[BHTT] One Piece - Nữ Hải Quân

Phần I

Chương 1.

"Lão trương, tại ngươi mà chúng ta mới gặp nguy hiểm đấy"

"Cái gì tại lão tử, là do các ngươi tham lam, đã bảo chạy cứ ở đó lấy đồ"

"Thảo, ngươi nói cái gì"

"Cái gì là cái gì ta nói không đúng sao"

"Đệt &@&$$@@, có ngon thì đánh một trận"

"Đủ rồi!" một âm thanh trầm thấp vang lên.

"Lão....lão đại"

Các âm thanh ồn ào cứ thay phiên chui vào tai Ninh Thanh, nàng giật giật ngón tay, đột ngột mở bừng mắt, thở hồng hộc, ngơ ngác nhìn trước mắt các thành viên trong đội cãi nhau.

"Ninh Thanh, ngươi đã tỉnh" một nam nhân tóc vàng, quần áo gọn gàng lại lây dính vài vết máu, có vẻ nôn nóng mà kêu gọi.

Nghiêng mặt nhìn sang nơi âm thanh phát ra, Ninh Thanh thấy trước mặt mình là vị thanh mai trúc mã Thiên Phàm, tròng mắt rất nhỏ co rút, rụt đầu xuống, mở miệng.

"Ta đây...đây là" cổ họng khô khốc, đau rát, làm nàng hơi nhíu mài, Thiên Phàm nghe ra giọng nàng khàn khàn, đưa chai nước ôn nhu nói: "Ninh Thanh ngươi uống nước trước đi rồi chúng ta nói chuyện".

Nhìn trước mắt nam nhân một thân diễn kịch, nàng khó chịu đến hoảng, thầm mắng bản thân ngu ngốc, bị đối phương lừa dối đến xoay quanh, nhưng mà trước mắt cũng không phải lúc trở mặt, ít nhất cũng phải chờ đến thương thế trở tốt.

Ninh Thanh từ nhỏ mồ côi, khi biết nhận thức đã ở cô nhi viện, có hai người bạn vì không có người nhận nên luôn giúp đỡ lẫn nhau thân như anh em một nhà. Đến tuổi được một số tiền viện trợ nhờ đó mà được đến trường, nàng từ nhỏ dung mạo đã thập phần xinh đẹp, tính tình lại ít nói, vì thế không có bạn bè.

Còn về Thiên Phàm do quen khi nàng mới sơ trung lại được đối phương giúp đỡ giải quyết rắc rối từ đó mới thành bạn bè, sinh trưởng trong môi trường như thế nàng có thể nói là cực kỳ thiếu ái, nên cực kỳ coi trọng bạn bè nhưng đời không như ý muốn, vừa lên cao trung không lâu mạt thế tiến đến. Hai người bạn cùng lớn lên của nàng chết trong tay bọn tang thi.

Ngày đó tang thi bùng nổ nàng đang ở gần Thiên Phàm, sau lại phát hiện cái chết của hai người họ, nàng chỉ còn một người xem như có quan hệ trên đời này vì thế liền cùng hắn sấm mạt thế.

Hiện tại đột nhiên phát hiện người bạn mà nàng luôn tin tưởng sẽ như thế đối với chính mình.

"Ninh Thanh""Ninh Thanh" tiếng kêu gọi lại suy nghĩ của Ninh Thanh, nàng cố gắng để bản thân mình bình tỉnh, ngẩng đầu lên đối mặt với Thiên Phàm, lấy chai nước trong tay hắn, ngửa đầu miệng nhỏ miệng nhỏ mà uống.

"Xin lỗi ta mới tỉnh lại nên lúc nãy thất thần, sau khi ta ngất đi có chuyện gì đã xảy ra vậy" đôi mắt thập phần bình tĩnh, nhưng giọng nói còn hơi khàn do ngất xỉu khá lâu.

Ban đầu là bọn họ đang ra ngoài để tìm kiếm tài nguyên, nhưng không mai lại gặp được tang thi đàn, trốn lên trốn xuống, đánh nhau gần hai ngày, lúc đó bọn họ đang núp trong một kho hàng, đột nhiên xuất hiện tang thi cấp 7, khứu giác siêu nhạy chạy thẳng đến bọn họ mà đánh.

Cuối cùng phải nhờ nàng kéo chân đánh nhau với con tang thi đó mới có đường thoát, nhưng thất cấp không hổ là thất cấp, chính nó vừa ngã xuống, nàng cũng không chịu nổi mà ngất đi. Chuyện sau đó nàng một mực không biết.

"Sau khi ngươi ngất đi, bọn tang thi vì mất đi thủ lĩnh mà tán loạn, chúng ta thừa dịp chạy thoát, trốn về căn cứ, ngươi đã ngất xỉu gần ba ngày, làm chúng ta lo muốn chết." theo lời Thiên Phàm rơi xuống, một đám thành viên gật đầu lia lịa.

Thiên Phàm còn tính nói cái gì. lúc này, "Thiên Phàm ca ca" một thân ảnh chạy nhào vào phòng, nhảy đến ôm cổ Thiên Phàm "Thiên Phàm ca ca, ta ca muốn tìm ngươi" vừa nói vừa nắm hắn đi lên.

"Nhiên nhiên, ngươi từ từ" quay qua nhìn Ninh Thanh "Ninh Thanh, ta đi gặp căn cứ trường, người tranh thủ hồi phục chúng ta đang có một nhiệm vụ...." chưa dứt lời đã bị thiếu nữ kêu Nhiên Nhiên kéo đi.
Ninh Thanh nhìn hai người đi xa, nheo mắt nhìn kĩ thiếu nữ, trong đầu hiện lên những thông tin đã biết trong giấc mơ, là tiểu mê muội của Thiên Phàm, nếu mọi việc đúng như sự thật thì thiếu nữ này là một trong những nữ chủ của bộ tiểu thuyết này.

Trong ba ngày hôn mê này, có rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu nàng, một sự thật không thể tưởng tượng là nàng chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, phát hiện này kiến nàng rất hoang mang , nhưng nhanh chóng nàng liền tỉnh lại tự mình, Ninh Thanh chỉ biết bản thân mình có ý thức và suy nghĩ của mình thế là đủ rồi, ai đủ nói như thế nào là tồn tại đâu.

Có thể cái gọi là tiểu thuyết chỉ là dòng thời gian được tóm tắt của thế giới, chưa nói chắc là nó không thực sự tồn tại.

Đây là một bộ hậu cung mạt thế ngôn tình văn. Nam chính đúng là nàng thanh mai trúc mã Thiên Phàm, còn bản thân Ninh Thanh chỉ là một nhân vật pháo hôi bị nam chủ lợi dụng hơn nữa chết vào tang thi đàn vì cho nam chủ chạy.
Nàng xem như là một nhân vật dùng để chứng minh sức mạnh không phải là tất cả. Bởi vì theo như cuốn sách này, Ninh Thanh là một người có dị năng thậm chí còn mạnh hơn nam chủ.

Kéo về suy nghĩ nhìn trước mặt các thành viên còn đang thảo luận nhiệm vụ lần này, thấy nàng nhìn về phía bọn họ.

Nam nhân được gọi là lão Trương liền nhanh nhạy nói "đội phó lần này lại là nhờ ngài chúng ta mới an toàn, ngài quả thật là cứu tinh của thiên long đội, đúng là người mạnh nhất của chúng ta." lời khen không cần tiền mà tuôn ra, mông ngựa vuốt đến làm người vui sướиɠ tất nhiên là không bao gồm Ninh Thanh.

"Đúng vậy đúng vậy, đội phó ngài thật sự quá tuyệt vời" một đám nam nhân tranh nhau khen, cả phòng bệnh ồn đến có thể.

"Im lặng, ta muốn nghỉ ngơi" thanh âm thanh lãnh vang lên cả căn phòng lập tức lặng thin, một đám rút đầu rụt cổ mà cùng nàng tạm biệt.
Đè lại ấn đường, mở to mắt nhìn tràn nhà, Ninh Thanh suy nghĩ muôn ngàn, sau lại nàng nhắm mắt lại cố gắng thúc giục năng lượng trong cơ thể để hồi phục.

2 ngày nhanh chóng trôi qua, thương thế của Ninh Thanh cũng khôi phục không sai biệt lắm, vì thế chiến đội thiên long tính toán ra căn cứ làm nhiệm vụ, và đây cũng là thời gian Ninh Thanh phải đưa ra quyết định của mình. Nhiệm vụ lần này đúng là lúc Thiên Phàm lừa Ninh Thanh vào tang thi đàn để bản thân chạy trốn.

________________

Tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng trên mặt đất, xung quanh càng ngày càng ồn ào, bên tai là tiếng chào hỏi của mọi người, chủ nhân của tiếng bước chân cuối cùng cũng đến mục đích "đội trưởng, nhiệm vụ lần này ta muốn hành động một mình".

"Ninh Thanh cuối cùng ngươi cũng đến, vì cái gì phải hành động riêng, ngươi có chiến lược gì sao?" Thiên Phàm từ bên trong các thành viên đi ra.
"đúng vậy, lần này nhiệm vụ của chúng ta là dò thám căn cứ A nơi vừa bị tang thi đàn tàng phá không lâu. Ta lo lắng tại đây còn số lượng rất lớn tang thi chưa rời khỏi" ngừng một chút, Ninh Thanh nhìn trước mặt Thiên Phàm tiếp tục nói" nếu chúng ta đi quá nhiều người sẽ dẫn đến sự chú ý của bọn chúng, ta mạnh nhất hơn nữa có không gian hệ, đi một mình dễ dàng hành động hơn nữa có thể hỗ trợ mọi người bất cứ lúc nào".

Thiên Phàm mặc dù muốn Ninh Thanh đi với bản thân để  bảo vệ an toàn của hắn, nhưng Ninh Thanh nói cũng không sai "như vậy sao, vậy lần này người hành động riêng đi, ngươi cầm cái này" nói xong hắn quay sang nhìn các thành viên còn lại, "còn lại mọi người tự động chia làm 4 tổ, từ các phương hướng khác nhau đi vào, ai gặp nguy hiểm liên hệ đến phó đội" biên nói biên chỉ vào thiết bị liên lạc đang cầm trong tay Ninh Thanh.
"được rồi mọi người vào xe đi thôi" Thiên Phàm dẫn đầu vào xe, các thành viên còn lại cũng nhanh chóng đuổi kịp, Ninh Thanh nhìn Thiên Phàm vào xe rũ xuống mắt cũng nhanh chóng ngồi vào một chiếc thiếu người. 

 Gần đến mục tiêu Ninh Thanh nhìn trong xe yên lặng các thành viên nhẹ giọng nói "ta đi trước, các ngươi cẩn thận" dứt lời nàng liền biến mất chỉ để lại mọi người nhẹ nhàng thở một hơi.

"hô, đội phó quả thật là đáng sợ, nàng ngồi ở đây ta thậm chí còn không dám thở xém nữa thì nghẹn chết" "đúng vậy đúng vậy, đội phó vừa đi ta cảm thấy như được giải thoát".

Ninh Thanh đứng trên tường thành, cảm nhận vị trí các thành viên tìm được Thiên Phàm nàng thật sâu nhìn vào nơi xa, sau đó không quay đầu dịch chuyển vào hướng ngược lại.

Cảm nhận được vị trí đủ xa, nàng ngừng lại cầm lên thiết bị liên lạc liên hệ đến toàn thành viên giả dạng bản thân gặp nguy hiểm, kêu gọi toàn đội rút lui liền phá hủy máy liên lạc. tuy Thiên Phàm muốn lợi dụng nàng, nhưng nếu các thành viên còn lại bởi vì thầm nghĩ còn có sự hiện diện của nàng, nên có phần lơ là và không sợ hãi, thậm chí lúc nguy cấp mong đợi sự trợ giúp.
Dẫn đến bọn họ không có khả năng chạy trốn nàng làm không được, vì thế Ninh Thanh mới quyết định gián tiếp thông báo với bọn họ rằng bản thân mình không có ở đó.

Thiên long đội các thành viên là tiếp tục do thám hay lui về căn cứ thì nàng không biết trước mắt, Ninh Thanh nhưng tính toán tìm kiếm nơi cư trú và thức ăn, tuy có không gian hệ nên nàng là người giữ thức ăn toàn đội, nhưng vì đã có ý định thoát đi nên Ninh Thanh đã để hết 8 9 phần còn cho chiến đội.

Chân vừa bước ra trước mắt đã tối đen, nàng thậm chí còn không kịp đề phòng chuyện gì xảy ra thì trước mắt đã xuất hiện thân ảnh Thiên Phàm cùng sau lưng hắn là một đàn tang thi phổ biến từ 1 đến 7 cấp đều có, nàng tinh ý phát hiện trên người Thiên Phàm có 1 giao động lạ, có lẽ đó là thứ hấp dẫn bọn tang thi khiến chúng phải đuổi theo không bỏ như thế.
Cố gắng kiềm lại cơ thể còn loạn choạng sau khi bị dịch chuyển, còn chưa kịp định hình thì trong tay đã xuất hiện một viên đá xanh lam, bên trong còn có những chuyển động đẹp như ngân hà. Nhưng nó lại toát ra một loại năng lương vô cùng lạ.

Ninh Thanh cắn mạnh vào lưỡi để hoãng lại sự hoãng loạn của bản thân, nàng muốn nhanh chóng vứt lại viên đá cho Thiên Phàm, nhưng vô luận như thế nào cũng không giơ tay được, cánh tay nàng hiện tại như nặng ngàn tấn cả cơ thể đều bị định lại ngay tại chỗ.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Phàm chật vật chạy mất, còn bản thân thì càng ngày càng gần bọn tang thi.

Một cổ không cam lòng nổi lên trong tim, bởi vì nàng rõ ràng thứ sức mạnh đang ràng buộc thậm chí là đưa bản thân tới đây là thuộc về thứ gì đó liên quan tới thế giới này, tựa như ý chí của thế giới này.
Vì cái gì, rõ ràng nàng đã cố gắng để tránh thoát, nó thậm chí ngang ngược đưa nàng kéo lại mà nàng lại còn không có một chút sức phản kháng, tựa như búp bê gỗ chịu sự khống chế của nó.

Nàng không cam lòng, không cam lòng cảm giác như bản thân mình chẳng tồn tại, nếu như thế thì A long và niên niên lại là gì. Bọn họ đã mất đi rồi, nếu đây chỉ là một thế giới cố định thế này thì họ còn tồn tại chứ, nàng không biết, nhưng rất khó chịu.

Bọn họ là những người duy nhất đã bồi nàng gần như trọn vẹn trong cuộc sống nàng, nhưng bây giờ thì thế nào. Như Một xiền xích vô hình đang quấn lấy nàng, nó đang cố gàn buộc và lấy đi sự tồn tại của nàng.

Hiện tại Ninh Thanh chỉ có một ý nghĩ nàng muốn thoát khỏi cái xiền xích này, nàng muốn phá tan nó, nàng muốn nói với bản thân rằng ngươi đang tồn tại, người vẫn còn là chính ngươi, kể cả A long và Niên Niên cũng như thế.
Cả người ý chí đều tập trung vào một ý nghĩ như vậy, không hề có sự phân tán nào trong suy nghĩ, trong tay viên đá vẫn luôn sáng lên chặn lại trước mặt tang thi đàn, không thời gian đều đang run rẩy, trên mặt đất rung động thật mạnh, bầu trời tối đen, như thể thế giới đang vỡ ra.

Nguồn sức mạnh vừa khống chế Ninh Thanh, nhanh chóng lại gần, nhưng cũng không dám tiến đến, chỉ có thể bồi hồi bên cạnh Ninh Thanh. Một suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng "thế giới ý chí".

Đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt tối sầm, suy nghĩ tiêu tán.

__________________

Khai hố mới lạp -- chương một gần 2500 từ, thật kinh khủng.