|AllTake| • Nhẹ Nhàng

Chap 24

Yamagishi bảo rằng đằng sau trường học có một căn nhà hoang và trong căn nhà hoang đó có ma. Em nằm ườn ra bàn, mắt nhắm nhưng tai vẫn vểnh lên lắng nghe Yamagishi kể đủ kiểu về cái nhà hoang ma ám, nghe cậu ấy kể mà em thấy hão huyền quá!! Tuy tâm hồn ông chú này còn sợ ma nhưng em chẳng tin ma có thật. Em mệt mỏi, em cần một thứ gì đấy bồi bổ năng lượng.

Hiểu ý, Akkun lôi ra từ trong cặp một bịch snack khoai tây kèm theo là hộp sữa dâu. Bịch snack bóc sẵn, sữa cắm luôn ống hút, Akkun đặt lên bàn của em. Em há to cái miệng nhỏ, chực chờ miếng snack chuẩn bị được Takuya đưa vào miệng. Cảm giác ăn vào cơ thể em nó đỡ mệt hẳn. 

"Tan học chúng ta cùng đến nhà hoang đấy đi!"

Yamagishi hiếu kì muốn nhìn thấy ma lần đầu nhưng cái tính lại hay sợ, thế nên cậu liền rủ rê cả bọn đi cùng cho vui. Makoto tất nhiên đồng ý luôn, cái gì cũng hưởng ứng cực kì nhiệt tình. Akkun và Takuya thở dài, đi thì đi chứ sao.

Em im lặng quay mặt ra cửa sổ, em lớn rồi nên chả thích tham gia mấy cái chuyện này của trẻ con đâu, chúng nhàm chán chết đi được. Thật sự chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc thôi, không cần vận động tay chân là một điều tuyệt vời đối với em.

Yamagishi trề môi khi thấy em tỏ vẻ chán phèo thế kia, cả đám đi hết thì cậu ấy cũng phải đi, cậu phải lôi kéo Takemichi đi cho bằng được, rõ ràng họ đi đâu cũng có nhau mà. 

"Takemichi, mày phải đi!!"

Bám chặt chân em, tông giọng kéo dài đáng thương năn nỉ cầu xin, Yamagishi sẽ không chịu buông đến khi nào em đi cùng bọn cậu thì thôi. Đừng trưng cái bộ mặt không hứng thú đấy chứ!!! 

Em nhắm mắt làm ngơ, em chẳng biết gì hết, chẳng nghe thấy gì hết, vì thế em chẳng đi đâu hết, em về nhà nghỉ ngơi chấm hết. Em thờ ơ tiếp tục ăn nốt bịch snack, uống nốt hộp sữa dâu. Này, nếu tới đấy nhỡ có con ma hiện ra hù em thì có chuyện thật đấy. 

"Đi đi Takemichi!! Bắt buộc không thể thiếu mày được"

Nước mặt nước mũi tèm lem, Yamagishi dụi mặt lau hết vào quần em, thờ ơ đến vậy là cùng bạn tôi ơi, nể tình anh em thân thiết đi với tôi đi mà!! 

Em nổi gân trán, đã nói không đi rồi, Yamagishi mè nheo thật!! Thôi được rồi, muốn em đi chứ gì, đơn giản lắm. 

"Đưa tiền đây" 

Ừ thì... Đưa tiền là em chấp nhận ngay ấy mà, có cái gì khó khăn đâu.

Yamagishi đần thối mặt, anh em vậy đấy. Chẳng còn cách nào khác đành móc trong túi ra đồng 500 yên đặt vào tay em. Em nhướn mày, nói chuyện bằng mắt với Yamagishi, có nhiêu đây thôi đó hả. Yamagishi đáp lại bằng ánh mắt, có mỗi đồng 500 yên thì đưa đồng 500 yên thôi chứ sao, đòi hỏi gì ở cậu nữa.

"Được rồi, tan học tao sẽ đi"

Tạm chấp nhận đồng 500 yên, nể tình cậu bạn khổ sở nãy giờ chỉ vì nài nỉ mình đi nhà hoang với cậu. Lát về em sẽ có một cuộc trao đổi với lão Yakisi, đổi đồng 500 yên lấy thẻ đen của lão. Quả là thông minh!! 

Tiếng chuông vang lên đồng nghĩa với việc bắt đầu giờ học. Trong lúc học, Yamagishi háo hức không ngưng, cậu muốn tiết học trôi qua nhanh chóng để đến căn nhà hoang sau trường. Tại nghe người ta đồn vậy nên cậu phải xem thử, phải kiểm tra liệu nó có ma thật không dù biết sẽ chẳng có nổi con ma nào. 

Ông trời không phụ lòng Yamagishi, hôm nay tiết học trôi qua rất nhanh, em vừa nhắm mắt ngủ một giấc, mở mắt ra đã thấy học sinh xách cặp ra về. 

Em tự hỏi, liệu rằng em có nên trốn về trước không nhỉ? Nên...

"Takemichi, chúng ta đi thôi!!"

Yamagishi hào hứng, cứ thế túm cổ áo em kéo lê lết. Thằng lỏi Takemichi đừng mơ trốn cậu biến về trước, cậu dư sức biết rõ đấy nhé! 

Giờ em mới biết, sau trường có căn nhà hoang... 

Trước mắt cả bọn bây giờ là một căn nhà hoang mục nát, trời đã lạnh sao đứng đây lại càng thêm lạnh hơn!! Tự dưng cảm thấy bọn họ thật rảnh rỗi khi nghe Yamagishi tới nơi toát ra sự lạnh lẽo này. 
"Yamagishi, mày là đứa rủ nên mày vào đầu tiên"

Makoto đẩy lưng Yamagishi vào trong, sau đó cả bọn cùng nhau bước vào. Ôi trời, toàn mạng nhện thôi và chẳng có con ma nào cả. Tới đây là xong rồi, về nhà nào.

Bốn người bọn em quay lưng toan đi về, bỏ mặc Yamagishi bơ vơ ở đây khám phá nhà hoang tiếp bỗng dưng Yamagishi chạy tới chặn đường bọn em, luống cuống chỉ tay về phía căn phòng ở góc bên trái. 

"Ở p-phòng kia hình như c-có tiếng động!!" 

Yamagishi nghe thấy rõ trong phòng đó cứ phát ra tiếng uỳnh uỵch, không biết có con ma nào không?

Em chán nản gục đầu vào vai Takuya kế bên, có chút tiếng động mà sao Yamagishi hoảng loạn thế? Chắc do gió thôi.

Cả bọn lẽo đẽo theo chân Yamagishi đến gần căn phòng có tiếng động, vừa mở cửa ngay lập tức có một bóng dáng nhỏ bé nhảy vụt qua khiến cả bọn giật nảy. Hể? Một chú mèo... À không, một bầy mèo mới đúng. Hm... Tiếng động mà Yamagisghi nói có lẽ là lúc chúng đang hăng say nô đùa với nhau.
"Sao lại có một bầy mèo ở nhà hoang thế này?"

Em nghiêng đầu thắc mắc.

Nhẹ nhàng bế một bé mèo lên, em thích thú cưng nựng, vuốt ve nó. Một bầy mèo hoang trông khá là mập...

Dễ thương quá!!!

"Đám mèo này có vẻ thích Takemichi nhỉ?"

Akkun nhanh tay lôi điện thoại ra chụp lại hình ảnh bầy mèo lon ton chạy đến chỗ em quấn quýt rồi dụi đầu vào chân em. Khúc khích cười, nom tấm ảnh tỏa ra sự đáng yêu từ mèo tới người.

"Ai đồn lung tung thế không biết?"

Makoto khoanh tay liên tục cằn nhằn, nhà hoang có bầy mèo đáng yêu chứ có con ma đáng sợ lòi đâu ra. Mẹ kiếp! Đồn lung tung không đúng sự thật, hở tý lại ma ám này nọ, thiệt là hết sức vớ vẩn.

"Làm hết hồn à!!!"

Yamagishi ôm tim đập bình bịch, làm cậu tưởng có ma hàng thật cơ chứ, ai ngờ lại là một bầy mèo hăng say nô đùa với nhau trong phòng rồi tạo nên tiếng động.
"Chúng ta giống nhau ha?"

Takuya ẵm một bé mèo khác trên tay, công nhận bé này có bộ lông y hệt tóc anh vậy. Ặc!! Bé nó hung dữ giơ móng cào xước tay anh rồi!!

Em chằm chằm nhìn bầy mèo dưới chân, phải nhắn cho lão Yakisi phải xây xong nhanh chóng thôi. Em không nỡ để bầy mèo đáng thương trú ở nhà hoang thế vầy.

Chán nhỉ? Em muốn ở lại chơi cùng mấy bé thêm chút nữa nhưng trời tối nên phải về nhà rồi. Em đành tạm biệt mấy bé, tâm trạng đôi phần buồn bã.

......

Baji sau khi rời khỏi địa ngục mang tên bệnh viện tinh thần liền dễ chịu hơn hẳn. Hắn sao có thể chịu được cái cảm giác nằm yên một chỗ và chẳng được đánh đấm ở bệnh viện chán ngắt ấy. Cơ mà buồn thay, xuất viện được đúng một ngày hắn phải cắp sách tới trường.

Cách vài hôm gần đây hắn mới phát hiện ở căn nhà hoang nào đó có bầy mèo, chả là đi linh tinh buổi tối nên tình cờ tìm thấy. Thương bầy mèo đói, thế là Baji lập tức phóng về nhà lấy đồ ăn cho chúng. Và những ngày tiếp đó hắn cũng mang đồ ăn đến cho chúng.
Nuôi bầy mèo hoang tới mập luôn rồi.

"Chúng mày không ăn nữa hả? Hay là chê đấy?"

Baji nghiêng đầu, hắn tự hỏi vì sao mấy hôm nay bầy mèo không ăn đồ ăn của hắn nữa, hay ăn nhiều quá đâm ra ngán, chê chẳng thèm ăn. Vậy mà vẫn mập, nhưng hắn nom có khi bọn chúng đang mập thêm.

Đang ngồi chống cằm ung dung ngắm bầy mèo bất chợt một bé mèo lon ton chạy đến cọ đầu vào người hắn. Hắn quay sang, là bé mèo có bộ lông vàng, trông lông nó xù như bông vậy.

"Lông mày mềm thật!"

Nhoẻn miệng cười lộ hai cái răng nanh, Baji vươn tay sờ nhẹ bộ lông mềm mượt ấy.

Trông con mèo vàng này khiến hắn đột nhiên liên tưởng đến một người, là cái thằng ranh tóc vàng đanh đá kia.

Tên gì ấy nhỉ? À... Là Takemichi. Đúng là thằng ranh Take-đanh đá-michi.

Ấn tượng về lần đầu tiên hắn gặp đồ đanh đá ấy là chẳng có tí ấn tượng gì.
Đồ đanh đá đơn giản chỉ là một thằng ranh năm 2 sơ trung, dáng người nhỏ con, thấp hơn hắn cả cái đầu, đã đanh đá còn lùn tịt. Chưa kể cậu ta còn để cái quả tóc vuốt keo, trông nó trẻ trâu.

Lúc đầu gặp mặt không có ấn tượng gì thôi, lúc sau bất ngờ em đấm hắn mới gây mất ấn tượng tột độ. Nhỏ con mà đấm hắn đau khủng khϊếp!! Hôm sau chỗ bị em đấm bầm tím luôn, đã thế hắn còn bị đấm thẳng mặt. Ngay giữa khuôn mặt đẹp trai này xuất hiện một vết bầm tím, thử hỏi hắn xem có ổn không? Dĩ nhiên là không rồi. Nghĩ lại hôm đấy mà Baji lại cay cú.

Baji hừ mạnh, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cứ đợi đó đồ đanh đá, gặp lại nhau chắc chắn hắn sẽ trả em một cú đấm chính giữa mặt.

"Nhớ lại thấy ghét!!"

Baji nuốt cục tức từ lâu, mạnh bạo vuốt ve bộ lông của bé mèo cho bõ cơn tức. Đồ tóc vàng đanh đá, ngươi chuẩn bị biết tay hắn!!!
Khuya rồi, hắn về đây. Khẽ run người vì lạnh, hắn đút tay vô túi thong thả đi về.

Đáng ghét cái đồ tóc vàng đanh đá!!

Mẹ kiếp!! Baji vò đầu bứt tóc, nghĩ lại làm gì để rồi càng thêm cay hơn. Chết tiệt thật!!! Không biết đến ngày họp bang đồ đanh đá có mặt ở đấy không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ờm thì... Chap nay thiếu muối 👉👈

Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥