng mu bàn tay lau lau lệ trên má. Lại chuyển dần sang dụi vào đôi con ngươi.

"Được rồi, đừng dụi nữa. Nín đi, muốn em bé cười cho phải không? Nín đi, đừng khóc... xin lỗi" Kim Taehyung luồn tay vào hai bên mạn sườn nhấc Jungkook lên, ôm vào lòng. Hắn để cằm cậu dựa vào vai, khi bàn tay đang đỡ dưới hai cánh mông Jungkook. Chút chút lại đưa tay vỗ vào lưng.

"Em xin lỗi... hức- Jungkookie chỉ là đùa thôi... được Taehyungie hôn nên em xúc động." Jungkook chùi chùi đi nước mắt trên khóe mi, cậu rúc ra khỏi hõm vai hắn cười cười giải thích.

"Lần sau đừng đùa nữa... tôi không thích" Kim Taehyung ư hử cứ cho là cậu đùa, nhưng hiện tại hắn nhận ra rồi. Ban nãy Jungkook không phải khóc vì hắn hôn, mà vì cái gì hắn không biết. Vốn dĩ dạo gần đây đã bắt đầu hôn nhau nhiều hơn rồi, hắn là người chủ động. 
Jungkook gật đầu, cậu ghé vào má hắn thơm một cái. Nho nhỏ cất giọng. "Jungkookie yêu anh, em yêu anh."

"Đi ngủ đi, cậu hôm nay lại thức khuya!" Kim Taehyung lẫn tránh câu trả lời của cậu, hắn đặt Jungkook xuống giường. Với tay túm lấy con gấu trên đầu giường nhét vào tay cậu. Sau đó im lặng cúi đầu hôn vào trán Jungkook, rồi vạch áo hôn vào bụng cậu. Giống như đang thực hiện một hình thức chúc ngủ ngon.

"Taehyungie ơi, ngủ ngon nhé"

"Được rồi, cậu ngủ đi. Đừng bận tâm đến tôi nữa" Taehyung gật đầu, hắn kéo chăn đến ngang ngực Jungkook. Rồi nhìn cậu cho đến khi Jungkook thật sự đã chìm vào giấc ngủ, bằng chứng là cậu đang ngậm ngón tay cái. Nằm nghiêng về phía hắn và con gấu trong tay cũng không chịu rời ra.

...

Trong lúc Kim Taehyung hôn cậu, Jungkook lại nghĩ đến việc sau này sẽ không được hắn âu yếm như thế nữa. Vu vơ đôi chút nhưng trái tim như co thắt lại, thất thần đến mức òa khóc cũng chẳng biết vì sao.
...

Taehyung tăng nhiệt độ trong phòng, đeo vào chân Jungkook một đôi tất trắng. Cẩn thận mặc lại đồ ngủ dài tay cho cậu, sau đó mới yên tâm ngồi dựa người vào giường đánh máy tính.

Tin nhắn trong điện thoại cứ vậy được gửi tới liên tục, Kim Taehyung khó chịu vừa nhìn thoáng qua rồi trả lời lại.

«Taehyungie, em tới kỳ phát tình... có thể mua thuốc ức chế cho em được không?»

«Em vừa hết thuốc, hiện tại rất khó chịu.»

«Giúp em với.»

"Khó chịu quá.»

«Xin lỗi, hiện tại không được. Chồng của anh ngủ rồi, em ấy không cho anh đi.»

Hắn tất điện thoại, tắt máy tính. Nằm sát vào Jungkook một chút, có ý đồ đỡ đầu cậu gác lên tay mình thuận tiện cho việc ôm lấy. Nhưng Jungkook hiện tại đã say ngủ, vừa bị chạm vào liền hít hít mũi quay đi. Bắt buộc Kim Taehyung chỉ có thể ôm từ phía sau, hắn chúi mũi vào gáy cậu khẽ cọ cọ. Sau đó luồn hẳn bàn tay vào trong bụng tròn xoe.
"Bé con đừng nháo lên đạp bụng ba nhỏ đấy nhé, Jeon Jungkook đau sẽ khóc nhè đấy"

___

thật ra ngược ai thì do em, cơ mà ngược taehyungie thì đương nhiên vẫn có nhưng đã yêu thì người này đau người kia cũng không tránh khỏi. vậy nên đừng vì chuyện này mà cãi nhau nhé, em sợ...