|AllTake| • Nhẹ Nhàng

Chap 32

Em không thích ngủ chung với người khác lắm. Mà tự nhiên có tên đàn anh mặt dày đòi ở ké nhà em. May thay là có một căn phòng dành cho khách của gia đình ở cuối dãy hành lang, em biết em liền cho hắn ngủ ở phòng đấy luôn còn bản thân thì vẫn có thể một mình một giường, tha hồ mà quẫy đạp tung chăn, chẳng sợ ai chiếm mất diện tích lãnh thổ của mình.

"Đừng mò sang phòng của tôi lúc nửa đêm đấy nhé."

Trước khi rời khỏi phòng của hắn, em phải căn dặn vài thứ quan trọng. Sang phòng em lúc nửa đêm là em đấm đấy, mà đàn anh cũng không vô phòng em được đâu bởi vì em sẽ khóa cửa phòng lẫn cửa sổ. Thôi, muộn rồi, em phải đi ngủ để mai đi học.

"Chúc ngủ ngon."

Hắn chưa nói gì, em đã ấn hắn nằm xuống sau đó kéo chăn kín mít chỉ hở cái đầu của hắn. Bản thân tắt điện cho xong ra khỏi phòng, mau chóng trở lại căn phòng thân yêu, ngay bây giờ lưng em cần có sự êm ái của chiếc giường.

Khóa chặt cửa phòng, ánh điện cuối cùng trong nhà cũng đã tắt, bước chân khẽ khàng tiến lại gần chiếc giường và em thả mình xuống nệm. Không màng tới việc chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái, em liền nhắm mắt đánh một giấc để năng lượng trong bản thân nạp đầy đủ cho ngày mai.

"Ngủ ngon nhé Takemichi."

Em thì thầm, tự xoa mái tóc vàng nổi bật trong bóng đêm, tự chúc ngủ ngon chính mình. Những ngày tiếp theo sẽ là những ngày tràn đầy sự mới mẻ và niềm vui của mày đấy, Takemichi. Hãy giống như mong đợi của tao nhé, ngày mới.

Tích tắc.

Những chiếc kim của đồng hồ chuyển động không nghỉ ngơi. Dù đã trôi qua, có thể là một tiếng hoặc hai tiếng, thế nhưng tên đàn anh không tài nào ngủ được, chắc hẳn là lạ chỗ hoặc do một lí do nào đó. Hắn chán chường chống tay lên trán, thở dài. Hay hắn kiếm gì đó để ăn đêm? Mà thôi, hôm nay hắn đã ăn quá nhiều rồi. Ăn nhiều quá cơ bụng sẽ tan biến mất.

Bỗng bên tai nghe thấy tiếng chân lịch bịch bên ngoài, rất nhanh, lén lút, như một tên trộm vậy. Hay là trộm thật?

Hắn tiếp tục lắng tai nghe, mắc gì lén lút mà tiếng bước chân to thế? Thằng này chắc mới vào nghề đây. Kém quá, đưa đây hắn cho tý kinh nghiệm này.

Ủa? Sao càng lúc càng nghe thấy tiếng bước chân đến phòng hắn vậy? Nhắm tới phòng hắn ư? Phải giả vờ ngủ mới được, khi nào thằng trộm đến gần hắn thì hắn sẽ đánh túi bụi nó luôn.

Cạch.

Khi Kazutora nhắm mắt cũng là lúc cửa phòng mở ra. Ánh sáng từ chiếc điện thoại soi sáng trong căn phòng, cũng không đến nỗi sáng lắm, đủ để nhìn đường trong bóng tối. Đôi chân khe khẽ từng chút một, dường như sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ đánh thức người kia.

Là em. Tại sao em lại vào phòng hắn lúc đêm khuya thế này? Làm hắn cứ nghĩ nhà có thằng trộm đang định xắn tay áo đánh ra bã.

Em tới chỗ hắn, tay cầm điện thoại soi đèn, tay kia thì cầm một chú hổ bông?

Em nghiêng đầu, nhìn hắn một cách chăm chú. Chú hổ bông trên tay được em đặt nằm cạnh hắn, rồi lặng lẽ bước khỏi phòng.

... Ngài Hổ, một chú gấu bông của em, là hệ thống chuyển nó từ thế giới thực đến thế giới này, cũng có tâm đấy chứ. Em sợ hắn ngủ lạ chỗ, sợ sẽ không ngủ được vì thế quyết định đem người bạn đáng yêu sang nằm cũng hắn. Tuy bạn hổ  bông nhỏ nhắn nhưng khi ôm bạn ấy, chắc chắn sẽ giúp hắn dễ ngủ ở nơi lạ lẫm hơn.

Nhận thấy em đã về phòng mình, hắn chầm chậm mở mắt liếc sang bên trái thì phát hiện sự xuất hiện của chú hổ bông cùng tờ giấy note dán ở bụng. Là một lời chúc ngủ ngon nữa. Điều này khiến Kazutora bất giác phì cười, đàn em dễ thương nhỉ? Hắn dán lại tờ giấy note lên đầu giường, sau đó ôm lấy hổ bông.
Ngủ ngon.

......

Sáng hôm sau em phải dậy sớm đi học còn hắn vẫn đang mải mê ngủ.

Trước khi đi học, em có để lại tiền cho hắn mua đồ ăn sáng, cũng kèm theo tờ giấy note dán ở chỗ để tiền. Không để Hina đứng ngoài cửa đợi lâu, em mau chóng khoác cặp đi học cùng anh. Chà thời tiết hôm nay cũng ấm nhỉ?

Đột nhiên điện thoại rung một tiếng "ting", em đoán là có người nhắn cho em. Là cậu bạn đảm đang đây mà. Gì đây? Lúc nào em tan học thì hãy đến trường của hắn. Mắt em tròn tròn tò mò, để làm gì vậy nhỉ? Nhún vai, đồng ý thử xem sao.

"Hôm nay Hina về một mình nhé."

Em ngước mặt nhìn cậu bạn dù bằng tuổi nhưng quái quỷ nào lại cao hơn em hẳn cái đầu. Đáng ghét lắm Hina!!

Hina tuy chẳng muốn về một mình cơ mà vẫn tỏ ra mình ổn, miễn cưỡng gật đầu. Là thằng nào?! Là thằng nào dám hẹn em để anh phải về một mình. Chó chết, khốn nạn!!
"Hì."

Em nhìn anh và cười. Trong mắt Hina trông em đáng yêu lắm, cứ như em bé ấy. Đuôi cún của anh lại vẫy lia lịa rồi.

Đi học, trải qua những giờ học khiến em chán nản muốn gục ngã thì đã tới lúc tiếng chuông tan học reo lên. Được thoát rồi!! Đáng lẽ là về luôn nhưng lỡ đồng ý đến trường gặp người ta nên em đành vác cặp tìm trường người ta ở đâu, hình như có nhắn trường ở đâu rồi. Cũng gần trường em, chỉ cần mất mấy phút đi bộ là đến.

Em bơ vơ đứng một góc ngoài cổng trường nhìn từng học sinh ra về, trong đầu suy nghĩ có chuyện gì mà gọi em ra, muộn quá rồi đấy Mitsuya-kun. Vội chỉnh lại tóc của mình, em vò đầu làm mất đi lớp sáp, mái tóc xõa xuống như cũ.

Một số học sinh liếc qua phía em, tự hỏi tại sao lại có một tên bất lương dễ thương đứng ngoài trường mình. Nhỏ nhắn dễ thương, thậm chí có một vài nữ sinh còn cao hơn em.
"Này Takemichi."

Cái giọng này... Hổ báo kiểu này chỉ có thể là Peyan mà thôi và đúng là cậu ta thật. Hai người họ chung trường hả?

Peyan dẫn em vào trường, đi ở hành lang đâu đâu cũng có đôi mắt hướng về phía họ. Bộ gây sự chú ý lắm hả?

Hắn dẫn em đến trước phòng dành cho câu lạc bộ thủ công. Chưa kịp mở cửa đã có người khác mở cửa cho rồi, là một nữ sinh tóc hai bím và dữ dằn?

"Khoan đã Hayashi-kun!!! Lại tới lôi kéo chủ tịch đi đâu hả!? Chủ tịch giờ đang bận lắm nên về đi!! Cái bộ dạng đó là gì thế hả!? Ăn mặc thế này sensei thấy thì sao!?"

Cô nàng cau có chửi một tràng vào mặt Peyan, hắn định phản bác thì lại bị cô nàng chửi tiếp, chửi khiến hắn phải nuốt lại những từ tính phản bác vào bụng. Em đứng sau lưng chứng kiến cảnh này, khuôn mặt ngơ ngác, đanh đá nhỉ? Em thích.
"Có chuyện gì vậy?"

Mitsuya đi đến chỗ bọn em, cắt ngang không khí căng thẳng ở đấy. Giải thích cho cô nàng rằng có chuyện nên mới gọi họ, Mitsuya đã thành công giúp đỡ em và Peyan vượt qua cô nàng dữ dằn mang tên Yasuda. Thật ra là ngoài chủ tịch là Mitsuya đây thì những tên bất lương khác đều đáng ghét, đó là với cô nàng Yasuda.

"Cậu cũng không đáng ghét."

Trước khi bỏ đi, cô nàng nhìn em một cái, cọc cằn nói. Em chỉ vào mình, ngơ ngác càng thêm ngơ ngác, toan hỏi cô nàng là cậu nào cũng không đáng ghét thì cô đã đi vào kia làm công việc của mình tiếp. Gì vậy cô bạn gì đấy ơi? Cô bạn nói ai thế? Bạn gì đó ơi...? Cháu gì đó ơi...?

"Vào thôi, đứng chắn lối người khác quá đấy cục bông khùng."

Em hướng mắt lên Peyan, khẽ nhíu mày rồi gạt phăng cái tay tùy tiện xoa đầu em của hắn. Nâng khuỷu tay lên huých vào bắp tay hắn. Đồ dở hơi, nói người ta khùng xong xoa đầu người ta như chưa có chuyện gì ấy.
Nhìn bao quát căn phòng của câu lạc bộ thủ công, em huýt sáo, đa số thành viên là con gái, lác đác vài thành viên là con trai. Cũng đông người ghê!

"Đợi tao chút nhé Takemichi, tao xong ngay đây."

"À... Ừm."

Và bây giờ em thắc mắc, cậu ấy đang làm gì sao mà bảo sẽ xong ngay, ngay từ đầu sao lại gọi em tới đây chứ? Tò mò mà không có câu trả lời nào thỏa mãn sự tò mò ấy. Làm em cứ ngơ ngơ ngác ngác nãy giờ.

"Bang phục đó."

Có câu trả lời thỏa mãn sự tò mò của em rồi, là câu nói của Peyan. Thấy em ngơ ngơ là hắn biết đang nghĩ gì rồi.

"Vui chứ hả? Bang phục của mày đấy. Mitsuya-kun đang chuẩn bị nó cho mày."

"... Mitsuya-kun làm cho tao?"

Vui. Tất nhiên là vui chứ. Mitsuya-kun mãi khéo tay, tự cậu ấy làm bang phục cho cả bang đó hả? Một mình luôn đó sao? Bang Touman cũng đâu ít người. Vậy có nghĩa là mỗi lần có thành viên mới thì Mitsuya-kun lại tự mình may bang phục cho thành viên mới ư? Coi bộ khá vất vả nhỉ?
"Xong rồi!! Mặc thử nó Takemichi!!"

Mitsuya cười tươi tỏa sáng đưa bộ bang phục cho em. Bang phục do nhà thiết kế thời trang tương lai tất nhiên khỏi phải chê rồi. Em thích thú giơ bộ bang phục lên ngắm nghía, công nhận được quá ha. Ánh mắt nhìn thành quả của Mitsuya, bất chợt nó nheo lại. Cần phải sửa lại một chút rồi.

"Này Mitsuya-kun, may bộ bang phục bé lại một xíu được không? Trông nó hơi rộng so với tôi."

Từ trên xuống dưới của 'Takemichi' ở thế giới này không khác em ở thế giới thực ngoại trừ màu tóc thì chẳng khác nhau chỗ nào hết. Từ chiều cao đến số đo ba vòng y hệt.

Việc biết bộ bang phục của mình hơi rộng so với bản thân dù chưa mặc thử là bình thường bởi kinh nghiệm nhìn quần áo đoán rộng hay chật đầy mình. Em cảm thấy mình thật tài.

"Đây, của mày."
Sửa xong, Mitsuya đưa lại cho em. Em lại nhìn nó một hồi tiếp đấy nhìn sang Peyan rồi nhìn thẳng vào mắt Mitsuya đang đứng đối diện.

"Ờm... Xíu nữa đi."

"Ừ... Ừm..."

Em cười gượng, bang phục một lần nữa nằm trên bàn may để chỉnh sửa.

"Trừ Mikey và tên đội trưởng lục phiên đội ra thì chắc hẳn người thấp bé nhỏ con nhất trong bang chính là mày đấy cục bông."

Peyan đập đập đầu em, như kiểu hắn ta muốn em thấp thêm thì phải. Em lè lưới, dẫm mạnh vào chân hắn cho bõ tức.

"Im đi đồ khốn!!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥