|AllTake| • Nhẹ Nhàng

Chap 29

Cả ba người dắt nhau mua khoai lang nướng, xong dắt nhau ra ghế đá ngồi.

"Sinh nhật của Emma...?"

Đang ăn khoai lang nướng tự nhiên Draken nói hôm nay là sinh nhật của Emma làm em ngây ra, não đang tiếp thu câu nói vừa rồi.

"Đàn em ngây ra rồi."

Kazutora cười khúc khích chọc vào bên má phồng vì ngậm miếng khoai lang nướng, sau đó đẩy miếng khoai ấy sang má bên kia rồi lại đẩy về má này cứ như đang chơi một trò hay. Câu của Draken mà cũng phải ngây ra, mạng của đàn em yếu thật đấy.

Hai má cùng miếng khoai trong miệng bị tên đàn anh nghịch liên tục, em đâm ra khó chịu, đánh "chát" vào mu bàn tay hắn còn dành cho hắn cái lườm xéo "thân thương". Đánh thấy có vẻ mạnh nhưng tên đàn anh nào kêu đau mà anh ta vẫn nhe hai hàm răng mà cười.

"Ăn khoai đi đàn anh, đừng có sát gần tôi nữa."

Em gằn giọng, một tay dứt khoát đẩy Kazutora cách xa mình. Lạ nhỉ? Người tên đàn anh tự dưng xiêu xiêu vẹo vẹo ngả vào em như thể em là cái cột để anh ta dựa vậy. Đứng thẳng lên xem nào cái tên đàn anh biếи ŧɦái này!! Đi mà dựa vào Ken-chan ấy.

Tên đàn anh nhây kinh khủng nên thôi, em mặc kệ anh ta luôn.

"Ken-chan đã mua quà sinh nhật cho Emma chưa?"

Em giương mắt nhìn Draken, thấy anh gật đầu một cái, thế là đã mua rồi. Em nên mua gì tặng Emma nhỉ? Trước khi nghĩ em phải cắn miếng khoai đã. Em lại ngây ra, miếng khoai lang thì ngậm trong miệng chẳng thèm nhai lấy.

Draken thì im lặng ngồi cạnh, khoai lang nướng dần dần hết. Em nói rằng mùa đông rất thích hợp để ăn khoai lang nướng, cái nóng của khoai lang nướng sẽ xua tan đi cái lạnh của mùa đông. Anh công nhận là đúng thật. Ăn xong ấm người hẳn.

Còn Kazutora, hắn nhìn chằm chằm vào củ khoai lang của em, nhân lúc em đang ngây ra, hắn lập tức đổi củ khoai lang của hắn với em. Vì trông khoai lang nướng của em ngon hơn nên hắn... Chắc em sẽ không biết đâu ha. Với cả, hắn cũng để ý em và Draken mặc áo đôi này. Nhìn lại mình, hắn thấy mình lạc loài quá, hắn bỗng tủi thân, ngoạm một miếng khoai lang to nhai nhồm nhoàm. Lần sau rủ đàn em mặc áo đôi với hắn.

"Về nhà thôi nào."

Em không dẫn Kazutora đi gặp người quan trọng nữa vì em có việc quan trọng hơn rồi. Về khoản nghĩ xem nên tặng gì vào sinh nhật người khác thì em mất nhiều thời gian lắm đó, nghĩ thôi mất luôn một ngày. Khó khăn quá à!! Nếu Ken-chan nói sớm một ngày có phải tốt hơn không.

"Hửm? Đợi đã đàn em, đợi tao ăn nốt rồi hẵng về."

Thấy em có ý định đứng dậy, Kazutora liền níu áo kéo em ngồi xuống. Vừa ăn hắn vừa giữ chặt áo em. Nhúc nhích là rách áo luôn đấy.

Em liếc hắn, tự hỏi bản thân rằng anh ta vừa đi vừa ăn không được hay sao mà bắt em đợi anh ta ăn xong rồi mới được đi. Đàn anh lắm chuyện quá cơ!

Đàn anh ăn rất thong thả, cạp từng miếng nhai nhai, mắt nhìn trời coi đất ngắm mây. Có lẽ vì được ra trại cải tạo nên cực kì vui đây.

Còn Draken, anh xử lí xong khoai lang nướng của mình từ nãy rồi. Anh đang kiên nhẫn đợi hai con người bên cạnh ăn nốt thôi.

......

Mua len về để đan từ lâu mà bây giờ em mới động tới. Những thao tác đan len đều thuần thục dường như đã học nhiều năm vậy.

Em sẽ đan khăn choàng cổ để tặng sinh nhật cho Emma. Dù gì hiện tại cũng là mùa đông lạnh đến run người, khăn choàng cổ dĩ nhiên là món quà thích hợp, thích hợp giống việc ăn khoai lang nướng vào mùa đông ấy.

À, hồi nãy Emma có gọi em, mời em đến sinh nhật của cậu ấy nè.

"Đan cho tao nữa."

Kế bên em là tên đàn anh. Em chẳng biết lí do gì mà anh ta theo em về tận nhà, xong tự tiện ở nhờ nhà luôn. Bất đắc dĩ em phải cho đàn anh ở nhờ vài hôm bởi anh ta bảo là anh ta không có nhà, em tạm tin hoặc không, tên đàn anh mặt dày không chịu ra khỏi nhà em nên em miễn cưỡng cho ở lại thôi.

Kazutora như người không xương dựa vào em, quan sát em đan khăn choàng một cách chăm chú. Miệng tấm tắc khen đàn em khéo tay. Cảm thấy thích nên hắn đã đòi em đan cho hắn. Hắn chưa có khăn choàng cổ và hắn muốn có một chiếc khăn choàng cổ do chính em đan.
Em không trả lời, hắn coi như em không đồng ý đi, tiếp tục đòi. Hắn đòi đến khi em gật đầu thì dừng lại.

Tên đàn anh cầm tay em lắc kịch liệt, em đâm ra bất lực. Em nghe thấy anh ta bảo đan cho anh ta rồi, nghe rất rõ bởi anh ta ghé sát cái miệng anh ta vô tai em mà. Lắc kẻo kim đâm vào tay em giờ, cái tên đàn anh mè nheo này.

"Rồi. Rồi. Đan xong cho Emma tôi sẽ đan cho anh, được chưa?"

Em không nói gì đâu có nghĩa em không đan đâu, phải đợi em đan xong cho Emma chứ.

Nhận được câu trả lời đúng như ý muốn, Kazutora vui vẻ không lắc tay em nữa. Hắn rời mông khỏi ghế, bước vào khu vực phòng bếp tùy tiện lục lọi tủ lạnh trong khi chẳng thèm hỏi ý kiến chủ nhà đang ngồi lù lù ở phòng khách.

Kazutora cầm hộp sữa vừa kiếm được trong tủ lạnh mà uống, hắn bắt đầu cuộc hành trình khám phá nhà đàn em. Trông nhà của đàn em còn bé hơn nhà của hắn nữa, và cũng chả có gì hay ho ở nhà đàn em cả. Khám phá đến chỗ nào, hắn liền mở miệng ra chê chỗ đó. Không những nói nhỏ để chê mà còn nói lời chê rõ to đủ để chủ nhà dưới phòng khách nghe thấy.
Lời chê bao nhiêu thì lọt vào tai em bấy nhiêu, em phải kiềm chế cơn tức giận đang nảy nở sinh sôi, nếu không em sẽ đuổi thẳng cổ tên đàn anh ra khỏi nhà mất. Đã hứa với anh ta rằng sẽ cho anh ta ở nhờ vài ngày mà đột ngột thất hứa thì khốn nạn quá. Chê thêm câu nữa em không đan khăn choàng cổ cho anh ta đâu. Ở nhờ mà chê lắm, em không thu tiền ở nhờ là may mắn rồi.

"Đan đến đâu rồi?"

Kazutora bất ngờ thò mặt từ đằng sau khiến em hơi hoảng xém đâm kim vào tay. Em cụng đầu hắn một phát, hầm hầm chửi hắn. Hắn tỏ ra mình đáng thương vô tội, đối diện với gương mặt bộc lộ sự tức giận của em bèn thui thủi, ngoan ngoãn ngồi yên cạnh em quan sát em đan khăn.

"Đan đến đâu rồi?"

Câu hỏi của hắn lặp lại.

"Sắp đến một nửa rồi."

"Đan mất bao lâu?"

Kazutora tò mò hỏi.
"Bình thường là hai đến ba ngày còn nếu nhanh thì chắc một này, nhanh nhất thì tầm... mấy tiếng."

Kazutora chỉ ồ một tiếng, tiếp đó hắn hỏi, hỏi rất nhiều. Em bình thản, vừa đan khăn choàng cổ vừa trả lời hắn, chẳng hề khó chịu bởi cái miệng hở tí là hỏi hở tí là chê của hắn, nãy tức giận rồi giờ không tức giận hay khó chịu được nữa.

"Đàn anh, tôi nghĩ anh nên đi tắm đi."

Em quay đầu nhìn hắn, câu nói như thể một lời đề nghị, xem nó là vậy ha. Và có thể cho rằng, câu nói của em có nghĩa là đang ngầm đuổi hắn đi. Liệu đàn anh hiểu không?

Kazutora lắc đầu, vẫn khá sớm, để lát hắn tắm cũng được.

Anh ta không hiểu rồi.

Tích tắc. Tích tắc.

Tiếng đồng hồ nghe đến quen luôn rồi, nghe mãi mà không biết chán.

Cặm cụi mãi, cuối cùng em đã hoàn thành chiếc khăn choàng cổ dành cho Emma.
Em thở phù, giơ thành quả mấy tiếng đồng hồ lên ngắm nghía. Chiếc khăn choàng cổ, nó... xuất sắc! Em còn thêu tên của Emma ở góc khăn đó.

Sano Emma.

"Đàn anh, đi tắm đi, lẹ lên."

Nói mãi tên đàn anh có đi tắm đâu thành ra em phải đá đít anh ta thì anh ta mới chịu lết thân lấy quần áo để đi tắm. Lề mề ghê!

......

Em gấp chiếc khăn len choàng cổ bỏ vào túi đựng rồi cầm nó đến nhà Sano để ăn sinh nhật Emma. Lẽo đẽo sau em là Kazutora, ban đầu hắn không định đi nhưng có vẻ em đã bảo gì đó với hắn nên hắn đã quyết định đi. Bí mật, bí mật.

"Đàn anh trông sợ nhỉ?"

Em híp mắt cười tinh nghịch, hãy tự tin lên nào đàn anh, Shinichirou chắc chắn sẽ tha thứ cho anh.

"Sợ gì chứ!?"

Không sợ, Kazutora chỉ là lo thôi. Vì lo, vì sợ, hắn chuẩn bị nghĩ mấy thứ linh tinh rồi.

Em vỗ vai trấn an đàn anh, nào nào không thử sao biết được. Cố lên! Nào, ta đến nhà Sano rồi.
"A... Sao lộn xộn thế này?! Đàn anh, anh vào nhà trước đi."

Đập vào mắt em là đống giày dép vứt lung tung trước cửa nhà Sano. Ngứa mắt thật! Chẳng biết gọn gàng gì hết.

Lẩm bẩm trách móc sự lộn xộn ấy, em cúi người xuống xếp lại đống giày dép cho chúng gọn gàng. Đấy, trông chúng đỡ ngứa mắt khi được xếp gọn gàng có phải không?

"Đàn anh không vào trước hả?"

Nãy bảo với đàn anh là vào trước rồi mà, theo sau em hoài thế. Ngại sao?

"Nắm tay nhé."

Em bất chợt cười tủm tỉm, thừa hiểu đàn anh đang thế nào liền nắm lấy tay hắn, vậy là đỡ ngại nhé. Mọi việc chắc chắn sẽ ổn mà, nắm tay cổ vũ đàn anh đang ngại nè.

"Ta vào thôi."

Kazutora ậm ừ, chần chừ vài giây sau đó liền theo bước em vào nhà.

Hắn theo sau em như thể hắn muốn ẩn mình bằng con người nhỏ bé đang đi trước. Nhưng hắn không thể ẩn được, tại vì hắn to cao hơn em nhiều thì làm sao em che lấp hắn đây. Ngốc.
Ai cũng ngốc hết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuần sau trường tôi khai giảng rùi nè, còn mọi người thì sao :33

Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥