|AllTake| • Nhẹ Nhàng

Chap 34

Akane, em nhớ nhân vật này đã chết trong một vụ hoả hoạn, hiện tại chẳng biết vì sao có thể xuất hiện với vị trí thư kí cũng như cánh tay đắc lực của lão già kia. Cũng có thể nói anh ta kiêm luôn chân sai vặt của em từ lúc em và hắn ta quen nhau, bọn em mới quen được có một tuần thôi.

Lại một ngày mới.

"Tên hàng xóm ồn ào."

Lờ đờ, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, em đứng trước gương và ngắm bản thân trong đó. Khuôn mặt nổi bật với hai vết quầng thâm dưới mắt. Lại một tối nhà hàng xóm lôi dàn loa với mic ra hát karaoke, hại em bị mất ngủ cả đêm vì họ hát thâu đêm, không hề nghỉ ngơi chút nào. Em nghĩ họ có chuyện gì đấy vui nên mới vậy, vui nhưng ít nhất đừng làm phiền giấc ngủ của người khác chứ. Thiệt tình... hết nói nổi mà, đừng để em chửi rủa vào sáng sớm chứ, chẳng tốt gì đâu.

Vì hôm nay là ngày đi học bình thường nên em quyết định sẽ nghỉ học một buổi, có lí do cả.

"Đàn anh, tôi để tiền ở bàn đấy nhá, lát dậy ăn sáng đấy nhé đừng có mà nhịn."

Em lớn giọng nói vọng lên trên, vừa dặn dò vừa cảnh cáo Kazutora đang say sưa ngủ cùng Ngài Hổ. Thấy không có lời đáp lại, em nghĩ tên đàn anh đang ngủ rồi nên chỉ thở dài sau đó ra khỏi nhà. Vừa ra thì thấy một chiếc ô tô đang đậu ở trước cửa nhà. Gõ cốc cốc vài lần vào cửa kính. Tấm kính hạ xuống, lộ ra gương mặt cực phẩm của một chàng trai độ tuổi hai mươi.

Em chẳng nói năng gì, im lặng bước lên xe và thắt dây an toàn. Chàng trai kia cũng không lên tiếng câu gì, nhấn chân ga phóng đến địa điểm hẹn của em và lão nhà giàu Yakisi.

Ngồi trên xe, em liên tục che miệng ngáp, buồn ngủ khϊếp đi được.

"Ngủ đi, khi nào tới nơi anh gọi em dậy."

Chàng trai nhìn biểu hiện mệt mỏi rõ rệt của em liền quan tâm bảo em ngủ một lát. Chả hiểu đêm qua làm gì mà hai mắt thâm quầng như bị đánh vậy?! Thằng nào ác ôn dữ thế? Trông mặt xấu quá.

"Biết vậy Akane."

Ngáp nốt lần nữa, em tựa đầu vào cửa kính chợp mắt một chút. Dù gì đoạn đường từ đây đến chỗ hẹn cũng mất nửa tiếng, đủ để có một giấc ngủ ngon. Em muốn thêm chút thời gian để ngủ nên đã bảo hắn lái chậm lại. Đúng là ngủ không đủ sẽ rất mệt, còn chưa kể, em là một ông chú, cần nghỉ ngơi nhiều hơn chứ không phải ngày đêm chịu đựng giọng ca lúc trầm lúc bổng của hàng xóm.

Akane liếc sang em, ngủ thật nhanh. Anh ta thầm đánh giá em, hôm nay em khác hẳn với những lần trước anh ta gặp em. Không còn quả đầu vuốt keo của bất lương, cũng chẳng mặc đồng phục hay bang phục kia, thay vào đó hôm nay em để tóc xoã tóc tự nhiên, mặc một bộ đồ đơn giản và dễ hoạt động.

... Một con người tuỳ tiện, ngay từ lần đầu gặp anh ta, em đã ra lệnh cho anh ta làm này làm nọ không màng tới anh ta đã khó chịu đến mức nào. Vậy mà sếp của anh ta chả bênh anh ta gì, mặc kệ em làm gì thì làm.

Mải nghĩ ngợi nên Akane không để ý đằng trước đang dừng đèn đỏ, may mắn là nhận ra kịp, suýt chút nữa thì tông phải xe phía trước. Do anh ta phanh gấp nên cả em và anh ta đều giật mình ngả người về phía trước, em còn bị gián đoạn giấc ngủ.

"Này, anh đi kiểu gì thế hả? Nhìn đường đi!"

Đôi mày của em chau lại, khó chịu mà nhắc nhở anh ta. Giấc ngủ đẹp bỗng dưng bị gián đoạn hỏi sao chả bực mới lạ.

"Anh biết rồi. Em cứ ngủ tiếp đi."

"Khỏi cần."

Akane nổi gân trên trán, khuôn mặt tối sầm nhưng vẫn nở nụ cười, anh ta là đang nhẫn nhịn. Cái thằng nhóc tuổi ranh mà trả lời anh ta trống không vậy hả? Đây là đang coi anh là gì thế? Đừng ỷ mình quen chủ tịch thì ăn nói trống không với người hơn tuổi!! Anh ta khẽ hừ một tiếng.
"Đèn xanh kìa. Đi đi còn ngồi đấy mà cười. Chậm chạp."

Lại thêm một lần nhắc nhở, thêm một câu chê bai, em tựa đầu vào cửa kính, lấy điện thoại ra chơi trò ghép hình cho đỡ chán. Anh ta chỉ là một nhân vật mờ nhạt trong mắt em, đâu cần phải để tâm.

"Ừ... Ừm."

Có thể nói suốt chặng đường kéo dài nửa tiếng, em và anh ta chỉ có im lặng, mỗi người một việc, anh ta lái xe còn em chơi điện thoại.

... Có vẻ sắp đến nơi rồi.

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước cổng cô nhi viện Hana. Em trông tươi tắn hẳn, tay nhanh nhẹn mở cửa bước xuống, không quên ngoảnh đầu lại ra lệnh cho Akane cầm mấy túi quà ở ghế sau mang vào, còn bản thân chạy một mạch vô cô nhi viện, em thực sự muốn gặp mấy đứa trẻ lắm luôn.

"Anh."

Thấy bóng dáng quen thuộc, bọn trẻ trong cô nhi đều vui mừng, bỏ hết việc đang làm mà chạy về phía em. Có những đứa nhỏ ôm lấy chân em, mấy đứa nhỏ khác thì vây quanh em y hệt người hâm mộ gặp thần tượng của mình. Bọn trẻ quấn quýt em không rời, luôn miệng nói rằng mình nhớ em.
Em ngồi xổm xuống, cả ha tay đều vươn ra xoa đầu bọn trẻ vô cùng dịu dàng, ánh mắt ngước nhìn bọn trẻ cũng thể hiện sự nhớ nhung như thể đã lâu ngày chưa gặp. Thần tượng cũng nhớ người hâm mộ của mình lắm >< !!

"Hanagaki, đồ của em này."

Akane tay xách nách kẹp những hộp quà mà em mua cho bọn trẻ. Quà thì do em đích thân chọn, tiền nong thì do lão nhà giàu kia chi trả. Bởi vì lão giàu nên lão phải chấp nhận việc trả tiền quà cho bọn trẻ ở cô nhi viện.

"Thần tượng mang quà đến tặng người hâm mộ nè."

Thấy quà là mắt sáng như lắp đèn pha ô tô vào vậy, bọn trẻ vây quanh em lập tức reo lên đầy phấn khích hớn hở. Mấy đứa nhỏ loi nhoi đứng ngồi không yên, mong chờ món quà của mình. Nhận được xong, mở quà ra liền ồ thật to, tỏ ra thật bất ngờ, ban nãy luôn miệng nói nhớ em, bây giờ luôn miệng nói rằng em là tốt nhất. Sau đó, bọn trẻ cầm món đồ của mình đi khoe hết người này tới người khác như một niềm tự hào của bản thân.
"Giữ cẩn thận đó nhé. Hỏng là đền tiền cho anh đấy."

Em giả giọng hung dữ nói với đám trẻ, đứa nào cũng răm rắp gật đầu y hệt gà mổ thóc rồi lại chạy lon ton đi chơi với bạn tiếp. Em khoanh tay, chăm chú quan sát đám trẻ chơi, đôi lúc khẽ phì cười một mình, chả bận tâm đến người bên cạnh mình nãy giờ. Ánh mắt em dõi theo bọn trẻ, trông bọn trẻ chơi đùa với nhau vui vẻ, em cũng vui theo. Chỉ cần những đứa trẻ trên thế giới này có một mái nhà để sống là đủ khiến em mãn nguyện rồi, đồng thời đúng như nguyện vọng của một người mà em luôn coi trọng, một người rất tuyệt vời.

Akane theo dõi từ đầu tới cuối, có hơi ngạc nhiên vì cách đối xử của em với anh ta và với bọn trẻ này quá khác biệt, khác một trời một vực. Một thằng nhóc lật mặt, với anh ta thì tuỳ hứng sai bảo như thể anh ta là một thằng hầu còn với bọn trẻ thì dịu dàng đến lạ.
"Tại sao em lại bảo chủ tịch xây cô nhi viện vậy?"

"Vì thích."

"Tên cô nhi viện cũng là em đặt sao?"

"Ừm."

Akane vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, một nụ cười cứng nhắc, anh ta đang than thở với bản thân. Yaaaa, dù gì anh ta cũng hơn tuổi, ít nhất cũng nên tôn trọng anh ta chứ, đừng nói trống không như thế, chả nhẽ thêm chủ ngữ sẽ chết sao hả thằng nhóc con Hanagaki này!!

"Mẹ tôi, mẹ tôi là một người yêu trẻ con, vì vậy khi nhìn thấy đứa trẻ đáng thương nào cũng muốn giúp đứa trẻ đó nhưng cuối cùng có làm được gì đâu, chỉ biết rưng rưng nước mắt khóc oe oe như con nít ấy, dỗ bà ấy cảm giác mệt mỏi lắm. Ngày trước, cứ hở tý lại bảo với tôi rằng sẽ xây lên một cô nhi viện, nhưng vẫn chẳng làm gì được, cái người thực hiện nguyện vọng cao cả của mẹ tôi lại là tôi. Hồi bé tôi từng nghĩ mẹ tôi là người ngốc nhất trên thế gian này, ngay cả bản thân còn chưa lo xong mà cứ hay đi lo cho người khác... Hm, hồi trước vậy thôi chứ giờ tôi với mẹ ít khi gặp nhau lắm, tôi ở riêng còn mẹ tôi thì chắc bận bay nhảy ở chốn nào rồi."
Akane nghe xong một tràng của em, anh ta không hiểu vì sao em lại đi kể cái này cho anh ta nữa. Mà nghe xong, tự nhiên cảm xúc của anh ta rối loạn hết cả lên, chả biết nó như thế nào nữa, thật khó tả. Anh ta không nói câu gì, nó giống như kiểu người khác gặp chuyện buồn mà không biết cách an ủi vậy, chỉ biết nhìn người ta tâm sự chuyện của người ta thôi.

"Nghe lão kia nói anh có em trai nhỉ? Khi nào ra mắt tôi đi, để tôi xem anh hay em trai của anh ai đẹp trai hơn, chắc hẳn là anh rồi ha?"

Em nhìn thẳng mắt anh ta và cười nhẹ một cái, bỗng nổi hứng trêu ghẹo anh trợ lí của thư kí của lão nhà giàu một chút, tưởng không có biểu hiện gì ai ngờ khiến anh ta ngượng ngùng, hai má phớt hồng, ấp úng mãi mà chẳng nói được câu hoàn chỉnh. Nom bộ dạng bị trêu đùa của Akane, em liền cười khúc khích vì Akane cứ như thiếu nữ lần đầu được tán tỉnh.
"Thế nhé, hôm nào rảnh dắt em trai của anh gặp tôi, chúng ta cùng đi uống nước."

Dứt lời, không để Akane đáp lại, em đã nhanh chân chạy về chỗ bọn trẻ gia nhập cùng những đứa nhóc để vui chơi, vốn là một ông chú nhưng tâm hồn của em thi thoảng vẫn hướng về mấy trò chơi của trẻ con này, cũng hay.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥