|AllTake| • Nhẹ Nhàng

Chap 44

"Anh đẹp trai ơi, mua hoa không nè?"

Tình cờ chưa? Em vô tình nhìn thấy tên mắt híp đẹp trai, người đầy mùi tiền đang đi trên phố. Duyên rồi đấy, chúng ta hãy kết bạn đi. Nếu cả hai kết bạn thì đôi bên đều có lợi ích, còn lợi ích gì em không biết hì hì, dẹp lợi ích ra sau đã, giờ cứ kết bạn đi.

Dự định kết bạn với tên mắt híp vốn đã hình thành từ mấy ngày nay chưa hề bị dập tắt bởi bất cứ điều gì trên thế gian này, em cười gian, liền lén lút như một tên trộm tiến lại gần tên mắt híp đẹp trai người đầy mùi tiền và đập vào vai hắn. Lúc hắn quay lại thì lập tức đưa cành hồng lên, giở giọng niềm nở mời chào hắn mua hoa.

Tên mắt híp đẹp trai, người đầy mùi tiền không ai khác đó là Kokonoi, một thành viên cực kì quan trọng của Hắc Long bị em nhắm tới. Vì sao lại nhắm tới hắn? Dĩ nhiên là vì em ngửi thấy mùi tiền trên người hắn. Có khi nào đây là mùi pheromone của hắn luôn không? Quả là anh chàng may mắn khi sở hữu pheromone giàu sang. Em cũng muốn!

Kokonoi nhìn em liền ngẩn người ra, chẳng phải là cái tên hôm trước bị Tổng trưởng của hắn đánh te tua sao? Nhà nghèo đến nỗi trời lạnh thế này cũng phải mang xác ra ngoài đường bán hoa ư? Còn ôm con gà bông theo mình nữa. Nghe nói là đội trưởng nhất phiên đội của Touman, khốn khổ thật!

"Hửm? Người quen này, mua một bông ủng hộ nha."

Em cười tươi roi rói, tiếp tục cái giọng niềm nở mời chào mua hoa. Mua đi đại ca, em đây quý nhất đại ca dù chưa nói chuyện lần nào đấy.

"Kh... Không cần."

Kokonoi tự nhiên có cảm giác ớn lạnh, liền lắc đầu từ chối em. Nhận được lời từ chối, em bĩu môi, đảo mắt vài vòng sau đó đột nhiên bước gần hắn hơn, áp sát gương mặt của mình vào mặt hắn, lại cong khoé môi lên.

"Mua không?"

"Không."

Vẫn là sự từ chối từ phía đối phương, em tỏ ra buồn bã, xoay người bỏ đi. Kokonoi trong lòng bỗng có chút áy náy, tuy hiện tại là đối thủ nhưng mà trông thấy dáng vẻ buồn bã khi bị từ chối mua hoa của em, hắn cảm giác tội lỗi! Thở dài xua tan đi cái tội lỗi ấy, hắn đút tay vô túi áo đi tiếp.

"Hể?"

Kokonoi lục lọi túi áo trống rỗng, hắn hoang mang, ban nãy hắn có nhét thẻ vào trong túi áo mà!!! Nhớ lại lúc em áp sát mặt mình, hắn mới nhận ra, em đã nhân cơ hội hắn không để ý liền luồn tay vô túi áo để lấy thẻ. Kokonoi tối sầm mặt mũi, vậy mà hắn không phát hiện ra đấy, có lời khen cho một kẻ nhanh tay, chân cũng nhanh không kém gì, em chạy mất rồi.

"Coi như mình bố thí cho tên đấy đi."

Kokonoi nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt, tức giận song chẳng thể làm gì. Lần sau hắn có gặp, nhất định sẽ không để yên đâu! Đồ khốn ăn trộm!!

Một chỗ nào đó, em dành cho chiếc thẻ trong tay ánh mắt mê muội. Em vui sướиɠ hôn nó liên tục, biết rằng ăn trộm là sai nhưng...

"Xin lỗi nhé mắt híp, tôi nhớ nghề thôi."

Xin lỗi thêm lần nữa nhé mắt híp, chúng ta hết duyên rồi, mong sao đừng gặp lại. Cảm ơn vì món quà Giáng sinh sắp tới! Người tốt, việc tốt, ắt hẳn sẽ gặp nhiều may mắn.

Em tung tăng trên đường về nhà, vừa có hoa vừa có gấu lại vừa có tiền, cũng vui phết đấy chứ. Trừ việc đồng ý hợp tác với thằng nhóc kính cận ra thì mọi thứ hôm nay đều rất thú vị.

"Tôi về rồi đây."

Không ai đáp lại, em đoán chắc rằng Kazutora đã ngủ say cùng với tạp chí người lớn. Cởi bỏ đôi giày và đặt ngăn nắp nó vào tủ, em vươn vai mệt mỏi. Không để những cành hoa trở nên thừa thãi, em liền cắm chúng vô lọ, hoa thơm thật! Rất đẹp!

Không biết hôm nay là ngày thứ bao nhiêu kết thúc, em có đếm đâu, chỉ biết em kết thúc một ngày bằng giấc ngủ. Thả mình trên giường êm, em quấn chăn thành con sâu, ôm gà bông vào lòng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Ước gì ngày mai được ngủ nướng thì sướиɠ biết bao, chán ghê, mai em phải đi học. Hửm? Hình như... hàng xóm quý mến lại vác dàn loa mic ra hát thâu đêm đây mà. Em bất lực, làm ơn tha cho em đi, mai em đi học!!!
.....

Một ngày đi học bình thường của em sẽ là buổi sáng đi học cùng anh em Tachibana, đến lớp học và chơi với bộ tứ Mizo, tận hưởng cảm giác đồ ăn đút tận miệng khi Akkun với Takuya tình nguyện mua đồ ăn và đút cho em, đi về thì có ngày về với bộ tứ Mizo, có ngày về cùng anh em Tachibana. Em cảm thán, một ngày đi học đơn giản quá đi! Đơn giản giống y như con người em vậy đó.

"Đi về cẩn thận nhé."

"Anh Takemichi cũng vậy."

"Takemichi cũng vậy nè."

Vì đường về nhà khác nhau nên em bèn tạm biệt anh em Tachibana. Ban đầu Hinata còn lưu luyến định đưa em về tận nhà rồi mới vòng về nhà mình cơ, ấy thế mà thằng bé Naoto cũng đồng tình theo anh trai, em nói mãi hai anh em nọ mới dừng ý định đó. Mắc gì phải lòng vòng thế nhỉ? Sẽ mỏi chân đấy.

Tưởng rằng đường về nhà sẽ yên ổn, nhưng em đã gặp bố của anh em Tachibana. Em ngơ ngác. Ể? Chú Masato? Hôm nay chú ấy cũng đi đường này hả? Ôi trùng hợp. Hai chú cháu chào hỏi vui vẻ, hỏi han nhiên tình không ngớt lời. Chú hỏi câu nào cháu đáp câu đấy. Và em chợt nhận ra cảnh này quen quen. Lục lại trí nhớ, em sững sờ, biết nó là cảnh nào rồi.
Trong truyện, khi Hinata là con gái và là bạn gái của 'Takemichi', cũng là sau khi Takemichi' và Hinata chào tạm biệt nhau, trên đường về nhà, 'Takemichi' đã gặp bố của Hinata. Họ vào một quán cà phê, bố của Hinata đã thỉnh cầu 'Takemichi' chia tay Hinata vì 'Takemichi' bất lương, có thể sẽ khiến Hinata dây vào những chuyện nguy hiểm.

Nhớ đến đây, em chu môi, có khi nào lần này chú Masato gặp em để xin em hãy ngừng làm bạn với Hinata không? Từ bạn trở thành người xa lạ. Cũng được chứ nhờ.

"Thi thoảng cô chú nhờ cháu trông hộ hai đứa kia, cháu có phiền không?"

Nghe ông Masato hỏi vậy, em vội xua tay thành thật trả lời không, trừ việc hai anh em hay bất đồng quan điểm ra thì tất cả đều ổn hết ấy mà chú yêu dấu ơi.

Ông Masato thấy thế liền yên tâm phần nào, nhỡ đâu hai thằng con bất ổn kia làm phiền đứa bé Hanagaki này, chắc ông ấy nhục mặt quá! Mỗi lần ông ấy và vợ đi đâu xa, đáng lẽ lớn bằng đấy rồi hai anh em sẽ tự chăm sóc nhau được ai ngờ thằng anh nằng nặc đòi đứa bé Hanagaki sang nhà, thằng em hay bất đồng quan điểm bỗng dưng đòi theo thằng anh. Hết cách, ông ấy đành phải nhờ đứa bé Hanagaki chứ tai ông không chịu nổi hai thằng con này nữa rồi.
"Hinata với Naoto nhà chú thích cháu lắm đấy, miệng lúc nào cũng réo tên cháu hết thôi. Nếu cháu thấy phiền thì cứ tự nhiên mà xa lánh hai thằng nhóc đó nhé."

Ông Masato cười cười nói, sau đó cũng tạm biệt em để về nhà ăn cơm với vợ con. Em vâng vâng dạ dạ chào lại rồi mau chóng về nhà. Vừa đi em vừa nghĩ, chú Masato không đề nghị gì về ngừng làm bạn với Hinata à? Hm... Hay ở câu lúc nãy, chú Masato đã ẩn ý điều đó. Cũng có phần đúng, em liền gật gật. Thôi thì nghe theo thỉnh cầu của chú Masato vậy. Xin lỗi nhé Hinata, cả Naoto nữa, bye bye từ thằng anh tới thằng em luôn.

"Tôi về rồi đây."

"Mừng về nhà."

Giọng em vọng vào, giọng Kazutora lại vọng ra. Bước vào nhà, đập vào mắt là hình ảnh tên đàn anh đang lười biếng ủ mình trong bàn sưởi, bên cạnh là gói snack em mới mua chưa kịp lôi ra ăn mà hắn đã ăn rồi, miệng nhai rộp rộp, hai tay cầm điện thoại của em chơi game, đang cày rank đấy hả? Tên đàn anh lười biếng mà khiến rank của em tụt thì em đuổi hắn ra khỏi nhà.
"Ngoài ăn với chơi anh còn làm được gì không vậy đàn anh?"

Em cất giọng chán chường, nhanh chóng hoà mình cùng chiếc bàn sưởi, hưởng thụ sự ấm áp của nó. Giờ mà được đi suối nước nóng thì tốt biết bao! Tiếc là sắp tới em có bài kiểm tra.

Kazutora cười xuề xoà, trong tức khắc đổi tư thế nằm, đầu gối lên đùi em, tay mắt vẫn mải mê chơi game. Đùi êm, đùi mềm, gối đầu thật sướиɠ!

"Anh nên đi học đi."

Kazutora nghe xong, không suy nghĩ gì mà lắc đầu ngay, bảo không muốn. Đi học phiền phức lắm!

"Đàn anh không đi học, ở nhà ai nuôi anh."

Em nổi hứng bện tóc cho Kazutora, em thắc mắc, bộ đàn anh với Baji-kun dùng dầu gội giống nhau sao, tóc mượt dữ. Bữa nào lén sang phòng đàn anh coi thử đó là dầu gội gì.

"Đàn em."

Kết thúc ván game, Kazutora bỏ điện thoại xuống, xoay người nằm sấp, mặt úp vô đùi em.
Em trề môi, thầm chửi tên điên. Ghét quá, em giật giật tóc hắn như thể muốn tóc hắn lìa khỏi đầu. À khoan, tối nay... đúng rồi! Tối nay ăn gì đây? Từ lúc đàn anh ở ké nhà em, em toàn dắt anh ta ra ngoài ăn hoặc ăn mì thôi... Ăn ngoài hàng mãi cũng có chút tốn kém... Vì ăn mì hoài nên em ngán lắm... Chốt lại tối ăn gì?

"Tối ăn gì?"

"Đàn em muốn ăn gì?"

"Đàn anh muốn ăn gì?"

Cùng lúc hỏi nhau, hai người rơi vào trầm tư. Trời lạnh thế này, lười làm mọi thứ, chỉ muốn ủ mình trong bàn sưởi. Tư tưởng lớn ở chung nhà đây mà.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Kazutora chợt nảy ra một ý, gọi đồ ăn giao đến. Em ồ một tiếng, thế mà không nghĩ ra, em quên béng mất. Tối nay cả hai ăn pizza nhé, ấy thiếu khoai tây chiên là chết.

"Xong, giờ chỉ cần đợi thôi."

Rồi mỗi người một việc, đàn anh cầm điện thoại chơi game tiếp, đàn em lấy laptop được hệ thống chuyển từ tương lai về quá khứ lướt mạng xã hội. Hạnh phúc thật, đồ đạc ở thế giới của em đều được hệ thống cho xuyên về đây hết, hệ thống quá ư là tốt bụng hi hi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuộc sống của Kazutora rất nhàn, không cần làm gì vẫn có cái ăn cái chơi.

Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥