|AllTake| • Nhẹ Nhàng

Chap 35

Em nhớ... những căn biệt thự của em, tủ đồ hàng hiệu của em, và căn phòng chứa két sắt đựng tiền của em. Ước gì những thứ đó có thể theo em sang thế giới trong truyện này. Chỉ cần có chúng, em sống ở thế giới trong truyện cũng được, em tình nguyện.

"Hệ thống ác độc, tao muốn quay về với tiền của tao. Hay cho chúng sang thế giới này với tao cũng được."

Ngâm mình trong nước ấm, khuôn mặt trở nên phụng phịu vì giận dỗi không chấp nhận được việc mình phải xa tiền, em đập tay bồm bộp xuống nước khiến nước văng tung toé. Nghĩ đập tay như vậy mãi cũng chẳng có ích gì nên em quyết định nhắm mắt và để đầu mình thư giãn hơn bằng việc không nghĩ gì.

- Hệ thống nâng cấp xong... Hoàn thành nhiệm vụ được giao... Yêu cầu sẽ được đáp ứng trong 3...2...1.

"Hửm?"

Đột nhiên, một giọng máy móc vang lên trong đầu em làm em liền mở mắt. Chưa kịp nói năng gì, ngay lập tức, em bị thứ vô hình nào đó kéo xuống nước, vì bất ngờ nên hai mắt mở to dưới nước, cực xót mắt. May thay là đã kịp thời nín thở chứ không thì em lại sặc nước. Tình huống quái quỷ gì thế này!?

Một vài giây sau, cảm giác không còn bị dìm xuống nước nữa, em liền trồi đầu lên mặt nước, hít lấy hít để, nhanh chóng lau mắt. Khó khăn mở đôi mắt, em nhìn xung quanh, vẫn là nhà tắm, nhưng nó to hơn. Thấy thật quen, quen lắm luôn. Em chống cằm, môi chu lên, cố gắng nhớ lại đây là đâu. Xem nào, thiết kế đơn giản như vậy thì chỉ có thể là... A! Là nhà của em bên Mĩ.

"Lúc nãy làm hết hồn à! Vậy là quay lại thế giới của mình rồi sao? Tuyệt!"

Em vui sướиɠ, cười không ai tươi bằng, tất cả là do em đã được trở về với tiền của em. Chuyến này chắc phải tiêu một ít mới được, mua sắm sau những ngày mệt mỏi vì đám nhóc bất lương kia chẳng phải khiến tinh thần sẽ sảng khoái hơn sao?

Mà trong lúc linh hồn em nhập vào 'Takemichi' thì bên đây em vẫn hoạt động bình thường hả? Em thắc mắc, em tưởng bản thân phải trong trạng thái hôn mê khi linh hồn ở thế giới khác chứ nhỉ? Quả là khó hiểu nhỉ. Em bắt đầu suy luận, trong vô thức mà nói ra những suy luận đó làm Aki đứng ngoài nghe thấy liền chẳng hiểu gì.

"Anh!!"

Một tiếng rầm rõ to lọt vào tai em khiến em giật mình ôm tim. Đầu quay về phía cửa, hú hồn ông chú này quá, hoá ra là Aki. Em thở phào, gằn giọng trách móc Aki, nếu cậu suốt ngày mở cửa bất ngờ như vậy chắc em bị bệnh tim mất.

"Anh mày đang tắm, mày vào đây làm gì?"

"Ơ anh? Bình thường anh tắm, em toàn vào kì lưng cho anh mà. Não anh bị sao vậy?"

Nghe Aki nói thế, em ngơ ngác một hồi, sau đó mới nhớ ra, đúng là bình thường em tắm thì Aki toàn kì lưng cho em thật. Em gãi đầu cười xuề xoà, quên xíu thôi, bỏ qua chuyện này đi ha.

Aki cũng phải ngơ ngác theo vì câu hỏi mày vào đây làm gì từ em mà ra. Lạ nhỉ? Ngày nào cậu chả vào kì lưng cho giờ còn hỏi vào đây làm gì. Ơ mất trí nhớ à hay sao? Bái phục thật đấy!

"Kì lưng nhanh lên. Anh muốn đi mua sắm."

Em luôn miệng thúc giục Aki làm nhanh nhanh cho xong. Aki không vì điều này mà khó chịu, cậu vẫn từ từ chậm rãi cầm khăn lên, kì lưng cho em nhẹ nhàng để em không đau. Trong phút chốc, tấm lưng trắng ngần ấy đã hơi ửng đỏ. Cảm giác thật thoải mái khi được tắm nước nóng và có người kì lưng cho, cơn buồn ngủ bỗng dưng ập tới, em rũ mi xuống, quyết định chợp mắt một chút. Nãy định chợp mắt rồi thế quái nào lại bị phá bởi hệ thống. Làm ơn, xin có tình người xíu đi, đừng bao giờ cho em trở về thế giới cũ bằng cách lúc nãy nữa, xót mắt lắm!
"Anh, lát nữa mình là phải bay về Nhật rồi thế nên khi nào về Nhật thì anh với em đi mua sắm sau nhé anh?... Anh? Hai ơi?"

Đợi mãi không có câu trả lời, chỉ thấy đầu em gục sang một bên, Aki cá rằng em đã ngủ. Cậu khẽ cười bất lực, bảo là mua sắm các thứ đấy, nhưng mỗi lần mua sắm về, quần áo mới chất thành đống, vậy mà có thèm động đến đâu, toàn lấy quần áo cũ mặc, nếu cậu hỏi vì sao không mặc đồ mới thì lúc nào cũng sẽ nói rằng để mặc sau. Hình như từ cuối sơ trung, em không hề phát triển gì nhỉ, vẫn giữ chiều cao cũ, cân nặng cũng chẳng nhỉnh đi bao nhiêu, rõ là đã bồi bổ kĩ lưỡng rồi mà.

Aki cắm cúi kì sạch lưng cho em, xong việc liền gọi em dậy. Em mơ màng, giọng ngái ngủ phất tay bảo Aki ra ngoài.

- Vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ nên cậu sẽ có thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo.
Em sung sướиɠ, vậy là mấy ngày tới không cần phải gặp đám nhóc phiền phức kia rồi! Hạnh phúc là đây chứ đâu. Mà nhiệm vụ cũng đơn giản, chỉ cần canh lúc bọn chúng sắp gϊếŧ nhau thì gọi cảnh sát là xong, tiện gọi thêm mấy xe cấp cứu. Đó, thấy chưa, quá dễ, chẳng mất sức, chỉ là đôi khi bị đấm đau một cách vô cớ thôi nhưng chẳng sao, em sẽ rộng lương bỏ qua những cái đấm đau rát đó, bởi vì em không chấp bọn nít ranh đấy đâu.

Rầm!!

Một lần nữa, cửa phòng tắm mở toang ra, đầu của Aki thò vào khiến em giật nảy, như ma.

"Anh, sắp đến giờ bay rồi, em sắp xếp đồ để vào vali hết rồi, anh tắm nhanh lên."

"Biết rồi, giờ anh xong đây."

Em tặc lưỡi, khuôn mặt nhăn lại, thầm oán trách vì sao lại bay vào lúc này cơ chứ, đáng lẽ phải để em đi mua sắm quần áo các thứ xong xuôi rồi hẵng đặt vé về Nhật. Lọ mọ trong nhà tắm một hồi thì cuối cùng em cũng ra, một tay đang cầm khăn lau khô tóc. Aki nhanh nhẹn lau giúp em, động tác của cậu chàng cứ thoăn thoắt, đẩy em ngồi xuống ghế và sấy tóc để tóc khô. Em ngồi yên cho Aki hoàn thành công việc, cầm điện thoại trên tay, em lướt mạng xã hội, thi thoảng có gì hài hước thì giơ lên cho Aki coi cùng. Dù đã bật to tiếng hết cỡ nhưng tiếng máy sấy vẫn át hẳn tiếng từ điện thoại làm em phải dí sát loa điện thoại vô tai mỗi khi cần nghe nhạc của video đó.
"Hoàn tất mọi thứ. Anh em mình ra sân bay thôi."

Aki vèo cái đã hai tay hai chiếc vali to đùng và chạy ra ngoài trước, xe đón họ cũng đang đậu trước cổng nhà. Còn em ở lại thêm vài phút, bởi Aki là chuyên gia soạn thiếu đồ nên lần nào em cũng phải nán lại để kiểm tra xem cậu có quên mang đồ gì không, tuy mất thời gian nhưng đỡ hơn việc để quên đồ quan trọng ở đây. Em kiểm tra xong, thấy Aki không quên thứ gì liền yên tâm, coi bộ đã rút kinh nghiệm xương máu sau bao lần quên đồ.

"Cơ mà cứ thấy thiếu thiếu nhỉ?"

Em xoa cằm, đồ đã đựng hết trong vali nhưng em có cảm giác thiếu thiếu. Hết xoa cằm nghĩ ngợi, trong vô thức em chuyển xuống sờ vào ngón áp út của tay trái. Cảm giác thiếu thiếu nhưng không nhớ nổi em mang thiếu gì, rõ là mang đủ rồi mà?  Sau đó, em nhún vai, không quan tâm nữa, phải ra sân bay thôi kẻo muộn giờ mất.
Em tiến đến chỗ xe đang đậu, mở cửa ngồi vào ghế và thắt dây an toàn. Aki quay đầu nhìn em một lượt xong nhíu mày lên tiếng hỏi:

"Anh, nhẫn của anh đâu?" 

"Nhẫn ư...?"

Nghe Aki nói, em sực nhớ ra, bất giác đập tay vào nhau, thảo nào thấy thiếu thiếu ở ngón tay hoá ra là quên đeo nhẫn. Em định tháo dây an toàn chạy vào nhà kiếm nhẫn nhưng bị Aki giữ lại, cậu lấy trong túi áo ra chiếc nhẫn sáng loáng.

"Không ngờ anh lại quên béng đấy."

"Anh già rồi."

Em tự cốc đầu mình một cái, lấy chiếc nhẫn từ tay Aki đeo vào ngón áp út bên tay trái của mình. Chiếc nhẫn này em luôn đeo trên tay, em không biết chiếc nhẫn quan trọng thế nào và vì sao em lại đeo nó mấy năm trời nhưng nếu không đeo em sẽ rất hoảng loạn và ngón tay sẽ trống vắng thứ giá trị ấy.

"Xuất phát thôi."

Chiếc xe bắt đầu di chuyển, lái thẳng đến sân bay. Em và Aki ngồi trên xe nói chuyện, nhưng chủ yếu là Aki nói chứ em không nói.
"Anh, sắp đến giáng sinh rồi đấy."

Aki mở miệng ra là một câu anh, hai câu anh, gương mặt hớn hở thông báo với em rằng giáng sinh sắp đến. Vậy là cậu sắp được ngắm tuyết, trang trí cây thông, thức tới đêm để đợi ông già Noel gửi quà, tất cả sẽ rất vui khi cậu làm những việc đó cùng với em.

"Em muốn gì sao?"

Em ngước mặt lên đối diện với Aki, Aki vui vẻ khi em hiểu mình, nhanh nhảu đáp lại:

"Em muốn đi trượt băng."

"Còn anh thì muốn trượt tuyết cơ."

Em và Aki đưa ra mong muốn khác nhau, ai rảnh mà đôi co nhau là nên trượt tuyết hay trượt băng đâu họ làm cả hai luôn cho lẹ.

......

"Em ấy đang di chuyển ra sân bay."

Một người đàn ông chăm chú quan sát chấm đỏ đang di chuyển trên màn hình điện thoại, tiếp đó báo cáo cho cấp trên của mình. Tên cấp trên của anh ta im lặng, mặt hiện rõ sự hờn dỗi, một tay bồng đứa trẻ năm tuổi, tay còn lại cầm gấu bông chơi với đứa trẻ, lát sau liền lầm bầm than thở với đứa trẻ ấy, đứa trẻ chỉ biết xoa đầu hắn an ủi.
"Để em ấy chơi thêm một thời gian nữa đi."

"Mày đừng chiều em ấy quá."

"Chắc chúng mày không chiều."

Tên thứ hai nói tiếp, một tên khác bỗng dưng chen ngang trách móc anh ta khiến anh ta không khỏi nổi nóng mà bật lại. Tên chen ngang câm nín, điều tên kia nói trên là sự thật thành ra không cãi lại được.

"Thôi, tóm lại là cho em ấy xoã đã. Chúng mày mau đi chăm con đi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥