[AllTake] Sa ngã

2. Vị khách

*Sau khi học xong*

"Nè nè, đi đâu chơi không Takemichi-kun?"

Ema khoá vai cậu, hớn hở rủ rê ngay khi tiếng chuông reo lên. Takemichi cười trừ từ chối, cậu phải về nhà ôn bài, mục tiêu của cậu là trở thành thủ khoa, nhận học bổng. Với lại hôm nay Takemichi phải đến cửa hàng CD để làm thêm, số tiền học bổng cũng như tiền tiết kiệm không đủ để cậu sống tốt được. Takemichi liền vội vàng đi đến cửa hàng:

"Em chào chị!"

"Hanagaki à? Hôm nay đến hơi muộn nhỉ, Đại học có gì mới không?"

"Hì hì, nhiều thứ lắm. Lớp cuối tan hơi muộn xíu"

"Em đeo kính hả? Ái chà, nhìn đỡ khờ đi ha!"

"Em nghĩ lớn rồi nên trưởng thành hơn, chắc trông hơi kì."

Takemichi vừa đeo tạp dề vừa đùa giỡn chút với chị quản lí, từ khi bắt đầu sống tự lập chị ấy đã giúp đỡ cậu rất nhiều cho nên cậu rất biết ơn chị. "Nói chuyện phiếm thế đủ rồi, làm việc đi Hanagaki!"

"Vâng~"

Takemichi uể oải đi xếp đống đĩa CD, một công việc ngày nào cậu cũng làm nhưng lần nào cũng xếp sai. Trong lúc đang đứng xếp, một bóng lưng cao ráo đứng bên cạnh cậu từ lúc nào chẳng hay. Cho đến khi cậu nhận ra thì bỗng cất lên chất giọng trầm:

"Xin thứ lỗi nhưng phiền cậu cất hộ tôi chiếc đĩa này."

Takemichi quay sang nhìn chủ nhân giọng nói ấy, một người có mái tóc trắng hạt sen dài, đeo chiếc khẩu trang đen huyền bí, mặc bên trong chiếc áo trắng ngoài khoác áo đen cùng quần jean đen, trông ngầu khác xa với vẻ ngoan hiền của cậu.

(tưởng tượng cái bộ mà Takuya trong tương lai mặc khi làm yang hồ ý)

Takemichi lúc này chỉ có một suy nghĩ:

[X_xinh ghê! À mà sao con gái giọng trầm vậy nhỉ, dáng người cũng cao nữa, tomboy chăng?]

"...... Này, cậu có hiểu không vậy?"

"Ah! Tôi xin lỗi, để tôi cất cho ạ."

Takemichi luống cuống cầm lấy chiếc đĩa, thật là, cứ thấy người đẹp là cuống quýt cả lên, phải sửa tính đấy mới được.

Cậu dò chỗ để thì mới thấy cái chỗ cất nó caoooooooooo hơn cậu tận 3 ngăn tủ. Chới với cố đặt chiếc đĩa lại, Takemichi dần bất lực trước chiều cao khá hạn chế của mình, đang định tìm cái ghế thì có một hơi ấm  áp vào người cậu.

"Để tôi cất cho"

Người khách ấy chỉ nhún chân lên là cất được nhưng vấn đề là sao lại ép sát người cậu vậy. Con gái thời nay mạnh bạo như vậy sao?? Khó xử trong tình huống như vậy, Takemichi đang cố tìm cách thoát ra thì bóng lưng ấy lại cúi xuống ôm cậu. Nhẹ nhàng vòng tay ôm từ đằng sau, người hơi cúi xuống.

[.....Nhỏ nhắn dễ thương.....]

Cậu giật mình, nếu không phải Ema thì đây là lần đầu tiên cậu được con gái ôm.

"A... Phiền_phiền chị bỏ tay ra với ạ!" - Cậu lắp bắp nói, tâm trí rối bời vì ngại.

"..... Chị? Tôi là con trai mà?"

"Hả????"

Takemichi bất ngờ trước câu nói ấy, cậu quay lại nhìn thẳng mắt của người ấy. Từ từ, khoan để cậu xem xét đã. Đúng là mái tóc dài với cả cách ăn mặc ấy thì cũng có thể là Tomboy mà, nhưng quan trọng nhất là.....nếu là gái thì chẳng lẽ ngực thế này thì...hơi lép quá không?

Thấy cậu vẫn còn nửa ngờ nửa tin, vị khách thở dài, với lấy cánh tay của cậu, không ngần ngại đặt bàn tay cậu lên 'chỗ ấy' của mình.

"Vậy là tin rồi đúng không?" - Dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể thấy được nét cười gian xảo của hắn qua khoé mắt.

Takemichi kinh hãi rụt tay lại, dù có là con trai với nhau thì cũng thật vô duyên khi chạm vào 'của quý' của nhau như vậy!
"R_rồi! Tôi biết rồi, xin lỗi! Nhưng phiền anh giữ ý tứ!"

Takemichi từ ngượng nghịu đến tức giận. Cậu là một người rất tôn trọng người khác nha.

Nói là thế nhưng trong thâm tâm cậu lại nghĩ khác:

[ Dù thế nào thì chả phải 'nó' cũng quá to sao....]

Phẩy phẩy lòng ban tay vẫn còn đỏ vì ngại, Takemichi hấp tấp đi đến chỗ quầy thanh toán làm nốt công việc, không quan tâm đến tên khách biếи ŧɦái này nữa. Tự nhiên cho người ta sờ, chưa kể là lúc nãy còn tự tiện ôm người ta nữa!

"Cho tôi thuê chiếc đĩa này" - Vẫn là tên khách ấy, hắn đặt một chiếc đĩa CD lên bàn thanh toán, giọng hớn hở. Takemichi khó chịu ra mặt, cậu nhanh tay tính tiền rồi đưa lại.

"Thôi nào, có gì phải ngại đâu~ Tôi là người bị chạm chứ có phải cậu đâu? Đằng nào thì cũng làm quen luôn nhỉ? Tôi là Sanzu Haruchiyo."
Hắn đưa tay ra có ý làm quen. Takemichi đương nhiên là không muốn dây dưa gì với tên này, nhưng vì bà quản lý của mình lúc nào cũng bảo khách là thượng đế nên cậu đành chiều lòng theo. Miễn cưỡng đưa tay bắt lại, cười xã giao:

"Hanagaki Takemichi, hân hạnh!"

"Tôi biết rồi"

"Dạ? Anh biết tên tôi sao?"

"À thì có biển tên trước ngực cậu mà"

Takemichi cũng không nghĩ gì nhiều, đúng là cậu luôn đeo biển tên trước ngực thật. Sanzu bỗng nhìn chằm chằm vào chiếc cài áo, hắn chỉ:

"Cái cài áo này đẹp nhỉ. Cậu mua ở đâu vậy?"

"Tôi được tặng. Anh thích không? Nếu muốn tôi cho anh luôn"

"Ồ không, tôi không thích. Chỉ là....cho tôi mượn chút được không?"

".... Được, đây!"

Sanzu cầm cái cài lên, hắn ngắm nghía một chút, nhìn ngoài thì thấy có vẻ bình thường nhưng thật ra hắn đang nhếch mép cười khi thấy một chiếc camera siêu nhỏ được cấy vào bên trong.
[ Ái chà, nhìn mấy kẻ thua cuộc đang nhìn mình kìa~ Xin lỗi, nhưng tao sẽ tấn công trước bọn mày.]

"Ừm... Nếu anh không lấy thì có thể trả tôi được không ạ?"

"Đây, chỉ là tôi thấy nó lấp lánh quá nên muốn xem thôi"

"....." [Đúng là tên kì lạ]

"Vậy nhé, lần sau tôi sẽ quay lại. Tạm biệt, cục bông nhỏ!"

Hắn ra khỏi cửa hàng, không quên vẫy tay chào. Takemichi ngượng chín mặt, cái gì mà cục bông nhỏ chứ!

___________________

"Tấn công trước sẽ luôn có lợi hơn, đừng hòng tao sẽ nhường lại em ấy cho bọn mày..."





















  "Ditme thằng chó Sanzu! Nó dám đi trước!!!!"

  

"Mày bình tĩnh đi Baji. Chúng ta ai cũng biết sẽ có đứa phản bội"

  

" Nhưng mà thằng đấy là con chó trung thành của Mikey! Không có lệnh của nó thì sao thằng đấy dám xuống trước!"

  "..... Có khi tao cũng xuống trước đây"
  "Hả?! Mày xuống rồi sẽ làm gì, Mikey? Tao biết bọn mày đang sốt ruột nhưng phải bình tĩnh lại. Bọn mày làm như tao không muốn xuống nhanh ý!"

 

"Nhưng thằng chó đấy nó dám ôm Takemicchi!"

 

"Thế bây giờ mày xuống rồi làm gì nữa! Gϊếŧ thằng Sanzu à!? Giả sử nếu như mày gϊếŧ được thì Takemichi còn lâu mới thích mày! Chưa kể em ấy còn bắt đầu làm thân với tên ấy nữa!"

"..... Tao muốn chúng ta xuống lâu hơn vì phải để cho bé cưng thoải mái. Nếu cả bọn ập xuống gặp, tự tiện nhốt bé cưng lại, không cho em ấy giao lưu bên ngoài thì em ấy hận bỏ mẹ cả bọn rồi!"

"Chưa kể là thằng Sanzu sẽ nhân cơ hội ấy mà giả thành anh hùng đi cứu, lúc ấy thì bọn mày đếch có cửa!"

"..... Mày đúng là thiên tài, Koko!"

"Nếu không có tao thì bọn mày còn lâu mới tìm được bé cưng"

"Ờ ờ, sao cũng được"
[..... Ditme, thằng Sanzu làm hỏng cả kế hoạch!]