|AllTake| • Nhẹ Nhàng

Chap 28

• Lưu ý: Sẽ có tình tiết vô lý (có thể là pháp luật trong fic này, nó có thể sẽ vô lý)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hai tuần trôi qua, như đã hẹn nhau trước, hôm nay em với Ken-chan sẽ đi gặp đàn anh Hanemiya hiện tại đang ăn nằm trong trại cải tạo. Đây là lần thứ hai anh ta bị tống vô đấy rồi. Để xem nào, lần thứ nhất là hai năm còn lần này là mười năm, mười năm tròn trĩnh. Một thời gian dài, rất dài.

Nhân lần thứ hai đàn anh Hanemiya vào trại cải tạo, em sẽ tạo cho anh ta một bất ngờ, một bất ngờ chỉ có mình em biết, em không nói cho Ken-chan đâu.

Đàn anh Hanemiya chắc chắn sẽ bất ngờ vì bất ngờ của em tạo cho anh ta và cái bất ngờ đó sẽ lây sang hẳn mấy người trong Touman luôn. Ai cũng sẽ bất ngờ, trừ em ra.

"Đàn anh chẳng biết còn khỏe không nhỉ Ken-chan?"

Em cất giọng hỏi Draken, lâu rồi chưa gặp mặt nên em tò mò muốn biết tình hình của anh ta thế nào. Vẫn đẹp trai giống Ken-chan chứ?

Draken nhún vai, chắc là vẫn còn thở. Anh chẳng biết nữa, liệu bây giờ nó ổn không?

"Lạnh thật đấy!"

Draken khẽ rít một tiếng, rõ là anh đã mặc áo dày rồi nhưng vẫn lạnh là sao? Bực khϊếp đi được!

"Đã mùa đông rồi mà."

Em bật cười trước bộ mặt nhăn nhó vì cái lạnh của Draken. Ken-chan cao lớn thế vậy mà cũng lạnh, ôm cái cho Ken-chan bớt lạnh nè. Thương lắm mới ôm đó, không thương em đã mặc kệ rồi.

"Ken-chan, mặc áo đôi nè."

Em tươi roi rói, nhoi nhoi trước mặt Draken dang tay khoe áo mới. Draken cười phì, trông như trẻ con ấy, được gì mới mới là khoe ngay. 

Hôm nay em mặc áo hoa văn thổ cẩm lần trước chôm của Draken này, vì nó quá dài so với em nên em đã cắt ngắn lại một chút chứ không thì thành váy luôn.

Hai người đi tới trại cải tạo thiếu niên Tokyo, em khá mong chờ vì sắp được gặp đàn anh. Em có một ấn tượng khó phai đối với đàn anh vào đêm hôm ấy, bởi thế nên anh ta xứng đáng được ăn thêm cái đấm giữa mặt nữa từ em. Em hầm hầm, ghét tên đàn anh biếи ŧɦái.

Và sau đó, họ đã gặp Kazutora...

"Họ nói rằng hãy chấp nhận án tù 10 năm, ngắn thật đấy..."

Kazutora nhỏ giọng dần, đối diện và cách hắn một tấm kính chính là em và Draken.

Em im lặng nghe đàn anh đang trầm ngâm nói. Trong trại cải tạo mấy tuần nay, bằng đấy thời gian cũng đủ... À không, đối với em, nó còn thừa thời gian để tên đàn anh hiểu và nhận ra những sai lầm của mình đồng thời cũng nhận ra cái ngu ngốc trong cuộc đời của anh ta. Tên đàn anh ngốc! Tên đàn anh ngây thơ!

Em không hiểu hiện giờ đàn anh đang nghĩ gì trong đầu, nhưng Ken-chan thì ngược lại, vốn quen biết và chơi cùng đàn anh từ lâu nên cậu ấy hiểu rõ anh ta đang nghĩ gì. Cộng thêm em cũng là người ngoài cuộc, bởi thế nên em sẽ ra ngoài để tạo bất ngờ cho đàn anh. Nếu không ra ngoài thì bất ngờ chả có đâu.

"Xin phép."

Xong xuôi lập tức đứng dậy, em nói một câu "xin phép" ngắn gọn rồi bỏ lại Draken ở đấy.

Thấy em đột ngột đứng dậy rời đi như thế khiến Draken có chút thắc mắc và tự đặt ra câu hỏi em ra ngoài làm gì, trước hai người đã hứa sẽ nói chuyện với Kazutora rồi mà, sao bây giờ lại để anh nói cùng Kazutora một mình thế?

"Takemicchi m-"

Draken nhìn em không cả thèm quay mặt mà cứ dửng dưng rời đi, thở dài một hơi, anh tiếp tục cuộc nói chuyện với Kazutora.

"Đừng có chết đấy Kazutora."

Nghe Draken nói vậy, Kazutora không khỏi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên mở to mắt chằm chằm vào anh. Tại sao Draken lại có thể đoán được suy nghĩ của hắn... Rõ ràng...!!

"Tao hiểu suy nghĩ của mày chứ. Nếu mày tự sát thì sẽ không thể tha thứ đâu!"

Draken hiểu rõ Kazutora đang có ý định tự sát nên mới nhắc nhở. Nếu cậu ta mà tự sát, không chỉ Baji đau buồn mà còn rất nhiều người khác giống như thế. Hối lỗi thì hối lỗi chứ đừng nghĩ quẩn, Baji mà biết thì cậu ấy lại chạy thẳng vào đây đấm u một cục trên đầu Kazutora. Dù gì hai người cũng là bạn thân, đứa kia mất thì đứa còn lại chắc chắn rất suy sụp.
Với cả Baji cũng tha thứ cho Kazutora rồi, nhưng lời tha thứ ấy Baji chưa nói với Kazutora mà thôi.

Chưa hết, ngay sau đó, Draken đã chuyển lời mà Mikey muốn nói cho Kazutora rằng từ bây giờ Kazutora cũng là một thành viên của Touman.

Giống như Baji, Mikey đã tha thứ cho Kazutora sau những gì hắn gây ra.

Khi Draken dứt lời, Kazutora mím môi, siết chặt hai bàn tay, không kìm được nước mắt mà tuôn trào. Những vui mừng, băn khoăn, bối rối cứ lẫn lộn trong hắn. Hắn vui đấy song hắn cảm thấy sự tha thứ này mình không xứng đáng chút nào.

"Không sao đâu Kazutora. Mày xứng đáng."

Draken trông vẻ mặt khó xử ấy, anh liền cất giọng để giúp Kazutora có thể bình tĩnh gỡ rối những cảm xúc đang rối loạn trong hắn.

Kazutora tuy vẫn khó khăn xử lí những cảm xúc rối loạn kia nhưng khi nghe Draken trấn an, hắn phần nào nhẹ nhõm hơn.
Thở phào, Kazutora cúi gằm mặt, một mớ suy nghĩ lại bắt đầu hiện ra. Ngập ngừng một hồi lâu, hắn bảo hắn muốn Baji đến gặp hắn vào ngày mai, được không?

Draken chỉ gật đầu, ừm một tiếng, đằng nào Baji cũng có ý định đến gặp Kazutora vào ngày mai.

"..."

Họ hết chuyện nói rồi.

"Ken-chan, đàn anh, hết thời gian rồi, chúng ta cùng về thôi."

Bỗng nhiên, cánh cửa mở rầm một phát phá vỡ sự im lặng giữa anh và hắn. Em ló đầu gọi Draken đi về, em đã trở lại, cùng với đó là bất ngờ.

Draken ậm ừ, thế còn đàn anh là sao?

Cách một tấm kính, Kazutora trưng ra bộ mặt ngơ ngơ ngác ngác, cái gì mà đàn anh... Cùng về thôi? Về đâu cơ? Về em nuôi hắn hả?

"Án mười năm của Kazutora đã kết thúc."

Em đơn giản nói đúng một câu, thấy Draken cứ đứng như trời trồng liền đi tới kéo tay áo hắn đi. Em và Ken-chan sẽ ra ngoài trại cải tạo đợi đàn anh.
Bất ngờ chưa? Là em hoặc không phải em đã bảo lãnh cho Kazutora. Vậy là đàn anh không cần phải ăn nằm trong trại cải tạo nữa, một lần là đủ với anh ta rồi.

"Thế này là sao Takemicchi?"

Draken hoang mang hỏi em, Kazutora được thả ư? Nhưng thời gian ở nơi đấy của cậu ta là mười năm mà!? Anh chả hiểu gì hết!! Giải thích đi Takemicchi!

"Đợi lát đàn anh ra rồi tôi giải thích luôn một thể."

Bất ngờ chưa Ken-chan, em bật cười lần thứ hai vì khuôn mặt bộc lộ rõ vẻ khờ khạo của anh. Ken-chan hiếm lúc có vẻ mặt ấy, điều này khiến em phải lôi điện thoại ra chụp. Hừm... Hay gắn thêm tai mèo nữa nhỉ? Được quá, quá được.

......

Họ bảo Kazutora hãy chấp nhận án tù mười năm, hắn đã chấp nhận. Ấy thế mà được ba tuần liền thả rồi. Xách túi đồ trên tay, Kazutora nhanh chân tiến đến phía em khi hắn thấy em ở ngoài trại cải tạo cười tươi vẫy tay và gọi hai tiếng "đàn anh" ngọt sớt, như mật rót vào tai vậy.
"Chúc mừng đàn anh hết hạn ở trại cải tạo nhé!"

Kazutora đã kịp nói năng gì đâu, bất chợt bụp một phát em đấm giữa mặt hắn bật ngửa, tới Draken quan sát mà xuýt xoa đau hộ. Kazutora loạng choạng lùi vài ba bước, rồi mau chóng giữ được thăng bằng. Ơ kìa, đàn em đấm hắn có khi gãy mũi không chừng.

Em thân thiện nhoẻn miệng cười cười, coi như đây là quà chúc mừng ha. Đàn anh, chúc mừng, chúc mừng. Bỗng sực nhớ ra thứ gì đó, em liền lục túi áo lấy ra hoa tai của đàn anh, hoa tai chuông lắc lắc kêu leng keng.

"Hoa tai của đàn anh nè."

Em lại gần, kiễng chân lên đeo hộ đàn anh luôn, tiếng leng keng của nó nghe vui tai thật!

Draken nãy giờ đứng im tại chỗ, trên môi hiện hữu nụ cười cứng nhắc vì tận mắt chứng kiến hình ảnh bạo lực của em. Hắn chỉ được nghe kể thôi chứ đã nhìn thấy bao giờ đâu. Lùn tịt mà bạo lực thật, hết đấm Baji xong Chifuyu, giờ sang cả Kazutora. Mặc dù cảnh bạo lực vỏn vẹn chút ít nhưng đủ mãn nhãn anh rồi. Draken tựa hồ rút ra một chân lí, chân lí đấy chính là không nên chọc Takemicchi, chọc thì sẽ bị đấm giữa mặt.
Em, từ nhỏ tới lớn luôn nhắm vị trí giữa mặt hoặc vị trí nào đấy miễn là trên mặt người khác mà tung cú đấm. Bởi vì một khi ghim ai đó, em sẽ cảm thấy khuôn mặt của họ thật ngứa mắt, nếu không đấm giữa mặt em không chịu được, cảm giác day dứt bàn tay lắm.

"Chúng ta đi ăn khoai lang nướng đi."

Nhân ngày đàn anh ra trại cải tạo nên em sẽ rủ Ken-chan và đàn anh đi ăn khoai lang nướng. Nói thẳng ra là em đang thèm nên bảo hai người họ đi ăn cùng. Ăn xong sẽ dắt Kazutora tới gặp người quan trọng. Tự nhiên em thèm xiên nướng quá, chắc tối nay rủ nhóm Mizo đi ăn xiên nướng với em thôi.

"Đi ăn khoai lang nướng ~"

Em phấn khích ra lệnh cho hai người, anh và hắn. Đây là lệnh bắt buộc phải làm ngay nếu không sẽ hết khoai lang nướng mất. Hàng khoai lang nướng mà Peyan hay dẫn em đi ngon lắm, nó cũng hết nhanh luôn. Chậm trễ cái là chấm hết.
"Nhanh lên nào!"

Em chống nạnh thúc giục hai người kia. Draken thì chẳng nói làm gì chứ Kazutora vẫn đang trong tình trạng ngơ ngác.

"Đàn anh, nhanh chân lên nào!"

"À... Ờ, ờ... Đây"

Đây đó cái gì? Nói vậy rồi sao đàn anh cứ đứng đờ ở đấy thế!? Hết khoai lang nướng là tại đàn anh nhé!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kazutora chính thức tái xuất sau ba tuần ở trại cải tạo.

Fic của tôi có nhiều thứ vô lý, pháp luật hay vài thứ khác cũng không phải ngoại lệ. Nếu mọi người thấy khó chịu thì cứ bảo tôi nha. Cảm ơn mọi người.

Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥